Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 66
Edit: Arisassan
Tiệc đầy tháng ở Ninh phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt, do Tiểu Táo khó lắm mới có nên tiệc được tổ chức rất long trọng. Tống Ngôn Khê đã sớm mặc quần áo y tự may cho Tiểu Táo, Tiểu Táo một thân đỏ tươi, mang đầy sắc hỉ.
Hạ phủ tặng lễ vật rất dày, tỏ ý muốn bồi thường, Tống Ngôn Khê không ngần ngại mà nhận lấy, cùng lắm thì sau này đáp lễ cho Hạ Tử Câm nhiều hơn một chút thôi, dù sao trong lòng y cũng không hề cảm thấy áy náy, người khác mơ tưởng đến phu quân của y, y đánh trả là chuyện bình thường.
Cao Thịnh cũng bế Tiểu Hồ Lô đến, Tiểu Hồ Lô đã biết đi, Cao Thịnh đặt bé xuống bên cạnh Tiểu Táo, bé nằm sấp tò mò nhìn Tiểu Táo, hai đứa y y a a không biết đang nói cái gì.
Tống thiếu chủ quân cũng ngồi chung một chỗ với bọn họ, tiểu bảo bảo đôi khi sẽ mở miệng gọi cho, khiến cho Tống Ngôn Khê thấy mà vô cùng ngưỡng mộ.
Chỉ không để ý một chút, Tống tiểu đoàn tử đã lấy tay nhéo mặt Tiểu Hồ Lô, Tiểu Hồ Lô banh miệng ra khóc, Tống tiểu đoàn tử thấy Tiểu Hồ Lô khóc thì cũng khóc theo.
Tiểu Táo hưng phấn vỗ tay, cong miệng cười, nước bọt chảy ròng xuống hai cái cằm đôi.
Tống thiếu chủ quân và Cao Thịnh vội vàng dỗ con mình.
Ninh Vũ vừa đến liền trông thấy cảnh tượng này, bèn quay sang nhìn Tiểu Táo: “Tiểu Táo chọc hai ca ca của nó khóc à?” Nói xong chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau đó hắn mới nhớ ra rằng mỗi khi Tống Ngôn Khê khóc nhè, phụ thân với cha luôn nghĩ là hắn chọc y khóc.
Tống Ngôn Khê đen mặt: “Không phải, nó nhỏ xíu như thế này, lực sát thương chưa lớn đến mức đó đâu.” Tống Ngôn Khê có hơi phiền lòng một chút, Tiểu Táo không khóc theo thì thôi, nhưng cũng đừng có mà vỗ tay cười chứ, làm y xấu hổ thật sự.
Ninh Vũ lau nước bọt cho Tiểu Táo, bóp bóp cái cằm đôi của bé: “Hình như nó ăn nhiều quá rồi, nên bị bỏ đói hai bữa, ngươi xem, mập ra cả này.”
Tiểu Táo chớp chớp mắt nhìn Ninh Vũ, trong lòng Ninh Vũ chợt có linh cảm không lành, chưa kịp lùi lại đã nghe thấy tiếng khóc thứ ba.
Mỗi khi hắn nói xấu Tiểu Táo, không biết bé có nghe hiểu thật hay không mà cứ nói xong là lại khóc, có sét mà không có mưa*.
[*nghĩa là khóc chỉ ra tiếng không ra nước mắt ấy]
Ninh Vũ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Ta đến tiền viện chào đón khách nhân đây, xin phép được đi trước.” Sau đó nhanh chân chạy trốn.
Tống Ngôn Khê rất tức giận, vừa đến đã chọc cho Tiểu Táo khóc, còn không biết xấu hổ mà bỏ chạy. “Bảo bảo ngoan, phụ thân ngươi mới mập, buổi tối chúng ta không cho hắn ăn cơm nha? Bắt hắn phải nhịn đói ba bữa.”
Ba đứa cứ như đang thi xem giọng ai lớn hơn ấy, đứa này khóc to hơn đứa kia.
Tống Ngôn Khê bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tách riêng ra trước đi, ta bế Tiểu Táo vào trong viện, sân viện kế bên đã được dọn dẹp xong rồi, đại ca phu có thể đến đó trước.”
Sau khi dỗ xong ba nhóc con, cũng đến lúc Tiểu Táo ra mặt.
Tống Ngôn Khê bế Tiểu Táo, khách nhân tham dự bữa tiệc liên tục chúc mừng bằng những lời nói êm tai, Ninh Vũ biết đấy toàn là mấy lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Lúc đi chúc rượu xung quanh tiệc thì lại trông thấy Lý Hàn và Viên Trí Chi, trong lòng Ninh Vũ chán ghét vô cùng, nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc thích hợp nên không tùy ý sai người đuổi hai người bọn họ ra, chỉ xem như bọn họ không tồn tại. Lần sau nhất định phải nói cho cha hắn biết, không cho người Viên phủ tới đây nữa.
Lý Hàn trông thấy Ninh Vũ đắc ý ngời ngời, trong lòng vô cùng phẫn hận, gã vẫn còn nhớ những sỉ nhục và xấu hổ mà Ninh Vũ đã cho gã lúc gã vừa mới tới đây, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, gã nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Trong khi đó tâm tình của Viên Trí Chi phức tạp hơn rất nhiều, hắn trông thấy Tống Ngôn Khê đang cười tươi như hoa đứng bên cạnh Ninh Vũ, cùng với ánh mắt ôn nhu mà Ninh Vũ dành cho Tống Ngôn Khê, luôn có cảm giác rằng người đứng bên cạnh Ninh Vũ vốn nên là hắn.
Ninh Vũ lúc nào cũng lạnh nhạt với các tiểu ca nhi, chỉ đối xử khác biệt với một mình hắn, hắn vô cùng đặc biệt, Ninh Vũ nên yêu hắn mới đúng, hơn nữa hắn cũng hay mơ thấy Ninh Vũ vui cười đùa giỡn với hắn, hỏi han ân cần lúc hắn đang mang thai. Tống Ngôn Khê đã cướp mất vị trí của hắn!
Tống Ngôn Khê nhạy cảm mà cảm giác được có một tầm mắt đầy địch ý đang nhìn về phía y, thuận theo nhìn sang liền trông thấy Lý Hàn và Viên Trí Chi, hôm nay vốn là ngày vui, vậy mà vừa trông thấy hai người kia, trong lòng Tống Ngôn Khê đã cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Y bận chăm sóc Tiểu Táo, không nhúng tay vào việc chuẩn bị tiệc, nếu không thì y chắc chắn sẽ không phát thiệp mời cho Viên phủ. Viên phủ cũng thật là, thiệp mời phát cho bọn họ, bọn họ cử Viên Trí Chi với Lý Hàn đến là có ý gì chứ, đúng là không thèm nể mặt Ninh phủ mà.
Chủ quân không tự đến thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải bảo thiếu chủ quân với trưởng tử nhà họ đến chứ, kêu một tiểu ca nhi bị phân gia cùng phu quân ở rể của hắn đến dự là thế nào? Hai người này có thể đại diện cho Viên phủ sao?
Tống Ngôn Khê âm thầm dặn dò tiểu thị thiếp thân của mình, phải bảo người trông chừng thật kỹ hai người đó, đừng để bọn họ làm mấy chuyện bậy bạ, quấy rầy tiệc đầy tháng của Tiểu Táo.
Tống Ngôn Khê nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Phu quân, ngươi nhìn về hướng tây bắc đi.”
“Ta cũng vừa nhìn thấy, vốn đang muốn tích phúc cho Tiểu Táo của chúng ta, tạm thời buông tha Lý Hàn, không ngờ gã lại không chờ được mà chủ động đến tìm chết.”
“Phù phù phù, không được nói ra chữ kia.”
Tiểu Táo quơ tay bắt lấy lọn tóc của Tống Ngôn Khê đang đung đưa trước mặt bé, Tống Ngôn Khê bị kéo tóc phải quay đầu sang bên kia: “Còn nhỏ mà khí lực đã lớn như vậy rồi, không hổ là con của chúng ta.”
Ninh Vũ cẩn thận gỡ tóc ra khỏi tay của Tiểu Táo, bế Tiểu Táo lên: “Tiểu Táo thối, ngươi không được bắt nạt phu lang của ta nha, ngay cả ta còn không nỡ kéo tóc của y đó.”
Tống Ngôn Khê buồn cười, đánh nhẹ vào lưng của Ninh Vũ một cái: “Ai lại đi so đo với con nít chứ, nó cũng có hiểu được đâu.”
“Vậy cũng không được, dạy con thì phải dạy từ nhỏ.” Vừa mới dứt lời, tay của Tiểu Táo đã vỗ một phát vào cổ Ninh Vũ.
Ninh Vũ cười gằn: “Tiểu Táo thối, bây giờ ngươi cứ ỷ ngươi còn nhỏ mà hỗn láo đi, đợi đến lúc ngươi lớn lên, ta sẽ đòi lại từng cái từng cái một.” Ninh Vũ thật sự muốn gọi bé là tiểu tử thối, nhưng phụ thân cũng hay gọi hắn như thế, Tiểu Táo không thể có xưng hô giống như hắn được.
Tống Ngôn Khê nhìn bọn họ mà cười.
Hai người đứng chung một chỗ, đều là thân thể như ngọc, dáng người cao to, Ninh Vũ dung mạo tuấn mỹ, trong tay bế một cục nắm đỏ tươi mang đầy sắc hỉ, Tống Ngôn Khê thì thanh nhã dịu dàng, cảnh tượng này đúng là làm mù mắt người khác.
“Lúc trước khi Ngôn ca nhi thành thân ai bảo là không coi trọng việc hôn nhân này đấy? Mắt kém thật sự.”
“Đúng thế, nghe bảo tên thiếu gia hoàn khố này bây giờ có tiền đồ lắm đấy, còn định thi Hương nữa.”
“Ai cũng bảo hắn ăn chơi bài bạc cái gì cũng biết, nhưng thực tế thì sao, hậu viện Ninh phủ sạch sẽ vô cùng, hồi trước có mấy nhà thừa dịp Ngôn ca nhi mang thai, định đưa thị lang vào trong Ninh phủ, thế nhưng không ai thành công cả.”
Đột nhiên một thanh âm quái gở vang lên: “Lòng đố kỵ của Ngôn ca nhi cũng lớn thật, thân thể bất tiện vậy rồi mà vẫn không nạp thị cho phu quân, không hiền huệ chút nào.”
“Ha ha.” Những người có mắt nhìn xung quanh đều cười ha hả, tự động chuyển đề tài, bọn họ ai cũng là người sành sõi, nhìn thấu hết mấy thủ đoạn nhỏ trong hậu viện kia, không đến mức đi làm con rối cho người khác, nhà bọn họ không ai có tiểu ca nhi đến tuổi muốn kín đáo đưa cho Ninh phủ cả, đương nhiên sẽ không miệng tiện chọc cho Ninh phủ mất hứng.
“Tiểu Táo của chúng ta nhận được nhiều quà ghê.” Tống Ngôn Khê theo danh mục quà tặng mà sắp xếp mọi thứ gọn gàng vào trong kho, đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Táo, để khi bé lớn lên sẽ cho bé tự xử lý.
Ninh Vũ tắm rửa cho Tiểu Táo xong, thở dài: “Vật nhỏ này chăm sóc mệt mỏi thật, ăn uống ngủ nghỉ cái nào cũng phải chăm từng li từng tí, không đút nó ăn thì cũng phải lau mông cho nó, nó thì hay rồi, ngủ một cái là không ai đánh thức được luôn, không ngủ là lại đi hành hạ người khác.”
Tống Ngôn Khê gật gật đầu tán thành, rồi nhìn Ninh Vũ: “Phụ thân và cha trước đây có khi còn mệt mỏi hơn chúng ta ấy.” Không chỉ phải lau mông cho Ninh Vũ lúc bé, lớn lên còn hay gây chuyện, để song thân phải theo sau lau mông giùm.
Ninh Vũ hừ một tiếng, hiển nhiên là biết Tống Ngôn Khê đang nói cái gì. Hắn ngửi ngửi người mình một cái, mặt nhăn lại: “Ta đi tắm đây, cả người bị Tiểu Táo làm thối hoắc rồi. Sau khi nó lớn lên ta phải đánh nó một trận để xả giận mới được, ngươi không được cản ta đâu đó.”
“Được rồi được rồi, ta sẽ không cản ngươi.”
Lúc này Ninh Vũ mới hài lòng đi tắm.
Lửa đèn đầu le lói nho nhỏ như hạt đậu, ánh sáng màu vàng chiếu vào trong căn phòng tối tăm, mơ mơ hồ hồ còn pha thêm một chút ám muội, Ninh Vũ thả màn che trên giường xuống, nằm đè lên người Tống Ngôn Khê, thấp giọng nói nhỏ bên tai y: “Ngôn Khê, ta đọc sách thấy hiện tại đã có thể làm rồi, đại phu cũng nói ngươi đã khôi phục rất tốt.”
Tống Ngôn Khê đỏ mặt, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa thân mật với nhau, chắc phu quân phải cảm thấy vô cùng khó chịu: “Ngươi, ngươi nhớ nhỏ giọng một chút đó, đừng đánh thức Tiểu Táo nha.”
Ninh Vũ hôn lên khóe miệng của Tống Ngôn Khê một cái: “Ngôn Khê ngốc, lần nào cũng là ngươi kêu lên mà, ngươi phải là người nhỏ giọng một chút ấy.”
Tống Ngôn Khê không nhịn được trừng Ninh Vũ một cái, rồi bị hắn ôm ngồi lên đùi, Tống Ngôn Khê vươn tay ôm cổ Ninh Vũ.
“Bảo bối, muốn mời khách quý vào nhà, chẳng phải nên nói mời sao?” Nói xong liền thẳng lưng mà gõ cửa hai lần.
Toàn thân Tống Ngôn Khê đều ửng màu hồng nhạt xinh đẹp, khuôn mặt đỏ hết cả lên, trong lòng vô cùng ngượng ngùng vì bị Ninh Vũ bắt nạt, nhưng vẫn nhu thuận dựa vào lòng kẻ bắt nạt mình, tư thái nhu nhược như đang tìm kiếm sự thương tiếc và bảo vệ của người khác: “Mời, mời vào.”
“Nếu bảo bối đã có lòng như vậy, vi phu từ chối thì bất kính quá.” Ưỡn eo một cái rồi đăng đường nhập thất, như thổ phỉ mà qua qua lại lại cướp hết sạch, hung hăng để lại chứng cứ gây án của mình. Tỏ rõ hắn đã từng đi ngang qua đây.
Tiệc đầy tháng ở Ninh phủ hôm nay vô cùng náo nhiệt, do Tiểu Táo khó lắm mới có nên tiệc được tổ chức rất long trọng. Tống Ngôn Khê đã sớm mặc quần áo y tự may cho Tiểu Táo, Tiểu Táo một thân đỏ tươi, mang đầy sắc hỉ.
Hạ phủ tặng lễ vật rất dày, tỏ ý muốn bồi thường, Tống Ngôn Khê không ngần ngại mà nhận lấy, cùng lắm thì sau này đáp lễ cho Hạ Tử Câm nhiều hơn một chút thôi, dù sao trong lòng y cũng không hề cảm thấy áy náy, người khác mơ tưởng đến phu quân của y, y đánh trả là chuyện bình thường.
Cao Thịnh cũng bế Tiểu Hồ Lô đến, Tiểu Hồ Lô đã biết đi, Cao Thịnh đặt bé xuống bên cạnh Tiểu Táo, bé nằm sấp tò mò nhìn Tiểu Táo, hai đứa y y a a không biết đang nói cái gì.
Tống thiếu chủ quân cũng ngồi chung một chỗ với bọn họ, tiểu bảo bảo đôi khi sẽ mở miệng gọi cho, khiến cho Tống Ngôn Khê thấy mà vô cùng ngưỡng mộ.
Chỉ không để ý một chút, Tống tiểu đoàn tử đã lấy tay nhéo mặt Tiểu Hồ Lô, Tiểu Hồ Lô banh miệng ra khóc, Tống tiểu đoàn tử thấy Tiểu Hồ Lô khóc thì cũng khóc theo.
Tiểu Táo hưng phấn vỗ tay, cong miệng cười, nước bọt chảy ròng xuống hai cái cằm đôi.
Tống thiếu chủ quân và Cao Thịnh vội vàng dỗ con mình.
Ninh Vũ vừa đến liền trông thấy cảnh tượng này, bèn quay sang nhìn Tiểu Táo: “Tiểu Táo chọc hai ca ca của nó khóc à?” Nói xong chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau đó hắn mới nhớ ra rằng mỗi khi Tống Ngôn Khê khóc nhè, phụ thân với cha luôn nghĩ là hắn chọc y khóc.
Tống Ngôn Khê đen mặt: “Không phải, nó nhỏ xíu như thế này, lực sát thương chưa lớn đến mức đó đâu.” Tống Ngôn Khê có hơi phiền lòng một chút, Tiểu Táo không khóc theo thì thôi, nhưng cũng đừng có mà vỗ tay cười chứ, làm y xấu hổ thật sự.
Ninh Vũ lau nước bọt cho Tiểu Táo, bóp bóp cái cằm đôi của bé: “Hình như nó ăn nhiều quá rồi, nên bị bỏ đói hai bữa, ngươi xem, mập ra cả này.”
Tiểu Táo chớp chớp mắt nhìn Ninh Vũ, trong lòng Ninh Vũ chợt có linh cảm không lành, chưa kịp lùi lại đã nghe thấy tiếng khóc thứ ba.
Mỗi khi hắn nói xấu Tiểu Táo, không biết bé có nghe hiểu thật hay không mà cứ nói xong là lại khóc, có sét mà không có mưa*.
[*nghĩa là khóc chỉ ra tiếng không ra nước mắt ấy]
Ninh Vũ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Ta đến tiền viện chào đón khách nhân đây, xin phép được đi trước.” Sau đó nhanh chân chạy trốn.
Tống Ngôn Khê rất tức giận, vừa đến đã chọc cho Tiểu Táo khóc, còn không biết xấu hổ mà bỏ chạy. “Bảo bảo ngoan, phụ thân ngươi mới mập, buổi tối chúng ta không cho hắn ăn cơm nha? Bắt hắn phải nhịn đói ba bữa.”
Ba đứa cứ như đang thi xem giọng ai lớn hơn ấy, đứa này khóc to hơn đứa kia.
Tống Ngôn Khê bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tách riêng ra trước đi, ta bế Tiểu Táo vào trong viện, sân viện kế bên đã được dọn dẹp xong rồi, đại ca phu có thể đến đó trước.”
Sau khi dỗ xong ba nhóc con, cũng đến lúc Tiểu Táo ra mặt.
Tống Ngôn Khê bế Tiểu Táo, khách nhân tham dự bữa tiệc liên tục chúc mừng bằng những lời nói êm tai, Ninh Vũ biết đấy toàn là mấy lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Lúc đi chúc rượu xung quanh tiệc thì lại trông thấy Lý Hàn và Viên Trí Chi, trong lòng Ninh Vũ chán ghét vô cùng, nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc thích hợp nên không tùy ý sai người đuổi hai người bọn họ ra, chỉ xem như bọn họ không tồn tại. Lần sau nhất định phải nói cho cha hắn biết, không cho người Viên phủ tới đây nữa.
Lý Hàn trông thấy Ninh Vũ đắc ý ngời ngời, trong lòng vô cùng phẫn hận, gã vẫn còn nhớ những sỉ nhục và xấu hổ mà Ninh Vũ đã cho gã lúc gã vừa mới tới đây, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, gã nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Trong khi đó tâm tình của Viên Trí Chi phức tạp hơn rất nhiều, hắn trông thấy Tống Ngôn Khê đang cười tươi như hoa đứng bên cạnh Ninh Vũ, cùng với ánh mắt ôn nhu mà Ninh Vũ dành cho Tống Ngôn Khê, luôn có cảm giác rằng người đứng bên cạnh Ninh Vũ vốn nên là hắn.
Ninh Vũ lúc nào cũng lạnh nhạt với các tiểu ca nhi, chỉ đối xử khác biệt với một mình hắn, hắn vô cùng đặc biệt, Ninh Vũ nên yêu hắn mới đúng, hơn nữa hắn cũng hay mơ thấy Ninh Vũ vui cười đùa giỡn với hắn, hỏi han ân cần lúc hắn đang mang thai. Tống Ngôn Khê đã cướp mất vị trí của hắn!
Tống Ngôn Khê nhạy cảm mà cảm giác được có một tầm mắt đầy địch ý đang nhìn về phía y, thuận theo nhìn sang liền trông thấy Lý Hàn và Viên Trí Chi, hôm nay vốn là ngày vui, vậy mà vừa trông thấy hai người kia, trong lòng Tống Ngôn Khê đã cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Y bận chăm sóc Tiểu Táo, không nhúng tay vào việc chuẩn bị tiệc, nếu không thì y chắc chắn sẽ không phát thiệp mời cho Viên phủ. Viên phủ cũng thật là, thiệp mời phát cho bọn họ, bọn họ cử Viên Trí Chi với Lý Hàn đến là có ý gì chứ, đúng là không thèm nể mặt Ninh phủ mà.
Chủ quân không tự đến thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải bảo thiếu chủ quân với trưởng tử nhà họ đến chứ, kêu một tiểu ca nhi bị phân gia cùng phu quân ở rể của hắn đến dự là thế nào? Hai người này có thể đại diện cho Viên phủ sao?
Tống Ngôn Khê âm thầm dặn dò tiểu thị thiếp thân của mình, phải bảo người trông chừng thật kỹ hai người đó, đừng để bọn họ làm mấy chuyện bậy bạ, quấy rầy tiệc đầy tháng của Tiểu Táo.
Tống Ngôn Khê nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Phu quân, ngươi nhìn về hướng tây bắc đi.”
“Ta cũng vừa nhìn thấy, vốn đang muốn tích phúc cho Tiểu Táo của chúng ta, tạm thời buông tha Lý Hàn, không ngờ gã lại không chờ được mà chủ động đến tìm chết.”
“Phù phù phù, không được nói ra chữ kia.”
Tiểu Táo quơ tay bắt lấy lọn tóc của Tống Ngôn Khê đang đung đưa trước mặt bé, Tống Ngôn Khê bị kéo tóc phải quay đầu sang bên kia: “Còn nhỏ mà khí lực đã lớn như vậy rồi, không hổ là con của chúng ta.”
Ninh Vũ cẩn thận gỡ tóc ra khỏi tay của Tiểu Táo, bế Tiểu Táo lên: “Tiểu Táo thối, ngươi không được bắt nạt phu lang của ta nha, ngay cả ta còn không nỡ kéo tóc của y đó.”
Tống Ngôn Khê buồn cười, đánh nhẹ vào lưng của Ninh Vũ một cái: “Ai lại đi so đo với con nít chứ, nó cũng có hiểu được đâu.”
“Vậy cũng không được, dạy con thì phải dạy từ nhỏ.” Vừa mới dứt lời, tay của Tiểu Táo đã vỗ một phát vào cổ Ninh Vũ.
Ninh Vũ cười gằn: “Tiểu Táo thối, bây giờ ngươi cứ ỷ ngươi còn nhỏ mà hỗn láo đi, đợi đến lúc ngươi lớn lên, ta sẽ đòi lại từng cái từng cái một.” Ninh Vũ thật sự muốn gọi bé là tiểu tử thối, nhưng phụ thân cũng hay gọi hắn như thế, Tiểu Táo không thể có xưng hô giống như hắn được.
Tống Ngôn Khê nhìn bọn họ mà cười.
Hai người đứng chung một chỗ, đều là thân thể như ngọc, dáng người cao to, Ninh Vũ dung mạo tuấn mỹ, trong tay bế một cục nắm đỏ tươi mang đầy sắc hỉ, Tống Ngôn Khê thì thanh nhã dịu dàng, cảnh tượng này đúng là làm mù mắt người khác.
“Lúc trước khi Ngôn ca nhi thành thân ai bảo là không coi trọng việc hôn nhân này đấy? Mắt kém thật sự.”
“Đúng thế, nghe bảo tên thiếu gia hoàn khố này bây giờ có tiền đồ lắm đấy, còn định thi Hương nữa.”
“Ai cũng bảo hắn ăn chơi bài bạc cái gì cũng biết, nhưng thực tế thì sao, hậu viện Ninh phủ sạch sẽ vô cùng, hồi trước có mấy nhà thừa dịp Ngôn ca nhi mang thai, định đưa thị lang vào trong Ninh phủ, thế nhưng không ai thành công cả.”
Đột nhiên một thanh âm quái gở vang lên: “Lòng đố kỵ của Ngôn ca nhi cũng lớn thật, thân thể bất tiện vậy rồi mà vẫn không nạp thị cho phu quân, không hiền huệ chút nào.”
“Ha ha.” Những người có mắt nhìn xung quanh đều cười ha hả, tự động chuyển đề tài, bọn họ ai cũng là người sành sõi, nhìn thấu hết mấy thủ đoạn nhỏ trong hậu viện kia, không đến mức đi làm con rối cho người khác, nhà bọn họ không ai có tiểu ca nhi đến tuổi muốn kín đáo đưa cho Ninh phủ cả, đương nhiên sẽ không miệng tiện chọc cho Ninh phủ mất hứng.
“Tiểu Táo của chúng ta nhận được nhiều quà ghê.” Tống Ngôn Khê theo danh mục quà tặng mà sắp xếp mọi thứ gọn gàng vào trong kho, đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Táo, để khi bé lớn lên sẽ cho bé tự xử lý.
Ninh Vũ tắm rửa cho Tiểu Táo xong, thở dài: “Vật nhỏ này chăm sóc mệt mỏi thật, ăn uống ngủ nghỉ cái nào cũng phải chăm từng li từng tí, không đút nó ăn thì cũng phải lau mông cho nó, nó thì hay rồi, ngủ một cái là không ai đánh thức được luôn, không ngủ là lại đi hành hạ người khác.”
Tống Ngôn Khê gật gật đầu tán thành, rồi nhìn Ninh Vũ: “Phụ thân và cha trước đây có khi còn mệt mỏi hơn chúng ta ấy.” Không chỉ phải lau mông cho Ninh Vũ lúc bé, lớn lên còn hay gây chuyện, để song thân phải theo sau lau mông giùm.
Ninh Vũ hừ một tiếng, hiển nhiên là biết Tống Ngôn Khê đang nói cái gì. Hắn ngửi ngửi người mình một cái, mặt nhăn lại: “Ta đi tắm đây, cả người bị Tiểu Táo làm thối hoắc rồi. Sau khi nó lớn lên ta phải đánh nó một trận để xả giận mới được, ngươi không được cản ta đâu đó.”
“Được rồi được rồi, ta sẽ không cản ngươi.”
Lúc này Ninh Vũ mới hài lòng đi tắm.
Lửa đèn đầu le lói nho nhỏ như hạt đậu, ánh sáng màu vàng chiếu vào trong căn phòng tối tăm, mơ mơ hồ hồ còn pha thêm một chút ám muội, Ninh Vũ thả màn che trên giường xuống, nằm đè lên người Tống Ngôn Khê, thấp giọng nói nhỏ bên tai y: “Ngôn Khê, ta đọc sách thấy hiện tại đã có thể làm rồi, đại phu cũng nói ngươi đã khôi phục rất tốt.”
Tống Ngôn Khê đỏ mặt, đã lâu lắm rồi bọn họ chưa thân mật với nhau, chắc phu quân phải cảm thấy vô cùng khó chịu: “Ngươi, ngươi nhớ nhỏ giọng một chút đó, đừng đánh thức Tiểu Táo nha.”
Ninh Vũ hôn lên khóe miệng của Tống Ngôn Khê một cái: “Ngôn Khê ngốc, lần nào cũng là ngươi kêu lên mà, ngươi phải là người nhỏ giọng một chút ấy.”
Tống Ngôn Khê không nhịn được trừng Ninh Vũ một cái, rồi bị hắn ôm ngồi lên đùi, Tống Ngôn Khê vươn tay ôm cổ Ninh Vũ.
“Bảo bối, muốn mời khách quý vào nhà, chẳng phải nên nói mời sao?” Nói xong liền thẳng lưng mà gõ cửa hai lần.
Toàn thân Tống Ngôn Khê đều ửng màu hồng nhạt xinh đẹp, khuôn mặt đỏ hết cả lên, trong lòng vô cùng ngượng ngùng vì bị Ninh Vũ bắt nạt, nhưng vẫn nhu thuận dựa vào lòng kẻ bắt nạt mình, tư thái nhu nhược như đang tìm kiếm sự thương tiếc và bảo vệ của người khác: “Mời, mời vào.”
“Nếu bảo bối đã có lòng như vậy, vi phu từ chối thì bất kính quá.” Ưỡn eo một cái rồi đăng đường nhập thất, như thổ phỉ mà qua qua lại lại cướp hết sạch, hung hăng để lại chứng cứ gây án của mình. Tỏ rõ hắn đã từng đi ngang qua đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất