Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng
Chương 9: Tâm sự mỏng cùng mẹ chồng
Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm tất nhiên là không tin Lục lão phu nhân sẽ đứng về phía mình, nhưng quả thật, cậu có việc cần nhờ vả nàng: “Mẹ , con có một việc muốn nói với ngài.” Cậu cúi đầu, hơi khó xử mà mở miệng.
“Nói ta nghe một chút.”
Lăng Sầm nhỏ giọng nói với Lục lão phu nhân: “Ừm..thật ra, đêm qua…Lục thượng tướng không có đánh dấu con.”
Lục lão phu nhân đang bình thản ngắm mặt hồ, nghe vậy thì thảng thốt: “Vậy, ở trên cổ con…?”
“Là sáng hôm nay, anh ấy làm cho con một dấu hiệu tạm thời.”
Lục lão phu nhân nhấn nhấn ấn đường, bất đắc dĩ mà nói: “Năng lực của nó thật sự cường đại, vậy mà lừa gạt được cả cha nó. Con hiện tại nói với ta là muốn ta làm gì cho con?”
Lăng Sầm trầm giọng: “Ngày hôm qua, anh ấy đã tự tiêm thuốc ức chế, sau đó cũng bắt con tiêm nhưng con chỉ tiêm một nửa, chắc sẽ mau hết tác dụng.”
Rồi cậu lại nhịn không được mà dịu giọng xuống: “Con thực thích anh ấy, cũng hy vọng được anh ấy đánh dấu, cho nên ngài có thể giúp con kiểm tra xem trong phòng có còn thuốc ức chế hay không?”
Khi một Omega phát tình, chất dẫn dụ có thể khiến cho Alpha phát tình theo, chỉ cần trong máu Alpha không có hàm lượng thuốc ức chế quá cao. Mà nồng độ thuốc ức chế trong máu sẽ giảm dần theo thời gian tiêm thuốc. Bọn họ lại có độ ghép đôi cực kỳ cao, chỉ cần thuốc ức chế trong máu cậu hết tác dụng thì cho dù thuốc ức chế trong máu Lục Kiêu còn phân nửa tác dụng, bọn họ vẫn sẽ đánh dấu thành công.
Biểu cảm của Lục lão phu nhân nhu hòa hơn, vỗ vỗ ghế ra hiệu Lăng Sầm ngồi xuống cạnh nàng. Lăng Sầm từ phía sau tiến đến cẩn thận ngồi xuống.
“Lăng Sầm, con là một đứa trẻ ngoan, ta thực yên tâm về con, ta sẽ kiểm tra giúp con, con không cần phải lo lắng.”
Nàng nhìn mặt hồ trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Con không sợ sao? Con có từng nhìn thấy ảnh chụp trên Tinh Võng hay không? Khi con biết khuôn mặt thật của nó, tận mắt nhìn thấy nó không thể đi lại, con không cảm thấy phiền sao?”
Lục lão phu nhân nhìn thẳng vào mắt Lăng Sầm. Cậu lúc này hiểu rõ, mọi chuyện lúc này không thể lấy lệ cho qua, đành phải ngồi im mà nhìn mặt hồ thật lâu…
Lục lão phu nhân cũng không hối thúc cậu, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh.
Một lúc sau, dường như đã chuẩn bị tốt, Lăng Sầm thẳng thắn: “Nếu nói không sợ thì chính là nói dối, nhưng khi con tiếp xúc với anh ấy, con có thể nhận ra anh ấy là một người rất tốt. Con nghĩ, nếu chỉ vì bề ngoài… mà bỏ qua một người tốt như anh ấy, con cảm thấy con sẽ hối hận.”
Đây là lời chân thành từ đáy lòng của Lăng Sầm. Cậu đời trước đúng thật đã rất sợ hãi Lục Kiêu, cũng vì mỹ mạo của bản thân mà đắc ý nên sao có thể cam tâm mà gả cho anh.
Nhưng kết cục không phải cậu thật sự hối hận sao, thậm chí tuyệt vọng mà tuẫn tình tự sát. Thật ra cũng không biết đó có được gọi là tuẫn tình hay không…dù sao cậu cũng chưa từng yêu ai, bên cạnh từ đầu tới cuối cũng chỉ có mình Lục Kiêu.
Lục lão phu nhân cũng cảm thấy tâm can rung lên, nàng biết đây là lời nói thật. Nàng khi trẻ cũng là một Omega xinh đẹp nên cũng có vô số gia tộc tới cầu hôn, nhưng cuối cùng nàng yêu và gả cho Lục tướng quân không phải cũng vì ông rất đẹp trai, tài giỏi sao.
Nhưng nàng thật không ngờ con dâu của mình lớn lên xinh đẹp vậy mà lại coi trọng nét đẹp nội tâm, thật sự với con trai của nàng đây là điều tốt đến không thể tốt hơn.
Lục lão phu nhân nhặt lên vài hòn đá ném lên mặt nước, lại nhặt vài hòn đá khác đưa Lăng Sầm để cậu cùng nàng ném. Vừa ném vừa hạ tâm tình mà nhàn thoại: “Lăng Sầm, con muốn sinh con chưa?” Nói xong lại che miệng cười mà sửa lời: “Con còn trẻ như vậy, sự nghiệp lại đang phát triển, việc này cũng có thể từ từ suy xét.”
Nàng nóng vội hỏi chuyện này bởi vì bác sĩ tâm lý nói trạng thái cảm xúc của Lục Kiêu rất bất ổn, nên có điều gì ràng buộc thì sẽ tốt hơn, mà còn gì hơn một đứa con huyết mạch tương liên?
Nàng ngày đêm nghĩ tới điều này mà phát sầu, hận không thể bắt Lục Kiêu tự sinh một đứa, nhưng Lục Kiêu không tự sinh được thì đành kiếm một con dâu về trước rồi cháu nội mới có thể có.
Hiện tại con dâu đã có, mà con dâu này lại thích con trai nàng nên mới nhịn không được mà hỏi ra. Hỏi xong nàng lại thấy hơi kỳ kỳ nha, người ta bước chân vô cửa nhà chồng mới có một ngày mà đã bị hỏi vấn đề này, thiệt là xấu hổ đành lấp liếm một câu. Nhưng trong lòng nàng vẫn thật mong chờ một đáp án. Thấy Lăng Sầm định nói, nàng vội vàng chăm chú lắng nghe.
Lăng Sầm bị Lục lão phu nhân làm cho xấu hổ không thôi. Đời trước cậu tiếp xúc với nàng không nhiều, biểu hiện của nàng luôn là ôn hòa tôn trọng nhưng cao quý xa cách. Có bao giờ mà nói qua mấy vấn đề thân mật vậy đâu.
“Con..kỳ thật cũng có nghĩ về điều này…Con hiện tại sự nghiệp đang phát triển, nếu cố gắng thêm vài năm có khả năng đi tranh một cái ảnh đế.” Lăng Sầm mặt đỏ bừng, mân mê mấy hòn đá trong tay, lúng búng: “Nhưng đó là trước khi con gặp được Lục Kiêu. Nên hiện tại…nếu có thể…con cũng thật mong…cùng anh ấy sinh một hài tử.”
Lăng Sầm chưa từng sinh con, kiếp này thậm chí còn chưa có được ngủ qua với chồng mình nữa là, vậy mà mẹ chồng còn hỏi cái này, thiệt là rối não quá xá, nhưng cũng phải thành thật biểu đạt tâm ý.
Lục lão phu nhân chăm chú lắng nghe từng lời của Lăng Sầm so với muỗi vo ve cũng không lớn hơn mấy. Sau khi xác định không có nghe lầm, nàng thiệt là vui ghê nha. Đây đúng là con dâu tri kỉ trong lòng mình nè!
Nghĩ một hồi nàng lại tự hỏi, không đến nỗi mình mong quá mà ảo giác ra một người con dâu như vậy chứ???? 囧囧
Nghĩ bậy nghĩ bạ chứ Lăng Sầm vẫn còn đang nói, nên nàng vẫn dồn khí đan điền, dùng mười phần công lực mà tiếp tục lắng nghe. Con dâu cái gì cũng tốt chỉ là nói chuyện nhỏ quá đi mất, thiệt là khổ cho một bà già như nàng, vừa lơ đãng là không nghe thấy.
“Lục thượng tướng thật sự rất ưu tú nên con hy vọng trong năm nay có thể cùng anh ấy sinh một hài tử luôn.” Lần này khẳng định tâm ý nên Lăng Sầm không còn nói quá nhỏ nữa. “Kỳ thật, đối với sự nghiệp con cũng không có yêu cầu cao. Con vẫn nghĩ muốn điều gì thì nên chuyên tâm mà làm một việc thôi, nên nếu đã có gia đình, con… mà anh ấy…” Ngừng một chút để tìm lời, Lăng Sầm lại nói: “Tình huống của anh ấy cũng không tốt, con hy vọng có thể ở bên chăm sóc anh ấy, ít nhất cho đến khi tâm lý anh ấy ổn định và tích cực điều trị. Trước hết con thật muốn xử lý tốt việc gia đình, nếu còn thừa lực con mới tính đến sự nghiệp.”
Lục lão phu nhân có âm vọng trong đầu: “Lục thượng tướng thật sự rất ưu tú! Rất ưu tú! Rất ưu tú…” Con mình tất nhiên nhìn sao cũng thấy tốt. Trước kia trong mắt mọi người cũng thật sự là một thanh niên tài tuấn, nhưng hiện tại… Thật không hiểu sao mà Lăng Sầm thấy được cái ưu tú này nữa!!!
Lục lão phu nhân nghe lới Lăng Sầm mà chỉ cảm thấy (o_O) ! nghe xong dự tính tương lai của con dâu thì lại càng muốn té khỏi ghế. Nàng thật hoài nghi khả năng nhìn thấu nhân tâm luyện ra trong giới quý tộc đã không còn linh, nhìn Lăng Sầm nàng biết đều là lời thật lòng, nhưng sao lại cảm thấy rất thật lòng lại cũng rất kỳ quái a, chả lẽ nàng già thật rồi, không còn hiểu người trẻ nghĩ gì?
Gả cho một người chồng tàn phế, một ngày sau đã cùng mẹ chồng thân thiết hoạch định tương lai, là một hồng nhân lại đòi vì chồng mà rời khỏi giới giải trí, lại còn đòi sinh con ngay, này có khi nào bị đoạt xá không???
Hay là nàng thật sự ngày mong đêm mong nên chấp niệm hóa thành ảo giác ra một người con dâu lý tưởng đến không thực???
Lăng Sầm nói xong thấy Lục lão phu nhân ngồi im ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: “Mẹ…???”
Lục lão phu nhân: “Ha ha! Ha ha!”
Suy nghĩ trong đầu nàng chạy mấy vòng mới phục hồi tinh thần, nhìn sang Lăng Sầm cũng đang nghễnh ngãng nhìn nàng, trên má ửng đó vẫn chưa tan, đành nói: “Vậy con hãy cứ ở bên Lục Kiêu đi, hai ngày nữa ta đưa con đi kiểm tra sức khỏe nhé?”
Lăng Sầm ngốc ngốc gật gật đầu. Lục lão phu nhân đứng lên nói: “Con không cần theo ta nữa, ta đi về trước, việc kia chúng ta cứ định vậy đi.”
Lăng Sầm lễ phép đứng lên đưa tay tiễn nàng đi, sau đó ngồi lại trên ghế dài nhìn mặt hồ phát ngốc, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lục lão phu nhân chân thấp chân cao mà đi. Không biết lão Lục khi nào mới trở về, phải kể cho ổng nghe mới được chứ nàng thiệt sự là vẫn còn nghĩ không thông. Đứa nhỏ này chắc không phải là gián điệp chứ? Chứ không thiệt không có lý do nào mà có một người tốt như vậy nha!!!
Tiểu kịch trường:
Lục lão phu nhân: Khẳng định con dâu là gián điệp, phải kêu lão Lục tra tra tra….. (×﹏×)
Lăng Sầm tất nhiên là không tin Lục lão phu nhân sẽ đứng về phía mình, nhưng quả thật, cậu có việc cần nhờ vả nàng: “Mẹ , con có một việc muốn nói với ngài.” Cậu cúi đầu, hơi khó xử mà mở miệng.
“Nói ta nghe một chút.”
Lăng Sầm nhỏ giọng nói với Lục lão phu nhân: “Ừm..thật ra, đêm qua…Lục thượng tướng không có đánh dấu con.”
Lục lão phu nhân đang bình thản ngắm mặt hồ, nghe vậy thì thảng thốt: “Vậy, ở trên cổ con…?”
“Là sáng hôm nay, anh ấy làm cho con một dấu hiệu tạm thời.”
Lục lão phu nhân nhấn nhấn ấn đường, bất đắc dĩ mà nói: “Năng lực của nó thật sự cường đại, vậy mà lừa gạt được cả cha nó. Con hiện tại nói với ta là muốn ta làm gì cho con?”
Lăng Sầm trầm giọng: “Ngày hôm qua, anh ấy đã tự tiêm thuốc ức chế, sau đó cũng bắt con tiêm nhưng con chỉ tiêm một nửa, chắc sẽ mau hết tác dụng.”
Rồi cậu lại nhịn không được mà dịu giọng xuống: “Con thực thích anh ấy, cũng hy vọng được anh ấy đánh dấu, cho nên ngài có thể giúp con kiểm tra xem trong phòng có còn thuốc ức chế hay không?”
Khi một Omega phát tình, chất dẫn dụ có thể khiến cho Alpha phát tình theo, chỉ cần trong máu Alpha không có hàm lượng thuốc ức chế quá cao. Mà nồng độ thuốc ức chế trong máu sẽ giảm dần theo thời gian tiêm thuốc. Bọn họ lại có độ ghép đôi cực kỳ cao, chỉ cần thuốc ức chế trong máu cậu hết tác dụng thì cho dù thuốc ức chế trong máu Lục Kiêu còn phân nửa tác dụng, bọn họ vẫn sẽ đánh dấu thành công.
Biểu cảm của Lục lão phu nhân nhu hòa hơn, vỗ vỗ ghế ra hiệu Lăng Sầm ngồi xuống cạnh nàng. Lăng Sầm từ phía sau tiến đến cẩn thận ngồi xuống.
“Lăng Sầm, con là một đứa trẻ ngoan, ta thực yên tâm về con, ta sẽ kiểm tra giúp con, con không cần phải lo lắng.”
Nàng nhìn mặt hồ trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Con không sợ sao? Con có từng nhìn thấy ảnh chụp trên Tinh Võng hay không? Khi con biết khuôn mặt thật của nó, tận mắt nhìn thấy nó không thể đi lại, con không cảm thấy phiền sao?”
Lục lão phu nhân nhìn thẳng vào mắt Lăng Sầm. Cậu lúc này hiểu rõ, mọi chuyện lúc này không thể lấy lệ cho qua, đành phải ngồi im mà nhìn mặt hồ thật lâu…
Lục lão phu nhân cũng không hối thúc cậu, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh.
Một lúc sau, dường như đã chuẩn bị tốt, Lăng Sầm thẳng thắn: “Nếu nói không sợ thì chính là nói dối, nhưng khi con tiếp xúc với anh ấy, con có thể nhận ra anh ấy là một người rất tốt. Con nghĩ, nếu chỉ vì bề ngoài… mà bỏ qua một người tốt như anh ấy, con cảm thấy con sẽ hối hận.”
Đây là lời chân thành từ đáy lòng của Lăng Sầm. Cậu đời trước đúng thật đã rất sợ hãi Lục Kiêu, cũng vì mỹ mạo của bản thân mà đắc ý nên sao có thể cam tâm mà gả cho anh.
Nhưng kết cục không phải cậu thật sự hối hận sao, thậm chí tuyệt vọng mà tuẫn tình tự sát. Thật ra cũng không biết đó có được gọi là tuẫn tình hay không…dù sao cậu cũng chưa từng yêu ai, bên cạnh từ đầu tới cuối cũng chỉ có mình Lục Kiêu.
Lục lão phu nhân cũng cảm thấy tâm can rung lên, nàng biết đây là lời nói thật. Nàng khi trẻ cũng là một Omega xinh đẹp nên cũng có vô số gia tộc tới cầu hôn, nhưng cuối cùng nàng yêu và gả cho Lục tướng quân không phải cũng vì ông rất đẹp trai, tài giỏi sao.
Nhưng nàng thật không ngờ con dâu của mình lớn lên xinh đẹp vậy mà lại coi trọng nét đẹp nội tâm, thật sự với con trai của nàng đây là điều tốt đến không thể tốt hơn.
Lục lão phu nhân nhặt lên vài hòn đá ném lên mặt nước, lại nhặt vài hòn đá khác đưa Lăng Sầm để cậu cùng nàng ném. Vừa ném vừa hạ tâm tình mà nhàn thoại: “Lăng Sầm, con muốn sinh con chưa?” Nói xong lại che miệng cười mà sửa lời: “Con còn trẻ như vậy, sự nghiệp lại đang phát triển, việc này cũng có thể từ từ suy xét.”
Nàng nóng vội hỏi chuyện này bởi vì bác sĩ tâm lý nói trạng thái cảm xúc của Lục Kiêu rất bất ổn, nên có điều gì ràng buộc thì sẽ tốt hơn, mà còn gì hơn một đứa con huyết mạch tương liên?
Nàng ngày đêm nghĩ tới điều này mà phát sầu, hận không thể bắt Lục Kiêu tự sinh một đứa, nhưng Lục Kiêu không tự sinh được thì đành kiếm một con dâu về trước rồi cháu nội mới có thể có.
Hiện tại con dâu đã có, mà con dâu này lại thích con trai nàng nên mới nhịn không được mà hỏi ra. Hỏi xong nàng lại thấy hơi kỳ kỳ nha, người ta bước chân vô cửa nhà chồng mới có một ngày mà đã bị hỏi vấn đề này, thiệt là xấu hổ đành lấp liếm một câu. Nhưng trong lòng nàng vẫn thật mong chờ một đáp án. Thấy Lăng Sầm định nói, nàng vội vàng chăm chú lắng nghe.
Lăng Sầm bị Lục lão phu nhân làm cho xấu hổ không thôi. Đời trước cậu tiếp xúc với nàng không nhiều, biểu hiện của nàng luôn là ôn hòa tôn trọng nhưng cao quý xa cách. Có bao giờ mà nói qua mấy vấn đề thân mật vậy đâu.
“Con..kỳ thật cũng có nghĩ về điều này…Con hiện tại sự nghiệp đang phát triển, nếu cố gắng thêm vài năm có khả năng đi tranh một cái ảnh đế.” Lăng Sầm mặt đỏ bừng, mân mê mấy hòn đá trong tay, lúng búng: “Nhưng đó là trước khi con gặp được Lục Kiêu. Nên hiện tại…nếu có thể…con cũng thật mong…cùng anh ấy sinh một hài tử.”
Lăng Sầm chưa từng sinh con, kiếp này thậm chí còn chưa có được ngủ qua với chồng mình nữa là, vậy mà mẹ chồng còn hỏi cái này, thiệt là rối não quá xá, nhưng cũng phải thành thật biểu đạt tâm ý.
Lục lão phu nhân chăm chú lắng nghe từng lời của Lăng Sầm so với muỗi vo ve cũng không lớn hơn mấy. Sau khi xác định không có nghe lầm, nàng thiệt là vui ghê nha. Đây đúng là con dâu tri kỉ trong lòng mình nè!
Nghĩ một hồi nàng lại tự hỏi, không đến nỗi mình mong quá mà ảo giác ra một người con dâu như vậy chứ???? 囧囧
Nghĩ bậy nghĩ bạ chứ Lăng Sầm vẫn còn đang nói, nên nàng vẫn dồn khí đan điền, dùng mười phần công lực mà tiếp tục lắng nghe. Con dâu cái gì cũng tốt chỉ là nói chuyện nhỏ quá đi mất, thiệt là khổ cho một bà già như nàng, vừa lơ đãng là không nghe thấy.
“Lục thượng tướng thật sự rất ưu tú nên con hy vọng trong năm nay có thể cùng anh ấy sinh một hài tử luôn.” Lần này khẳng định tâm ý nên Lăng Sầm không còn nói quá nhỏ nữa. “Kỳ thật, đối với sự nghiệp con cũng không có yêu cầu cao. Con vẫn nghĩ muốn điều gì thì nên chuyên tâm mà làm một việc thôi, nên nếu đã có gia đình, con… mà anh ấy…” Ngừng một chút để tìm lời, Lăng Sầm lại nói: “Tình huống của anh ấy cũng không tốt, con hy vọng có thể ở bên chăm sóc anh ấy, ít nhất cho đến khi tâm lý anh ấy ổn định và tích cực điều trị. Trước hết con thật muốn xử lý tốt việc gia đình, nếu còn thừa lực con mới tính đến sự nghiệp.”
Lục lão phu nhân có âm vọng trong đầu: “Lục thượng tướng thật sự rất ưu tú! Rất ưu tú! Rất ưu tú…” Con mình tất nhiên nhìn sao cũng thấy tốt. Trước kia trong mắt mọi người cũng thật sự là một thanh niên tài tuấn, nhưng hiện tại… Thật không hiểu sao mà Lăng Sầm thấy được cái ưu tú này nữa!!!
Lục lão phu nhân nghe lới Lăng Sầm mà chỉ cảm thấy (o_O) ! nghe xong dự tính tương lai của con dâu thì lại càng muốn té khỏi ghế. Nàng thật hoài nghi khả năng nhìn thấu nhân tâm luyện ra trong giới quý tộc đã không còn linh, nhìn Lăng Sầm nàng biết đều là lời thật lòng, nhưng sao lại cảm thấy rất thật lòng lại cũng rất kỳ quái a, chả lẽ nàng già thật rồi, không còn hiểu người trẻ nghĩ gì?
Gả cho một người chồng tàn phế, một ngày sau đã cùng mẹ chồng thân thiết hoạch định tương lai, là một hồng nhân lại đòi vì chồng mà rời khỏi giới giải trí, lại còn đòi sinh con ngay, này có khi nào bị đoạt xá không???
Hay là nàng thật sự ngày mong đêm mong nên chấp niệm hóa thành ảo giác ra một người con dâu lý tưởng đến không thực???
Lăng Sầm nói xong thấy Lục lão phu nhân ngồi im ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: “Mẹ…???”
Lục lão phu nhân: “Ha ha! Ha ha!”
Suy nghĩ trong đầu nàng chạy mấy vòng mới phục hồi tinh thần, nhìn sang Lăng Sầm cũng đang nghễnh ngãng nhìn nàng, trên má ửng đó vẫn chưa tan, đành nói: “Vậy con hãy cứ ở bên Lục Kiêu đi, hai ngày nữa ta đưa con đi kiểm tra sức khỏe nhé?”
Lăng Sầm ngốc ngốc gật gật đầu. Lục lão phu nhân đứng lên nói: “Con không cần theo ta nữa, ta đi về trước, việc kia chúng ta cứ định vậy đi.”
Lăng Sầm lễ phép đứng lên đưa tay tiễn nàng đi, sau đó ngồi lại trên ghế dài nhìn mặt hồ phát ngốc, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lục lão phu nhân chân thấp chân cao mà đi. Không biết lão Lục khi nào mới trở về, phải kể cho ổng nghe mới được chứ nàng thiệt sự là vẫn còn nghĩ không thông. Đứa nhỏ này chắc không phải là gián điệp chứ? Chứ không thiệt không có lý do nào mà có một người tốt như vậy nha!!!
Tiểu kịch trường:
Lục lão phu nhân: Khẳng định con dâu là gián điệp, phải kêu lão Lục tra tra tra….. (×﹏×)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất