Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
Chương 29
Edit: Raizel
Beta: Lilly
Sau khi Tiêu Quân Mặc tỉnh lại, Tô Lan Thanh đang trợn tròn mắt nhìn thẳng hắn, ánh mắt sáng ngời, niềm vui mất đi rồi lại có được tràn ngập trong hắn, hắn chống đỡ cơ thể cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Lan Thanh, dịu dàng nói: “Đói bụng không? Ta sai người đem chút đồ ăn lại đây.”
Tô Lan Thanh cười như có như không, nhìn theo hắn đứng dậy rời đi, một đêm trong Long Hổ lĩnh khiến y như sống lại lần nữa, lần này, y sẽ không bỏ qua người mà tâm y đã duyệt.
Sau khi Tiêu Quân Mặc trở về, hai người cùng nhau ăn cơm, trải qua ba ngày nghỉ ngơi, tay chân Tô Lan Thanh đã khôi phục khí lực, chỉ là vẫn không cử động được, y tựa vào mép giường, nhìn Tiêu Quân Mặc bận rộn, ánh mắt dịu dàng.
Lại qua mấy ngày, miệng vết thương trên vai Tô Lan Thanh đã kết vảy, vì để không ảnh hưởng đến đại quân, y thật muốn cùng theo đại quân nhổ trại mà đi, bộ dáng kiên quyết của y khiến Tiêu Quân Mặc bất đắc dĩ không thể không đồng ý.
Khi Tiêu Quân Mặc xuất phát cùng đại quân Bắc Địch xuyên qua Long Hổ lĩnh, đi ngang qua một khe suối nhỏ thì sắc trười cũng dần tối, đại quân hạ trại tại chỗ nghỉ ngơi. Tô Lan Thanh từ lúc xuống lập tức chui vào trong trướng, ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Tuy rằng cậy mạnh nhưng may mắn miệng vết thương không bị nứt ra, chỉ là mấy ngày chưa tắm rửa đàng hoàng, trên người nhớp nháp khó chịu, vừa vặn ngay cạnh nơi này có một con suối nhỏ, Tô Lan Thanh động tâm tư, đợi đến đêm khuya mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng xuyên qua từng tán cây, hạ xuống mặt đất cùng suối nhỏ những lỗ sáng, Tô Lan Thanh thừa dịp rời khỏi Tiêu Quân Mặc, thừa lúc không ai đến bên dòng suối, nước suối trong vắt khiến y dù chưa vào tắm cũng đã thấy cả người thư thái.
Cởi áo ngoài cùng áo lót ra, Tô Lan Thanh một mình đi vào trong dòng suối, thời tiết chuyển lạnh nhưng tắm cũng không lạnh, nước suối trong vắt rửa trôi đi một thân nhớp nháp, y cẩn thận tránh đi vết thương trên vai, thoải mái tắm rửa.
Tiêu Quân Mặc ở trong doanh, tìm xung quanh không thấy được bóng dáng của Tô Lan Thanh, hắn đi ra ngoài quân doanh, đến bên dòng suối, vậy mà lại thấy Tô Lan Thanh đang ở trong suối tắm rửa.!
“Lan Thanh!” Tiêu Quân Mặc vội vàng tiến đến, không để ý nước làm ướt hài cùng ống quần, tự cởi áo khoác bao lấy Tô Lan Thanh đang ở trong nước, đem y ôm lên bờ, bọt nước bắn lung tung trên người: “Ai cho ngươi xuống nước? Ngươi không biết là miệng vết thương không được chạm vào nước hay sao? Không may bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Nước suối lạnh như vậy, ngươi không sợ thương thế chưa khỏi lại nhiễm phong hàn à? Sao ngươi cứ để người khác lo lắng như vậy chứ!”
Vội vàng oán giận một tràng, Tiêu Quân Mặc buông tay ra, lúc này mới phát hiện thân thể đang được bọc trong áo khoác của y đúng là đang trần truồng, thanh lãnh dưới ánh trăng, Tô Lan Thanh nâng mắt vô tội nhìn hắn, quần áo lả lơi buông lỏng, xương quai xanh xinh xắn lộ ra ngoài, đi xuống dưới có thể nhìn thấy thù du hồng hồng như ẩn như hiện, Tiêu Quân Mặc nháy mắt mấy cái, đột nhiên có một luồng hơi nóng xông đến tận đầu, máu mũi cũng muốn phun ra.
“À… Ta mang ngươi về trước.” Bộ dáng quốc sắc thiên hương này của Lan Thanh, tuyệt đối không được để đám binh sĩ kia nhìn thấy! Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh như bay trở lại trướng, cẩn thận đặt trên giường, hắn phát hiện bản thân đối với thân thể Lan Thanh nổi lên hưng phấn, không được, hắn phải đi ra ngoài cho thanh tỉnh lại một chút đã!
Tô Lan Thanh nhìn hắn lao ra ngoài, nhìn không được mà nở nụ cười, Tiêu Quân Mặc dong dài như vậy, đã bao lâu rồi y không nhìn thấy? Quả thực không giống một tháu tử, lại càng không giống một quân vương sát phạt quyết đoán của mấy năm sau, giống như một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu.
Tiêu Quân Mặc vọt ra ngoài trướng, hít một hơi thật sâu để áp xuống lửa nóng trong lòng, đánh cho bản thân một cái thật mạnh, giờ là lúc nào chứ, hắn vậy mà dám có tâm tư hạ lưu này, nên đánh!
Một chén trà nhỏ đi qua, Tiêu Quân Mặc bình ổn lại nhịp thở trở về trong trướng, Tô Lan Thanh ngồi ở trên giường, còn chưa kịp thay quần áo, tóc cũng ướt sũng, hắn nhớ ra vừa rồi vội vội vàng vàng chạy về, quần áo Lan Thanh còn để ở bên suối, lại vội vàng đi nhặt về.
“Để ta đến, Lan Thanh đừng ngồi dậy.” Tiêu Quân Mặc trở về, tiếp nhận khăn bố trong tay Tô Lan Thanh, cẩn thận lau mái tóc dài đang ướt, sợi tóc đen nhánh chảy qua tay, chạm đến tâm của Tiêu Quân Mặc.
Lâu khô tóc, Tiêu Quân Mặc lại mang đến một bộ áo lót sạch sẽ, tự mình giúp Tô Lan Thanh mặc quần áo, cẩn thận không dụng vào vết thương của Tô Lan Thanh, tuy rằng Tô Lan Thanh không để nó chạm vào nước, nhưng Tiêu Quân Mặc nghĩ nghĩ, vẫn lấy hòm thuốc đến, giúp y bôi thuốc một lần nữa.
“Lan Thanh, trước khi vết thương khỏi thì không được tùy tiện dính nước, đồng ý với ta được không?” Tiêu Quân Mặc bận bịu xong, ngồi ở bên giường nắm lấy tay Tô Lan Thanh, nghiêm túc nói. Vết thương mang độc không giống những cái khác, phải cẩn thận dưỡng mới được.
Tô Lan Thanh quay đầu nhìn hắn, hai tay được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp mà nóng bỏng của hắn, chính là sự ôn nhu mà cẩn thận của Tiêu Quân Mặc làm y một lần nữa rung động, y nghĩ, bất kể lần nào gặp được hắn bản thân cũng sẽ luôn hãm vào sao? Tô Lan Thanh gật đầu, không tiếng động mà đáp ứng.
Bóng đêm ngày càng bao chùm, Tiêu Quân Mặc lần thứ hai chơi xấu ở trên giường Tô Lan Thanh không chịu đi. Tô Lan Thanh cũng không nói gì thêm, yên lặng mà nhường một nửa giường cho hắn. Ôm thân thể hơi gầy trong ngực, Tiêu Quân Mặc luôn có cảm giác không thật, nếu bọn có thể cứ mãi cùng nhau ấm áp như vậy thì tốt đẹp biết nhường nào đây?
Hừng đông đại quân nhỏ trại đi tiếp, trải qua hơn một ngày hành quân, mọi người dần tiếp cận hoàng thành Thanh Tiêu, suy xét đến thương thế của Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, lúc này, đại quân Bắc Địch cách hoàng thành Thanh Tiêu không đến trăm dặm.
“Lan Thanh, miệng vết thương vẫn còn đau sao?” Lỗ máu ngày ấy vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, khiến hắn không thể không nôn nóng.
“Không đau, đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Trải qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương trên vai cũng sắp khỏi hẳn, Tô Lan Thanh giật giật bả vai, cũng không còn cảm giác đau đớn âm ỉ nữa. y đứng dậy, đi ra ngoài trướng: “Ta đi xem lương thảo.”
Tiêu Quân Mặc đương nhiên đi cùng, hai người cùng kiểm kê lại lương thảo cùng vũ khí, bản thân Tô Lan Thanh còn muốn thương lượng kế sách tiếp theo một chút, nhưng Tiêu Quân Mặc lại đau lòng y trọng thương mới khỏi, không muốn để y mệt nhọc, nên lôi kéo hắn trở lại trong trướng nghỉ ngơi.
“Thái tử đối xử với tướng quân thật tốt.”Vài tiểu binh sĩ cảm khái.
Phó Thuần liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt sâu xa theo bóng dáng Tiêu Quân Mặc vào trong trướng, mắt chứa ý cười.
Ban đêm, trong quân đèn đuốc sáng bừng, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên Phó Thuần bào lại, bên ngoài có mấy bóng dáng tướng sĩ, tự xung là sứ giả Thanh Tiêu, nói là muốn hòa đàm.
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn nhau, hạ giọng nói: “Lan Thanh cảm thấy thế nào?”
Tô Lan Thanh trầm mặc, thấp giọng trả lời: “Là thậy hay giả, nhìn rồi mới biết được, đi, đi nhìn một chút.” Hai người đứng dậy thay quần áo, đi ra ngoài.
Dưới ánh lửa sáng sủa, vài người ăn mặc ần áo tướng sĩ Thanh Tiêu đứng cách đó không xa, Tiêu Quân Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra, cầm đầu là hộ quân Tào Duy Mục, hắn thu lại thần sắc, nhắc nhở phải cẩn thận vạn phần, cùng Tô Lan Thanh đến gần.
“Bắc Địch Thái tử, chúng tôi tới đây là để thương nghị chuyện hòa đàm, đây là thư hòa đàm do Hoàng thượng của chúng tôi viết, thỉnh Thái tử xem qua.” Tào Duy Mục tiến lên một bước, đưa tới một tờ giấy mỏng trong tay.
Phó Thuần tiếp nhận tờ giấy đưa đến tay Tiêu Quân Mặc, hắn cúi đầu cẩn thận xem, sau một khắc thì dẫn bọn họ vào trong trướng, ngồi trên cao, Tiêu Quân Mặc thản nhiên nói: “Quý quốc dã tâm bừng bừng, một lòng muốn nuốt trọn Bắc Địch, vì sao giờ đây lại dễ dàng cầu hòa như vậy? Không phải là có âm mưu gì đấy chứ?”
Sắc mặt Tào Duy Mục không đổi: “Thái tử nói đùa, nước tôi là thật lòng muốn hòa đàm, không biết ý của Thái tử thế nào?”
Tiêu Quân Mặc không trả lời, đứng lên đi đến trước mặt Tào Duy Mục, cẩn thận đánh giá bọn họ, không nhanh không chậm châm chọc nói: “Việc này trọng đại, sao có thể quyết định đẽ dàng như vậy, Bắc Địch cũng không như Thanh Tiêu, không để ý an nguy của dân chúng, nói đánh là đánh, nói hòa đàm là hòa đàm.”
Sắc mặt Tào Duy Mục hơi vặn vẹo rồi lập ức khôi phục bình thường, hắn giật giật ngón tay, một giây cũng không quên trọng trách mà Hoàng đế giao cho, ra vẻ thuần phục mà dẫn mọi người quỳ trên mặt đất, giấu đi ánh mắt độc ác chợt lóe lên.
Việc thành, trở về phong vương phong tước, vinh hoa một đời, hoặc là việc bại, tự sát tại chỗ, để lại mạng mình ở lại quân doanh Bắc Địch vĩnh viễn, không thành vương thì thành cướp! Tròng mắt Tào Duy Mục đảo đảo, trong tay áo giấu những cây châm thật nhỏ như sợi lông trâu, thừa dịp Tiêu Quân Mặc quay đầu cùng Tô Lan Thanh nói chuyện, phi đến chỗ bọn họ!
“Cẩn thận!” Tiêu Quân Mặc sớm đã luôn đề phòng hắn, quả nhiên đến! Hắn ôm lấy Tô Lan Thanh nhảy sang một bên, ánh mắt sắc bén trừng Tào Duy Mục, hắn biết ngay đám người này không có ý tốt mà! Cười lạnh ba tiếng, Tiêu Quân Mặc lạnh giọng hạ lệnh: “Giết! Một tên cũng không tha!”
Phó Thuần không đợi người lập tức rút kiếm, trong giây lát dùng kiếm giết chết mấy người kia, máu vấy mặt đất, Tiêu Quân Mặc đem thứ gọi là thư hòa đàm kia ra sức xé nát, cao giọng nói: “Truyền lệnh xuống, suốt đêm nhổ trại!” Mấy tên nhãi con Thanh Tiêu, mưu toan hạ độc thủ, dùng mấy thủ đoạn không lên nổi mặt bàn! Nếu bọn chúng muốn tự tìm đường chết, vậy hắn sẽ làm cho bọn chúng chết nhanh một chút!
“Dạ!”
Sau nửa canh giờ, đại quân nhổ trại tiến lên, chạng vàng ngày hôm sau thì đến ngoài hoàng thành Thanh Tiêu hai mươi dặm, hạ trại tạm nghỉ. Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đi vào nghị sự doanh để thương nghị, sau một phen tranh luận, trong doanh bõng chốc an tĩnh lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Vậy thì định như thế đi, Phó Thuần, ngươi đi chuẩn bị dầu tùng, chúng ta tặng cho hoàng đế Thanh Tiêu một món quà lớn, nếu không sao xứng với một tờ thư hòa đàm mà hắn đưa đây!” Tiêu Quân Mặc hơi ngửa mặt, trong ánh mắt mang theo sự cuồng ngạo tự tin.
Dầu tùng là kế sách do Tô Lan Thanh đưa ra, trải qua mấy ngày quan sát, mấy ngày sau sẽ có sương mù, vả lại tinh tượng nói sắp tới sẽ có đảo bích tinh tú (*), tinh tượng như vậy nói lên sẽ không chỉ có sương mù, còn sẽ có gió to, đối với việc đốt thành không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất. không thể đợi, bọn họ muốn dựa vào hai điều này để hung hăng vả vào mặt thối nát của Thanh Tiêu hoàng đế một cái, đồng thời công thành.
(*) đảo bích tinh tú: chắc là sẽ không có cả trời sao
“Lan Thanh, đại chiến sắp tới, ngươi mong đợi sao?” Tiêu Quân Mặc cùng Tiêu Lan Thanh đứng dưới ánh trăng, hắn nói.
“Rất nhanh có thể kết thúc.” Tô Lan Thanh thở dài, vận sức chờ phát động.
Mà trong hoàng cung Thanh Tiêu, Thanh Tiêu hoàng đế Lưu Uyên ánh mắt tối tăm, hắn vốn muốn lợi dụng độc kế trực tiếp giết chết Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc, khiến đại quân Bắc Địch tự loạn trận tuyến, không đánh mà thắng, không nghĩ tới hai tên này lại khó đối phó đến vậy. Nghe nói đại quân Bắc Địch hành quân suốt đêm, đã đi đến cách hoàng thành hai mươi dặm, như hổ rình mồi.
Lưu Uyên nắm chặt hai tay, nghĩ đến Thái tử Lưu Diễm chết thảm, lửa giận trong ngực càng lớn, Thái tử duy nhất của hắn, vậy mà lại chết trong tay Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, thù này không báo, uổng cho người làm cha! Xương ngón tay phát ra tiếng, Lưu Uyên đi đến một bên, rút ra một thanh bảo kiếm, lưỡi liếm sắc bén trong đêm tối phản chiếu ánh mắt hắn, hắn nắm chặt vỏ kiếm, kiên nghị lẩm bẩm.
Xem ra, đã đến lúc hắn phải tự mình ra trận rồi!
Beta: Lilly
Sau khi Tiêu Quân Mặc tỉnh lại, Tô Lan Thanh đang trợn tròn mắt nhìn thẳng hắn, ánh mắt sáng ngời, niềm vui mất đi rồi lại có được tràn ngập trong hắn, hắn chống đỡ cơ thể cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Lan Thanh, dịu dàng nói: “Đói bụng không? Ta sai người đem chút đồ ăn lại đây.”
Tô Lan Thanh cười như có như không, nhìn theo hắn đứng dậy rời đi, một đêm trong Long Hổ lĩnh khiến y như sống lại lần nữa, lần này, y sẽ không bỏ qua người mà tâm y đã duyệt.
Sau khi Tiêu Quân Mặc trở về, hai người cùng nhau ăn cơm, trải qua ba ngày nghỉ ngơi, tay chân Tô Lan Thanh đã khôi phục khí lực, chỉ là vẫn không cử động được, y tựa vào mép giường, nhìn Tiêu Quân Mặc bận rộn, ánh mắt dịu dàng.
Lại qua mấy ngày, miệng vết thương trên vai Tô Lan Thanh đã kết vảy, vì để không ảnh hưởng đến đại quân, y thật muốn cùng theo đại quân nhổ trại mà đi, bộ dáng kiên quyết của y khiến Tiêu Quân Mặc bất đắc dĩ không thể không đồng ý.
Khi Tiêu Quân Mặc xuất phát cùng đại quân Bắc Địch xuyên qua Long Hổ lĩnh, đi ngang qua một khe suối nhỏ thì sắc trười cũng dần tối, đại quân hạ trại tại chỗ nghỉ ngơi. Tô Lan Thanh từ lúc xuống lập tức chui vào trong trướng, ngồi trên giường nghỉ ngơi.
Tuy rằng cậy mạnh nhưng may mắn miệng vết thương không bị nứt ra, chỉ là mấy ngày chưa tắm rửa đàng hoàng, trên người nhớp nháp khó chịu, vừa vặn ngay cạnh nơi này có một con suối nhỏ, Tô Lan Thanh động tâm tư, đợi đến đêm khuya mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng xuyên qua từng tán cây, hạ xuống mặt đất cùng suối nhỏ những lỗ sáng, Tô Lan Thanh thừa dịp rời khỏi Tiêu Quân Mặc, thừa lúc không ai đến bên dòng suối, nước suối trong vắt khiến y dù chưa vào tắm cũng đã thấy cả người thư thái.
Cởi áo ngoài cùng áo lót ra, Tô Lan Thanh một mình đi vào trong dòng suối, thời tiết chuyển lạnh nhưng tắm cũng không lạnh, nước suối trong vắt rửa trôi đi một thân nhớp nháp, y cẩn thận tránh đi vết thương trên vai, thoải mái tắm rửa.
Tiêu Quân Mặc ở trong doanh, tìm xung quanh không thấy được bóng dáng của Tô Lan Thanh, hắn đi ra ngoài quân doanh, đến bên dòng suối, vậy mà lại thấy Tô Lan Thanh đang ở trong suối tắm rửa.!
“Lan Thanh!” Tiêu Quân Mặc vội vàng tiến đến, không để ý nước làm ướt hài cùng ống quần, tự cởi áo khoác bao lấy Tô Lan Thanh đang ở trong nước, đem y ôm lên bờ, bọt nước bắn lung tung trên người: “Ai cho ngươi xuống nước? Ngươi không biết là miệng vết thương không được chạm vào nước hay sao? Không may bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Nước suối lạnh như vậy, ngươi không sợ thương thế chưa khỏi lại nhiễm phong hàn à? Sao ngươi cứ để người khác lo lắng như vậy chứ!”
Vội vàng oán giận một tràng, Tiêu Quân Mặc buông tay ra, lúc này mới phát hiện thân thể đang được bọc trong áo khoác của y đúng là đang trần truồng, thanh lãnh dưới ánh trăng, Tô Lan Thanh nâng mắt vô tội nhìn hắn, quần áo lả lơi buông lỏng, xương quai xanh xinh xắn lộ ra ngoài, đi xuống dưới có thể nhìn thấy thù du hồng hồng như ẩn như hiện, Tiêu Quân Mặc nháy mắt mấy cái, đột nhiên có một luồng hơi nóng xông đến tận đầu, máu mũi cũng muốn phun ra.
“À… Ta mang ngươi về trước.” Bộ dáng quốc sắc thiên hương này của Lan Thanh, tuyệt đối không được để đám binh sĩ kia nhìn thấy! Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh như bay trở lại trướng, cẩn thận đặt trên giường, hắn phát hiện bản thân đối với thân thể Lan Thanh nổi lên hưng phấn, không được, hắn phải đi ra ngoài cho thanh tỉnh lại một chút đã!
Tô Lan Thanh nhìn hắn lao ra ngoài, nhìn không được mà nở nụ cười, Tiêu Quân Mặc dong dài như vậy, đã bao lâu rồi y không nhìn thấy? Quả thực không giống một tháu tử, lại càng không giống một quân vương sát phạt quyết đoán của mấy năm sau, giống như một đứa trẻ, vô cùng đáng yêu.
Tiêu Quân Mặc vọt ra ngoài trướng, hít một hơi thật sâu để áp xuống lửa nóng trong lòng, đánh cho bản thân một cái thật mạnh, giờ là lúc nào chứ, hắn vậy mà dám có tâm tư hạ lưu này, nên đánh!
Một chén trà nhỏ đi qua, Tiêu Quân Mặc bình ổn lại nhịp thở trở về trong trướng, Tô Lan Thanh ngồi ở trên giường, còn chưa kịp thay quần áo, tóc cũng ướt sũng, hắn nhớ ra vừa rồi vội vội vàng vàng chạy về, quần áo Lan Thanh còn để ở bên suối, lại vội vàng đi nhặt về.
“Để ta đến, Lan Thanh đừng ngồi dậy.” Tiêu Quân Mặc trở về, tiếp nhận khăn bố trong tay Tô Lan Thanh, cẩn thận lau mái tóc dài đang ướt, sợi tóc đen nhánh chảy qua tay, chạm đến tâm của Tiêu Quân Mặc.
Lâu khô tóc, Tiêu Quân Mặc lại mang đến một bộ áo lót sạch sẽ, tự mình giúp Tô Lan Thanh mặc quần áo, cẩn thận không dụng vào vết thương của Tô Lan Thanh, tuy rằng Tô Lan Thanh không để nó chạm vào nước, nhưng Tiêu Quân Mặc nghĩ nghĩ, vẫn lấy hòm thuốc đến, giúp y bôi thuốc một lần nữa.
“Lan Thanh, trước khi vết thương khỏi thì không được tùy tiện dính nước, đồng ý với ta được không?” Tiêu Quân Mặc bận bịu xong, ngồi ở bên giường nắm lấy tay Tô Lan Thanh, nghiêm túc nói. Vết thương mang độc không giống những cái khác, phải cẩn thận dưỡng mới được.
Tô Lan Thanh quay đầu nhìn hắn, hai tay được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp mà nóng bỏng của hắn, chính là sự ôn nhu mà cẩn thận của Tiêu Quân Mặc làm y một lần nữa rung động, y nghĩ, bất kể lần nào gặp được hắn bản thân cũng sẽ luôn hãm vào sao? Tô Lan Thanh gật đầu, không tiếng động mà đáp ứng.
Bóng đêm ngày càng bao chùm, Tiêu Quân Mặc lần thứ hai chơi xấu ở trên giường Tô Lan Thanh không chịu đi. Tô Lan Thanh cũng không nói gì thêm, yên lặng mà nhường một nửa giường cho hắn. Ôm thân thể hơi gầy trong ngực, Tiêu Quân Mặc luôn có cảm giác không thật, nếu bọn có thể cứ mãi cùng nhau ấm áp như vậy thì tốt đẹp biết nhường nào đây?
Hừng đông đại quân nhỏ trại đi tiếp, trải qua hơn một ngày hành quân, mọi người dần tiếp cận hoàng thành Thanh Tiêu, suy xét đến thương thế của Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, lúc này, đại quân Bắc Địch cách hoàng thành Thanh Tiêu không đến trăm dặm.
“Lan Thanh, miệng vết thương vẫn còn đau sao?” Lỗ máu ngày ấy vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, khiến hắn không thể không nôn nóng.
“Không đau, đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Trải qua mấy ngày điều dưỡng, vết thương trên vai cũng sắp khỏi hẳn, Tô Lan Thanh giật giật bả vai, cũng không còn cảm giác đau đớn âm ỉ nữa. y đứng dậy, đi ra ngoài trướng: “Ta đi xem lương thảo.”
Tiêu Quân Mặc đương nhiên đi cùng, hai người cùng kiểm kê lại lương thảo cùng vũ khí, bản thân Tô Lan Thanh còn muốn thương lượng kế sách tiếp theo một chút, nhưng Tiêu Quân Mặc lại đau lòng y trọng thương mới khỏi, không muốn để y mệt nhọc, nên lôi kéo hắn trở lại trong trướng nghỉ ngơi.
“Thái tử đối xử với tướng quân thật tốt.”Vài tiểu binh sĩ cảm khái.
Phó Thuần liếc nhìn bọn họ một cái, ánh mắt sâu xa theo bóng dáng Tiêu Quân Mặc vào trong trướng, mắt chứa ý cười.
Ban đêm, trong quân đèn đuốc sáng bừng, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên Phó Thuần bào lại, bên ngoài có mấy bóng dáng tướng sĩ, tự xung là sứ giả Thanh Tiêu, nói là muốn hòa đàm.
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn nhau, hạ giọng nói: “Lan Thanh cảm thấy thế nào?”
Tô Lan Thanh trầm mặc, thấp giọng trả lời: “Là thậy hay giả, nhìn rồi mới biết được, đi, đi nhìn một chút.” Hai người đứng dậy thay quần áo, đi ra ngoài.
Dưới ánh lửa sáng sủa, vài người ăn mặc ần áo tướng sĩ Thanh Tiêu đứng cách đó không xa, Tiêu Quân Mặc liếc mắt một cái đã nhận ra, cầm đầu là hộ quân Tào Duy Mục, hắn thu lại thần sắc, nhắc nhở phải cẩn thận vạn phần, cùng Tô Lan Thanh đến gần.
“Bắc Địch Thái tử, chúng tôi tới đây là để thương nghị chuyện hòa đàm, đây là thư hòa đàm do Hoàng thượng của chúng tôi viết, thỉnh Thái tử xem qua.” Tào Duy Mục tiến lên một bước, đưa tới một tờ giấy mỏng trong tay.
Phó Thuần tiếp nhận tờ giấy đưa đến tay Tiêu Quân Mặc, hắn cúi đầu cẩn thận xem, sau một khắc thì dẫn bọn họ vào trong trướng, ngồi trên cao, Tiêu Quân Mặc thản nhiên nói: “Quý quốc dã tâm bừng bừng, một lòng muốn nuốt trọn Bắc Địch, vì sao giờ đây lại dễ dàng cầu hòa như vậy? Không phải là có âm mưu gì đấy chứ?”
Sắc mặt Tào Duy Mục không đổi: “Thái tử nói đùa, nước tôi là thật lòng muốn hòa đàm, không biết ý của Thái tử thế nào?”
Tiêu Quân Mặc không trả lời, đứng lên đi đến trước mặt Tào Duy Mục, cẩn thận đánh giá bọn họ, không nhanh không chậm châm chọc nói: “Việc này trọng đại, sao có thể quyết định đẽ dàng như vậy, Bắc Địch cũng không như Thanh Tiêu, không để ý an nguy của dân chúng, nói đánh là đánh, nói hòa đàm là hòa đàm.”
Sắc mặt Tào Duy Mục hơi vặn vẹo rồi lập ức khôi phục bình thường, hắn giật giật ngón tay, một giây cũng không quên trọng trách mà Hoàng đế giao cho, ra vẻ thuần phục mà dẫn mọi người quỳ trên mặt đất, giấu đi ánh mắt độc ác chợt lóe lên.
Việc thành, trở về phong vương phong tước, vinh hoa một đời, hoặc là việc bại, tự sát tại chỗ, để lại mạng mình ở lại quân doanh Bắc Địch vĩnh viễn, không thành vương thì thành cướp! Tròng mắt Tào Duy Mục đảo đảo, trong tay áo giấu những cây châm thật nhỏ như sợi lông trâu, thừa dịp Tiêu Quân Mặc quay đầu cùng Tô Lan Thanh nói chuyện, phi đến chỗ bọn họ!
“Cẩn thận!” Tiêu Quân Mặc sớm đã luôn đề phòng hắn, quả nhiên đến! Hắn ôm lấy Tô Lan Thanh nhảy sang một bên, ánh mắt sắc bén trừng Tào Duy Mục, hắn biết ngay đám người này không có ý tốt mà! Cười lạnh ba tiếng, Tiêu Quân Mặc lạnh giọng hạ lệnh: “Giết! Một tên cũng không tha!”
Phó Thuần không đợi người lập tức rút kiếm, trong giây lát dùng kiếm giết chết mấy người kia, máu vấy mặt đất, Tiêu Quân Mặc đem thứ gọi là thư hòa đàm kia ra sức xé nát, cao giọng nói: “Truyền lệnh xuống, suốt đêm nhổ trại!” Mấy tên nhãi con Thanh Tiêu, mưu toan hạ độc thủ, dùng mấy thủ đoạn không lên nổi mặt bàn! Nếu bọn chúng muốn tự tìm đường chết, vậy hắn sẽ làm cho bọn chúng chết nhanh một chút!
“Dạ!”
Sau nửa canh giờ, đại quân nhổ trại tiến lên, chạng vàng ngày hôm sau thì đến ngoài hoàng thành Thanh Tiêu hai mươi dặm, hạ trại tạm nghỉ. Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh đi vào nghị sự doanh để thương nghị, sau một phen tranh luận, trong doanh bõng chốc an tĩnh lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Vậy thì định như thế đi, Phó Thuần, ngươi đi chuẩn bị dầu tùng, chúng ta tặng cho hoàng đế Thanh Tiêu một món quà lớn, nếu không sao xứng với một tờ thư hòa đàm mà hắn đưa đây!” Tiêu Quân Mặc hơi ngửa mặt, trong ánh mắt mang theo sự cuồng ngạo tự tin.
Dầu tùng là kế sách do Tô Lan Thanh đưa ra, trải qua mấy ngày quan sát, mấy ngày sau sẽ có sương mù, vả lại tinh tượng nói sắp tới sẽ có đảo bích tinh tú (*), tinh tượng như vậy nói lên sẽ không chỉ có sương mù, còn sẽ có gió to, đối với việc đốt thành không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất. không thể đợi, bọn họ muốn dựa vào hai điều này để hung hăng vả vào mặt thối nát của Thanh Tiêu hoàng đế một cái, đồng thời công thành.
(*) đảo bích tinh tú: chắc là sẽ không có cả trời sao
“Lan Thanh, đại chiến sắp tới, ngươi mong đợi sao?” Tiêu Quân Mặc cùng Tiêu Lan Thanh đứng dưới ánh trăng, hắn nói.
“Rất nhanh có thể kết thúc.” Tô Lan Thanh thở dài, vận sức chờ phát động.
Mà trong hoàng cung Thanh Tiêu, Thanh Tiêu hoàng đế Lưu Uyên ánh mắt tối tăm, hắn vốn muốn lợi dụng độc kế trực tiếp giết chết Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc, khiến đại quân Bắc Địch tự loạn trận tuyến, không đánh mà thắng, không nghĩ tới hai tên này lại khó đối phó đến vậy. Nghe nói đại quân Bắc Địch hành quân suốt đêm, đã đi đến cách hoàng thành hai mươi dặm, như hổ rình mồi.
Lưu Uyên nắm chặt hai tay, nghĩ đến Thái tử Lưu Diễm chết thảm, lửa giận trong ngực càng lớn, Thái tử duy nhất của hắn, vậy mà lại chết trong tay Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, thù này không báo, uổng cho người làm cha! Xương ngón tay phát ra tiếng, Lưu Uyên đi đến một bên, rút ra một thanh bảo kiếm, lưỡi liếm sắc bén trong đêm tối phản chiếu ánh mắt hắn, hắn nắm chặt vỏ kiếm, kiên nghị lẩm bẩm.
Xem ra, đã đến lúc hắn phải tự mình ra trận rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất