Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 48: Kết thúc (Sáu)

Trước Sau
“Alan, Anh khẳng định là nơi này đúng không?” Lam Diệp vòng tay ôm lấy chính mình, từng trận gió lạnh từ trong nghĩa địa thổi ra làm hắn ta nổi gai ốc, tóc sau gáy đều dựng hết lên. “Khắp nơi đều là thi thể, bây giờ tôi mới biết có nơi đáng sợ này.”

“Có em ở đây, anh không cần sợ gì cả.” Lãnh Kiệt bất ngờ ôm Lam Diệp từ phía sau lưng.

Lam Diệp đưa nắm đấm ra sau lưng: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng đến tôi.”

Lãnh Kiệt buông hai tay ra, chán nản nói: “Diệp, đừng đánh vào mặt em như thế có được không?”

“Được thôi, vậy lần sau tôi sẽ đập vào chỗ phía dưới kia của cậu, thế là được chứ?”

“Thôi quên đi.” Lãnh Kiệt thì thào nói, “Anh cứ đấm vào mặt đi.”

Lam Diệp cho Lãnh Kiệt một cái liếc mắt, sau đó xoay người nhìn về phía Hạ Bỉnh Hiên đang cầm di động không biết đang làm gì.

“Anh làm gì vậy Hạ Bỉnh Hiên?” Lam Diệp hỏi.

” Tôi đang tìm tín hiệu.” Hạ Bỉnh Hiên trả lời.

“Anh tìm tín hiệu làm gì?”

“Muốn gọi cho cho dì giúp việc, nhờ cô ấy trông bé cưng một đêm.”

Lam Diệp ôm lấy khuỷu tay, thì thào nói: “Ở đây di động không bắt được sóng, anh vẫn là từ bỏ ý định đó đi!”

Không biết có phải là nghe lời khuyên của Lam Diệp hay không, Hạ Bỉnh Hiên thật sự đút điện thoại vào túi quần, cầm lấy khẩu súng nằm dưới gốc cây gần đó, nâng chân đi vào trong nghĩa địa bao phủ đầy sương mù.

“Anh đi đâu?” Lam Diệp kêu lên.

“Đi cứu người.”

“Chúng ta còn không biết bọn họ có phải ở trong này hay không.”

“Bọn họ ở ngay tại nơi này.”

“Làm sao anh biết?” Lam Diệp lập tức truy vấn.

“Trực giác.” Hạ Bỉnh Hiên nói.

Bước chân Lam Diệp chần chờ, mắt nhìn sương trắng ẩn hiện bao quanh tòa miếu một cách quỷ dị, thì thào nói:” Có lẽ trực giác của anh đúng, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục đi vào bằng cửa chính rồi.”

……

“Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, bọn họ tới nơi rồi, Thượng Văn Vũ sắp đưa cậu đi, không có cậu, bọn họ sẽ không tìm được Y Kình. Mau tỉnh dậy……”

” Ai? Bọn họ là ai?”

“Đừng ngủ, thời gian không còn nhiều lắm, mau tỉnh lại đi……”

Thất Tử đột nhiên mở to mắt, trước mắt tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hắn lần mò đến cửa. “Thượng Văn Vũ, tôi muốn gặp anh, Thượng Văn Vũ, tôi muốn gặp anh, Thượng Văn Vũ!.”

Hắn lặp đi lặp lại kêu tên Thượng Văn Vũ, vài phút sau người đã tới.

“Em tìm anh có gì muốn nói?” Thượng Văn Vũ hỏi.



“Tôi nghĩ thông rồi, tôi phải ở lại bên cạnh anh, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” Làm ra vẻ mặt phẫn nộ, Thất Tử gằn từng chữ, “Y Kình đối xử với tôi như vậy, tôi hận y.”

“Em đang lừa anh.” Thượng Văn Vũ nói.

“Tôi không có.” Thất Tử kích động, “Tôi phải nói thế nào anh mới chịu tin tôi?”

Thượng Văn Vũ bình thản nói: “Để anh làm em một lần.”

Thất Tử vui vẻ cười rộ lên: “Chỉ cần anh tin tưởng tôi, làm chuyện gì cũng được.”

Thượng Văn Vũ nói với bọn đàn em: “Mở cửa ra”

Vài phút sau……

Trong căn phòng mờ tối, Thất Tử cả người không một mảnh vải nằm trên mặt đất, bên cạnh là một chiếc đèn ắc quy phát ra ánh sáng vàng mờ mờ, phía trên là Thượng Văn Vũ cũng không mặc quần áo, chống hai tay cạnh đầu lặng lẽ quan sát hắn.

“Em lừa anh.”

“Tôi không lừa anh.”

“Vậy tại sao em không nhìn anh? Bộ dạng bây giờ của anh làm em cảm thấy ghê tởm hay sao?”

Thất Tử vươn hai tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Thượng Văn Vũ, nụ cười mang theo vài phần chua xót. “Mắt của tôi mù rồi, anh còn yêu tôi không?”

Thượng Văn Vũ bị kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm nhìn Thất Tử chằm chằm, hắn ta không tin mắt thất Tử mù, đưa tay ra trước mắt hắn quơ quơ, rồi cầm lấy chủy thủ đặt bên cạnh, làm bộ định đâm vào mắt Thất Tử. Ánh mắt Thất Tử không một chút phản ứng, giống như hắn thật sự không nhìn thấy thanh chủy thủ đó đang chậm rãi đâm vào mắt mình. Keng một tiếng, chủy thủ trong tay Thượng Văn Vũ rơi xuống đất, hắn ta cứng người, ánh mắt không thể tin nhìn Thất Tử.

Thất Tử giật giật đầu, “Anh thử tôi?”

Thượng Văn Vũ si ngốc thì thào: “Không sao hết, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh là đủ rồi.” Nói xong, hắn ta hạ người, chậm rãi hôm lên từng tấc da thịt như ngọc dưới thân mình, ngón tay lại thô lỗ nhanh chóng đâm vào hoa tâm. Hắn ta nhịn lâu như vậy, chính là vì một ngày này. Hiện tại, mọi thứ của Y Kình đều là của hắn.

“Anh thật sự yêu tôi sao?”

Thượng Văn Vũ đột ngột dừng lại, đôi mắt xanh trừng lớn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thất Tử.

“Đưa tôi đi tìm Y Kình.” Thất Tử lạnh lùng nói, ống súng lạnh lẽo cứ thế đặt bên thái dương Thượng Văn Vũ.

Thượng Văn Vũ đưa tay muốn lấy lại chủy thủ rơi trên đất, lại phát hiện chủy thủ không biết từ lúc nào đã bị vứt sang một góc sáng sủa bên kia.

“Đứng lên.” Thất Tử nói.

Thượng Văn Vũ chậm rãi đứng dậy.

“Đi.”

“Tôi cũng phải mặc quần áo chứ? Ít nhất cũng để cho tôi mặc quần vào đã.”

“Ít vô nghĩa, nói anh đi thì đi đi.”

Bọn họ vừa mới bước ra khỏi cánh cửa, đám đàn em dưới tay Thượng Văn Vũ lập tức xông tới. Bọn chúng là lâu la của một băng xã hội đen nào đó, Thượng Văn Vũ từ đâu thuê được bọn này, Thất Tử cũng không rõ lắm.

“Bảo bọn chúng cút hết ra ngoài.”

Thượng Văn Vũ nhìn đám người trước mặt ra hiệu, hơn mười người lùi về phía sau hai bước.

“Đừng dở trò với tôi, mắt tôi không nhìn thấy, nhưng tại tôi còn dùng được.”



Thượng Văn Vũ nói: “Mấy người đều đi ra ngoài đi.”

Thất Tử giật giật đầu, xác định những người đó thật sự đã đi ra ngoài, dùng súng uy hiếp Thượng Văn Vũ: “Đưa tôi đi gặp Y Kình, nếu anh dám dở trò gì với tôi, tôi lập tức bắn nát đầu anh.”

Thượng Văn Vũ mang Thất Tử đến đại sảnh toà miếu, đằng sau tượng phật có một đường hầm ngầm đi xuống dưới.

“Chúng ta cần ánh sáng.” Thượng Văn Vũ nói.

“Dùng cái này.” Thất Tử ném cho Thượng Văn Vũ một cái bật lửa.

Thượng Văn Vũ tiếp nhận bật lửa, nhìn nó nói: “Em lo lắng anh sẽ lấy đèn pin đối phó em?”

Thất Tử không kiên nhẫn nói: “Ít vô nghĩa.”

Thất Tử cảm giác được Thượng Văn Vũ đưa mình đi vào một nơi chật hẹp, hai người dọc theo đường đi từng bước cẩn thận đi xuống từng bậc thang, bốn phía tràn ngập mùi khó ngửi của ẩm mốc, hắn nhịn không được hắt xì một cái.

“Hắt xì! Đây là đâu?”

“Dưới miếu.” Thượng Văn Vũ dừng lại nói, “Đến đây, y ở trong đó.”

Trong hầm ngầm thổi qua một cơn gió, Thất Tử bất chợt ngửi thấy mùi máu tươi, hắn lập tức đẩy Thượng Văn Vũ ra, tiến về phía có mùi máu. Thượng Văn Vũ bắt lấy cánh tay hắn: “Em không thể đi vào đó, trong đó cắm rất nhiều thứ, em cố chấp đi lên chỉ có chết.”

Thất Tử hất tay ra, bắn một viên đạn về phía Thượng Văn Vũ, viên đạn ghim trúng cánh tay Thượng Văn Vũ, máu tươi chảy ròng ròng dọc theo cánh tay rơi xuống.

“Nếu còn ngăn cản tôi, tôi sẽ giết anh.” Thất Tử xoay người sờ soạng vách tường, từng bước đi vào, theo mùi máu nồng nặc tìm Y Kình.

Thượng Văn Vũ đứng ở trước cửa tầng hầm gọi to: “Y chết rồi, em đừng cố chấp như vậy nữa có được không?”

Thất Tử làm như không nghe vẫn tiếp tục đi sâu vào trong, màn đêm tựa như mở miệng cắn nuốt hắn đưa vào hắc ám.

Phía sau Thượng Văn Vũ loáng thoáng ánh sáng đèn pin, cùng với đó là tiếng bước chân chạy dồn dập về phía hắn ta.

“Ông chủ không hay rồi, có người xông tới, đã chết mấy anh em rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”

Thượng Văn Vũ giật lấy đèn pin soi vào trong hầm, Thất Tử ngồi ở đó ôm lấy Y Kình cả người đầy máu, hai tay vuốt ve mặt Y Kình.

” Em nhất định phải cùng y chôn xác ở đây sao?” Thượng Văn Vũ thì thào nói.

“Ông chủ, chúng ta nhanh chạy ra khỏi đây, còn không chạy sẽ không kịp nữa đâu!”

Tiếng súng trên mặt đất đã cách bọn họ càng ngày càng gần.

Thượng Văn Vũ bần thần nhìn Thất Tử trong hầm, đột nhiên nâng tay lên dùng sức vỗ lên tường, khối đá dưới tay hắn ta bị ấn xuống, đất đá trên mặt hầm đột nhiên hạ xuống, đổ đoạn hết thảy.

Hết chương 48

Mình nói về cảm nhận của mình một chút về bạn Bảy. Vì mình vừa đọc vừa edit nên không có thời gian ngẫm nghĩ cảm nhận về tính cách của nhân vật trong truyện, gần đây beta lại mới lòi ra một số mẫu thuẫn. tạm thời không nói đến mấy cái đó, chỉ nói đến chương trước và chương này, mình khá là bức xúc với bạn Bảy.

TVV đào tim đào phổi ra yêu Bảy, vậy mà Bảy đối xử thế nào với ảnh? Ừ thì trước ảnh chấp nhận đổi Bảy lấy sự nghiệp là thật, nhưng sau đó ảnh đã xin lỗi, đã trả giá cho chuyện đó rồi. Sau đó TVV còn chấp nhận nằm dưới thân Bảy, vì Bảy làm hết mọi chuyện, nếu chương này Bảy hận TVV vì bẫy Y kình thì ngược lại, tất cả mọi chuyện đều là do Bảy bày ra mà, từ việc bắt cóc đến việc uy hiếp, đến việc chuyển nhượng cổ phần vân vân, TVV chỉ thuận theo ý muốn của Bảy mà thôi. Đến khi bị Bảy uy hiếp, ảnh vẫn cố gắng khuyên bạn ấy không nên xông vào nơi nguy hiểm. Dẫu biết rằng phận thiếp thất của TVV không thể bằng chính thê Y Kình, nhưng mà vẫn vì sự tra của Bảy mà bi ai cho số phận thiếp thất của ảnh một phen.

Bên cạnh đó, mình cũng không hiểu về diễn biến tình cảm của Bảy lắm, câu trước còn giống như rất hận cha bạn, chớp mắt một cái liền bất chấp sống chết muốn đi cứu cha, là tác giả không tả kỹ hay tại mình không để ý nhể. Mà thôi, dù sao cũng làm đến đây rồi, thắc mắc cũng không để làm gì J)) làm tiếp vậy J)))

tiếp đó, đã khá lâuuuuu rồi mình mới làm lại, các cách xưng hô rồi tên mình quên hết ráo rồi:((( có một số tên nhân vật đổi sang phiên âm tiếng Trung mình đã tự đổi lại tiếng Anh nhưng mà giờ không lục lại được:(((( để có thời gian mình sẽ beta lại, nếu có ai đọc hãy du di cho mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau