Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 34
Tách .... không một tiếng động vang lên.
Ngẩn người trầm tư chốc lát Vương Thiên Hành tâm tình thay đổi , trở nên cực kỳ vui vẻ mà cẩn thận ôm người vào lòng ngực vững bước tiến về lều.
Phía cánh rừng đối diện dòng suối
Cận vệ 3 [ nhìn đi rồi ngậm miệng ]
Cận vệ 3 [ hình ảnh ] [ hình ảnh ]
Cận vệ [ Đậu ... ]
Cận vệ +++[ Người anh em , làm rất tốt ]
Cận vệ 3 [ có ai mang thuốc trợ tim không?]
Cận vệ [ qua đây chúng ta tâm sự chút đi ]
Cận vệ ++[ Chờ chút tôi cũng qua ]
Cận vệ [ Tốt nhất cậu nên ở đúng vị trí đi ,mai tôi sẽ kể lại cho cậu . Yên Tâm ]
Cận vệ ++ [ khóc ròng .... nhớ đấy ]
Sau đó quang não cận vệ 3 liền nhận được một tin nhắn [ Chuyển tất cả ảnh sang cho tôi , sau đó xoá hết ảnh cậu đang có ]
Cận vệ 3 " T_T "
Phía Thượng nguồn , Trần Phóng bị một cái đuôi cứ bám lấy liền phát phiền.
Trần Phóng đứng lại đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn cái đuôi phía sau " Anh có thể đi hướng khác được không ? Bằng không anh cứ việc đi hướng này còn tôi sẽ đi hướng kia " nói rồi anh liền đi về hướng ngược lại.
Bạch Lạc Sơn cũng xoay người đi theo .
Trần Phóng vô ngữ "......"
Thôi được rồi . Giận chó đánh mèo là không nên, mặc dù có chút giận vì Bạch Lạc Sơn không chịu nói giúp mình nhưng cũng không thể trách người vô cớ.
Trần Phóng " Tôi không có việc gì , chỉ muốn đi dạo một chút thôi "
Bạch Lạc Sơn bây giờ mới chậm rãi đáp " Cậu đang tức giận tôi "
Trần phóng bật cười . Cái gương mặt băng sơn ngàn năm mà làm ra cái ngữ điệu này thật không nhìn nỗi.
Cố đè nén không bật cười điên dại nhưng cười chính là cười. Trần Phóng gian nan thu liễm nụ cười đáp " Anh biết thì tốt , bất quá cũng không trách anh được . Yên tâm , tôi không phải không nói lý lẽ. Anh có thể về trước được rồi ,tôi không có giận anh" ý cười trên môi vẫn tràn đầy , Trần Phóng khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Lạc Sơn .
Bạch Lạc Sơn chỉ đơn giản đáp " ukm " rồi đứng im bất động.
Trần Phóng chớp chớp mắt nhìn một lúc lâu vẫn không thấy người kia có ý tứ muốn rời đi . Thôi được anh không đi thì tôi đi vậy " Vậy .... nếu không còn việc gì thì tôi đi trước . Ngủ ngon !"
Người phía trước vừa quay lưng bước đi Bạch Lạc Sơn liền đi theo vững vàng giữ khoảng cách ba bước.
Trần Phóng ngoảnh đầu nhìn cái đuôi phía sau khoé môi khẽ giật giật ' chẳng lẽ mình nói không đủ rõ ràng sau hay người kia hôm nay uống lộn thuốc?'
Trần Phóng bỗng nỗi hứng muốn trêu người liền bước nhanh hơn , người kia cũng tăng nhanh tốc độ . Sau đó Trần Phóng không báo trước liền xoay người nhắn hướng ngược lại mà đi , người nọ cũng dừng bước rồi xoay người đuổi theo.
Ý cười trên môi Trần Phóng càng sâu thêm , hơi men đã ngấm sâu vào cơ thể . Cảm giác lâng lâng khoan khái khiến Trần Phóng càng Thêm không cố kỵ lợi dụng lúc người kia không cảnh giác liền tung một đấm không lưu tình về phía anh.
Bạch Lạc Sơn nghiêng người tránh thoát liền giơ tay đón lấy một cú đá liên hoàn khác.
Nhìn nụ cười nghịch ngợm của Trần Phóng tâm tình nặng nề bỗng chốc hoá hư không.
Hai người liền dùng quyền cước mà trao đổi , đôi bên không ai nhường ai.
Trần Phóng là cấp A tuy nhiên đối mặt với Bạch Lạc Sơn sớm đã lên cấp S liền có chút khó nhằng . Mặc dù vậy Trần Phóng lại rất sướng tay mà hạ thủ , dồn ép Bạch Lạc Sơn đến toát mồ hôi lạnh vì anh không thể mạnh tay , càng không thể đã thương đối phương . Chỉ có thể nói là một đường đau khổ mà luyện quyền ,chỉ dám phòng thủ chứ chẳng dám công kích quá tay , nhưng cũng không dám nương tay lộ liễu.
Mỗi lần anh nương tay Trần Tranh liền không vui ,liên tục dùng chiêu hầu tử trộm đào , song long tranh châu mà đánh.
Cận vệ +++ cùng bảo tiêu đứng cách đó không xa nhìn hai người mà lặng lẽ lo lắng cho ai kia. Chậc chậc ...
Bình minh dần ló dạng ,một ngày mới bắt đầu . Nhưng hôm nay trừ bỏ nhóm bảo tiêu , cận vệ cùng hai thiếu gia nào đó thì thiếu mất hai người .
Đường Ngự Long ai oán chọt chọt phần điểm tâm trước mặt than thở " Giờ này vẫn chưa thấy mặt là sao. ? Không phải cậu ta muốn chúng ta đói chết ở đây chứ? Làm ơn gọi người dậy giúp tôi đi , tôi đói sắp chết tới nơi rồi "
Vương Thiên Hành nâng mí mắt nhìn ai đó đã ăn hết một đĩa điểm tâm vẫn không ngừng rên rĩ sau đó chậm rãi nhìn điểm tâm của mình lặng lẽ thở dài.
Trần Phóng cùng đám người lựa chọn đi lòng vòng tận trách canh gác, họ mới không ngốc như vậy. Bất quá có người nào đó biết nguyên nhân Lâm Hàn dậy trễ liền cười một mình.
Một bóng người vội vàng chạy đến " Aaaa Tôi xin lỗi , thật ngại quá tôi ngủ quên. Tôi sẽ làm bữa sáng cho mọi người, sẽ nhanh thôi " nói rồi cậu chạy như bay về khu vực nấu nướng của mình .
Đường Ngự Long ở phía sau gào lên rất không còn hình tượng " Nhanh lên một chút tôi sắp đói chết rồi "
Lâm Hàn lục lọi trong không gian tìm kiếm nguyên liệu , sau đó liền chế biến nhanh hai món ăn cấp tốc gồm cơm chiên dương châu cùng salat rau trộn cùng hambuger thịt dị thú.
Cả quá trình cậu làm đều có một nhóm người rất chuyên chú mà nhìn , sau đó hỗ trợ cậu hoàn thành món ăn mới thoải mãn mân mê thành quả do chính mình làm ra.
Tần Tranh rời giường có chút muộn , đầu vẫn còn đau ê ẩm . Thay đổi trang phục trên người rồi nơi đi chậm rãi ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú tâm tình liền dễ chịu hơn.
Vương Thiên Hành nhìn nét mặt mệt mỏi của anh liền ân cần hỏi han " Cậu cảm thấy trong người không được khỏe ah ? Ăn sáng xong để Trần Phóng khám cho cậu một chút "
Tần Tranh lắc đầu cười ôn hoà nhìn anh " Không cần , tôi không sao. Chúng ta dùng bữa thôi "
Mọi người được ăn món ngon ai nấy đều vui vẻ , trừ bỏ Lâm Hàn cứ ngáp liên tục , vành mắt gấu trúc rõ đến muốn làm ngơ cũng không được.
Đường Ngự Long mang tâm
Tình vui vẻ nhìn cậu trêu chọc " Tôi hỏi này , tối hôm
qua rõ ràng là cậu đã ngủ từ rất sớm mà sao hôm nay lại thành gấu trúc thế này ? Khai mau , tối qua cậu đã làm chuyện mờ ám gì ?"
Lâm Hàn chớp mắt nhìn Đường Ngự Long rất hồn nhiên đáp " Tối qua tôi ngồi nghe vị kia kể chuyện nên ngủ hơi trễ một chút , thật xin lỗi . Sẽ không có lần sau!" Nói rồi cậu cười thật tươi nhìn bảo tiêu nọ .
Đường Ngự Long nhìn thấy tên bảo tiêu chết tiệt mà cậu nói liền hứng thú tám chuyện " Vậy hai ngươi đã nói chuyện gì cậu kể cho tôi nghe với có được không ? Tôi cũng rất thích nghe kể chuyện a"
Mọi người không tiếng động lắng tai nghe.
Lâm Hàn không cảm thấy câu hỏi có vấn đề liền thật thà đáp " Cũng không có gì , anh ấy chỉ nói sơ về các tinh hệ , sau đó kể về tinh cầu thú nhân . Sau đó ...." sau đó càng kể càng không của cái gì đáng để hóng chuyện
Một nhóm người lặng lẽ gục đầu.
Tần Tranh đỡ trán , thôi được rồi. Là anh đặt quá nhiều kỳ vọng thôi, bất quá câu chuyện vừa rồi anh bỗng nảy ra một ý tưởng .
Tần Tranh rất vui vẻ nhìn Lâm Hàn nói " Tôi cảm thấy ... hình như cậu rất có hứng thú với Á Lang tinh?"
Lâm Hàn hai mắt sáng rực đáp " Phải , tôi thật sự rất muốn đến nơi đó một lần
Cho biết . Theo những gì được kể thì nó thật sự rất thú vị " không sai , những hoạt động trên đó khiến cậu nghĩ thôi đã muốn lập tức đến đó mà Trãi nghiệm. Bất quá đó là cái mà ai kia muốn cậu nhìn thấy , còn mặt tối hẳn là không vấn đề nếu cậu không chủ động rước thêm phiền toái.
Mặc dù những nơi khác cực kỳ an toàn nhưng cậu vẫn cố tình đánh chủ ý lên Á Lang tinh vì nơi đó có người cậu cần gặp . Nếu bỏ lỡ dịp này e rằng sau này sẽ càng khó khăn hơn , vậy nên khi được hỏi cậu liền thuận nước đẩy thuyền với hy vọng may mắn sẽ miễn Cười với cậu.
Nghe đến Á Lang tinh Trần Phóng liền cảm thấy hứng thú , anh vốn muốn đến đó từ lâu chỉ tiếc bản thân lười đi một mình nên đành gác lại. Mãi cho đến hôm nay tâm tình liền kích động không nhẹ , đôi mắt tràn ngập hứng thú mà nhìn Lâm Hàn " Phải a . Nơi đó đúng là rất thú vị nha , tôi cũng rất muốn đến Á Lang tinh chỉ tiếc là không có cơ hội . Chi bằng nhân dịp này chúng ta cùng đi đi " ý anh là nhóm Tần tranh , không bao gồm nhóm người của Vương Thiên Hành.
Đường Ngự Long sảng khoái " Tôi cũng tán thành , tôi chỉ nghe người khác nhắc đến chứ chưa từng chân chính Trãi nghiệm. Lần này tôi nhất định phải đi mới không uổng chuyến đi này " hai tay xoa xoa vào nhau biểu tình thật sự cao hứng .
Tần Tranh đạt được mục đích ban đầu liền quay sang Vương Thiên Hành ôn hoà nói " Vậy còn Vương Thiếu thì sao? Mọi người có thể đi cùng chúng tôi chứ ?"
Mục đích của anh rất đơn
Giản chính là cố ý kéo dài thời quan quay về rồi chậm rãi mà thuyết phục người kia. Hành trình đi đến Á Lang tinh ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày, đối với anh thời gian càng dài càng có lợi.
Vương Thiên Hành nhìn nụ cười ấm áp như nắng mai kia liền không muốn rời mắt , sau đó liền chậm rãi nở một nụ cười đáp " Có thể , cảm ơn vì lời mời "
Tần Tranh hài lòng gật đầu ,ý cười càng thêm sâu " Không cần khách khí ,mọi người đều là bạn bè "
Lâm Hàn vui sướng cưới đến cong cả mắt , cậu không ngờ mọi việc tốt đẹp hơn cả dự đoán , tâm tình vui sướng nhìn bảo tiêu cười thật tươi.
Bảo tiêu cũng cười đáp lại
Cận vệ sa mạc lời "......." thôi được rồi . Sự nghiệp theo đuổi vợ mới là trên hết , việc khác đã có người xử lý thay , chỉ cần thành công ôm người về nhà là được.
Bạch Lạc Sơn vẫn im lặng ăn sáng nhưng khoé môi thì vẫn luôn duy trì một đường cong nhỏ.
Vương Thiên Hành nhìn một vòng người tâm tình vui vẻ đều viết lên mặt liền kiến nghị " Tốt , nếu mọi người cùng quyết định đi Á Lang tinh vật thì chúng ta sẽ tạm kết thúc chuyến đi săn tại đây , sau đó cùng lên đường được chứ ?"
Đường Ngự Long gật đầu "
tôi tán thành "
Mọi người " Chúng tôi tán thành"
Chỉ là sau đó hình như còn cảm thấy chưa thực hài lòng Vương Thiên Hành liền bổ sung " Tôi có kiến nghị thế này , trong chuyến hành trình lần này tôi hy vọng có thể mời mới người cùng đi bằng phi thuyền của tôi , nhân tiện chiếu cố lẫn nhau. Cùng nhau thưởng thức món ngon như thế sẽ thú vị hơn" câu cuối cùng mới là điều quan trọng nhất. Anh tự tin về điều này.
Đường Ngư Long nghe nói đến món ngon liền trực tiếp tám thành. " Được nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa ha ha"
Vương Thiên Hành nhìn Tần Tranh nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Dùng bữa sáng xong , trong lúc thủ hạ bận rộn thu dọn thì Đường Ngự Long đã liên lạc với phi thuyền nói sơ tình hình cùng điều động bếp trưởng qua hỗ trợ , cái chính là học nghề, anh mới không cam tâm mà uống dịch dinh dưỡng suốt quãng đời còn lại.
Vương Thiên Hành từ sớm đã phân phó với Tiết quản gia để ông chuẩn bị , cận vệ cũng vô cùng tri kỷ gửi cho ông một tin nhắn đầy hàm ý.
Trong khi người khác bận rộn thì Lâm Hàn lại đứng thừ người nhìn về phía khu rừng đầy tiếc nuối.
Trần Phóng phát hiện cậu không vui liền đến bên cạnh hỏi han " Cậu sao vậy ? Có việc gì cần giúp cứ nói với tôi,tôi rất sẵn lòng"
Lâm Hàn đối với Trần Phóng sớm đã xem như anh trai của mình liền nói " Cái đó , chỗ chúng ta gặp phải lũ dã hầu lần trước . Chỗ đó có nguyên liệu mà tôi cần , chỉ là ...." nó quá nguy hiểm , cậu không muốn mọi người vì mình mà đụng độ với lũ dã hầu hung hãn đó. Đến giờ cậu vẫn còn cảm thất sợ.
Trần Phóng bật cười " Haha tưởng chuyện gì ? Việc này rất đơn giản , chúng ta trực tiếp dùng cơ giáp sẽ không có vấn đề gì."
Lâm Hàn vui sướng " Thật ah ? Vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi nếu không sẽ không kịp "
Trần Phóng gọi bảo tiêu đến gần , cốt yếu là Thông báo để mọi người không phải lo lắng , họ đi một lúc sẽ về ngay. Sau đó giải phóng cơ giáp , cùng Lâm Hàn ngồi vào khoang điều khiển phóng thẳng lên không trung ,nhắm hướng địa bàng của dã hầu mà tiến .
Sau đó liền có hai cơ giáp khác cũng đi theo.
Trần Phóng nhiên cơ giáp cấp bảy màu bạc [ Anh theo chúng tôi làm cái gì? ]
Bạch Lạc Sơn [.......] anh cũng không biết , chỉ là phản xạ muốn đi theo.
Thấy người kia lại trưng cái bộ mặt lạnh không biểu tình Trần Phóng liền mặc kệ.
Đoạn đường không quá xa , thoáng cái đã đến nơi. Bãi chiến trường như mới hôm qua , hàng loạt cây cối bị gãy đỗ hoặc nát bấy không nhìn ra hình dạng.
Lâm Hàn chọn những cây chuối non bị gãy đỗ nhưng còn bảo quản tốt liền bảo Trần Phóng chặt lấy , những cây khác cậu không muốn động , cũng coi như bảo tồn hệ sinh thái đi , tàn phá diện rộng thế này mà cậu còn đi chặt thì thật không phúc hậu .
Những cây dừa thì cậu không ngại vấn đề hư hỏng, Trần Phóng theo hướng dẫn của cậu cẩn thận dùng kiếm laze tách bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài của ngọn cây chỉ giữ lại phần non bên trong .
Hai cơ giáp còn lại dưới sự hướng dẫn cũng hoàn thành xuất sắc công việc , số cây bị quật ngã nhiều vô số nhưng không gian có hạn nên chỉ thu thập tượng trưng liền thu quân. Nhẫn không gian của Bạch Lạc Sơn , Trần Phóng , Tần Tranh liền bị nhét đầy thành quả thu hoạch , cái gì gom được đều bị Lâm Hàn vơ vét hết.
Sau khi về tàu , trừ bỏ số lượng người ban đầu cùng khách nhân thì chỉ nhiều thêm một đầu bếp cao cấp với mỹ danh là hỗ trợ .
Vương Thiên Hành giới thiệu Tiết quản gia với mọi người sau đó cho người dẫn họ về phòng nghĩ ngơi. Riêng Tần Tranh bị đưa thẳng về phòng sau đó bị uy hiếp uống cạn chén canh giải rượu sau đó là đi ngủ.
Loen bé nhỏ nhìn thấy Lâm Hàn từ xa liền chạy nhanh như bay về phía cậu " Gâu ...." nó nhớ cậu vô cùng nhất là món ngon mà cậu nấu cho nó ăn. Thức ăn mà Lâm Hàn làm sẵn trước khi đi đã sớm bị nó ăn hết sạch , nó không thể cưỡng lại cơ thèm ăn của chính mình.
Tần Tranh cùng bảo tiêu nhìn thấy nó đều hoảng hồn , sợ nó nỗi điên lên cắn người thì biết làm sao ???
Chỉ là họ nhanh chóng
nhận ra mình lo lắng hơi thừa, con vật đang lao nhanh về phía này liền đột ngộp thắng gấp .... mặt đầy ủy khuất mà nhìn về phía Lâm Hàn chỉ cách nó mười mét.
Leon " Ư ưuuu....."
Lôi khuyển đứng chắn phía trước Lâm Hàn rất đường hoàng mà nhìn nó cảnh cáo.
Lâm Hàn đỡ trán cười khổ sau đó lướt qua lôi khuyển mà tiến lên ôm lấy Leon bé nhỏ đáng thương " Ngoan , ta đã về rồi , đi thôi chúng ta về phòng"
Leon ra sức dụi dụi vào người cậu , cái đuôi lắc lư liên tục .
Đường Ngự Long vô cùng hứng thú với phát sinh bất ngờ này " Yo xem ra cậu rất được các con vậy yêu thích nha , tôi có thể sờ được không ?" Nói rồi cùng rất to gan mà sấn tới đầy chờ mong.
Leon bé nhỏ nâng cặp mắt xếch lên nhìn kẻ xa lạ mới đến sau đó nhìn Lâm Hàn rồi nhìn lướt qua lôi khuyển , nó thấy mình bị ủy khuất vô cùng . Đến cả tình thương cũng phải chia sẽ ,thôi thì nó đành chấp nhận thêm một tình thương khác vậy. Thật tủi thân quá mà.
Leon mang bộ mặt đáng thương bước đến bên người mới đến kia cầu an ủi ".....ư "
Đường Ngự Long bị may mắn đập cho choáng váng , chậm rãi đưa tay chạm nhẹ lên , sau đó cảm thấy nó không có khó chịu liền nhào tới ôm , sờ đến phi thường hạnh phúc. " Oa thật là thích , các người nhìn xem
Ha ha "
Lôi khuyển đứng bên cạnh nhìn Leon đầy khinh bỉ.
Cửu vỹ thì không buồn phản ứng con vật thấp kém này.
Sau màn chào hỏi ngắn mọi người đều tản đi nghĩ ngơi , Đường Ngự Long thì ôm Leon một đường vui vẻ bồi nó chơi không biết mệt.
Trần Phóng như cũ bị Bạch Lạc Sơn lôi về phòng thí nghiệm.
Tần Tranh được Vương Thiên Hành lòng đầy hiếu khách dẫn về tận phòng.
Bảo tiêu cũng có khu vực riêng , sau khi làm
Quen tình huống trên tàu liền cùng nhóm cận vệ mới kết giao đi đến phòng tập luyện giao lưu . Sau đó ... cả nhóm người đều uống dịch dinh dưỡng lặng lẽ thở dài " ngày vui thật ngắn "
Ở một nơi khác , không khí thập phần vi diệu đang diễn ra tại khu nhà bếp của phi thuyền .
Đầu tiên là tự dưng lòi ra một đầu bếp cao cấp chạy sang muốn tranh việc với mình , sau đó bản thân là đầu bếp cao cấp trên tàu lại ù ù cạc cạc đi làm học trò chờ người ta chỉ dẫn nấu ăn.
Hai đầu bếp bất mãn nhìn nhau sau đó hừ một cái , rồi lại nhìn Đống nguyên liệu lạ mắt trên bàn.
Sau đó là một đám hầu tử rảnh rỗi cũng xông vào nói là muốn phụ giúp , đuổi thế nào cũng vô dụng .
Rất may không gian nhà bếp rất rộng nên chứa thêm ba cận vệ cùng năm bảo tiêu cũng không thành vấn đề ,huống hồ họ cũng đã quen tay rồi nên càng không có lý do gì từ chối.
Cậu phân công công việc cho mỗi người , còn hai bếp trưởng nếu họ không có ý tứ muốn làm cậu cũng không dám có ý kiến ,dù sao cũng là cậu quá phận .
Nhìn đám người hỗ động đến trơn tru ,hai đầu bếp có muốn thể hiện bản lĩnh cũng không có chỗ mở miệng vì cái gì họ cũng đều xa lạ.
Nhìn đến phát ngứa liền bỏ hết sĩ diện mà lân la đến chiếm một chân . Sau đó rất đường hoàng mà học hỏi.
Bầu không khí bỗng chốc vui vẻ và vô cùng náo nhiệt. Phụ bếp bị đá đi liền tiếc hận mà đứng bên ngoài nhìn chầm chầm.
Làm Hàn cố tình làm thật nhiều sau đó mỗi người đều có phần kể cả người không có mặt và Tiết quản gia. Ai nấy đều vui vẻ , riêng hai vị đầu bếp hàng đầu bất mãn gì đó đều tan theo mây gió.
Ngẩn người trầm tư chốc lát Vương Thiên Hành tâm tình thay đổi , trở nên cực kỳ vui vẻ mà cẩn thận ôm người vào lòng ngực vững bước tiến về lều.
Phía cánh rừng đối diện dòng suối
Cận vệ 3 [ nhìn đi rồi ngậm miệng ]
Cận vệ 3 [ hình ảnh ] [ hình ảnh ]
Cận vệ [ Đậu ... ]
Cận vệ +++[ Người anh em , làm rất tốt ]
Cận vệ 3 [ có ai mang thuốc trợ tim không?]
Cận vệ [ qua đây chúng ta tâm sự chút đi ]
Cận vệ ++[ Chờ chút tôi cũng qua ]
Cận vệ [ Tốt nhất cậu nên ở đúng vị trí đi ,mai tôi sẽ kể lại cho cậu . Yên Tâm ]
Cận vệ ++ [ khóc ròng .... nhớ đấy ]
Sau đó quang não cận vệ 3 liền nhận được một tin nhắn [ Chuyển tất cả ảnh sang cho tôi , sau đó xoá hết ảnh cậu đang có ]
Cận vệ 3 " T_T "
Phía Thượng nguồn , Trần Phóng bị một cái đuôi cứ bám lấy liền phát phiền.
Trần Phóng đứng lại đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn cái đuôi phía sau " Anh có thể đi hướng khác được không ? Bằng không anh cứ việc đi hướng này còn tôi sẽ đi hướng kia " nói rồi anh liền đi về hướng ngược lại.
Bạch Lạc Sơn cũng xoay người đi theo .
Trần Phóng vô ngữ "......"
Thôi được rồi . Giận chó đánh mèo là không nên, mặc dù có chút giận vì Bạch Lạc Sơn không chịu nói giúp mình nhưng cũng không thể trách người vô cớ.
Trần Phóng " Tôi không có việc gì , chỉ muốn đi dạo một chút thôi "
Bạch Lạc Sơn bây giờ mới chậm rãi đáp " Cậu đang tức giận tôi "
Trần phóng bật cười . Cái gương mặt băng sơn ngàn năm mà làm ra cái ngữ điệu này thật không nhìn nỗi.
Cố đè nén không bật cười điên dại nhưng cười chính là cười. Trần Phóng gian nan thu liễm nụ cười đáp " Anh biết thì tốt , bất quá cũng không trách anh được . Yên tâm , tôi không phải không nói lý lẽ. Anh có thể về trước được rồi ,tôi không có giận anh" ý cười trên môi vẫn tràn đầy , Trần Phóng khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Lạc Sơn .
Bạch Lạc Sơn chỉ đơn giản đáp " ukm " rồi đứng im bất động.
Trần Phóng chớp chớp mắt nhìn một lúc lâu vẫn không thấy người kia có ý tứ muốn rời đi . Thôi được anh không đi thì tôi đi vậy " Vậy .... nếu không còn việc gì thì tôi đi trước . Ngủ ngon !"
Người phía trước vừa quay lưng bước đi Bạch Lạc Sơn liền đi theo vững vàng giữ khoảng cách ba bước.
Trần Phóng ngoảnh đầu nhìn cái đuôi phía sau khoé môi khẽ giật giật ' chẳng lẽ mình nói không đủ rõ ràng sau hay người kia hôm nay uống lộn thuốc?'
Trần Phóng bỗng nỗi hứng muốn trêu người liền bước nhanh hơn , người kia cũng tăng nhanh tốc độ . Sau đó Trần Phóng không báo trước liền xoay người nhắn hướng ngược lại mà đi , người nọ cũng dừng bước rồi xoay người đuổi theo.
Ý cười trên môi Trần Phóng càng sâu thêm , hơi men đã ngấm sâu vào cơ thể . Cảm giác lâng lâng khoan khái khiến Trần Phóng càng Thêm không cố kỵ lợi dụng lúc người kia không cảnh giác liền tung một đấm không lưu tình về phía anh.
Bạch Lạc Sơn nghiêng người tránh thoát liền giơ tay đón lấy một cú đá liên hoàn khác.
Nhìn nụ cười nghịch ngợm của Trần Phóng tâm tình nặng nề bỗng chốc hoá hư không.
Hai người liền dùng quyền cước mà trao đổi , đôi bên không ai nhường ai.
Trần Phóng là cấp A tuy nhiên đối mặt với Bạch Lạc Sơn sớm đã lên cấp S liền có chút khó nhằng . Mặc dù vậy Trần Phóng lại rất sướng tay mà hạ thủ , dồn ép Bạch Lạc Sơn đến toát mồ hôi lạnh vì anh không thể mạnh tay , càng không thể đã thương đối phương . Chỉ có thể nói là một đường đau khổ mà luyện quyền ,chỉ dám phòng thủ chứ chẳng dám công kích quá tay , nhưng cũng không dám nương tay lộ liễu.
Mỗi lần anh nương tay Trần Tranh liền không vui ,liên tục dùng chiêu hầu tử trộm đào , song long tranh châu mà đánh.
Cận vệ +++ cùng bảo tiêu đứng cách đó không xa nhìn hai người mà lặng lẽ lo lắng cho ai kia. Chậc chậc ...
Bình minh dần ló dạng ,một ngày mới bắt đầu . Nhưng hôm nay trừ bỏ nhóm bảo tiêu , cận vệ cùng hai thiếu gia nào đó thì thiếu mất hai người .
Đường Ngự Long ai oán chọt chọt phần điểm tâm trước mặt than thở " Giờ này vẫn chưa thấy mặt là sao. ? Không phải cậu ta muốn chúng ta đói chết ở đây chứ? Làm ơn gọi người dậy giúp tôi đi , tôi đói sắp chết tới nơi rồi "
Vương Thiên Hành nâng mí mắt nhìn ai đó đã ăn hết một đĩa điểm tâm vẫn không ngừng rên rĩ sau đó chậm rãi nhìn điểm tâm của mình lặng lẽ thở dài.
Trần Phóng cùng đám người lựa chọn đi lòng vòng tận trách canh gác, họ mới không ngốc như vậy. Bất quá có người nào đó biết nguyên nhân Lâm Hàn dậy trễ liền cười một mình.
Một bóng người vội vàng chạy đến " Aaaa Tôi xin lỗi , thật ngại quá tôi ngủ quên. Tôi sẽ làm bữa sáng cho mọi người, sẽ nhanh thôi " nói rồi cậu chạy như bay về khu vực nấu nướng của mình .
Đường Ngự Long ở phía sau gào lên rất không còn hình tượng " Nhanh lên một chút tôi sắp đói chết rồi "
Lâm Hàn lục lọi trong không gian tìm kiếm nguyên liệu , sau đó liền chế biến nhanh hai món ăn cấp tốc gồm cơm chiên dương châu cùng salat rau trộn cùng hambuger thịt dị thú.
Cả quá trình cậu làm đều có một nhóm người rất chuyên chú mà nhìn , sau đó hỗ trợ cậu hoàn thành món ăn mới thoải mãn mân mê thành quả do chính mình làm ra.
Tần Tranh rời giường có chút muộn , đầu vẫn còn đau ê ẩm . Thay đổi trang phục trên người rồi nơi đi chậm rãi ngồi vào bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú tâm tình liền dễ chịu hơn.
Vương Thiên Hành nhìn nét mặt mệt mỏi của anh liền ân cần hỏi han " Cậu cảm thấy trong người không được khỏe ah ? Ăn sáng xong để Trần Phóng khám cho cậu một chút "
Tần Tranh lắc đầu cười ôn hoà nhìn anh " Không cần , tôi không sao. Chúng ta dùng bữa thôi "
Mọi người được ăn món ngon ai nấy đều vui vẻ , trừ bỏ Lâm Hàn cứ ngáp liên tục , vành mắt gấu trúc rõ đến muốn làm ngơ cũng không được.
Đường Ngự Long mang tâm
Tình vui vẻ nhìn cậu trêu chọc " Tôi hỏi này , tối hôm
qua rõ ràng là cậu đã ngủ từ rất sớm mà sao hôm nay lại thành gấu trúc thế này ? Khai mau , tối qua cậu đã làm chuyện mờ ám gì ?"
Lâm Hàn chớp mắt nhìn Đường Ngự Long rất hồn nhiên đáp " Tối qua tôi ngồi nghe vị kia kể chuyện nên ngủ hơi trễ một chút , thật xin lỗi . Sẽ không có lần sau!" Nói rồi cậu cười thật tươi nhìn bảo tiêu nọ .
Đường Ngự Long nhìn thấy tên bảo tiêu chết tiệt mà cậu nói liền hứng thú tám chuyện " Vậy hai ngươi đã nói chuyện gì cậu kể cho tôi nghe với có được không ? Tôi cũng rất thích nghe kể chuyện a"
Mọi người không tiếng động lắng tai nghe.
Lâm Hàn không cảm thấy câu hỏi có vấn đề liền thật thà đáp " Cũng không có gì , anh ấy chỉ nói sơ về các tinh hệ , sau đó kể về tinh cầu thú nhân . Sau đó ...." sau đó càng kể càng không của cái gì đáng để hóng chuyện
Một nhóm người lặng lẽ gục đầu.
Tần Tranh đỡ trán , thôi được rồi. Là anh đặt quá nhiều kỳ vọng thôi, bất quá câu chuyện vừa rồi anh bỗng nảy ra một ý tưởng .
Tần Tranh rất vui vẻ nhìn Lâm Hàn nói " Tôi cảm thấy ... hình như cậu rất có hứng thú với Á Lang tinh?"
Lâm Hàn hai mắt sáng rực đáp " Phải , tôi thật sự rất muốn đến nơi đó một lần
Cho biết . Theo những gì được kể thì nó thật sự rất thú vị " không sai , những hoạt động trên đó khiến cậu nghĩ thôi đã muốn lập tức đến đó mà Trãi nghiệm. Bất quá đó là cái mà ai kia muốn cậu nhìn thấy , còn mặt tối hẳn là không vấn đề nếu cậu không chủ động rước thêm phiền toái.
Mặc dù những nơi khác cực kỳ an toàn nhưng cậu vẫn cố tình đánh chủ ý lên Á Lang tinh vì nơi đó có người cậu cần gặp . Nếu bỏ lỡ dịp này e rằng sau này sẽ càng khó khăn hơn , vậy nên khi được hỏi cậu liền thuận nước đẩy thuyền với hy vọng may mắn sẽ miễn Cười với cậu.
Nghe đến Á Lang tinh Trần Phóng liền cảm thấy hứng thú , anh vốn muốn đến đó từ lâu chỉ tiếc bản thân lười đi một mình nên đành gác lại. Mãi cho đến hôm nay tâm tình liền kích động không nhẹ , đôi mắt tràn ngập hứng thú mà nhìn Lâm Hàn " Phải a . Nơi đó đúng là rất thú vị nha , tôi cũng rất muốn đến Á Lang tinh chỉ tiếc là không có cơ hội . Chi bằng nhân dịp này chúng ta cùng đi đi " ý anh là nhóm Tần tranh , không bao gồm nhóm người của Vương Thiên Hành.
Đường Ngự Long sảng khoái " Tôi cũng tán thành , tôi chỉ nghe người khác nhắc đến chứ chưa từng chân chính Trãi nghiệm. Lần này tôi nhất định phải đi mới không uổng chuyến đi này " hai tay xoa xoa vào nhau biểu tình thật sự cao hứng .
Tần Tranh đạt được mục đích ban đầu liền quay sang Vương Thiên Hành ôn hoà nói " Vậy còn Vương Thiếu thì sao? Mọi người có thể đi cùng chúng tôi chứ ?"
Mục đích của anh rất đơn
Giản chính là cố ý kéo dài thời quan quay về rồi chậm rãi mà thuyết phục người kia. Hành trình đi đến Á Lang tinh ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày, đối với anh thời gian càng dài càng có lợi.
Vương Thiên Hành nhìn nụ cười ấm áp như nắng mai kia liền không muốn rời mắt , sau đó liền chậm rãi nở một nụ cười đáp " Có thể , cảm ơn vì lời mời "
Tần Tranh hài lòng gật đầu ,ý cười càng thêm sâu " Không cần khách khí ,mọi người đều là bạn bè "
Lâm Hàn vui sướng cưới đến cong cả mắt , cậu không ngờ mọi việc tốt đẹp hơn cả dự đoán , tâm tình vui sướng nhìn bảo tiêu cười thật tươi.
Bảo tiêu cũng cười đáp lại
Cận vệ sa mạc lời "......." thôi được rồi . Sự nghiệp theo đuổi vợ mới là trên hết , việc khác đã có người xử lý thay , chỉ cần thành công ôm người về nhà là được.
Bạch Lạc Sơn vẫn im lặng ăn sáng nhưng khoé môi thì vẫn luôn duy trì một đường cong nhỏ.
Vương Thiên Hành nhìn một vòng người tâm tình vui vẻ đều viết lên mặt liền kiến nghị " Tốt , nếu mọi người cùng quyết định đi Á Lang tinh vật thì chúng ta sẽ tạm kết thúc chuyến đi săn tại đây , sau đó cùng lên đường được chứ ?"
Đường Ngự Long gật đầu "
tôi tán thành "
Mọi người " Chúng tôi tán thành"
Chỉ là sau đó hình như còn cảm thấy chưa thực hài lòng Vương Thiên Hành liền bổ sung " Tôi có kiến nghị thế này , trong chuyến hành trình lần này tôi hy vọng có thể mời mới người cùng đi bằng phi thuyền của tôi , nhân tiện chiếu cố lẫn nhau. Cùng nhau thưởng thức món ngon như thế sẽ thú vị hơn" câu cuối cùng mới là điều quan trọng nhất. Anh tự tin về điều này.
Đường Ngư Long nghe nói đến món ngon liền trực tiếp tám thành. " Được nếu đã thế thì chúng tôi không khách sáo nữa ha ha"
Vương Thiên Hành nhìn Tần Tranh nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Dùng bữa sáng xong , trong lúc thủ hạ bận rộn thu dọn thì Đường Ngự Long đã liên lạc với phi thuyền nói sơ tình hình cùng điều động bếp trưởng qua hỗ trợ , cái chính là học nghề, anh mới không cam tâm mà uống dịch dinh dưỡng suốt quãng đời còn lại.
Vương Thiên Hành từ sớm đã phân phó với Tiết quản gia để ông chuẩn bị , cận vệ cũng vô cùng tri kỷ gửi cho ông một tin nhắn đầy hàm ý.
Trong khi người khác bận rộn thì Lâm Hàn lại đứng thừ người nhìn về phía khu rừng đầy tiếc nuối.
Trần Phóng phát hiện cậu không vui liền đến bên cạnh hỏi han " Cậu sao vậy ? Có việc gì cần giúp cứ nói với tôi,tôi rất sẵn lòng"
Lâm Hàn đối với Trần Phóng sớm đã xem như anh trai của mình liền nói " Cái đó , chỗ chúng ta gặp phải lũ dã hầu lần trước . Chỗ đó có nguyên liệu mà tôi cần , chỉ là ...." nó quá nguy hiểm , cậu không muốn mọi người vì mình mà đụng độ với lũ dã hầu hung hãn đó. Đến giờ cậu vẫn còn cảm thất sợ.
Trần Phóng bật cười " Haha tưởng chuyện gì ? Việc này rất đơn giản , chúng ta trực tiếp dùng cơ giáp sẽ không có vấn đề gì."
Lâm Hàn vui sướng " Thật ah ? Vậy chúng ta đi luôn bây giờ đi nếu không sẽ không kịp "
Trần Phóng gọi bảo tiêu đến gần , cốt yếu là Thông báo để mọi người không phải lo lắng , họ đi một lúc sẽ về ngay. Sau đó giải phóng cơ giáp , cùng Lâm Hàn ngồi vào khoang điều khiển phóng thẳng lên không trung ,nhắm hướng địa bàng của dã hầu mà tiến .
Sau đó liền có hai cơ giáp khác cũng đi theo.
Trần Phóng nhiên cơ giáp cấp bảy màu bạc [ Anh theo chúng tôi làm cái gì? ]
Bạch Lạc Sơn [.......] anh cũng không biết , chỉ là phản xạ muốn đi theo.
Thấy người kia lại trưng cái bộ mặt lạnh không biểu tình Trần Phóng liền mặc kệ.
Đoạn đường không quá xa , thoáng cái đã đến nơi. Bãi chiến trường như mới hôm qua , hàng loạt cây cối bị gãy đỗ hoặc nát bấy không nhìn ra hình dạng.
Lâm Hàn chọn những cây chuối non bị gãy đỗ nhưng còn bảo quản tốt liền bảo Trần Phóng chặt lấy , những cây khác cậu không muốn động , cũng coi như bảo tồn hệ sinh thái đi , tàn phá diện rộng thế này mà cậu còn đi chặt thì thật không phúc hậu .
Những cây dừa thì cậu không ngại vấn đề hư hỏng, Trần Phóng theo hướng dẫn của cậu cẩn thận dùng kiếm laze tách bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài của ngọn cây chỉ giữ lại phần non bên trong .
Hai cơ giáp còn lại dưới sự hướng dẫn cũng hoàn thành xuất sắc công việc , số cây bị quật ngã nhiều vô số nhưng không gian có hạn nên chỉ thu thập tượng trưng liền thu quân. Nhẫn không gian của Bạch Lạc Sơn , Trần Phóng , Tần Tranh liền bị nhét đầy thành quả thu hoạch , cái gì gom được đều bị Lâm Hàn vơ vét hết.
Sau khi về tàu , trừ bỏ số lượng người ban đầu cùng khách nhân thì chỉ nhiều thêm một đầu bếp cao cấp với mỹ danh là hỗ trợ .
Vương Thiên Hành giới thiệu Tiết quản gia với mọi người sau đó cho người dẫn họ về phòng nghĩ ngơi. Riêng Tần Tranh bị đưa thẳng về phòng sau đó bị uy hiếp uống cạn chén canh giải rượu sau đó là đi ngủ.
Loen bé nhỏ nhìn thấy Lâm Hàn từ xa liền chạy nhanh như bay về phía cậu " Gâu ...." nó nhớ cậu vô cùng nhất là món ngon mà cậu nấu cho nó ăn. Thức ăn mà Lâm Hàn làm sẵn trước khi đi đã sớm bị nó ăn hết sạch , nó không thể cưỡng lại cơ thèm ăn của chính mình.
Tần Tranh cùng bảo tiêu nhìn thấy nó đều hoảng hồn , sợ nó nỗi điên lên cắn người thì biết làm sao ???
Chỉ là họ nhanh chóng
nhận ra mình lo lắng hơi thừa, con vật đang lao nhanh về phía này liền đột ngộp thắng gấp .... mặt đầy ủy khuất mà nhìn về phía Lâm Hàn chỉ cách nó mười mét.
Leon " Ư ưuuu....."
Lôi khuyển đứng chắn phía trước Lâm Hàn rất đường hoàng mà nhìn nó cảnh cáo.
Lâm Hàn đỡ trán cười khổ sau đó lướt qua lôi khuyển mà tiến lên ôm lấy Leon bé nhỏ đáng thương " Ngoan , ta đã về rồi , đi thôi chúng ta về phòng"
Leon ra sức dụi dụi vào người cậu , cái đuôi lắc lư liên tục .
Đường Ngự Long vô cùng hứng thú với phát sinh bất ngờ này " Yo xem ra cậu rất được các con vậy yêu thích nha , tôi có thể sờ được không ?" Nói rồi cùng rất to gan mà sấn tới đầy chờ mong.
Leon bé nhỏ nâng cặp mắt xếch lên nhìn kẻ xa lạ mới đến sau đó nhìn Lâm Hàn rồi nhìn lướt qua lôi khuyển , nó thấy mình bị ủy khuất vô cùng . Đến cả tình thương cũng phải chia sẽ ,thôi thì nó đành chấp nhận thêm một tình thương khác vậy. Thật tủi thân quá mà.
Leon mang bộ mặt đáng thương bước đến bên người mới đến kia cầu an ủi ".....ư "
Đường Ngự Long bị may mắn đập cho choáng váng , chậm rãi đưa tay chạm nhẹ lên , sau đó cảm thấy nó không có khó chịu liền nhào tới ôm , sờ đến phi thường hạnh phúc. " Oa thật là thích , các người nhìn xem
Ha ha "
Lôi khuyển đứng bên cạnh nhìn Leon đầy khinh bỉ.
Cửu vỹ thì không buồn phản ứng con vật thấp kém này.
Sau màn chào hỏi ngắn mọi người đều tản đi nghĩ ngơi , Đường Ngự Long thì ôm Leon một đường vui vẻ bồi nó chơi không biết mệt.
Trần Phóng như cũ bị Bạch Lạc Sơn lôi về phòng thí nghiệm.
Tần Tranh được Vương Thiên Hành lòng đầy hiếu khách dẫn về tận phòng.
Bảo tiêu cũng có khu vực riêng , sau khi làm
Quen tình huống trên tàu liền cùng nhóm cận vệ mới kết giao đi đến phòng tập luyện giao lưu . Sau đó ... cả nhóm người đều uống dịch dinh dưỡng lặng lẽ thở dài " ngày vui thật ngắn "
Ở một nơi khác , không khí thập phần vi diệu đang diễn ra tại khu nhà bếp của phi thuyền .
Đầu tiên là tự dưng lòi ra một đầu bếp cao cấp chạy sang muốn tranh việc với mình , sau đó bản thân là đầu bếp cao cấp trên tàu lại ù ù cạc cạc đi làm học trò chờ người ta chỉ dẫn nấu ăn.
Hai đầu bếp bất mãn nhìn nhau sau đó hừ một cái , rồi lại nhìn Đống nguyên liệu lạ mắt trên bàn.
Sau đó là một đám hầu tử rảnh rỗi cũng xông vào nói là muốn phụ giúp , đuổi thế nào cũng vô dụng .
Rất may không gian nhà bếp rất rộng nên chứa thêm ba cận vệ cùng năm bảo tiêu cũng không thành vấn đề ,huống hồ họ cũng đã quen tay rồi nên càng không có lý do gì từ chối.
Cậu phân công công việc cho mỗi người , còn hai bếp trưởng nếu họ không có ý tứ muốn làm cậu cũng không dám có ý kiến ,dù sao cũng là cậu quá phận .
Nhìn đám người hỗ động đến trơn tru ,hai đầu bếp có muốn thể hiện bản lĩnh cũng không có chỗ mở miệng vì cái gì họ cũng đều xa lạ.
Nhìn đến phát ngứa liền bỏ hết sĩ diện mà lân la đến chiếm một chân . Sau đó rất đường hoàng mà học hỏi.
Bầu không khí bỗng chốc vui vẻ và vô cùng náo nhiệt. Phụ bếp bị đá đi liền tiếc hận mà đứng bên ngoài nhìn chầm chầm.
Làm Hàn cố tình làm thật nhiều sau đó mỗi người đều có phần kể cả người không có mặt và Tiết quản gia. Ai nấy đều vui vẻ , riêng hai vị đầu bếp hàng đầu bất mãn gì đó đều tan theo mây gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất