Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 50

Trước Sau
Edit: Arisassan

Sau khi Ninh Vũ tỉnh lại thì không hề nhúc nhích, Tống Ngôn Khê vẫn đang vùi vào trong lồng ngực hắn mà ngủ say, sắc trời bên ngoài đang dần dần sáng, Tống Ngôn Khê cọ cọ mặt, rúc đầu vào bên trong, muốn tránh khỏi tia sáng hắt từ bên ngoài vào, đồng thời mở miệng lẩm bẩm: “Phu quân, ta muốn ngủ thêm một chút nữa, không muốn rời giường.”

Ninh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê tựa như một con mèo con đang làm nũng, vô cùng dính người.

Đợi đến lúc Tống Ngôn Khê hoàn toàn thức dậy, sắc trời đã sáng rõ. Tống Ngôn Khê vừa dụi mắt vừa khó thể tin được mà nói: “Đã trễ thế  này rồi sao? Tại sao ngươi không gọi ta dậy? Làm lỡ giờ ngươi tập võ rồi.”

Phí lời, Tống Ngôn Khê bày ra bộ dạng làm nũng như thế, sao hắn nỡ đánh thức được.

“Không sao đâu, hôm sau bù lại là được mà, không lỡ.”

“Sau này ta sẽ không tham ngủ như vậy nữa, đều do hôm qua ta quá kích động nên ngủ muộn.”

“Người có thai đều hay buồn ngủ mà, Tiểu Táo cũng buồn ngủ, cho nên ngươi đang ngủ cho hai người, đương nhiên phải ngủ nhiều hơn người bình thường rồi.”

Tống Ngôn Khê nghe xong thì cảm thấy rất hợp lý: “Thì ra là như vậy.”

Nhà bếp đã được dặn làm những món ăn thích hợp với dựng phu, thanh đạm dễ tiêu hoá, Ninh Vũ cũng không bắt bẻ, cứ thế ăn theo Tống Ngôn Khê.

Bụng Tống Ngôn Khê trông chẳng khác gì bình thường, không hề giống người đang mang thai. Thế nhưng lúc Tống Ngôn Khê bước đi vẫn theo bản năng mà ưỡn bụng, tay chống eo, tựa như đang cố ra dáng dựng phu vậy.

“Thêm mấy tháng nữa bụng mới lớn lên. Ban đầu không nhận ra được gì đâu, đừng vội.”

“Vậy ngươi nói thử xem, ta ăn cơm nhiều hơn thì Tiểu Táo có thể lớn nhanh hơn không?”

Ninh Vũ im lặng suy nghĩ một hồi: “Tiểu Táo sẽ trướng bụng mất.”

Tống Ngôn Khê nghe thế thì cảm thấy hơi thất vọng: “Thôi vậy.”

“Thời gian trôi qua nhanh lắm, e là không bao lâu nữa, Tiểu Táo đã có thể nói lời chào với ngươi rồi.”

“Phu quân, để ta đánh đàn cho ngươi nghe.”

Ninh Vũ biết Tống Ngôn Khê hiện tại vô cùng bất an, cho nên hắn vẫn luôn bày ra biểu tình trầm ổn đáng tin cậy, trở thành trụ cột để Tống Ngôn Khê có thể dựa vào: “Được.”

Tống Ngôn Khê ngồi vào phía sau chiếc đàn cổ, bên cạnh thì đốt huân hương, hình ảnh một công tử nhu nhược xinh đẹp, làn da trắng nõn lấp lánh dưới ánh đèn, nhã nhặn thanh lịch, mi mục như hoạ, tựa như tiên tử bước ra từ trong tranh.

Ninh Vũ thật sự không thể hiểu nổi, có một Tống Ngôn Khê như vậy, tại sao Bạch Vô Trần có thể có được danh hiệu “trích tiên” chứ?

Tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn xung quanh, ôn nhu nhẹ nhàng, tiếng đàn tựa như tiếng suối chảy trong suốt róc rách, khiến cho Ninh Vũ nhìn người trước mặt đến thất thần.

Trong lúc chơi đàn, Tống Ngôn Khê cũng dần dần tĩnh tâm lại, bây giờ y không còn cô đơn một mình nữa, phu quân vẫn luôn bầu bạn bên cạnh y, y không có gì phải sợ.

Tống Ngôn Khê đàn xong liền đứng dậy ngồi lên đùi Ninh Vũ: “Hay không?”

“Hay.” Ninh Vũ nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, sao ngươi càng ngày càng yếu ớt vậy?” Lúc nào cũng phải chú ý bảo vệ cho thật tốt mới được.

Tống Ngôn Khê cười giảo hoạt: “Do ta ở bên cạnh ngươi đó. Trước đây lúc ở một mình ta vô cùng kiên cường.”

Ninh Vũ sai người đi mua các loại sách liên quan đến dựng phu với chăm con này nọ, tất cả đều được chuyển tới thư phòng, Ninh Vũ dựa theo trình tự thời gian mà sắp xếp lên giá sách, định sau này sẽ nghiêm túc đọc.

“Ngươi còn phải ôn bài để thi Hương nữa mà, không cần đọc mấy cái này đâu, đã có tiểu thị kinh nghiệm phong phú chăm sóc rồi, có chuyện gì thì cũng có thể hỏi cha.”

“Đừng lo. Hiện tại xem cho biết một chút, để sau này sinh thêm bảo bảo thì không cần học nữa.”



Tống Ngôn Khê đỏ mặt: “Chúng ta sẽ sinh thêm vài bảo bảo nữa à?”

“Ngươi thích thì chúng ta sinh thêm vài đứa, không thì một mình Tiểu Táo thôi cũng được.”

“Thích mà. Phu quân, ngươi thích nam hài hay tiểu ca nhi?”

“Ngươi sinh gì ta cũng thích cả.”

Xe ngựa cùng lễ vật đều đã được chuẩn bị xong, tin tức cũng đã sai người đi báo, Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê lên xe ngựa: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói ta.”

“Ừa.” Tống Ngôn Khê đặt tay phải lên vị trí mạch của tay trái: “Chúc mừng, tiểu chủ quân, ngươi có tin vui rồi.” Làm xong liền tự cười với bản thân: “Phu quân, chỉ sờ mạch một chút thôi là biết à? Tại sao ta không có phản ứng* gì hết vậy?”

[*cho bạn nào không biết thì phản ứng ở đây là mấy phản ứng lúc mang thai như ốm nghén các kiểu ấy]

“Thể chất mỗi người mỗi khác mà.”

“Nếu ta hay buồn nôn ốm nghén như đại ca phu thì tốt rồi, như vậy ta có thể biết chắc là mình có bảo bảo.”

“Ngôn Khê.” Ninh Vũ kiềm lại cảm xúc trìu mến đang dâng trào trong lòng mình: “Ngay cả đại phu nổi danh Uyển thành cũng đã chẩn đoán như vậy rồi, cho nên không sai đâu. Hơn nữa, sáng sớm không phải ngươi đã ngủ quá giờ à? Bình thường ngươi luôn dậy rất sớm. Đây không phải là phản ứng lúc mang thai sao?”

“Cũng đúng nha.” Nghe Ninh Vũ nói thế, Tống Ngôn Khê lập tức tin ngay.

Chỉ trong chốc lát đã đến được Tống phủ, Tống cha biết tin nên chờ sẵn ở cửa, trong lòng y kỳ thực cũng sốt ruột thay cho Tống Ngôn Khê, tuy bên Ninh phủ không hề tỏ vẻ bất mãn gì, thế nhưng nếu bụng Tống Ngôn Khê mà cứ không có động tĩnh như thế, y vẫn sẽ nơm nớp lo sợ Ninh phủ sẽ hưu phu.

Dù sao đối với một đại thế gia như Ninh phủ, không có trưởng tử thì không hay chút nào. Có nạp thị thì cũng chỉ là thứ tử thôi, không thể vẻ vang được.

Bây giờ thì y cuối cùng cũng có thể an tâm rồi. Dù cho sau này Ninh Vũ có nạp thị, địa vị chủ quân của Ngôn Khê vẫn sẽ vô cùng vững chắc.

“Cha.” Tống Ngôn Khê cười thật tươi, ưỡn bụng lên khoe với cha. Trời mới biết hiện tại có gì để mà nhìn.

“Đến đây đến đây, vào nhà trước đã, nhớ cẩn thận đi chậm một chút. Sao không ở nhà tĩnh dưỡng vậy? Đang trong thời kỳ này mà lại đi ra ngoài lung tung.”

“Đại phu nói thai vị rất ổn, cha cũng nói ở nhà hoài cũng không tốt, chưa kể có phu quân ở đây nữa mà, không sao đâu.”

“Vậy cũng phải thật cẩn thận, thai đầu có nhiều nguy hiểm lắm.”

Tống Ngôn Khê đi thăm cháu trai, sau đó lấy ra đôi giày đầu hổ mình tự tay làm: “Mấy tháng nữa thì Tiểu Táo cũng sẽ lớn như vậy.”

Tống thiếu chủ quân không cho Tống Ngôn Khê ôm em bé: “Thân thể ngươi bây giờ yếu ớt lắm, tuyệt đối không thể mệt nhọc được.”

Tống Ngôn Khê cũng không đòi hỏi, chỉ vươn ngón tay ra sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của cháu trai, đột nhiên bị nắm lấy. Cả bàn tay của em bé cũng chỉ nắm được nửa ngón tay, khiến cho Tống Ngôn Khê vô cùng kinh ngạc: “Em bé nhỏ quá đi.”

“Hồi còn bé ngươi cũng nhỏ như thế này.”

“Thật là bất khả tư nghị mà, cư nhiên có thể từ một nhúm nhỏ như vầy mà lớn thành thế kia.” Tống Ngôn Khê khoa tay múa chân miêu tả cho Ninh Vũ.

Tống thiếu chủ quân quan sát sắc mặt của Ninh Vũ một chút, thấy hắn không tức giận thì mới thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng đồn rằng tính khí của Ninh thiếu gia không tốt, y còn sợ Tống Ngôn Khê nói chuyện tuỳ ý như vậy sẽ chọc giận Ninh Vũ.

Ninh Vũ cũng đứng một bên nhìn nhìn em bé, nhưng phần lớn ánh mắt vẫn đặt trên người Tống Ngôn Khê. Có lẽ là thói quen truyền lại từ đời trước.

Trên mặt Tống Ngôn Khê vẫn giữ nguyên vẻ thiên chân của một công tử chưa va chạm xã hội. Có rất nhiều tiểu ca nhi gả đi rồi vẫn không chịu lớn lên, chỉ có làm cha thì mới bắt đầu trưởng thành, hiểu được rất nhiều chuyện. Thế nhưng, Ngôn Khê mà y thấy, vẫn hệt như hồi xưa.

Sau khi thành thân y cũng từng như keo như sơn, ân ái triền miên với Tống Ngôn Hạo. Tận lực ủng hộ Tống Ngôn Hạo nạp thị. Tống Ngôn Hạo lại không hiểu được lý do y trở nên lãnh đạm. Nói thật thì, Tống Ngôn Hạo là một phu quân rất hiếm có, tuổi trẻ tài cao, gia thế hiển hách, không thích làm những chuyện xằng bậy, thay vào đó lại rất có chí tiến thủ, nỗ lực vươn lên.

Cưới chủ quân xong, đương nhiên là phải nạp thị, có người là do các gia tộc nhỏ đưa tới, có người là do cha hắn tuyển cho. Ban đầu Tống Ngôn Hạo thật sự không hiểu tại sao y lại thay đổi, không còn là thiếu niên xinh đẹp rạng ngời như xưa, cảm thấy vô cùng thất vọng, thế nhưng tình cảm hồi trước giữa hai người vẫn còn ở đó, Tống Ngôn Hạo cũng không quá lạnh nhạt với y, phần lớn các ngày trong tháng vẫn qua đêm trong phòng y theo lệ.

Tình cảm không còn hy vọng gì, thứ duy nhất y quan tâm hiện tại cũng chỉ có hài tử.



“Không biết Tiểu Táo là nam hài hay là tiểu ca nhi nhỉ? Ca phu, cái này có thể chẩn ra được không?”

“Tiểu Táo?”

Tống Ngôn Khê sờ bụng, ngượng ngùng cười cười: “Là tiểu bảo bảo đó.”

“Người có kinh nghiệm thì mới có thể chẩn ra, thế nhưng vẫn không hoàn toàn đúng, không thể chẩn chính xác được.”

“Vậy cũng tốt, ta có làm cả quần áo cho nam hài với tiểu ca nhi, Tiểu Táo dù là tiểu thiếu gia hay tiểu công tử thì vẫn sẽ có đồ để mặc.”

Nhắc đến Tiểu Táo, Tống Ngôn Khê chợt nhớ tới một chuyện: “Phu quân, trước đây trong sân viện ta có một mầm cây, do nó mọc ở chỗ ta chôn táo nên ta mới không bảo người đào bỏ. Chúng ta tìm hoa tượng đến xem thử đi, nếu là mầm táo thật thì chúng ta chuyển đến sân của chúng ta được không?”

Chẳng lẽ là mọc ra từ trái táo hồi bé hắn hái cho Tống Ngôn Khê? Ninh Vũ cảm thấy vô cùng hứng thú: “Được, chúng ta đến đó xem đi.”

Tống thiếu chủ quân nghe Tống Ngôn Khê kể lại mọi chuyện xong cũng vô cùng hứng thú, dặn dò tiểu thị trông nom hài tử rồi đi xem cùng bọn họ.

Sân viện của Tống Ngôn Khê không bị ai động vào cả, hoa cỏ cây cối trong sân vẫn y hệt như xưa.

Dưới ánh mắt mong chờ của Tống Ngôn Khê, hoa tượng nói đây đúng là mầm táo, thế nhưng lại không thể chiết cành, có lẽ là do chủng loại hơi xấu, cho nên trái kết ra cũng sẽ không tốt được.

Cơ mà Tống Ngôn Khê vẫn rất cao hứng: “Đúng là mầm cây mọc ra từ trái táo kia.” Sau đó liền ôm lấy cánh tay của Ninh Vũ: “Chúng ta chuyển nó đến sân của chúng ta đi, đợi đến khi Tiểu Táo lớn lên, cái cây này có khi cũng sẽ trưởng thành, còn có thể kết ra táo nữa.”

[*phần này có chỗ chơi chữ nè, nguyên văn là “đợi đến khi Tiểu Táo lớn lên, cái cây này có khi cũng sẽ trưởng thành, còn có thể kết ra tiểu táo nữa.” =)))]

Hoa tượng đứng một bên nhận được lệnh, lập tức cắt bỏ các cành cây cùng nhánh cây, chỉ chừa lại thân cây tinh tế nhỏ nhắn. Tống Ngôn Khê ra hiệu cho hoa tượng dừng lại: “Phu quân, ngươi tự tay đào đi.”

Ninh Vũ cũng không từ chối, cầm công cụ đặt dưới đất lên, vén vạt áo ra phía sau, vừa nghe theo hướng dẫn của hoa tượng vừa chậm rãi đào, cố gắng cẩn thận không tổn thương đến rễ.

Tống thiếu chủ quân nhìn Tống Ngôn Khê đang cực kỳ phấn khởi mà muốn nói lại thôi.

Tống cha nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi biết được mọi chuyện liền nhỏ giọng nói với Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, ngươi không được thị sủng mà kiêu đâu đấy. Việc nặng như thế này sao có thể để Ninh Vũ làm được, coi chừng hắn chán ghét ngươi.”

“Không sao đâu.” Tống Ngôn Khê vốn cũng muốn ngồi xổm xuống xem, thế nhưng lại bị Ninh Vũ ngăn cản, nên đành phải đứng một bên xem hắn làm.

Gói phần rễ cùng đống đất xung quanh xong, rồi sai người chuyển lên xe ngựa, chỉ đợi đến lúc hai người trở về là mang theo.

Ninh Vũ rửa tay xong, Tống Ngôn Khê liền cầm khăn cẩn thận lau tay cho Ninh Vũ. Ninh Vũ cúi nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê, biểu tình trên mặt hắn khiến cho ai cũng phải ước ao, đó là biểu tình dịu dàng thắm thiết mà vô cùng quý trọng.

Ngôn Khê, ngươi đúng là vô cùng may mắn.

Bao gồm cả y, rất nhiều người đều không hề coi trọng hôn nhân giữa Tống Ngôn Khê và Ninh Vũ.

Ninh thiếu gia đã được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ biết nhường nhịn ai cả, tiểu ca nhi nào chọc đến hắn thì hắn cũng không hề nể mặt chút nào.

Hắn không tự tay động vào tiểu ca nhi, nhưng hắn có sai người đi theo bên cạnh hắn xua đuổi hết tất cả những tiểu ca nhi mà hắn thấy chướng mắt, lâu dần, không còn tiểu ca nhi nào muốn giả vờ điệu đà trước mặt hắn nữa.

Rất nhiều người đều lo rằng, sau khi Tống Ngôn Khê thành thân, không chừng sẽ bị Ninh Vũ bắt nạt. Hơn nữa tính tình của Ninh Vũ cũng không hề kiên định chút nào, tiểu ca nhi xinh đẹp tự nguyện hiến thân nhiều như thế, có khi sau này Ngôn Khê sẽ phải mệt mỏi xử lý chuyện hậu viện.

Thế nhưng, mọi chuyện lại hoàn toàn khác so với những gì mọi người đã dự đoán. Ninh Vũ không hề mất đi cảm giác mới mẻ đối với Ngôn Khê.

Đôi lời của tác giả: đột nhiên ta lại não động một chút, nếu chuyện mang thai là do Ninh Vũ dặn đại phu lừa Ngôn Khê thì… thôi thôi ngược quá rồi, không dám tưởng tượng thêm nữa đâu.

Hết chương 50

Editor: theo truyện thì hiện tại Ninh Vũ với Ngôn Khê cũng chỉ tầm 18-19 tuổi, lúc hai người gặp nhau là thời niên thiếu, mặt Ngôn Khê vẫn còn nét trẻ con nên có thể là 12-13 tuổi, tính ra thì đã 6 năm, mà theo mình tra thì cây táo mọc từ hạt cần 8-10 năm để trưởng thành hoàn toàn, cho nên lúc bị đào nó vẫn chỉ là một cây con, cộng với việc chủng loại không tốt nên có thể phát triển chậm hơn, cao tới eo là cùng, nên mình mới sử dụng từ “mầm cây” =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau