Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 19
Khi Thông báo thực hiện bước nhảy không gian vang lên , Lâm Hàn còn đang ngớ người đứng nhìn từng chiếc phi thuyền từng chiếc một nỗ tanh bành sau vài lần tấn công mà đến cái bóng của kẻ tấn công đều không nhìn thấy.
Lâm Hàn nghệch mặt đần ra nhìn Leon " Bước nhảy không gian là cái gì mày có biết không ?"
Leon nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn cậu. "....."
Bỗng một tiếng gọi gấp gáp vang lên " Lâm Hàn , nhanh , nhanh đến đây"
Tuyết Nhi đang gấp đến độ mặt nhăn thành một đoàn chỉ chỉ lên chiếc giường của Leon.
Mặc kệ là ý gì , Lâm Hàn liền cùng Leon lau nhanh về chiếc giường . Lồng bảo hộ lập tức được bật lên bao phủ lấy cả ba.
Oành một tiếng , thân tàu bị chấn động mạnh đến độ những người không kịp vào lồng bảo hộ đều bị ném văng thật mạnh vào tường chấn thương nặng đến độ hộc máu.
Trần Phóng càng không phải nói , anh vốn là kẻ ngoại nhân nên đưong nhiên không biết lồng bảo hộ gần nhất nằm ở đâu. Trong lúc anh nghĩ mình sẽ bị ném đi xó xỉnh nào đó thì tay đã bị một người tóm lấy , kéo anh chạy như bay về một khoang bảo hộ cách đó không xa. Thời gian đếm ngược chỉ còn 2 giây , Bạch Lạc Sơn quyết định ném người vào trong rồi bản thân cũng vào cùng. Khoang bảo hộ đóng lại mọi thứ liền chấn động ngay sau đó, Trần Phóng bị hành động của Bạch Lạc Sơn làm cho ngơ người .
Khi chấn động đi qua Bạch Lạc Sơn mới cảm thấy tư thế kề sát của hai người lúc này mới thật ngượng vô cùng.
Hơi ấm , mùi hương bạc hà thơm mát cách lớp áp mỏng truyền qua không che giấu thứ gì . Bạch Lạc Sơn như có thể nghe rõ từng nhịp tim đang đập của người kia , chiều cao tương đương như khiến càm người kia tựa lên vai anh,ảo giác như có thể cảm nhận đường từng múi cơ rắn chắc xuyên qua lớp áo mỏng manh kia.
Bạch Lạc Sơn "......."
Trần Phóng chỉ đơn giản xem đó là ý tốt , liền nhẹ giọng " Anh xem có thể mở cửa ra trước hay không?" Trong khoang một người mà nhét tận hai người cao lớn thì khỏi nói cũng biết nó chật đến thế nào. Dường như anh cảm
Thấy ngươi kia đang không thoải máy,hơi thở có chút gấp gáp.
Khoang bảo hộ mở ra , hai người đều chỉnh sửa lại quần áo rồi như không có việc gì mà tiếp tục xem diễn biến bên ngoài . Ít nhất thì Trần Phóng nghĩ như vậy.
Trong màn đêm tăm tối , một vầng sáng chợt loé, một chiếc tàu bỗng chốc xuất hiện rồi lập tức tăng tốc tháo chạy về phía vành đay sao vỡ, chỉ cần đi qua được nơi này mới chân chính gọi là an toàn . Niềm vui của bọn hải tặc vũ trụ còn chưa kịp Hân hoan đã vụt tắt, một chiếc phi thuyền siêu cấp sa hoa chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh tàu của bọn chúng .
MaCo " Đậu mè , tất cả tập trung năng lượng vào chủ pháo. Vừa công kích vừa rút lui nghe rõ không ?"
Đám thuộc hạ rối rít " Đã rõ"
Chủ pháo của hải tặc tinh tế vẫn không ngừng nả pháo về phi thuyền Tuyết Ưng, chúng muốn nhân cơ hội thoát thân. Càng bắn phá ,lượng năng lượng đòi hỏi càng lớn , con vật nhỏ bé bị tra tấn càng lúc càng tàn nhẫn, sóng tinh thần mãnh liệt phát tán, sức lực của nó đã quá yếu, nó chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ dù cơ hội là không .
Lồng phòng hộ mở ra , Lâm Hàn liền bị là tinh thần lực hỗn loạn kia lôi kéo.thôi thúc . Cậu cảm nhận được sự đau đớn cùng tuyệt vọng mà nó mang lại. Nhưng nó đến từ đâu??
Lâm Hàn bối rối vô cùng. Nhưng bây giờ không phái lúc để rối rắm, hít một hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại cố tập trung mọi giác quan để cảm nhận . Luồng tinh thần lực hỗn loạn bỗng chốc rõ ràng hơn, cậu đã biết đại khái hướng mà nó truyền đến . Lâm Hàn chạy vội đến thành tàu,bên ngoài xa xa kia chính là một chiếc tàu màu đen đang không ngừng bắn phá tấn công về bên mình. Lâm Hàn đơ người trong giây lát ..... nếu thật sự lời cầu cứu xuất phát từ con tàu đó thì ....cậu dường như không có chút cơ hội nào trong tình huống này .
Lâm Hàn tuyệt vọng nhìn sang Leon cũng đang một mặt khó ở. Đi hay không đi???
Lâm Hàn cắn răng " Đi , chúng ta đi cứu người. Mau đến chỗ Vương thiếu , nhanh!" Mặc kệ , còn cơ hội thì nhất định không thể chần chờ , cậu không thể ngoảnh mặt làm ngơ,hơn nữa .... cậu cảm thấy luồng tinh thần lực kia thân quen vô cùng.
Leon lần theo mùi của Vương Thiên Hành một đường chạy thẳng đến phòng chỉ huy mà không gặp chút rắc rối gì. Giây phút chuẩn bị hạ lệnh tiêu diệt tàu địch thì cửa phòng mở ra, Leon và Lâm Hàn chạy đến trước sự bất ngờ của nhiều người.
Vương Thiên Hành hờ hững nhìn Lâm Hàn " Cậu đến đây làm gì? Ở đây không có việc của cậu"
Bầu không khí thập phần nghiêm túc bỗng chốc khiến Lâm Hàn bị dọa đến hít thở không thông, cậu biết cậu xuất hiện ở đây rõ ràng là tìm chết nhưng đã đến rồi thì không thể chùng bước.
Lâm Hàn siết chặt nắm tay đang run rẩy của mình " Tôi ... đến để ... cầu xin ngài cứu người"
Vương Thiên Hành khó hiểu nhìn cậu " Cứu người?? Người ở đâu?"
Lâm Hàn " Là ở trên phi thuyền kia, tôi ... cũng không rõ là người nào nhưng tôi cảm nhận được lời cầu cứu xuất phát từ đó" cậu gian nan đưa tay chỉ ra phi thuyền hải tặc đang chạy trối chết phía xa kia.
Vương Thiên Hành khẽ nhếch mép " còn nếu không cứu thì sao? Tại sao tôi lại phải giúp cậu cứu người?"
Lâm Hàn bị hỏi cho cứng họng thật không có cách để trả lời " .....tôi...." cậu cúi đầu nhìn sang Leon bé nhỏ bên cạnh.
Leon liền chạy đến bên Vương Thiên Hành lấy chân cào cào lên chân anh cầu xin " gâu , gâu .... uuuu" cái bộ dạng muốn rồi lại không muốn khiến mọi người thật sự không biết nó muốn cái gì. Nó đưa mắt nhìn sang Lâm Hàn hồi lâu rồi lại nhìn sang Vương Thiên Hành .
Leon " Gâu , gâu gâu ...."
Vương Thiên Hành từ trên cao nhìn xuống hai kẻ góp náo nhiệt một lúc liền thu tầm mắt nhàn nhạt nói " Cho đội cơ giáp chặn tàu và giải cứu con tin"
Tiết Thiệu " Đã rõ thiếu gia"
Đội cơ giáp gồm ba người lập tức xuất phát, oanh tạc chiếc phi thuyền đang bỏ trốn đến vô pháp chống đỡ. Thủ pháo liên tục bị triệt hạ. Thành công chiếm tàu và tìm kiếm tù binh.
Phi thuyền Tuyết Ưng , Vương Thiên Hành nhận dược cuộc gọi báo cáo rằng trên tàu không tìm thấy người nào bị bắt làm tù binh cả. Họ chỉ tìm thấy một con vật đang bị nhốt trong một chiếc lồng , mà hình liền xoay về phía chiếc lồng với một con vật nhỏ gầy màu lông trắng như tuyết đang nằm thoi thóp.
Khoảnh khắc nhìn thấy con vật nhỏ Leon và Lâm Hàn gần như đồng
loạt kích động " Là nó , có thể là nó. Xin hãy mang nó về ,làm ơn " cậu cảm thấy tim mình đập rất rất nhanh ,nhanh đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài lồng ngực. Mắt vẫn dán trên màn hình không rời khỏi.
Leon " Gâu gâu gâu ...." càng ngược tâm hơn ,vừa kích động nhe nanh lại vừa vẩy đuôi mừng rỡ . Dường như nó cũng không biết làm sao cho phải.
Vương Thiên Hành lặng lẽ thu biểu tình của cả hai vào mắt. Rõ ràng lượng tinh thần lực mong manh đến gần như không thể cảm nhận được , nếu không phải người có thực lực thì càng không thể cảm nhận nếu không có máy móc hỗ trợ. Anh khẽ cong khoé môi đầy hứng thú nhìn Lâm Hàn.
Vương Thiên Hành mắt loé lên tiếu ý hỏi " Nói cho ta nghe xem Dựa vào đâu mà cậu xác định trên phi thuyền kia có người cần cậu cứu giúp ở khoảng cách xa như thế?"
Lâm Hàn mở to đôi mắt đầy vẻ bối rối nhìn anh, chính cậu cũng không biết phải giải thích thế nào ,miệng lắp bắp đáp " Tôi ...tôi...cũng không biết. Tôi chỉ cảm giác như có cái gì đó đang vẫy gọi tôi trong đầu. Cảm giác như .... không biết nói thế nào. Chỉ là muốn ...thử một lần ..." tiếng nói càng nhỏ dần rồi im bặt,đầu cũng cuối xuống không thể trong thấy biểu tình trên gương mặt.
Tiết quản gia và Vương thiên Hành liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời đi .
Đội cơ giáp tháo gỡ chiếc lồng đặc biệt rồi mang theo con vật nhỏ bên trong và tên thuyền trưởng Maco cùng rời đi. Không lâu sau, một trận pháo hoa màu đỏ nở rộ giữa ngân hà mênh mông. Chín thức đặt dấu chấm hết cho một băng cướp đen đủi.
Tên Maco áp mặt lên mặt kính của chiến phi thuyền cỡ nhỏ gào lên đau đớn " Khôngggggg....khônggg thể như thế được , lũ khốn kiếp tau sẽ giết hết chúng mày ..."đó là tất cả niềm
Tự hào của hắn. Là quãng đời vui vẻ của hắn ,là huynh đệ thân thiết nhất của hắn. Nhìn nó nổ Tan tành ngay trước mắt khiến hắn đau đớn vô cùng , chỉ hận không thể giết tất cả lũ khốn kiếp kia.
Giây phút Maco và con thú nhỏ được đưa đến phòng chỉ huy , thú nhỏ đã được mang ra khỏi lồng giam ,trong nó yếu ớt đến đáng thương nhưng vẫn không ngừng nhe nanh hăm dạo tấn công kẻ địch.
Tên Maco bị cận vệ áp giải đến cơ hội muốn giãy giụa cũng không có .chỉ có thể gân cổ lên mắng " Cm chúng mày , tau nhất định sẽ giết chết hết lũ khốn chúng mày trả thù cho huynh đệ tau. Bọn khốn kiếp,mau thả tau ra. Chúng mày nhất định phải chết ...." hắn còn chưa nói xong đã ăn một đấm trào cả nước mắt không nói nên lời.
Lâm Hàn nhìn con vật nhỏ bé đáng thương vẫn đang cố gắng tự vệ trong tay cận vệ khiến cậu xót vô cùng, cậu muốn tiến đến ôm lấy nó nhưng .... khí thế của Vương Thiên Hành khiến cậu không dám hành động bừa bãi. Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn lén anh ....
Vương Thiên Hành lại cùng lúc liếc sang khiến Lâm Hàn giật thót , nhìn lén mà còn bị bắt quả tang cậu đành nặn ra nụ cười cứng ngắt khỏe 8 cái răng "......" nước mắt muốn rớt tới nơi.
Vương Thiên Hành hất cằm ra hiệu,
cận vệ liền mang con vật nhỏ đi về phía Lâm Hàn nói nhỏ " Cẩn thận , đừng giật mình làm rơi nó đấy" nói rồi dưới ánh mắt Nai to tròn ngơ ngác của Lâm Hàn vươn tay đưa con vật sang cho cậu.
Tay vừa ôm được vật nhỏ liền bị một dòng điện tấn công trực diện khiến cậu không kịp chuẩn bị mà hét lên một tiếng " Aaaa....." tay cậu theo phải xạ muốn buông ra nhưng rất trí não
nhanh đã ngăn cản được hành động theo quán tính kia, dòng điện khiến tay cậu tê dại , nhưng có thể cảm nhận ra nó đang nhẹ đi. Không còn đau đớn nhiều nữa. Lâm Hàn gian nan bình ổn hơi thở cũng cảm xúc, tay cũng cố gắng nhẹ nhàng giữ lấy con vật để nó không bị rơi xuống.
Cậu liếc mắt sang cận vệ ban nãy hãy còn đợi xem kịch vui khẽ nhíu mày rồi lại chuyển tầm mắt sang con vật nhỏ trong vòng tay mình.
Dường như cảm nhận được rằng cậu không có ác ý nên nó đã ngoan ngoãn cho cậu ôm vào trong lòng, đôi mắt nâu nhạt hơi loé ánh vàng đượm một màu u sầu. Bộ lông trắng như tuyết vừa dài vừa êm thật nhìn không ra rằng mới 1s trước nó còn cứng như đá không ngừng phóng điện công kích.
Tên cận vệ đang mỏi mắt xem kịch vui bỗng như bị xì hơi đầy thất vọng, tuy anh ta được Trãi qua huấn luyện nghiêm ngặt không sợ đau thương nhưng bị điện giật cũng đau chứ. Cứ tưởng sẽ nhìn thấy cậu ngốc kia bị giật cho kêu la thê thảm cơ, ai mà ngờ gió lại đổi chiều nhanh như thế.
Vương Thiên Hành nhìn con vật nhỏ đầy hứng thú nói " Xem ra nó thật sự rất thích cậu "
Lâm Hàn nghe thấy thế liền nhìn sang vui vẻ đáp " Có lẽ vậy ,tôi ....có thể nuôi nó được không ? " nói rồi cậu chớp đôi mắt phượng long lạnh đầy chờ mong.
Vương Thiên Hành ánh mắt nuông chiều đáp " Có thể "
Lâm Hàn " Cảm ơn Vương Thiếu" nói rồi lại vui vẻ thử thăm dò rồi vuốt ve bộ lông mềm mại trong lòng.
Tên Maco nằm dưới đất vất vả chịu đựng cơn đau , một lúc lâu sau hắn nhịn không được việc bị kẻ khác phổng tay trên liền gào lên ầm ĩ " khụ khụ .... Cmm nó là của tau, trả lại cho tau. Chúng màu không ai được quyền cướp nó khỏi tau. Nói cho chúng mày biết tau không chỉ có một mình , phía sau tau còn thế lực chống lực mà chúng mày không thể địch lại, khôn hồn thì thả tau ra, bằng không thì chúng may đừng hòng sống xót." Hắn dĩ nhiên là có người chống lưng, bằng không hắn cũng không to gan đến mức đến tận vùng cai quản của quân liên bang mà cướp bóc không kiêng kỵ.
Vương Thiên Hành lười bố thí với thứ thấp hèn này dù chỉ là một ánh mắt.
Tiết quản gia bấy giờ mới lên tiếng " Ta cũng rất muốn biết Thế lực nào mà Có thể khiến cho một băng cướp vũ trụ nhỏ bé như các ngươi có thể tự tin đến vậy? Ngươi nói xem liệu ta có biết không?"
Maco chật vật đứng dậy , hất cằm kênh kiệu " Chúng mày là cái thá gì mà cần biết người đó là ai, chúng này chỉ cần biết ở đế đô tinh này tất cả đều phải phục tùng người đó, sống chết đều là người đó quyết định. Lũ khốn chúng mày nên biết điều mau thả tau ra, nếu không hôm nay chúng mày Sẽ chôn xác tại đây "
Tiết quản gian " Có nhân vật lợi hại như vậy sao? Nếu có thì chẳng phải nên đến rồi hay sao? "
Maco mắc nghẹn " ....." hắn đến giờ còn chưa kịp cầu cứu lấy gì biết mà đến đây.
Đến lúc này hắn chỉ có thể nghĩ cách kéo dài mạng sống của mình rồi lén lút cầu cứu,giữ được rừng xanh thì không lo thiếu củi xe đốt.
Maco cười to " hahaha .... đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ. Tau đã yêu cầu chi viện , tọa độ của chúng mày cũng đã được xác định . Khuyên chúng màu nên Thức thời mà buông vũ khí đầu hàng,tau sẽ tha mạng cho"
Trong lúc lơ đễnh Maco nhìn lướt qua Lâm Hàn,hắn cảm thấy trông cậu rất quen,dường như đã gặp ở đâu đó. Trí nhớ của hắn luôn rất tốt,chỉ là phải mất chút thời gian .
Tiết quản gia thấy hắn nhìn Lâm Hàn chăm chăm liền im lặng chờ diễn biến .
Lát sau, như nhớ ra điều gì Maco liền cười đểu " hắc hắc hắc còn tưởng là ai , hoá ra là tên nô lệ thối tha nhà ngươi. " hắn nhìn Lâm Hàn đầy tà ý.
Lâm Hàn bỗng dưng bị điểm danh liền nghệch mặt ra cảnh giác hỏi " Anh ... biết tôi?"
Maco tiến đến muốn gác tay lên vai cậu liền bị một cận vệ phía sau tiện tay hất một cái rõ mạnh khiến hắn xuýt thì trật khớp. Đôi mắt trở nên ngoan độc nhìn cận vệ rồi nhìn sang Lâm Hàn
Maco " Thằng chó, mày nghĩ thoát khỏi tay tau một lần là thoát được cả đời à? Lớn lên trông cũng đẹp mã đó chứ, đúng là đáng tiếc khi để mày đi.
Nếu không phải lúc đó tau đang cần tiền thì thằng cha mày cũng chẳng chuộc nỗi mày"
Lâm Hàn như lạc trong sương mù ".....Anh biết tôi sao?"
Maco " Phi. Giả đò mất trí với tau ah"
Maco nói tiếp ,hắn đưa mắt nhìn Vương Thiên Hành đắc ý " Cái thứ rác rưởi tau vứt đi mà chúng mày cũng nhặt cho được. Mà thôi tau dùng cũng chán rồi , tặng cho mày coi như quà gặp mặt , giờ thì thả tau ra, đưa cho tau một chiếc phi thuyền . Ân oán lần này tau không tính toán với chúng mày, sao hả?"
Nghe những lời nhục mạ không đầu không đuôi kia đầu Lâm Hàn đầy dấu chấm hỏi. Miệng mở rồi lại đóng nhưng không hề phát ra âm thanh nào,đầu cậu trống rỗng không hề có chút ký ức gì.
Lâm Hàn đưa đôi mắt ngơ ngác , bất lực nhìn sang Vương Thiên Hành , cậu rất sợ anh sẽ tin lời tên khốn kia mà ghét bỏ cậu.
Vương Thiên Hành vẫn mặt lạnh không biểu tình, anh đã hết kiên nhẫn nghe tên chó chết này sủa sảng liền phất tay ra hiệu cho cận vệ lôi hắn đi.
Maco tái mặt " Như vậy là ý gì? Tau đang cho chúng mày con đường sống, đừng có mà không biết điều. Tau nói chung chúng mày biết nếu đụng đến tau chúng mày sẽ phải trả giá đắt". Hắn bị cận vệ lôi đi nhưng vẫn cố gân cổ lên gào thét đe doạ.
Maco bị lôi đi khuất ,chỉ còn lại Lâm Hàn đứng ngây người chết trân,cậu cảm giác như xung quanh đều là những đôi mắt đầy khinh miệt đang nhìn chầm chầm vào bản thân. Cậu không biết nên phản ứng thế nào? Cậu thật sự không biết hắn nói thật hay chỉ là nói xạo để bôi nhọ cậu.
Vương Thiên Hành Thông thả đứng dậy đi về phía Lâm Hàn còn đang phát ngốc " Mặc kệ hắn , cậu đưa nó đi chữa trị đi "
Lâm Hàn ngước mắt nhìn anh , kinh ngạc , đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn anh đáp " Vâng ,cảm ơn Thiếu gia,tôi xin phép " nói rồi cậu nhanh chóng cùng Leon kẻ trước người sau chuồn nhanh như cơn gió.
————————————————————
Lâm Hàn mang con vật nhỏ đáng thương đến tìm Trần Phóng, rất may là nó chỉ bị kiệt sức chứ không còn vấn đề gì khác . Lâm Hàn lúc này mới yên lòng nhẹ nhõm ngồi cạnh khoang trị liệu theo dõi quá , trông chừng.
Cậu ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ,ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà màu trắng như một màn sương . Trong đầu vẫn là câu nói của Maco , cậu là món đồ vứt đi mà tên kia đã dùng ư?? Rốt cuộc là dùng theo nghĩa nào kia chứ? Mọi thứ chỉ vì một câu nói hàm nghĩa mơ hồ nhuộm đen tất cả .
Bình tĩnh lục tìm trong trí nhớ, cậu từng có một giấc mơ dài cay đắng. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ cho tới hôm nay cậu mới hiểu nó chính là ký ức còn xót lại của nguyên chủ, chỉ là .... cậu thật sự không tìm thấy ký ức gì liên quan đến tên kia.
Đau đầu quá , càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ thật hỗn loạn , một vài ký ức vụn vỡ hiện lên , chớp mắt xuất hiện lướt qua rồi biến mất. Gần trong gang tất rồi lại vụt mất, đầu bỗng chốc đau đớn kịch liệt , cậu ôm đầu cắn răng chịu đựng chỉ dám phát ra những tiếng rên khe khẽ " aaa ....ưmmmm"
Leon bé nhỏ thấy cậu bất thường liền chạy đến bên cạnh cất tiếng sủa " Gâu Gâu ..."
Lâm Hàn " aaaaa......"
Tiếng bước chân hối hả vang lên, Trần Phóng bước vào đầu tiên liền lau nhanh về phía Lâm Hàn đỡ lấy cậu " Lâm Hàn ..... cậu sao vậy?"
Lâm Hàn lắc lắc đầu thều thao đáp " Không ....sao, đau đầu chút thôi "
Trần Phóng không hỏi nữa liền đỡ lấy cơ thể đang run rẩy thống khổ kia.
đợi cậu bình ổn lại mới hỏi tiếp " Cậu cảm thấy sao rồi? Vì sao lại đau đầu?"
Lâm Hàn mặt mày tái xanh chậm rãi nâng mắt lên nhìn Trần Phóng rồi nhìn sang Bạch Lạc Sơn đang đứng cách đó không xa nhìn sang đáp " Tôi .... lúc nãy tôi ... có gặp một người ,chính là người vừa bị Vương thiếu bắt về. Hắn ta nói ...hắn quen biết tôi, hắn nói ..."
Trần phóng mặt lạnh hỏi " Hắn nói gì?"
Lâm Hàn nuốt vội ngụm nước bọt đáp " hắn nói hắn biết tôi, hắn nói rằng
tôi là món đồ chơi mà hắn đã chơi chán , hắn nói ... tôi là thứ đồ rác rưởi mà hắn đã vứt đi vậy mà mọi người lại ..... nhặt về " nói rồi cậu cười khổ nhìn vào mắt Trần Phóng chờ xem phản ứng có thể là ghê tởm của anh.
Chỉ là phản ứng đó sẽ mãi mãi không xuất hiện , Trần Phóng lạnh giọng hỏi " Cậu có biết hắn ta có thân phận gì không?"
Lâm Hàn cố nhớ lại " Hình như hắn là hải tặc tinh tế"
Trần Phóng phút chốc liền tỏa ra hàn khí nhìn cậu nói " hắn ta giờ đang ở đâu cậu biết không ?" đôi mắt đầy sát ý không che giấu.
Lâm Hàn nghệch mặt đần ra nhìn Leon " Bước nhảy không gian là cái gì mày có biết không ?"
Leon nghiêng đầu ngốc ngốc nhìn cậu. "....."
Bỗng một tiếng gọi gấp gáp vang lên " Lâm Hàn , nhanh , nhanh đến đây"
Tuyết Nhi đang gấp đến độ mặt nhăn thành một đoàn chỉ chỉ lên chiếc giường của Leon.
Mặc kệ là ý gì , Lâm Hàn liền cùng Leon lau nhanh về chiếc giường . Lồng bảo hộ lập tức được bật lên bao phủ lấy cả ba.
Oành một tiếng , thân tàu bị chấn động mạnh đến độ những người không kịp vào lồng bảo hộ đều bị ném văng thật mạnh vào tường chấn thương nặng đến độ hộc máu.
Trần Phóng càng không phải nói , anh vốn là kẻ ngoại nhân nên đưong nhiên không biết lồng bảo hộ gần nhất nằm ở đâu. Trong lúc anh nghĩ mình sẽ bị ném đi xó xỉnh nào đó thì tay đã bị một người tóm lấy , kéo anh chạy như bay về một khoang bảo hộ cách đó không xa. Thời gian đếm ngược chỉ còn 2 giây , Bạch Lạc Sơn quyết định ném người vào trong rồi bản thân cũng vào cùng. Khoang bảo hộ đóng lại mọi thứ liền chấn động ngay sau đó, Trần Phóng bị hành động của Bạch Lạc Sơn làm cho ngơ người .
Khi chấn động đi qua Bạch Lạc Sơn mới cảm thấy tư thế kề sát của hai người lúc này mới thật ngượng vô cùng.
Hơi ấm , mùi hương bạc hà thơm mát cách lớp áp mỏng truyền qua không che giấu thứ gì . Bạch Lạc Sơn như có thể nghe rõ từng nhịp tim đang đập của người kia , chiều cao tương đương như khiến càm người kia tựa lên vai anh,ảo giác như có thể cảm nhận đường từng múi cơ rắn chắc xuyên qua lớp áo mỏng manh kia.
Bạch Lạc Sơn "......."
Trần Phóng chỉ đơn giản xem đó là ý tốt , liền nhẹ giọng " Anh xem có thể mở cửa ra trước hay không?" Trong khoang một người mà nhét tận hai người cao lớn thì khỏi nói cũng biết nó chật đến thế nào. Dường như anh cảm
Thấy ngươi kia đang không thoải máy,hơi thở có chút gấp gáp.
Khoang bảo hộ mở ra , hai người đều chỉnh sửa lại quần áo rồi như không có việc gì mà tiếp tục xem diễn biến bên ngoài . Ít nhất thì Trần Phóng nghĩ như vậy.
Trong màn đêm tăm tối , một vầng sáng chợt loé, một chiếc tàu bỗng chốc xuất hiện rồi lập tức tăng tốc tháo chạy về phía vành đay sao vỡ, chỉ cần đi qua được nơi này mới chân chính gọi là an toàn . Niềm vui của bọn hải tặc vũ trụ còn chưa kịp Hân hoan đã vụt tắt, một chiếc phi thuyền siêu cấp sa hoa chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh tàu của bọn chúng .
MaCo " Đậu mè , tất cả tập trung năng lượng vào chủ pháo. Vừa công kích vừa rút lui nghe rõ không ?"
Đám thuộc hạ rối rít " Đã rõ"
Chủ pháo của hải tặc tinh tế vẫn không ngừng nả pháo về phi thuyền Tuyết Ưng, chúng muốn nhân cơ hội thoát thân. Càng bắn phá ,lượng năng lượng đòi hỏi càng lớn , con vật nhỏ bé bị tra tấn càng lúc càng tàn nhẫn, sóng tinh thần mãnh liệt phát tán, sức lực của nó đã quá yếu, nó chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ dù cơ hội là không .
Lồng phòng hộ mở ra , Lâm Hàn liền bị là tinh thần lực hỗn loạn kia lôi kéo.thôi thúc . Cậu cảm nhận được sự đau đớn cùng tuyệt vọng mà nó mang lại. Nhưng nó đến từ đâu??
Lâm Hàn bối rối vô cùng. Nhưng bây giờ không phái lúc để rối rắm, hít một hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại cố tập trung mọi giác quan để cảm nhận . Luồng tinh thần lực hỗn loạn bỗng chốc rõ ràng hơn, cậu đã biết đại khái hướng mà nó truyền đến . Lâm Hàn chạy vội đến thành tàu,bên ngoài xa xa kia chính là một chiếc tàu màu đen đang không ngừng bắn phá tấn công về bên mình. Lâm Hàn đơ người trong giây lát ..... nếu thật sự lời cầu cứu xuất phát từ con tàu đó thì ....cậu dường như không có chút cơ hội nào trong tình huống này .
Lâm Hàn tuyệt vọng nhìn sang Leon cũng đang một mặt khó ở. Đi hay không đi???
Lâm Hàn cắn răng " Đi , chúng ta đi cứu người. Mau đến chỗ Vương thiếu , nhanh!" Mặc kệ , còn cơ hội thì nhất định không thể chần chờ , cậu không thể ngoảnh mặt làm ngơ,hơn nữa .... cậu cảm thấy luồng tinh thần lực kia thân quen vô cùng.
Leon lần theo mùi của Vương Thiên Hành một đường chạy thẳng đến phòng chỉ huy mà không gặp chút rắc rối gì. Giây phút chuẩn bị hạ lệnh tiêu diệt tàu địch thì cửa phòng mở ra, Leon và Lâm Hàn chạy đến trước sự bất ngờ của nhiều người.
Vương Thiên Hành hờ hững nhìn Lâm Hàn " Cậu đến đây làm gì? Ở đây không có việc của cậu"
Bầu không khí thập phần nghiêm túc bỗng chốc khiến Lâm Hàn bị dọa đến hít thở không thông, cậu biết cậu xuất hiện ở đây rõ ràng là tìm chết nhưng đã đến rồi thì không thể chùng bước.
Lâm Hàn siết chặt nắm tay đang run rẩy của mình " Tôi ... đến để ... cầu xin ngài cứu người"
Vương Thiên Hành khó hiểu nhìn cậu " Cứu người?? Người ở đâu?"
Lâm Hàn " Là ở trên phi thuyền kia, tôi ... cũng không rõ là người nào nhưng tôi cảm nhận được lời cầu cứu xuất phát từ đó" cậu gian nan đưa tay chỉ ra phi thuyền hải tặc đang chạy trối chết phía xa kia.
Vương Thiên Hành khẽ nhếch mép " còn nếu không cứu thì sao? Tại sao tôi lại phải giúp cậu cứu người?"
Lâm Hàn bị hỏi cho cứng họng thật không có cách để trả lời " .....tôi...." cậu cúi đầu nhìn sang Leon bé nhỏ bên cạnh.
Leon liền chạy đến bên Vương Thiên Hành lấy chân cào cào lên chân anh cầu xin " gâu , gâu .... uuuu" cái bộ dạng muốn rồi lại không muốn khiến mọi người thật sự không biết nó muốn cái gì. Nó đưa mắt nhìn sang Lâm Hàn hồi lâu rồi lại nhìn sang Vương Thiên Hành .
Leon " Gâu , gâu gâu ...."
Vương Thiên Hành từ trên cao nhìn xuống hai kẻ góp náo nhiệt một lúc liền thu tầm mắt nhàn nhạt nói " Cho đội cơ giáp chặn tàu và giải cứu con tin"
Tiết Thiệu " Đã rõ thiếu gia"
Đội cơ giáp gồm ba người lập tức xuất phát, oanh tạc chiếc phi thuyền đang bỏ trốn đến vô pháp chống đỡ. Thủ pháo liên tục bị triệt hạ. Thành công chiếm tàu và tìm kiếm tù binh.
Phi thuyền Tuyết Ưng , Vương Thiên Hành nhận dược cuộc gọi báo cáo rằng trên tàu không tìm thấy người nào bị bắt làm tù binh cả. Họ chỉ tìm thấy một con vật đang bị nhốt trong một chiếc lồng , mà hình liền xoay về phía chiếc lồng với một con vật nhỏ gầy màu lông trắng như tuyết đang nằm thoi thóp.
Khoảnh khắc nhìn thấy con vật nhỏ Leon và Lâm Hàn gần như đồng
loạt kích động " Là nó , có thể là nó. Xin hãy mang nó về ,làm ơn " cậu cảm thấy tim mình đập rất rất nhanh ,nhanh đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài lồng ngực. Mắt vẫn dán trên màn hình không rời khỏi.
Leon " Gâu gâu gâu ...." càng ngược tâm hơn ,vừa kích động nhe nanh lại vừa vẩy đuôi mừng rỡ . Dường như nó cũng không biết làm sao cho phải.
Vương Thiên Hành lặng lẽ thu biểu tình của cả hai vào mắt. Rõ ràng lượng tinh thần lực mong manh đến gần như không thể cảm nhận được , nếu không phải người có thực lực thì càng không thể cảm nhận nếu không có máy móc hỗ trợ. Anh khẽ cong khoé môi đầy hứng thú nhìn Lâm Hàn.
Vương Thiên Hành mắt loé lên tiếu ý hỏi " Nói cho ta nghe xem Dựa vào đâu mà cậu xác định trên phi thuyền kia có người cần cậu cứu giúp ở khoảng cách xa như thế?"
Lâm Hàn mở to đôi mắt đầy vẻ bối rối nhìn anh, chính cậu cũng không biết phải giải thích thế nào ,miệng lắp bắp đáp " Tôi ...tôi...cũng không biết. Tôi chỉ cảm giác như có cái gì đó đang vẫy gọi tôi trong đầu. Cảm giác như .... không biết nói thế nào. Chỉ là muốn ...thử một lần ..." tiếng nói càng nhỏ dần rồi im bặt,đầu cũng cuối xuống không thể trong thấy biểu tình trên gương mặt.
Tiết quản gia và Vương thiên Hành liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời đi .
Đội cơ giáp tháo gỡ chiếc lồng đặc biệt rồi mang theo con vật nhỏ bên trong và tên thuyền trưởng Maco cùng rời đi. Không lâu sau, một trận pháo hoa màu đỏ nở rộ giữa ngân hà mênh mông. Chín thức đặt dấu chấm hết cho một băng cướp đen đủi.
Tên Maco áp mặt lên mặt kính của chiến phi thuyền cỡ nhỏ gào lên đau đớn " Khôngggggg....khônggg thể như thế được , lũ khốn kiếp tau sẽ giết hết chúng mày ..."đó là tất cả niềm
Tự hào của hắn. Là quãng đời vui vẻ của hắn ,là huynh đệ thân thiết nhất của hắn. Nhìn nó nổ Tan tành ngay trước mắt khiến hắn đau đớn vô cùng , chỉ hận không thể giết tất cả lũ khốn kiếp kia.
Giây phút Maco và con thú nhỏ được đưa đến phòng chỉ huy , thú nhỏ đã được mang ra khỏi lồng giam ,trong nó yếu ớt đến đáng thương nhưng vẫn không ngừng nhe nanh hăm dạo tấn công kẻ địch.
Tên Maco bị cận vệ áp giải đến cơ hội muốn giãy giụa cũng không có .chỉ có thể gân cổ lên mắng " Cm chúng mày , tau nhất định sẽ giết chết hết lũ khốn chúng mày trả thù cho huynh đệ tau. Bọn khốn kiếp,mau thả tau ra. Chúng mày nhất định phải chết ...." hắn còn chưa nói xong đã ăn một đấm trào cả nước mắt không nói nên lời.
Lâm Hàn nhìn con vật nhỏ bé đáng thương vẫn đang cố gắng tự vệ trong tay cận vệ khiến cậu xót vô cùng, cậu muốn tiến đến ôm lấy nó nhưng .... khí thế của Vương Thiên Hành khiến cậu không dám hành động bừa bãi. Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn lén anh ....
Vương Thiên Hành lại cùng lúc liếc sang khiến Lâm Hàn giật thót , nhìn lén mà còn bị bắt quả tang cậu đành nặn ra nụ cười cứng ngắt khỏe 8 cái răng "......" nước mắt muốn rớt tới nơi.
Vương Thiên Hành hất cằm ra hiệu,
cận vệ liền mang con vật nhỏ đi về phía Lâm Hàn nói nhỏ " Cẩn thận , đừng giật mình làm rơi nó đấy" nói rồi dưới ánh mắt Nai to tròn ngơ ngác của Lâm Hàn vươn tay đưa con vật sang cho cậu.
Tay vừa ôm được vật nhỏ liền bị một dòng điện tấn công trực diện khiến cậu không kịp chuẩn bị mà hét lên một tiếng " Aaaa....." tay cậu theo phải xạ muốn buông ra nhưng rất trí não
nhanh đã ngăn cản được hành động theo quán tính kia, dòng điện khiến tay cậu tê dại , nhưng có thể cảm nhận ra nó đang nhẹ đi. Không còn đau đớn nhiều nữa. Lâm Hàn gian nan bình ổn hơi thở cũng cảm xúc, tay cũng cố gắng nhẹ nhàng giữ lấy con vật để nó không bị rơi xuống.
Cậu liếc mắt sang cận vệ ban nãy hãy còn đợi xem kịch vui khẽ nhíu mày rồi lại chuyển tầm mắt sang con vật nhỏ trong vòng tay mình.
Dường như cảm nhận được rằng cậu không có ác ý nên nó đã ngoan ngoãn cho cậu ôm vào trong lòng, đôi mắt nâu nhạt hơi loé ánh vàng đượm một màu u sầu. Bộ lông trắng như tuyết vừa dài vừa êm thật nhìn không ra rằng mới 1s trước nó còn cứng như đá không ngừng phóng điện công kích.
Tên cận vệ đang mỏi mắt xem kịch vui bỗng như bị xì hơi đầy thất vọng, tuy anh ta được Trãi qua huấn luyện nghiêm ngặt không sợ đau thương nhưng bị điện giật cũng đau chứ. Cứ tưởng sẽ nhìn thấy cậu ngốc kia bị giật cho kêu la thê thảm cơ, ai mà ngờ gió lại đổi chiều nhanh như thế.
Vương Thiên Hành nhìn con vật nhỏ đầy hứng thú nói " Xem ra nó thật sự rất thích cậu "
Lâm Hàn nghe thấy thế liền nhìn sang vui vẻ đáp " Có lẽ vậy ,tôi ....có thể nuôi nó được không ? " nói rồi cậu chớp đôi mắt phượng long lạnh đầy chờ mong.
Vương Thiên Hành ánh mắt nuông chiều đáp " Có thể "
Lâm Hàn " Cảm ơn Vương Thiếu" nói rồi lại vui vẻ thử thăm dò rồi vuốt ve bộ lông mềm mại trong lòng.
Tên Maco nằm dưới đất vất vả chịu đựng cơn đau , một lúc lâu sau hắn nhịn không được việc bị kẻ khác phổng tay trên liền gào lên ầm ĩ " khụ khụ .... Cmm nó là của tau, trả lại cho tau. Chúng màu không ai được quyền cướp nó khỏi tau. Nói cho chúng mày biết tau không chỉ có một mình , phía sau tau còn thế lực chống lực mà chúng mày không thể địch lại, khôn hồn thì thả tau ra, bằng không thì chúng may đừng hòng sống xót." Hắn dĩ nhiên là có người chống lưng, bằng không hắn cũng không to gan đến mức đến tận vùng cai quản của quân liên bang mà cướp bóc không kiêng kỵ.
Vương Thiên Hành lười bố thí với thứ thấp hèn này dù chỉ là một ánh mắt.
Tiết quản gia bấy giờ mới lên tiếng " Ta cũng rất muốn biết Thế lực nào mà Có thể khiến cho một băng cướp vũ trụ nhỏ bé như các ngươi có thể tự tin đến vậy? Ngươi nói xem liệu ta có biết không?"
Maco chật vật đứng dậy , hất cằm kênh kiệu " Chúng mày là cái thá gì mà cần biết người đó là ai, chúng này chỉ cần biết ở đế đô tinh này tất cả đều phải phục tùng người đó, sống chết đều là người đó quyết định. Lũ khốn chúng mày nên biết điều mau thả tau ra, nếu không hôm nay chúng mày Sẽ chôn xác tại đây "
Tiết quản gian " Có nhân vật lợi hại như vậy sao? Nếu có thì chẳng phải nên đến rồi hay sao? "
Maco mắc nghẹn " ....." hắn đến giờ còn chưa kịp cầu cứu lấy gì biết mà đến đây.
Đến lúc này hắn chỉ có thể nghĩ cách kéo dài mạng sống của mình rồi lén lút cầu cứu,giữ được rừng xanh thì không lo thiếu củi xe đốt.
Maco cười to " hahaha .... đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ. Tau đã yêu cầu chi viện , tọa độ của chúng mày cũng đã được xác định . Khuyên chúng màu nên Thức thời mà buông vũ khí đầu hàng,tau sẽ tha mạng cho"
Trong lúc lơ đễnh Maco nhìn lướt qua Lâm Hàn,hắn cảm thấy trông cậu rất quen,dường như đã gặp ở đâu đó. Trí nhớ của hắn luôn rất tốt,chỉ là phải mất chút thời gian .
Tiết quản gia thấy hắn nhìn Lâm Hàn chăm chăm liền im lặng chờ diễn biến .
Lát sau, như nhớ ra điều gì Maco liền cười đểu " hắc hắc hắc còn tưởng là ai , hoá ra là tên nô lệ thối tha nhà ngươi. " hắn nhìn Lâm Hàn đầy tà ý.
Lâm Hàn bỗng dưng bị điểm danh liền nghệch mặt ra cảnh giác hỏi " Anh ... biết tôi?"
Maco tiến đến muốn gác tay lên vai cậu liền bị một cận vệ phía sau tiện tay hất một cái rõ mạnh khiến hắn xuýt thì trật khớp. Đôi mắt trở nên ngoan độc nhìn cận vệ rồi nhìn sang Lâm Hàn
Maco " Thằng chó, mày nghĩ thoát khỏi tay tau một lần là thoát được cả đời à? Lớn lên trông cũng đẹp mã đó chứ, đúng là đáng tiếc khi để mày đi.
Nếu không phải lúc đó tau đang cần tiền thì thằng cha mày cũng chẳng chuộc nỗi mày"
Lâm Hàn như lạc trong sương mù ".....Anh biết tôi sao?"
Maco " Phi. Giả đò mất trí với tau ah"
Maco nói tiếp ,hắn đưa mắt nhìn Vương Thiên Hành đắc ý " Cái thứ rác rưởi tau vứt đi mà chúng mày cũng nhặt cho được. Mà thôi tau dùng cũng chán rồi , tặng cho mày coi như quà gặp mặt , giờ thì thả tau ra, đưa cho tau một chiếc phi thuyền . Ân oán lần này tau không tính toán với chúng mày, sao hả?"
Nghe những lời nhục mạ không đầu không đuôi kia đầu Lâm Hàn đầy dấu chấm hỏi. Miệng mở rồi lại đóng nhưng không hề phát ra âm thanh nào,đầu cậu trống rỗng không hề có chút ký ức gì.
Lâm Hàn đưa đôi mắt ngơ ngác , bất lực nhìn sang Vương Thiên Hành , cậu rất sợ anh sẽ tin lời tên khốn kia mà ghét bỏ cậu.
Vương Thiên Hành vẫn mặt lạnh không biểu tình, anh đã hết kiên nhẫn nghe tên chó chết này sủa sảng liền phất tay ra hiệu cho cận vệ lôi hắn đi.
Maco tái mặt " Như vậy là ý gì? Tau đang cho chúng mày con đường sống, đừng có mà không biết điều. Tau nói chung chúng mày biết nếu đụng đến tau chúng mày sẽ phải trả giá đắt". Hắn bị cận vệ lôi đi nhưng vẫn cố gân cổ lên gào thét đe doạ.
Maco bị lôi đi khuất ,chỉ còn lại Lâm Hàn đứng ngây người chết trân,cậu cảm giác như xung quanh đều là những đôi mắt đầy khinh miệt đang nhìn chầm chầm vào bản thân. Cậu không biết nên phản ứng thế nào? Cậu thật sự không biết hắn nói thật hay chỉ là nói xạo để bôi nhọ cậu.
Vương Thiên Hành Thông thả đứng dậy đi về phía Lâm Hàn còn đang phát ngốc " Mặc kệ hắn , cậu đưa nó đi chữa trị đi "
Lâm Hàn ngước mắt nhìn anh , kinh ngạc , đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn anh đáp " Vâng ,cảm ơn Thiếu gia,tôi xin phép " nói rồi cậu nhanh chóng cùng Leon kẻ trước người sau chuồn nhanh như cơn gió.
————————————————————
Lâm Hàn mang con vật nhỏ đáng thương đến tìm Trần Phóng, rất may là nó chỉ bị kiệt sức chứ không còn vấn đề gì khác . Lâm Hàn lúc này mới yên lòng nhẹ nhõm ngồi cạnh khoang trị liệu theo dõi quá , trông chừng.
Cậu ngồi tựa lưng vào chiếc ghế ,ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà màu trắng như một màn sương . Trong đầu vẫn là câu nói của Maco , cậu là món đồ vứt đi mà tên kia đã dùng ư?? Rốt cuộc là dùng theo nghĩa nào kia chứ? Mọi thứ chỉ vì một câu nói hàm nghĩa mơ hồ nhuộm đen tất cả .
Bình tĩnh lục tìm trong trí nhớ, cậu từng có một giấc mơ dài cay đắng. Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ cho tới hôm nay cậu mới hiểu nó chính là ký ức còn xót lại của nguyên chủ, chỉ là .... cậu thật sự không tìm thấy ký ức gì liên quan đến tên kia.
Đau đầu quá , càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ thật hỗn loạn , một vài ký ức vụn vỡ hiện lên , chớp mắt xuất hiện lướt qua rồi biến mất. Gần trong gang tất rồi lại vụt mất, đầu bỗng chốc đau đớn kịch liệt , cậu ôm đầu cắn răng chịu đựng chỉ dám phát ra những tiếng rên khe khẽ " aaa ....ưmmmm"
Leon bé nhỏ thấy cậu bất thường liền chạy đến bên cạnh cất tiếng sủa " Gâu Gâu ..."
Lâm Hàn " aaaaa......"
Tiếng bước chân hối hả vang lên, Trần Phóng bước vào đầu tiên liền lau nhanh về phía Lâm Hàn đỡ lấy cậu " Lâm Hàn ..... cậu sao vậy?"
Lâm Hàn lắc lắc đầu thều thao đáp " Không ....sao, đau đầu chút thôi "
Trần Phóng không hỏi nữa liền đỡ lấy cơ thể đang run rẩy thống khổ kia.
đợi cậu bình ổn lại mới hỏi tiếp " Cậu cảm thấy sao rồi? Vì sao lại đau đầu?"
Lâm Hàn mặt mày tái xanh chậm rãi nâng mắt lên nhìn Trần Phóng rồi nhìn sang Bạch Lạc Sơn đang đứng cách đó không xa nhìn sang đáp " Tôi .... lúc nãy tôi ... có gặp một người ,chính là người vừa bị Vương thiếu bắt về. Hắn ta nói ...hắn quen biết tôi, hắn nói ..."
Trần phóng mặt lạnh hỏi " Hắn nói gì?"
Lâm Hàn nuốt vội ngụm nước bọt đáp " hắn nói hắn biết tôi, hắn nói rằng
tôi là món đồ chơi mà hắn đã chơi chán , hắn nói ... tôi là thứ đồ rác rưởi mà hắn đã vứt đi vậy mà mọi người lại ..... nhặt về " nói rồi cậu cười khổ nhìn vào mắt Trần Phóng chờ xem phản ứng có thể là ghê tởm của anh.
Chỉ là phản ứng đó sẽ mãi mãi không xuất hiện , Trần Phóng lạnh giọng hỏi " Cậu có biết hắn ta có thân phận gì không?"
Lâm Hàn cố nhớ lại " Hình như hắn là hải tặc tinh tế"
Trần Phóng phút chốc liền tỏa ra hàn khí nhìn cậu nói " hắn ta giờ đang ở đâu cậu biết không ?" đôi mắt đầy sát ý không che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất