Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 32

Trước Sau
Lâm Hàn bị chọc cười " Phụt haha ha .....mọi người có cần khoa trương như vậy không? Như vầy đi , tối nay chúng ta sẽ ăn gà nướng nhưng là gà nướng đất sét "

Mọi người "???? Được , chúng tôi sẽ giúp cậu một tay "

" Tốt bây giờ chúng ta đi chuẩn bị " nói rồi Lâm Hàn tiến đến khu đất trống bên dòng suối từ trong không gian lấy ra kim giáp điểu lần trước cận vệ bắt được.

Trong lúc cận vệ xử lý gà thịt bảo tiêu nhận nhiệm vụ đi vào rừng tìm mấy chiếc lá to không có độc mang về cùng thật nhiều đất sét. Bảo tiêu nọ thì nhận nhóm lửa rồi không có việc gì làm liền theo sát Lâm Hàn như cái đuôi mà nhìn cậu bận rộn.

Bị nhìn chầm chầm mãi Lâm Hàn cuối cùng cũng không nhịn được mà ném cho người nọ một nữa gốc chuối con ,một con dao bén sau đó rất không khách khí mà chỉ việc . Bảo tiêu ngược lại vô cùng vui vẻ mà làm.

Thấy mọi người hứng thú với việc nấu nướng cậu liền chậm rãi hướng dẫn một lượt nguyên liệu cùng các bước thực hiện. Tận tình giải đáp mọi câu hỏi dù là ngớ ngẩn nhất , tiếng nói cười rộn ràng vang lên không ngừng mãi cho đến khi con gà chính thức được đưa nào Đống lửa lớn để nung chín.

Đường Ngự Long cùng Vương Thiên Hành nhìn thủ hạ cười nói vui vẻ tâm tình cũng vui vẻ theo.

Với người khác thì không nói nhưng với hai người họ chính là huynh đệ cùng mình đồng sinh cộng tử. Ngoài mặt là chủ tớ nhưng đóng cửa thì chính là người một nhà cho nên việc họ cùng nhau dùng bữa cũng không có gì đáng kinh ngạc. Về điểm nay hai vị thiếu gia đều thưởng thức cách đối nhân xử thế của đối phương.

Còn chuyện Lâm Hàn vì chạy loạn mà bị thương liền không ai muốn truy hỏi , chỉ đơn giản cảnh cáo cậu không được phép có lần sau. Chuyến đi săn mặc dù bị giám đoạn nhưng chẳng ai để vào mắt, cho nên vẫn theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành.

Ở một nơi khác trên tinh cầu thủ đô , không nhận được tin hồi báo cũng đồng nghĩa toàn quân bị diệt .

Một người đàn ông bị chọc tức không Hề nhẹ , hắn gầm lên giận dữ rồi lại cười như điên dại " Hahaha .... cứ chờ đó mà xem"

Hắn gọi cho một người , người đàn ông áo đen , cách một màn hình vẫn khiến cho người khác phải run sợ ,tận sâu trong xương tủy là bản năng khuất phục kẻ mạnh " Ngươi muốn gì ?"

Người đàn ông " Giúp tôi giết kẻ đáng chết Kia "

Gương mặt người áo đen ẩn giấu trong bóng tối chậm rãi trả lời " Vẫn là hai tên nhãi kia sao?"

..... " Phải ,mạng của chúng quả thật rất cứng , tôi muốn chúng có đi mà không có về"

Người áo đen " Được , nhưng chỉ một lần này thôi. Ngươi nên nhớ thoả thuận của chúng ta"

...." Tôi lấy mạng ra đảm bảo "

Sau khoảng thời gian chờ đợi mỏi mòn , cuối cùng món gà ăn mày của Lâm Hàn cũng đc được ra lò.

Nhóm cận vệ cùng bảo tiêu vây quanh đầy tò mò quan sát " bây giờ thì ăn nó như thế nào ? Cứ thế này mà ăn ak?"

Lâm Hàn không cười nhạo họ . Cậu tìm một hòn đá to ,rửa sạch từ trước đưa cho bảo tiêu cùng cận vệ để họ đập nát lớp đất sét khô cứng bên ngoài. Mùi hương bên trong liền bung tỏa xông thẳng vào khoang mũi , mọi người liền hít lấy một hơi " Thật thơm ...." mùi thơm

không ngừng nồng đậm hơn sau khi lột đi từng lớp lá bao bọc bên ngoài.

Gà mềm , thấm vị ,nước thịt không mất đi lại càng đậm đà không thể cưỡng.

Một bữa ăn này cộng thêm món gỏi chua ngọt đã khiến mọi người nó căng tới mức chỉ muốn lăn chứ chẳng đi nỗi. Vương Thiên Hành cùng Tần Tranh phá lệ ăn đến phần thứ hai mới hài lòng buông nĩa.

Tâm tình mọi người hôm nay phi thường tốt liền không còn câu nệ chủ tớ , một đường chém giết nhau mà nâng ly vui vẻ quên

trời đất nhưng họ vẫn ăn ý nên chỉ say đến năm sáu phần liền dừng lại.

Vương Thiên Hành thể hiện lòng hiếu khách cũng không hẹp hòi mà xuất ra một cây đàn cổ , bảo Lâm Hàn mua vui cho mọi người .

Nhìn thấy cây đàn nhóm Bảo tiêu tuy không biết giá trị của nó ra sao nhưng độ trân quý thì họ vẫn nhận thức được . Đường Ngự Long càng lúc càng có hảo cảm với người này .

Trừ nhóm cận vệ , mỗi lần thấy Lâm Hàn vào phòng âm nhạc của thiếu gia lén thưởng đàn một mình liền dùng quang não thu âm trực tiếp rồi phát trên tầng số riêng trên tàu cho các đồng đội cùng nghe . Tất cả cận vệ trên tàu đều rất quang minh chính đại mà nghe lén, ( trừ mấy vị tai to mặt lớn nào đó) họ rất thích nghe cậu đàn nhưng vẫn là nghe lén. Cư nhiên hôm nay được đường đường chính chính mà nghe thì vui đến trào nước mắt.

Bạch Lạc Sơn cùng Trần Phóng bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn Lâm Hàn đầy mong chờ.

Tần Tranh sớm đã ngồi nghiêm túc chờ đợi món quà bất ngờ kia.

Bảo tiêu cũng cảm thấy bản thân mình thật sự chưa bao giờ biết rõ về cậu.

Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người , Lâm Hàn hết sức khổ sở mà ngồi vào vị trí trung tâm. Đeo móng gảy , điều chỉnh lại tư thế rồi nhẹ nhàng quét một lượt dây tạo thành một khúc dạo đầu đầy cuốn hút .



Một khúc nhạc Trầm ấm khẽ vang lên , âm điệu du dương réo rắc rồi khoan nhặt .

Khi nhanh , khi chậm rồi ngân dài như đang ngân nga câu hát dịu êm.

Lâm Hàn đàn một lượt những bản đàn cậu thích , mọi người vui , cậu cũng vui.

Bản nhạc thứ năm vừa kết thúc ,mọi người vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc lâng lâng mà khúc nhạc mang lại , Vương Thiên Hành nhìn cậu ôn hoà kiến nghị " cậu có thể vừa đàn vừa hát lại bài hát kia không? Tôi thật sự rất thích nghe !" Phải lần đầu tiên nghe bài hát này anh đã vô cùng yêu thích ,chỉ tiếc Lâm Hàn từ lúc đó vẫn chưa một lần hát lại bài hát kia , có chăng chỉ là tiếng đàn .

Lâm Hàn hơi khựng người cười giả ngu nhìn anh " Bài hát mà thiếu gia nói là bài nào tôi thật sự không biết , thiếu gia nói tên bài hát được không? "

Vương Thiên Hành rất không hiểu ý đáp " chính là bài hát có câu Chân trời xa một khúc cầm vang!" Cậu chưa bao giờ nói với anh tên bài hát này nên hiển nhiên anh không biết nhưng không có nghĩa là anh không nhớ. Trí nhớ rất tốt là đằng khác .

Lâm Hàn giật giật khoé môi hề hề đáp " Được " bài hát này cậu muốn giữ cho riêng mình như giữ một điều ước nhỏ nhoi , bất quá nó cũng không phải bí mật gì cần che giấu.

Mọi người rất hiểu chuyện mà im lặng không ai hé môi dù chỉ một chữ.

Lâm Hàn hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm tình.

Khúc dạo đầu trỗi lên như dẫn dắt người nghe vào một câu chuyện thần tiên.

Tiếng hát cùng tiếng đàn cùng cất lên , giọng hát du dương cùng tiếng đàn trầm bỗng , tâm sự ,nỗi niềm như truyền thẳng vào nội tâm của người nghe .

Nỗi cô đơn tịch mịch , sự nhớ mong chờ đợi trong tuyệt vọng . Một nỗi

niềm .một linh hồn đau khổ....

Cuối bài hát là ánh bình minh , là mối tình chấp cánh bay xa ,mặc kệ hết tất cả ta cùng nhau tay trong tay tiêu dao khắp chốn , chân trời xa vang vọng một tiếng đàn du dương.

Mọi người không ai bảo ai ,tất cả đều tựa hồ cùng trầm mặt cảm nhận hết thảy tình cảm trong bài hát kia , cuối cùng là giọt nước mắt lăn dài trên má ai kia.

Vị bảo tiêu vẫn luôn âm trầm bỗng lộ ra một tia đau lòng trong đáy mắt , nhìn người nọ nước mắt lặng lẽ rơi trái tim liền đau đớn vô cùng. Có phải cậu khóc cho bản thân? Khóc cho nỗi đau của riêng mình? Khóc cho một trái tim bị người ta chà đạp không thương tiếc rồi vứt đi bên lề?

Khóc cho một giấc mơ đã vụn vỡ ....

Tiếng đàn đã im bặt từ lâu Lâm Hàn mới muộn màng thu hồi lại tâm tình cười rạng rỡ nhìn mọi người .

Nhìn nhưng cặp mắt chăm chú nhìn lên mặt mình lúc này cậu mới nhận ra mình thế mà lại rơi nước mắt. Lau vội nước mắt trên mặt cậu liền cười rồi nói lãng sang chuyện khác " Ha ha ngại quá tôi vừa rồi quá nhập tâm , bài hát này là bài tôi thích nhất. Tuy có hơi buồn một chút, mọi người có muốn nghe bài gì khác vui hơn không? Để tôi đàn cho mọi người cùng nghe nhé!" Nói rồi không đợi mọi người trả lời cậu liền đàn vài bài ngắn có tiết tấu vui tươi ,nhưng chỉ đàn chứ không hát.

Mọi người không ai phản đối càng không ai có ý kiến.

Mỗi người một cảm xúc riêng nhưng có một người sớm đã hối hận đến tím cả ruột gan.

Nhìn bảo tiêu đau lòng Tần Tranh mặc dù cảm thấy rất đáng đời nhưng nhìn em mình khổ sở anh cũng đau lòng không kém .

Lần đầu anh nhận thức Lâm Hàn thì cậu chính là một kẻ mặt dày vô sĩ , mặc dù cảm thấy quái lạ khi thấy em trai

Vì muốn đem người về liền ngày đêm cho tàu chạy hết tốc lực mà đuổi theo anh cầu xin đi theo cùng và xin anh giúp đỡ. Tần nhị thiếu cao cao tại thượng cư nhiên có một lần trong đời phải Hạ mình vì một kẻ vô sĩ như vậy. Nhưng Tần Tranh có quy tắc của riêng mình , ân oán luôn rõ ràng minh bạch . Em trai nói cậu bị mất trí nhớ anh vốn không tin cho đến khi gặp mặt , cậu nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ , cả con người thay đổi hoàn toàn. Phải ! chính là đáng yêu và thành thật hơn rất nhiều so với nhận thức trước đây.

Đoạn tình cảm kia của Lâm Hàn anh có biết , sự việc vừa xảy ra anh cũng đã được nghe kể qua, nhìn thấy cậu khóc tâm anh cũng cảm

Thấy đau. Thế mà ngay lúc này đây anh lại lực bất

tòng tâm không cách nào mang người quay về .

Nhìn thấy điểm tốt của Lâm Hàn cùng tài hoa của cậu ,nếu là anh thì anh cũng Sẽ không thỏa hiệp nữa là . Haizd

Tần Tranh tự trách mình liền một chén , lại tiếp một chén uống cho quên sầu. Nếu là thương nhân bình thường anh tự tin mình sẽ có biện pháp. Nhưng với một quý tộc cao cao tại thượng như Vương Thiên Hành quả khó càng thêm khó. Luận tiền tài anh đã thua đến không ngẩn đầu lên nỗi ,luận thế lực càng không đáng nhắc tới. Luận tâm cơ .... anh vẫn còn muốn sống bình yên cho qua ngày đoạn tháng .

Trần Phóng nhìn Tần Tranh liền không nói lời nào cùng anh nâng ly mà uống . Tim gan anh cũng khó chịu vô cùng , anh cũng nhìn ra chuyến đi này là uổng công vô ích rồi. Chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Hơn hết chưa chắc gì đến Emar Lâm Hàn có thể hoàn hảo mà sống tốt, quá xuất sắc , quá nỗi bật kết cục chính là chết .

Bạch Lạc Sơn vẫn luôn lặng lẽ quan sát từng thay đổi trên nét mặt của ai kia, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì?

Anh nâng một ly rượu đưa đến trước mặt hai người "......"

Tần Tranh cùng Trần Phóng bất ngờ giây lát rồi cũng cụng ly cùng anh. Không một câu nói , chỉ cùng nhau uống và thưởng đàn .



Vương Thiên Hành ngồi vị trí chủ tọa liền bị xem như không khí mà bỏ qua. Dứt khoát nhập cuộc cùng ba người nhưng tựa hồ chút hiệu quả cũng không có , Tần Tranh cả đến ánh mắt cũng lười cho anh.

May mắn là Đường Ngự Long vô tâm vô phế cũng ham vui mà nhập cuộc phá vỡ tình thế ngượng ngùng lạnh lẽo đến phi thường đáng sợ.

Bảo tiêu với cận vệ đã sớm dựa gần vào nhau cầm ly rượu nhấp môi tìm hơi ấm.

Cách đó không xa , hai cục bông xù màu trắng đang phi thường hưởng thụ mà nhắm mắt tận hưởng đãi ngộ cấp bậc đế vương của mình.

Cửu vỹ thực thoả mãn và hài lòng với tiểu chủ nhân nhà mình.

Đêm dần khuya , Lâm Hàn liền được đặc xá trở về lều nghỉ ngơi sớm . Bảo tiêu cực kỳ chân chó mà quấn lấy cận vệ tâm tình loài chim biển để cho vị cận vệ nào đó rất quang mình chính đại mà hộ tống người về lều.

Lâm Hàn từ chối thế nào đều vô dụng nên cậu chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hổ báo như lôi khuyển bỗng ngoan đến khó tin , chẳng những không giúp cậu mà còn rất chảnh chó mà lắc mông đi trước về lều.

Lâm Hàn "....." mi có thể đáng tin hơn một chút nữa không?

Hai người không vội về lều , tản bộ dọc theo bờ suối đi lên phía thượng nguồn . Nơi đây là khoảng đất trống , không có quá nhiều cây cối rậm rạp với lại cũng không đi quá xa nên sẽ không có nguy hiểm gì.

Lâm Hàn chọn một bãi đá nhỏ làm điểm dừng chân.

Ngồi an ổn trên tảng đá lớn ngửa mặt nhìn trời , bầu trời thật rộng lớn . Vẫn đẹp như vậy nhưng nó tựa hồ đẹp hơn bầu trời trong quá khứ của cậu , nơi đó ..... thật lạnh lẽo , cô độc đến đáng sợ. Cậu rất ít khi ngắm sao , có chăng là .... những đêm dài hoang mang , ngồi bên hiên nhà lặng lẽ ôm người bạn nhỏ vào lòng để sưởi ấm. Đó là quãng thời gian cậu không muốn nhớ lại, mặc dù ..... nó trái ngược với những điều tốt đẹp mà cậu muốn nhớ .

Bảo tiêu ngồi im bất động nhìn cậu rơi vào trầm tư , nhìn ánh mắt đượm buồn lòng anh cảm thấy đau nhói. Nếu không phải tại anh quá vô tình có lẽ giờ đây cậu không phải lưu lạc đến bước đường này .

Tần Phong khẽ thở dài , anh biết chuyên đi này vô ích nhưng anh sẽ không bỏ cuộc , chỉ cần còn bên cạnh một ngày anh sẽ cố gắng tìm mọi kẻ hở để mang cậu đi .

Tần Phong " Cậu .... có nơi nào muốn đi đến hay không ?"

Bị hỏi bất ngờ Lâm Hàn mới giật mình nhận ra bên cạnh vẫn còn một người . Cậu vội vàng đáp " Ah xin lỗi tôi không biết anh đang ở đây. Cái đó .... nếu có thể tôi muốn đi á lang tinh. Anh biết nó ở đâu không ?" Cậu đưa đôi mắt to tròn trong bắt nhìn anh đầy mong đợi.

Tần Tranh cảm thấy lòng mềm nhũn , cậu vẫn thần kinh thô như vậy . Mới buồn đó liền vui vẻ trong tích tắc : " Tôi biết " nói rồi anh mở quang não , mở lên ảnh chiếu lập thể của vũ trụ để cậu dễ hiểu hơn.

Tần Phong chỉ vào một tinh hệ nói " Đây là Thiên

vương tinh hệ , là nhà của chúng ta. "

Lâm Hàn " Oh ....." cậu như cậu học trò nhỏ chăm chú nghe giảng nên không để ý đến hai từ " chúng ta " cùng đôi mắt ấm áp nào đó đang nhìn mình.

Tần Phong cười khổ nói tiếp " trong vũ trụ có này có tổng cộng năm tinh hệ lớn và rất nhiều tinh hệ nhỏ

: chính là tinh hệ Emar . Tinh hệ Rock,Thiên vương tinh hệ . Á Lang tinh hệ , trong đó tinh hệ huyền bí nhất là tinh hệ Thú Nhân "

Lâm Hàn vẫn chăm chú nhìn từng nơi được chỉ trên giao diện lập thể " oh ..... " sau đó chớp mắt nhìn anh ý muốn nói anh tiếp tục nói đi. Cậu vẫn đang muốn nghe tiếp mà.

Anh chỉ vào một tinh hệ được gọi là Á Lang tinh hệ " Tinh hệ này là tinh hệ hỗn tạp nhất , là nơi giao thương mua bán vũ khí cùng những vật phẩm phi pháp . Sở dĩ nơi này nguy hiểm vì nó rất gần tinh cầu tội phạm gọi tắc là Z7. Có thể nói nơi đây chính là thiên đường của tội phạm , mọi hoạt động phi pháp ở đây đều được xem là hợp pháp "

Lâm Hàn khẽ nhăn mày " Chẳng lẽ không ai quản lý sao?"

Tần Tranh lắc đầu " không ai quản cũng không ai muốn quản một nơi hỗn tạp như vậy. Chỉ cần bọn họ không gây nguy hiểm hoặc đe dọa nguy hiểm thì liên minh sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua."

Lâm Hàn " Ah .... vậy còn tinh cầu Huyền bí kia thì sao?"

Tần Tranh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại đang nhẹ nhàng bay bay trên trán cậu nói " Gọi là huyền bí vì tinh hệ đó cách chúng ta rất xa, hơn hết chính là vì hành trình đến đó rất nguy hiểm . Luôn bất ngờ xuất hiện lỗ đen hoặc bão thiên thạch. Có rất nhiều người từng muốn đến đó nhưng không có được mấy người trở về. Dần dà nơi đó trở thành vùng đất huyền thoại mà nhiều người chỉ dám ước ao chứ không thể đến "

Lâm Hàn mở to đôi mắt đen trong bắt Hưng phấn nhìn thẳng vào mắt anh hỏi " Nơi đó là nơi như thế nào anh biết không ?"

Tần Tranh vui vẻ giải thích " Theo lời người duy nhất sống xót trở về thì nơi đó rất phồn hoa, người nơi đó đều là thú nhân sức chiến đấu phi thường mạnh Mẽ. Một thú nhân có thể hạ một cơ giáp một cách dễ dàng, hơn hết giống cái chỗ họ có khả năng sinh sản cùng sức chiến đấu mạnh mẽ không kém. Trình độ phát triển cùng cơ giáp của hộ cũng tiến bộ đến kinh người, người đó suy đoán cơ giáp chỗ họ có thể đã sớm vượt qua cơ giáp cấp mười"

" Tinh thần sức có lẽ đã sớm vượt qua cấp SS . "

Lâm Hàn nghe đến mắt lấp lánh tia sáng , cậu thích đến mức có thể vẩy đuôi nếu cậu có đuôi.

Sau đó hai người cứ thế ngồi bên nhau đến rất khuya mới trở về lều .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau