Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 62
Edit: Arisassan
“Thành thân là chuyện cả đời, nếu ngươi chỉ giận dỗi một chút thì không nên lấy chuyện thành thân ra làm trò đùa. Nếu sau này ngươi không hạnh phúc thì không ai có thể chịu khổ thay ngươi đâu.”
“Buồn cười! Sao ta có thể chịu khổ được chứ?”
“Bây giờ ngươi còn ở trong phủ, có phụ thân và cha thương yêu, có huynh trưởng quan tâm chăm sóc. Sau này ngươi thành thân rồi, sẽ ngoài tầm với của bọn họ.” Giống như y đời trước vậy, Tống phủ không tiện nhúng tay vào chuyện của Ninh phủ, hơn nữa bọn họ đều có nỗi lo của riêng họ, không có thời gian quan tâm tới y, cuối cùng y chỉ có thể dựa vào bản thân mình. “Người nào rồi cũng phải trưởng thành, có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn đâu.”
Hạ Tử Câm rất ghét cách nói chuyện hiện tại của Tống Ngôn Khê, giống hệt như cha y và những chủ quân tục khí khác, sau khi thành thân Tống Ngôn Khê cũng trở thành người như vậy, không còn là ánh trăng sáng trên trời quang, không còn bộ dáng thiên tiên xuất trần nữa, mà lại phàm tục vô cùng, trong lòng y cảm thấy rất thất vọng với Tống Ngôn Khê.
“Nói nhiều như vậy, còn không phải là do ngươi ghen tị hay sao? Ngươi sợ ta sẽ tranh sủng với ngươi, sợ Ninh Vũ thích ta hơn chứ gì? Ngươi sợ.”
Tống Ngôn Khê thương hại nhìn Hạ Tử Câm: “Uổng công ngươi đọc nhiều sách như vậy, hóa ra toàn đọc sách dạy đức hạnh cho tiểu ca nhi. Ngươi không cảm thấy cách hành xử hiện giờ của ngươi rất đáng ghét sao?” Tống Ngôn Khê tuy nhẹ dạ thiện lương, nhưng cũng không phải đóa tiểu bạch hoa không rành thế sự.
Y nể tình Hạ Tử Câm vì trúng độc thay mình mà sảy thai, nên mới khoan dung với y hơn một chút. Cơ mà chuyện đó ở đời trước y cũng chỉ là người bị hại thôi, tuy y không ăn thuốc độc, nhưng tội danh hạ độc lại gán lên đầu y, y bị vu hại và cũng đã bị trừng phạt, y không hề nợ Hạ Tử Câm. Thế nên đây cũng không phải là lý do để Hạ Tử Câm cướp mất Ninh Vũ.
Nếu khuyên bảo nhẹ nhàng không thể thay đổi được suy nghĩ của Hạ Tử Câm, vậy thì phải nói rõ ra cho Hạ Tử Câm biết y hiện tại đáng ghét đến mức nào. “Cuộc sống của ta và phu quân vốn đang hạnh phúc yên bình, chúng ta đều đang mong chờ sự ra đời của Tiểu Táo, phu quân cũng đang đọc sách tập võ vô cùng chăm chỉ. Ngươi lại nhất định phải chen vào, nhiễu loạn cuộc sống của chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nhận ra phu quân cũng không hoan nghênh ngươi sao?”
Tống Ngôn Khê nghỉ lấy hơi một chút rồi nói tiếp: “Nhà ngươi không ai đồng ý chuyện này đúng không? Bởi vì một mình ngươi mà tất cả mọi người ai cũng không được vui cả, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao? Ỷ vào sự sủng ái của người khác mà tự tiện làm theo ý mình, thương tổn người thân, ngươi không cảm thấy ngươi rất hèn hạ sao? Bởi vì một mình ngươi tùy hứng làm bậy, mà cả Hạ phủ và Ninh phủ đều không thể sống một cuộc sống yên ổn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi vô liêm sỉ quá sao?”
Hạ Tử Câm “bang” một tiếng đứng dậy, run run tay chỉ vào Tống Ngôn Khê, từ trước tới nay chưa ai dám nói chuyện không khách khí với y như thế, còn chỉ trích hắn nữa, đáng hận hơn là y lại không thể phản bác được.
Hạ Tử Câm thật sự muốn phản bác lại, cũng muốn tìm ra chuyện có thể công kích được Tống Ngôn Khê, đầu óc suy nghĩ một chút, chẳng phải Tống Ngôn Khê sợ y gả tới Ninh phủ sao?
“Không phải ngươi không muốn ta gả vào à, vậy thì ta càng muốn gả cho Ninh Vũ đấy, ngươi làm gì được ta?”
Tống Ngôn Khê cúi đầu sờ sờ bụng, sau đó nở một nụ cười với Hạ Tử Câm, biểu tình vô cùng kỳ dị: “Vậy ta sẽ cho ngươi trải nghiệm sóng ngầm trong hậu viện một chút. Để ngươi được mở mang kiến thức hơn.”
Không đợi Hạ Tử Câm trả lời, Tống Ngôn Khê lập tức phất tay lật đổ chén trà trong tay, sau đó ôm bụng, phát ra thanh âm tràn đầy thống khổ đau đớn: “Người đâu.”
Hạ Tử Câm trợn mắt há mồm nhìn biểu tình bình tĩnh của Tống Ngôn Khê, thật sự không biết làm thế nào y có thể kêu ra thanh âm đó được.
Ninh Vũ không yên lòng với Hạ Tử Câm, để vài tiểu thị lại giữ cửa, lệnh cho bọn họ phải thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh trong phòng khách, thấy có gì không đúng là phải chạy đi báo cho hắn ngay.
Tiểu thị ngoài cửa vừa nghe thấy âm thanh liền có một người chạy đến thư phòng bẩm báo cho Ninh Vũ, còn lại thì chạy vào phòng khách xem có chuyện gì.
Hạ Tử Câm khiếp sợ nhìn Tống Ngôn Khê đổi thành biểu tình thống khổ trong chớp nhoáng: “Ta đau bụng quá.”
Tiểu thị thấy vậy lập tức đứng lên chạy đi mời đại phu. Ninh cha trước đây có cho vài tiểu thị có kinh nghiệm đến hầu hạ bên người Tống Ngôn Khê, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra, nhẹ giọng an ủi y không được hồi hộp, phải bình tĩnh hít thật sâu.
Một đám người chen chúc đẩy Hạ Tử Câm ra ngoài, xử lý mọi việc đâu vào đấy. Sau khi Ninh Vũ đến nơi thì bọn họ tách sang hai bên tạo thành một con đường, để cho Ninh Vũ đi thẳng đến trước mặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê…” Ninh Vũ chưa kịp hỏi y đau chỗ nào thì đã thấy Tống Ngôn Khê nháy mắt với mình.
Ninh Vũ nhận ra xong liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt thì lại vội vã nói: “Đừng sợ, đại phu sắp tới rồi, để ta ôm ngươi lên giường.”
Ninh Vũ ôm ngang Tống Ngôn Khê lên, lúc đi ngang qua Hạ Tử Câm, Hạ Tử Câm còn trông thấy Tống Ngôn Khê vùi vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, đầy mặt thống khổ mà kêu rên.
Hạ Tử Câm hét lớn: “Y đang giả bộ đấy, y không đau chút nào đâu.”
Tiểu thị đứng một bên lạnh lùng nói: “Kính xin Hạ công tử hãy ở yên chỗ này không được rời đi, đợi đến khi thiếu chủ quân của chúng ta được bình an rồi, nếu Hạ công tử không làm gì thì đương nhiên mọi chuyện sẽ tự chứng minh là Hạ công tử vô tội.”
Tiểu Trúc đứng ngoài cửa còn dặn tiểu tư: “Đến Hạ phủ bẩm báo một tiếng, rằng thiếu chủ quân của chúng ta ở một mình với Hạ công tử, sau đó bất ngờ động thai khí, bây giờ tình huống của thiếu chủ quân vẫn chưa rõ, Hạ công tử lo lắng sốt ruột, tạm thời không thể trở về Hạ phủ.”
Hạ Tử Câm cứ thế bị giam lỏng trong phòng khách, ngoài cửa có hộ vệ đứng canh, Hạ Tử Câm vừa định bước ra ngoài thì hộ vệ lập tức rút kiếm ra, chắn ngang phía trước không động đậy chút nào, không giống như cách mà hạ nhân ở Hạ phủ ngăn cản y, y tiến lên phía trước một bước, bọn họ lùi về sau một bước.
Tiểu tư nhận lệnh chạy đến Hạ phủ thông báo có đi ngang qua Hạ Như Phong, Hạ Như Phong vừa bước vào Ninh phủ đã cảm thấy có gì đó khác với bình thường, sắc mặt của hạ nhân xung quanh vô cùng căng thẳng, không khí tràn đầy cảm giác hồi hộp.
Hạ nhân ở Ninh phủ tất nhiên cũng biết Hạ Như Phong: “Hạ thiếu gia, thiếu chủ quân của chúng ta đang gặp đại phu, thiếu gia ở trong phòng bồi ngài ấy, mong Hạ thiếu gia có thể chờ trong chốc lát.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Như Phong chợt cảm thấy hồi hộp, ý nghĩ đầu tiên là Hạ Tử Câm có xô xát với Tống Ngôn Khê: “Hạ công tử có tới đây không?”
“Trước mắt Hạ công tử đang ngồi chờ trong phòng khách, thiếu chủ quân trò chuyện một mình trong phòng khách với Hạ công tử, đột nhiên thiếu chủ quân lại kêu đau bụng, còn cái khác tiểu nhân không biết.”
Hạ Như Phong lập tức liên tưởng đến chuyện A Thịnh sinh non, A Thịnh nói chuyện với người đệ đệ kia xong rồi, sau đó A Thịnh mới sinh non.
Tính tình của cây ớt nhỏ không tốt chút nào, lúc nào cũng tùy hứng, thế nhưng tốt nhất đừng nên chỉ vì tức giận nhất thời mà va phải Tống Ngôn Khê, khiến cho Tống Ngôn Khê bị đau bụng.
Hạ Như Phong đi đến phòng khách, chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh trung khí mười phần của Hạ Tử Câm phát ra từ bên trong, trong miệng liên tục thóa mạ Tống Ngôn Khê, dự cảm không lành trong lòng Hạ Như Phong càng lúc càng lớn, mũi chân xoay một cái, không bước vào xem Hạ Tử Câm, hắn cũng không muốn bị Hạ Tử Câm giận chó đánh mèo, đi vào rồi bị khinh bỉ.
Hạ Như Phong đứng chờ ngoài cửa, sau một hồi lâu cửa mới mở ra. Sắc mặt của Ninh Vũ không tốt tí nào: “Như Phong đến thăm à.”
Hạ Như Phong cẩn thận nói: “Ta, ta tới thăm Tống Ngôn Khê một chút, y không sao chứ?”
“Vào đi.”
Hạ Như Phong theo vào, đập vào mắt là hình ảnh Tống Ngôn Khê tái mặt nằm yên trên giường, bên cạnh là tiểu thị đang giúp y lau mồ hôi. Đại phu ở một bên thì đang gói bao đựng kim châm cứu lại: “Vị tiểu phu lang này không có gì đáng ngại, thai vị đã ổn định lại rồi.”
Hạ Như Phong hỏi: “Tống Ngôn Khê bị sao vậy?”
“Lửa giận công tâm, động thai khí. Tiểu phu lang sắp đến ngày sinh dự tính rồi, cần được quan tâm chăm sóc cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể chọc y tức giận nữa.”
Ninh Vũ đứng cạnh đó gật đầu đồng ý, tiểu thị đứng lên ra cửa tiễn đại phu.
Ninh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê hỏi: “Hạ Tử Câm đâu rồi?”
“Trong phòng khách.”
Thanh âm của Tống Ngôn Khê vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người khác nhìn vào mà thấy thương: “Chuyện này không liên quan đến Hạ Tử Câm, tại ta không cẩn thận nên bụng mới đau như vậy. Hạ Tử Câm chắc phải sợ hãi lắm.” Tống Ngôn Khê nói với Hạ Như Phong: “Phiền các ngươi cố gắng an ủi y, hiện tại ta hữu tâm vô lực rồi.”
Hạ Như Phong cảm thấy hổ thẹn cực kỳ.
Hạ chủ quân ở Hạ phủ vừa nghe tiểu tư báo, lập tức nghĩ đến chuyện đó, Hạ Tử Câm nổi giận hùng hổ đi đến Ninh phủ, muốn làm bình phu của Ninh Vũ, nếu nói là chuyện Tống Ngôn Khê động thai khí không liên quan đến Hạ Tử Câm thì y không tin chút nào, không thấy Ninh phủ chưa gì đã giữ người lại rồi sao?
Sai người đến thông báo, đây là một cách khác khéo léo hơn của đến đòi công đạo. Hạ chủ quân sai người chuẩn bị lễ vật, sau đó đến Ninh phủ.
Bên trong Ninh phủ, Ninh Vũ nói với Hạ Như Phong: “Như Phong, trước hết ngươi cứ mang Hạ Tử Câm đi đi, hôm nay ta không rảnh để đón tiếp ngươi.”
“Không có gì không có gì, dù sao ta đến đây cũng để tìm Hạ Tử Câm, ngươi cứ chăm sóc Tống Ngôn Khê thật tốt là được. Ngày khác ta sẽ dẫn y đến để xin lỗi.”
Hạ Như Phong dẫn Hạ Tử Câm ra ngoài, Hạ Tử Câm vừa nhìn thấy Hạ Như Phong thì tự tin trong người càng lớn: “Nhị ca, Tống Ngôn Khê giả bộ đấy.”
“Câm miệng, Tống Ngôn Khê đã nói là không liên quan gì đến ngươi rồi.” Hạ Như Phong cho là Hạ Tử Câm đang chối tội.
Hạ Tử Câm khinh thường nói: “Vốn là không liên quan gì đến ta mà, không ngờ Tống Ngôn Khê lại là loại người dối trá thích ra vẻ như vậy.”
Hạ nhân đứng một bên trợn mắt nhìn Hạ Tử Câm, cảm thấy vô cùng vi diệu khi Hạ Tử Câm vẫn còn vô tri vô giác như thế này.
“Được rồi, mau về nhà với ta.”
Hạ Tử Câm gạt bỏ bàn tay đang kéo tay mình của Hạ Như Phong: “Ta không đi, vừa nãy đám hạ nhân này dám giam ta, mạo phạm ta, ta phải ở đây đòi công đạo.”
Sau khi Hạ chủ quân đến nơi thì trông thấy Hạ Tử Câm với Hạ Như Phong đang tranh luận: “Sao thế này?”
Hạ Như Phong thấy Hạ chủ quân đã đến, lập tức thẳng thắn bỏ tay ra, cha đến rồi thì hắn không cần lo gì ở đây nữa.
Hạ Tử Câm tiến lên nghênh tiếp, kể chuyện hạ nhân Ninh phủ mạo phạm y như thế nào, Tống Ngôn Khê đê tiện giả bộ bệnh ra sao. Hạ chủ quân nghe mà cũng không thể chịu được giống như Hạ Như Phong: “Câm miệng.” Còn ra cái thể thống gì nữa, đang ở trong phủ của người khác, ở ngay trước mặt hạ nhân mà chê trách chủ nhân, không thấy những hạ nhân kia đang vô cùng phẫn nộ và khinh bỉ à?
Hạ chủ quân hỏi Hạ Như Phong: “Ngôn Khê đâu? Ta đi thăm y một chút.”
Hạ Như Phong liếc mắt nhìn Hạ Tử Câm một cái, dẫn cha mình đi, Hạ Tử Câm dậm chân tại chỗ vài cái, sau đó cũng đi theo.
Hạ chủ quân vừa nhìn thấy Tống Ngôn Khê liền nhiệt tình nói: “Ngôn Khê, thân thể ngươi thế nào rồi? Bây giờ ngươi không chỉ có một người đâu đó, phải cẩn thận hơn vạn phần mới được.”
“Đại phu nói là không sao rồi, đứa bé cũng không có gì đáng lo, không xuất huyết.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt. Tử Câm cũng thật là, đợi sau này thân thể của ngươi tốt hơn rồi, thì sẽ có biết bao thời gian rảnh rỗi để đến chơi với ngươi, vậy mà hiện tại cứ thích đến quấy rầy.”
“Không liên quan gì đến Tử Câm đâu, là do bản thân ta không cẩn thận. Dạo này ta cũng cảm thấy khá buồn, y tới giúp ta giải buồn, cho nên ta rất vui vẻ.”
Hạ Tử Câm không thể chịu đựng được những ánh mắt khiển trách ở xung quanh, rõ ràng là Tống Ngôn Khê giả bộ, nhưng người khác ai cũng nhận định là y làm, cả nhị ca của y cũng thế, mới nãy còn dặn y phải xin lỗi Tống Ngôn Khê, y không làm gì sai, sao phải nói xin lỗi chứ.
Còn đám hạ nhân kia nữa, nói cái gì mà đợi thiếu chủ quân bình an rồi thì sẽ chứng minh sự trong sạch của y, bảo y chờ ở phòng khách, rõ ràng là muốn giam lỏng y, nhận định là y hại Tống Ngôn Khê mà, không xả cơn giận này thì y thật sự không thể chịu được.
“Ngươi xem, Tống Ngôn Khê cũng nói là không liên quan gì đến ta rồi, là chuyện của riêng bản thân y. Vừa nãy hạ nhân của các ngươi đã giam lỏng ta, còn vu là ta hại ngươi nữa, các ngươi phải cho ta một câu trả lời hợp lý.”
Hạ chủ quân hận không thể bịt kín miệng của Hạ Tử Câm lại, bây giờ vừa so sánh Hạ Tử Câm với Tống Ngôn Khê, y mới phát hiện, Hạ Tử Câm một chút cũng không thể sánh bằng Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nói là không liên quan gì đến Hạ Tử Câm, người tinh mắt vừa nhìn sẽ biết là Tống Ngôn Khê không muốn làm lớn chuyện, chuyện bé xé ra to, may mà cái thai không bị gì, nếu không thì chuyện này không có cách nào hòa giải được. Tội danh tổn hại đến trưởng tử đích tôn của Ninh phủ, mấy ai có thể chịu được chứ?
Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, chuyện hôn nhân của Hạ Tử Câm sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Thanh danh ác độc cũng sẽ không thể rũ bỏ, may mà Tống Ngôn Khê rộng lượng, không bắt tội bọn họ, giữ gìn mặt mũi cho Hạ phủ.
“Như Phong, dẫn nó về đi, đừng để nó ở bên ngoài tự làm mình mất mặt nữa.” Hạ chủ quân vô cùng thất vọng, y đúng là đã chiều chuộng Hạ Tử Câm quá mức rồi, cho nên mới thành bộ dạng không hiểu chuyện như hôm nay.
Đôi lời của tác giả:
Hạ Tử Câm: Ta vô tội, Tống Ngôn Khê đang giả vờ đấy.
Tiểu bạch liên hoa Tống Ngôn Khê nhu nhược dựa người vào ngực Ninh Vũ: “Không liên quan đến Tử Câm, đều do ta không cẩn thận.”
Xem ra trước đây việc nữ chính bị nữ phụ nhu nhược đáng thương hãm hại cũng không phải không có lý.
“Thành thân là chuyện cả đời, nếu ngươi chỉ giận dỗi một chút thì không nên lấy chuyện thành thân ra làm trò đùa. Nếu sau này ngươi không hạnh phúc thì không ai có thể chịu khổ thay ngươi đâu.”
“Buồn cười! Sao ta có thể chịu khổ được chứ?”
“Bây giờ ngươi còn ở trong phủ, có phụ thân và cha thương yêu, có huynh trưởng quan tâm chăm sóc. Sau này ngươi thành thân rồi, sẽ ngoài tầm với của bọn họ.” Giống như y đời trước vậy, Tống phủ không tiện nhúng tay vào chuyện của Ninh phủ, hơn nữa bọn họ đều có nỗi lo của riêng họ, không có thời gian quan tâm tới y, cuối cùng y chỉ có thể dựa vào bản thân mình. “Người nào rồi cũng phải trưởng thành, có rất nhiều chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn đâu.”
Hạ Tử Câm rất ghét cách nói chuyện hiện tại của Tống Ngôn Khê, giống hệt như cha y và những chủ quân tục khí khác, sau khi thành thân Tống Ngôn Khê cũng trở thành người như vậy, không còn là ánh trăng sáng trên trời quang, không còn bộ dáng thiên tiên xuất trần nữa, mà lại phàm tục vô cùng, trong lòng y cảm thấy rất thất vọng với Tống Ngôn Khê.
“Nói nhiều như vậy, còn không phải là do ngươi ghen tị hay sao? Ngươi sợ ta sẽ tranh sủng với ngươi, sợ Ninh Vũ thích ta hơn chứ gì? Ngươi sợ.”
Tống Ngôn Khê thương hại nhìn Hạ Tử Câm: “Uổng công ngươi đọc nhiều sách như vậy, hóa ra toàn đọc sách dạy đức hạnh cho tiểu ca nhi. Ngươi không cảm thấy cách hành xử hiện giờ của ngươi rất đáng ghét sao?” Tống Ngôn Khê tuy nhẹ dạ thiện lương, nhưng cũng không phải đóa tiểu bạch hoa không rành thế sự.
Y nể tình Hạ Tử Câm vì trúng độc thay mình mà sảy thai, nên mới khoan dung với y hơn một chút. Cơ mà chuyện đó ở đời trước y cũng chỉ là người bị hại thôi, tuy y không ăn thuốc độc, nhưng tội danh hạ độc lại gán lên đầu y, y bị vu hại và cũng đã bị trừng phạt, y không hề nợ Hạ Tử Câm. Thế nên đây cũng không phải là lý do để Hạ Tử Câm cướp mất Ninh Vũ.
Nếu khuyên bảo nhẹ nhàng không thể thay đổi được suy nghĩ của Hạ Tử Câm, vậy thì phải nói rõ ra cho Hạ Tử Câm biết y hiện tại đáng ghét đến mức nào. “Cuộc sống của ta và phu quân vốn đang hạnh phúc yên bình, chúng ta đều đang mong chờ sự ra đời của Tiểu Táo, phu quân cũng đang đọc sách tập võ vô cùng chăm chỉ. Ngươi lại nhất định phải chen vào, nhiễu loạn cuộc sống của chúng ta, chẳng lẽ ngươi không nhận ra phu quân cũng không hoan nghênh ngươi sao?”
Tống Ngôn Khê nghỉ lấy hơi một chút rồi nói tiếp: “Nhà ngươi không ai đồng ý chuyện này đúng không? Bởi vì một mình ngươi mà tất cả mọi người ai cũng không được vui cả, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao? Ỷ vào sự sủng ái của người khác mà tự tiện làm theo ý mình, thương tổn người thân, ngươi không cảm thấy ngươi rất hèn hạ sao? Bởi vì một mình ngươi tùy hứng làm bậy, mà cả Hạ phủ và Ninh phủ đều không thể sống một cuộc sống yên ổn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi vô liêm sỉ quá sao?”
Hạ Tử Câm “bang” một tiếng đứng dậy, run run tay chỉ vào Tống Ngôn Khê, từ trước tới nay chưa ai dám nói chuyện không khách khí với y như thế, còn chỉ trích hắn nữa, đáng hận hơn là y lại không thể phản bác được.
Hạ Tử Câm thật sự muốn phản bác lại, cũng muốn tìm ra chuyện có thể công kích được Tống Ngôn Khê, đầu óc suy nghĩ một chút, chẳng phải Tống Ngôn Khê sợ y gả tới Ninh phủ sao?
“Không phải ngươi không muốn ta gả vào à, vậy thì ta càng muốn gả cho Ninh Vũ đấy, ngươi làm gì được ta?”
Tống Ngôn Khê cúi đầu sờ sờ bụng, sau đó nở một nụ cười với Hạ Tử Câm, biểu tình vô cùng kỳ dị: “Vậy ta sẽ cho ngươi trải nghiệm sóng ngầm trong hậu viện một chút. Để ngươi được mở mang kiến thức hơn.”
Không đợi Hạ Tử Câm trả lời, Tống Ngôn Khê lập tức phất tay lật đổ chén trà trong tay, sau đó ôm bụng, phát ra thanh âm tràn đầy thống khổ đau đớn: “Người đâu.”
Hạ Tử Câm trợn mắt há mồm nhìn biểu tình bình tĩnh của Tống Ngôn Khê, thật sự không biết làm thế nào y có thể kêu ra thanh âm đó được.
Ninh Vũ không yên lòng với Hạ Tử Câm, để vài tiểu thị lại giữ cửa, lệnh cho bọn họ phải thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh trong phòng khách, thấy có gì không đúng là phải chạy đi báo cho hắn ngay.
Tiểu thị ngoài cửa vừa nghe thấy âm thanh liền có một người chạy đến thư phòng bẩm báo cho Ninh Vũ, còn lại thì chạy vào phòng khách xem có chuyện gì.
Hạ Tử Câm khiếp sợ nhìn Tống Ngôn Khê đổi thành biểu tình thống khổ trong chớp nhoáng: “Ta đau bụng quá.”
Tiểu thị thấy vậy lập tức đứng lên chạy đi mời đại phu. Ninh cha trước đây có cho vài tiểu thị có kinh nghiệm đến hầu hạ bên người Tống Ngôn Khê, bọn họ nhanh chóng ngồi xuống kiểm tra, nhẹ giọng an ủi y không được hồi hộp, phải bình tĩnh hít thật sâu.
Một đám người chen chúc đẩy Hạ Tử Câm ra ngoài, xử lý mọi việc đâu vào đấy. Sau khi Ninh Vũ đến nơi thì bọn họ tách sang hai bên tạo thành một con đường, để cho Ninh Vũ đi thẳng đến trước mặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê…” Ninh Vũ chưa kịp hỏi y đau chỗ nào thì đã thấy Tống Ngôn Khê nháy mắt với mình.
Ninh Vũ nhận ra xong liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt thì lại vội vã nói: “Đừng sợ, đại phu sắp tới rồi, để ta ôm ngươi lên giường.”
Ninh Vũ ôm ngang Tống Ngôn Khê lên, lúc đi ngang qua Hạ Tử Câm, Hạ Tử Câm còn trông thấy Tống Ngôn Khê vùi vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, đầy mặt thống khổ mà kêu rên.
Hạ Tử Câm hét lớn: “Y đang giả bộ đấy, y không đau chút nào đâu.”
Tiểu thị đứng một bên lạnh lùng nói: “Kính xin Hạ công tử hãy ở yên chỗ này không được rời đi, đợi đến khi thiếu chủ quân của chúng ta được bình an rồi, nếu Hạ công tử không làm gì thì đương nhiên mọi chuyện sẽ tự chứng minh là Hạ công tử vô tội.”
Tiểu Trúc đứng ngoài cửa còn dặn tiểu tư: “Đến Hạ phủ bẩm báo một tiếng, rằng thiếu chủ quân của chúng ta ở một mình với Hạ công tử, sau đó bất ngờ động thai khí, bây giờ tình huống của thiếu chủ quân vẫn chưa rõ, Hạ công tử lo lắng sốt ruột, tạm thời không thể trở về Hạ phủ.”
Hạ Tử Câm cứ thế bị giam lỏng trong phòng khách, ngoài cửa có hộ vệ đứng canh, Hạ Tử Câm vừa định bước ra ngoài thì hộ vệ lập tức rút kiếm ra, chắn ngang phía trước không động đậy chút nào, không giống như cách mà hạ nhân ở Hạ phủ ngăn cản y, y tiến lên phía trước một bước, bọn họ lùi về sau một bước.
Tiểu tư nhận lệnh chạy đến Hạ phủ thông báo có đi ngang qua Hạ Như Phong, Hạ Như Phong vừa bước vào Ninh phủ đã cảm thấy có gì đó khác với bình thường, sắc mặt của hạ nhân xung quanh vô cùng căng thẳng, không khí tràn đầy cảm giác hồi hộp.
Hạ nhân ở Ninh phủ tất nhiên cũng biết Hạ Như Phong: “Hạ thiếu gia, thiếu chủ quân của chúng ta đang gặp đại phu, thiếu gia ở trong phòng bồi ngài ấy, mong Hạ thiếu gia có thể chờ trong chốc lát.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Như Phong chợt cảm thấy hồi hộp, ý nghĩ đầu tiên là Hạ Tử Câm có xô xát với Tống Ngôn Khê: “Hạ công tử có tới đây không?”
“Trước mắt Hạ công tử đang ngồi chờ trong phòng khách, thiếu chủ quân trò chuyện một mình trong phòng khách với Hạ công tử, đột nhiên thiếu chủ quân lại kêu đau bụng, còn cái khác tiểu nhân không biết.”
Hạ Như Phong lập tức liên tưởng đến chuyện A Thịnh sinh non, A Thịnh nói chuyện với người đệ đệ kia xong rồi, sau đó A Thịnh mới sinh non.
Tính tình của cây ớt nhỏ không tốt chút nào, lúc nào cũng tùy hứng, thế nhưng tốt nhất đừng nên chỉ vì tức giận nhất thời mà va phải Tống Ngôn Khê, khiến cho Tống Ngôn Khê bị đau bụng.
Hạ Như Phong đi đến phòng khách, chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh trung khí mười phần của Hạ Tử Câm phát ra từ bên trong, trong miệng liên tục thóa mạ Tống Ngôn Khê, dự cảm không lành trong lòng Hạ Như Phong càng lúc càng lớn, mũi chân xoay một cái, không bước vào xem Hạ Tử Câm, hắn cũng không muốn bị Hạ Tử Câm giận chó đánh mèo, đi vào rồi bị khinh bỉ.
Hạ Như Phong đứng chờ ngoài cửa, sau một hồi lâu cửa mới mở ra. Sắc mặt của Ninh Vũ không tốt tí nào: “Như Phong đến thăm à.”
Hạ Như Phong cẩn thận nói: “Ta, ta tới thăm Tống Ngôn Khê một chút, y không sao chứ?”
“Vào đi.”
Hạ Như Phong theo vào, đập vào mắt là hình ảnh Tống Ngôn Khê tái mặt nằm yên trên giường, bên cạnh là tiểu thị đang giúp y lau mồ hôi. Đại phu ở một bên thì đang gói bao đựng kim châm cứu lại: “Vị tiểu phu lang này không có gì đáng ngại, thai vị đã ổn định lại rồi.”
Hạ Như Phong hỏi: “Tống Ngôn Khê bị sao vậy?”
“Lửa giận công tâm, động thai khí. Tiểu phu lang sắp đến ngày sinh dự tính rồi, cần được quan tâm chăm sóc cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể chọc y tức giận nữa.”
Ninh Vũ đứng cạnh đó gật đầu đồng ý, tiểu thị đứng lên ra cửa tiễn đại phu.
Ninh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê hỏi: “Hạ Tử Câm đâu rồi?”
“Trong phòng khách.”
Thanh âm của Tống Ngôn Khê vô cùng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người khác nhìn vào mà thấy thương: “Chuyện này không liên quan đến Hạ Tử Câm, tại ta không cẩn thận nên bụng mới đau như vậy. Hạ Tử Câm chắc phải sợ hãi lắm.” Tống Ngôn Khê nói với Hạ Như Phong: “Phiền các ngươi cố gắng an ủi y, hiện tại ta hữu tâm vô lực rồi.”
Hạ Như Phong cảm thấy hổ thẹn cực kỳ.
Hạ chủ quân ở Hạ phủ vừa nghe tiểu tư báo, lập tức nghĩ đến chuyện đó, Hạ Tử Câm nổi giận hùng hổ đi đến Ninh phủ, muốn làm bình phu của Ninh Vũ, nếu nói là chuyện Tống Ngôn Khê động thai khí không liên quan đến Hạ Tử Câm thì y không tin chút nào, không thấy Ninh phủ chưa gì đã giữ người lại rồi sao?
Sai người đến thông báo, đây là một cách khác khéo léo hơn của đến đòi công đạo. Hạ chủ quân sai người chuẩn bị lễ vật, sau đó đến Ninh phủ.
Bên trong Ninh phủ, Ninh Vũ nói với Hạ Như Phong: “Như Phong, trước hết ngươi cứ mang Hạ Tử Câm đi đi, hôm nay ta không rảnh để đón tiếp ngươi.”
“Không có gì không có gì, dù sao ta đến đây cũng để tìm Hạ Tử Câm, ngươi cứ chăm sóc Tống Ngôn Khê thật tốt là được. Ngày khác ta sẽ dẫn y đến để xin lỗi.”
Hạ Như Phong dẫn Hạ Tử Câm ra ngoài, Hạ Tử Câm vừa nhìn thấy Hạ Như Phong thì tự tin trong người càng lớn: “Nhị ca, Tống Ngôn Khê giả bộ đấy.”
“Câm miệng, Tống Ngôn Khê đã nói là không liên quan gì đến ngươi rồi.” Hạ Như Phong cho là Hạ Tử Câm đang chối tội.
Hạ Tử Câm khinh thường nói: “Vốn là không liên quan gì đến ta mà, không ngờ Tống Ngôn Khê lại là loại người dối trá thích ra vẻ như vậy.”
Hạ nhân đứng một bên trợn mắt nhìn Hạ Tử Câm, cảm thấy vô cùng vi diệu khi Hạ Tử Câm vẫn còn vô tri vô giác như thế này.
“Được rồi, mau về nhà với ta.”
Hạ Tử Câm gạt bỏ bàn tay đang kéo tay mình của Hạ Như Phong: “Ta không đi, vừa nãy đám hạ nhân này dám giam ta, mạo phạm ta, ta phải ở đây đòi công đạo.”
Sau khi Hạ chủ quân đến nơi thì trông thấy Hạ Tử Câm với Hạ Như Phong đang tranh luận: “Sao thế này?”
Hạ Như Phong thấy Hạ chủ quân đã đến, lập tức thẳng thắn bỏ tay ra, cha đến rồi thì hắn không cần lo gì ở đây nữa.
Hạ Tử Câm tiến lên nghênh tiếp, kể chuyện hạ nhân Ninh phủ mạo phạm y như thế nào, Tống Ngôn Khê đê tiện giả bộ bệnh ra sao. Hạ chủ quân nghe mà cũng không thể chịu được giống như Hạ Như Phong: “Câm miệng.” Còn ra cái thể thống gì nữa, đang ở trong phủ của người khác, ở ngay trước mặt hạ nhân mà chê trách chủ nhân, không thấy những hạ nhân kia đang vô cùng phẫn nộ và khinh bỉ à?
Hạ chủ quân hỏi Hạ Như Phong: “Ngôn Khê đâu? Ta đi thăm y một chút.”
Hạ Như Phong liếc mắt nhìn Hạ Tử Câm một cái, dẫn cha mình đi, Hạ Tử Câm dậm chân tại chỗ vài cái, sau đó cũng đi theo.
Hạ chủ quân vừa nhìn thấy Tống Ngôn Khê liền nhiệt tình nói: “Ngôn Khê, thân thể ngươi thế nào rồi? Bây giờ ngươi không chỉ có một người đâu đó, phải cẩn thận hơn vạn phần mới được.”
“Đại phu nói là không sao rồi, đứa bé cũng không có gì đáng lo, không xuất huyết.”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt. Tử Câm cũng thật là, đợi sau này thân thể của ngươi tốt hơn rồi, thì sẽ có biết bao thời gian rảnh rỗi để đến chơi với ngươi, vậy mà hiện tại cứ thích đến quấy rầy.”
“Không liên quan gì đến Tử Câm đâu, là do bản thân ta không cẩn thận. Dạo này ta cũng cảm thấy khá buồn, y tới giúp ta giải buồn, cho nên ta rất vui vẻ.”
Hạ Tử Câm không thể chịu đựng được những ánh mắt khiển trách ở xung quanh, rõ ràng là Tống Ngôn Khê giả bộ, nhưng người khác ai cũng nhận định là y làm, cả nhị ca của y cũng thế, mới nãy còn dặn y phải xin lỗi Tống Ngôn Khê, y không làm gì sai, sao phải nói xin lỗi chứ.
Còn đám hạ nhân kia nữa, nói cái gì mà đợi thiếu chủ quân bình an rồi thì sẽ chứng minh sự trong sạch của y, bảo y chờ ở phòng khách, rõ ràng là muốn giam lỏng y, nhận định là y hại Tống Ngôn Khê mà, không xả cơn giận này thì y thật sự không thể chịu được.
“Ngươi xem, Tống Ngôn Khê cũng nói là không liên quan gì đến ta rồi, là chuyện của riêng bản thân y. Vừa nãy hạ nhân của các ngươi đã giam lỏng ta, còn vu là ta hại ngươi nữa, các ngươi phải cho ta một câu trả lời hợp lý.”
Hạ chủ quân hận không thể bịt kín miệng của Hạ Tử Câm lại, bây giờ vừa so sánh Hạ Tử Câm với Tống Ngôn Khê, y mới phát hiện, Hạ Tử Câm một chút cũng không thể sánh bằng Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nói là không liên quan gì đến Hạ Tử Câm, người tinh mắt vừa nhìn sẽ biết là Tống Ngôn Khê không muốn làm lớn chuyện, chuyện bé xé ra to, may mà cái thai không bị gì, nếu không thì chuyện này không có cách nào hòa giải được. Tội danh tổn hại đến trưởng tử đích tôn của Ninh phủ, mấy ai có thể chịu được chứ?
Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, chuyện hôn nhân của Hạ Tử Câm sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Thanh danh ác độc cũng sẽ không thể rũ bỏ, may mà Tống Ngôn Khê rộng lượng, không bắt tội bọn họ, giữ gìn mặt mũi cho Hạ phủ.
“Như Phong, dẫn nó về đi, đừng để nó ở bên ngoài tự làm mình mất mặt nữa.” Hạ chủ quân vô cùng thất vọng, y đúng là đã chiều chuộng Hạ Tử Câm quá mức rồi, cho nên mới thành bộ dạng không hiểu chuyện như hôm nay.
Đôi lời của tác giả:
Hạ Tử Câm: Ta vô tội, Tống Ngôn Khê đang giả vờ đấy.
Tiểu bạch liên hoa Tống Ngôn Khê nhu nhược dựa người vào ngực Ninh Vũ: “Không liên quan đến Tử Câm, đều do ta không cẩn thận.”
Xem ra trước đây việc nữ chính bị nữ phụ nhu nhược đáng thương hãm hại cũng không phải không có lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất