Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 8

Trước Sau
Lâm Hạo Sơ hôm nay lên lớp đột nhiên nghiêm túc sao? Chu Văn Vận biết được tin tức này, mới đầu lông mày không nhịn được mà nhíu lại nhưng rất nhanh bà ta lại không cho là đúng.

Gia hỏa Lâm Hạo Sơ này hết ăn lại nằm, có thể nghiêm túc học được ba ngày coi như hắn lợi hại. Huống hồ thành tích học tập của hắn thật sự rất kém, nếu thật sự muốn nâng cao thành tích, có lẽ nên quay lại tiểu học mà phấn đấu đi!

Nghĩ vậy, Chu Văn Vận đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, tươi cười ẩn chứa sự khinh thường không hề thay đổi đối với Lâm Hạo Sơ.

“À! Thầy mới quen nó không bao lâu, thái độ của nó với thầy không tệ là bởi vì chữ viết của thầy giống với cha nó! May mắn lúc trước tôi bảo thầy tập luyện bắt chước chữ viết, nếu không hôm sau lên lớp trêu chọc đến nó, đứa nhỏ kia nói không chừng đột nhiên sẽ lấy đồ ném người khác.”

Đúng thế, khi Trịnh Hải Dung đến phỏng vấn nhận dạy thêm Chu Văn Vận ngoại trừ bảo hắn làm mấy đề thi, còn đưa ra một yêu cầu hết sức kì quái —— muốn hắn bắt chước chữ viết của Lâm Khánh Diệp, người cha đã qua đời của Lâm Hạo Sơ.

Lúc ấy Trịnh Hải Dung đương nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng suy xét đến việc đối phương trả công cao liền đồng ý.

Dù sao, hắn từ nhỏ đã bắt chước chữ ký của người khác, chuyện này đối với hắn mà nói không phải cái gì khó.

Sau khi trải qua nửa tháng luyện tập, Trịnh Hải Dung quả nhiên thành công bắt chước chữ viết của Lâm Khánh Diệp.

Chữ viết của Lâm Khánh Diệp mạnh mẽ hữu lực, thương nhuận cao ngất, nhất bút một hoa đều siêu dật, từ bút tích, liền phảng phất có thể nhìn thấy phong thái của ông khi còn sống. Mà trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, Trịnh Hải Dung đương nhiên không có khả năng bắt chước giống y hệt nhưng cũng mang được vài phần phong thái.

Cứ như vậy, Trịnh Hải Dung thuận lợi thông qua yêu cầu cuối cùng của Chu Văn Vận, trở thành gia sư của Lâm Hạo Sơ.

“Cậu còn chưa thấy Lâm Hạo Sơ lúc nổi điên, rất hay gây sức ép cho người khác!” Chu Văn Vận không chút để ý nói tiếp: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, thầy vẫn nên nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, tôi để lái xe đưa thầy về.”

“Vâng, hẹn gặp lại Lâm phu nhân.” Trịnh Hải Dung cung kính chào Chu Văn Vận, rồi ngồi vào xe của Lâm gia.

Trên đường, Trịnh Hải Dung thật sự càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Chu Văn Vận mới vừa rồi với đối Lâm Hạo Sơ có chút kì quái, tựa hồ không phải là một bà mẹ yêu thương con.

Cuối cùng trực giác nói cho hắn biết tốt nhất là đừng nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn. Hắn chính là gia sư của Lâm Hạo Sơ, hắn dạy phụ đạo Lâm Hạo Sơ, Lâm gia trả tiền cho hắn, cũng chỉ như vậy thôi.

Trịnh Hải Dung nhéo nhéo phong bì tiền mới nhận, nghĩ thầm nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chắc chắn có thể theo đuổi nữ sinh xinh đẹp…

Sau khi Trịnh Hải Dung rời đi, Chu Văn Vận cố ý hỏi Trần tẩu: “Trần tẩu, cô nói xem sáu trăm đồng rất nhiều sao? Nhìn ánh mắt Trịnh Hải Dung lúc ấy sáng hết cả lên, nếu tôi cho hắn chi phiếu vài trăm vạn hắn chắc cả bàn cũng ngồi không được!”

Trần tẩu ngẩn người, làm sao lại không rõ dụng ý của nữ chủ nhân này, lập tức nịnh nọt nói: “Đó là bởi vì phu nhân ngài gia tài bạc triệu lại ra tay hào phóng! Đối với loại người như chúng ta mà nói, sáu trăm đồng tiền cũng không phải là tiền lẻ, nhưng đối với phu nhân ngài căn bản là chín con trâu mất một sợi lông!”

Trần tẩu ý là nói Chu Văn Vận gia tài bạc triệu, mà không phải nói Lâm gia.



Chu Văn Vận nghe vậy lập tức cười đến hai mắt híp lại, thần thái tràn ngập đắc ý, hiển nhiên cực kì vừa ý câu trả lời của Trần tẩu.

“Tốt, đi pha nước nóng để tôi tắm đi.” – Bà ta nói.

“Vâng!” Trần tẩu tất cung tất kính nói, liền cúi người nhanh chóng lủi đi.

Trần tẩu tại Lâm gia là người hầu Chu Văn Vận tin tưởng nhất, điều đó cùng với việc Trần tẩu biết cách a dua nịnh hót không thoát khỏi quan hệ. Nhưng Chu Văn Vận không biết, một khắc kia khi Trần tẩu về phòng loại biểu cảm kính cẩn nghe lời trên mặt mụ đã biến mất không còn tăm hơi.

Không ai là không yêu thích giàu sang phú quý, nhất là những người kinh tế không dư dả gì. Đừng nói Trịnh Hải Dung, Trần tẩu nếu có thể kiếm sáu trăm đồng trong hai giờ ngắn ngủi tuyệt đối cũng sẽ vui vô cùng. Nhưng trong mắt phu nhân cao quý như Chu Văn Vận, mụ chỉ là một người lao động bình thường, chẳng phải cũng không ngồi lên mặt bàn được?

Hừ! Trần tẩu nhớ tới bộ dáng tự cho là đúng của Chu Văn Vận, đáy mắt hiện lên một tia căm hận…

Ban đêm, thời tiết có chút lạnh nhưng Chu Văn Vận tạm thời vẫn chưa muốn về phòng, bà ta đứng trong vườn đợi con trai trở về.

Thời gian Lâm Bác Hiên trở về càng ngày càng muộn, hôm nay cũng không ngoại lệ, lúc về đến nhà, trăng đã lên cao giữa trời.

Lâm Bác Hiên là con của Chu Văn Vận cùng chồng trước, mặt mũi vô cùng giống Chu Văn Vận, có một chút nam sinh nữ tướng. Khi gã chín tuổi thì cùng mẹ đến ở tại Lâm gia, khi đó Lâm Hạo Sơ mới năm tuổi.

Hôm nay Lâm Bác Hiên theo thường lệ mặc tây trang được cắt may thủ công, thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, anh tuấn cao ngất. Từ khi Lâm Khánh Diệp ngoài ý muốn qua đời, hắn đã bị trở thành người thừa kế được bồi dưỡng của Lâm thị, hiện tại cùng với những thủ hạ nòng cốt của Lâm Khánh Diệp, đồng thời quản lý công ty.

Khi Lâm Bác Hiên tiếp nhận công ty khi, hai mẹ con vì thăm dò Lâm Hạo Sơ, liền cùng hắn nói chuyện, Lâm Bác Hiên là anh trai, gánh nặng công ty liền để cho hắn, để hắn vất vả phấn đấu! Mà Lâm Hạo Sơ là em, chỉ cần ngồi ở trong nhà hưởng phúc.

Không nghĩ tới, Lâm Hạo Sơ đối với lý lẽ của hai mẹ con kia lại trăm phần trăm tán thành, thậm chí còn vô cùng đồng tình mà nhìn Lâm Bác Hiên, thật tâm mà an ủi: “Anh, anh thật là xui xẻo, tuổi lớn hơn em chỉ có thể để anh chịu khổ …”

Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nghe vậy đồng thời thở phào một hơi, trong lòng cũng không hẹn mà cùng tràn ngập khinh thường với Lâm Hạo Sơ.

Thật đúng là một tên ngu xuẩn không có tiền đồ…

“Con trai à, hôm nay lại tăng ca sao, trễ như vậy mới về?” Lâm Bác Hiên vừa xuống xe Chu Văn Vận không đợi được mà chạy tới cầm tay gã, thân thiết hỏi.

Nhìn con bà ta mà xem, tiền đồ sáng lạn như vậy! Chu Văn Vận thật sự là càng nhìn Lâm Bác Hiên càng cảm thấy tự hào, nhưng khi nghĩ đến việc gã ngày nào cũng phải tăng ca nàng lại thấy đau lòng.

“Vâng.” Không biết tại sao, Lâm Bác Hiên khi trả lời theo bản năng mà tránh ánh mắt của Chu Văn Vận. Gã dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Mẹ, gia sư kia về rồi?”

“Đúng vậy, vừa kêu lái xe đưa hắn về.”



“Mẹ, mẹ để hắn bắt chước chữ viết Lâm Khánh Diệp thật sự có tác dụng sao?” Lâm Bác Hiên nghĩ tới kế hoạch mẹ hắn bàn bạc trước đó, nhịn không được hoài nghi nói.

“Đương nhiên là có!” Chu Văn Vận lập tức khẳng định: “Con còn nhớ rõ sau khi Lâm Khánh Diệp mất được hai năm không? Lúc ấy một vị bà con xa của Lâm gia có tới đây, bởi vì có đồng hồ giống hệt với cái của Lâm Khánh Diệp, thái độ của Lâm Hạo Sơ đối với hắn so với người khác tốt hơn rất nhiều.”

Lâm Bác Hiên nghe vậy, không khỏi nhớ lại năm đó.

Khi Lâm Hạo Sơ còn rất nhỏ, Chu Văn Vận có ý định dạy dỗ hắn, hắn là con cái nhà giàu, tư tưởng tài trí hơn người, cứ như vậy mà bị ảnh hưởng xấu, Lâm Hạo Sơ quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mẹ con bọn họ, không chỉ tự cho là đúng, hơn nữa thái độ với người ngoài càng lúc càng ác liệt, nếu ai không cẩn thận chọc phải hắn, tuyệt đối đừng nghĩ sống tốt trong vòng nửa năm.

Bởi vậy, Lâm Hạo Sơ đời trước trừ việc đối với Trịnh Hải Dung bám riết không tha, ở nhà cố tình gây sự bắt nạt người hầu, người hầu trong nhà làm như không thấy hắn, thậm chí những tiểu thư, công tử trong giới nhà giàu, nhìn thấy hắn cũng đều là vẻ mặt chán ghét.

Cho nên, đời trước cả thế giới người thật sự yêu quý Lâm Hạo Sơ chắc chẳng được mấy ai, hắn sống thật sự rất thất bại!

Nhưng khi Chu Văn Vận nói chyện với người họ hàng xa kia, từ miệng bà ta Lâm Hạo Sơ ngược lại giống như hai người, hắn đối với người nọ là tươi cười rạng rỡ, thậm chí đối phương bởi vì không cẩn thận làm hỏng mô hình máy bay hắn thích nhất, hắn cũng không tức giận, vẫn vui vẻ cười nói, hết sức ân cần.

Chu Văn Vận tiếp tục đắc ý dào dạt nói: “Bởi vậy mẹ suy đoán chỉ cần Trịnh Hải Dung người không biết quỷ không hay thành công bắt chước Lâm Khánh Diệp, Lâm Hạo Sơ ngốc nghếch kia khẳng định sẽ thích hắn vô cùng. Đến lúc đó chúng ta khống chế Trịnh Hải Dung, không sợ Lâm Hạo Sơ không nghe theo lời chúng ta nói.”

Kỳ thật Chu Văn Vận có thể nghĩ đến biện pháp này còn bởi vì Trịnh Hải Dung lớn lên giống vị họ hàng kia. Hai người đều đeo kính đen, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn có vài phần trí thức, hơn nữa đều có nốt ruồi ở chóp mũi.

Đây cũng là lý do vì sao bà ta không mời giáo viên ưu tú mà cố tình lựa chọn Trịnh Hải Dung không có kinh nghiệm.

“Điểm này con không nghi ngờ, nhưng là Trịnh Hải Dung dễ dàng khống chế như vậy sao?” – Lâm Bác Hiên luôn làm việc cẩn thận không khỏi hỏi.

“Trong nhà Trịnh Hải Dung rất cần tiền, chỉ cần chúng ta cho hắn ít tiền, không sợ hắn không ngoan ngoãn mà nghe theo chúng ta. Mà mẹ còn xác định, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hỏi một vài vấn đề không nên hỏi.”

Chu Văn Vận rất tự tin về mắt nhìn người của mình, Trịnh Hải Dung này kỳ thật có chút nhát gan sợ phiền phức, điều này có khả năng liên quan đến hoàn cảnh gia đình hắn.

Gia đình nghèo khó, sẽ không được người ta đặt vào mắt, hơi không cẩn thận một chút nói không chừng sẽ bị người ức hiếp đến tận cùng. Có thể ít gây chuyện liền ít gây chuyện, đây là nguyên tắc tự bảo vệ của rất nhiều người tay trói gà không chặt.

Bởi vậy đối với Trịnh Hải Dung, Chu Văn Vận hoàn toàn vừa lòng…

“Vậy là tốt rồi…” Lâm Bác Hiên đang nhíu chặt mày cuối cùng cũng buông lỏng hoàn toàn, mẹ con hai người đối diện nhau khóe miệng đều không hẹn mà cùng nở ra nụ cười đắc ý cùng âm lãnh.

Cho dù bà ta là vợ hợp pháp của Lâm Khánh Diệp, gã là con trai hợp pháp của Lâm Khánh Diệp nhưng xét cho cùng đều không có quan hệ ruột thịt với Lâm Hạo Sơ. Lỡ như ngày nào đó Lâm Hạo Sơ thông suốt muốn đòi lại Lâm thị, chỉ sợ ngay cả đạo đức và pháp luật đều sẽ đứng ở phía Lâm Hạo Sơ.

Cho nên Lâm Hạo Sơ nhất định phải bị bọn họ chặt chẽ khống chế, đến lúc quyết định bọn họ thậm chí muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau