Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 97

Trước Sau
Thấy tên bẩn thỉu kia lấy mình ra làm cớ , Drake bị dọa cho choáng váng liền bật người ném thẳng ly rượu vào tên MB " Cmn mày không có lỗ tai hả ? Tau đã nói là không được đụng chạm tới cậu ta . Chúng mày đều điếc hết phải không ?"

Chiếc ly đáp thẳng vào mặt tên MB khiến trán hắn bị chảy máu . Hắn bò ra đất khóc lóc nhận lỗi .

Drake tiến lên , lách người qua người Lâm Hàn cho tên MB một đá rõ mạnh , cả người tên MB bay thẳng vào bức tường , không chết thì cũng phế luôn nữa đời còn lại . Sau đó trừng mắt với đám còn lại cảnh cáo " còn tên nào muốn chết thì ta rất sẵn lòng tiễn một đoạn " Drake có hơi say nên tính càng thêm nóng . Một mình hắn khi dễ cậu nhóc cũng thôi đi , đám thối tha này cư nhiên dám Ở trước mặt hắn lớn lối , còn chưa kể chuyện này mà để Reginald biết được thì cmn mông hắn nở hoa.

Mãnh hổ nổi điên ai dám lên tiếng hả ? Cả đám im thin thít .

Lâm Hàn nhìn đủ lại quay về tìm một vị trí sạch sẽ khác ngồi xuống tiếp tục uống nước trái cây , bất chấp bầu không khí âm độ trong phòng.

AiDan mất hứng phất tay " Các ngươi lui hết đi "

Đám MB chạy trối chết như được ân xá , cũng không quên gọi người mang xác tên kia ra ngoài.

Đám bằng hữu cũng không vì vậy mà tức giận , cả đám lại cùng nhau chè chén ôn chút chuyện cũ , lớn rồi , mỗi người một sự nghiệp riêng , muốn gặp nhau uống một ly đã là không dễ.

Cả đám uống đến say mèm , chia tay đám bạn tốt cả ba người chuẩn bị trở về .

AiDan đỡ lấy Drake say đến không đi nỗi rời khỏi quán Bar , nhưng giữa đường lại xuất hiện một người chặn đường.

Lâm Hàn đánh giá anh ta một lượt .

Mắt nâu , tóc đỏ , đôi mắt sắc bén như lưỡi đao đã nhuốm máu trên chiến trường , gương mặt anh Tuấn nhưng trông rất chi là thiếu hụt cảm xúc .

Hơi thở lạnh giá của một người từng tắm máu quân thù , cường đại và nguy hiểm. Nhưng tuyệt nhiên không có sát khí .

Người nọ đến trước mặt AiDan nói " Giao cậu ta cho tôi là được "

AiDan nhún vai " Được , của anh " nói rồi hắn đẩy Drake sang người nọ một cách dứt khoát.

Người nọ cẩn thận ôm người vào lòng , gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi quay lưng rời đi.

Làm Hàn mặt Liệt nhìn

AiDan "....."

AiDan " Hôn phu của cậu ta "

Lâm Hàn gật đầu tỏ ý đã hiểu .

AiDan lại nói " Vậy ... bây giờ cậu về nhà tôi ngủ một đêm , sáng mai tôi đưa cậu về chỗ Reginald "

Lâm Hàn lại gật đầu "..."

Thân phận của AiDan cũng bình dân như Drake vậy , cho nên nhà Của hắn cũng hết sức sa hoa lộng lẫy .

Bình thường hắn cũng hay dẫn người về nhà ở lại qua đêm nhưng người như cậu vẫn là lần đầu tiên . Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người , cậu hiển nhiên mà bị xem thành sủng vật mới .

Sáng hôm sau , hai người đều thức dậy đúng giờ .

Dùng xong bữa sáng AiDan gọi điện hỏi Reginald xem giờ hắn ở đâu để trả người.

Đáp lại AiDan là một gương mặt lạnh ngắt " Cậu cứ đưa cậu ấy đi đâu thì đi , không phải trở về vội . Tôi đã dọn ra bên ngoài , là chỗ cũ . " nói rồi lập tức ngắt cuộc gọi như thể sợ AiDan sẽ phản đối.

AiDan "...."

Lâm Hàn, kẻ mẹ chẳng thương , huynh đệ ghét bỏ rũ mắt che đi tủi thân .

Cậu biết tại sao Vương thiếu gia lại như vậy nên cũng không buồn phiền gì. Chỉ là cậu cảm thấy bản thân như quả bóng bị đá qua đá lại ... buồn mênh mông .

AiDan nhìn Lâm Hàn đáng thương hề hề thở dài. Nhưng hắn cũng thực sự rất bận , lâu lâu mới Tuỳ hứng một bữa thôi . Axxx thôi vậy .

AiDan đành mang theo tiểu ngốc đi đến nơi hắn làm việc .

Ở một nơi khác ___

"Aaaaaaaaa anh ... sao anh lại ở đây ? Khốn kiếp ... anh cút đi khuất mắt tôi ". Drake tức giận mắng mỏ không thương tiếc .

Charlet ( chiến binh xuất chúng ) ngồi bên cạnh vẫn nhìn Drake ôn nhu đáp " Em thật sự không nhớ tôi sao ? Đêm qua vẫn còn rất nồng nhiệt như vậy mà bây giờ em tàn nhẫn đuổi anh đi ?"

Drake rống lên " nồng nhiệt cái đầu anh ấy, mau cút về tinh hệ của anh đi , nghĩ cũng đừng nghỉ. Tôi sẽ không gả cho anh "

Charlet sắc mặt hơi đổi " Việc này đã định , kiếp này em là người của tôi . Có trốn cũng không thoát.

Còn nữa , mấy ngày gần đây em nên an phận ở trong nhà thì hơn , gần đây rất loạn nên sẽ không ai bảo vệ được em đâu. Đừng ham vui mà chuốc lấy họa vào người "

Drake nổi đóa " Anh bảo thì tôi phải nghe ah ? Còn có ... ở đây là tinh hệ Emar, ai lại có gan tới đây gây sự ngoài anh kia chứ . Anh mau đi đi trước khi có người cho rằng anh tự ý xâm nhập với mục đích bất chính "

Charlet vẫn lạnh giọng nói " Được rồi em nghỉ ngơi đi , tôi còn có việc phải giải quyết . Nhớ không được đi loạn " rồi quay người thành thật mặc quần áo rời khỏi phòng.

Drake ném rồi " Anh đi đi , đi xa một chút " mông lại nở hoa rồi , thực đau .... Drake nghĩ tới đây liền muốn giết người , tên AiDan khốn kiếp dám giao trứng cho ác , nếu gặp lại nhất định sẽ tẩn hắn .

Drake đang tức đến thở hồng hộc liền chợt nhớ đến

Chuyện chính " Chết .... tiểu Hàn , thôi rồi lần này ta bị tên khốn đó hại chết rồi "

Drake hoảng hồn , suy nghĩ , suy nghĩ rồi lập tức gọi cho thằng bạn khốn nạn hỏi thăm thằng nhóc mặt liệt nọ.

Nghe hắn nói là dẫn cậu đến quân bộ chơi liền muốn lên cơn đau tim " cmn mi muốn thằng nhóc bị người ta đánh chết hả ? "

AiDan nhìn thoáng qua Lâm Hàn đáp " Sẽ không sao đâu , cậu ta nhìn là biết thần kinh không được bình thường rồi , sẽ không ai rảnh tới nỗi đi ức hiếp cậu ta đâu "

Lâm Hàn "....." ukm cậu sẽ không chọc ai hết .

Drake nghe càng thêm tức " Cậu không biết bọn đầu đất kia thích nhất là bắt nạt người yếu thế hơn mình ah ? Haizdd thôi được rồi , nhớ bảo người theo sát cậu ấy , cậu ta mà bị mất một sợi tóc Reginald chắc chắn sẽ

giết cậu trước tiên "



AiDan " Được rồi , tôi tự có cách . Cậu ..... đi xử lý bản thân một chút đi , nhìn ngứa hết cả mắt "

Drake giật mình nhìn lại mấy vết đỏ hồng trên cơ thể " Đậu ...." lập tức ngắt liên lạc .

AiDan dẫn Lâm Hàn đi đến

Doanh trại gần đó , hôm nay hắn có một cuộc họp với các trưởng quan nơi này về những vấn đề nổi cộm gần đây . Việc Charlet đột nhiên xuất hiện tại đây đủ cho thấy tình hình có bao nhiêu căng thẳng .

AiDan nhìn cậu nói " Tiểu Hàn , bây giờ tôi có việc cần làm , cậu theo cậu ta đi dạo trước đi. Nếu có người dám ức hiếp cậu thì bảo hắn đến gặp tôi , không phải sợ. Tôi sẽ bảo vệ cậu "

Lâm Hàn gật đầu .

Người chịu trách nhiệm quan tâm cậu là một trung uý tên Flame ( ngọn lửa )

Anh ta mang đến cho người khác ấn tượng đầu tiên chính là người ngay thẳng .

Anh ta thấy cậu không nói không rằng cũng không biểu cảm nhưng cũng không ghét bỏ cậu , chỉ cho rằng cậu là một đứa trẻ đáng thương . Nhưng quân bộ thì lấy đâu ra chỗ để vui chơi a?

Flame liền dẫn cậu đến khu vực tập luyện dành cho quân nhân . Ở đây nhì mọi người tập luyện cũng xem như có trò hay để xem .

Lâm Hàn đứng bên ngoài hành lang nhìn ra sân tập luyện "...."

Phòng cơ giáp "......"

chẳng có gì thú vị.

Trên hành lang luôn có rất nhiều nhóm người đi đi lại lại rất náo nhiệt.

Nhưng ai cũng cố nhìn cậu vài lần vì rất tò mò.

Chợt ,một nhóm người từ sân tập bước vào. Họ đến trước mặt Flame cười cợt " Ta còn tưởng là ai , hoá ra là tên gà bệnh này .

Bữa nay còn nhận thêm nghề trông trẻ nữa ah ? Thật đáng đã yêu nha , ngươi không định giới thiệu cho bọn ta quen nhau sao ?"

Flame nghiêm mặt " Đủ rồi Ray , cậu ấy là khách của ngài AiDan . Cậu tốt nhất đừng có động tay động chân nếu không muốn ngài AiDan xử lý cậu "

Người tên Ray cười cười "

Làm gì mà căng thế , không cho thì thôi , nhưng mà ... ngươi thì khác . Chúng ta giao lưu một chút chứ ?"

Flame " Không được , tôi có nhiệm vụ phải trông chừng cậu ấy "

Ray " Sợ cái gì , việc đó đã có bọn tôi giúp cậu trong chừng . Nào đến đây nếu cậu không phải rùa rụt đầu "

Flame " Cậu đừng hiếp người quá đáng"

Đám đàn em vây lấy hai người không chừa kẻ hở .

Một kẻ đưa tay kéo cậu lùi về phía hắn tỏ ý muốn đe doạ .

Lâm Hàn "......"

Flame tức vô cùng " Ray đây không phải lúc tính toán thù hằn cá nhân , thả cậu ấy ra "

Ray gằng giọng " Không đấy thì sao ? Có ngon thì ra đây đấu với tôi một trận , nếu thắng tôi sẽ thả hai người đi. Đừng nghĩ gọi cứu viện , Trưởng quan Vu không ở đây cứu cậu được đâu "

Flame ái náy nhìn cậu nói " Đừng lo lắng , tôi sẽ đưa câu an toàn rời khỏi đây". Nói rồi anh một đường đi thẳng ra sân tập .

Có thể nhìn ra ở đây có hẳn hai phe rõ rệt .

Hai người đứng đối diện nhau trên sân , trận đấu chính thức bắt đầu trong sự hò reo rung trời của đám lính .

Lâm Hàn cũng bị đưa đến gần để xem họ đánh Flame tới thương tích đầy mình

. Đây rõ ràng là trận đánh không cân sức, ỷ mạnh hiếp yếu .

Flame đã gần như không còn sức phản kháng nhưng Ray không dừng tay . Gã

muốn phế Flame .

Đám đàn em hào hứng hò hét kêu gào " Phế hắn đi , phế hắn đi ..."

Nhóm còn lại lịch liệt phản đối " Đủ rồi , các người đừng quá đáng , đánh thắng rồi các người còn chưa chịu dừng tay"

Ray " Haha dừng tay ? Ta vẫn chưa đánh xong mà "

" Các người đừng quá đáng , ta sẽ báo cáo việc này lên Trưởng quan "

" haha ta sợ lắm cơ , giao đấu thì chuyện bị thương vốn là hết sức bình thường . Thua là do hắn bất tài thôi " nói rồi Ray lại đá mạnh vào bụng Flame đang bất tỉnh nằm trên sân.

Nhưng bất quá kẻ ăn đau là gã " aaaa..."

Cả đám chết trân nhìn một màn vừa xảy ra , cậu nhóc cứ thế trực tiếp dùng chân cản lại đòn đá kia , còn trực tiếp đá văng Ray một đoạn.

Lâm Hàn mặt lạnh không biểu tình hờ hửng nói " Các anh đưa anh ấy đi trị thương trước đã " cậu đứng chắn trước mặt Ray , cũng ngăn cách gã và Flame . Nhưng gương mặt liệt của cậu lại không mang theo tính uy hiến nào cả, cậu chỉ đứng đó lạnh nhạt nhìn .

Nhóm người vừa muốn đưa người đi liền bị ngăn cản " Không được sự cho phép của ta ai cũng không được đi , nhóc con ngươi không muốn chết thì mau cút đi chỗ khác "

Lâm Hàn hờ hững đáp " vậy cùng lên đi " đối với hạng người mặt người dạ thú thế này lòng khoan dung của cậu cũng không có chỗ để chứa. Cũng không còn hy vọng gã sẽ hối cải .

Ray bị khiêu khích " Được , ta sẽ cho mi biết thế nào là chết "

Bất quá sau đó chết vẫn là gã

, cậu chỉ nhẹ nhàng tránh đòn sau đó trở tay tán nhẹ vào mặt gã " rắc....." tiếng xương gãy giòn Tan vang lên . Ray như con rối gỗ đứt dây thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Mọi người lạnh sống lưng nhìn "......" mấy người muốn tham chiến đều rụt cổ , họ từng giết không ít người nhưng thủ đoạn nhanh , chuẩn , tàn nhẫn như vậy vẫn là lần đầu tận mắt nhìn thấy .



Sau đó Flame được mang đi trị thương , còn cậu bị áp giải đến một phòng giam tạm thời .

Sau đó đám nhốt cậu vào phòng giam phải ngồi thế chỗ cậu.

Sau đó nữa ... quân bộ có vài kẻ bị cắt chức ngay trong ngày vì lý do tắc trách , không quản nỗi người của mình , lại có hành động bất chính xem mạng người như cỏ rác.

Mà cậu thì một câu trách phạt cũng không có , còn được cho là nạn nhân mà an ủi từ cấp chỉ huy .

Riêng Drake và AiDan thì lên cơn đau tim muốn chửi thề " Cmn hoá ra cậu ta khủng khiếp tới vậy , chả trách Đại ma vương lại dám đem người ném cho bọn họ trông chừng , giờ mới biết cậu ta đêm qua có bao nhiêu nhân từ a"

Nhưng cái hủ nút máu lạnh kia sau vụ đó liền đóng chặt nên họ không hỏi được gì , nhưng họ chắc chắn cậu là học viên trường quân đội nào đó. Nhưng bức tường này họ đàu không nỗi , lão đại không nói gì nhưng hổ báo như vậy ... sớm đã có người nhăm nhe rồi .

Buổi chiều họ cũng thành công giao trả người , riêng AiDan thì phi thường ... phi thường bất ngờ ... hahaha cuối cùng cũng có ngày hắn nhìn thấy tên đại ma vương đáng ghét này đó có ngày phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự . Thật hả hê mà , AiDan rất là cao hứng cười nguyên cả buổi gặp mặt bất chấp đại ma vương trừng hắn cảnh cáo.

Tần Tranh ngược lại không mấy bận tâm , anh chỉ lo lắng quan sát em dâu từ trên xuống dưới , hỏi xem cậu đi chơi có vui hay không ? Có bị người khác bắt nạt không ?

Nghe đến đây khoé môi hai người kia thoáng run rẩy ' ai mà dám bắt bạt cậu ta kia chứ ? Kẻ có gan đó sớm đã đi chầu ông bà cmn rồi '

Vương Thiên Hành ngược lại thấy mặt hai thằng bạn xuất hiện vết nứt tâm tình liền vui vẻ . Anh biết năng lực hiện tại của câu rất khủng bố nên mới tim không đau , tâm không sầu mà bỏ con giữa chợ .

Màn chào hỏi nhanh chóng kết thúc , ba người Vương Thiên Hành , Drake , AiDan cùng nhau họp bàn đại sự.

Tần Tranh thì đưa Lâm Hàn đi thăm Tần Phong , giờ anh ta đã được đưa ra khỏi khoang trị liệu và trong giải đoạn hồi phục .

Cửa phòng được mở ra , đập vào mắt là môt gương mặt quen thuộc vô cùng . Nhưng lại có chút xanh xao , tiều tụy đến đau lòng.

Tần Tranh đưa đến đây thì dừng bước , anh muốn cho hai người không gian riêng .

Lâm Hàn đầu óc vẫn là môt khoảng trống vô hình , không có vui , buồn hay phẩn nộ.

Giờ phút này cậu muốn nhìn thấy chỉ một thứ duy nhất.

Một thứ đã biến mất để lại trong lòng cậu một khoảng trống thực lớn.

" Anh .... mở mắt ra đi .. . Được không ?"

" mở mắt .... nhìn tôi ..."

" Nhìn tôi đi ..."

cậu máy móc nói ... như cầu xin người vẫn luôn nằm yên bất động .

Cậu vẫn đứng đó nhìn anh thều thào " Mở mắt ra đi , nhìn tôi ..."

Tần Phong giữa bóng tối bao trùm như nghe thấy tiếng nỉ non bên tai. Anh muốn đáp lại , muốn nhìn thấy tiểu quái vật đáng yêu của mình.

Đôi mắt nhẹ lai động , đôi mi dài chậm rãi được nâng lên , để lộ một đôi mắt xanh biếc trong vắt như lấp lánh ngàn tia nắng ấm áp.

Lâm Hàn "........."

Là đôi mắt này ... đôi mắt cho cậu cảm giác ấm áp

Đôi mắt với sự ấp áp dành cho cậu .

Đôi mắt đẹp nhất mà cậu từng nhìn thấy ....

Khoảng trống lạnh lẽo bổng chốc được lấp đầy , ngập tràn tia nắng và vui vẻ .

Cậu vẫn đứng đó ... cảm nhận dòng nước ấm chảy qua tim.

Một giọt lại một giọt nước mắt lăn dài trên má. Mọi cảm xúc cũng ùa về , đau khổ - vui buồn đều trở về .

Khoé môi cậu cong lên , chậm rãi , nghẹn ngào nhìn anh nói " Anh ... tỉnh rồi "

Tần Phong vẫn im lặng quan sát , trái tim anh cũng biến đổi từ lạnh giá sang vui sướng rồi đau lòng khi nhìn thấy cậu khóc , lại hạnh phúc khi thấy cậu cười .

Anh cũng nở một nụ cười đáp lại . Thực tốt , được gặp lại cậu nhóc ngốc nghếch thực tốt .

Lâm Hàn bước đến ngồi bên anh , chậm Chạp đưa tay sờ lên khuôn mặt , vuốt ve lên khoé mắt xanh ấm áp kia bật cười " Mắt anh ... thật đẹp "

Tần Phong bị cậu chọc cười cũng cười càng thêm sâu . Anh muốn đưa tay giúp cậu lau đi giọt nước mắt nhưng một chút sức lực đều không có .

Lâm Hàn không để tâm mình đang khóc hay cười cậu lại nhìn đôi mắt kia thêm một lúc lâu , như để thỏa mãn , như để ghi nhớ thật sâu vào ký ức .

Thật lâu sau cậu mới hửng hờ nói " Đừng bao giờ hành động ngu ngốc như vậy ... thêm lần nào nữa "

Tần Phong " ... ..." anh muốn đáp nhưng thực gian nan để trả lời đành phải cười trừ .

Lâm Hàn giúp anh uống nước , nói với nhau thêm vài câu quan tâm.

Cậu biết anh còn mệt nên không nán lại lâu liền rời đi.

Trần Phóng và Bạch Lạc Sơn sau khi biết anh tỉnh liền nối gót chạy vào tận trách mà chăm sóc .

Lúc cậu rời khỏi phòng , tia nắng cuối ngày cũng dần tắt lịm , nhưng cậu lại cảm thấy nó thật đẹp. Mọi thứ lại trở nên vô cùng sống động , làm gió máy thổi qua như mang đi mọi ưu sầu , chỉ còn lại niềm vui nhỏ trong lòng .

Tần Tranh không lâu sau cũng xuất hiện với nụ cười ấm áp trên môi , nhìn cậu anh liền đoán được tiểu Hàn họat bát của mình đã trở về.

Anh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc đen mềm mại của cậu ôn nhu nói " Đừng đứng đây nữa , chúng ta cùng đi ăn thôi "

Lâm Hàn nhìn anh cong nhẹ khoé môi đáp " Vâng "

Vì sự việc lần này thực chất là nhắm vào Drake cho nên anh ta được giữ lại . AiDan thì vẫn chưa hết trò vui nên đuổi cũng không đi , hai người hiển nhiên màcùng bọn họ dùng bữa tối.

Tâm tình Lâm Hàn đã tốt hơn nên Tần Tranh càng cười nhiều hơn mọi ngày khiến Vương Thiên Hành cũng phi thường vui vẻ mà không thèm chấp nhặt hai cái bóng đèn không ngừng soi mói hai người.

AiDan lần đầu được ăn món ngon không khỏi khen thêm mấy câu , quả thực anh ta là lần đầu được ăn , đầu bếp tầm cỡ chỗ vương Thiên Hành quả thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau