Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng
Chương 38: Người tặng hoa
Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm dù cố nén vẫn không kìm được ý cười khắp cả mặt. Bây giờ trong đoàn phim lại có thêm một khuôn mặt toe toét đầy xuân sắc. Thế là bát quái chuyển từ ‘không biết chuyện gì xảy ra với Corleone?’ thành ‘không biết đại gia nào tặng hoa cho Lăng Sầm?’. Nhốn nháo đến nỗi đạo diễn phải gào vào loa yêu cầu mọi người quay về vị trí, chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo mới tạm giảm bớt, đúng là sức mạnh vĩ đại của quần chúng ăn dưa.
“Chúc ngài một ngày tốt lành, đây là bưu thiếp của ngài.” Nhân viên chuyển phát tự tay đưa cho Lăng Sầm một tấm card.
Quả thật, nếu không phải bên chuyển phát đưa bưu thiếp riêng, dù cho trên đường vận chuyển không bị rơi mất, thì muốn tìm một tấm card bé xinh giữa cả một xe cả mấy ngàn đóa hoa như thế này, chắc Lăng Sầm cần phải trang bị cho mình một đôi mắt chim ưng.
Nhân viên chuyển phát nhanh trong lòng thật ra cũng đang phun tào, tặng hoa cho mỹ nhân mà phải tặng cả một xe, hoa mà cứ như rau hẹ, mà rau hẹ không mắc cũng tốn tiền chớ, đúng là tâm lý người giàu không thể nào hiểu nổi.
“Cám ơn ^^! Lăng Sầm vui vẻ mà nhận lấy.
Chồng cậu cũng biết lãng mạn nha, còn biết viết bưu thiếp đồ. Mà dù anh ấy một chữ cũng không viết thì cậu đã hạnh phúc muốn xỉu rồi.
Trong lòng như có cả một mặt trời to bự đốt trái tim đến nóng rực lên, khóe môi nhếch lên làm sao cũng không hạ xuống được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng hơi đau lòng tinh tệ nha. Nhiều hoa quý giá như vậy chắc cũng phải cả trăm vạn. Dù cho cậu có dùng hết thời gian mà chăm chút cẩn thận thì đám hoa này nhiều nhất cũng chỉ ngắm được tối đa 2 tuần thôi. Lục Kiêu đưa một đóa, cậu nhận tâm ý của anh cũng đã vui lắm rồi. Chỉ cần là anh đưa, một đóa hay một xe thì có khác gì nhau? Đưa nhiều hoa như vậy cho cậu thật là quá lãng phí. Tiền của hai chồng chồng mình cũng là vất vả làm việc mà có nha.
Chậc! Tối về khi video call cậu phải nhắc anh không được tiêu tiền lung tung như vậy.
Bất quá, nếu hiện tại anh đã tặng, thì cậu tất nhiên sẽ không từ chối ý tâm ý của anh. Hê hê.
Lăng Sầm còn chưa xem nội dung tấm bưu thiếp mà đã vui không nhịn được giơ đầu cuối cá nhân lên, lựa một cái khung hình thật đẹp, cậu phải chụp lại tấm bưu thiếp đầu tiên anh chồng nhà cậu tặng, rất có giá trị kỉ niệm. Bản chất Lăng Sầm thật ra rất thích những điều lãng mạn như vậy. Trong đầu đã nghĩ xa đến mức khi ôm tôn tử, sẽ chỉ cho chúng coi cái ảnh này, kể lại kỉ niệm yêu đương lãng mạn của các ông. Thật là ngại ngùng ghia.
“Tiên sinh, ngài có thể ký tên vào đây.” Nhân viên chuyển phát thấy Lăng Sầm còn đang cười ngây ngốc cầm tấm thiệp thì nhắc nhở cậu nên hoàn thành ký nhận đã.
“Được.” Lăng Sầm đáp lời nhưng tay vẫn là mở ra tấm bưu thiếp, cậu cứ muốn xem chồng cậu viết gì cho cậu trước đó. Cũng chỉ có vài dòng, liếc mắt xuống lạc khoản – Garfield Kane… Ủa, không phải Lục Kiêu????? Ý cười lập tức tắt ngúm. Hơi nhíu mày nhớ lại, đây không phải là tên của nhị công tử, con trai của tổng tài công ty Danas sao?
“Thật ngại quá nhưng tôi từ chối ký nhận.” Lăng Sầm buông bút, thanh âm lãnh đạm từ chối.
Nhân viên chuyển phát nghe vậy cũng hết hồn. Nguyên một xe hoa quý giá như vậy đủ khiến Omega nở mày nở mặt rồi, lại có thể khiến cho bao người ngưỡng mộ, ghen tị, hận. Chưa kể tính giá trị ra còn nhiều tinh tệ như vậy. Tâm lý minh tinh đúng là cũng không thể nào hiểu nổi. Nhân viên chuyển phát lại nhịn không được phun tào trong lòng thêm lần nữa. Đổi lại là bọn họ, chắc chắn không cần mua này và kia, cứ tinh tệ mà đưa là vui cả nhà. Mà dù đối phương từ chối nhận cũng dễ đem về.
“Ngài hãy nhận đi, đây cũng là tâm ý của người tặng mà.” Nếu mà vị minh tinh này không nhận, kéo về rồi làm thủ tục trả lại cũng cực lắm à nha. Thế là nhân viên chuyển phát đành kiên nhẫn khuyên nhủ.
Trong lòng Lăng Sầm tuy là thất vọng Lục Kiêu nhưng cũng không định giận chó đánh mèo với nhân viên chuyển phát. Một phát giải quyết vấn đề cốt lõi, Lăng Sầm quyết đoán nói: “Phiền cậu giúp tôi mang trả lại, tôi sẽ bồi thường thêm cho cậu chi phí vận chuyển cho sự việc lầm lẫn này.” Nói rồi Lăng Sầm lấy đầu cuối cá nhân chuyển ngay 5000 tệ cho cậu nhân viên chuyển phát.
“Vâng, cảm ơn tiên sinh.” Nhân viên chuyển phát lần này không nói thêm gì nữa, nhanh chóng kết nối xe huyền phù, vèo một phát, cả xe hoa đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Quần chúng buôn dưa leo, bán dưa hấu nhìn cảnh này cũng rớt hết cả hàm xuống đất. Vốn dĩ cứ tưởng có thể xem cảnh hiện trường tổng tài bá đạo yêu chiều chim hoàng yến, ai mà ngờ chim hoàng yến chưa hót tiếng nào đã trở mặt cho ngay một cái bạt tai… Mà có vẻ như chim hoàng yến còn đang tức giận lắm lắm luôn đó, không có ôn nhu như bình thường, mặt lạnh tanh, thở hổn hển như muốn phun ra lửa, đùng đùng bỏ vô phòng nghỉ rồi.
Thật ra thì Lăng Sầm cũng không biết cậu tức giận cái gì. Dù là kiếp trước hay hiện tại, Lục Kiêu chưa bao giờ là một người lãng mạn. Cậu lẽ ra phải nên nghĩ ra hoa này không thể nào là anh tặng cho cậu. Chỉ là… cậu vẫn là một Omega bình thường, cũng thích được người yêu của mình tặng gì đó và này nọ. Chính là Lục Kiêu không muốn làm những việc này, cậu cũng không thể mặt dày mà đòi hỏi, phải tự anh hiểu thì mới có ý nghĩa ‘tình thú’. Cậu tin rồi sẽ có một ngày chồng cậu cũng sẽ hiểu được điều đó, Lăng Sầm tự thêm cho mình một ‘buff’ cổ vũ.
Càng muốn đem sự kiện tặng hoa vứt ra sau đầu, thì không hiểu tại sao những câu chữ ngắn ngủi trên tấm bưu thiếp lại vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. Cũng chỉ là vài lời tỏ tình đơn giản, vị Kane tiên sinh kia mong muốn làm quen với cậu, ngỏ ý muốn cùng cậu có một kỳ nghỉ phép lãng mạn bên bờ biển. Nghĩ đến những lời này, Lăng Sầm lại không nhịn được mà vẽ nên một hình ảnh thật đẹp trong đầu, trong đó nhân vật chính lại là cậu và Lục Kiêu. Nếu anh mà có thể dẫn cậu đi nghỉ phép như vậy chắc cậu cao hứng đến đê mê mất thôi, nhưng chắc không có đâu.
Hailey xử lý xong với bên công ty chuyển phát quay trở lại thì mới biết Lăng Sầm đã cự tuyệt nhận hoa, vội vàng đi vào phòng nghỉ. Trong phòng là Lăng Sầm ngồi trên ghế, ôm gối ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không có biểu cảm gì, không biết đang lạc trôi về nơi nao.
“Lăng ca, anh không sao chứ?” Hailey có chút lo lắng cho Lăng Sầm.
“Không, không có việc gì. Em lại đây ngồi đi.” Lăng Sầm hồi thần, vẫy Hailey đến ngồi chung.
Hailey nhẹ bước đến ngồi xuống cạnh Lăng Sầm, hai người cùng im lặng nhìn qua cửa thấy nhân viên đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo. Một lúc sau, Lăng Sầm mới nói: “Hailey, thật sự anh rất thích hoa…”
Hailey biết Lăng Sầm giờ này chỉ cần một người lắng nghe cậu nên cũng chỉ khẽ đáp lời, không nói thêm gì.
“Chỉ tiếc là người tặng hoa không đúng…” Lăng Sầm mơ hồ mà nói một câu.
Hailey trong lòng cũng than nhẹ một tiếng. Cô trước kia cũng hy vọng chính mình cũng có tướng mạo xuất sắc như Lăng Sầm, như vậy là đã có ưu thế bẩm sinh rồi, làm gì chắc cũng sẽ thuận lợi hơn. Có thể trở thành người được hàng vạn Alpha chú ý. Chính là đến khi trở thành trợ lý của Lăng Sầm cô mới phát hiện, dưới ánh hào quang nam thần, Lăng Sầm cũng chỉ là một Omega bình thường, khi yêu đương cũng chỉ mong muốn người yêu quan tâm mình nhiều hơn một chút mà thôi. Cũng sẽ vì tình nhân không đủ săn sóc mà cảm thấy mất mát. Hailey cũng không biết nói gì hơn, chỉ quàng tay qua khẽ vỗ vỗ lên vai Lăng Sầm như an ủi.
Một lát sau, nhân viên công tác ở đoàn phim đến thông báo đã tới cảnh diễn tiếp theo của Lăng Sầm.
“Có thể chờ thêm một lát không?” Hailey muốn Lăng Sầm được nghỉ ngơi thêm nên nhỏ giọng mà hỏi.
“Không cần đâu, bây giờ anh đi diễn luôn.” Lăng Sầm đứng dậy, dùng hai tay xoa nhẹ khuôn mặt cứng đờ của bản thân, hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi đi theo nhân viên trường quay đi hóa trang.
Các cảnh diễn của Corleone xem như cũng đã quay xong, hoàng tử Alpha đã vứt bỏ vương tử Omega ở lâu đài, chạy trối chết. Kế tiếp toàn bộ là cảnh diễn của Lăng Sầm. Vì muốn giữ sự liền mạch của cảm xúc nên các cảnh quay được sắp xếp chặt chẽ nối liền. Đạo diễn Caleb cũng theo sát từng cảnh diễn, mỗi cảnh đều tường tận mà giảng giải cho Lăng Sầm thấu hiểu để dễ dàng nhập tâm vào nhân vật. Mỗi cảnh đều phải quay cho đến khi thật hài lòng mới thôi.
Lăng Sầm cũng rất ngạc nhiên. Kiếp trước tâm trạng của cậu rất không tốt, kỹ thuật diễn cũng qua loa đại khái, ứng chiếu có lệ, cũng không thấy Caleb đạo diễn nói gì. Lên phim toàn bộ đều được hậu kỳ cắt ghép, mà cũng phải phục năng lực thần kỳ của người biên tập, fan vậy mà không nhận ra, chỉ có mỗi cảnh diễn cuối, chắc không có chỗ nào có thể sửa được mới lộ rõ tất cả khuyết điểm.
Lần này thì khác, Lăng Sầm toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào cảnh diễn, bỏ qua tình cảm cá nhân, bận rộn tới tận khi trời tối đạo diễn mới thỏa mãn mà tuyên bố kết thúc.
Trên đường quay về khách sạn, thoát khỏi nhân vật, tâm trạng ủ ê của Lăng Sầm quay trở lại, mặt không biểu cảm, ngơ ngác nhìn ra đường qua kính xe huyền phù.
Hailey nhịn không được lên tiếng an ủi: “Lăng ca, anh đừng buồn.”
Lăng Sầm nghe vậy thì thu hồi tầm mắt, khẽ mỉm cười đáp: “Anh đâu có buồn.”
Mặt dị mà kiu không buồn, có quỷ mới tin anh. Hailey trong lòng rối rắm nhưng không biết phải nói gì hơn.
Lăng Sầm thấy vậy cũng hơi buồn cười mà giải thích: “Anh thật không có buồn…Anh ấy, tính tình không phải người lãng mạn, nên sẽ không nghĩ tặng anh những đồ vật này kia, cũng không biết nói lời ngon ngọt, nhưng anh biết anh ấy thật sự rất quan tâm anh.”
Lăng Sầm nhớ đến Lục Kiêu vì cậu mà từ chối không cho cậu ở nhà, để cậu được theo đuổi sự nghiệp mà cổ vũ cậu, trên mặt lại lộ ra ý cười ngọt ngào. Đúng, chồng cậu vẫn luôn rất quan tâm cậu.
Hailey chán chả buồn nói, nhìn bộ dáng u mê của Lăng Sầm thì âm thầm nhận định chắc chắn Lăng Sầm gặp phải một cao thủ tình trường rồi, bị bỏ bùa yêu rồi. Chứ không sao một phân tình cảm cũng không bỏ ra, cái gì cũng không làm lại có thể đem nam thần của cô đùa giỡn vòng quanh, thậm chí không cần xuất hiện cũng có thể cột tâm trí Lăng Sầm bên người.
Hailey thành khẩn khuyên nhủ Lăng Sầm hai câu, cô cũng không cho rằng phải tặng cả xe hoa thì mới là yêu, nhưng một chút quan tâm cũng không có thì thật quá đáng lắm luôn í. Tình yêu không thể nào là một mình Lăng Sầm âm thầm trả giá mà duy trì được. Lăng Sầm nghe cũng chỉ có thể cười trừ.
Hailey nhìn thì biết là Lăng Sầm không nghe lọt lời mình, hết thuốc chữa rồi. Thôi, dù sao cô cũng là trợ lý của Lăng Sầm, còn theo cậu thời gian dài, hôm nay không nghe thì cô chậm rãi khuyên nhủ.
Đến khách sạn, mỗi người chào tạm biệt rồi tự về phòng của mình. Lăng Sầm thông qua nghiệm chứng tròng mắt vào phòng, ngồi vào quầy bar, theo bản năng mà đem dây chuyền trên cổ tháo xuống, ngắm nhìn nhẫn cưới dao động qua lại trước mắt, tâm vậy mà tĩnh lặng lại, không còn chút tức giận nào.
Thôi vậy, ai kêu cậu yêu Lục Kiêu chứ, tuy rằng anh không phải là người am hiểu những chiêu trò lãng mạn, cũng không hiểu tâm tư một Omega, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tình yêu cậu dành cho anh. Thật là một chàng ngốc mà…
Lăng Sầm nhớ lại món quà đầu tiên anh tặng cậu, một cái giường vũ trụ, cậu về nhà chất vấn anh, anh lại chỉ trưng ra một bộ dáng mờ mịt, quả thật là đối lập với một chiếc xe hoa phô trương và lãng mạn, vậy mà chính cậu lại thua bởi một cái giường vũ trụ. Chồng mình thật là ngốc…
Tối đến, khi nói chuyện video với Lục Kiêu, Lăng Sầm đã đem chuyện ngày hôm nay từ đầu tới cuối kể cho anh nghe. Danh tiếng của vị nhị thế tổ này cậu cũng có nghe nói, là kiểu người hận không thể ngủ với toàn bộ Omega trong giới giải trí. Cậu không chấp nhận hoa được tặng hôm nay, hôm sau thế nào cũng sẽ lại tìm đến dây dưa. Thay vì đến lúc đó, Lục Kiêu nghe được tin tức thật thật giả giả từ bất kỳ một ai khác, thì cậu muốn tự mình nói rõ mọi chuyện cho anh biết từ sớm luôn. Lục Kiêu nghe Lăng Sầm kể xong, vẻ mặt vẫn bình thản tự nhiên nhưng bàn tay đặt trên tay vịn của xe lăn đã âm thầm mà siết chặt.
“Em định giải quyết chuyện này thế nào?”
Lăng Sầm hơi sửng sốt, cẩn thận đáp: “Hôm nay em cũng đã thể hiện thái độ từ chối rõ ràng. Nói ra để anh biết thôi, sau này hắn có tìm đến thì em cũng từ chối.” Anh không cần hiểu lầm em có gì gì với hắn.
Lăng Sầm cảm thấy chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ là giọng điệu của Lục Kiêu có hơi hơi kỳ quái nha…
“Ừ.” Lục Kiêu khẽ gật đầu, đồng thời cũng buông tay ra, khi nãy hơi mất khống chế, sức lực hơi lớn làm tay vịn vặn vẹo thành một hình dạng kỳ quái mất rồi.
Lúc trước khi để Lăng Sầm tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, anh có từng nói rõ ràng với cậu, nếu cậu gặp được người càng tốt hơn anh, thì cậu có thể quyết định không quay về bên anh, anh sẽ thả cậu đi. Nhưng khi thật sự gặp phải tình huống này, Lục Kiêu phát hiện anh không thể nào chấp nhận nổi. Lăng Sầm là Omega của anh, một cách hợp pháp, dựa vào cái gì anh phải nhường cho người khác?
“Em thích hoa hả?”
Lục Kiêu âm thầm quyết định ngày mai cũng phải tặng cậu một bó hoa. Này có cái gì mà khó, cả một tinh cầu hoa anh cũng tặng được, lại còn danh chính ngôn thuận mà tặng nữa kìa. Nghĩ vậy lưng Lục Kiêu bất giác lại thẳng hơn. Chỉ sợ Lăng Sầm nói anh lãng phí thôi.
Lăng Sầm vừa nghe hỏi là biết ngay Lục Kiêu muốn làm gì, vội vàng chặn lại: “Anh không cần mua, em cần nhiều hoa quý giá như vậy để làm gì? Cũng chỉ để được có vài ngày là héo úa rồi, thật quá lãng phí.”
“Cũng không có bao nhiêu quý giá.” Lục Kiêu nhớ lại, trong phòng của họ, mỗi ngày đều được Lăng Sầm hái hoa về cắm, chắc chắn là cậu thích hoa. Anh tặng cậu một ít là chuyện nên làm. Lục Kiêu đã nghĩ đến chuyện khi kết thúc cuộc gọi sẽ lập tức đặt hoa để tặng cho Lăng Sầm.
Lăng Sầm nghe vậy thật bất đắc dĩ, cậu không muốn chồng cậu lại loạn tiêu tiền vô mấy vấn đề này, chỉ có thể ôn nhu mà khuyên nhủ: “Em thật sự không muốn mà, Alpha này tặng em biểu lộ ý tán tỉnh, muốn cùng em từ từ phát triển quan hệ. Anh tặng em là muốn làm cái gì hả?” Nói tới đây cậu lại hơi thẹn thùng, “Tụi mình đến hôn cũng đã kết, anh còn muốn phát triển thêm cái gì nữa đây?”
Nghe những lời này, bản năng Alpha bên trong Lục Kiêu cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trước đây, anh từng thấy nhân sinh của mình chỉ còn lại những tháng ngày u ám. Vậy mà giờ đây, chỉ cần nghe vài lời tán thành của Lăng Sầm, đã mang đến cho anh vô tận dũng khí. Ngoại giới đánh giá anh là người tàn phế, vô năng thì có quan hệ gì, Omega của anh cảm thấy anh tốt nhất, vậy thì anh sẽ là người tốt nhất của cậu.
Lục Kiêu lúc này ôn hòa nhìn khuôn mặt diễm lệ của Lăng Sầm mà nói:
“Được, vậy theo ý của em. Vậy nói cho em nghe cái khác. Lăng Sầm, hôm nay, trường đại học quân sự Liên Bang Reiss mời ta về diễn thuyết.”
“Là trường học cũ của anh!!!” Lăng Sầm nghe vậy thì vô cùng kích động.
Lạc Yên: Chồng mình mà tặng mình một xe hoa chắc mình cũng chửi chết luôn. Một bông thì vui chứ một bó cũng càu nhàu.
Lăng Sầm dù cố nén vẫn không kìm được ý cười khắp cả mặt. Bây giờ trong đoàn phim lại có thêm một khuôn mặt toe toét đầy xuân sắc. Thế là bát quái chuyển từ ‘không biết chuyện gì xảy ra với Corleone?’ thành ‘không biết đại gia nào tặng hoa cho Lăng Sầm?’. Nhốn nháo đến nỗi đạo diễn phải gào vào loa yêu cầu mọi người quay về vị trí, chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo mới tạm giảm bớt, đúng là sức mạnh vĩ đại của quần chúng ăn dưa.
“Chúc ngài một ngày tốt lành, đây là bưu thiếp của ngài.” Nhân viên chuyển phát tự tay đưa cho Lăng Sầm một tấm card.
Quả thật, nếu không phải bên chuyển phát đưa bưu thiếp riêng, dù cho trên đường vận chuyển không bị rơi mất, thì muốn tìm một tấm card bé xinh giữa cả một xe cả mấy ngàn đóa hoa như thế này, chắc Lăng Sầm cần phải trang bị cho mình một đôi mắt chim ưng.
Nhân viên chuyển phát nhanh trong lòng thật ra cũng đang phun tào, tặng hoa cho mỹ nhân mà phải tặng cả một xe, hoa mà cứ như rau hẹ, mà rau hẹ không mắc cũng tốn tiền chớ, đúng là tâm lý người giàu không thể nào hiểu nổi.
“Cám ơn ^^! Lăng Sầm vui vẻ mà nhận lấy.
Chồng cậu cũng biết lãng mạn nha, còn biết viết bưu thiếp đồ. Mà dù anh ấy một chữ cũng không viết thì cậu đã hạnh phúc muốn xỉu rồi.
Trong lòng như có cả một mặt trời to bự đốt trái tim đến nóng rực lên, khóe môi nhếch lên làm sao cũng không hạ xuống được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng hơi đau lòng tinh tệ nha. Nhiều hoa quý giá như vậy chắc cũng phải cả trăm vạn. Dù cho cậu có dùng hết thời gian mà chăm chút cẩn thận thì đám hoa này nhiều nhất cũng chỉ ngắm được tối đa 2 tuần thôi. Lục Kiêu đưa một đóa, cậu nhận tâm ý của anh cũng đã vui lắm rồi. Chỉ cần là anh đưa, một đóa hay một xe thì có khác gì nhau? Đưa nhiều hoa như vậy cho cậu thật là quá lãng phí. Tiền của hai chồng chồng mình cũng là vất vả làm việc mà có nha.
Chậc! Tối về khi video call cậu phải nhắc anh không được tiêu tiền lung tung như vậy.
Bất quá, nếu hiện tại anh đã tặng, thì cậu tất nhiên sẽ không từ chối ý tâm ý của anh. Hê hê.
Lăng Sầm còn chưa xem nội dung tấm bưu thiếp mà đã vui không nhịn được giơ đầu cuối cá nhân lên, lựa một cái khung hình thật đẹp, cậu phải chụp lại tấm bưu thiếp đầu tiên anh chồng nhà cậu tặng, rất có giá trị kỉ niệm. Bản chất Lăng Sầm thật ra rất thích những điều lãng mạn như vậy. Trong đầu đã nghĩ xa đến mức khi ôm tôn tử, sẽ chỉ cho chúng coi cái ảnh này, kể lại kỉ niệm yêu đương lãng mạn của các ông. Thật là ngại ngùng ghia.
“Tiên sinh, ngài có thể ký tên vào đây.” Nhân viên chuyển phát thấy Lăng Sầm còn đang cười ngây ngốc cầm tấm thiệp thì nhắc nhở cậu nên hoàn thành ký nhận đã.
“Được.” Lăng Sầm đáp lời nhưng tay vẫn là mở ra tấm bưu thiếp, cậu cứ muốn xem chồng cậu viết gì cho cậu trước đó. Cũng chỉ có vài dòng, liếc mắt xuống lạc khoản – Garfield Kane… Ủa, không phải Lục Kiêu????? Ý cười lập tức tắt ngúm. Hơi nhíu mày nhớ lại, đây không phải là tên của nhị công tử, con trai của tổng tài công ty Danas sao?
“Thật ngại quá nhưng tôi từ chối ký nhận.” Lăng Sầm buông bút, thanh âm lãnh đạm từ chối.
Nhân viên chuyển phát nghe vậy cũng hết hồn. Nguyên một xe hoa quý giá như vậy đủ khiến Omega nở mày nở mặt rồi, lại có thể khiến cho bao người ngưỡng mộ, ghen tị, hận. Chưa kể tính giá trị ra còn nhiều tinh tệ như vậy. Tâm lý minh tinh đúng là cũng không thể nào hiểu nổi. Nhân viên chuyển phát lại nhịn không được phun tào trong lòng thêm lần nữa. Đổi lại là bọn họ, chắc chắn không cần mua này và kia, cứ tinh tệ mà đưa là vui cả nhà. Mà dù đối phương từ chối nhận cũng dễ đem về.
“Ngài hãy nhận đi, đây cũng là tâm ý của người tặng mà.” Nếu mà vị minh tinh này không nhận, kéo về rồi làm thủ tục trả lại cũng cực lắm à nha. Thế là nhân viên chuyển phát đành kiên nhẫn khuyên nhủ.
Trong lòng Lăng Sầm tuy là thất vọng Lục Kiêu nhưng cũng không định giận chó đánh mèo với nhân viên chuyển phát. Một phát giải quyết vấn đề cốt lõi, Lăng Sầm quyết đoán nói: “Phiền cậu giúp tôi mang trả lại, tôi sẽ bồi thường thêm cho cậu chi phí vận chuyển cho sự việc lầm lẫn này.” Nói rồi Lăng Sầm lấy đầu cuối cá nhân chuyển ngay 5000 tệ cho cậu nhân viên chuyển phát.
“Vâng, cảm ơn tiên sinh.” Nhân viên chuyển phát lần này không nói thêm gì nữa, nhanh chóng kết nối xe huyền phù, vèo một phát, cả xe hoa đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Quần chúng buôn dưa leo, bán dưa hấu nhìn cảnh này cũng rớt hết cả hàm xuống đất. Vốn dĩ cứ tưởng có thể xem cảnh hiện trường tổng tài bá đạo yêu chiều chim hoàng yến, ai mà ngờ chim hoàng yến chưa hót tiếng nào đã trở mặt cho ngay một cái bạt tai… Mà có vẻ như chim hoàng yến còn đang tức giận lắm lắm luôn đó, không có ôn nhu như bình thường, mặt lạnh tanh, thở hổn hển như muốn phun ra lửa, đùng đùng bỏ vô phòng nghỉ rồi.
Thật ra thì Lăng Sầm cũng không biết cậu tức giận cái gì. Dù là kiếp trước hay hiện tại, Lục Kiêu chưa bao giờ là một người lãng mạn. Cậu lẽ ra phải nên nghĩ ra hoa này không thể nào là anh tặng cho cậu. Chỉ là… cậu vẫn là một Omega bình thường, cũng thích được người yêu của mình tặng gì đó và này nọ. Chính là Lục Kiêu không muốn làm những việc này, cậu cũng không thể mặt dày mà đòi hỏi, phải tự anh hiểu thì mới có ý nghĩa ‘tình thú’. Cậu tin rồi sẽ có một ngày chồng cậu cũng sẽ hiểu được điều đó, Lăng Sầm tự thêm cho mình một ‘buff’ cổ vũ.
Càng muốn đem sự kiện tặng hoa vứt ra sau đầu, thì không hiểu tại sao những câu chữ ngắn ngủi trên tấm bưu thiếp lại vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí cậu. Cũng chỉ là vài lời tỏ tình đơn giản, vị Kane tiên sinh kia mong muốn làm quen với cậu, ngỏ ý muốn cùng cậu có một kỳ nghỉ phép lãng mạn bên bờ biển. Nghĩ đến những lời này, Lăng Sầm lại không nhịn được mà vẽ nên một hình ảnh thật đẹp trong đầu, trong đó nhân vật chính lại là cậu và Lục Kiêu. Nếu anh mà có thể dẫn cậu đi nghỉ phép như vậy chắc cậu cao hứng đến đê mê mất thôi, nhưng chắc không có đâu.
Hailey xử lý xong với bên công ty chuyển phát quay trở lại thì mới biết Lăng Sầm đã cự tuyệt nhận hoa, vội vàng đi vào phòng nghỉ. Trong phòng là Lăng Sầm ngồi trên ghế, ôm gối ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không có biểu cảm gì, không biết đang lạc trôi về nơi nao.
“Lăng ca, anh không sao chứ?” Hailey có chút lo lắng cho Lăng Sầm.
“Không, không có việc gì. Em lại đây ngồi đi.” Lăng Sầm hồi thần, vẫy Hailey đến ngồi chung.
Hailey nhẹ bước đến ngồi xuống cạnh Lăng Sầm, hai người cùng im lặng nhìn qua cửa thấy nhân viên đoàn phim đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo. Một lúc sau, Lăng Sầm mới nói: “Hailey, thật sự anh rất thích hoa…”
Hailey biết Lăng Sầm giờ này chỉ cần một người lắng nghe cậu nên cũng chỉ khẽ đáp lời, không nói thêm gì.
“Chỉ tiếc là người tặng hoa không đúng…” Lăng Sầm mơ hồ mà nói một câu.
Hailey trong lòng cũng than nhẹ một tiếng. Cô trước kia cũng hy vọng chính mình cũng có tướng mạo xuất sắc như Lăng Sầm, như vậy là đã có ưu thế bẩm sinh rồi, làm gì chắc cũng sẽ thuận lợi hơn. Có thể trở thành người được hàng vạn Alpha chú ý. Chính là đến khi trở thành trợ lý của Lăng Sầm cô mới phát hiện, dưới ánh hào quang nam thần, Lăng Sầm cũng chỉ là một Omega bình thường, khi yêu đương cũng chỉ mong muốn người yêu quan tâm mình nhiều hơn một chút mà thôi. Cũng sẽ vì tình nhân không đủ săn sóc mà cảm thấy mất mát. Hailey cũng không biết nói gì hơn, chỉ quàng tay qua khẽ vỗ vỗ lên vai Lăng Sầm như an ủi.
Một lát sau, nhân viên công tác ở đoàn phim đến thông báo đã tới cảnh diễn tiếp theo của Lăng Sầm.
“Có thể chờ thêm một lát không?” Hailey muốn Lăng Sầm được nghỉ ngơi thêm nên nhỏ giọng mà hỏi.
“Không cần đâu, bây giờ anh đi diễn luôn.” Lăng Sầm đứng dậy, dùng hai tay xoa nhẹ khuôn mặt cứng đờ của bản thân, hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi đi theo nhân viên trường quay đi hóa trang.
Các cảnh diễn của Corleone xem như cũng đã quay xong, hoàng tử Alpha đã vứt bỏ vương tử Omega ở lâu đài, chạy trối chết. Kế tiếp toàn bộ là cảnh diễn của Lăng Sầm. Vì muốn giữ sự liền mạch của cảm xúc nên các cảnh quay được sắp xếp chặt chẽ nối liền. Đạo diễn Caleb cũng theo sát từng cảnh diễn, mỗi cảnh đều tường tận mà giảng giải cho Lăng Sầm thấu hiểu để dễ dàng nhập tâm vào nhân vật. Mỗi cảnh đều phải quay cho đến khi thật hài lòng mới thôi.
Lăng Sầm cũng rất ngạc nhiên. Kiếp trước tâm trạng của cậu rất không tốt, kỹ thuật diễn cũng qua loa đại khái, ứng chiếu có lệ, cũng không thấy Caleb đạo diễn nói gì. Lên phim toàn bộ đều được hậu kỳ cắt ghép, mà cũng phải phục năng lực thần kỳ của người biên tập, fan vậy mà không nhận ra, chỉ có mỗi cảnh diễn cuối, chắc không có chỗ nào có thể sửa được mới lộ rõ tất cả khuyết điểm.
Lần này thì khác, Lăng Sầm toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào cảnh diễn, bỏ qua tình cảm cá nhân, bận rộn tới tận khi trời tối đạo diễn mới thỏa mãn mà tuyên bố kết thúc.
Trên đường quay về khách sạn, thoát khỏi nhân vật, tâm trạng ủ ê của Lăng Sầm quay trở lại, mặt không biểu cảm, ngơ ngác nhìn ra đường qua kính xe huyền phù.
Hailey nhịn không được lên tiếng an ủi: “Lăng ca, anh đừng buồn.”
Lăng Sầm nghe vậy thì thu hồi tầm mắt, khẽ mỉm cười đáp: “Anh đâu có buồn.”
Mặt dị mà kiu không buồn, có quỷ mới tin anh. Hailey trong lòng rối rắm nhưng không biết phải nói gì hơn.
Lăng Sầm thấy vậy cũng hơi buồn cười mà giải thích: “Anh thật không có buồn…Anh ấy, tính tình không phải người lãng mạn, nên sẽ không nghĩ tặng anh những đồ vật này kia, cũng không biết nói lời ngon ngọt, nhưng anh biết anh ấy thật sự rất quan tâm anh.”
Lăng Sầm nhớ đến Lục Kiêu vì cậu mà từ chối không cho cậu ở nhà, để cậu được theo đuổi sự nghiệp mà cổ vũ cậu, trên mặt lại lộ ra ý cười ngọt ngào. Đúng, chồng cậu vẫn luôn rất quan tâm cậu.
Hailey chán chả buồn nói, nhìn bộ dáng u mê của Lăng Sầm thì âm thầm nhận định chắc chắn Lăng Sầm gặp phải một cao thủ tình trường rồi, bị bỏ bùa yêu rồi. Chứ không sao một phân tình cảm cũng không bỏ ra, cái gì cũng không làm lại có thể đem nam thần của cô đùa giỡn vòng quanh, thậm chí không cần xuất hiện cũng có thể cột tâm trí Lăng Sầm bên người.
Hailey thành khẩn khuyên nhủ Lăng Sầm hai câu, cô cũng không cho rằng phải tặng cả xe hoa thì mới là yêu, nhưng một chút quan tâm cũng không có thì thật quá đáng lắm luôn í. Tình yêu không thể nào là một mình Lăng Sầm âm thầm trả giá mà duy trì được. Lăng Sầm nghe cũng chỉ có thể cười trừ.
Hailey nhìn thì biết là Lăng Sầm không nghe lọt lời mình, hết thuốc chữa rồi. Thôi, dù sao cô cũng là trợ lý của Lăng Sầm, còn theo cậu thời gian dài, hôm nay không nghe thì cô chậm rãi khuyên nhủ.
Đến khách sạn, mỗi người chào tạm biệt rồi tự về phòng của mình. Lăng Sầm thông qua nghiệm chứng tròng mắt vào phòng, ngồi vào quầy bar, theo bản năng mà đem dây chuyền trên cổ tháo xuống, ngắm nhìn nhẫn cưới dao động qua lại trước mắt, tâm vậy mà tĩnh lặng lại, không còn chút tức giận nào.
Thôi vậy, ai kêu cậu yêu Lục Kiêu chứ, tuy rằng anh không phải là người am hiểu những chiêu trò lãng mạn, cũng không hiểu tâm tư một Omega, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tình yêu cậu dành cho anh. Thật là một chàng ngốc mà…
Lăng Sầm nhớ lại món quà đầu tiên anh tặng cậu, một cái giường vũ trụ, cậu về nhà chất vấn anh, anh lại chỉ trưng ra một bộ dáng mờ mịt, quả thật là đối lập với một chiếc xe hoa phô trương và lãng mạn, vậy mà chính cậu lại thua bởi một cái giường vũ trụ. Chồng mình thật là ngốc…
Tối đến, khi nói chuyện video với Lục Kiêu, Lăng Sầm đã đem chuyện ngày hôm nay từ đầu tới cuối kể cho anh nghe. Danh tiếng của vị nhị thế tổ này cậu cũng có nghe nói, là kiểu người hận không thể ngủ với toàn bộ Omega trong giới giải trí. Cậu không chấp nhận hoa được tặng hôm nay, hôm sau thế nào cũng sẽ lại tìm đến dây dưa. Thay vì đến lúc đó, Lục Kiêu nghe được tin tức thật thật giả giả từ bất kỳ một ai khác, thì cậu muốn tự mình nói rõ mọi chuyện cho anh biết từ sớm luôn. Lục Kiêu nghe Lăng Sầm kể xong, vẻ mặt vẫn bình thản tự nhiên nhưng bàn tay đặt trên tay vịn của xe lăn đã âm thầm mà siết chặt.
“Em định giải quyết chuyện này thế nào?”
Lăng Sầm hơi sửng sốt, cẩn thận đáp: “Hôm nay em cũng đã thể hiện thái độ từ chối rõ ràng. Nói ra để anh biết thôi, sau này hắn có tìm đến thì em cũng từ chối.” Anh không cần hiểu lầm em có gì gì với hắn.
Lăng Sầm cảm thấy chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ là giọng điệu của Lục Kiêu có hơi hơi kỳ quái nha…
“Ừ.” Lục Kiêu khẽ gật đầu, đồng thời cũng buông tay ra, khi nãy hơi mất khống chế, sức lực hơi lớn làm tay vịn vặn vẹo thành một hình dạng kỳ quái mất rồi.
Lúc trước khi để Lăng Sầm tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, anh có từng nói rõ ràng với cậu, nếu cậu gặp được người càng tốt hơn anh, thì cậu có thể quyết định không quay về bên anh, anh sẽ thả cậu đi. Nhưng khi thật sự gặp phải tình huống này, Lục Kiêu phát hiện anh không thể nào chấp nhận nổi. Lăng Sầm là Omega của anh, một cách hợp pháp, dựa vào cái gì anh phải nhường cho người khác?
“Em thích hoa hả?”
Lục Kiêu âm thầm quyết định ngày mai cũng phải tặng cậu một bó hoa. Này có cái gì mà khó, cả một tinh cầu hoa anh cũng tặng được, lại còn danh chính ngôn thuận mà tặng nữa kìa. Nghĩ vậy lưng Lục Kiêu bất giác lại thẳng hơn. Chỉ sợ Lăng Sầm nói anh lãng phí thôi.
Lăng Sầm vừa nghe hỏi là biết ngay Lục Kiêu muốn làm gì, vội vàng chặn lại: “Anh không cần mua, em cần nhiều hoa quý giá như vậy để làm gì? Cũng chỉ để được có vài ngày là héo úa rồi, thật quá lãng phí.”
“Cũng không có bao nhiêu quý giá.” Lục Kiêu nhớ lại, trong phòng của họ, mỗi ngày đều được Lăng Sầm hái hoa về cắm, chắc chắn là cậu thích hoa. Anh tặng cậu một ít là chuyện nên làm. Lục Kiêu đã nghĩ đến chuyện khi kết thúc cuộc gọi sẽ lập tức đặt hoa để tặng cho Lăng Sầm.
Lăng Sầm nghe vậy thật bất đắc dĩ, cậu không muốn chồng cậu lại loạn tiêu tiền vô mấy vấn đề này, chỉ có thể ôn nhu mà khuyên nhủ: “Em thật sự không muốn mà, Alpha này tặng em biểu lộ ý tán tỉnh, muốn cùng em từ từ phát triển quan hệ. Anh tặng em là muốn làm cái gì hả?” Nói tới đây cậu lại hơi thẹn thùng, “Tụi mình đến hôn cũng đã kết, anh còn muốn phát triển thêm cái gì nữa đây?”
Nghe những lời này, bản năng Alpha bên trong Lục Kiêu cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trước đây, anh từng thấy nhân sinh của mình chỉ còn lại những tháng ngày u ám. Vậy mà giờ đây, chỉ cần nghe vài lời tán thành của Lăng Sầm, đã mang đến cho anh vô tận dũng khí. Ngoại giới đánh giá anh là người tàn phế, vô năng thì có quan hệ gì, Omega của anh cảm thấy anh tốt nhất, vậy thì anh sẽ là người tốt nhất của cậu.
Lục Kiêu lúc này ôn hòa nhìn khuôn mặt diễm lệ của Lăng Sầm mà nói:
“Được, vậy theo ý của em. Vậy nói cho em nghe cái khác. Lăng Sầm, hôm nay, trường đại học quân sự Liên Bang Reiss mời ta về diễn thuyết.”
“Là trường học cũ của anh!!!” Lăng Sầm nghe vậy thì vô cùng kích động.
Lạc Yên: Chồng mình mà tặng mình một xe hoa chắc mình cũng chửi chết luôn. Một bông thì vui chứ một bó cũng càu nhàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất