Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 23
Edit: Arisassan
“Sách gì của ta?”
Ninh Vũ lắc lắc quyển sách trên tay: “Là loại hoạ bản này ấy, quyển này vốn nằm trên giá sách của ngươi mà. Ngươi còn quyển nào khác không?” Biểu tình của Ninh Vũ chỉ kém không nói thẳng rằng hoá ra Tống Ngôn Khê ngươi hay lén lút xem mấy quyển hoạ bản như thế này.
Tống Ngôn Khê mặt hồng như hoa đào, vừa giận vừa thẹn: “Nói bậy, ta mới không có tàng trữ mấy loại sách như vầy, nhất định là của ngươi ấy. Ngươi mới yêu thích mấy thứ này.”
Ninh Vũ đầy mặt vô tội: “Ta thích chứ, ngươi không thích sao? Rõ ràng cũng rất thoải mái mà, ngươi còn… ưm ưm…”
Tống Ngôn Khê bịt kín miệng Ninh Vũ: “Không cho ngươi nói.”
Bộ dáng của Tống Ngôn Khê vô cùng dữ dằn, Ninh Vũ rất thức thời mà gật gật đầu, còn lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Tống Ngôn Khê một chút.
Tống Ngôn Khê rụt tay lại giấu sau lưng: “Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Bộ dáng tạc mao tay chân luống cuống của Tống Ngôn Khê cực kỳ đáng yêu, cả người đều năng động cả lên, không giống như bộ dạng hắn từng thấy kiếp trước, yên lặng ngồi đó chịu đựng tất cả.
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê hoạt bát như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, hơn nữa tối hôm qua hắn vừa biết được một hoạt động giúp hắn có thể tiến gần hơn đến Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nhìn nụ cười trên mặt Ninh Vũ mà ngây người, hồi nãy y rõ ràng là đang mắng Ninh Vũ, tại sao hắn lại cười chứ? Bình thường mặt lúc nào cũng tăm tối, lúc cười lên cũng vô cùng thâm trầm, nhìn là biết không phải người tốt rồi.
Ninh Vũ ôm lấy Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê ngươi quả thật rất đáng yêu, ta thích ngươi lắm đó.”
“Thịch, thịch, thịch” Trái tim của Tống Ngôn Khê đập loạn cả lên. Ninh Vũ nói thích y?
Sao Ninh Vũ có thể thích y được chứ? Lại lừa người khác chứ gì? Ninh Vũ rõ ràng không thích y nhất, không muốn thành thân với y, còn không muốn trông thấy y, mỗi lần nhìn về phía y đều dùng ánh mắt khinh bỉ miệt thị, y cũng không biết mình đã làm sao chỗ nào.
“A!” Tống Ngôn Khê sợ hãi kêu lên, hoá ra Ninh Vũ vừa ngậm dái tai của y. Tống Ngôn Khê quả thực muốn co người lại thành một cục, vừa khoanh tay vừa bảo vệ lỗ tai mình, miệng nói lắp bắp: “Ngươi trở về chỗ của ngươi đi, ngươi còn chưa luyện chữ học thuộc sách xong đó. Không được lười biếng đâu.”
Bộ dạng nghiêm túc của Tống Ngôn Khê hiện tại trông hệt như một tiểu phu tử, Ninh Vũ liền cò kè mặc cả: “Ta nghe lời ngươi thì có thưởng gì không?”
“Muốn được thưởng gì?”
“Ban ngày ta nghe lời ngươi, để trả lễ, buổi tối ngươi phải nghe lời ta.”
Nghĩ đến hàm nghĩa trong lời của Ninh Vũ, Tống Ngôn Khê liền rũu mắt xuống không nhìn Ninh Vũ nữa, cực kỳ khẽ mà gật gật đầu.
Cuối cùng Ninh Vũ còn nâng cằm Tống Ngôn Khê lên hôn mạnh một cái, rồi mang dáng vẻ đường làm quan rộng mở trở về chỗ ngồi của mình.
Rốt cuộc chưa được bao lâu, Ninh Vũ liền kiếm chuyện tiếp: “Tống Ngôn Khê, nước mực chỗ ta hết rồi, lại đây mài mực cho ta đi.”
“Thư đồng của ngươi đâu?”
“Ta không có thư đồng.” Cũng đúng, dù sao việc Ninh Vũ chịu đọc sách đàng hoàng cũng chỉ mới bắt đầu từ mấy ngày trước, từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ có thư đồng.
“Ngươi tự mài không được à?”
“Trong sách có viết “hồng tụ thêm hương”, được một người xinh đẹp như ngươi mài mực cho, ta mới có động lực để viết chữ.” Tống Ngôn Khê đầy mặt không tin, Ninh Vũ liền giải thích: “Ngươi nghĩ xem, một mỹ nhân như ngươi mà mài mực, ta chắc chắn sẽ viết thật nhiều chữ, dùng hết nước mực thật sớm, để ngươi có thể tiếp tục đến bên cạnh ta mài mực.”
Miệng lưỡi trơn tru, khẩu Phật tâm xà, vô cùng dẻo miệng.
Tống Ngôn Khê đến gần cầm lấy nghiên mực, cổ tay trắng nõn như ngọc, ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn kia dưới màu mực đen vô cùng dễ nhìn.
Ninh Vũ nhìn bàn tay đang mài mực của Tống Ngôn Khê đến mê say.
Nếu không phải Tống Ngôn Khê vô cùng tin tưởng rằng những chuyện trong ký ức của y đã từng xảy ra một lần, có lẽ y sẽ bị bộ dáng này của Ninh Vũ lừa gạt. Đời trước bộ y chưa đủ thảm sao? Tại sao bây giờ lại có thể sinh ra ảo giác rằng Ninh Vũ rất đáng tin cậy?
Sau đó hai người đều yên lặng vô sự, Ninh Vũ đắm chìm trong việc học của mình, Tống Ngôn Khê thì ngồi trên nhuyễn tháp thêu thêu, do là làm cho Ninh Vũ, cho nên Tống Ngôn Khê cố ý chọn chỉ thêu màu đỏ chói, thêu một đoá hoa thật lớn, sau khi giày được làm xong sẽ ghép ngay phía trên mặt giày, Tống Ngôn Khê cũng định thêu một loạt bông hoa nhỏ xung quanh đoá hoa kia, để xem Ninh Vũ mang như thế nào.
Hai buổi tối liên tiếp gần đây, Ninh Vũ cũng chỉ sờ soạng từ trên xuống dưới người y một lần, bảo y tự tách mông ra rồi bôi thuốc cho y, không hề tiến vào thêm lần nào nữa. Tống Ngôn Khê thầm nghĩ trong lòng, đừng bảo là y kẹp Ninh Vũ đau quá nên giờ hắn sợ rồi đấy nhé? Tuy y cũng cảm thấy rất đau, nhưng Ninh Vũ mà thế thì mất thể diện quá, y có sợ gì đâu.
“Tống Ngôn Khê, mông của ngươi hết đau rồi đúng không?”
Tống Ngôn Khê trừng Ninh Vũ.
“Vậy chúng ta học tiếp tư thế ở bức tranh thứ hai đi.”
Sau khi học xong, hai người đều mệt đến thở hổn hển, Tống Ngôn Khê nằm nhoài trên người Ninh Vũ, mông được xoa xoa, chất lỏng bên trong không ngừng chảy ra ngoài, Tống Ngôn Khê lại không có tinh lực để quan tâm tới nó.
“Tống Ngôn Khê, ngươi lúc nào cũng nằm hết, toàn để cho ta chuyển động, mệt lắm luôn. Ngươi cũng phải ra sức chuyển động đi chứ.”
Tống Ngôn Khê không để ý tới hắn, nhắm mắt giả chết.
Ninh Vũ sờ sờ eo cùng lưng của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi gầy quá, ôm không đã tay chút nào.” Đời trước hắn bị ám ảnh bởi dáng vẻ đơn bạc gầy yếu của Tống Ngôn Khê, cho nên luôn muốn nuôi Tống Ngôn Khê thật béo thật trắng.
Trong lòng Tống Ngôn Khê vừa uất ức vừa giận dỗi, chê không đã tay vậy còn ôm y lật qua lật lại làm gì, ôm không đã tay thì đi ôm người khác đi phải tốt không. Tống Ngôn Khê cố gắng nâng cái eo tê dại của mình lên, chưa kịp dời người ra ngoài thì phải trơ mắt nhìn Ninh Vũ vươn ma chưởng về phía y, y thế mà lại không thể trốn được.
Tống Ngôn Khê còn tưởng eo mình sẽ bị siết thật đau, ai ngờ Ninh Vũ chỉ ung dung nhẹ nhàng xoa eo cho y.
“Tống Ngôn Khê, thể lực của ngươi yếu quá. Ngươi nên luyện võ chung với ta, rèn luyện thân thể. Nếu không một mình ta chuyển động thôi thì mệt lắm.”
“Không phải ngươi cũng yếu nhớt đấy sao, đại ca chỉ dùng một tay thôi mà ngươi còn không đỡ được ba chiêu của hắn.”
Thấy Ninh Vũ trầm mặc, Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy hối hận, nam nhân đều không thích bị người khác nói là bất lực, có phải y đả kích Ninh Vũ hơi quá rồi không?
“Tống Ngôn Khê ngươi chờ đó, trước kia là do ta không tập luyện thật tốt thôi, một ngày nào đó ta sẽ trở nên vô cùng lợi hại. Ngay cả phụ thân cũng không thể đánh bại ta.”
Tống Ngôn Khê thầm khinh bỉ trong lòng, Ninh Vũ như vậy mà còn nuôi giấc mộng đánh bại phụ thân, thật sự là thiên chân khả ái mà, ha ha.
Ninh Vũ vòng tay qua eo Tống Ngôn Khê, đặt trên phần bụng trơn nhẵn của Tống Ngôn Khê, ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Ngôn Khê một chút, trong đầu tưởng tượng ra một bản thu nhỏ của Tống Ngôn Khê, hài tử do Tống Ngôn Khê sinh ra chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống như Tống Ngôn Khê vậy, mềm mềm manh manh, cười vô cùng xán lạn, sẽ ôm đùi hắn nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi phụ thân.
Vừa nghĩ đến đó, Ninh Vũ chợt cảm thấy vô cùng áp lực, hắn không thể làm một phụ thân cái gì cũng không biết được, hắn phải trở nên thật ưu tú, để nhi tử của hắn có thể sùng bái hắn, lấy hắn làm gương để noi theo.
Biểu tình của Ninh Vũ cực kỳ nghiêm túc, Tống Ngôn Khê thấy thế liền nói thầm trong bụng, không biết Ninh Vũ đang muốn làm chuyện điên khùng gì nữa đây.
“Tống Ngôn Khê này, ta không thể trầm mê vào sắc đẹp của ngươi nữa. Ta phải chăm chỉ đọc sách, nỗ lực luyện võ.” Không thì sau này hắn không thể dạy nhi tử bắn cung săn thú được.
“Đợi đến lúc ta làm cử nhân, ngươi chính là phu lang của cử nhân đó.”
Cả đồng sinh cũng không phải, mấy ngày trước còn vất vả học thuộc Thiên Tự Văn, vậy mà định thi lên cử nhân nữa, Ninh Vũ tưởng tượng cũng hay quá. Bất quá hai người rúc vào cùng nhau, Ninh Vũ nói ra những ước mơ hắn muốn thực hiện, cảm giác cũng không tệ lắm, khiến y hơi muốn trầm mê.
“Sách gì của ta?”
Ninh Vũ lắc lắc quyển sách trên tay: “Là loại hoạ bản này ấy, quyển này vốn nằm trên giá sách của ngươi mà. Ngươi còn quyển nào khác không?” Biểu tình của Ninh Vũ chỉ kém không nói thẳng rằng hoá ra Tống Ngôn Khê ngươi hay lén lút xem mấy quyển hoạ bản như thế này.
Tống Ngôn Khê mặt hồng như hoa đào, vừa giận vừa thẹn: “Nói bậy, ta mới không có tàng trữ mấy loại sách như vầy, nhất định là của ngươi ấy. Ngươi mới yêu thích mấy thứ này.”
Ninh Vũ đầy mặt vô tội: “Ta thích chứ, ngươi không thích sao? Rõ ràng cũng rất thoải mái mà, ngươi còn… ưm ưm…”
Tống Ngôn Khê bịt kín miệng Ninh Vũ: “Không cho ngươi nói.”
Bộ dáng của Tống Ngôn Khê vô cùng dữ dằn, Ninh Vũ rất thức thời mà gật gật đầu, còn lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay của Tống Ngôn Khê một chút.
Tống Ngôn Khê rụt tay lại giấu sau lưng: “Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Bộ dáng tạc mao tay chân luống cuống của Tống Ngôn Khê cực kỳ đáng yêu, cả người đều năng động cả lên, không giống như bộ dạng hắn từng thấy kiếp trước, yên lặng ngồi đó chịu đựng tất cả.
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê hoạt bát như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, hơn nữa tối hôm qua hắn vừa biết được một hoạt động giúp hắn có thể tiến gần hơn đến Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nhìn nụ cười trên mặt Ninh Vũ mà ngây người, hồi nãy y rõ ràng là đang mắng Ninh Vũ, tại sao hắn lại cười chứ? Bình thường mặt lúc nào cũng tăm tối, lúc cười lên cũng vô cùng thâm trầm, nhìn là biết không phải người tốt rồi.
Ninh Vũ ôm lấy Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê ngươi quả thật rất đáng yêu, ta thích ngươi lắm đó.”
“Thịch, thịch, thịch” Trái tim của Tống Ngôn Khê đập loạn cả lên. Ninh Vũ nói thích y?
Sao Ninh Vũ có thể thích y được chứ? Lại lừa người khác chứ gì? Ninh Vũ rõ ràng không thích y nhất, không muốn thành thân với y, còn không muốn trông thấy y, mỗi lần nhìn về phía y đều dùng ánh mắt khinh bỉ miệt thị, y cũng không biết mình đã làm sao chỗ nào.
“A!” Tống Ngôn Khê sợ hãi kêu lên, hoá ra Ninh Vũ vừa ngậm dái tai của y. Tống Ngôn Khê quả thực muốn co người lại thành một cục, vừa khoanh tay vừa bảo vệ lỗ tai mình, miệng nói lắp bắp: “Ngươi trở về chỗ của ngươi đi, ngươi còn chưa luyện chữ học thuộc sách xong đó. Không được lười biếng đâu.”
Bộ dạng nghiêm túc của Tống Ngôn Khê hiện tại trông hệt như một tiểu phu tử, Ninh Vũ liền cò kè mặc cả: “Ta nghe lời ngươi thì có thưởng gì không?”
“Muốn được thưởng gì?”
“Ban ngày ta nghe lời ngươi, để trả lễ, buổi tối ngươi phải nghe lời ta.”
Nghĩ đến hàm nghĩa trong lời của Ninh Vũ, Tống Ngôn Khê liền rũu mắt xuống không nhìn Ninh Vũ nữa, cực kỳ khẽ mà gật gật đầu.
Cuối cùng Ninh Vũ còn nâng cằm Tống Ngôn Khê lên hôn mạnh một cái, rồi mang dáng vẻ đường làm quan rộng mở trở về chỗ ngồi của mình.
Rốt cuộc chưa được bao lâu, Ninh Vũ liền kiếm chuyện tiếp: “Tống Ngôn Khê, nước mực chỗ ta hết rồi, lại đây mài mực cho ta đi.”
“Thư đồng của ngươi đâu?”
“Ta không có thư đồng.” Cũng đúng, dù sao việc Ninh Vũ chịu đọc sách đàng hoàng cũng chỉ mới bắt đầu từ mấy ngày trước, từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ có thư đồng.
“Ngươi tự mài không được à?”
“Trong sách có viết “hồng tụ thêm hương”, được một người xinh đẹp như ngươi mài mực cho, ta mới có động lực để viết chữ.” Tống Ngôn Khê đầy mặt không tin, Ninh Vũ liền giải thích: “Ngươi nghĩ xem, một mỹ nhân như ngươi mà mài mực, ta chắc chắn sẽ viết thật nhiều chữ, dùng hết nước mực thật sớm, để ngươi có thể tiếp tục đến bên cạnh ta mài mực.”
Miệng lưỡi trơn tru, khẩu Phật tâm xà, vô cùng dẻo miệng.
Tống Ngôn Khê đến gần cầm lấy nghiên mực, cổ tay trắng nõn như ngọc, ngón tay vừa thon dài vừa trắng nõn kia dưới màu mực đen vô cùng dễ nhìn.
Ninh Vũ nhìn bàn tay đang mài mực của Tống Ngôn Khê đến mê say.
Nếu không phải Tống Ngôn Khê vô cùng tin tưởng rằng những chuyện trong ký ức của y đã từng xảy ra một lần, có lẽ y sẽ bị bộ dáng này của Ninh Vũ lừa gạt. Đời trước bộ y chưa đủ thảm sao? Tại sao bây giờ lại có thể sinh ra ảo giác rằng Ninh Vũ rất đáng tin cậy?
Sau đó hai người đều yên lặng vô sự, Ninh Vũ đắm chìm trong việc học của mình, Tống Ngôn Khê thì ngồi trên nhuyễn tháp thêu thêu, do là làm cho Ninh Vũ, cho nên Tống Ngôn Khê cố ý chọn chỉ thêu màu đỏ chói, thêu một đoá hoa thật lớn, sau khi giày được làm xong sẽ ghép ngay phía trên mặt giày, Tống Ngôn Khê cũng định thêu một loạt bông hoa nhỏ xung quanh đoá hoa kia, để xem Ninh Vũ mang như thế nào.
Hai buổi tối liên tiếp gần đây, Ninh Vũ cũng chỉ sờ soạng từ trên xuống dưới người y một lần, bảo y tự tách mông ra rồi bôi thuốc cho y, không hề tiến vào thêm lần nào nữa. Tống Ngôn Khê thầm nghĩ trong lòng, đừng bảo là y kẹp Ninh Vũ đau quá nên giờ hắn sợ rồi đấy nhé? Tuy y cũng cảm thấy rất đau, nhưng Ninh Vũ mà thế thì mất thể diện quá, y có sợ gì đâu.
“Tống Ngôn Khê, mông của ngươi hết đau rồi đúng không?”
Tống Ngôn Khê trừng Ninh Vũ.
“Vậy chúng ta học tiếp tư thế ở bức tranh thứ hai đi.”
Sau khi học xong, hai người đều mệt đến thở hổn hển, Tống Ngôn Khê nằm nhoài trên người Ninh Vũ, mông được xoa xoa, chất lỏng bên trong không ngừng chảy ra ngoài, Tống Ngôn Khê lại không có tinh lực để quan tâm tới nó.
“Tống Ngôn Khê, ngươi lúc nào cũng nằm hết, toàn để cho ta chuyển động, mệt lắm luôn. Ngươi cũng phải ra sức chuyển động đi chứ.”
Tống Ngôn Khê không để ý tới hắn, nhắm mắt giả chết.
Ninh Vũ sờ sờ eo cùng lưng của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi gầy quá, ôm không đã tay chút nào.” Đời trước hắn bị ám ảnh bởi dáng vẻ đơn bạc gầy yếu của Tống Ngôn Khê, cho nên luôn muốn nuôi Tống Ngôn Khê thật béo thật trắng.
Trong lòng Tống Ngôn Khê vừa uất ức vừa giận dỗi, chê không đã tay vậy còn ôm y lật qua lật lại làm gì, ôm không đã tay thì đi ôm người khác đi phải tốt không. Tống Ngôn Khê cố gắng nâng cái eo tê dại của mình lên, chưa kịp dời người ra ngoài thì phải trơ mắt nhìn Ninh Vũ vươn ma chưởng về phía y, y thế mà lại không thể trốn được.
Tống Ngôn Khê còn tưởng eo mình sẽ bị siết thật đau, ai ngờ Ninh Vũ chỉ ung dung nhẹ nhàng xoa eo cho y.
“Tống Ngôn Khê, thể lực của ngươi yếu quá. Ngươi nên luyện võ chung với ta, rèn luyện thân thể. Nếu không một mình ta chuyển động thôi thì mệt lắm.”
“Không phải ngươi cũng yếu nhớt đấy sao, đại ca chỉ dùng một tay thôi mà ngươi còn không đỡ được ba chiêu của hắn.”
Thấy Ninh Vũ trầm mặc, Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy hối hận, nam nhân đều không thích bị người khác nói là bất lực, có phải y đả kích Ninh Vũ hơi quá rồi không?
“Tống Ngôn Khê ngươi chờ đó, trước kia là do ta không tập luyện thật tốt thôi, một ngày nào đó ta sẽ trở nên vô cùng lợi hại. Ngay cả phụ thân cũng không thể đánh bại ta.”
Tống Ngôn Khê thầm khinh bỉ trong lòng, Ninh Vũ như vậy mà còn nuôi giấc mộng đánh bại phụ thân, thật sự là thiên chân khả ái mà, ha ha.
Ninh Vũ vòng tay qua eo Tống Ngôn Khê, đặt trên phần bụng trơn nhẵn của Tống Ngôn Khê, ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Ngôn Khê một chút, trong đầu tưởng tượng ra một bản thu nhỏ của Tống Ngôn Khê, hài tử do Tống Ngôn Khê sinh ra chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống như Tống Ngôn Khê vậy, mềm mềm manh manh, cười vô cùng xán lạn, sẽ ôm đùi hắn nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi phụ thân.
Vừa nghĩ đến đó, Ninh Vũ chợt cảm thấy vô cùng áp lực, hắn không thể làm một phụ thân cái gì cũng không biết được, hắn phải trở nên thật ưu tú, để nhi tử của hắn có thể sùng bái hắn, lấy hắn làm gương để noi theo.
Biểu tình của Ninh Vũ cực kỳ nghiêm túc, Tống Ngôn Khê thấy thế liền nói thầm trong bụng, không biết Ninh Vũ đang muốn làm chuyện điên khùng gì nữa đây.
“Tống Ngôn Khê này, ta không thể trầm mê vào sắc đẹp của ngươi nữa. Ta phải chăm chỉ đọc sách, nỗ lực luyện võ.” Không thì sau này hắn không thể dạy nhi tử bắn cung săn thú được.
“Đợi đến lúc ta làm cử nhân, ngươi chính là phu lang của cử nhân đó.”
Cả đồng sinh cũng không phải, mấy ngày trước còn vất vả học thuộc Thiên Tự Văn, vậy mà định thi lên cử nhân nữa, Ninh Vũ tưởng tượng cũng hay quá. Bất quá hai người rúc vào cùng nhau, Ninh Vũ nói ra những ước mơ hắn muốn thực hiện, cảm giác cũng không tệ lắm, khiến y hơi muốn trầm mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất