Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 30
Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê kéo tay Ninh Vũ lại, hồi nãy bọn họ dự định là sẽ chỉ đi dạo một chút rồi về phủ, cho nên cũng không dẫn theo hạ nhân. Nếu Ninh Vũ đánh nhau với người khác, bên người sẽ không có ai giúp hắn, chưa kể với cái công phu mèo cào kia của Ninh Vũ, sao có thể đánh thắng được người khác cơ chứ.
“Ngươi đừng tới gần, trên người gã ta bẩn thỉu hôi thối như vậy, sẽ lây mùi thối cho ngươi mất.”
Tống Ngôn Khê cũng không cố ý hạ thấp giọng, cho nên không chỉ Ninh Vũ nghe thấy lời này, đám người đứng cách đó không xa cũng nghe thấy, liền nhìn kỹ lại người kia, nhất thời mọi người đều cười phá lên, tuy người kia mặt thì sạch sẽ, nhưng trên người vẫn rách rách rưới rưới, tràn đầy bùn đất dơ bẩn. Vải vóc mặc trên người cũng không thể nhìn ra màu sắc ban đầu được nữa, tóc tai cũng rối bù hết cả lên, phía trên tóc toàn là cặn bẩn kết dính vào nhau, sợ là có muốn gột rửa cỡ nào cũng không thể rửa sạch được, chỉ có nước cắt hết toàn bộ thôi.
“Thẩm mỹ của tên ăn mày này vốn đã không tốt rồi, vậy mà còn có mặt mũi nói người khác không tinh mắt, cũng không nhìn xem bản thân mình là cái đức hạnh gì.”
“Đúng đó, thứ gọi là “đẹp” trong miệng gã cũng chỉ xứng với tên ăn mày là gã thôi.”
“Một tên ăn mày thì biết gì chứ, có khi đối với gã chỉ cần là tiểu ca nhi thôi thì đều sẽ xinh đẹp dễ nhìn. Dù sao các công tử thế gia kia đều không phải hạng người mà một tên ăn mày như gã có thể dễ dàng gặp được.”
“Cũng không xem xem Như Ngọc công tử là ai, nào đến lượt gã ta đánh giá chứ.”
“Ta thấy gã ta không ăn được nho nên mới chê nho xanh thì đúng hơn.”
Lý Hàn bị tiếng bàn luận xung quanh chọc đến mức đỏ mặt tía tai, nhìn thấy đám hoàn khố kia liền hầm hừ trong lòng, chỉ là một đám cả ngày chẳng có việc gì làm, du thủ du thực, ỷ vào việc được tổ tông che chở thôi, vậy mà vẫn có thể có một cuộc sống phú quý lười biếng y như cũ, xã hội đúng là bất công mà.
Hơn nữa Ninh Vũ với Tống Ngôn Khê còn mặc phục sức quý giá, Tống Ngôn Khê thì khoé mắt ngậm xuân, mặt phấn má đào, trên tóc có một mảnh hoa đào còn vương lại.
Lý Hàn âm thầm cười lạnh trong lòng, xem ra không chỉ là hiện đại, mà chuyển sang thế giới khác cũng thế, đều là thứ xã hội dị dạng cười bần chứ không cười xướng*. Hai người kia nhất định là vừa đi nơi nào dã chiến đây mà, cỗ tao vị trên người còn không thèm gột sạch, chứng cứ trên đầu còn chẳng thèm phủi xong.
[*chỉ chê cười người nghèo chứ không chê cười những hạng người khác, dù là kỹ nữ hay gái điếm (xướng/娼)]
Ác ý trong lòng của Lý Hàn quá lớn, mang tính chọn lọc mà quên đi sự thật rằng ở thế giới này tiểu ca nhi có thể lấy chồng sinh con, giữa Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê là quan hệ hôn nhân cưới hỏi đàng hoàng.
Lý Hàn nghĩ thầm trong bụng, dù hiện tại gã sống vô cùng gian nan, nhưng ít nhất cũng đường đường chính chính, kiếm ăn dựa vào hai bàn tay của mình. Mấy tên dâm đãng chỉ biết xoạc chân cho người làm kia, bây giờ dù có đắc ý cỡ nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là thứ đồ lấy sắc hầu người mà thôi.
Ninh Vũ nhìn tên ăn mày kia, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt tên ăn mày này nhìn về phía Tống Ngôn Khê giống hệt như tên yêu quái đó, đều khiến cho hắn cảm thấy chán ghét buồn nôn. Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh đang ôm chặt lấy cánh tay hắn, nếu không phải Ninh Vũ không muốn bỏ Tống Ngôn Khê lại một mình giữa đám đông thì hắn đã vén tay áo lên đánh người từ lâu rồi.
Viên Trí Chi nhìn Ninh Vũ đứng ra bảo vệ cho Tống Ngôn Khê, rồi lại nhìn tên ăn mày hình như đang đứng ra bảo vệ mình, chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục, mặt nóng cả lên.
Hắn bị như thế nào cũng không cần một tên ăn mày đứng ra giúp hắn, hơn nữa khi nghe thấy những lời thì thầm bàn tán nửa to nửa nhỏ xung quanh, đại loại là mấy câu như tiểu ca nhi xấu thế này chỉ có ăn mày mới không chê mà coi trọng, hắn liền lửa giận ngập đầu, cầm roi đánh về phía tên ăn mày trước mặt.
Nếu không phải do gã ta, sao hắn có thể bị Tống Ngôn Khê nhục nhã như vậy, không phải ỷ vào mình có một gương mặt xinh đẹp thôi sao? Có gì để đắc ý chứ, vậy mà phương diện nào cũng vượt trội hơn hắn cả.
Ninh Vũ kéo Tống Ngôn Khê lui về sau để tránh, phòng ngừa Viên Trí Chi không có mắt, quất roi trúng phải Tống Ngôn Khê. Hắn biết rõ Viên Trí Chi vô cùng đáng ghét, tâm địa ác độc, còn từng ác ý đánh ngựa của hắn, hại hắn bị ngựa hất xuống đường, khiến cho tên yêu quái kia có chỗ chen chân.
Tên ăn mày bị Viên Trí Chi đánh chạy trối chết, vừa chạy vừa hùng hùng hổ hổ, không còn bộ dáng như lúc nãy bảo Viên Trí Chi tướng mạo đàng hoàng nữa.
“Ngươi cái đồ bạch nhãn lang lấy oán trả ơn này, vừa nãy ta thực sự bị mù mới đứng ra nói giúp ngươi. Đúng là hạng người ác độc, bảo sao chẳng ai thèm lấy.”
Tống Ngôn Khê đứng nhìn vô cùng vui vẻ, y cũng rất chán ghét tên ăn mày nọ, lần đầu tiên gặp phải đã doạ y sợ, khiến y nhớ tới đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp kia, bây giờ thấy Viên Trí Chi đánh người đến mức phải la toáng lên, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lý Hàn bắt được ngọn roi đang quật về phía mình, sau đó nghiêng người phản công, áp Viên Trí Chi xuống dưới thân, ngồi đè lên người hắn, tay lập tức quạt xuống mặt Viên Trí Chi, liên tục tát đánh.
Xung quanh có vài tiểu ca nhi đang đứng hóng chuyện, thấy thế đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, đồng loạt đưa tay che mặt.
Tống Ngôn Khê cũng kề sát đầu vào người Ninh Vũ rồi nhắm mắt lại.
Cảnh này thật sự tổn hại đến thuần phong mỹ tục quá.
Những nam nhân đứng xung quanh cũng vô cùng cả kinh, đều không kịp phản ứng. Tuy Viên Trí Chi luôn luôn thô lỗ, rõ ràng là một tiểu ca nhi, vậy mà trong tay suốt ngày cầm theo các loại roi vọt, gặp ai không vừa mắt thì sẽ quất vài roi.
Nếu gia thế của người nọ tương đương Viên gia, đương nhiên sẽ không thèm để mặt Viên gia, kiên quyết đối chọi với hắn đến cùng, cũng sẽ không chịu ăn thiệt. Nếu là tiểu dân chúng bình thường không quyền không thế, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, hôm nay ra đường không xem ngày nên gặp phải sát tinh.
Thế nhưng bọn họ chưa từng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay, một tiểu ca nhi bị một nam nhân đè dưới thân, động tác bất nhã như thế, còn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, chỉ sợ sau này danh tiếng của Viên Trí Chi sẽ càng ngày càng xấu hơn.
Chưa kể các danh môn vọng tộc cũng sẽ không muốn cưới về một chính quân mất hết cả thanh danh như vậy.
Lý Hàn tát đánh liên tục, những chỗ bị roi quật trúng hồi nãy vô cùng đau rát, khiến gã càng tức giận hơn, liền cưỡi trên eo của Viên Trí Chi, liên tục tát mấy bạt tai, sau đó mới bị người bên cạnh kéo xuống.
Ninh Vũ kề tai nói nhỏ với Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi có thể cho ta chút bạc không?” Do cảm thấy yêu cầu này rất mất mặt với một đại thiếu gia như hắn, cho nên thanh âm xin bạc cũng vô cùng nhỏ giọng.
Lỗ tai của Tống Ngôn Khê hơi ngưa ngứa, liền đưa tay lên sờ sờ: “Để làm gì?”
“Ngươi không cho ta đánh gã, nhưng trong lòng ta cũng không thoải mái, nhìn thế nào cũng không vừa mắt gã được. Nếu người nào chịu đi lên đánh gã ta, ta sẽ cho người đó bạc. Một đấm một lượng được không?”
“Ngươi nhiều tiền quá nên ngốc rồi à? Cần gì phải tốn bạc cơ chứ. Vạn nhất ai cũng chịu lên đánh thì chẳng phải chúng ta sẽ tốn rất nhiều bạc hay sao.” Thấy dáng vẻ Ninh Vũ có chút rầu rĩ không vui, Tống Ngôn Khê bèn suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi về phủ ngươi bảo hạ nhân đến đánh gã cũng được mà? Những hạ nhân trong phủ đều được phát tiền tháng cố định, không cần bỏ bạc ra cũng chịu đi đánh người cho ngươi.”
Ninh Vũ nhất thời liền cao hứng hẳn lên: “Tống Ngôn Khê, ngươi thông minh thật đấy.”
“Hơn nữa, ngươi nghĩ xem, có khi hạ nhân phủ chúng ta chưa kịp đến đánh gã, Viên gia đã không để gã sống tốt rồi. Viên Trí Chi cũng thật đáng thương, gặp phải chuyện như vậy.”
Ninh Vũ không để ý mà bĩu môi: “Chó cắn chó cả mà.”
“Này, dù sao kia cũng là tiểu ca nhi đó, ngươi không thể lịch sự một chút sao?”
“Vậy ngươi muốn ta lịch sự không?”
Tống Ngôn Khê sững lại một chút, né tránh mà chuyển chủ đề: “Chúng ta nên trở về phủ rồi, không cần dính vào mấy chuyện hỗn loạn như vậy, miễn cho bẩn hết cả tay.”
Sau khi hai người về đến phủ, Ninh Vũ cầm theo một nhánh hoa đào hắn trích riêng tặng cho cha đưa đến chỗ Ninh cha, được Ninh cha cố ý chuẩn bị một lọ sứ riêng để trưng bày.
Sau đó Tống Ngôn Khê rảnh rỗi kể về chuyện xảy ra ngày hôm nay, Ninh cha nghe xong liền không ngừng thổn thức: “Uyển thành chúng ta lại có cuồng đồ đến mức này ư? Sau này nếu Ngôn Khê muốn ra ngoài thì nhớ phải dẫn theo Vũ nhi hoặc dẫn theo vài thị vệ đấy nhé, thật là đáng sợ mà. Đáng thương cho tiểu ca nhi Viên gia, chỉ sợ về sau cũng không thể lấy được một tấm chồng tốt. Tin đồn vốn đã truyền nhanh, vậy mà còn bị nhiều người nhìn thấy như thế, e là làm cách nào cũng không thể bịt miệng hết tất cả mọi người được.”
Nói tới chuyện này, Tống Ngôn Khê liền muốn trừng Ninh Vũ một cái, đời trước là Ninh Vũ cưới về chứ ai. Bất quá lúc trông thấy khuôn mặt vô tội không biết gì của Ninh Vũ, y chỉ có thể giấu đi hờn dỗi vào trong lòng, hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra, người này cái gì cũng không biết.
Đến bữa tối Tống Ngôn Khê chỉ uống một chút cháo, khiến cho Ninh cha không thể không quan tâm: “Không hợp khẩu vị à? Tại sao lại ăn ít như thế?”
Tống Ngôn Khê có chút ngượng ngùng: “Hồi chiều ăn điểm tâm hơi nhiều, cho nên hiện tại vẫn chưa đói.”
Ninh Uyên thầm mắng một câu “tiểu tử thúi”, còn chưa kiên trì mấy ngày đã kiếm chuyện đi chơi rồi. Hiển nhiên là đã biết chuyện Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê ra ngoại thành ngắm hoa, dù sao nhánh hoa đào trưng trong phòng kia cũng vô cùng dễ thấy.
Ninh Vũ vừa về phòng liền nằm dài lên giường, hôm nay bước đi mệt mỏi quá, chân xót hết cả lên.
Tống Ngôn Khê tò mò hỏi: “Chân ngươi cột theo cái gì vậy?” Lúc trước y không hề nhận ra, sau khi Ninh Vũ vén vạt áo lên mới phát hiện trên chân Ninh Vũ có cột theo hai túi vải, liền đưa tay ra sờ sờ: “Bao cát à?” Trước đây lúc còn ở Tống phủ, y đã từng thấy đại ca cột theo vài lần.
“Ừa, người phụ trách dạy võ cho ta là một phó tướng dưới trướng phụ thân, đây là quy định do hắn đặt ra. Nếu ta không hoàn thành, hắn nhất định sẽ lén lút cáo trạng với phụ thân.”
Khó trách Ninh Vũ thoạt nhìn còn mệt hơn cả y, Tống Ngôn Khê còn tưởng Ninh Vũ quá yếu ớt, thể lực không tốt bằng y.
Ninh Vũ tắm nước nóng xong, Tống Ngôn Khê liền ngồi lên giường, xoa xoa cẳng chân cho Ninh Vũ.
Bàn tay của Tống Ngôn Khê vừa bóng loáng vừa mềm mại, xoa vào chỗ đau xót nhức mỏi, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tống Ngôn Khê thật sự đối xử với hắn càng ngày càng tốt. Buổi tối hắn nhất định sẽ trả ơn đầy đủ cho Tống Ngôn Khê.
“Tống Ngôn Khê, hình như mỗi lần ra ngoài với ngươi đều gặp phải chuyện không vui hay sao ấy.” Mỗi lần đều xảy ra vấn đề, chung quy đều sẽ gặp phải một vài sự việc và người rắc rối.
“Đúng đó, thế nghĩa là ngươi quá xui xẻo rồi. Phá hỏng hết vận khí của ta.”
“Sao có thể như vậy chứ? Nhất định là do vận may của ngươi không tốt, cha vẫn luôn nói ta là tiểu phúc bảo của cha mà. Ngươi yên tâm, dù cho vận may của ngươi không tốt, ta cũng sẽ phân vận may của ta cho ngươi một chút, ai bảo ngươi là phu lang của ta.”
Tiểu phúc bảo luôn cơ á? Tống Ngôn Khê đảo mắt một cái, nghe thôi đã biết đây là lời cha nói ra để dỗ dành Ninh Vũ: “Được rồi, tiểu phúc bảo, ngươi không muốn ngủ sao? Đừng quên ngày mai ngươi phải học bù đó. Hơn nữa kỳ thi đồng sinh cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi đã nhớ hết mặt chữ chưa? Biết viết hết chưa?”
Mỗi lần Tống Ngôn Khê nói một câu, mặt Ninh Vũ liền suy sụp một phần. Hắn rầu rĩ không vui chôn mặt vào trong gối.
Tống Ngôn Khê thấy người bị đả kích vô cùng thê thảm, liền vuốt vuốt tóc Ninh Vũ: “Tiểu phúc bảo thông minh như vậy, mấy cái đó chắc chắn sẽ không có khó khăn gì.”
Ninh Vũ nghiêng người đè Tống Ngôn Khê xuống dưới thân, kéo tay Tống Ngôn Khê đặt lên trên đầu y: “Không được dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta.” Vô cùng kỳ quái, cứ như cha hắn vậy. Chưa kể động tác vuốt tóc của y còn rất giống với động tác vuốt bờm ngựa của hắn lúc trước.
Ninh Vũ sầm mặt, giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Tống Ngôn Khê, nếu ngươi không nghe lời, cẩn thận ta giáo huấn ngươi đó.”
Tống Ngôn Khê đã biết rõ bản tính ngoài cứng trong mềm của Ninh Vũ: “Ngươi muốn giáo huấn ta như thế nào?”
Ninh Vũ bị hỏi xong liền nhớ tới bộ dáng khóc thút thít của Tống Ngôn Khê lúc trước, sau đó hắn nghĩ ra một biện pháp vô cùng thích hợp.
Sau khi giáo huấn người đến mức không thể khép chân lại được, chỉ có thể khóc thút thít cuộn người vào trong chăn, Ninh Vũ mới bước chân xuống giường, ung dung thong thả uống một chén nước.
Đôi lời của tác giả: mị cảm thấy nếu đây là một tiểu thuyết nam chủ nghịch tập, Ninh Tiểu Vũ chắc chắn sẽ là một hoàn khố pháo hôi, tồn tại để cho vai chính vả mặt, không sống qua nổi hai chương.
Tiểu Ngôn Khê: Sắp khai giảng rồi, làm xong bài tập chưa? Bắt đầu chịu học hành đàng hoàng chưa? Vẫn muốn chơi tiếp à?
Tống Ngôn Khê kéo tay Ninh Vũ lại, hồi nãy bọn họ dự định là sẽ chỉ đi dạo một chút rồi về phủ, cho nên cũng không dẫn theo hạ nhân. Nếu Ninh Vũ đánh nhau với người khác, bên người sẽ không có ai giúp hắn, chưa kể với cái công phu mèo cào kia của Ninh Vũ, sao có thể đánh thắng được người khác cơ chứ.
“Ngươi đừng tới gần, trên người gã ta bẩn thỉu hôi thối như vậy, sẽ lây mùi thối cho ngươi mất.”
Tống Ngôn Khê cũng không cố ý hạ thấp giọng, cho nên không chỉ Ninh Vũ nghe thấy lời này, đám người đứng cách đó không xa cũng nghe thấy, liền nhìn kỹ lại người kia, nhất thời mọi người đều cười phá lên, tuy người kia mặt thì sạch sẽ, nhưng trên người vẫn rách rách rưới rưới, tràn đầy bùn đất dơ bẩn. Vải vóc mặc trên người cũng không thể nhìn ra màu sắc ban đầu được nữa, tóc tai cũng rối bù hết cả lên, phía trên tóc toàn là cặn bẩn kết dính vào nhau, sợ là có muốn gột rửa cỡ nào cũng không thể rửa sạch được, chỉ có nước cắt hết toàn bộ thôi.
“Thẩm mỹ của tên ăn mày này vốn đã không tốt rồi, vậy mà còn có mặt mũi nói người khác không tinh mắt, cũng không nhìn xem bản thân mình là cái đức hạnh gì.”
“Đúng đó, thứ gọi là “đẹp” trong miệng gã cũng chỉ xứng với tên ăn mày là gã thôi.”
“Một tên ăn mày thì biết gì chứ, có khi đối với gã chỉ cần là tiểu ca nhi thôi thì đều sẽ xinh đẹp dễ nhìn. Dù sao các công tử thế gia kia đều không phải hạng người mà một tên ăn mày như gã có thể dễ dàng gặp được.”
“Cũng không xem xem Như Ngọc công tử là ai, nào đến lượt gã ta đánh giá chứ.”
“Ta thấy gã ta không ăn được nho nên mới chê nho xanh thì đúng hơn.”
Lý Hàn bị tiếng bàn luận xung quanh chọc đến mức đỏ mặt tía tai, nhìn thấy đám hoàn khố kia liền hầm hừ trong lòng, chỉ là một đám cả ngày chẳng có việc gì làm, du thủ du thực, ỷ vào việc được tổ tông che chở thôi, vậy mà vẫn có thể có một cuộc sống phú quý lười biếng y như cũ, xã hội đúng là bất công mà.
Hơn nữa Ninh Vũ với Tống Ngôn Khê còn mặc phục sức quý giá, Tống Ngôn Khê thì khoé mắt ngậm xuân, mặt phấn má đào, trên tóc có một mảnh hoa đào còn vương lại.
Lý Hàn âm thầm cười lạnh trong lòng, xem ra không chỉ là hiện đại, mà chuyển sang thế giới khác cũng thế, đều là thứ xã hội dị dạng cười bần chứ không cười xướng*. Hai người kia nhất định là vừa đi nơi nào dã chiến đây mà, cỗ tao vị trên người còn không thèm gột sạch, chứng cứ trên đầu còn chẳng thèm phủi xong.
[*chỉ chê cười người nghèo chứ không chê cười những hạng người khác, dù là kỹ nữ hay gái điếm (xướng/娼)]
Ác ý trong lòng của Lý Hàn quá lớn, mang tính chọn lọc mà quên đi sự thật rằng ở thế giới này tiểu ca nhi có thể lấy chồng sinh con, giữa Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê là quan hệ hôn nhân cưới hỏi đàng hoàng.
Lý Hàn nghĩ thầm trong bụng, dù hiện tại gã sống vô cùng gian nan, nhưng ít nhất cũng đường đường chính chính, kiếm ăn dựa vào hai bàn tay của mình. Mấy tên dâm đãng chỉ biết xoạc chân cho người làm kia, bây giờ dù có đắc ý cỡ nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là thứ đồ lấy sắc hầu người mà thôi.
Ninh Vũ nhìn tên ăn mày kia, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt tên ăn mày này nhìn về phía Tống Ngôn Khê giống hệt như tên yêu quái đó, đều khiến cho hắn cảm thấy chán ghét buồn nôn. Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh đang ôm chặt lấy cánh tay hắn, nếu không phải Ninh Vũ không muốn bỏ Tống Ngôn Khê lại một mình giữa đám đông thì hắn đã vén tay áo lên đánh người từ lâu rồi.
Viên Trí Chi nhìn Ninh Vũ đứng ra bảo vệ cho Tống Ngôn Khê, rồi lại nhìn tên ăn mày hình như đang đứng ra bảo vệ mình, chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục, mặt nóng cả lên.
Hắn bị như thế nào cũng không cần một tên ăn mày đứng ra giúp hắn, hơn nữa khi nghe thấy những lời thì thầm bàn tán nửa to nửa nhỏ xung quanh, đại loại là mấy câu như tiểu ca nhi xấu thế này chỉ có ăn mày mới không chê mà coi trọng, hắn liền lửa giận ngập đầu, cầm roi đánh về phía tên ăn mày trước mặt.
Nếu không phải do gã ta, sao hắn có thể bị Tống Ngôn Khê nhục nhã như vậy, không phải ỷ vào mình có một gương mặt xinh đẹp thôi sao? Có gì để đắc ý chứ, vậy mà phương diện nào cũng vượt trội hơn hắn cả.
Ninh Vũ kéo Tống Ngôn Khê lui về sau để tránh, phòng ngừa Viên Trí Chi không có mắt, quất roi trúng phải Tống Ngôn Khê. Hắn biết rõ Viên Trí Chi vô cùng đáng ghét, tâm địa ác độc, còn từng ác ý đánh ngựa của hắn, hại hắn bị ngựa hất xuống đường, khiến cho tên yêu quái kia có chỗ chen chân.
Tên ăn mày bị Viên Trí Chi đánh chạy trối chết, vừa chạy vừa hùng hùng hổ hổ, không còn bộ dáng như lúc nãy bảo Viên Trí Chi tướng mạo đàng hoàng nữa.
“Ngươi cái đồ bạch nhãn lang lấy oán trả ơn này, vừa nãy ta thực sự bị mù mới đứng ra nói giúp ngươi. Đúng là hạng người ác độc, bảo sao chẳng ai thèm lấy.”
Tống Ngôn Khê đứng nhìn vô cùng vui vẻ, y cũng rất chán ghét tên ăn mày nọ, lần đầu tiên gặp phải đã doạ y sợ, khiến y nhớ tới đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp kia, bây giờ thấy Viên Trí Chi đánh người đến mức phải la toáng lên, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lý Hàn bắt được ngọn roi đang quật về phía mình, sau đó nghiêng người phản công, áp Viên Trí Chi xuống dưới thân, ngồi đè lên người hắn, tay lập tức quạt xuống mặt Viên Trí Chi, liên tục tát đánh.
Xung quanh có vài tiểu ca nhi đang đứng hóng chuyện, thấy thế đều kinh ngạc kêu lên một tiếng, đồng loạt đưa tay che mặt.
Tống Ngôn Khê cũng kề sát đầu vào người Ninh Vũ rồi nhắm mắt lại.
Cảnh này thật sự tổn hại đến thuần phong mỹ tục quá.
Những nam nhân đứng xung quanh cũng vô cùng cả kinh, đều không kịp phản ứng. Tuy Viên Trí Chi luôn luôn thô lỗ, rõ ràng là một tiểu ca nhi, vậy mà trong tay suốt ngày cầm theo các loại roi vọt, gặp ai không vừa mắt thì sẽ quất vài roi.
Nếu gia thế của người nọ tương đương Viên gia, đương nhiên sẽ không thèm để mặt Viên gia, kiên quyết đối chọi với hắn đến cùng, cũng sẽ không chịu ăn thiệt. Nếu là tiểu dân chúng bình thường không quyền không thế, cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, hôm nay ra đường không xem ngày nên gặp phải sát tinh.
Thế nhưng bọn họ chưa từng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay, một tiểu ca nhi bị một nam nhân đè dưới thân, động tác bất nhã như thế, còn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, chỉ sợ sau này danh tiếng của Viên Trí Chi sẽ càng ngày càng xấu hơn.
Chưa kể các danh môn vọng tộc cũng sẽ không muốn cưới về một chính quân mất hết cả thanh danh như vậy.
Lý Hàn tát đánh liên tục, những chỗ bị roi quật trúng hồi nãy vô cùng đau rát, khiến gã càng tức giận hơn, liền cưỡi trên eo của Viên Trí Chi, liên tục tát mấy bạt tai, sau đó mới bị người bên cạnh kéo xuống.
Ninh Vũ kề tai nói nhỏ với Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi có thể cho ta chút bạc không?” Do cảm thấy yêu cầu này rất mất mặt với một đại thiếu gia như hắn, cho nên thanh âm xin bạc cũng vô cùng nhỏ giọng.
Lỗ tai của Tống Ngôn Khê hơi ngưa ngứa, liền đưa tay lên sờ sờ: “Để làm gì?”
“Ngươi không cho ta đánh gã, nhưng trong lòng ta cũng không thoải mái, nhìn thế nào cũng không vừa mắt gã được. Nếu người nào chịu đi lên đánh gã ta, ta sẽ cho người đó bạc. Một đấm một lượng được không?”
“Ngươi nhiều tiền quá nên ngốc rồi à? Cần gì phải tốn bạc cơ chứ. Vạn nhất ai cũng chịu lên đánh thì chẳng phải chúng ta sẽ tốn rất nhiều bạc hay sao.” Thấy dáng vẻ Ninh Vũ có chút rầu rĩ không vui, Tống Ngôn Khê bèn suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi về phủ ngươi bảo hạ nhân đến đánh gã cũng được mà? Những hạ nhân trong phủ đều được phát tiền tháng cố định, không cần bỏ bạc ra cũng chịu đi đánh người cho ngươi.”
Ninh Vũ nhất thời liền cao hứng hẳn lên: “Tống Ngôn Khê, ngươi thông minh thật đấy.”
“Hơn nữa, ngươi nghĩ xem, có khi hạ nhân phủ chúng ta chưa kịp đến đánh gã, Viên gia đã không để gã sống tốt rồi. Viên Trí Chi cũng thật đáng thương, gặp phải chuyện như vậy.”
Ninh Vũ không để ý mà bĩu môi: “Chó cắn chó cả mà.”
“Này, dù sao kia cũng là tiểu ca nhi đó, ngươi không thể lịch sự một chút sao?”
“Vậy ngươi muốn ta lịch sự không?”
Tống Ngôn Khê sững lại một chút, né tránh mà chuyển chủ đề: “Chúng ta nên trở về phủ rồi, không cần dính vào mấy chuyện hỗn loạn như vậy, miễn cho bẩn hết cả tay.”
Sau khi hai người về đến phủ, Ninh Vũ cầm theo một nhánh hoa đào hắn trích riêng tặng cho cha đưa đến chỗ Ninh cha, được Ninh cha cố ý chuẩn bị một lọ sứ riêng để trưng bày.
Sau đó Tống Ngôn Khê rảnh rỗi kể về chuyện xảy ra ngày hôm nay, Ninh cha nghe xong liền không ngừng thổn thức: “Uyển thành chúng ta lại có cuồng đồ đến mức này ư? Sau này nếu Ngôn Khê muốn ra ngoài thì nhớ phải dẫn theo Vũ nhi hoặc dẫn theo vài thị vệ đấy nhé, thật là đáng sợ mà. Đáng thương cho tiểu ca nhi Viên gia, chỉ sợ về sau cũng không thể lấy được một tấm chồng tốt. Tin đồn vốn đã truyền nhanh, vậy mà còn bị nhiều người nhìn thấy như thế, e là làm cách nào cũng không thể bịt miệng hết tất cả mọi người được.”
Nói tới chuyện này, Tống Ngôn Khê liền muốn trừng Ninh Vũ một cái, đời trước là Ninh Vũ cưới về chứ ai. Bất quá lúc trông thấy khuôn mặt vô tội không biết gì của Ninh Vũ, y chỉ có thể giấu đi hờn dỗi vào trong lòng, hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra, người này cái gì cũng không biết.
Đến bữa tối Tống Ngôn Khê chỉ uống một chút cháo, khiến cho Ninh cha không thể không quan tâm: “Không hợp khẩu vị à? Tại sao lại ăn ít như thế?”
Tống Ngôn Khê có chút ngượng ngùng: “Hồi chiều ăn điểm tâm hơi nhiều, cho nên hiện tại vẫn chưa đói.”
Ninh Uyên thầm mắng một câu “tiểu tử thúi”, còn chưa kiên trì mấy ngày đã kiếm chuyện đi chơi rồi. Hiển nhiên là đã biết chuyện Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê ra ngoại thành ngắm hoa, dù sao nhánh hoa đào trưng trong phòng kia cũng vô cùng dễ thấy.
Ninh Vũ vừa về phòng liền nằm dài lên giường, hôm nay bước đi mệt mỏi quá, chân xót hết cả lên.
Tống Ngôn Khê tò mò hỏi: “Chân ngươi cột theo cái gì vậy?” Lúc trước y không hề nhận ra, sau khi Ninh Vũ vén vạt áo lên mới phát hiện trên chân Ninh Vũ có cột theo hai túi vải, liền đưa tay ra sờ sờ: “Bao cát à?” Trước đây lúc còn ở Tống phủ, y đã từng thấy đại ca cột theo vài lần.
“Ừa, người phụ trách dạy võ cho ta là một phó tướng dưới trướng phụ thân, đây là quy định do hắn đặt ra. Nếu ta không hoàn thành, hắn nhất định sẽ lén lút cáo trạng với phụ thân.”
Khó trách Ninh Vũ thoạt nhìn còn mệt hơn cả y, Tống Ngôn Khê còn tưởng Ninh Vũ quá yếu ớt, thể lực không tốt bằng y.
Ninh Vũ tắm nước nóng xong, Tống Ngôn Khê liền ngồi lên giường, xoa xoa cẳng chân cho Ninh Vũ.
Bàn tay của Tống Ngôn Khê vừa bóng loáng vừa mềm mại, xoa vào chỗ đau xót nhức mỏi, cảm giác vô cùng thoải mái.
Tống Ngôn Khê thật sự đối xử với hắn càng ngày càng tốt. Buổi tối hắn nhất định sẽ trả ơn đầy đủ cho Tống Ngôn Khê.
“Tống Ngôn Khê, hình như mỗi lần ra ngoài với ngươi đều gặp phải chuyện không vui hay sao ấy.” Mỗi lần đều xảy ra vấn đề, chung quy đều sẽ gặp phải một vài sự việc và người rắc rối.
“Đúng đó, thế nghĩa là ngươi quá xui xẻo rồi. Phá hỏng hết vận khí của ta.”
“Sao có thể như vậy chứ? Nhất định là do vận may của ngươi không tốt, cha vẫn luôn nói ta là tiểu phúc bảo của cha mà. Ngươi yên tâm, dù cho vận may của ngươi không tốt, ta cũng sẽ phân vận may của ta cho ngươi một chút, ai bảo ngươi là phu lang của ta.”
Tiểu phúc bảo luôn cơ á? Tống Ngôn Khê đảo mắt một cái, nghe thôi đã biết đây là lời cha nói ra để dỗ dành Ninh Vũ: “Được rồi, tiểu phúc bảo, ngươi không muốn ngủ sao? Đừng quên ngày mai ngươi phải học bù đó. Hơn nữa kỳ thi đồng sinh cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi đã nhớ hết mặt chữ chưa? Biết viết hết chưa?”
Mỗi lần Tống Ngôn Khê nói một câu, mặt Ninh Vũ liền suy sụp một phần. Hắn rầu rĩ không vui chôn mặt vào trong gối.
Tống Ngôn Khê thấy người bị đả kích vô cùng thê thảm, liền vuốt vuốt tóc Ninh Vũ: “Tiểu phúc bảo thông minh như vậy, mấy cái đó chắc chắn sẽ không có khó khăn gì.”
Ninh Vũ nghiêng người đè Tống Ngôn Khê xuống dưới thân, kéo tay Tống Ngôn Khê đặt lên trên đầu y: “Không được dùng giọng điệu này để nói chuyện với ta.” Vô cùng kỳ quái, cứ như cha hắn vậy. Chưa kể động tác vuốt tóc của y còn rất giống với động tác vuốt bờm ngựa của hắn lúc trước.
Ninh Vũ sầm mặt, giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Tống Ngôn Khê, nếu ngươi không nghe lời, cẩn thận ta giáo huấn ngươi đó.”
Tống Ngôn Khê đã biết rõ bản tính ngoài cứng trong mềm của Ninh Vũ: “Ngươi muốn giáo huấn ta như thế nào?”
Ninh Vũ bị hỏi xong liền nhớ tới bộ dáng khóc thút thít của Tống Ngôn Khê lúc trước, sau đó hắn nghĩ ra một biện pháp vô cùng thích hợp.
Sau khi giáo huấn người đến mức không thể khép chân lại được, chỉ có thể khóc thút thít cuộn người vào trong chăn, Ninh Vũ mới bước chân xuống giường, ung dung thong thả uống một chén nước.
Đôi lời của tác giả: mị cảm thấy nếu đây là một tiểu thuyết nam chủ nghịch tập, Ninh Tiểu Vũ chắc chắn sẽ là một hoàn khố pháo hôi, tồn tại để cho vai chính vả mặt, không sống qua nổi hai chương.
Tiểu Ngôn Khê: Sắp khai giảng rồi, làm xong bài tập chưa? Bắt đầu chịu học hành đàng hoàng chưa? Vẫn muốn chơi tiếp à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất