Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế
Chương 36
Edit: Raizel
Beta: Huỳnh Tử
Trong sự chờ mong vô hạn của Tiêu Quân Mặc, cuối cùng thì sinh nhật của Tô Lan Thanh cũng đến, hôm nay hắn cố gắng xử lý công vụ trong cung thật nhanh rồi phi lên xe ngựa đến phủ tướng quân.
Tô Lan Thanh sau khi nghe Như Nguyệt bẩm báo thì tự mình ra nghênh tiếp, bị Tiêu Quân Mặc kéo lên xe ngựa chạy ra ngoài, y không hiểu hỏi: “Quân Mặc, chúng ta đi đâu vậy?”
Tiêu Quân Mặc bất lực mà nghiêng người qua, kéo bàn tay y lại mà vuốt ve, đáp: “Lan Thanh không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật ngươi, đương nhiên là chúng ta phải đi chúc mừng một trận rồi.”
Đến Túy Tiên lâu, tiểu nhị mang hai người đến sương phòng đã chuẩn bị sẵn, gian phòng này vẫn giống gian phòng mà năm ngoái bọn họ đến, đồ ăn cũng là những món đó, người cũng vậy nhưng lòng người giờ đã khác rồi.
Năm trước, Tô Lan Thanh nhìn đồ ăn ngon trước mặt nhưng chẳng cảm nhận được vị gì, còn năm nay thì trong lòng lại có chút chờ mong, tiểu nhị dẫn đầu hàng người mang chút thức ăn cùng một vò rượu ngon vào, hai người rót rượu đối ẩm, Tô Lan Thanh chợt nhớ ra một chuyện, đặt chén xuống nhìn Tiêu Quân Mặc: “Quân Mặc, có phải tửu lượng của ngươi vốn không kém như vậy hay không?”
“…” Tiêu Quân Mặc sửng sốt lộ vẻ xấu hổ, sao hắn dám thừa nhận mỗi lần hắn say rượu đều là giả vờ, hắn gãi đầu tìm cớ chuyển đề tài.
Hiển nhiên Tô Lan Thanh không phải người dễ lừa, nhìn sắc mặt của Tiêu Quân Mặc, y tự xem xét trước sau một sau đó trừng hắn một cái, mất công y lần nào cũng phải lo tửu lượng của hắn không tốt, lúc ở Phù Kim còn phải chắn rượu cho hắn, căn bản là người này đâu có cần!
Trong lúc không khí đang xấu hổ thì tiểu nhị lại lần lượt mang những món ăn lên, đặt chúng trên bàn, trừ những món đã biết trước đó, Tiêu Quân Mặc còn có ý gọi thêm mấy món ăn đặc biệt năm nay của Túy Tiên lâu, đây là sinh nhật thứ hai mà hai người trải qua cùng nhau, ý nghĩa đương nhiên là khác biệt.
“Đúng rồi, cái này là cho ngươi.” Tiêu Quân Mặc để thị vệ mang đồ vào rồi tự mình đưa cho Tô Lan Thanh.
“Là gì vậy?” Tô Lan Thanh nhận một món đồ được gói kỹ càng, mở ra thì thấy hóa ra là một thanh kiếm, y cẩn thận chạm vào thân kiếm, bỏ kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt vui mừng: “Huyền thiết kiếm?”
“Ừ, là quà sinh nhật của ngươi, thích không?” Tiêu Quân Mặc nhìn vẻ mặt của Tô Lan Thanh thì biết y rất thích, bản thân cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tô Lan Thanh liên tục gật đầu, cầm kiếm trong tay một lúc lâu, yêu thích đến mức không muốn buông, rất lâu sau y mới đặt kiếm xuống, nói với Tiêu Quân Mặc: “Quân Mặc, ta rất thích, cảm ơn ngươi.”
Tiêu Quân Mặc cười to, bắt lấy tay Tô Lan Thanh khua qua khua lại: “Lan Thanh, nếu muốn cảm ơn thì không phải nên làm chút gì đó sao?”
Lời chứa đầy sự ám muội, đương nhiên Lan Thanh hiểu ý của Tiêu Quân Mặc nhưng y xấu hổ không thể nói ra miệng, vì vậy y tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt hắn: “Cảm ơn.”
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt Tiêu Quân Mặc khiến hắn cảm thấy trong người như có một ngọn lửa dâng lên thiêu đốt khiến cổ họng khô rát, lồng ngực như đang gào thét rằng không đủ! Còn chưa đủ! Hắn ôm lấy Tô Lan Thanh, cúi xuống cắn thật mạnh vào môi y, tham lam mà công chiếm vào sâu hơn, miệng lưỡi triền miên, rất lâu sau mới chịu rời đi.
Tiêu Quân Mặc vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên môi Tô Lan Thanh rồi lại tiếp tục cà cà cọ cọ một chút mới thỏa mãn mà buông y ra, khóe miệng đắc ý cười: “Lan Thanh, cảm ơn thì phải như vậy, hiểu chưa?”
Tô Lan Thanh nhìn hắn, mặt ửng hồng, hai người cùng nhau ngồi xuống tiếp tục dùng bữa, lâu sau mới rời khỏi tửu lâu, cũng không đi xe ngựa nữa mà cùng nhau sóng vai chậm rãi tản bộ trở về.
Hoàng hôn thật đẹp, đến nơi không người, Tiêu Quân Mặc nhích lại gần Tô Lan Thanh một chút, nắm lấy tay y, dùng bàn tay ấm áp của mình bao lại, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc đời dài như vậy, nếu có thể cùng nhau nắm tay như thế này thì tốt biết bao.
Ban đêm, Tiêu Quân Mặc trở lại hoàng cung, trong đầu toàn là hình ảnh cái hôn cùng Lan Thanh trong Túy Tiên lâu, hắn nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trong ngực lại càng dồn dập. Đời này hắn nhất định phải làm một minh quân, cẩn thận bảo vệ người hắn yêu cả đời.
Mà đêm nay Tô Lan Thanh cũng khó lòng vào giấc, y đứng dậy đi đến cạnh bàn, lấy ra huyền thiết kiếm mà Tiêu Quân Mặc tặng, không ngủ được nên y ra sân luyện vài đường kiếm, kiếm phong nghiêm nghị, cắt qua nơi nào thì lá cây nơi đó rơi đầy đất, tất cả chúng không phải do thân kiếm gây ra mà là do kiếm phong, huyền thiết kiếm này đúng là một thanh kiếm tốt! Nghe Tiêu Quân Mặc nói hắn đã đặt cho nó một cái tên, gọi là Quân Lan, nghĩ đến đây thì Tô Lan Thanh lại càng thêm yêu thích thanh kiếm.
Cả đời rất dài, may mà y tỉnh ngộ kịp thời, không ôm ký ức của kiếm trước mà trải qua cả kiếp này, con đường phía trước, y sẽ cùng Tiêu Quân Mặc chầm chậm bước qua, không ai buông tay ai.
Hôm sau vào triều, vốn bình Thanh Tiêu xong thì triều đình sẽ nhàn nhã, quốc thái dân an, nhưng sau khi lâm triều không lâu thì lại có đại thần đứng ra nói, các châu trước đây vẫn luôn thái bình nhưng không hiểu sao mấy tháng gần đây liên tục có nam nữ trẻ tuổi mất tích khiến cho trong lòng dân chúng hoang mang, rối loạn, tri phủ các châu biết được tình huống đã lập tức phái người điều tra, nhưng mà một cái đại động can qua*, là lại chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu, hễ thả lỏng cảnh giác thì đối phương lại bắt đầu hành động. Ngày qua ngày, nam nữ mất tích ngày càng nhiều, kinh động đến cả triều đình.
*gây chiến; làm to chuyện; đại động can qua 大动干戈
Thái Hòa đế nghe vậy cũng rất coi trọng, hiện tại đang suy nghĩ xem nên phái ai đi, nghĩ đến Tiêu Quân Mặc vừa đánh thắng Thanh Tiêu, Thái Hòa đế cảm thấy đây là một cơ hội rèn luyện tốt cho hắn nên có ý muốn để hắn đi.
Tan triều, hắn để Tiêu Quân Mặc đến Văn Hoa điện chờ hắn, sau thời gian một chén trà nhỏ thì hắn đi qua đó, nói vài lời sâu sắc, nào là thân là một thái tử, chiến tích vinh quang còn chưa tích đủ, nếu có thể trừ hại vì dân, mang lại cuộc sống bình yên cho dân chúng thì dân tâm mới hướng về ngươi, hắn muốn phái Tiêu Quân Mặc đi ra ngoài làm việc một là vì rèn luyện, hai là vì lung lạc dân tâm, khiến cho nhân dân đồng lòng với hắn.
Mặc dù Tiêu Quân Mặc cũng tiếp nhận không nề hà, nhưng chuyến này đi không biết bao giờ mới có thể quay về, nghĩ đến việc rất lâu không thể nhìn thấy Tô Lan Thanh thì trong lòng hắn lại thấy không nỡ. Từ Văn Hoa điện trở về, hắn lập tức đi đến phủ tướng quân.
“Những người mất tích đều là nam nữ trẻ tuổi sao?” sau khi Tô Lan Thanh nghe được cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu là bình thường bắt cũng chỉ thấy bắt trẻ con với phụ nữ, nhưng đằng này lại bắt cả nam lẫn nữ nhưng lại không bắt trẻ con, thật kỳ quái.
“Ta hoài nghi những kẻ gây án có tổ chức.” Tiêu Quân Mặc xoay người, phân tích rõ ý kiến của mình: “Tri phủ các châu nói rằng chỉ cần họ ra tay thì đối phương sẽ biến mất không chút dấu vết, điều này cho thấy tâm đề phòng của đối phương rất nặng, rất để ý đến hướng đi của quan phủ. Thứ hai, chỉ bắt nam nữ trẻ tuổi, phải chăng là bắt để bọn họ làm gì đó? Tóm lại này này đi điều tra không thể đánh rắn động cỏ, phải phối hợp với tri phủ các châu, tỏ ra là chúng ta muốn bắt nhưng không có cách nào khiến cho bọn chúng thả lỏng cảnh giác.”
“Lần này đi nhớ cần thận một chút, ta ở trong phủ chờ ngươi trở về.” Sắc mặt Tô Lan Thanh trở lên nặng nề, nghiêm túc nói.
“Được.” Tiêu Quân Mặc ôm lấy Tô Lan Thanh, trong lòng vạn lần không nỡ nhưng thân mang hoàng mệnh, không thể không đi, vì dân trừ hại cũng là chức trách của một Thái tử, chỉ tiếc là Lan Thanh không thể đi cùng hắn, không có y, trong những đêm dài miên man hắn biết phải làm sao đây?
Hôm sau là ngày Tiêu Quân Mặc xuất phát, hắn ngụy trang thành một du khách bình thường yên lặng rời khỏi kinh thành, đến các châu điều tra, xe ngựa từ từ lăn bánh, một mình hắn ngồi trong xe suy nghĩ linh tinh.
Sao Lan Thanh không thể đi cùng hắn, tâm ý hai người họ vừa thông suốt không lâu đương nhiên không muốn chịu đựng cảm giác chia xa, trong lòng thực khó chịu. Nguyên nhân khiến Lan Thanh không thể đi chỉ đơn giản là không danh chính ngôn thuận, nhưng… có thể không cho phụ hoàng biết mà?
“Đừng!” Tiêu Quân Mặc kêu đánh xe dừng lại, tròng mắt đảo qua đảo lại, trong lòng vui sướng. Đúng vậy, bề ngoài thì Lan Thanh không thể đi cùng nhưng nếu để y lặng lẽ đi theo không phải là được rồi sao, tóm lại một tướng quân như y không cần phải vào triều mỗi ngày, nếu không có việc gì thì chỉ cần để một thế thân ở trong phủ để che giấu tai mắt kẻ khác là được, sẽ chẳng có biết Tô Lan Thanh thực sự đã không còn ở trong phủ rồi.
“Quay lại, đi phủ tướng quân.” Tiêu Quân Mặc hạ lệnh, muốn gặp Tô Lan Thanh đến mức không thể chờ thêm nữa, muốn mang y theo, hắn cười hì hì thành tiếng, như này có tính là bọn họ đang bỏ trốn không nhỉ?
Lại nói Tô Lan Thanh ở trong phủ một mình, hôm nay Tiêu Quân Mặc đi các châu, có lẽ sẽ đi khá lâu, những ngày tới y sẽ trải qua một mình, lúc trước không có cũng chẳng sao, nhưng một khi trong lòng đã chất chứa thì không cách nào bỏ ra khỏi đầu được, dù cho chỉ một ngày không được gặp cũng khiến y nhung nhớ không thôi.
Đúng lúc này thì cửa viện bị đẩy ra, Tiêu Quân Mặc xuất hiện ngay trước cửa, Tô Lan Thanh đứng lên ngơ ngác nhìn đối phương đang tiến lại gần, mạnh mẽ ôm lấy y vào trong ngực, ghé vào tai y nói: “Lan Thanh, ta không nỡ xa ngươi, đi cùng ta đi, được không?”
Tô Lan Thanh ngẩn người, không biết nên đáp thế nào.
“Ta nghĩ rồi, ngươi dịch dung đi theo ta rồi để lại thế thân trong phủ, được không?” Tiêu Quân Mặc đặt cằm lên vai Tô Lan Thanh, hai tay càng xiết chặt: “Đi cùng ta, được không?”
Tô Lan Thanh nâng mắt nhìn hắn, chẳng hiểu sao những lời hắn nói ra cứ như là muốn cùng nhau bỏ trốn vậy, y suy nghĩ, cuối cùng là không chống cự được sự nhớ nhung, gật đầu đồng ý.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa lại lần nữa chạy tới cửa thành.
Trong xe ngựa, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nắm lấy tay nhau, khuôn mặt của Tô Lan Thanh đã được thay đổi, vô cùng khác với thường ngày, tuy thanh tú nhưng lại rất đại trà, không khiến cho mọi người chú ý.
“Đây đúng là một quyết định trọng đại.” Thành công ra khỏi thành, Tô Lan Thanh thở nhẹ một cái, nhìn ý cười trong mắt Tiêu Quân Mặc, vậy mà y lại chạy đi theo người này, thực sự là điên rồi mà!
Tiêu Quân Mặc cười nhưng không nói, trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, cách âm cũng không tồi, bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong, hắn lập tức đánh bạo làm loạn trên người Lan Thanh, trái xoa phải nắm một chút, sung sướng vô cùng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sờ chỗ nào đấy?” Tô Lan Thanh đẩy hắn ra, trừng mắt ra vẻ tức giận, sao trước đây y lại không phát hiện hóa ra Tiêu Quân Mặc lại là một kẻ mặt dày đến vậy cơ chứ?
“Sờ ngươi.” Tiêu Quân Mặc vừa cười vừa tiếp tục sờ mó, hai người cứ chơi đùa như vậy trên xe ngựa, đột nhiên Tiêu Quân Mặc lại nắm chặt tay của Tô Lan Thanh, đặt y dưới thân, cúi đầu nhìn thẳng vào hai mắt y, sau đó lại cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi y.
“Lan Thanh, cho dù đời này kiếp khác trôi qua, ta sẽ vẫn thích ngươi như vậy.” Tiêu Quân Mặc rời khỏi đôi môi y, vươn tay vuốt ve mặt y, vô cùng dịu dàng.
Tô Lan Thanh không trả lời, sao y lại không như vậy cơ chứ? Khống chế ở tay từ từ buông lỏng, hai tay Tô Lan Thanh trượt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Tiêu Quân Mặc, khiến cho người càng gần nhau hơn, nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn: “Quân Mặc, ta cũng vậy.”
Khóe miệng Tiêu Quân Mặc nâng lên thành ý cười, trong mắt hàm chứa dịu dàng vô cùng vô tận.
Beta: Huỳnh Tử
Trong sự chờ mong vô hạn của Tiêu Quân Mặc, cuối cùng thì sinh nhật của Tô Lan Thanh cũng đến, hôm nay hắn cố gắng xử lý công vụ trong cung thật nhanh rồi phi lên xe ngựa đến phủ tướng quân.
Tô Lan Thanh sau khi nghe Như Nguyệt bẩm báo thì tự mình ra nghênh tiếp, bị Tiêu Quân Mặc kéo lên xe ngựa chạy ra ngoài, y không hiểu hỏi: “Quân Mặc, chúng ta đi đâu vậy?”
Tiêu Quân Mặc bất lực mà nghiêng người qua, kéo bàn tay y lại mà vuốt ve, đáp: “Lan Thanh không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật ngươi, đương nhiên là chúng ta phải đi chúc mừng một trận rồi.”
Đến Túy Tiên lâu, tiểu nhị mang hai người đến sương phòng đã chuẩn bị sẵn, gian phòng này vẫn giống gian phòng mà năm ngoái bọn họ đến, đồ ăn cũng là những món đó, người cũng vậy nhưng lòng người giờ đã khác rồi.
Năm trước, Tô Lan Thanh nhìn đồ ăn ngon trước mặt nhưng chẳng cảm nhận được vị gì, còn năm nay thì trong lòng lại có chút chờ mong, tiểu nhị dẫn đầu hàng người mang chút thức ăn cùng một vò rượu ngon vào, hai người rót rượu đối ẩm, Tô Lan Thanh chợt nhớ ra một chuyện, đặt chén xuống nhìn Tiêu Quân Mặc: “Quân Mặc, có phải tửu lượng của ngươi vốn không kém như vậy hay không?”
“…” Tiêu Quân Mặc sửng sốt lộ vẻ xấu hổ, sao hắn dám thừa nhận mỗi lần hắn say rượu đều là giả vờ, hắn gãi đầu tìm cớ chuyển đề tài.
Hiển nhiên Tô Lan Thanh không phải người dễ lừa, nhìn sắc mặt của Tiêu Quân Mặc, y tự xem xét trước sau một sau đó trừng hắn một cái, mất công y lần nào cũng phải lo tửu lượng của hắn không tốt, lúc ở Phù Kim còn phải chắn rượu cho hắn, căn bản là người này đâu có cần!
Trong lúc không khí đang xấu hổ thì tiểu nhị lại lần lượt mang những món ăn lên, đặt chúng trên bàn, trừ những món đã biết trước đó, Tiêu Quân Mặc còn có ý gọi thêm mấy món ăn đặc biệt năm nay của Túy Tiên lâu, đây là sinh nhật thứ hai mà hai người trải qua cùng nhau, ý nghĩa đương nhiên là khác biệt.
“Đúng rồi, cái này là cho ngươi.” Tiêu Quân Mặc để thị vệ mang đồ vào rồi tự mình đưa cho Tô Lan Thanh.
“Là gì vậy?” Tô Lan Thanh nhận một món đồ được gói kỹ càng, mở ra thì thấy hóa ra là một thanh kiếm, y cẩn thận chạm vào thân kiếm, bỏ kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt vui mừng: “Huyền thiết kiếm?”
“Ừ, là quà sinh nhật của ngươi, thích không?” Tiêu Quân Mặc nhìn vẻ mặt của Tô Lan Thanh thì biết y rất thích, bản thân cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tô Lan Thanh liên tục gật đầu, cầm kiếm trong tay một lúc lâu, yêu thích đến mức không muốn buông, rất lâu sau y mới đặt kiếm xuống, nói với Tiêu Quân Mặc: “Quân Mặc, ta rất thích, cảm ơn ngươi.”
Tiêu Quân Mặc cười to, bắt lấy tay Tô Lan Thanh khua qua khua lại: “Lan Thanh, nếu muốn cảm ơn thì không phải nên làm chút gì đó sao?”
Lời chứa đầy sự ám muội, đương nhiên Lan Thanh hiểu ý của Tiêu Quân Mặc nhưng y xấu hổ không thể nói ra miệng, vì vậy y tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt hắn: “Cảm ơn.”
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua mặt Tiêu Quân Mặc khiến hắn cảm thấy trong người như có một ngọn lửa dâng lên thiêu đốt khiến cổ họng khô rát, lồng ngực như đang gào thét rằng không đủ! Còn chưa đủ! Hắn ôm lấy Tô Lan Thanh, cúi xuống cắn thật mạnh vào môi y, tham lam mà công chiếm vào sâu hơn, miệng lưỡi triền miên, rất lâu sau mới chịu rời đi.
Tiêu Quân Mặc vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên môi Tô Lan Thanh rồi lại tiếp tục cà cà cọ cọ một chút mới thỏa mãn mà buông y ra, khóe miệng đắc ý cười: “Lan Thanh, cảm ơn thì phải như vậy, hiểu chưa?”
Tô Lan Thanh nhìn hắn, mặt ửng hồng, hai người cùng nhau ngồi xuống tiếp tục dùng bữa, lâu sau mới rời khỏi tửu lâu, cũng không đi xe ngựa nữa mà cùng nhau sóng vai chậm rãi tản bộ trở về.
Hoàng hôn thật đẹp, đến nơi không người, Tiêu Quân Mặc nhích lại gần Tô Lan Thanh một chút, nắm lấy tay y, dùng bàn tay ấm áp của mình bao lại, đột nhiên hắn cảm thấy, cuộc đời dài như vậy, nếu có thể cùng nhau nắm tay như thế này thì tốt biết bao.
Ban đêm, Tiêu Quân Mặc trở lại hoàng cung, trong đầu toàn là hình ảnh cái hôn cùng Lan Thanh trong Túy Tiên lâu, hắn nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, trong ngực lại càng dồn dập. Đời này hắn nhất định phải làm một minh quân, cẩn thận bảo vệ người hắn yêu cả đời.
Mà đêm nay Tô Lan Thanh cũng khó lòng vào giấc, y đứng dậy đi đến cạnh bàn, lấy ra huyền thiết kiếm mà Tiêu Quân Mặc tặng, không ngủ được nên y ra sân luyện vài đường kiếm, kiếm phong nghiêm nghị, cắt qua nơi nào thì lá cây nơi đó rơi đầy đất, tất cả chúng không phải do thân kiếm gây ra mà là do kiếm phong, huyền thiết kiếm này đúng là một thanh kiếm tốt! Nghe Tiêu Quân Mặc nói hắn đã đặt cho nó một cái tên, gọi là Quân Lan, nghĩ đến đây thì Tô Lan Thanh lại càng thêm yêu thích thanh kiếm.
Cả đời rất dài, may mà y tỉnh ngộ kịp thời, không ôm ký ức của kiếm trước mà trải qua cả kiếp này, con đường phía trước, y sẽ cùng Tiêu Quân Mặc chầm chậm bước qua, không ai buông tay ai.
Hôm sau vào triều, vốn bình Thanh Tiêu xong thì triều đình sẽ nhàn nhã, quốc thái dân an, nhưng sau khi lâm triều không lâu thì lại có đại thần đứng ra nói, các châu trước đây vẫn luôn thái bình nhưng không hiểu sao mấy tháng gần đây liên tục có nam nữ trẻ tuổi mất tích khiến cho trong lòng dân chúng hoang mang, rối loạn, tri phủ các châu biết được tình huống đã lập tức phái người điều tra, nhưng mà một cái đại động can qua*, là lại chẳng thấy bóng dáng đối phương đâu, hễ thả lỏng cảnh giác thì đối phương lại bắt đầu hành động. Ngày qua ngày, nam nữ mất tích ngày càng nhiều, kinh động đến cả triều đình.
*gây chiến; làm to chuyện; đại động can qua 大动干戈
Thái Hòa đế nghe vậy cũng rất coi trọng, hiện tại đang suy nghĩ xem nên phái ai đi, nghĩ đến Tiêu Quân Mặc vừa đánh thắng Thanh Tiêu, Thái Hòa đế cảm thấy đây là một cơ hội rèn luyện tốt cho hắn nên có ý muốn để hắn đi.
Tan triều, hắn để Tiêu Quân Mặc đến Văn Hoa điện chờ hắn, sau thời gian một chén trà nhỏ thì hắn đi qua đó, nói vài lời sâu sắc, nào là thân là một thái tử, chiến tích vinh quang còn chưa tích đủ, nếu có thể trừ hại vì dân, mang lại cuộc sống bình yên cho dân chúng thì dân tâm mới hướng về ngươi, hắn muốn phái Tiêu Quân Mặc đi ra ngoài làm việc một là vì rèn luyện, hai là vì lung lạc dân tâm, khiến cho nhân dân đồng lòng với hắn.
Mặc dù Tiêu Quân Mặc cũng tiếp nhận không nề hà, nhưng chuyến này đi không biết bao giờ mới có thể quay về, nghĩ đến việc rất lâu không thể nhìn thấy Tô Lan Thanh thì trong lòng hắn lại thấy không nỡ. Từ Văn Hoa điện trở về, hắn lập tức đi đến phủ tướng quân.
“Những người mất tích đều là nam nữ trẻ tuổi sao?” sau khi Tô Lan Thanh nghe được cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu là bình thường bắt cũng chỉ thấy bắt trẻ con với phụ nữ, nhưng đằng này lại bắt cả nam lẫn nữ nhưng lại không bắt trẻ con, thật kỳ quái.
“Ta hoài nghi những kẻ gây án có tổ chức.” Tiêu Quân Mặc xoay người, phân tích rõ ý kiến của mình: “Tri phủ các châu nói rằng chỉ cần họ ra tay thì đối phương sẽ biến mất không chút dấu vết, điều này cho thấy tâm đề phòng của đối phương rất nặng, rất để ý đến hướng đi của quan phủ. Thứ hai, chỉ bắt nam nữ trẻ tuổi, phải chăng là bắt để bọn họ làm gì đó? Tóm lại này này đi điều tra không thể đánh rắn động cỏ, phải phối hợp với tri phủ các châu, tỏ ra là chúng ta muốn bắt nhưng không có cách nào khiến cho bọn chúng thả lỏng cảnh giác.”
“Lần này đi nhớ cần thận một chút, ta ở trong phủ chờ ngươi trở về.” Sắc mặt Tô Lan Thanh trở lên nặng nề, nghiêm túc nói.
“Được.” Tiêu Quân Mặc ôm lấy Tô Lan Thanh, trong lòng vạn lần không nỡ nhưng thân mang hoàng mệnh, không thể không đi, vì dân trừ hại cũng là chức trách của một Thái tử, chỉ tiếc là Lan Thanh không thể đi cùng hắn, không có y, trong những đêm dài miên man hắn biết phải làm sao đây?
Hôm sau là ngày Tiêu Quân Mặc xuất phát, hắn ngụy trang thành một du khách bình thường yên lặng rời khỏi kinh thành, đến các châu điều tra, xe ngựa từ từ lăn bánh, một mình hắn ngồi trong xe suy nghĩ linh tinh.
Sao Lan Thanh không thể đi cùng hắn, tâm ý hai người họ vừa thông suốt không lâu đương nhiên không muốn chịu đựng cảm giác chia xa, trong lòng thực khó chịu. Nguyên nhân khiến Lan Thanh không thể đi chỉ đơn giản là không danh chính ngôn thuận, nhưng… có thể không cho phụ hoàng biết mà?
“Đừng!” Tiêu Quân Mặc kêu đánh xe dừng lại, tròng mắt đảo qua đảo lại, trong lòng vui sướng. Đúng vậy, bề ngoài thì Lan Thanh không thể đi cùng nhưng nếu để y lặng lẽ đi theo không phải là được rồi sao, tóm lại một tướng quân như y không cần phải vào triều mỗi ngày, nếu không có việc gì thì chỉ cần để một thế thân ở trong phủ để che giấu tai mắt kẻ khác là được, sẽ chẳng có biết Tô Lan Thanh thực sự đã không còn ở trong phủ rồi.
“Quay lại, đi phủ tướng quân.” Tiêu Quân Mặc hạ lệnh, muốn gặp Tô Lan Thanh đến mức không thể chờ thêm nữa, muốn mang y theo, hắn cười hì hì thành tiếng, như này có tính là bọn họ đang bỏ trốn không nhỉ?
Lại nói Tô Lan Thanh ở trong phủ một mình, hôm nay Tiêu Quân Mặc đi các châu, có lẽ sẽ đi khá lâu, những ngày tới y sẽ trải qua một mình, lúc trước không có cũng chẳng sao, nhưng một khi trong lòng đã chất chứa thì không cách nào bỏ ra khỏi đầu được, dù cho chỉ một ngày không được gặp cũng khiến y nhung nhớ không thôi.
Đúng lúc này thì cửa viện bị đẩy ra, Tiêu Quân Mặc xuất hiện ngay trước cửa, Tô Lan Thanh đứng lên ngơ ngác nhìn đối phương đang tiến lại gần, mạnh mẽ ôm lấy y vào trong ngực, ghé vào tai y nói: “Lan Thanh, ta không nỡ xa ngươi, đi cùng ta đi, được không?”
Tô Lan Thanh ngẩn người, không biết nên đáp thế nào.
“Ta nghĩ rồi, ngươi dịch dung đi theo ta rồi để lại thế thân trong phủ, được không?” Tiêu Quân Mặc đặt cằm lên vai Tô Lan Thanh, hai tay càng xiết chặt: “Đi cùng ta, được không?”
Tô Lan Thanh nâng mắt nhìn hắn, chẳng hiểu sao những lời hắn nói ra cứ như là muốn cùng nhau bỏ trốn vậy, y suy nghĩ, cuối cùng là không chống cự được sự nhớ nhung, gật đầu đồng ý.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa lại lần nữa chạy tới cửa thành.
Trong xe ngựa, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh nắm lấy tay nhau, khuôn mặt của Tô Lan Thanh đã được thay đổi, vô cùng khác với thường ngày, tuy thanh tú nhưng lại rất đại trà, không khiến cho mọi người chú ý.
“Đây đúng là một quyết định trọng đại.” Thành công ra khỏi thành, Tô Lan Thanh thở nhẹ một cái, nhìn ý cười trong mắt Tiêu Quân Mặc, vậy mà y lại chạy đi theo người này, thực sự là điên rồi mà!
Tiêu Quân Mặc cười nhưng không nói, trên xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, cách âm cũng không tồi, bên ngoài không nghe được âm thanh bên trong, hắn lập tức đánh bạo làm loạn trên người Lan Thanh, trái xoa phải nắm một chút, sung sướng vô cùng.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sờ chỗ nào đấy?” Tô Lan Thanh đẩy hắn ra, trừng mắt ra vẻ tức giận, sao trước đây y lại không phát hiện hóa ra Tiêu Quân Mặc lại là một kẻ mặt dày đến vậy cơ chứ?
“Sờ ngươi.” Tiêu Quân Mặc vừa cười vừa tiếp tục sờ mó, hai người cứ chơi đùa như vậy trên xe ngựa, đột nhiên Tiêu Quân Mặc lại nắm chặt tay của Tô Lan Thanh, đặt y dưới thân, cúi đầu nhìn thẳng vào hai mắt y, sau đó lại cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi y.
“Lan Thanh, cho dù đời này kiếp khác trôi qua, ta sẽ vẫn thích ngươi như vậy.” Tiêu Quân Mặc rời khỏi đôi môi y, vươn tay vuốt ve mặt y, vô cùng dịu dàng.
Tô Lan Thanh không trả lời, sao y lại không như vậy cơ chứ? Khống chế ở tay từ từ buông lỏng, hai tay Tô Lan Thanh trượt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy lưng Tiêu Quân Mặc, khiến cho người càng gần nhau hơn, nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn: “Quân Mặc, ta cũng vậy.”
Khóe miệng Tiêu Quân Mặc nâng lên thành ý cười, trong mắt hàm chứa dịu dàng vô cùng vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất