Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp
Chương 56
" Được , mời vào "
Xoạch ____ cánh cửa phòng trọng lực được mở ra . Bên trong trọng lực đã được đưa về mức 0
Mục Thiệu Đông nghênh ngang bước vào , trên gương mặt tràn đầy sự đắc ý
" Nhóc con bắt đầu đi "
Hai người đứng đối diện nhau trong giây lát Lâm Hàn mới xoay người bước đến bảng điều khiển , nhìn từ đây người bên ngoại không thể nhìn rõ mức tuỳ chỉnh.
Hai mắt đong đầy ý cười mà nhìn Mục Thiệu Đông tốt bụng nhắc nhở
" Vậy tôi bắt đầu đây , khi nào không chịu nổi cứ nói với tôi một tiếng "
" Hừ còn chưa biết ai sẽ cầu xin ai đâu nhóc con "
Ngón tay thon dài bắt đâu nâng mức trọng lực
1___
2___ đôi bên vẫn không có dấu hiệu tốn sức
3______ Trên Trán Mục Thiệu Đông rất nhanh liền xuất hiện một tầng mồ hôi. , gương mặt đỏ bừng , hai chân run rẩy đến lợi hại.
4_____ Rầm ... hai đầu gối của hắn đập mạnh xuống mặt sàn . Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên . Gương mặt đỏ đến muốn chảy máu , gân xanh trên trán đã chạy khắp nơi ,mồ hôi thi nhau rơi xuống . Nhìn hắn có thể nhận ra đây là cực hạn.
Nhìn Mục Thiệu Đông quỳ bò ra sàn mọi người xung quanh liền muốn rớt hàm xuống đất.
Lúc bốn người A Lạp cùng Trác Hạo Thiên đến nơi chính là nhìn thấy một màn này.
A Lạp vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra " Tốt rồi tốt rồi , không sao rồi . Xuýt thì doạ
chết tôi"
Ba người còn lại nhìn Lâm Hàn bộ dáng vẫn nhàn nhã ung dung bất giác nở một nụ cười.
Lâm Hàn mắt tinh rất nhanh liền nhìn thấy họ , cậu vẫy vẫy tay hướng bọn họ chào hỏi. Sau đó hướng Mục Thiệu Đông tốt bụng hỏi
" Anh ... muốn kết thúc ở mức này hay là tăng lên ?"
Mục Thiệu Động nghẹn một bụng hỏa khí nhưng không có sức mà mắng , hớp lấy mấy hơi gằng vài chữ qua kẽ răng " Đủ rồi "
" Oh vậy là tôi thắng đúng không ? " Lâm Hàn nghịch ngợm mà hỏi vặn hắn
" Ngươi thắng được chưa "
Mục Thiệu Đông thẹn quá hoá giận gào lên .
Lâm Hàn cười càng thêm sáng lạng , chỉnh mức độ về vạch 0 rồi rời khỏi phòng trọng lực họp mặt với bốn người kia.
Cửa phòng mở ra , cảnh mọi người thấy là một tiểu đệ manh manh chạy nhanh về phía đại ca nhà mình , mấy người ca ca thì ra sức vò đầu em trai hài lòng ra mặt .
" Được lắm tiểu tử , hâhha ta thật tự hào về cậu "
" Làm rất tốt , từ nay sẽ không tên mù nào muốn tìm đến cậu gây khó dễ nữa "
A Lạp đã lãnh giáo qua nên không mấy ngạc nhiên vì hắn biết cậu thật sự rất lợi hại , ít nhất là cậu chưa bao giờ dựa vào lợi thế này mà hiến đáp họ.
Mục Thiệu Đông được đồng bọn dìu trở ra , dáng vẻ của hắn lúc này chỉ đúng một từ " Thảm "
Lúc hắn lướt qua Lâm Hàn nhìn hắn cười vô tôi nói " Việc cá cược ..."
" Hừ , ta mới không rảnh mà tính toán với ngươi " nói rồi nhanh chóng biến mất giữa đám người .
Sau trận đấu ngày hôm nay mấy tên có tâm tư gì gì đó đều im như thóc , một thời gian sau họ liền biết họ đến nghĩ cũng không có cửa mà nghĩ . Mặc dù vậy vẫn không có ít người ôm niềm tin muốn tự sát to lớn mà tìm tới , A Lạp cùng A Khắc Tư cũng nhận được khá nhiều sư chăm sóc của đàn anh , trong đó có Trác Hạo Thiên cùng Phi Dương .
Còn tại sao Phi Dương chỉ gọi là Phi Dương mà không có họ thì sau này chính là một kinh hỷ cho Lâm Hàn .
__________
Thời gian chớp mắt đã trôi qua được một năm học , kỳ khảo hạch đầu tiên của năm nhất cuối cùng cũng diễn ra . Địa điểm diễn ra khảo hạch là một tinh cầu cấp thấp không có người ở , trên đó chủ yếu là một số dị thú có thể ăn được cùng những dị thú cấp bậc thấp từ cấp năm trở xuống , nhiệm vụ duy nhất của họ là sống xót trong rừng một tháng.
Tất cả nhu yếu phẩm được cấp phát gồm mười túi dịch dinh dưỡng , một dao găm /
Đoản đao, thiết bị tạo lửa cùng pháo phát tín hiệu cầu cứu.
Từng chiếc phi thuyền lần lượt thả học viên rãi rác tại các khu vực , khu rừng phần lớn đều được gắn thiết bị theo dõi để đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh.
Sau khi A Lạp và A Khắc Tư biến mất dưới cánh rừng , ở một vị trí khác Lâm Hàn cũng thả người nhảy khỏi phi thuyền .
Xột xoạt ___ cậu nhẹ nhàng đáp lên một cành cây.
Quan sát một lượt bằng tinh thần lực , cậu đã có thể xác định nơi này hoàn toàn không đến mức gọi là nguy hiểm . So với tinh cầu kia thì nơi đây thực sự là thiên đường , Lâm Hàn nhón nhẹ mũi chân nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng .
Cuộc sống quá mức nhàn nhã ngoài mong đợi , Lâm Hàn vươn vai một chút cho tỉnh người ,ngồi phi thuyền khiến cậu có chút buồn ngủ.
Đánh một cái ngáp rõ to rồi mới chậm rì rì nhét tay vào túi quần Thông thả nước đi như đang ngắm cảnh.
Tích tích ___
Là A Lạp gọi đến
" Tiểu Hàn cậu vẫn an toàn chứ ? Cậu đang ở đâu chính tôi sẽ tìm đường qua chỗ cậu " A Lạp hớn hở nói.
" Ah ..... đại khái .... tôi đang ở bên cạnh một cái hồ nước rất lớn " Lâm Hàn tìm cho mình một vị trí tương đối dễ tìm rồi mới trả lời.
" Tốt cậu ở yên đó đi . Chúng tôi sẽ đến chỗ cậu ngay "
" Được "
Trong thời gian chờ đợi cậu tìm một tán cây lớn để nghỉ lưng , một lần nữa dùng tinh thần lực dò xét xung quanh . Bất ngờ cậu mở mắt ra mang theo nét kinh hỷ nói
" Cá . Hồ này vậy mà có cá lớn , tối nay có cái để ăn rồi " Lâm Hàn nhe răng cười thật vui vẻ . Đúng lúc cậu cũng đang thèm cá , ăn cơm trong trường cậu cũng sắp nuốt không trôi nữa rồi , đồ ăn mang theo thì tăng thêm hai nhân khẩu liền như muối bỏ biển.
Không để cậu đợi lâu , cách đó không xa cậu liền cảm nhận được sự xuất hiện của hai người kia. Lâm Hàn lập tức chạy lại đón hai người , sau đó mang kinh hỷ nói lại với họ.
A Lạp tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Hàn nên một chữ cũng không bỏ xót. Đại khái là vẫn còn sớm nên cả đám sẽ cùng nhau đi tìm
Thêm ít trái cây về để làm gia vị tẩm ướp . Muối thì chịu rồi , nhưng họ còn tìm thêm được một ít mật ong.
Lâm Hàn nhận nhiệm vụ bắt cá , vì cậu là người duy nhất ở đây giỏi bơi lặn . Nguyên nhân khác chính là tinh thần lực của cậu là mạnh nhất nhưng cậu không nói lý do này.
Cầm trong tay một cây gỗ lớn bằng ba ngón tay đã được vót nhọn , Lâm Hàn nhanh chóng biến mất vào trong lòng hồ . Nước hồ khá trong nhưng độ sâu thì không thể xác định , mặc dù trong mắt người khác đó là một hành động cực kỳ nguy hiểm . Ai mà biết trong cái nơi tối tăm kia rốt cuộc có thứ gì nguy hiểm hay không?
A Lạp cùng A Khải Tư nhận nhiệm vụ nhóm lửa , dựng lều .
Quả là họ đã đoán đúng không ít chuyện , lòng hồ thật sự rất sâu , càng xuống phía dưới lại càng lạnh và tối . Tuy nhiên điều đó cũng không phải vấn đề , rất nhanh Lâm Hàn đã phát hiện ra rất nhiều cá đang bơi xung quanh mà không cần phải xuống quá sâu. Còn làm sao để bắt được cá ? Rất dễ , cậu chỉ cần tách tinh thần lực thành từng sợi nhỏ rồi từ cách hướng khác nhau trực tiếp xuyên thẳng qua não bộ của con mồi , sau đó liền nhẹ nhàng xỏ thân cây qua mang cá để mang trở về .
Ào ____ mặt nước đang yên bình bỗng chốc bị xáo động , Lâm Hàn nâng cành
cây đã mắc đầy những con cá to béo bên trên , nhe răng khoe thành quả.
Một màn này khiến đám thiếu uý nhìn qua màn hình nhìn mà không khép nỗi hàm " Cmn chuyện quái quỷ gì đây ? Như vậy cũng được sao ? Mà ... cái thứ đó có thể ăn ngon sao? "
Với họ thì đúng là ăn không ngon a , vảy ngoài thì cứng , thịt thì nhạt toẹt lại nhiều xương , lại khó bắt vô cùng .
Bọn A Lạp cũng không dám trong mong quá nhiều . Hắn chọt chọt con cá rồi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn quăng cho hắn một thau nước lạnh
" Tôi cũng không chắc sẽ ngon đâu , chi bằng cậu uống trước dịch dinh dưỡng trước đi "
A Lạp trừng mắt " Ta khinh ... bớt lừa con nít đi . Mau xử lý chúng đi , tôi đói lắm rồi " rất không khách sáo mà ra lệnh.
Lâm Hàn cười hắc hắc mấy tiếng rồi mới đi xử lý mấy con cá .
Cậu bắt bốn con để đề phòng hai người kia ăn không đủ.
Một con cậu chỉ đơn giản xỏ xuyên qua một thân cây giao cho A Lạp dùng than mà nướng từ từ , không cho hắn dùng lửa.
Ba con khác cậu đánh sạch lớp vảy cứng sau đó chia các cách khác nhau để xử lý .
Một con cậu ướp với ít nước trái cây có vị chua ngọt sau đó vứt sang cho A Khắc Tư ôm lấy ngồi cạnh A Lạp từ từ mà Nướng . Hai con còn lại cậu cũng cắt khía trên thịt cá sau đó dùng thật nhiều lớp lá quấn chặt rồi ném vào Đống than sau đó phủ thêm một lớp than nữa cho cá chậm rãi chín đều.
Mặc dù thời gian nấu nướng có hơi lâu nhưng nhìn con cá trên than hồng đang chậm rãi tỏa ra mùi thơm hai người đều lặng lẽ nuốt nước bọt tình nguyện chờ đợi trong hạnh phúc .
Mùi Thơm của thức ăn chậm rãi bay xa , đám người ngồi trước màn hình theo dõi cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt , nếu không phải đang là lúc khảo hạch chắc họ sẽ xông đến nơi mà cướp cá.
Cá được nướng chín tỏa hương thơm nghi ngút , họ bắt đầu bày cá trên mấy chiếc lá to mà trước đây ở Vô Cảnh Sâm Lâm các bảo tiêu từng sử dụng .
Con cá nướng đen thui sau khi được bóc đi lớp vảy cháy khét bên ngoài liền tỏa ra một hương thơm thật đặc biệt không nói nên lời, hay con cá đút than cũng không chịu thua kém .
A Lạp thật không muốn nhịn thêm nữa , trực tiếp chọn con cá nướng của A khắc Tư mà xuống tay . Một hương vị ngọt ngào , đậm Đà chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng khiến hắn hài lòng tới híp cả mắt.
Lâm Hàn không ăn , cậu chỉ nhìn về phía cánh rừng mỉm cười , họ sắp có khách , ba vị khách đặc biệt.
Ba con dị thú to lớn không một tiếng động đang đi theo mùi thơm mà đến . A Khắc Tư tay thủ sẵn dao , A Lạp cũng chuẩn bị chiến đấu .
Lâm Hàn đứng chắn trước mặt hai người , đứng bất động quan sát ba con bạo nha không mời mà đến .
Cậu cẩn thận thả ra uy áp đe dọa bọn chúng . Từ khi có thể hành hạ tụi mị hồ Lâm Hàn đã không còn ý nghĩ muốn giết dị thú một cách vô nghĩa nữa , một chút là do cậu học ở cửu vỹ , nó thật sự có tốt chất làm đại ca quá mà.
Ba con bạo nha có chút hoảng sợ ,không còn bộ dáng nhe nanh múa vuốt nữa nhưng lại không muốn rời đi. Chúng cúi thấp đầu len lén nhìn Lâm Hàn rồi nhìn thức ăn ở phía xa.
Cái này muốn không nhìn thấy cũng khó a , Lâm Hàn bật cười với cái kẻ tham ăn trá hình này , cậu cho hai người kia một ám hiệu dừng tấn công .
Sau đó mới trở về bên bốn còn cá ngắm nghĩa một lượt liền chọn con cá nướng trong lá to nhất phân ra làm ba phần đặt vào ba chiếc lá mới , sau đó mới chậm rãi
đặt chúng vào chỗ đất trống nằm giữa hai bên , ánh mắt ba con bạo nha vẫn chưa hề rời khỏi người cậu.
A Lạp trực tiếp trợn mắt nhìn cái màn quỹ dị đang diễn ra trước mắt mình.
A Khắc Tư cũng một bộ không hiểu chuyện gì Đang diễn ra. Hắn đứng yên bảo hộ A Lạp sau lưng , thanh đao trên tay vẫn nắm chặt.
Xong xuôi mọi việc Lâm Hàn thu hồi uy áp khỏi người chúng . Quay lại chỗ ngồi bảo hai cái pho tượng kia trở về dùng cá nướng của mình , mặc dù cá nướng thật sự rất ngon nhưng không kéo nỗi sự chú ý của hắn trở về , tất cả đều rơi trên người ba con bạo nha đang ngoan ngoãn ăn phần cá của mình , cái đuôi phía sau phe phẩy liên tục .
Một nơi khác cả đám người tôi nhìn anh , anh nhìn tôi chẳng hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra.
" Ợ ...." A Lạp đánh một cái ợ đầy thoả mãn , đám dị thú đi rồi hắn mới có tâm tình mà gặng hỏi
" Tiểu Hàn tại sao vừa rồi cậu không cho chúng tôi đánh với bọn chúng một trận ,còn phải tốn một con cá cho bọn chúng nữa.
Mà cậu làm sao biết bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta mà lại cho chúng ăn ? Lỡ chúng không thích còn tấn công luôn cậu thì biết phải làm sao ?"
Cậu biết tên này thế nào cũng hỏi , chỉ đơn giản nhún vai nhẹ nhàng đáp
" Tôi cũng không biết , nhưng nếu chúng muốn tấn công thì cũng đã tấn công chúng ta rồi , đâu còn đứng đó cho cậu có thời gian trừng mắt với nó a.
Cậu không nhìn thấy ánh mắt bọn chúng nhìn vào cá nướng của chúng ta hay sao? Tôi có thể nhìn ra chúng thật sự rất thích. Vậy nên liền thử , nào ngờ lại thành công như vậy " đây cũng không hẳn là nói xạo đi.
A lạp cũng không tìm ra kẻ hở chỉ đành gật đầu chấp nhận cái lý do này.
Hiện tại đang là buổi trưa , ăn uống no say lại thêm ở bên hồ gió mát cả ba liền nhanh chóng tìm chỗ ngã lưng đánh một giấc . Mặc dù ở bên hồ nước xác thực rất nguy hiểm nhưng với thực lực của ba người thì không phải vấn đề gì lớn.
Lâm Hàn nằm trên cành cây cao nhắm mắt dưỡng thần , đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ.
Bên này tình hình tốt đẹp là vật nhưng những học viên khác lại khá chật vật , một số người xui xẻo chọc trúng ngay tổ ong liền bị một đường đuổi đánh mặt mày xưng phù , nhóm khác thì không tìm được thức ăn nên
chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng , ngày đầu tiên phải nói là cực kỳ khổ sở.
Số ít người may mắn thì không bị gì nhưng vẫn là không thể tự mình tìm kiếm thức ăn , khả năng truy tìm dấu vết thực sự quá kém nên vẫn không săn được dị thú. Đã thế còn luôn phải thời khắc đề phòng dị thú tập kích thật sự là chật vật đến kêu cha gọi mẹ .
Xoạch ____ cánh cửa phòng trọng lực được mở ra . Bên trong trọng lực đã được đưa về mức 0
Mục Thiệu Đông nghênh ngang bước vào , trên gương mặt tràn đầy sự đắc ý
" Nhóc con bắt đầu đi "
Hai người đứng đối diện nhau trong giây lát Lâm Hàn mới xoay người bước đến bảng điều khiển , nhìn từ đây người bên ngoại không thể nhìn rõ mức tuỳ chỉnh.
Hai mắt đong đầy ý cười mà nhìn Mục Thiệu Đông tốt bụng nhắc nhở
" Vậy tôi bắt đầu đây , khi nào không chịu nổi cứ nói với tôi một tiếng "
" Hừ còn chưa biết ai sẽ cầu xin ai đâu nhóc con "
Ngón tay thon dài bắt đâu nâng mức trọng lực
1___
2___ đôi bên vẫn không có dấu hiệu tốn sức
3______ Trên Trán Mục Thiệu Đông rất nhanh liền xuất hiện một tầng mồ hôi. , gương mặt đỏ bừng , hai chân run rẩy đến lợi hại.
4_____ Rầm ... hai đầu gối của hắn đập mạnh xuống mặt sàn . Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên . Gương mặt đỏ đến muốn chảy máu , gân xanh trên trán đã chạy khắp nơi ,mồ hôi thi nhau rơi xuống . Nhìn hắn có thể nhận ra đây là cực hạn.
Nhìn Mục Thiệu Đông quỳ bò ra sàn mọi người xung quanh liền muốn rớt hàm xuống đất.
Lúc bốn người A Lạp cùng Trác Hạo Thiên đến nơi chính là nhìn thấy một màn này.
A Lạp vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra " Tốt rồi tốt rồi , không sao rồi . Xuýt thì doạ
chết tôi"
Ba người còn lại nhìn Lâm Hàn bộ dáng vẫn nhàn nhã ung dung bất giác nở một nụ cười.
Lâm Hàn mắt tinh rất nhanh liền nhìn thấy họ , cậu vẫy vẫy tay hướng bọn họ chào hỏi. Sau đó hướng Mục Thiệu Đông tốt bụng hỏi
" Anh ... muốn kết thúc ở mức này hay là tăng lên ?"
Mục Thiệu Động nghẹn một bụng hỏa khí nhưng không có sức mà mắng , hớp lấy mấy hơi gằng vài chữ qua kẽ răng " Đủ rồi "
" Oh vậy là tôi thắng đúng không ? " Lâm Hàn nghịch ngợm mà hỏi vặn hắn
" Ngươi thắng được chưa "
Mục Thiệu Đông thẹn quá hoá giận gào lên .
Lâm Hàn cười càng thêm sáng lạng , chỉnh mức độ về vạch 0 rồi rời khỏi phòng trọng lực họp mặt với bốn người kia.
Cửa phòng mở ra , cảnh mọi người thấy là một tiểu đệ manh manh chạy nhanh về phía đại ca nhà mình , mấy người ca ca thì ra sức vò đầu em trai hài lòng ra mặt .
" Được lắm tiểu tử , hâhha ta thật tự hào về cậu "
" Làm rất tốt , từ nay sẽ không tên mù nào muốn tìm đến cậu gây khó dễ nữa "
A Lạp đã lãnh giáo qua nên không mấy ngạc nhiên vì hắn biết cậu thật sự rất lợi hại , ít nhất là cậu chưa bao giờ dựa vào lợi thế này mà hiến đáp họ.
Mục Thiệu Đông được đồng bọn dìu trở ra , dáng vẻ của hắn lúc này chỉ đúng một từ " Thảm "
Lúc hắn lướt qua Lâm Hàn nhìn hắn cười vô tôi nói " Việc cá cược ..."
" Hừ , ta mới không rảnh mà tính toán với ngươi " nói rồi nhanh chóng biến mất giữa đám người .
Sau trận đấu ngày hôm nay mấy tên có tâm tư gì gì đó đều im như thóc , một thời gian sau họ liền biết họ đến nghĩ cũng không có cửa mà nghĩ . Mặc dù vậy vẫn không có ít người ôm niềm tin muốn tự sát to lớn mà tìm tới , A Lạp cùng A Khắc Tư cũng nhận được khá nhiều sư chăm sóc của đàn anh , trong đó có Trác Hạo Thiên cùng Phi Dương .
Còn tại sao Phi Dương chỉ gọi là Phi Dương mà không có họ thì sau này chính là một kinh hỷ cho Lâm Hàn .
__________
Thời gian chớp mắt đã trôi qua được một năm học , kỳ khảo hạch đầu tiên của năm nhất cuối cùng cũng diễn ra . Địa điểm diễn ra khảo hạch là một tinh cầu cấp thấp không có người ở , trên đó chủ yếu là một số dị thú có thể ăn được cùng những dị thú cấp bậc thấp từ cấp năm trở xuống , nhiệm vụ duy nhất của họ là sống xót trong rừng một tháng.
Tất cả nhu yếu phẩm được cấp phát gồm mười túi dịch dinh dưỡng , một dao găm /
Đoản đao, thiết bị tạo lửa cùng pháo phát tín hiệu cầu cứu.
Từng chiếc phi thuyền lần lượt thả học viên rãi rác tại các khu vực , khu rừng phần lớn đều được gắn thiết bị theo dõi để đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh.
Sau khi A Lạp và A Khắc Tư biến mất dưới cánh rừng , ở một vị trí khác Lâm Hàn cũng thả người nhảy khỏi phi thuyền .
Xột xoạt ___ cậu nhẹ nhàng đáp lên một cành cây.
Quan sát một lượt bằng tinh thần lực , cậu đã có thể xác định nơi này hoàn toàn không đến mức gọi là nguy hiểm . So với tinh cầu kia thì nơi đây thực sự là thiên đường , Lâm Hàn nhón nhẹ mũi chân nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng .
Cuộc sống quá mức nhàn nhã ngoài mong đợi , Lâm Hàn vươn vai một chút cho tỉnh người ,ngồi phi thuyền khiến cậu có chút buồn ngủ.
Đánh một cái ngáp rõ to rồi mới chậm rì rì nhét tay vào túi quần Thông thả nước đi như đang ngắm cảnh.
Tích tích ___
Là A Lạp gọi đến
" Tiểu Hàn cậu vẫn an toàn chứ ? Cậu đang ở đâu chính tôi sẽ tìm đường qua chỗ cậu " A Lạp hớn hở nói.
" Ah ..... đại khái .... tôi đang ở bên cạnh một cái hồ nước rất lớn " Lâm Hàn tìm cho mình một vị trí tương đối dễ tìm rồi mới trả lời.
" Tốt cậu ở yên đó đi . Chúng tôi sẽ đến chỗ cậu ngay "
" Được "
Trong thời gian chờ đợi cậu tìm một tán cây lớn để nghỉ lưng , một lần nữa dùng tinh thần lực dò xét xung quanh . Bất ngờ cậu mở mắt ra mang theo nét kinh hỷ nói
" Cá . Hồ này vậy mà có cá lớn , tối nay có cái để ăn rồi " Lâm Hàn nhe răng cười thật vui vẻ . Đúng lúc cậu cũng đang thèm cá , ăn cơm trong trường cậu cũng sắp nuốt không trôi nữa rồi , đồ ăn mang theo thì tăng thêm hai nhân khẩu liền như muối bỏ biển.
Không để cậu đợi lâu , cách đó không xa cậu liền cảm nhận được sự xuất hiện của hai người kia. Lâm Hàn lập tức chạy lại đón hai người , sau đó mang kinh hỷ nói lại với họ.
A Lạp tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Hàn nên một chữ cũng không bỏ xót. Đại khái là vẫn còn sớm nên cả đám sẽ cùng nhau đi tìm
Thêm ít trái cây về để làm gia vị tẩm ướp . Muối thì chịu rồi , nhưng họ còn tìm thêm được một ít mật ong.
Lâm Hàn nhận nhiệm vụ bắt cá , vì cậu là người duy nhất ở đây giỏi bơi lặn . Nguyên nhân khác chính là tinh thần lực của cậu là mạnh nhất nhưng cậu không nói lý do này.
Cầm trong tay một cây gỗ lớn bằng ba ngón tay đã được vót nhọn , Lâm Hàn nhanh chóng biến mất vào trong lòng hồ . Nước hồ khá trong nhưng độ sâu thì không thể xác định , mặc dù trong mắt người khác đó là một hành động cực kỳ nguy hiểm . Ai mà biết trong cái nơi tối tăm kia rốt cuộc có thứ gì nguy hiểm hay không?
A Lạp cùng A Khải Tư nhận nhiệm vụ nhóm lửa , dựng lều .
Quả là họ đã đoán đúng không ít chuyện , lòng hồ thật sự rất sâu , càng xuống phía dưới lại càng lạnh và tối . Tuy nhiên điều đó cũng không phải vấn đề , rất nhanh Lâm Hàn đã phát hiện ra rất nhiều cá đang bơi xung quanh mà không cần phải xuống quá sâu. Còn làm sao để bắt được cá ? Rất dễ , cậu chỉ cần tách tinh thần lực thành từng sợi nhỏ rồi từ cách hướng khác nhau trực tiếp xuyên thẳng qua não bộ của con mồi , sau đó liền nhẹ nhàng xỏ thân cây qua mang cá để mang trở về .
Ào ____ mặt nước đang yên bình bỗng chốc bị xáo động , Lâm Hàn nâng cành
cây đã mắc đầy những con cá to béo bên trên , nhe răng khoe thành quả.
Một màn này khiến đám thiếu uý nhìn qua màn hình nhìn mà không khép nỗi hàm " Cmn chuyện quái quỷ gì đây ? Như vậy cũng được sao ? Mà ... cái thứ đó có thể ăn ngon sao? "
Với họ thì đúng là ăn không ngon a , vảy ngoài thì cứng , thịt thì nhạt toẹt lại nhiều xương , lại khó bắt vô cùng .
Bọn A Lạp cũng không dám trong mong quá nhiều . Hắn chọt chọt con cá rồi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn quăng cho hắn một thau nước lạnh
" Tôi cũng không chắc sẽ ngon đâu , chi bằng cậu uống trước dịch dinh dưỡng trước đi "
A Lạp trừng mắt " Ta khinh ... bớt lừa con nít đi . Mau xử lý chúng đi , tôi đói lắm rồi " rất không khách sáo mà ra lệnh.
Lâm Hàn cười hắc hắc mấy tiếng rồi mới đi xử lý mấy con cá .
Cậu bắt bốn con để đề phòng hai người kia ăn không đủ.
Một con cậu chỉ đơn giản xỏ xuyên qua một thân cây giao cho A Lạp dùng than mà nướng từ từ , không cho hắn dùng lửa.
Ba con khác cậu đánh sạch lớp vảy cứng sau đó chia các cách khác nhau để xử lý .
Một con cậu ướp với ít nước trái cây có vị chua ngọt sau đó vứt sang cho A Khắc Tư ôm lấy ngồi cạnh A Lạp từ từ mà Nướng . Hai con còn lại cậu cũng cắt khía trên thịt cá sau đó dùng thật nhiều lớp lá quấn chặt rồi ném vào Đống than sau đó phủ thêm một lớp than nữa cho cá chậm rãi chín đều.
Mặc dù thời gian nấu nướng có hơi lâu nhưng nhìn con cá trên than hồng đang chậm rãi tỏa ra mùi thơm hai người đều lặng lẽ nuốt nước bọt tình nguyện chờ đợi trong hạnh phúc .
Mùi Thơm của thức ăn chậm rãi bay xa , đám người ngồi trước màn hình theo dõi cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt , nếu không phải đang là lúc khảo hạch chắc họ sẽ xông đến nơi mà cướp cá.
Cá được nướng chín tỏa hương thơm nghi ngút , họ bắt đầu bày cá trên mấy chiếc lá to mà trước đây ở Vô Cảnh Sâm Lâm các bảo tiêu từng sử dụng .
Con cá nướng đen thui sau khi được bóc đi lớp vảy cháy khét bên ngoài liền tỏa ra một hương thơm thật đặc biệt không nói nên lời, hay con cá đút than cũng không chịu thua kém .
A Lạp thật không muốn nhịn thêm nữa , trực tiếp chọn con cá nướng của A khắc Tư mà xuống tay . Một hương vị ngọt ngào , đậm Đà chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong miệng khiến hắn hài lòng tới híp cả mắt.
Lâm Hàn không ăn , cậu chỉ nhìn về phía cánh rừng mỉm cười , họ sắp có khách , ba vị khách đặc biệt.
Ba con dị thú to lớn không một tiếng động đang đi theo mùi thơm mà đến . A Khắc Tư tay thủ sẵn dao , A Lạp cũng chuẩn bị chiến đấu .
Lâm Hàn đứng chắn trước mặt hai người , đứng bất động quan sát ba con bạo nha không mời mà đến .
Cậu cẩn thận thả ra uy áp đe dọa bọn chúng . Từ khi có thể hành hạ tụi mị hồ Lâm Hàn đã không còn ý nghĩ muốn giết dị thú một cách vô nghĩa nữa , một chút là do cậu học ở cửu vỹ , nó thật sự có tốt chất làm đại ca quá mà.
Ba con bạo nha có chút hoảng sợ ,không còn bộ dáng nhe nanh múa vuốt nữa nhưng lại không muốn rời đi. Chúng cúi thấp đầu len lén nhìn Lâm Hàn rồi nhìn thức ăn ở phía xa.
Cái này muốn không nhìn thấy cũng khó a , Lâm Hàn bật cười với cái kẻ tham ăn trá hình này , cậu cho hai người kia một ám hiệu dừng tấn công .
Sau đó mới trở về bên bốn còn cá ngắm nghĩa một lượt liền chọn con cá nướng trong lá to nhất phân ra làm ba phần đặt vào ba chiếc lá mới , sau đó mới chậm rãi
đặt chúng vào chỗ đất trống nằm giữa hai bên , ánh mắt ba con bạo nha vẫn chưa hề rời khỏi người cậu.
A Lạp trực tiếp trợn mắt nhìn cái màn quỹ dị đang diễn ra trước mắt mình.
A Khắc Tư cũng một bộ không hiểu chuyện gì Đang diễn ra. Hắn đứng yên bảo hộ A Lạp sau lưng , thanh đao trên tay vẫn nắm chặt.
Xong xuôi mọi việc Lâm Hàn thu hồi uy áp khỏi người chúng . Quay lại chỗ ngồi bảo hai cái pho tượng kia trở về dùng cá nướng của mình , mặc dù cá nướng thật sự rất ngon nhưng không kéo nỗi sự chú ý của hắn trở về , tất cả đều rơi trên người ba con bạo nha đang ngoan ngoãn ăn phần cá của mình , cái đuôi phía sau phe phẩy liên tục .
Một nơi khác cả đám người tôi nhìn anh , anh nhìn tôi chẳng hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra.
" Ợ ...." A Lạp đánh một cái ợ đầy thoả mãn , đám dị thú đi rồi hắn mới có tâm tình mà gặng hỏi
" Tiểu Hàn tại sao vừa rồi cậu không cho chúng tôi đánh với bọn chúng một trận ,còn phải tốn một con cá cho bọn chúng nữa.
Mà cậu làm sao biết bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta mà lại cho chúng ăn ? Lỡ chúng không thích còn tấn công luôn cậu thì biết phải làm sao ?"
Cậu biết tên này thế nào cũng hỏi , chỉ đơn giản nhún vai nhẹ nhàng đáp
" Tôi cũng không biết , nhưng nếu chúng muốn tấn công thì cũng đã tấn công chúng ta rồi , đâu còn đứng đó cho cậu có thời gian trừng mắt với nó a.
Cậu không nhìn thấy ánh mắt bọn chúng nhìn vào cá nướng của chúng ta hay sao? Tôi có thể nhìn ra chúng thật sự rất thích. Vậy nên liền thử , nào ngờ lại thành công như vậy " đây cũng không hẳn là nói xạo đi.
A lạp cũng không tìm ra kẻ hở chỉ đành gật đầu chấp nhận cái lý do này.
Hiện tại đang là buổi trưa , ăn uống no say lại thêm ở bên hồ gió mát cả ba liền nhanh chóng tìm chỗ ngã lưng đánh một giấc . Mặc dù ở bên hồ nước xác thực rất nguy hiểm nhưng với thực lực của ba người thì không phải vấn đề gì lớn.
Lâm Hàn nằm trên cành cây cao nhắm mắt dưỡng thần , đôi môi khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ.
Bên này tình hình tốt đẹp là vật nhưng những học viên khác lại khá chật vật , một số người xui xẻo chọc trúng ngay tổ ong liền bị một đường đuổi đánh mặt mày xưng phù , nhóm khác thì không tìm được thức ăn nên
chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng , ngày đầu tiên phải nói là cực kỳ khổ sở.
Số ít người may mắn thì không bị gì nhưng vẫn là không thể tự mình tìm kiếm thức ăn , khả năng truy tìm dấu vết thực sự quá kém nên vẫn không săn được dị thú. Đã thế còn luôn phải thời khắc đề phòng dị thú tập kích thật sự là chật vật đến kêu cha gọi mẹ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất