Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 13

Trước Sau
Edit: Raizel

Beta: Lily

Sau khi tin tức hiệp ước ký kết cùng Phù Kim được truyền vào trong Bắc Địch cung, Thái Hòa đế gật đầu, đối với việc giao phó cho Tiêu Mặc Quân đi sứ lần này hết sức hài lòng, Thái tử có đế vương chi tướng, khi còn bé hắn đã nhìn ra.

Mà đoàn người Tiêu Quân Mặc ở Phù Kim mấy ngày, cũng đã định ngày chuẩn bị về nước.

Sáng sớm ra, Tiêu Quân Mặc đi bộ xung quanh sân, đến Phù Kim nhiều ngày như vậy, cùng Tô Lan Thanh sớm chiều ở chung, bất giác đã thành thói quen quay đầu liền có thể nhìn thấy hắn, vừa nghĩ sau khi về Bắc Địch, Lan Thanh có lẽ muốn đi, Tiêu Quân Mặc cảm thấy trong đầu có chút hoảng hốt, hắn phải nghĩ biện pháp giữ Lan Thanh ở lại mới được!

Ngày cuối cùng ở lại Phù Kim, Tiêu Quân Mặc quyết định lần thứ hai đi dạo phố, đi xem một số nơi chưa từng đến, thuận tiện mang theo Tô Lan Thanh, quý trọng thời gian được ở gần hắn. Hai người đang cùng đi trên đường, trùng hợp lại dụng phải Thái tử Phù Kim Triệu Diệp, đứng dậy bắt chuyện.

“Nói đến cảnh đẹp, đương nhiên là Tích Hoa cốc.” Triệu Diệp cười nói.

“Tích Hoa cốc? Là nơi nào?” Bị gợi lên hứng thú, Tiêu Quân Mặc hỏi.

“Ở ngoại ô phía nam, đi qua đỉnh núi hướng vào trong là tới.” Triệu Diệp dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu Tiêu Thái tử muốn đến đó, không bằng để ta làm người dẫn đường.”

“Có Triệu Thái tử dẫn đường, đương nhiên là không thể tốt hơn.” Tiêu Quân Mặc cùng Triệu Diệp sóng vai đi trước, Tô Lan Thanh đi sát phía sau, nào ngờ còn chưa ra khỏi thành, Triệu Diệp liền bị Phù Kim Hoàng đế truyền triệu, đành phải chia tay.

Tiêu Quân Mặc chỉ đành cùng Tô Lan Thanh đi trước, ngồi trên lưng ngựa, tốc độ của hắn không nhanh, vừa đi trước vừa ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, tâm tình sung sướng.

Như lời Triệu Diệp nói, ra khỏi thành đến ngoại ô, qua một đỉnh núi liền thấy được Tích Hoa cốc trong miệng hắn, Tiêu Quân Mặc nhảy xuống ngựa, đứng ở nơi vào của sơn cốc, so với trong thành kẻ đến người đi, đến nơi này lại không có người, hắn ngửa đầu nhìn, giữa đất trời tựa hồ chỉ còn lại hai người là hắn cùng với Tô Lan Thanh, huyên náo lạp tức yên tĩnh lại.

Thực sự như lời cổ nhân nói: trong sơn cốc là nơi yên tĩnh và tách biệt.

Đi bộ vào Tích Hoa cốc, bên trong hoa dại nở rộ, rừng cây rậm rạp, cách đó không xa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước trong dòng suối nhỏ đang chảy, Tiêu Quân Mặc tâm tình thoải mái, nhìn liếc Tô Lan Thanh phía sau một cái thấy y cũng tò mò nhìn xung quanh, thầm nghĩ quả nhiên là nơi thanh bình, vậy mà có thể khiến Tô Lan Thanh tạm thời quên đi ưu sầu.

Tiêu Quân Mặc buông dây cương, thả Lôi Đình trên một bãi cỏ xanh để ăn, chính mình chắp tay sau mông tiếp tục đi về phía trước, càng vào sâu bên trong cốc càng cảm thấy phong cảnh khiến người vui vẻ, vả lại vô cùng giống Lạc Hà cốc ở ngoại ô Bắc Địch.

Cái này liền gợi ra hồi ức của Tiêu Quân Mặc, hắn nhớ rõ bản thân cùng Tô Lan Thanh kiếp trước từng đi qua nơi kia, chính là ở đó trải qua một đêm nhàn nhã, khi đó Lan Thanh tuy là trước sau có lễ, nhưng trong mắt lại không che giấu ôn nhu, bây giờ nhớ lại, nếu hắn cẩn thận một chút, chú ý tới tình cảm của Lan Thanh đối với hắn thì hiện tại sẽ không phải hoài niệm kiếp trước mà thở dài.

Nghĩ, Tiêu Quân Mặc không tự giác buột miệng thở dài: “Chân tướng Lạc Hà cốc a…”

Vừa dứt lời, Tô Lan Thanh phía sau vẫn luôn không nói chuyện sắc mặt liền thay đổi, mới vừa rồi y cũng thấy nơi này cực kỳ giống Lạc Hà cốc, không nghĩ tới Tiêu Quân Mặc cũng thấy vậy, nghĩ tới sự tình ở kiếp trước tại Lạc Hà cốc, Tô Lan Thanh nhất thời biến sắc.

“Lan Thanh, ngươi…” Tiêu Quân Mặc lấy lại tinh thần, quay lại thấy Tô Lan Thanh không đi theo, để ý sắc y liền biết y là bị mình kích thích nhớ chuyện của kiếp trước, trong lòng lại càng khổ sở, đi đến trước mặt trước y, sau khi Tiêu Quân Mặc trầm mặt thật lâu, trầm giọng hỏi: “ Lan Thanh, ngươi vẫn… không cảm nhận được tâm ý của ta sao?”

Tô Lan Thanh trước sau không đáp, y không phải không cảm nhận được sự thay đổi của hắn, cũng không phải là không cảm nhận được ấm áp hắn dành cho mình, nhưng chính là hiện tại đã quá muộn, y đã thụ thương một lần, vất vả lắm mới có cơ hội sống lại một đời, nhất định phải cẩn thận, tránh giẫm lên vết xe đổ, huống hồ, tâm y đã sớm kết băng, có lẽ sẽ không thể mở ra thêm lần nữa, để hai người bọn họ quên đi ký ước không tốt của kiếp trước, làm một cặp quân thần bình thường thì có gì không tốt chứ.

Không cần y trả lời, Tiêu Quân Mặc đương nhiên đoán được đáp án, lắc đầu tự cười khổ, âm thầm khuyên chính mình không thể nóng vội, để từ từ rồi sẽ đến.

Hai người đi đến khe suối bên cạnh, nước suối trong thấy đáy, có thể nhìn thấy rất nhiều những con cá nhỏ bơi qua bơi lại, Tiêu Quân Mặc ngồi xuống dưới đất, đương muốn bảo Tô Lan Thanh cũng ngồi xuống, bỗng chợt bên tai truyền tới tiếng gió khác thường.

Tiêu Quân Mặc nhíu mày, đứng lên nhìn một vòng, bỗng nhiên một trận âm thanh của gió truyền tới, thị vệ bên ngoài tiến vài bước vây lại, như hổ rình mồi mà nhìn bốn phía, chỉ nghe thấy những tiếng vang phát ra, rừng cây cách đó không xa xuất hiện hơn mười hắc y nhân, hướng đao vọt tới chỗ bọn họ!



“Bảo hộ thái tử!” Thị vệ đồng loạt rút kiếm, ảnh vệ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng toàn bộ đi ra, đem Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh vây chọn ở giữa, sẵn sàng nghênh tiếp thích khách bất ngờ này.

Tiếng đao kiếm va chạm kích thích lỗ tai Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh cách hắn vài bước cũng đứng dậy chắn ở trước mặt hắn không để cho bất kỳ kẻ nào tới gần, hắn nhìn Tô Lan Thanh nét mặt nghiêm túc, mất mát vừa rồi đều tan thành mây khói. Bỗng nhiên một thích khách hắc y đột phá vòng vây chặt chẽ đi đến trước mặt hai người, Tô Lan Thanh híp mắt rút kiếm, phi thân tiến lên cùng thích khách giao đấu.

Thân kiếm va chạm, ánh mắt Tô Lan Thanh lãnh liệt, chiêu thức đánh ra càng tàn nhẫn, từng chiêu từng chiêu đều là muốn lấy mạng thích khách, không chút lưu tình, rất nhanh thích khách đã bị y đả thương, Tô Lan Thanh nhân cơ hội đánh hạ, khiến cho hắn mất đi trọng tâm, thân kiếm cắt qua gân tay, lại dùng sức đánh gẫy, thích khách ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt đất, kêu la thảm thiết không ngừng.

Tiêu Quân Mặc nhìn chằm chằm thân ảnh Tô Lan Thanh cùng thích khách triền đấu mà không rời mắt, sợ y bị thích khách đả thương, mắt thấy thích khách bị đánh thương tàn lăn ra đất, Tiêu Quân Mặc mới nhẹ nhàng thở ra.

“Mau đưa điện hạ rời đi.” Tô Lan Thanh trở lại bên người Tiêu Quân Mặc, kêu một ảnh vệ lại, khẽ nói với hắn.

“Ta không đi.” Tiêu Quân Mặc nghe thấy lời bọn họ nói, nhíu mày. Lan Thanh của hắn còn ở đây, hắn sao có thể rời đi một mình?

Tô Lan Thanh nghe thấy quay đầu lại nhìn hắn, không thèm quan tâm, ngược lại đẩy tên ảnh vệ một cái “Đi mau.”

“Ta không đi.” Tiêu Quân Mặc lặp lại một lần nữa, rút bội kiếm tùy thân đứng ở bên cạnh Tô Lan Thanh, nghiêm túc nói: “Ngươi nghĩ ta có thể bỏ ngươi lại mà đi? Cả đời này, không bao giờ! Cho dù phải liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!”

Tô Lan Thanh sửng sốt, hai mắt mở lớn.

“Lan Thanh cẩn thận!” Tiêu Quân Mặc chú ý thới thích khách hắc y phía sau, trước mặt người người kéo thắt lưng người trước mắt lại, một kiếm hướng tới tên thích khách kia, đem hắn hạ dưới kiếm.

Mà Tô Lan Thanh nhìn phía trước, ánh mắt mờ mịt, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói vừa rồi của Tiêu Quân Mặc, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, ánh mắt lộ ra chua sót.

Hắn sẽ không bỏ lại y một lần nữa, sẽ bảo vệ tính mạng y…

Nhưng có thể, lại là y nghe nhầm rồi …

“Đừng sững sờ.” Giải quyết xong thích khách, Tiêu Quân Mặc đẩy Tô Lan Thanh ra, để y tập chung đối phó thích khách, đương lúc này, một hắc y nhân cách đó không xa ta nhanh như chớp mà móc tứ gì đó ra, hướng phía bọn họ mà ném tới, Tiêu Quân Mặc chăm chú nhìn lên, kinh ngạc thất sắc ——  là đạn lôi hỏa!

“Lan Thanh!” Tiêu Quân Mặc phản ứng vô cùng nhanh mà ôm lấy Tô Lan Thanh trốn sang bên cạnh, may mà một bên là bờ suối, hai người thả mình vào dòng suối, Tiêu Quân Mặc đem Tô Lan Thanh ôm chặt vào trong ngực, dùng chính phía sau lưng mình làm tấm chắn cản đi uy lực của lôi hỏa.

Một tiếng ầm thật lớn vang lên, một luồng khí cực nóng nhằm về phía Tiêu Quân Mặc, đem hắn ở trong suối nước đẩy đi một chút, nước suối bao phủ thân thể, hắn cảm thấy sau lưng đau nhức như bị liệt hỏa thiêu đốt, có có dòng nhiệt theo lưng chảy xuống, trước mắt cũng một mảng đen kịt, cái gì cũng đều nhìn không rõ, trong cổ họng nghẹn đắng, há miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, rơi vào trong nước suối, dần dần tan ra.

Tô Lan Thanh bị hắn ôm trong ngực mở mắt ra, nhìn Tiêu Quân Mặc mắt nửa nhắm, y đem hắn nổi lên trên mặt nước, ngón tay chạm vào thứ gì đó nóng hổi, thu tay lại nhìn, đúng là toàn máu tươi, không biết từ khi nào máu sau lưng Tiêu Quân Mặc đã nhiễm đỏ nước suối quanh hai người, nhìn thực ghê người.

Tô Lan Thanh ngẩn ngơ, lại nhìn thấy thứ gì đó đọng lại trên mu bàn tay của mình, cúi đầu nhìn thấy là máu từ khóe miệng Tiêu Quân Mặc chảy xuống, thân thể dựa vào người y ngày càng nặng, cúi đầu gục xuống, ngất đi trên người y. Tô Lan Thanh bắt đầu luống cuống, ôm chặt thân thể Tiêu Quân Mặc hướng lên bờ.

Không thể để hắn chết!

Một tay ôm chặt Tiêu Quân Mặc, một tay cầm kiếm, Tô Lan Thanh giết đỏ cả mắt, thích khách có ý đồ lại gần đều thành oan hồn dưới kiếm y, y bất chấp hết thảy mà chém giết, mở một đường máu vọt tới bên cạnh Lôi Đình, đỡ Tiêu Quân Mặc lên ngựa, chạy như bay mà đi.

Có lẽ ngựa chạy chấn động đánh thức Tiêu Quân Mặc, hắn ghé vào người Tô Lan Thanh, nhìn y mang theo mình chạy như điên, vẻ mặt sốt ruột kia, là lo lắng cho hắn sao? Có thể khiến cho Tô Lan Thanh như vậy, cho dù chết… cũng đáng! Tiêu Quân Mặc nỗ lực vươn tay muốn ôm sát thắt lưng người phía trước nhưng lại vô lực buông xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, giọng hắn run rẩy, làm ra vẻ thoải mái nói: “Lan Thanh, đừng… lo lắng, ta không sao.”

“Câm miệng!” Tô Lan Thanh quay đầu liếc mắt trừng hắn một cái, mang theo hắn hướng vào sứ quán trong thành mà chạy, y không cho phép hắn chết! đời này chỉ vừa mới sống lại, hắn sao có thể cứ như vậy liền chết đi?

Cuối cùng cũng đến sứ quán, Tô Lan Thanh đỡ Tiêu Quân Mặc xuống ngựa, kêu thủ vệ lập tức đi thỉnh lang trung đến, chính mình đỡ hắn đến bên giường, giúp hắn nằm sấp xuống rồi, đứng ở bên giường,Tô Lan Thanh mới thấy rõ thương thế trên lưng Tiêu Quân Mặc, áo sau lưng đã tổn hại vô cùng nghiêm trọng, khắp nơi đều là máu, có chỗ máu đã đông cục cùng quần áo dính lại một chỗ, miệng vết thương bị nướng qua, máu chảy đầm đìa, vô cùng dọa người. Tô Lan Thanh không dám nhìn thẳng, hô hấp dồn dập, trong lúc đang chờ lang trung đến, y đứng ngồi không yên, không phát giác được bản thân quả thực lòng như lửa đốt.



Lang trung không lâu đã tới, nhưng bởi thân phận Tiêu Quân Mặc đặc biệt, không dám tự ý dùng thuốc với hắn, ngay lúc chuyện xảy ra tin tức đã được chuyền đến tai Hoàng đế Phù Kim, sau khi kinh hãi, hắn lập tức phái ngự y đến sứ quán trị thương cho Tiêu Quân Mặc.

Tô Lan Thanh lui ra đến ngoài cửa chờ đợi, tâm tình lo lắng trong khi chờ đợi lâu dài đã dần dần tình táo lại, y suy sụp dựa vào tường, buông đầu xuống, ngón tay còn không tự giác run nhè nhẹ, y thực sự không ngờ, Tiêu Quân Mặc lại sẽ liều mình cứu y, nếu không phải hai người đúng lúc nhảy vào trong suối nước, chẳng phải là…

Tô Lan Thanh nhắm mắt, không dám tưởng tượng đến hậu quả đáng sợ kia, trong cổ họng phát ra âm thanh tê dại, y che ngực mạnh mẽ thở dốc, cảm thấy chính mình không thở nổi, mùi máu tươi vây quanh y, trong đầu quanh quẩn đều là câu nói: Cho dù liều mạng, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!

Nghĩ đến vẻ mặt kiên định khi Tiêu Quân Mặc nói những lời này, ngón Tô Lan Thanh nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá độ mà mu bàn tay nổi lên gân xanh, trong mắt y chua xót, nội tâm lại càng thêm lo âu thấp thỏm, trong lòng chỉ sót lại một câu ——  Y không thể có chuyện.

Tiểu kịch trường:

Ngày này tháng nọ năm kia, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đồng thời xuyên đến hiện đại, trong khi Tiêu Quân Mặc không ngừng suy nghĩ tìm kiếm kho báu, rồi một ngày, hắn thực sự đào được kho báu.

Thanh Thanh: Quân Mặc, sao suốt ngày ngươi cứ nhìn ta vậy, ta không hiểu?

Tiêu Quân Mặc: chọn quà sinh nhật cho ngươi nha!

Thanh Thanh: Ngươi muốn đưa ta cái gì?

Tiêu Quân Mặc: (mắt sáng người, nhanh chóng tăng thêm đồ cho giỏ mua hàng) bí mật a!

Hôm sau chuyển phát nhanh tới, Tiêu Quân Mặc nóng vội mở ra, Tô Lan Thanh thấy tiến tới, ánh mắt tò mò.

Thanh Thanh: Đây là gì, quà sinh nhật ta sao?

Tiêu Quân Mặc: Đúng vậy đúng vậy! Ngươi nhìn xem có thích không?

Tô Lan Thanh tiếp nhận, mở nắp hộp ra nhìn nhìn, lòng buồn bực: ta cũng không phải nữ, vì sao lại đưa ta thứ trang điểm của phụ nữ dùng?

Tiêu Quân Mặc nháy mắt một cái, cười ha ha: đó cũng ko phải thứ trang điểm của phụ nữ, là thứ tốt!

Thanh Thanh:?!?!?!

Ban đêm, Tiêu Quân Mặc đẩy ngã Tô Lan Thanh, đại chiến ba trăm hiệp, Tô Lan Thanh bị đặt trên giường, hai mắt mênh mang đẫm lệ, y khi này eo mỏi lưng đau rốt cuộc cũng hiểu cái gọi là đồ kia có tác dụng gì

Thanh Thanh: Quân Mặc ngươi lừa ta, thứ kia căn bản không phải quà sinh nhật!

Tiêu Quân Mặc: (cẩn thận hôn môi) Sao lại không phải? Nó giúp cho chúng ta vui vẻ, chính là quà ta tặng ngươi a! (Lần thứ hai hôn)

Thanh Thanh: (đỏ mặt) … ta cẩm giác như mình bị lừa gạt!

Tiêu Quân Mặc: Nếu tinh thần vẫn tốt như vậy, chúng ta lại đến lần nữa!

Thanh Thanh: A! Tránh ra!!!

(giải thích chút thứ Tiêu Quân Mặc tặng chắc là gel bôi trơn, Tô Lan Thanh ko biết tưởng nó là đồ mà phụ nữ dùng để chăm sóc mặt kiểu như serum, toner hay gì gì gì đó gọi chung là diện du [面油])

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau