Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 93: Giương buồm

Trước Sau
Angeral làm chứng, đúng như lời hộ vệ đã chết nói, Phỉ Vô Thuật quả thật mưu đồ hãm hại hắn.

Lúc Phỉ Vô Thuật ở chỗ tạm giam tại sở thẩm lý nghe được tin tức này, vốn nên cảm thấy không thể tin nổi, dù sao trước đó y vẫn luôn tin tưởng Angeral, nhưng lúc này y lại không có một chút kinh ngạc nào, không hiểu sao lại có cảm giác đương nhiên, quả nhiên là thế.

Nếu đây là thiết kế của Hastings, kết cục thế này mới phù hợp với phong cách của họ, mà trước đó cảm giác trăm ngàn sơ hở kia, nếu là do bọn họ làm, mới có thể nói là không tin tưởng được.

Chẳng qua Angeral thế mà đứng về phía Hastings… Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ lắc đầu, đừng hết lần này đến lần khác đả kích tự tin nhìn người của y được không? Rõ ràng trực giác của y rất chuẩn, Angeral làm sao có thể là người đi vu hại người khác?

Cái này không khoa học!

Chẳng qua trên máy thông tin Phạm Sâm đưa cho y, tin tức Mạc Sinh gửi đến quả thật chính là thế.

Phỉ Vô Thuật cũng chỉ đành buồn bực thừa nhận, y lại một lần nữa nhìn lầm.

Tính ra người dẫn y đi thẩm lý đã sắp đến rồi, Phỉ Vô Thuật trả máy thông tin cho Phạm Sâm, mà Phạm Sâm cũng tự giác ra ngoài__ hiện tại gã tới gặp Phỉ Vô Thuật, là không hợp quy định, bị người phát hiện sẽ không tốt.

Khi gã sắp ra ngoài, Phỉ Vô Thuật gọi gã lại: “Đúng rồi, giúp tôi truyền một câu cho Mạc Sinh.”

Phạm Sâm dừng bước: “Xin Phỉ thiếu cứ nói.”

“Bảo hắn thông báo với vị đó nhà tôi, trước khi tôi rời khỏi sở thẩm lý, thì đừng tới liên bang.” Phỉ Vô Thuật phủi tay, “Chỉ thế thôi.” Y cũng là đột nhiên nghĩ tới, nếu vẫn luôn ở chỗ này, Tiểu Dực Dực mà tới, không có máy dẫn tinh thần, không cách nào trở lại tinh hệ Hà Việt nữa.

Tuy nói ý nghĩ để Tiểu Dực Dực cùng với y ngồi xổm trong nhà giam rất mê người… Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ nhún vai, nhưng Tiểu Dực Dực vẫn có rất nhiều chuyện của mình cần làm, y không thể quá ích kỷ.

Phạm Sâm đáp lời, rồi vội vàng đi như lúc tới.

Mà chân trước Phạm Sâm vừa đi, chân sau đội chấp pháp đã tới.

Người dẫn đội mặt không biểu cảm tuyên đọc tội trạng của Phỉ Vô Thuật__ đều là những gì Phỉ Vô Thuật vừa nghe được từ miệng Phạm Sâm, cho nên Phỉ Vô Thuật biểu hiện rất bình tĩnh ung dung, một bộ phối hợp, nghe người đó đọc xong.

“Khởi tố của Angeral đối với cậu là vào ba tháng sau.” Người đó nói, “Trong thời gian này, cậu sẽ bị giam ở tầng một của nhà giam ngầm.”

“Tôi có thể kháng nghị không?” Phỉ Vô Thuật cười hì hì hỏi.

“Không thể.” Người đó dứt khoát phủ quyết. “Dẫn người đi.”

Phỉ Vô Thuật tương đối thuận theo.

Nhưng… tại sao lại là ba tháng nhỉ?

Nơi đóng quân tinh cầu thủ đô.

Trong phòng thí nghiệm của Tô Đường, Ninh Thanh Lưu nhìn mặt trái xưng lên của Tô Đường, không chút khách khí chế nhạo: “Lại bị anh trai nhà cậu bạo lực?”

Tô Đường hoàn toàn không có dự định tiêu sưng, cứ mang bộ mặt xanh tím đó, nhướng mày cười nói: “Đàn ông thời mãn kinh, tôi rất lý giải anh ta.”

Bật cười một tiếng, Ninh Thanh Lưu đá đá chân hắn: “Được rồi, cậu xác định Ange cuối cùng sẽ không thay đổi lời khai? Nghe thiếu tướng nói, từ nhỏ tới lớn anh ta chưa từng nói dối một lần nào.”

“Phàm là chuyện gì cũng có lần đầu tiên.” Tô Đường vừa nói chuyện với Ninh Thanh Lưu, vừa nhìn tình báo trên màn hình, sau khi xác định động tác của mấy thế lực đều nằm trong dự liệu của mình, liền thu mắt lại, cười nhạo nhìn Ninh Thanh Lưu, “Tuy trước mặt có cặp anh em Phỉ Vô Thuật và Phỉ Vô Tranh đánh sống đánh chết, sau lưng có cặp anh em Tô Việt và tôi trở mặt thành thù, nhưng chúng ta cũng không nên tuyệt vọng với tình anh em nha.”

Trong mắt hắn mơ hồ hiện lên chút ngưỡng mộ: “Thiếu tướng và Angeral, cho dù tính cách và lý tưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, họ vẫn vĩnh viễn đều nghĩ cho đối phương.”

Ninh Thanh Lưu cũng trầm mặc một lúc, kỳ thật đối với việc này họ vẫn luôn không hiểu được. Họ đi theo thiếu tướng, là vì lý tưởng và mục tiêu của thiếu tướng. Nhưng Angeral lại là vì cái gì, chọn lựa kiên định không dời đứng về phía thiếu tướng?



Tuyệt đối không phải giống như họ, vì lý tưởng của thiếu tướng__ Angeral tuyệt đối là người đầu tiên phản đối một loạt thủ đoạn tàn khốc của thiếu tướng!

Vậy chính là vì Hastings sao?__ Tuy nói vậy có hơi trực tiếp, nhưng tính cách không vui không buồn, không có chút hơi người của thiếu tướng, hoàn toàn không phải loại hình được yêu thích mà?

Cho nên quả nhiên là anh em máu mủ, mới khiến Angeral chọn lựa như vậy sao?

Cái thứ tình anh em này, vẫn rất thần kỳ. Có kiểu như Phỉ gia, cũng có hai người Tô gia, lại có như gia tộc Fernan.

Ninh Thanh Lưu cười nhạt, hắn nên lấy làm mừng vì hắn không có sinh vật phiền phức như anh em này sao?

“Nếu cậu đã khẳng định lập trường của Angeral, vậy tất cả hành động của anh ta sau này, đều do cậu phụ trách.” Ninh Thanh Lưu nghiêm túc nói, “Đàm phán với Phỉ gia sẽ do tôi tới. Trong ba tháng, nhất định bắt Phỉ gia giao ra trùng anh hắc tinh.”

Trước kia muốn giết Phỉ Vô Thuật, là muốn nâng đỡ Phỉ Vô Tranh, dưới tiền đề không khiến liên bang hỗn loạn, âm thầm biến đổi nuốt chửng Phỉ gia. Mà hiện nay, đối địch giữa họ và Phỉ gia đã được đưa ra ngoài sáng, nếu còn dùng kế hoạch trước kia, hoàn toàn không thông. Muốn yên hơi lặng tiếng nuốt chửng Phỉ gia, cũng hoàn toàn không thể.

Vậy Phỉ Vô Thuật sống hay chết, đã trở thành chọn lựa có sao cũng được, không còn là mấu chốt.

Không dẫn tới liên bang hỗn loạn, thiếu tướng quả quyết từ bỏ Phỉ gia, tập trung tinh lực của mọi người vào việc chế tạo máy dẫn tinh thần.

Nhưng bọn họ hiện nay, rất cần trùng anh hắc tinh. Ngặc nỗi khai thác được từ tinh vực hỗn loạn, toàn bộ lại bị phỉ quân cướp đi. Phỉ gia không hổ là một trong ba gia tộc lớn danh chấn thế giới ngầm, nếu không phái ra quân đội quy mô lớn, sợ rằng hoàn toàn không thể lấy được chỗ tốt từ tay họ. Nhưng bọn họ lại bị hạn chế bởi thế lực quân đội khác, không cách nào ngang nhiên điều động quân đội quy mô lớn. Cho nên chỉ có thể lợi dụng Phỉ Vô Thuật.

Kế hoạch hiện nay của họ, chính là giữ Phỉ Vô Thuật, dùng Phỉ Vô Thuật để trao đổi trùng anh hắc tinh mà Phỉ Đồ đã cướp của họ. Kỳ hạn là ba tháng, nếu ba tháng sau, Phỉ Đồ không giao ra trùng anh hắc tinh, vậy cứ đợi trân mắt nhìn Phỉ Vô Thuật bị phán tội, cả đời ở trong nhà giam ngầm là được.

Dù sao, trên người Phỉ Vô Thuật không chỉ gánh tính mạng của một hộ vệ, mà còn gánh tội danh ‘ám hại Angeral’. Nếu trực tiếp công bố ra ngoài, đối mặt nỗi phẫn nộ của dân chúng, cho dù mấy lão già trong quân đội giao hảo với Phỉ gia muốn bảo vệ y, cũng không bảo vệ nổi.

Tô Đường gật đầu đáp ứng, hắn sẽ trông chừng lời nói hành động của Angeral. Angeral, là mắc xích quan trọng nhất trong kế hoạch.

Học viện thủ đô.

Lallot ngồi trên sô pha đợi tin tức khi nhận được tin từ Mạc Sinh, cam chịu trực tiếp ngã sang một bên, tựa lên người Ngô Khởi, đưa tay che con mắt xanh biếc: “Lại phải truyền lời cho vị đó nhà Vô Thuật…” Hắn hiện nay đối với Tần đại thiếu có bóng ma tâm lý rồi nha.

“Tiểu Vô Thuật làm sao rồi?” Ngô Khởi tiếp lấy hắn, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, “Lại là tên thiếu tướng Has gì đó?” Trong ngữ khí của hắn mang theo sát ý lạnh lẽo, đối với thiếu tướng nào đó âm hồn bất tán có ý kiến rất lớn. Lallot bất giác cười ra tiếng, xem ra Hastings đã khiêu khích nghiêm trọng đến ranh giới nhẫn nại của a Khởi, người này bắt đầu nóng nảy rồi. Sau này phải trông nghiêm một chút, nói không chừng người này sẽ khí thế bừng bừng chạy đi chặn người quyết đấu.

“Lần này Vô Thuật đại khái phải ở nhà giam ngầm mấy ngày rồi. Kém nhất phải ở đến cuối học kỳ.” Lallot cảm khái nói, “Học kỳ này số lần cậu ấy ngoan ngoãn lên lớp, chẳng được mấy ngày phải không?”

Adolf vẫn luôn ở lỳ trong phòng Lallot đợi tin lặng lẽ trợn trắng mắt, lên lớp? Đó là cái gì vậy?

Không tiếp tục chậm trễ nữa, Lallot lại lần nữa vội vàng vào trò chơi.

Nhưng khi liên lạc được Tần gia, lại bị người thông báo__ Tần chủ phân phó, trước khi Tần Dực chưa tự mình ra khỏi chủ phòng, bất cứ ai và bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy nhiễu hắn.

Phỉ Vô Thuật đành chịu, chỉ có thể nhắn lại nếu Tần Dực ra ngoài, xin lập tức báo với Tần Dực liên lạc cùng hắn, hắn có chuyện rất quan trọng cần truyền đạt cho Tần Dực.

Đăng xuất trò chơi, vội vàng nhắn tin trả lời cho Mạc Sinh, giải thích với Ngô Khởi và Adolf, Lallot lại lần nữa trở vào trò chơi, để tránh tin tức không kịp truyền đạt. Dùng thân phận Cốc Úc ngây người ở Cốc gia, Lallot lặng lẽ cảm thán, dính vào cục phiền toái Vô Thuật này, hắn chính là mạng mệt nhọc thu dọn tàn cục.

Mà Tần Dực đang được Lallot ngóng trông, lúc này sắc mặt nghiêm túc lật xem từng quyển sách cổ xưa.

Trang sách không phải chất giấy bình thường, mà là dùng vật chất đặc thù tạo thành, mỏng nhẹ mềm mại như lụa, cũng có sự trơn mịn dẻo bền của giấy, mỗi trang giấy mỏng như cánh ve nhưng đủ bền chắc, chữ viết bằng tay hiện rõ trước mắt.

Hắn ngồi trên ghế gỗ trong phòng, một tay cầm sách, một tay lật sách, động tác rất nhẹ, ánh mắt chuyên chú, thu hết toàn bộ tin tức trong sách vào đầu, chỉnh hợp quy nạp lý giải, mà biểu cảm thì vẫn luôn bình tĩnh không dao động, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, cứ như nội dung trong sách, không đủ để hắn động dung.

Nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện tốc độ hắn lật xem dần chậm lại, đặc biệt là khi tới mấy quyển cuối cùng, gần như mỗi khi lật một trang, sẽ trầm ngâm mấy giây.

Thư tịch ở tầng đỉnh chỉ có vài cuốn lác đác, cuối cùng sau khi xem xong tất cả văn hiến, Tần Dực tỉ mỉ chỉnh lý lại sách, đặt chỉnh tề lại lên giá sách, rồi mới ngồi trở lại ghế, dần chỉnh lý tư liệu xem được thành một đường.

Những câu chuyện của các tiền bối, có thể tiếp tục nội dung Phỉ Đồ từng kể.



Năm đó phe tự nhiên chủ trương khai thác tiềm lực thân thể người liên bang, trong trận chiến tranh dấy động trời đất đó, vì thế đơn lực bạc, coi như là bại trận. Họ không còn chỗ đặt chân ở liên bang, chỉ có thể lùi về biển sao vô tận hung hiểm, hy vọng xuyên qua vùng chiến tranh ban đầu này, đến được tin vực tốt đẹp đối diện.

Nhưng họ không ngờ được, nguy hiểm biến ảo khó lường trong biển sao vô tận vượt xa khỏi dự liệu của họ, độ rộng của biển sao vô tận cũng vượt xa dự tính của họ, họ lạc phương hướng trong biển sao vô tận, bị nấm mồ tử vong này nuốt chửng vô số tính mạng.

Nhưng cuối cùng họ vẫn ra được khỏi biển sao vô tận__ được lợi từ một chủ não cao cấp.

Tư liệu của Phỉ Đồ không hề nói đến, sau khi người trái đất đến được liên bang, đã xây dựng hai chủ não. Một cái tên là Nữ Oa, một cái tên là Phục Hi. Phục Hi ở lại liên bang, phát triển đến sau này, liền trở thành thiên đạo ngày nay. Mà Nữ Oa được các tiền bối của tinh hệ Hà Việt mang đi, một đường bảo vệ Nữ Oa, chính là tổ tiên của Tần gia họ.

Nữ Oa khi đó, giống Phục Hi của liên bang đều nằm trong trạng thái thể chưa hoàn thành, còn có không gian tăng cao rất lớn. Mà tổng thiết kế sư phụ trách Nữ Oa, là Sư Lương thầy của tổ tiên Tần gia, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tần gia phải thủ hộ Nữ Oa.

Sư Lương là một nhà khoa học điên không hơn không kém, khi phe tự nhiên rút lui vào biển sao vô tận, ông cường ngạnh lén đưa Nữ Oa ra, mang lên hạm đội, suốt đường tiến hành nghiên cứu. Sở dĩ không lưu lại liên bang tiếp tục nghiên cứu thiết kế, là vì ông muốn kết hợp sức mạnh khoa học và tinh thần lên người Nữ Oa.

Trong thời gian phe tự nhiên lạc đường trong biển sao vô tận, Sư Lương phát hiện loại khoáng thạch trùng anh hắc tinh ở tinh vực này, loại khoáng thạch có thể làm vật dẫn ưu tú cho tinh thần lực. Lợi dụng loại khoáng thạch này, ông hoàn thành ý tưởng điên cuồng của mình.

Ông dùng não của bản thân, máy chủ của Nữ Oa cùng trùng anh hắc tinh chất đầy cả tinh hạm, hoàn thành chủ não siêu cấp tập hợp khoa học và tinh thần lực.

Tất cả mọi người đều thông qua trùng anh hắc tinh đưa tinh thần lực truyền cho ông, mà ông sẽ tập trung những tinh thần lực này lại, bao phủ diện rộng trên con đường đi tới, lại dùng năng lực tính toán chính xác cường đại của chủ não suy tính ra con đường an toàn… cứ thế, dưới sự dẫn dắt của Sư Lương, người của phe tự nhiên cuối cùng xuyên qua được biển sao vô tận, đến tinh vực hoàn hảo khác.

Họ đặt tên cho tinh vực này là tinh hệ Hà Việt, vì trước đó, họ trả cái giá tử vong thảm trọng, vượt qua tinh hà hỗn loạn dài dằng dặc.

Nhưng sau khi những người này tới được tinh hệ Hà Việt, họ liền từ bỏ Sư Lương. Có lẽ vì suy nghĩ điên cuồng của Sư Lương, hoàn toàn không hợp với mọi người. Hoặc có lẽ là vì, sự tồn tại dị loại đặc thù như Sư Lương, vốn đã không được người tiếp nhận.

Giống như thiên đạo liên bang nếu có ý thức của riêng mình, cấp cao liên bang tuyệt đối sẽ ăn không ngon. Nếu liên bang không ỷ vào thiên đạo như vậy, liên bang cũng sẽ không chút lưu tình động thủ tiêu trừ sự tồn tại của thiên đạo.

Mà khi đó, Nữ Oa đối với những nhân loại này đã không còn tác dụng tất yếu nữa, ngược lại còn phiền toái khi cần không ngừng có người cung cấp tinh thần lực cho nó nó mới có thể vận chuyển, cho nên nhân loại vứt bỏ nó căn bản không chút do dự.

Sư Lương lúc này, đã dung hợp cùng chủ não, có lẽ nên nói, ông chính là chủ não. Ông cùng với chiếc tinh hạm loại lớn đó, bị vứt bỏ trên một vẫn thạch thật lớn phân ly bên rìa biển sao vô tận.

Sau khi bị vứt bỏ, không có nhân loại cung cấp tinh thần lực, Sư Lương kiệt quệ năng lượng, bất đắc dĩ chìm vào ngủ say.

Lúc này, câu chuyện tới tinh hệ Hà Việt của những người khác đã kết thúc. Nhưng câu chuyện của Tần gia vẫn còn tiếp tục.

Tổ tiên Tần gia tên là Tần Hoàng, ông tìm được tinh hạm của Nữ Oa, chuyển dời nó giấu trên một tinh cầu ở rìa tinh hệ Hà Việt, rồi tiến hành một loạt cải tạo nó. Người Tần gia cực kỳ bao che khuyết điểm, Sư Lương là thầy của Tần Hoàng, Tần Hoàng tự nhiên sẽ không để mặc ông vĩnh viễn ngủ say trong vũ trụ, hoặc biến mất ở một vụ va chạm thiên thạch nào đấy.

Người Tần gia có thiên phú và nghiêm cẩn nghiêm túc, là học sinh của Sư Lương, năng lực của Tần Hoàng không yếu. Ông xây dựng một hệ thống quy mô khổng lồ, dùng trọn đời để hoàn thành. Ông, bao gồm cả Tần gia, đều không thể cung cấp đủ năng lượng cho Nữ Oa vận chuyển, cho nên ông chọn bắt cả tinh hệ Hà Việt này tới cung cấp tinh thần lực cho Sư Lương.

Ông dùng trùng anh hắc tinh làm vật dẫn, chế tạo máy thu tinh thần lực, chôn sâu dưới lòng đất của mỗi một tinh cầu. Những máy thu tinh thần lực này sẽ hội tụ tinh thần lực rời rạc trong không khí, truyền cho bản thể Nữ Oa.

Tích ít thành nhiều, Tần Hoàng tin rằng, tinh hệ Hà Việt sẽ càng lúc càng lớn mạnh, mà khi đó, Nữ Oa sẽ có thể hấp thụ đủ năng lượng tinh thần, để duy trì vận chuyển mỗi giờ mỗi phút của nó.

Sau khi làm xong tất cả, Tần Hoàng hủy đi tất cả tư liệu về bản thể Nữ Oa, bao gồm cả bản thể Nữ Oa được ông giấu ở đâu. Chỉ lưu lại vài lời rời rạc, để cho hậu nhân Tần thị biết rất nhiều chân tướng năm đó.

Tần Dực vào thế giới tinh thần bình tĩnh kể lại câu chuyện xa xưa này, Phỉ Vô Thuật không có ở đó, đương nhiên hắn đang kể cho cái gọi là ‘thiên đạo’ nghe. Hắn bình tĩnh nói: “Thiên đạo, có lẽ tôi nên sửa miệng gọi ông là Nữ Oa, hoặc nên gọi là Sư Lương? Ông tỉnh khỏi giấc ngủ từ khi nào, hiện nay lại có mục đích gì?”

Nhưng Nữ Oa lại trầm mặc thật lâu.

Tần Dực đứng lên, đứng lên đi ra ngoài. Có lẽ hắn nên trở về tinh cầu Tamal để thăm hỏi thuật thừa sư Hà Trí một lần, thứ cô cảm nhận được, có lẽ chính là máy thu tinh thần lực được Tần Hoàng đặt ở tinh cầu Tamal.

Còn về Nữ Oa, Tần Dực tin rằng, ông ta sẽ mở miệng.

Khi Tần Dực đi ra khỏi chủ phòng, ánh mặt trời chiếu rọi toàn thân hắn, Nữ Oa cuối cùng mở miệng, giọng nói khô khan, nhưng mùi vị nặng nề phức tạp trong đó, lại có thể dễ dàng cảm nhận được: “Những gì cậu nói… tôi đều không biết. Nếu là thật, vậy nhất định đã bị tôi quên mất…”

Ông nói từng câu từng câu: “Tôi không biết tôi từng bị vứt bỏ, tôi cũng không biết tôi còn có tên là Sư Lương. Khi nào tỉnh lại thì… tôi cũng không nhớ… rất lâu rất lâu về trước đã kết thúc giấc ngủ, lại qua thời gian rất dài rất dài… rất dài rất dài…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau