Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 2: Học viện Thánh Hoàng

Trước Sau
Khẳng Đức rời đi không bao lâu, Nặc Y Tô Tư lại mang đến một vị bác sĩ trẻ tuổi tên là Lãnh Kiệt. Hắn đeo kính gọng vàng, mặc một bộ tây trang màu xám, không mang trợ thủ, dáng người khá chuẩn, cao ước chừng 1m85, ngoại hình tư văn anh tuấn, biểu tình phi thường nghiêm túc, tạo ra cảm giác ‘người sống chớ lại gần’.

“Chức thiếu gia, xin hãy cởi quần áo trên người.”

Ngữ khí của anh ta giống y như biểu tình, phi thường nghiêm túc.

Cũng may tên này có lẽ không phải Gay! Thất Tử một bên nghĩ, một bên cởi hết quần áo trên người.

Lãnh Kiệt cẩn thận kiểm tra Thất Tử, một bên sửa sang lại hòm dụng cụ vừa nói:” Thân thể Chức thiếu gia tất cả đều bình thường, việc xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời này có thể là do tinh thần của thiếu gia vị tổn thương.”

“Có thể khôi phục được không?” Nặc Y Tô Tư hỏi.

“Rất khó nói.” Lãnh kiệt cầm lấy ra ống nghe ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Thất Tử, “Có lẽ thế này đối với hắn lại là chuyện tốt.”

Thất Tử sửng sốt một chút, cảm giác được trong lời nói của Lãnh Kiệt có ý khác, không nhịn được nâng đầu lên, hồ nghi nhìn về phía Lãnh Kiệt.

Lãnh Kiệt dùng ngón trỏ đẩy kính mắt lên một chút:” Nếu không có việc gì nữa, tôi xin đi trước.”

“Tôi tiễn Kiệt thiếu gia.” Nặc Y Tô Tư nói.

Nặc Y Tô Tư trước khi rời đi còn nói với Thất Tử: “Ông chủ (bản gốc ghi là Kình thiếu gia, nhưng ta thấy nột người đàn ông đã có con mà gọi là thiếu gia thì không hợp lí lắm nên mạn phép tự ý đổi lại thành ông chủ) hôm nay không ở nhà dùng bữa tối, tôi sẽ gọi người đem bữa tối đưa đến phòng cậu.”

Kình thiếu gia? Thất Tử một đầu mờ mịt, lúc lấy lại tinh thần thì Nặc Y Tô Tư đã tiễn Lãnh Kiệt ra gần đến cổng rồi.

Thất Tử thở ra một hơi, mắt nhìn lên trần nhà hoa lệ đến xuất thần. Hắn thật không dám tin tất cả những chuyện xảy ra với hắn là sự thật!

Chát! Hắn tự cho mình một bạt tai, sau đó lai vô cùng hối hận ôm lấy cái má bỏng rát của mình, đau đến nhe răng: “ĐM! Thực con mẹ nó đau!”

Giờ cơm chiều, Thất Tử theo quản gia Nặc Y Tô Tư bổ sung kiến thức về chủ thể của mình. Hắn thật không nghĩ tới thân thể này lại là con trai của tổng tài Y Thị-Y Kình. Y thị là một xí nghiệp nổi tiếng quốc tế, hắn thường nhìn thấy trên TV nói về cuộc đời táo bạo của Y Kình, mười sáu tuổi đã ngồi lên vị trí tổng tài, được giới kinh doanh đánh giá là một thiên tài về buôn bán, là đế vương của thương giới, từng học qua trường quân đội, hai mươi tuổi đã được trao quân hàm thiếu tướng. Một truyền kì có đủ tất cả yếu tố để chứng tỏ đó là một nam nhân cực kỳ cường thế. (đoạn này chém kinh lắm:v)

Thời điểm Thất Tử nghe được cái tên của người đàn ông kia liền nhiệt huyết sôi trào. Từ lần đầu tiên nghe được sự tích của Y Kình, hắn liền thương nhớ y, không đúng, là sùng bái. Không nghĩ tới một ngày hắn lại có thể trọng sinh làm con trai của y.

Thất Tử miệng ngậm dĩa ăn, khóe miệng còn chảy nước miếng, ngẩn người. Perfection! Very, very, perfection! Cảm tạ thần thánh đã phái con mèo đen kia đến đây, nếu không phải nó đá bồn hoa đập trúng đầu hắn, cả đời hắn đều không có khả năng tiếp xúc với Y Kình, hai người bọn họ vốn dĩ sống trong hai thế giới khác nhau, vốn không thể gặp nhau, hiện giờ thì bọn họ không chỉ quen biết, lại còn rất “Thân mật”.

“Thiếu gia? Thiếu gia?” Nặc Y Tô Tư đề cao thanh âm lên cao tám độ, “Chức thiếu gia–”



“Á!” Thất Tử không đề phòng giật mình,ngoáy ngoáy lỗ tai than thở: “Tôi không phải kẻ điếc, ông kêu lớn như vậy làm cái gì?”

“Thiếu gia, nếu cậu không dùng cơm nữa, tôi sẽ cho bọn họ dọn xuống.” Nặc Y Tô Tư đứng phía sau Thất Tử, vẫn là một bộ dáng cung cẩn nghiêm túc, giống như cái người vừa mới rống lên không phải là ông ta. Thật sự có phong cách của một quản gia cao cấp.

Thất Tử nhìn đống đồ ăn toàn rau dưa trước mặt, quyệt miệng, dùng dĩa ăn chọc chọc đám rau trong đĩa. Kẻ có tiền đều thích ăn như thế này sao? ‘keeng’ một tiếng, hắn buông dĩa ăn, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ăn thịt.”. ngôn tình tổng tài

“Thiếu gia luôn không thích ăn thịt.”

“Hiện tại tôi thích.”

“Tôi lập tức đi chuẩn bị cho cậu.”

Nặc Y Tô Tư xoay người đi ra ngoài, sau khi cẩn thật đóng cửa, khuôn mặt của ông thay đổi một chút nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, sống lưng thẳng tắp theo tiêu chuẩn bước đi. Chức thiếu gia sau khi bị thương tỉnh lại, lại giống như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, ông không thể nhìn thấy một chút bóng dáng của con người trước đây. Nhưng, so với một thiếu gia nhát gan rụt rè trước đây, con người bây giờ của hắn càng thích hợp để làm thiếu gia của Y gia.

“Đến trường?”

Thất Tử kỳ quái nhìn Nặc Y Tô Tư, trên tay ông đang cầm bộ đồ phục của trường học nổi tiếng nhất.

“Đúng vậy thiếu gia! Bác sĩ nói vết thương của cậu đã gần như khỏi hẳn, hơn nữa, nếu cậu vẫn không chịu đến trường, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu, sẽ tụt dốc so với những bạn học của cậu.”

“Tôi không đi.” Thất Tử nằm trên giường quay lưng về phía Nặc Y Tô Tư.

“Thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nói tôi không muốn đến trường.” Thất Tử không kiên nhẫn kêu to.

“Thiếu gia, lời này nếu bị ông chủ biết, cậu sẽ bị ngài ấy phạt đấy.”

Thất Tử hừ một tiếng. Hắn tới nơi này đã một tuần, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có nhìn thấy Y Kình. Vẫn bận nhiều việc không về được? Hơn nữa, đám người giúp việc trong căn nhà to lớn này cũng rất kỳ quái, ở mặt ngoài, bọn họ đối với thiếu gia hắn thật tôn kính, nhưng khi bọn họ nhìn hắn lại mang theo kiên nhẫn. Bọn họ đang thương hại hắn? Vì cái gì?

“Thiếu gia!”

Thất Tử xoay mạnh người về phía Nặc Y Tô Tư, hắn nghiêm mặt kêu lên: “Tôi đã nói với ông rất nhiều rồi. Tôi không phải kẻ điếc, không cần nói lớn như vậy.”

Ánh mắt Nặc Y Tô Tư thẳng tắp nhìn phía trước, thái độ tự nhiên nói: “Thật có lỗi. Thiếu gia, gần đây cậu luôn ngẩn người, làm một quản gia trung thành tận tụy, tôi phải có trách nhiệm gọi ý thức của cậu về. Thiếu gia. Hiện tại việc cậu nên làm là lập tức mặc đồng phục vào, sau đó đi đến trường.” Nặc Y Tô Tư lấy thời khóa biểu từ trong túi áo tây trang ra, nhìn thoáng qua lại đem nó nhét trở lại túi áo, “nếu cậu lại muốn tiếp tục nằm trên giường không nhúc nhích, tôi chỉ có thể kêu người giúp việc lên giúp cậu mang đồ mà thôi. Điều đó cũng tương đương với việc mức độ trừng phạt của ông chủ sẽ tăng gấp đôi. ”

Thất Tử vẻ mặt hồ nghi nhìn Nặc Y Tô Tư. Trừng phạt. Đây là từ nghiêm trọng nhất hắn nghe được trong ngày hôm nay.



” Cha cậu, ông chủ luôn đối với cậu thập phần nghiêm khắc.”

” Y sẽ trừng phạt ta như thế nào?”

Nặc Y Tô Tư nhìn Thất Tử một lúc lâu, mặt không chút thay đổi nói:” Bình thường, hay dùng nhất chính là đánh.”

Thất Tử khóe miệng co rút, vừa nhận mệnh ôm lấy đồng phục, vừa cảm thán. Thật không ngờ được là một nam nhân như Y Kình lại dùng bạo lực để đối đãi với con trai của mình. “Đừng dùng ánh mắt nhìn phế vật đó để nhìn tôi. Tôi rất chán ghét, phi thường chán ghét.” Lại là cái ánh mắt chết tiệt đó. Hắn thật sự rất ghét việc hắn bị người ta cho rằng hắn là một kẻ yếu đuối đáng thương.

“Vâng, thưa thiếu gia.” Nặc Y Tô Tư tao nhã cúi người, sau đó xoay người hướng ra phía ngoài đi, ánh mắt của ông mang theo ý cười thản nhiên, “Tôi ở dưới lầu chờ cậu.”

Thất Tử đối diện với con người trong gương, tóc đủ hỗn độn, đủ suất khí, quần áo đủ tùy ý, khuôn mặt đủ xinh đẹp. Đáng tiếc, đây lại là khí chất của một thiếu mỹ nam tử, cao chỉ 1m70 đối với Thất Tử mới chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách. Bộ dáng này của hắn rất dễ mời gọi sắc lang, quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm mà. Cầm balo lên, hắn nhận mệnh ra khỏi phòng, đén trường học.

Nặc Y Tô Tư nhìn Thất Tử theo cầu thang đi xuống, nghiên túc nói: “Thiếu gia! Cậu nhất định phải dùng bộ dạng này đến trường sao? ”

“Có vấn đề gì không?” Thất Tử tay phải cắm ở túi quần, tay trái xách balo vắt qua bên vai, cúi đầu hạ mắt nhìn Nặc Y Tô Tư.

“Nếu thiếu gia thích đương nhiên không có vấn đề. Nhưng caravat cậu mang lệch rồi thì phải.” Nặc Y Tô Tư rất quen thuộc sửa sang lại caravat cho Thất Tử. “Cậu dù sao là thiếu gia của Y thị, caravat mang không chỉnh tề sẽ bị những người khác chỉ trỏ nhiều điểm.”

“Bọn họ muốn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói.”

“Thiếu gia nói không sai, nhưng cậu không chỉ có một mình, đằng sau cậu còn có Y thị.” Nặc Y Tô Tư đi về phía cửa lớn.

Thất Tử quệt miệng không cho là đúng. Đi theo sau lão quản gia, hắn phản bác.”Có được tất cả mọi người hâm mộ nhưng không có tự do, người như vậy sinh ra trên đời này có ý nghĩa gì không?”

Bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Nặc Y Tô Tư đột nhiên hạ xuống, cung kính nói: “Hy vọng thiếu gia thích trường học của mình.”

Lúc ông chủ ở độ tuổi này cũng đã từng nói qua những lời nói tương tự như vậy, sau đó không lâu lại trái lời trưởng bối trong nhà đăng ký vào trường quân đội, vài năm sau, khi từ trường trở về ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn, nghe theo sự sắp đặt của lão gia vào công ty làm việc, hơn nữa còn kết hôn với nữ nhân mà mình không thích. Nặc Y Tô Tư mắt nhìn xe của Y Chức chạy ra khỏi cửa, ông đột nhiên đối với thiếu niên này lại có cái nhìn mới.

Học viện Thánh Hoàng là học viện mà học viên theo học từ khi tuổi còn mẫu giáo lên đến đại học, nhiệm vụ chính ở đây là bồi dưỡng những người kê thừa xí nghiệp của gia tộc cùng những tinh anh trong giới thương nghiệp. Bất đồng với những học viện khác, Thánh Hoàng học viện hoàn toàn do hội học sinh quản lý, giáo viên dạy học chỉ là thứ cần tồn tại trong một học viện, hơn nữa đã có quy tắc nghiêm khắc quy định, nếu xúc phạm đến nội quy của trường sẽ bị hội học sinh xử phạt…

Thất Tử nhìn xuống tập tài liệu về học viện mà Nặc Y Tô Tư đã chuẩn bị, sau đó trực tiếp bỏ qua nó, khinh thường nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn phát hiện đã thấy được học viện Thánh Hoàng ở cách chỗ hắn không xa. Một tòa thành đồ sộ hoa lệ màu trắng nằm biệt lập với xung quanh.

Trường học cái chó má gì! Đây căn bản là là một đám người không có việc gì, nhàn rỗi sinh nông nổi lại thừa tiền chơi trội mà ra mà.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau