Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
Chương 26
Edit: Raizel
Beta: Linh Lê
Mấy ngày sau, công việc chế tạo thuyền đã được hoàn thành đến phần cuối cùng, thuyền được mua từ những thành trấn xung quanh cũng dần dần tập kết trong doanh, ở bờ sông, Phó Thuần dẫn theo các binh sĩ đẩy thuyền vào giữa dòng sông, buộc dây thừng lên các cọc gỗ bên bờ.
“Điện hạ, tướng quân, tất cả đều đã xong xuôi.” Phó Thuần đi đến trước mặt hai người cách đó không xa.
Tiêu Quân Mặc ừ một tiếng, cùng Tô Lan Thanh đi đến một con thuyền trong đó xem xét, những chiếc thuyền này là tạm thời làm, ưu điểm lớn nhất là thuyền nhỏ nhẹ nhàng, dễ điều khiển phương hướng, còn thuyền mua từ nơi khác đến thì có vẻ tốt hơn một chút, thích hợp làm thuyền chỉ huy.
“Đặt lên những chiếc thuyền này một đám bù nhìn.” Tô Lan Thanh chỉ vào những chiếc thuyền xung quanh nói với Phó Thuần, rồi lại cùng Tiêu Quân Mặc đi lên chiếc thuyền chỉ huy: “Đến lúc đó chúng ta bao vây ba mặt, để thuyền nhỏ xông thẳng lên trước, vây từ bên trái, thuyền chỉ huy bên phải, pháo binh ở giữa, trên bờ cũng cần có người ở lại chỉ huy.
“Lan Thanh, đến lúc ấy ngươi ở lại.” Tiêu Quân Mặc trầm ngâm, quay đầu nói với Tô Lan Thanh, trên bờ cần người chỉ huy, mà chọn lựa tốt nhất chính là Tô Lan Thanh.
Tô Lan Thanh nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp ứng, nơi đặt quân doanh vừa hay lại có một sườn núi cao, đến lúc ấy y sẽ đứng trên sườn núi, lấy cờ chiến chỉ huy chiến đấu, thề phải đánh cho binh sĩ Thanh Tiêu tan tác!
Lúc xuống thuyền đã là ban đêm, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh sóng vai cùng bước, hai người ngẩng đầu nhìn tinh tượng, Tiêu Quân Mặc nói: “Ba ngày sau mặt sông gió yên sóng lặng, sẽ có chút sương mù, ta đoán Thanh Tiêu sẽ chọn thời điểm đó để tấn công.”
“Được, thần lập tức sai người đi chuẩn bị, đảm bảo không chút sai sót.” Tô Lan Thanh xoay người rời đi, chuẩn bị công việc liên quan.
Ba ngày sau, mặt sông nổi lên sương trắng, quả nhiên Thanh Tiêu đột kích, Tiêu Quân Mặc nhếch môi cười đầy tự tin, đã an bì binh sĩ đã dàn trận đâu vào đấy, tinh binh bên phải trong tay cầm cung nỗ, tiến công từ bên phải, trận địa pháo binh ở giữa đã giàn xong sãn sàng đón địch, thời cơ thích hợp nhất để đối chiến trên sông chính là khi quân địch một nửa đã ở dưới nước mà một nửa vẫn còn ở trên bờ, Tiêu Quân Mặc chờ trong giây lát, bắt đúng thời cơ, dẫn binh xuất phát.
“Điện hạ, mọi việc đều phải cẩn thận.” Tô Lan Thanh đi theo phía sau Tiêu Quân Mặc, nhìn theo hắn rời đi, hai người trao đởi ánh mắt, trong đó là sự tin tưởng.
Tiêu Quân Mặc nhảy lên thuyền, quát lên: “Xuất phát!”
Tinh binh trong tay cầm cung nỗ xông thẳng vào đằng trước, cung thủ bắn tên thì dàn thành nhãn hình trận, đây là loại trận hình lưới thưa thớt, xếp thành một hàng lối dài rõ ràng rành mạch, trường cung đoản thì thay nhau tiếp tế, như vậy sẽ khiến quân địch khó có thể tìm được cửa đột phá, mà thuyền nhỏ bày bù nhìn cũng chậm rãi bơi ra bốn phía, hai quân giao chiến, vũ tiễn bay loạn, sẽ bị bắn lên trên bù nhìn.
Tiêu Quân Mặc đứng ở trên thuyền chỉ huy, đợi chiếc thuyền chậm rãi đến gần đối phương, dẫn theo vài binh sĩ nhảy lên thuyền địch, giơ kiếm chém giết quân địch.
Trên bờ, Tô Lan Thanh chỉ huy pháo binh lần lượt nổ pháo, chiến thuyền đối phương ở trên sông nổ mạnh, rất nhanh đã bị ánh lửa bao vây, hắn nhìn thân ảnh Tiêu Quân Mặc ở xa xa, nhưng cái gì cũng không thấy, trong lòng có chút lo lắng.
Tiêu Quân Mặc lúc này đang giao thủ với đại tướng Ngụy Triết của Thanh Tiêu, hai người thế lực ngang ngửa, Tiêu Quân Mặc triệt đường lui phía sau, vung kiếm tiếp tục cùng hắn chiến đấu, thân hình hai người lần thứ hai quấn lại một chỗ.
Đứng lúc này, loạn tiễn của đại quân Thanh Tiêu bay vụt đến, Tiêu Quân Mặc lắc mình tránh đi, suýt nữa bị loạn tiễn làm thương, quần áo cánh tay đều bị kiếm phong cắt qua, tuy nhiên không bị thương, chỉ rách quần áo thôi.
Tô Lan Thanh đứng trên sườn núi cao chỉ huy, những chiếc thuyền tản ra trên mặt sông, y liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Quân Mặc đang rơi vào trong một trận ác đấu, binh sĩ Thanh Tiêu muốn nhân cơ hội này mà tiếp cận hắn, Tô Lan Thanh nheo lại hai mắt, nhảy vài cái phi thân lên thuyền, tiến tới chỗ Tiêu Quân Mặc, thả người đến bên cạnh hắn, dùng kiếm ngăn lại những kẻ muốn đến gần hắn.
Bức lui binh sĩ xung quanh, Tô Lan Thanh chọn đúng thời cơ, cùng Tiêu Quân Mặc dựa lưng vào nhau, phạn vi xung quanh binh lính ngày càng nhiều, y nghiêng đầu nói với Tiêu Quân Mặc: “Điện hạ, ra tay!”
“Được!” Tiêu Quân Mặc cao giọng cười lớn, tuy rằng kinh ngạc với việc Tô Lan Thanh lại đây, nhưng lại càng vui vẻ khi được lần thứ hai cùng y kề vai chiến đấu, khóe môi gợi lên một đường cong cực nhỏ, nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, hai người đồng thời ra tay!
Thân ảnh tung bay trên thuyền có vẻ phi thường nhẹ nhàng, sách lược ba mặt vây công diễn ra làm đại quân Thanh Tiêu dần dần rơi vào thế yếu, muốn rời khỏi vòng chiến, nhưng Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh làm sao mà để yên cho bọn họ rời đi, ngay lúc đang muốn đuổi theo, đại quân Thanh Tiêu bắn vài quả đại bác lại đây, phụ cận thuyền nổ tung, ánh lửa tận trời, sóng nhiệt đồng thời đẩy Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh vào giữa sông, bùm một tiếng, hai người cùng chìm vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo bao quanh họ, Tiêu Quân Mặc giống như lần trước ôm lấy thắt lưng Tô Lan Thanh, nhưng không hôn môi y, hai người chỉm nổi trong nước một khắc rồi trở lại trên thuyền.
Đại quân Thanh Tiêu mượn lửa đạn che giấu mưu toan chạy trốn, Tô Lan Thanh nắm chặt hai tay, nói với Tiêu Quân Mặc: “Điện hạ, không thể bọn chúng cứ như vậy mà chạy, thần sẽ đuổi theo!”
“Ta đi cùng ngươi.” Tiêu Quân Mặc nói xong, lập tức muốn đi chuẩn bị.
“Điện hạ ở lại!” Tô Lan Thanh nắm chặt hắn không cho rời đi, y nhìn thẳng hai mắt của hắn, nghiêm tức nói: “Thần dẫn người đuổi theo, điện hạ ở lại trong doanh, nếu như chúng ta đều đi nhỡ may đại quân Thanh Tiêu nhân cơ hội tập kích, không phải liền tiêu đời sao? Điện hạ ở lại, thần mới yên tâm.”
Tiêu Quân Mặc nhíu mày, càng nghĩ càng thấy đây là cách tốt nhất, đành phải đồng ý bản thân ưu lại: “Từ từ, ít nhất cũng thay quần áo đã, đây là mặt sông, bọn họ trốn không thoát.” Tiêu Quân Mặc lo lắng Tô Lan Thanh cả người ướt sũng sẽ bị cảm lạnh, không nhiều lời giải thích mà lôi y vào trong trướng thay quần áo, lại để y mặc nhuyễn giáp vào,nghĩ nghĩ lại nhét vài cái lôi hỏa đạn cho y, rồi mới thả y đi.
Một nghìn binh sĩ lên thuyền theo Tô Lan Thanh đuổi theo, Tiêu Quân Mặc nhìn bọn bọn họ rời đi, trong lòng cứ cảm thấy không yên, nhưng không thể nói rõ là vì sao, chỉ cười bản thân lo lắng thái quá, lo được lo mất, buông tiếng thở dài, hắn sai người dọn dẹp chiến trường, bản thân trở lại trong trướng thay quần áo.
Ngồi trên giường, suy nghĩ của Tiêu Quân Mặc dần dần bay xa, hắn nghĩ đến vừa rồi Tô Lan Thanh chiến đấu quên mình mà giúp hắn, trong lòng ấm áp. Cái loại cảm giác tựa lưng kề vai chiến đấu này khiến hắn nghĩ đến một việc của kiếp trước.
Khi còn nhỏ tuổi, tiểu Lan Thanh là thư đồng của hắn, hai người sau khi học xong sẽ cùng nhau chơi đùa, có một lần bọn họ ở trong rừng nhìn thấy một con thỏ trắng, mắt tiểu Lan Thanh thoáng chốc sáng lên, Tiêu Quân Mặc thấy y thích như vậy liền đề nghị cùng y bắt thỏ, vì thế hắn cùng tiểu Lan Thanh tựa lưng, đồng thời bắt con thỏ kia, đừng nhìn tiểu Lan Thanh không cao nhưng chạy lại rất nhanh, hai người phân công hợp tác, vây quanh con thỏ kia từ hai phía, không đến một khắc đã bắt được nó.
Con thỏ kia vẫn luôn được Tiêu Lan Thanh nuôi, đến tận khi y theo cha đến biên quan, con thỏ đó được giao cho Tiêu Quân Mặc chăm sóc, không chờ được Lan Thanh từ biên quan trở về, con thỏ đã bị bệnh chết.
Mà từ sau khi Tô Lan Thanh từ biên quan trở về, không đến một tháng là đến cuộc săn bắt hoàng gia được tổ chức, lần đó cũng là cùng hắn hợp tác, hai người ăn ý làm cho bọn họ săn được không ít con mồi, không thể nghi ngờ chính là đoạt được hạng nhất trong cuộc săn bắt hoàng gia.
Qua một đoạn ký ức, là ở trên chiến trường, trước khi Triệu Như Hải có tù binh là Tô Lan Thanh, hai người từng đem quân đich đánh đên liên tiếp bại trận, bỗng nhiên, một chuyện nhỏ đột nhiên hiện lên trong đầu Tiêu Quân Mặc, làm hắn trợn tròn hai mắt.
Có một lần Tô Lan Thanh bị thương, miệng vết thương vô tình bị nhiễm trùng, đêm đến sốt cao, sau khi Tiêu Quân Mặc phát hiện thì ở bên giường chăm sóc y, trong lúc ngủ Tô Lan Thanh vốn rất yên tĩnh bỗng nhiên thì thào lẩm bẩm, Tiêu Quân Mặc không nghe rõ y nói gì đành cúi xuống cố gắng nghe, kết quả chỉ nghe được vài tiếng rời rạc: “Đừng đi, đừng không cần ta…”
Khi đó Tiêu Quân Mặc cho rằng y sốt đến mơ hồ nên nói mớ mà thôi, nên cũng không để trong lòng, nhưng giờ nghĩ lại, rõ ràng là Lan Thanh trong lúc vô tình đã nói là lời chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm, nếu khi đó hắn có thể cẩn thận một chút, sớm hiểu rõ được tình cảm của mình với Lan Thanh, hiện tại cũng không như thế này.
Tiêu Quân Mặc thu hồi suy nghĩ, thở dài một hơi, đi ra ngoài kiểm kê lại số lượng vũ khí.
Cùng lúc đó, Tô Lan Thanh mang theo một ngàn tinh binh truy kích đại quân Thanh Tiêu, mọi người qua Mạt Hà thì phát hiện binh lính Thanh Tiêu đang chạy trốn, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, cũng rất sợ bọn họ đuổi theo, hoảng loạng không nhìn đường mà chạy vào một nơi gọi là Long Hổ Lĩnh, Tô Lan Thanh suy nghĩ, tiếp tục đuổi vào.
Nhưng khi đi vào y lập tức phát hiện không đúng, đại quân Thanh Tiêu vừa rồi còn hốt hoảng giật mình đã đứng lên bao vây bọn họ, Tô Lan Thanh ngây người, muốn ui ra ngoài thì đã muộn, y chợt nhận ra, đại quân Thanh Tiêu rõ ràng là đã thiết kế cái bẫy này để dụ y vào trong, vậy mà y lại không nhận ra, trúng kế rồi!
Trên Mạt Hà, đại quân Thanh Tiêu rõ ràng là cố ý làm như không địch lại mà bỏ trốn, dụ Tô Lan Thanh dẫn binh truy kích, bọn chúng trốn vào trong Long Hổ Lĩnh, để Tô Lan Thanh cho rằng bọn chúng quá mực hoảng loạn mà không nhìn đường, không nghĩ tới bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng, chính là muốn dẫn dụ bọn họ di vào!
Trong phút chốc, vô số mũi tên bay tới từ bốn phía, Tô Lan Thanh giơ kiếm ngăn cản, một bóng người phi thân đến trước mặt y, cười lạnh ba tiếng.
“Tô tướng quân, cả đời thông minh một phút hồ đồ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Ngụy Triết Hằng cầm đại bao bổ tới chỗ y, nơi lưỡi đao chém qua, mặt đất hỗn loạn.
Tô Lan Thanh không đáp lời, tập trung thần kinh đối phó, Ngụy Triết Hằng không giống Lưu Diễm, hắn là một viên Đại tướng, mấy chục năm trên lưng ngựa, không chỉ thân hình to lớn, sức lực cũng kinh người, nếu không phải mấy lần y đều khéo léo né tránh, chỉ sợ là đã táng thân dưới dao của hắn.
Tô Lan Thanh cảm thấy may mắn khi không để Tiêu Quân Mặc cùng theo tới, nguy hiểm như vậy, một mình y đối phó là được rồi, Tô Lan Thanh một bên đối phó Ngụy Triết Hằng, một bên quan sát địa hình xung quanh, xem xem nơi nào có thể thoát, bỗng nhiên, y nhìn thấy được một cửa có thể phá.
Trong lúc suy nghĩ, bên tai truyền đến âm thanh tên bay vù vù, Tô Lan Thanh cẩn thân né tránh, liếc mắt thấy có một cung nỗ ngắm tới phía mình mà bắn, nhưng đồng thời đại đao của Ngụy Triết Hằng cũng đang chém xuống đầu y.
Giờ khắc này khắp nơi như yên lặng, cung nỗ cùng đại đao ập đến lại chậm rãi một cách khác thường, bản thân hôm nay thực sự phải chết ở đây ư? Không, y không muốn chết!
____ hì hì!
Giờ khắc nguy nan, Tô Lan Thanh lựa chọn né tránh đại đao đâng bổ vào đầu, lại trốn không thoát cung nỗ, bị mũi tên đâp vào vai, lực quán tính đẩy y về phía sau lưng đập lên một thân đại thụ, máu từ trong miệng phun ra, uy lực của cung nỗ lớn,ngay cả nhuyễn giáp cũng có thể xuyên qua!
Bả vai đau đớn, trước mắt Tô Lan Thanh mờ đi, cắn chặt răng nhịn xuống tiếng rên trong miệng, y quay đầu nhìn miệng vết thương, mắt bỗng trừng lớn, máu từ đỏ biến thành đen, tí tách rơi xuống.
Thực sự là có độc!
Beta: Linh Lê
Mấy ngày sau, công việc chế tạo thuyền đã được hoàn thành đến phần cuối cùng, thuyền được mua từ những thành trấn xung quanh cũng dần dần tập kết trong doanh, ở bờ sông, Phó Thuần dẫn theo các binh sĩ đẩy thuyền vào giữa dòng sông, buộc dây thừng lên các cọc gỗ bên bờ.
“Điện hạ, tướng quân, tất cả đều đã xong xuôi.” Phó Thuần đi đến trước mặt hai người cách đó không xa.
Tiêu Quân Mặc ừ một tiếng, cùng Tô Lan Thanh đi đến một con thuyền trong đó xem xét, những chiếc thuyền này là tạm thời làm, ưu điểm lớn nhất là thuyền nhỏ nhẹ nhàng, dễ điều khiển phương hướng, còn thuyền mua từ nơi khác đến thì có vẻ tốt hơn một chút, thích hợp làm thuyền chỉ huy.
“Đặt lên những chiếc thuyền này một đám bù nhìn.” Tô Lan Thanh chỉ vào những chiếc thuyền xung quanh nói với Phó Thuần, rồi lại cùng Tiêu Quân Mặc đi lên chiếc thuyền chỉ huy: “Đến lúc đó chúng ta bao vây ba mặt, để thuyền nhỏ xông thẳng lên trước, vây từ bên trái, thuyền chỉ huy bên phải, pháo binh ở giữa, trên bờ cũng cần có người ở lại chỉ huy.
“Lan Thanh, đến lúc ấy ngươi ở lại.” Tiêu Quân Mặc trầm ngâm, quay đầu nói với Tô Lan Thanh, trên bờ cần người chỉ huy, mà chọn lựa tốt nhất chính là Tô Lan Thanh.
Tô Lan Thanh nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp ứng, nơi đặt quân doanh vừa hay lại có một sườn núi cao, đến lúc ấy y sẽ đứng trên sườn núi, lấy cờ chiến chỉ huy chiến đấu, thề phải đánh cho binh sĩ Thanh Tiêu tan tác!
Lúc xuống thuyền đã là ban đêm, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh sóng vai cùng bước, hai người ngẩng đầu nhìn tinh tượng, Tiêu Quân Mặc nói: “Ba ngày sau mặt sông gió yên sóng lặng, sẽ có chút sương mù, ta đoán Thanh Tiêu sẽ chọn thời điểm đó để tấn công.”
“Được, thần lập tức sai người đi chuẩn bị, đảm bảo không chút sai sót.” Tô Lan Thanh xoay người rời đi, chuẩn bị công việc liên quan.
Ba ngày sau, mặt sông nổi lên sương trắng, quả nhiên Thanh Tiêu đột kích, Tiêu Quân Mặc nhếch môi cười đầy tự tin, đã an bì binh sĩ đã dàn trận đâu vào đấy, tinh binh bên phải trong tay cầm cung nỗ, tiến công từ bên phải, trận địa pháo binh ở giữa đã giàn xong sãn sàng đón địch, thời cơ thích hợp nhất để đối chiến trên sông chính là khi quân địch một nửa đã ở dưới nước mà một nửa vẫn còn ở trên bờ, Tiêu Quân Mặc chờ trong giây lát, bắt đúng thời cơ, dẫn binh xuất phát.
“Điện hạ, mọi việc đều phải cẩn thận.” Tô Lan Thanh đi theo phía sau Tiêu Quân Mặc, nhìn theo hắn rời đi, hai người trao đởi ánh mắt, trong đó là sự tin tưởng.
Tiêu Quân Mặc nhảy lên thuyền, quát lên: “Xuất phát!”
Tinh binh trong tay cầm cung nỗ xông thẳng vào đằng trước, cung thủ bắn tên thì dàn thành nhãn hình trận, đây là loại trận hình lưới thưa thớt, xếp thành một hàng lối dài rõ ràng rành mạch, trường cung đoản thì thay nhau tiếp tế, như vậy sẽ khiến quân địch khó có thể tìm được cửa đột phá, mà thuyền nhỏ bày bù nhìn cũng chậm rãi bơi ra bốn phía, hai quân giao chiến, vũ tiễn bay loạn, sẽ bị bắn lên trên bù nhìn.
Tiêu Quân Mặc đứng ở trên thuyền chỉ huy, đợi chiếc thuyền chậm rãi đến gần đối phương, dẫn theo vài binh sĩ nhảy lên thuyền địch, giơ kiếm chém giết quân địch.
Trên bờ, Tô Lan Thanh chỉ huy pháo binh lần lượt nổ pháo, chiến thuyền đối phương ở trên sông nổ mạnh, rất nhanh đã bị ánh lửa bao vây, hắn nhìn thân ảnh Tiêu Quân Mặc ở xa xa, nhưng cái gì cũng không thấy, trong lòng có chút lo lắng.
Tiêu Quân Mặc lúc này đang giao thủ với đại tướng Ngụy Triết của Thanh Tiêu, hai người thế lực ngang ngửa, Tiêu Quân Mặc triệt đường lui phía sau, vung kiếm tiếp tục cùng hắn chiến đấu, thân hình hai người lần thứ hai quấn lại một chỗ.
Đứng lúc này, loạn tiễn của đại quân Thanh Tiêu bay vụt đến, Tiêu Quân Mặc lắc mình tránh đi, suýt nữa bị loạn tiễn làm thương, quần áo cánh tay đều bị kiếm phong cắt qua, tuy nhiên không bị thương, chỉ rách quần áo thôi.
Tô Lan Thanh đứng trên sườn núi cao chỉ huy, những chiếc thuyền tản ra trên mặt sông, y liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Quân Mặc đang rơi vào trong một trận ác đấu, binh sĩ Thanh Tiêu muốn nhân cơ hội này mà tiếp cận hắn, Tô Lan Thanh nheo lại hai mắt, nhảy vài cái phi thân lên thuyền, tiến tới chỗ Tiêu Quân Mặc, thả người đến bên cạnh hắn, dùng kiếm ngăn lại những kẻ muốn đến gần hắn.
Bức lui binh sĩ xung quanh, Tô Lan Thanh chọn đúng thời cơ, cùng Tiêu Quân Mặc dựa lưng vào nhau, phạn vi xung quanh binh lính ngày càng nhiều, y nghiêng đầu nói với Tiêu Quân Mặc: “Điện hạ, ra tay!”
“Được!” Tiêu Quân Mặc cao giọng cười lớn, tuy rằng kinh ngạc với việc Tô Lan Thanh lại đây, nhưng lại càng vui vẻ khi được lần thứ hai cùng y kề vai chiến đấu, khóe môi gợi lên một đường cong cực nhỏ, nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, hai người đồng thời ra tay!
Thân ảnh tung bay trên thuyền có vẻ phi thường nhẹ nhàng, sách lược ba mặt vây công diễn ra làm đại quân Thanh Tiêu dần dần rơi vào thế yếu, muốn rời khỏi vòng chiến, nhưng Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh làm sao mà để yên cho bọn họ rời đi, ngay lúc đang muốn đuổi theo, đại quân Thanh Tiêu bắn vài quả đại bác lại đây, phụ cận thuyền nổ tung, ánh lửa tận trời, sóng nhiệt đồng thời đẩy Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh vào giữa sông, bùm một tiếng, hai người cùng chìm vào trong nước.
Nước sông lạnh lẽo bao quanh họ, Tiêu Quân Mặc giống như lần trước ôm lấy thắt lưng Tô Lan Thanh, nhưng không hôn môi y, hai người chỉm nổi trong nước một khắc rồi trở lại trên thuyền.
Đại quân Thanh Tiêu mượn lửa đạn che giấu mưu toan chạy trốn, Tô Lan Thanh nắm chặt hai tay, nói với Tiêu Quân Mặc: “Điện hạ, không thể bọn chúng cứ như vậy mà chạy, thần sẽ đuổi theo!”
“Ta đi cùng ngươi.” Tiêu Quân Mặc nói xong, lập tức muốn đi chuẩn bị.
“Điện hạ ở lại!” Tô Lan Thanh nắm chặt hắn không cho rời đi, y nhìn thẳng hai mắt của hắn, nghiêm tức nói: “Thần dẫn người đuổi theo, điện hạ ở lại trong doanh, nếu như chúng ta đều đi nhỡ may đại quân Thanh Tiêu nhân cơ hội tập kích, không phải liền tiêu đời sao? Điện hạ ở lại, thần mới yên tâm.”
Tiêu Quân Mặc nhíu mày, càng nghĩ càng thấy đây là cách tốt nhất, đành phải đồng ý bản thân ưu lại: “Từ từ, ít nhất cũng thay quần áo đã, đây là mặt sông, bọn họ trốn không thoát.” Tiêu Quân Mặc lo lắng Tô Lan Thanh cả người ướt sũng sẽ bị cảm lạnh, không nhiều lời giải thích mà lôi y vào trong trướng thay quần áo, lại để y mặc nhuyễn giáp vào,nghĩ nghĩ lại nhét vài cái lôi hỏa đạn cho y, rồi mới thả y đi.
Một nghìn binh sĩ lên thuyền theo Tô Lan Thanh đuổi theo, Tiêu Quân Mặc nhìn bọn bọn họ rời đi, trong lòng cứ cảm thấy không yên, nhưng không thể nói rõ là vì sao, chỉ cười bản thân lo lắng thái quá, lo được lo mất, buông tiếng thở dài, hắn sai người dọn dẹp chiến trường, bản thân trở lại trong trướng thay quần áo.
Ngồi trên giường, suy nghĩ của Tiêu Quân Mặc dần dần bay xa, hắn nghĩ đến vừa rồi Tô Lan Thanh chiến đấu quên mình mà giúp hắn, trong lòng ấm áp. Cái loại cảm giác tựa lưng kề vai chiến đấu này khiến hắn nghĩ đến một việc của kiếp trước.
Khi còn nhỏ tuổi, tiểu Lan Thanh là thư đồng của hắn, hai người sau khi học xong sẽ cùng nhau chơi đùa, có một lần bọn họ ở trong rừng nhìn thấy một con thỏ trắng, mắt tiểu Lan Thanh thoáng chốc sáng lên, Tiêu Quân Mặc thấy y thích như vậy liền đề nghị cùng y bắt thỏ, vì thế hắn cùng tiểu Lan Thanh tựa lưng, đồng thời bắt con thỏ kia, đừng nhìn tiểu Lan Thanh không cao nhưng chạy lại rất nhanh, hai người phân công hợp tác, vây quanh con thỏ kia từ hai phía, không đến một khắc đã bắt được nó.
Con thỏ kia vẫn luôn được Tiêu Lan Thanh nuôi, đến tận khi y theo cha đến biên quan, con thỏ đó được giao cho Tiêu Quân Mặc chăm sóc, không chờ được Lan Thanh từ biên quan trở về, con thỏ đã bị bệnh chết.
Mà từ sau khi Tô Lan Thanh từ biên quan trở về, không đến một tháng là đến cuộc săn bắt hoàng gia được tổ chức, lần đó cũng là cùng hắn hợp tác, hai người ăn ý làm cho bọn họ săn được không ít con mồi, không thể nghi ngờ chính là đoạt được hạng nhất trong cuộc săn bắt hoàng gia.
Qua một đoạn ký ức, là ở trên chiến trường, trước khi Triệu Như Hải có tù binh là Tô Lan Thanh, hai người từng đem quân đich đánh đên liên tiếp bại trận, bỗng nhiên, một chuyện nhỏ đột nhiên hiện lên trong đầu Tiêu Quân Mặc, làm hắn trợn tròn hai mắt.
Có một lần Tô Lan Thanh bị thương, miệng vết thương vô tình bị nhiễm trùng, đêm đến sốt cao, sau khi Tiêu Quân Mặc phát hiện thì ở bên giường chăm sóc y, trong lúc ngủ Tô Lan Thanh vốn rất yên tĩnh bỗng nhiên thì thào lẩm bẩm, Tiêu Quân Mặc không nghe rõ y nói gì đành cúi xuống cố gắng nghe, kết quả chỉ nghe được vài tiếng rời rạc: “Đừng đi, đừng không cần ta…”
Khi đó Tiêu Quân Mặc cho rằng y sốt đến mơ hồ nên nói mớ mà thôi, nên cũng không để trong lòng, nhưng giờ nghĩ lại, rõ ràng là Lan Thanh trong lúc vô tình đã nói là lời chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm, nếu khi đó hắn có thể cẩn thận một chút, sớm hiểu rõ được tình cảm của mình với Lan Thanh, hiện tại cũng không như thế này.
Tiêu Quân Mặc thu hồi suy nghĩ, thở dài một hơi, đi ra ngoài kiểm kê lại số lượng vũ khí.
Cùng lúc đó, Tô Lan Thanh mang theo một ngàn tinh binh truy kích đại quân Thanh Tiêu, mọi người qua Mạt Hà thì phát hiện binh lính Thanh Tiêu đang chạy trốn, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, cũng rất sợ bọn họ đuổi theo, hoảng loạng không nhìn đường mà chạy vào một nơi gọi là Long Hổ Lĩnh, Tô Lan Thanh suy nghĩ, tiếp tục đuổi vào.
Nhưng khi đi vào y lập tức phát hiện không đúng, đại quân Thanh Tiêu vừa rồi còn hốt hoảng giật mình đã đứng lên bao vây bọn họ, Tô Lan Thanh ngây người, muốn ui ra ngoài thì đã muộn, y chợt nhận ra, đại quân Thanh Tiêu rõ ràng là đã thiết kế cái bẫy này để dụ y vào trong, vậy mà y lại không nhận ra, trúng kế rồi!
Trên Mạt Hà, đại quân Thanh Tiêu rõ ràng là cố ý làm như không địch lại mà bỏ trốn, dụ Tô Lan Thanh dẫn binh truy kích, bọn chúng trốn vào trong Long Hổ Lĩnh, để Tô Lan Thanh cho rằng bọn chúng quá mực hoảng loạn mà không nhìn đường, không nghĩ tới bọn chúng đã chuẩn bị sẵn sàng, chính là muốn dẫn dụ bọn họ di vào!
Trong phút chốc, vô số mũi tên bay tới từ bốn phía, Tô Lan Thanh giơ kiếm ngăn cản, một bóng người phi thân đến trước mặt y, cười lạnh ba tiếng.
“Tô tướng quân, cả đời thông minh một phút hồ đồ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Ngụy Triết Hằng cầm đại bao bổ tới chỗ y, nơi lưỡi đao chém qua, mặt đất hỗn loạn.
Tô Lan Thanh không đáp lời, tập trung thần kinh đối phó, Ngụy Triết Hằng không giống Lưu Diễm, hắn là một viên Đại tướng, mấy chục năm trên lưng ngựa, không chỉ thân hình to lớn, sức lực cũng kinh người, nếu không phải mấy lần y đều khéo léo né tránh, chỉ sợ là đã táng thân dưới dao của hắn.
Tô Lan Thanh cảm thấy may mắn khi không để Tiêu Quân Mặc cùng theo tới, nguy hiểm như vậy, một mình y đối phó là được rồi, Tô Lan Thanh một bên đối phó Ngụy Triết Hằng, một bên quan sát địa hình xung quanh, xem xem nơi nào có thể thoát, bỗng nhiên, y nhìn thấy được một cửa có thể phá.
Trong lúc suy nghĩ, bên tai truyền đến âm thanh tên bay vù vù, Tô Lan Thanh cẩn thân né tránh, liếc mắt thấy có một cung nỗ ngắm tới phía mình mà bắn, nhưng đồng thời đại đao của Ngụy Triết Hằng cũng đang chém xuống đầu y.
Giờ khắc này khắp nơi như yên lặng, cung nỗ cùng đại đao ập đến lại chậm rãi một cách khác thường, bản thân hôm nay thực sự phải chết ở đây ư? Không, y không muốn chết!
____ hì hì!
Giờ khắc nguy nan, Tô Lan Thanh lựa chọn né tránh đại đao đâng bổ vào đầu, lại trốn không thoát cung nỗ, bị mũi tên đâp vào vai, lực quán tính đẩy y về phía sau lưng đập lên một thân đại thụ, máu từ trong miệng phun ra, uy lực của cung nỗ lớn,ngay cả nhuyễn giáp cũng có thể xuyên qua!
Bả vai đau đớn, trước mắt Tô Lan Thanh mờ đi, cắn chặt răng nhịn xuống tiếng rên trong miệng, y quay đầu nhìn miệng vết thương, mắt bỗng trừng lớn, máu từ đỏ biến thành đen, tí tách rơi xuống.
Thực sự là có độc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất