Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 115

Trước Sau
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn , cậu lại cùng chồng bắt đầu một hành trình mới .

Không lâu trước đó Tần Phong nhận được lời mời của Thành chủ tinh cầu Thanh phong , do trước đó không lâu ông ta có nhận ơn cứu mạng của anh cho nên nhất quyết muốn anh phải đến nhà chơi để ông tỏ lòng biết ơn , cũng là tiện tiếp nhiên liệu cho chiến hạm .

Thanh phong tinh là nơi của những ngọn gió bất chợt , người nơi đây cũng như ngọn gió lúc nhẹ nhàng lúc cuồng bạo nhưng lại rất uyển chuyển đẩy đưa.

Thành chủ của nơi này tên là Thanh Dật Phong .

Bề ngoài ông cũng là người hào hoa phong nhã , cách làm người cũng không tệ .

Lâm Hàn bị bắt ép mặc chiếc áo khoát rộng hết cỡ , nhìn qua chẳng khác nào quả bóng di động . Người không biết còn tưởng cậu béo , trừ bỏ khuôn mặt hơi tròn một chút .

Đội ngũ cứ thế chậm rì rì tiến vào thành .

Thanh Dật Phong mang nụ cười phóng khoáng bước tới chào đón đoàn người .

" Haha cuối cùng ta cũng có vinh hạnh được tiếp đón Tần thiếu tướng . Thật vạn hạnh cho ta "

Tần Phong khách sáo đáp " Đa tạ thành chủ đã có lòng tiếp đãi "

" Không cần phải khách sáo , là thiếu tướng đã cứu ta một mạng , ta vẫn còn chưa có dịp báo đáp ngài .

Vị này là ...". Ông ta nhìn sang thiếu niên xinh đẹp được anh bảo hộ trong vòng tay .

" Đây là vợ của tôi Lâm Hàn "

" Hoá ra là thiếu tướng phu nhân , tôi thật vinh hạnh

khi có thể tiếp đón cả hai người , nào xin mời " ông thủ thế mời khách với hai người .

Lâm Hàn gật đầu " Xin cảm ơn "

Đối với mọi người trong tinh hệ mà nói thì vị thiếu tướng phu nhân này vẫn là một bức màn bí ẩn . Không có lấy một bức ảnh về cậu , họ chỉ biết rằng cậu rất đẹp , rất tài hoa , rất mạnh nhưng cũng chỉ là một kẻ ngoại tinh và mồ côi . Nghĩa là cậu không có thế lực chống lưng , vậy cho nên ... có không ít người vẫn cho rằng mình vẫn còn cơ hội.

Ở một nơi khác , có vài người luôn nhìn

chằm chằm vào hai người bàn tán .

" Vị thiếu tướng kia quả thực rất đẹp trai nha , ta càng nhìn lại càng yêu thích . Người như vậy ... mới xứng đáng với bảo bối của chúng ta "

" Việc đó còn phải nói sao ? Nhưng mà ... anh ta hình như đã có vị hôn thê , còn mang về ra mắt .

Hơn nữa .... mọi người nhìn xem , cậu thiếu niên xinh đẹp kia , được bảo hộ cẩn thận như vậy xem ra rất được sủng ái "

" Hừ , xinh đẹp thì đã sao ? Cũng chỉ là một tên mập chậm Chạp , có chỗ nào để mang ra so sánh "

" Nói cũng phải , bảo bối của ta mới là người hoàn mỹ nhất . Vị trí thiếu tướng phu nhân kia chỉ xứng với con mà thôi " người đàn ông với gương mặt dễ nhìn nhẹ nhàng xoa lên gương mặt khả ái xinh đẹp của con trai .

Yến tiệc còn chưa bắt đầu nhưng cuộc chiến của mấy má hàng rau thì đã bắt đầu .

Mặc dù biết thiếu tướng lần này ghé thăm còn mang theo vợ nhưng hình như chẳng ai có ý định lùi bước mà còn hăng máu hơn .

Cộc cộc ____

" Vào đi " Tần phong không vui nói .

Người vừa bước vào là một thanh niên xinh đẹp với đôi mắt đào hoa , gương mặt yêu mị lã lơi , thân hình vì ăn mặc quá mỏng manh nên để lộ vòng eo thon nhỏ .

Cậu ta cầm trong tay chiếc khai đựng lễ phục tinh xảo.

" Thiếu Tướng , rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài vào lúc này . Tôi là Thanh Dật Hi , là con trai của thành chủ .

Tôi đã tự tay chuẩn bị cho ngài một bộ lễ phục , hy vọng tối nay ngài sẽ mặc nó . Để tôi giúp ngài mặc thử nhé , nếu có chỗ nào không vừa ý tôi sẽ sửa lại ngay lập tức " đôi mắt e lệ , gương mặt phím hồng ngượng ngùng nhìn sang .

Tần Phong không đón nhận chỉ đáp " Cảm ơn nhưng tôi không cần . Nếu không còn việc gì xin thứ lỗi tôi không thể tiếp khách lúc này "

Dật Hi không ngượng lại nói " Xin lỗi tôi không cố ý , vậy tôi để đồ lại đây . Xin anh hãy đón nhận chút tâm ý của tôi " cậu ta không cần sự chấp thuận liền đặt quần áo lên giường rồi vờ quay người rời đi .

Sau đó không biết vấp cái gì liền ngã vào người Tần Phong .

Anh nhanh Tay đỡ lấy nhưng chỉ có một tay và cố cách cậu ta xa nhất có thể .

Màn này vừa khéo để Lâm Hàn vừa từ trong toalet bước ra nhìn thấy . Lông mày cậu khẽ nhướng lên "......" dám chơi trò câu dẫn ngay trước mắt của cậu luôn.

Tần Phong lạnh ót lập tức muốn thu tay về nhưng bị Dật Hi nắm chặt rồi vờ ngại ngùng nhìn cậu nói " Thật xin lỗi , là lỗi của tôi . Do tôi không cẩn thận nên mới bị ngã , may mà thiếu tướng ra tay giúp đỡ . Xin cậu đừng hiểu nhầm ... tôi ... chúng tôi ..." càng nói càng có xu hướng ái mụi .

Lâm Hàn mĩm cười bước lại gần Tần Phong , đưa tay nắm lấy cánh tay bị đụng chạm kéo trở về vỗ vỗ vết dơ không nhìn thấy nói " Không sao , cậu có thể đi được rồi " muốn câu dẫn , coi chừng ta cạo sạch vãy của cậu . Hừ

Dật Hi lễ phép chào hai người rồi rời đi .



Lâm Hàn nhìn sang Tần Phong mĩm cười thật sâu sau đó đưa tay ấn lên môi anh nói " Anh đó ... chỉ giỏi thu hút ong bướm mà thôi "

Tần Phòng lập tức lấp kín cái miệng đang hờn dỗi kia , vợ mắng không đáng sợ , đáng sợ nhất là vợ càng mắng sẽ càng có xu hướng mắng đến điên máu . Vậy cho nên dập lửa ngay từ lúc lửa còn chưa bén là ưu tiên hàng đầu trong binh pháp.

Lâm Hàn được dỗ đến vô cùng thoải máy , sau đó mới như phu nhân cao quý được hầu hạ thay lễ phục lộng lẫy , mà còn là đồ đôi cơ.

Cậu ung dung sải bước trong vòng tay bảo hộ của Tần Phong và trong ánh mắt ganh ghét , đố kỵ của cả Đống người trong đại sảnh . Có trừng tới lọt tròng cậu cũng chả sợ .

Mọi người , trừ bỏ đám bán cá ngoài chợ thì những nhân vật khác bảy phần là đánh giá cậu với cái vẻ bề ngoài béo tròn , cái bụng dưới lớp áo rộng thùng thình nhìn rõ đau mắt hột. Họ cũng bán tín bán nghi vì chưa nghe nói qua rằng thượng tướng phu nhân kia có thai , hai người thậm chí còn chưa kết hôn và ở khác tinh hệ nên việc mang thai là không có khả năng .

Nhiều người nhìn thấy cậu trừ bỏ gương mặt không đối thủ thì với cái thân hình béo phệ kia ... họ tự tin mình quyến rũ hơn .

Lâm Hàn mặc kệ mấy lão nhân gia khách sáo đẩy đưa , ai làm gì làm cậu chỉ việc ngồi xem kịch .

Chợt có người lên tiếng " Nhân lúc mọi người đều đang vui vẻ thế này , chi bằng chúng ta đem chút bản lĩnh ra góp vui , mọi người thấy sao ?"

" Được , nhưng ai sẽ thử trước ? Tôi nghe nói con trai Dật Hi của thành chủ tài mạo song toàn , thân hình quyến rũ lại múa vô cùng đẹp . Không biết chúng tôi có diễm phúc được xem cậu biểu diễn không ?"

Thanh Dật Phong đắc ý cười đáp " Được được được , hôm nay ta sẽ bảo Dật Hi biểu diễn chút tài mọn cho mọi người cùng thưởng thức ". Ông ta cũng mong con trai có thể lọt vào mắt xanh của thiếu tướng , như vậy họ liền có thể một bước lên mây .

Trong tràn vỗ tay nồng nhiệt của mọi người , Dật Hi e lệ bước ra . Cậu ta mặc trang phục nữa kín nữa hở vô cùng quyến rũ , quét mắt nhìn Tần Phong đưa tình gửi ý .

Tiếng nhạc nổi lên , điệu múa cũng bắt đầu . Vòng eo nhỏ không ngừng đu đưa , lắc lư đến là dẻo luôn a.

Một Đống người nhìn đến nhỏ dãi , Tần Phong vẫn dán mắt lên người Lâm Hàn ân cần đút trái cây cho cậu .

Một điệu múa rực lửa cứ thế ... trở thành vô hình.

Dật Hi càng thêm tức , cậu ta cố tình nói lớn rằng điệu mua tiếp theo sẽ tặng cho anh , ý tứ chính là muốn anh phải nhìn , nếu không nhìn thì đúng là không phải phép .

Lần này cậu ta múa còn táo bạo hơn , thường xuyên lượn lại chỗ Tần Phong lắc lư vòng eo nhỏ , ánh mắt gợi tình .

Lâm Hàn "......" xin lỗi chế nha , vòng eo của tôi còn quyến rũ hơn chế nhiều a. Cậu đưa tay sờ lên chiếc bụng căng tròn quyền lực của mình .

Tần Phong nhìn thì nhìn nhưng vẫn luôn theo sát nét mặt của Lâm Hàn . Thấy cậu vẫn phi thường bình tĩnh , còn lấy tay xoa bụng cười nhếch môi , lập tức cảm thấy an lòng .

Dật Hi múa xong nhận được rất nhiều lời khen thưởng nhưng vẫn không thấy Tần Phong có phản ứng . Tâm Tình càng hỏng bét , cậu ta nhìn sang Lâm Hàn bụng bia nảy ra quỹ kế .

" Thật thất lễ nhưng bữa tiệc vui như hôm nay mà chỉ có mình tôi thể hiện thì quả thực không hay cho lắm , chi bằng ... thượng tướng phu nhân cũng góp vui với mọi người có được không ? Tôi nghe nói cậu rất tài hoa , cho nên lòng càng thêm ngưỡng mộ , rất mong thiếu tướng phu nhân cho tôi cơ hội mở rộng tầm mắt "

Vài người thích xem kịch cũng hùa theo hưởng ứng .

Lâm Hàn muốn chửi thề , cậu bụng to thế này thì biểu diễn cái rắm ấy .

Tần Phong cau mày " Không cần “

Dật Hi " Thiếu tướng ngài như vậy e rằng không đúng rồi , sao lại không cho phu nhân thể hiện một chút chứ . Như vậy sẽ khiến người khác không phục "

Lâm Hàn nhếch môi cười , được a , thích khiêu thì cậu chiến thôi.

Muốn câu dẫn đúng không , được ... ta sẽ cho mấy người biết thế nào là câu dẫn . Nghẹn chết các người .

" Phong , em thấy cậu ấy nói cũng có lý . Em tuy không có tài cán gì nhưng em cũng có thể hát một bài góp vui cùng mọi người "

" Vậy tôi xin mạng phép cống hiến chút tài mọn , hy vọng mọi người đừng chê cười "

Mọi người " Sẽ không , vui là chính . Thiếu tướng phu nhân nể mặt đã là quá tốt rồi "

Lâm Hàn được Tần Phong dìu đi đến giữa sảnh lớn , cậu giữ anh lại sau đó đưa mắt nhìn mọi người nở nụ cười nói " Vậy tôi xin góp vui bằng một bài hát , tôi hát không được hay lắm mong mọi người lượng thứ cho "

Dật Hi đứng bên cạnh cười lạnh.

Sau đó cậu buông tay Tần Phong , chậm rãi đi vòng quanh anh .

Giọng hát ngọt ngào ấm áp tinh nghịch vang lên :

" Từng giọt mưa long lanh xôn xao

Để mộng mơ trong em bay cao

Anh đâu biết tình này dạt dào"

Đôi mắt nhìn anh tràn đầy tình ý .

" Phố xá thênh thang dáng ai về mơ lúc vai kề

Vẫn thấy miên man từng đêm những cơn mê.

Nhẹ nhàng ru trong đêm thâu

Lung linh cơn mưa ngâu



Mưa gieo mãi làm gì giọt sầu

Hỡi trái tim cô đơn lạc loài hãy nở nụ cười

Để thấy quanh anh tình yêu vẫn có đôi.

Đặt bàn tay lên khoé môi chiếc hôn vẫn xa vời

Đêm vẫn lạnh lùng dù qua phố đông

Người yêu ơi anh biết không , vẫn say đắm trong lòng

Dù thời gian trôi xa tình vẫn trao người thiết tha "

Cậu nắm lấy bàn tay nâng lên cao đặt lên một nụ hôn. Sau đó cười tinh nghịch .

" Khi anh thấy cô đơn lòng anh nhớ ai

Em mong bước chân anh về trong nắng mai

Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn

Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương. "

Cậu tựa người vào lòng ngực anh , nghiêng đầu đưa đôi mắt tình tứ nhìn anh hát câu cuối cùng . Sau đó chậm rãi ngâm lại lần nữa " Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương"

Bốn mắt nhìn nhau tựa như thời gian ngừng trôi , chỉ còn lại tình yêu .

Nhưng một lần nữa cậu rời khỏi vòng tay anh , đôi mắt nhìn ra xung quanh tựa như mọi người không hề tồn tại rồi cất tiếng hát

" Ngoài trời xanh, đôi bướm tung tăng lượn bay,

Mình bên nhau chan chứa tình đắm say.

Cùng mây gió, ta gửi niềm ước mơ ...

Tháng ngày, chung đôi, sắc son tình ta. "

Cậu ôm lấy anh , vuốt ve bờ môi quyến rũ .

" Tình yêu đã cho ta nồng say,

Nguyện muôn kiếp yêu không xa rời."

Hai bàn tay Đan vào nhau , cậu đặt lên trái tim mình rồi nhìn sâu vào đôi mắt anh tiếp tục hát

" Kỷ niệm xưa, in dấu trong tim người ơi,

Đừng xa cách cho mắt lệ ướt mi

Tình em sẽ mãi gửi trao....

Đến người, người ơi thấu chăng lòng em "

Cậu nhón chân hôn lên

môi anh rồi lập lại câu hát

" Tình em sẽ mãi gửi trao , đến người ...

Người ơi thấu chăng lòng em..."

Từng câu hát nhưng rót mật vào tim , cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Lần đầu tiên trong đời họ nghe bài hát hay đến vậy .

Dật Hi lặng người nhìn hai kẻ vẫn còn đứng giữa bao người liếc mắt đưa tình .

Lâm Hàn nhìn gương mặt ửng hồng của Tần Phong hài lòng cười thêm sâu , sau đó mới xoay người cúi đầu nhẹ chào khán giả sau khi biểu diễn xong .

Sau đó nhìn Dật Hi cười thêm rạng rỡ. Muốn đấu với tôi sao ? Tôi chấp mười người như cậu .

Mọi người lấy lại tinh thần liền vỗ tay hết sức nồng nhiệt . Chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để bọn họ khâm

phục tài hoa của cậu , múa

đẹp thì đã sao , còn không rung động nỗi trái tim của một người .

Dật Hi siết chặt bàn tay đến trắng bệch , lòng căm hận trỗi dậy triệt để , sát ý trần trụi nhìn Lâm Hàn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau