Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Thư
Chương 46: Em có thai
Bản thỏa thuận mà Lâm Tiêu Tiêu nói chính là cái mà Hạ Phi đã ký với tổ chức kia.
Hạ Phi chưa từng nhìn thấy thứ đó bao giờ, chỉ có thể thông qua trí nhớ của nguyên chủ nhớ lại một vài nội dung liên quan, đại khái là cam kết bản thân tự nguyện tham gia thế nghiệm gì gì đấy, nội dung chi tiết nguyên chủ không đọc nên hắn cũng chẳng biết bọn họ đã thỏa thuận những gì. Lúc đó nguyên chủ chỉ vội vã muốn được xóa chuyện bị kỷ luật ra khỏi hồ sơ, nên cũng chẳng buồn đọc kỹ, lướt lướt hai lần đã đặt bút ký luôn.
Thật ra đến giờ có một chuyện Hạ Phi vẫn thấy rất khó hiểu, bình thường nguyên chủ là một người rất cứng nhắc, tại sao lại lấy đâu ra dũng khí làm cái trò như kiểu đưa thư tình kia, hủy hoại thanh danh của bản thân.
Hạ Phi đăng nhập vào Tinh bác.
Không biết bao nhiêu lần hắn đã trở thành đề tài nóng hổi trên này, chỉ là lần này khác với những lần trước, lần này quần chúng phỉ nhổ chết luôn.
Nội dung thỏa thuận bị phát tán lên Tinh bác cũng không nhiều, vài bức ảnh đã đủ thành một bài đăng. Đăng hình ảnh là một tài khoản có chứng thực chuyên phát tán mấy tin tức thị phi bát quái, số lượng ảnh cũng chỉ có vài cái, nhưng mỗi tấm đều chọn những chỗ trọng điểm mà chụp. Hạ Phi xem qua một lượt, nội dung thỏa thuận đại khái là nguyên chủ tự nguyện tham gia thí nghiệm nghiên cứu chế tạo hormones hỗ trợ mang thai dành cho worker, cùng với thù lao và một vài điều kiện khác, chỉ chừng đó cũng đủ cho hắn thân bại danh liệt.
Hạ Phi càng xem sắc mặt càng đen lại.
Kiếp trước làm đại thần Tấn Giang, hắn cũng từng bị antifan phỉ nhổ rồi, cái gì mà nội dung diễn biến quá tầm thường, công quá tra thụ quá tiện, nguyên nhân nào cũng nghĩ ra được để mắng. Lúc đó Hạ Phi chẳng cảm thấy gì mấy, hắn chẳng làm gì sai cả, nội dung cốt truyện và tính cách nhân vật có người thích cũng có người không, hắn đâu phải thánh mà chiều theo sở thích của tất cả người đọc được, dù sao cũng vẫn có fan chống lưng cho hắn, nên cũng chẳng thấy có gì oan ức khổ sở.
Nhưng chuyện lần này lại khác, mặc dù không phải do hắn làm, nhưng thân thể này vẫn là thân thể của nguyên chủ, hắn tất nhiên phải gánh chịu mọi hậu quả nguyên chủ vứt lại. Chuyện lấy chồng là một, chuyện tham gia thí nghiệm là hai.
Bảo hắn ngoan ngoãn gánh chịu số phận ấy hả… Có quỷ mới chịu!
Nếu không phải vì thể chất quá yếu, Hạ Phi cực kỳ muốn lật bàn!
Hắn cũng đã nghĩ đến chuyện đi giải quyết hậu quả cho nguyên chủ, nhưng không phải như thế này! Chẳng phải đã nói cái thí nghiệm kia rất cơ mật à? Sao lại dễ dàng bị người ta chụp được post lên mạng như thế hả?! Đùa nhau à?! Cái tình tiết này là muốn tống cổ hắn khỏi liên bang luôn có đúng không!!!
Giang Thành Khải bình thường không lên Tinh bác, nên y cũng không biết chuyện Hạ Phi đang bị người người chửi te tua trên mạng.
Y nhìn sắc mặt Hạ Phi chuyển từ trắng thành xanh, lại từ xanh biến thành đen, không nhịn được cũng nghiêng người sang nhìn vào màn hình trước mặt hắn, vừa nhìn một cái sắc mặt y cũng đen luôn.
Hạ Phi phát hiện ra Giang Thành Khải định đọc, vội vàng đóng thiết bị di động lại.
Tưởng đóng lại thì Giang thiếu tướng không xem được tiếp à?
Hạ Phi lập tức phát hiện bản thân quá ngu xuẩn, bởi vì một giây sau Giang Thành Khải đã mở thiết bị di động của bản thân ra, đăng nhập tài khoản Tinh bác. Chuyện Hạ Phi bị dân tình chửi bởi ở ngay đầu trang chủ, y muốn không nhìn thấy cũng khó.
Hạ Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhào tới: “Anh đừng xem!”
Giang thiếu tướng giơ thẳng tay lên cao.
“Tôi xin anh đấy, làm ơn đừng xem…” Hạ Phi gấp đến độ hai mắt đỏ lên, nhưng khoảng cách chiều cao quá lớn, hắn hoàn toàn không thể với tới cổ tay y.
Giang thiếu tướng cứ giơ tay như thế, nhanh chóng đọc xong toàn bộ bài đăng và ảnh chụp.
Trên Tinh bác ngoài bản thỏa thuận Hạ Phi ký với tổ chức kia, còn đăng cả vài báo cáo khám thai của hắn, bên trên đều có ghi ngày rõ ràng.
Hạ Phi vừa nhìn vẻ mặt của Giang Thành Khải đã biết không ổn rồi, gấp đến bụng cũng âm ỉ đau, chân tay cứng ngắc.
“Hạ Phi, có phải em…”
Hạ Phi vội vàng ngắt lời y: “Không phải!”
“… có thai?”
“Không có không có không có!!!”
Giang Thành Khải mặt không đổi sắc nhìn hắn, khẳng định nói: “Em có thai.”
“Tôi đã nói không có là không có!” Hạ Phi kích động đến đỏ cả mặt, “Tôi không có thai! Chúng ta chỉ như thế có một lần, mới một lần làm sao có thai nhanh thế được! Anh nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy các báo cáo khám thai kia em giải thích thế nào?” Giang Thành chỉ mấy tấm ảnh, “Nếu như em không có thai, vậy chẳng lẽ cái tổ chức kia lại vô duyên vô cớ làm giả một đống giấy tờ này để hãm hại em sao?”
Hạ Phi đỏ mắt nhìn y: “Bây giờ anh muốn thế nào?”
“Đó là con của tôi.” Đây là câu khẳng định “Em đã sớm biết rồi, tại sao không nói cho tôi?”
Hạ Phi lùi về sau nửa bước, cười lạnh: “Nói cho anh xong thì thế nào?”
Giang Thành Khải đồng tử co lại, đột nhiên hiểu được Hạ Phi có ý gì, kinh hãi nói: “Thì ra em là muốn lừa tôi bỏ đứa bé này đi… có đúng không?”
Hạ Phi cũng không phủ nhận, nói thẳng: “Đúng.”
Giang Thành Khải khổ sở nhìn hắn, khàn giọng hỏi: “Tại sao vậy? Vì tôi đối xử với em không đủ tốt, hay là vì em bất mãn với cuộc hôn nhân này?”
“Anh còn không biết sao?” Hạ Phi cười khổ, “Tôi từ đầu đã không muốn giữ lại đứa bé này.”
“Cho nên tôi mới hỏi em rốt cuộc là tại sao?!”
“Bởi vì đứa bé này là vật thí nghiệm!” Hạ Phi đột nhiên cao giọng, “Đứa bé này có trước khi tôi và anh kết hôn, anh muốn tôi sinh nó ra, đến lúc đó phải giải thích thế nào? Hả? Nói tôi trước khi cưới phóng túng không có tiết tháo để lại hậu quả, còn Giang thiếu tướng anh thì cam tâm tình nguyện bị cắm sừng sao? Hả? Anh nói đi!”
“Em có thể giải thích với mọi người tôi chính là người cùng em tham gia thí nghiệm kia!”
“Sau đó thì thế nào? Giang thiếu tướng may mắn thoát chết, không về quân bộ hay về nhà báo tin, lại lêu lổng bên ngoài cùng người ta lên giường, trong khi lúc đó chuyện kết hôn cũng đã ầm ĩ lên rồi. Thanh danh của anh làm thế nào? Mặt mũi Giang gia giấu đi đâu?”
“Tôi…”
Giang Thành Khải bị hắn nói đến không thể phản bác.
Hạ Phi thở hổn hển, mệt mỏi day trán: “Nói tóm lại, đứa bé này không thể giữ, chuyện mang thai tôi cũng sẽ không thừa nhận.”
Nếu như thừa nhận chuyện này, cuộc đời hắn nhất định sẽ không còn gì nữa.
“Trên Tinh bác cũng chỉ có ảnh chụp, hoàn toàn có thể làm giả, đến lúc đó tôi kiên quyết không thừa nhận là được rồi. Còn đứa bé, hai ngày nữa anh tìm giúp tôi một bác sĩ đáng tin một chút, bỏ nó đi.” Hạ Phi tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Giang thiếu tướng càng ngày càng khó coi, “Sau đó giúp tôi làm một báo cáo sức khỏe giả chứng minh tôi không có thai. Giang thiếu tướng, anh chỉ cần… Giang thiếu tướng?”
Sắc mặt âm trầm của Giang Thành Khải khiến Hạ Phi nhất thời im bặt, thấp thỏm nhìn y.
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện, tôi muốn giữ đứa bé này sao?” Giang Thành Khải nói, từng chữ từng chữ giống như rít qua kẽ răng.
Hạ Phi cau mày: “Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ! Đứa bé này cũng là con tôi, tôi có quyền giữ nó lại!”
Giang Thành Khải đột nhiên bạo phát gầm lên, cục bông vẫn đang ngồi xổm trên đầu Hạ Phi sợ đến mức suýt lăn xuống đất, vội vàng vươn móng vuốt túm chặt tóc hắn. Hạ Phi bị nó túm đến phát đau, lúc này mới hoàn hồn: “Anh lớn tiếng như thế làm gì!”
“Tại sao tôi lại không được lớn tiếng, nếu tôi không lớn tiếng, em vẫn còn tiếp tục muốn giết chết con của chúng ta!”
Hạ Phi hoàn toàn thể hiểu nổi vì sao Giang Thành Khải cứ phải cố chấp giữ lại đứa bé này như thế.
Hắn sống hai đời chưa từng yêu ai, càng chưa từng làm cha mẹ bao giờ. Hạ Phi không biết ở hệ Thôn Nha Tinh cực kỳ chú trọng chuyện con cái, bởi tình hình sinh sản bất ổn, bất kể là Đằng Thụ tộc hay những chủng tộc khác, chỉ cần có con thì nhất định phải sinh, chưa bao giờ có chuyện phá thai. Thậm chí việc phá thai còn bị coi là tội mưu sát, thí nghiệm của tổ chức kia cũng là trái pháp luật.
Những chuyện này, Hạ Phi hoàn toàn không biết.
Quan điểm sống của hắn đều là của kiếp trước. Kiếp trước chẳng phải các đôi yêu nhau có thai ngoài ý muốn đều dắt nhau đến bệnh viện nạo thai sao? Sao Giang thiếu tướng lại phản ứng kịch liệt y như hắn đang phạm phải tội tày trời như thế.
Đương nhiên, Hạ Phi cũng không phải không đồng ý chuyện sinh con, hắn đã hứa với Giang phu nhân sẽ sinh con cho Giang thiếu tướng, nhưng trong số đó không bao gồm đứa bé này.
Mặc dù trước đó hắn cũng từng hy vọng đứa bé này là con của Giang Thành Khải, nhưng đến khi sự thật xảy ra rồi lại phát hiện mọi chuyện khác xa với tưởng tượng của hắn. Nói hắn do dự thiếu quyết đoán cũng được, nói hắn cố chấp ngang ngược cũng được, nhưng có quá nhiều vấn đề đè lên đầu hắn, hắn không thể giữ cái thai này.
Giang thiếu tướng lớn tiếng với hắn càng làm cho hắn khó chịu hơn, rõ ràng đây là thân thể của hắn, tại sao không thể để hắn tự quyết định chuyện của mình?
“Đây là cơ thể của tôi, bỏ hay không là chuyện của tôi, không cần anh xen vào!”
Giang Thành Khải tức đến hai mắt tối sầm: “Được, nếu không muốn tôi xen vào, vậy em tự lo đi.”
Lần này đến lượt Hạ Phi há hốc mồm.
Hắn trơ mắt nhìn Giang thiếu tướng đóng sầm cửa đi mất, đồ trang trí treo trên tường cạnh cửa bị chấn động rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt đất.
Giang thiếu tướng đi mất rồi, vậy chuyện tìm bác sĩ phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?
Hạ Phi ngơ ngẩn cả người đứng đờ ra tại chỗ.
Cửa đột nhiên bị gõ nhẹ hai cái, Giang phu nhân dè dặt thò đầu vào.
“Mẹ…” Hạ Phi hoảng hốt, chỉ sợ đoạn đối thoại ban nãy của bọn họ bị Giang phu nhân nghe được.
Thực tế là, Giang phu nhân đúng là nghe thấy hết rồi.
Hơn nữa Giang phu nhân cũng đi thẳng vào vấn đề luôn: “Phi Phi, con có thai thật hả?”
Hạ Phi: “…”
Mẹ à, mẹ thật sự quá trực tiếp rồi!
Không giống lúc nãy giương cung bạt kiếm với Giang Thành Khải, Hạ Phi thấy Giang phu nhân ngữ khí ôn nhu, giọng nói cũng bất giác mềm xuống, ủy khuất gọi một tiếng: “Mẹ…” Thanh âm khàn khàn, giống như sắp khóc đến nơi.
Thật ra hắn không khóc đâu.
Giang phu nhân lập tức mềm lòng, ôm lấy Hạ Phi dỗ dành: “Con ngoan, con ngoan, đừng khóc…”
Bà chậm rãi nói: “Ban nãy các con nói chuyện mẹ cũng nghe thấy cả rồi. Lo lắng của con cũng không phải là không có căn cứ, mà Tiểu Khải muốn giữ lại đứa bé cũng là hợp tình hợp lý. Con kể cho mẹ nghe lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bản thỏa thuận kia là như thế nào?”
Hạ Phi thấy sắc mặt Giang phu nhân vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là đang tức giận, tâm lý mới ổn định lại một chút, kể lại mọi chuyện cho bà nghe.
Hắn hàm hồ nói về sự kiện thư tình và chuyện bị kỷ luật, sau đó kể lại chi tiết việc tổ chức kia liên lạc với hắn nói nếu tham gia thí nghiệm sẽ giúp hắn xử lý sạch hồ sơ, rồi đến chuyện sau này hắn phát hiện mình mang thai, bị ép buộc khám thai.
Hạ Phi nói xong, thấp thỏm nhìn Giang phu nhân, chỉ sợ bà sẽ tức giận cho hắn một bạt tai, sau đó nói ra lời thoại cẩu huyết kinh điển trong phim truyền hình 8 giờ tối như kiểu “Giang gia chúng tôi không cần loại con dâu như cậu, cậu mau cút đi”. Mới nghĩ thôi đã thấy kinh hãi rồi!
Hạ Phi chưa từng nhìn thấy thứ đó bao giờ, chỉ có thể thông qua trí nhớ của nguyên chủ nhớ lại một vài nội dung liên quan, đại khái là cam kết bản thân tự nguyện tham gia thế nghiệm gì gì đấy, nội dung chi tiết nguyên chủ không đọc nên hắn cũng chẳng biết bọn họ đã thỏa thuận những gì. Lúc đó nguyên chủ chỉ vội vã muốn được xóa chuyện bị kỷ luật ra khỏi hồ sơ, nên cũng chẳng buồn đọc kỹ, lướt lướt hai lần đã đặt bút ký luôn.
Thật ra đến giờ có một chuyện Hạ Phi vẫn thấy rất khó hiểu, bình thường nguyên chủ là một người rất cứng nhắc, tại sao lại lấy đâu ra dũng khí làm cái trò như kiểu đưa thư tình kia, hủy hoại thanh danh của bản thân.
Hạ Phi đăng nhập vào Tinh bác.
Không biết bao nhiêu lần hắn đã trở thành đề tài nóng hổi trên này, chỉ là lần này khác với những lần trước, lần này quần chúng phỉ nhổ chết luôn.
Nội dung thỏa thuận bị phát tán lên Tinh bác cũng không nhiều, vài bức ảnh đã đủ thành một bài đăng. Đăng hình ảnh là một tài khoản có chứng thực chuyên phát tán mấy tin tức thị phi bát quái, số lượng ảnh cũng chỉ có vài cái, nhưng mỗi tấm đều chọn những chỗ trọng điểm mà chụp. Hạ Phi xem qua một lượt, nội dung thỏa thuận đại khái là nguyên chủ tự nguyện tham gia thí nghiệm nghiên cứu chế tạo hormones hỗ trợ mang thai dành cho worker, cùng với thù lao và một vài điều kiện khác, chỉ chừng đó cũng đủ cho hắn thân bại danh liệt.
Hạ Phi càng xem sắc mặt càng đen lại.
Kiếp trước làm đại thần Tấn Giang, hắn cũng từng bị antifan phỉ nhổ rồi, cái gì mà nội dung diễn biến quá tầm thường, công quá tra thụ quá tiện, nguyên nhân nào cũng nghĩ ra được để mắng. Lúc đó Hạ Phi chẳng cảm thấy gì mấy, hắn chẳng làm gì sai cả, nội dung cốt truyện và tính cách nhân vật có người thích cũng có người không, hắn đâu phải thánh mà chiều theo sở thích của tất cả người đọc được, dù sao cũng vẫn có fan chống lưng cho hắn, nên cũng chẳng thấy có gì oan ức khổ sở.
Nhưng chuyện lần này lại khác, mặc dù không phải do hắn làm, nhưng thân thể này vẫn là thân thể của nguyên chủ, hắn tất nhiên phải gánh chịu mọi hậu quả nguyên chủ vứt lại. Chuyện lấy chồng là một, chuyện tham gia thí nghiệm là hai.
Bảo hắn ngoan ngoãn gánh chịu số phận ấy hả… Có quỷ mới chịu!
Nếu không phải vì thể chất quá yếu, Hạ Phi cực kỳ muốn lật bàn!
Hắn cũng đã nghĩ đến chuyện đi giải quyết hậu quả cho nguyên chủ, nhưng không phải như thế này! Chẳng phải đã nói cái thí nghiệm kia rất cơ mật à? Sao lại dễ dàng bị người ta chụp được post lên mạng như thế hả?! Đùa nhau à?! Cái tình tiết này là muốn tống cổ hắn khỏi liên bang luôn có đúng không!!!
Giang Thành Khải bình thường không lên Tinh bác, nên y cũng không biết chuyện Hạ Phi đang bị người người chửi te tua trên mạng.
Y nhìn sắc mặt Hạ Phi chuyển từ trắng thành xanh, lại từ xanh biến thành đen, không nhịn được cũng nghiêng người sang nhìn vào màn hình trước mặt hắn, vừa nhìn một cái sắc mặt y cũng đen luôn.
Hạ Phi phát hiện ra Giang Thành Khải định đọc, vội vàng đóng thiết bị di động lại.
Tưởng đóng lại thì Giang thiếu tướng không xem được tiếp à?
Hạ Phi lập tức phát hiện bản thân quá ngu xuẩn, bởi vì một giây sau Giang Thành Khải đã mở thiết bị di động của bản thân ra, đăng nhập tài khoản Tinh bác. Chuyện Hạ Phi bị dân tình chửi bởi ở ngay đầu trang chủ, y muốn không nhìn thấy cũng khó.
Hạ Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhào tới: “Anh đừng xem!”
Giang thiếu tướng giơ thẳng tay lên cao.
“Tôi xin anh đấy, làm ơn đừng xem…” Hạ Phi gấp đến độ hai mắt đỏ lên, nhưng khoảng cách chiều cao quá lớn, hắn hoàn toàn không thể với tới cổ tay y.
Giang thiếu tướng cứ giơ tay như thế, nhanh chóng đọc xong toàn bộ bài đăng và ảnh chụp.
Trên Tinh bác ngoài bản thỏa thuận Hạ Phi ký với tổ chức kia, còn đăng cả vài báo cáo khám thai của hắn, bên trên đều có ghi ngày rõ ràng.
Hạ Phi vừa nhìn vẻ mặt của Giang Thành Khải đã biết không ổn rồi, gấp đến bụng cũng âm ỉ đau, chân tay cứng ngắc.
“Hạ Phi, có phải em…”
Hạ Phi vội vàng ngắt lời y: “Không phải!”
“… có thai?”
“Không có không có không có!!!”
Giang Thành Khải mặt không đổi sắc nhìn hắn, khẳng định nói: “Em có thai.”
“Tôi đã nói không có là không có!” Hạ Phi kích động đến đỏ cả mặt, “Tôi không có thai! Chúng ta chỉ như thế có một lần, mới một lần làm sao có thai nhanh thế được! Anh nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy các báo cáo khám thai kia em giải thích thế nào?” Giang Thành chỉ mấy tấm ảnh, “Nếu như em không có thai, vậy chẳng lẽ cái tổ chức kia lại vô duyên vô cớ làm giả một đống giấy tờ này để hãm hại em sao?”
Hạ Phi đỏ mắt nhìn y: “Bây giờ anh muốn thế nào?”
“Đó là con của tôi.” Đây là câu khẳng định “Em đã sớm biết rồi, tại sao không nói cho tôi?”
Hạ Phi lùi về sau nửa bước, cười lạnh: “Nói cho anh xong thì thế nào?”
Giang Thành Khải đồng tử co lại, đột nhiên hiểu được Hạ Phi có ý gì, kinh hãi nói: “Thì ra em là muốn lừa tôi bỏ đứa bé này đi… có đúng không?”
Hạ Phi cũng không phủ nhận, nói thẳng: “Đúng.”
Giang Thành Khải khổ sở nhìn hắn, khàn giọng hỏi: “Tại sao vậy? Vì tôi đối xử với em không đủ tốt, hay là vì em bất mãn với cuộc hôn nhân này?”
“Anh còn không biết sao?” Hạ Phi cười khổ, “Tôi từ đầu đã không muốn giữ lại đứa bé này.”
“Cho nên tôi mới hỏi em rốt cuộc là tại sao?!”
“Bởi vì đứa bé này là vật thí nghiệm!” Hạ Phi đột nhiên cao giọng, “Đứa bé này có trước khi tôi và anh kết hôn, anh muốn tôi sinh nó ra, đến lúc đó phải giải thích thế nào? Hả? Nói tôi trước khi cưới phóng túng không có tiết tháo để lại hậu quả, còn Giang thiếu tướng anh thì cam tâm tình nguyện bị cắm sừng sao? Hả? Anh nói đi!”
“Em có thể giải thích với mọi người tôi chính là người cùng em tham gia thí nghiệm kia!”
“Sau đó thì thế nào? Giang thiếu tướng may mắn thoát chết, không về quân bộ hay về nhà báo tin, lại lêu lổng bên ngoài cùng người ta lên giường, trong khi lúc đó chuyện kết hôn cũng đã ầm ĩ lên rồi. Thanh danh của anh làm thế nào? Mặt mũi Giang gia giấu đi đâu?”
“Tôi…”
Giang Thành Khải bị hắn nói đến không thể phản bác.
Hạ Phi thở hổn hển, mệt mỏi day trán: “Nói tóm lại, đứa bé này không thể giữ, chuyện mang thai tôi cũng sẽ không thừa nhận.”
Nếu như thừa nhận chuyện này, cuộc đời hắn nhất định sẽ không còn gì nữa.
“Trên Tinh bác cũng chỉ có ảnh chụp, hoàn toàn có thể làm giả, đến lúc đó tôi kiên quyết không thừa nhận là được rồi. Còn đứa bé, hai ngày nữa anh tìm giúp tôi một bác sĩ đáng tin một chút, bỏ nó đi.” Hạ Phi tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Giang thiếu tướng càng ngày càng khó coi, “Sau đó giúp tôi làm một báo cáo sức khỏe giả chứng minh tôi không có thai. Giang thiếu tướng, anh chỉ cần… Giang thiếu tướng?”
Sắc mặt âm trầm của Giang Thành Khải khiến Hạ Phi nhất thời im bặt, thấp thỏm nhìn y.
“Em chưa từng nghĩ đến chuyện, tôi muốn giữ đứa bé này sao?” Giang Thành Khải nói, từng chữ từng chữ giống như rít qua kẽ răng.
Hạ Phi cau mày: “Ý anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ! Đứa bé này cũng là con tôi, tôi có quyền giữ nó lại!”
Giang Thành Khải đột nhiên bạo phát gầm lên, cục bông vẫn đang ngồi xổm trên đầu Hạ Phi sợ đến mức suýt lăn xuống đất, vội vàng vươn móng vuốt túm chặt tóc hắn. Hạ Phi bị nó túm đến phát đau, lúc này mới hoàn hồn: “Anh lớn tiếng như thế làm gì!”
“Tại sao tôi lại không được lớn tiếng, nếu tôi không lớn tiếng, em vẫn còn tiếp tục muốn giết chết con của chúng ta!”
Hạ Phi hoàn toàn thể hiểu nổi vì sao Giang Thành Khải cứ phải cố chấp giữ lại đứa bé này như thế.
Hắn sống hai đời chưa từng yêu ai, càng chưa từng làm cha mẹ bao giờ. Hạ Phi không biết ở hệ Thôn Nha Tinh cực kỳ chú trọng chuyện con cái, bởi tình hình sinh sản bất ổn, bất kể là Đằng Thụ tộc hay những chủng tộc khác, chỉ cần có con thì nhất định phải sinh, chưa bao giờ có chuyện phá thai. Thậm chí việc phá thai còn bị coi là tội mưu sát, thí nghiệm của tổ chức kia cũng là trái pháp luật.
Những chuyện này, Hạ Phi hoàn toàn không biết.
Quan điểm sống của hắn đều là của kiếp trước. Kiếp trước chẳng phải các đôi yêu nhau có thai ngoài ý muốn đều dắt nhau đến bệnh viện nạo thai sao? Sao Giang thiếu tướng lại phản ứng kịch liệt y như hắn đang phạm phải tội tày trời như thế.
Đương nhiên, Hạ Phi cũng không phải không đồng ý chuyện sinh con, hắn đã hứa với Giang phu nhân sẽ sinh con cho Giang thiếu tướng, nhưng trong số đó không bao gồm đứa bé này.
Mặc dù trước đó hắn cũng từng hy vọng đứa bé này là con của Giang Thành Khải, nhưng đến khi sự thật xảy ra rồi lại phát hiện mọi chuyện khác xa với tưởng tượng của hắn. Nói hắn do dự thiếu quyết đoán cũng được, nói hắn cố chấp ngang ngược cũng được, nhưng có quá nhiều vấn đề đè lên đầu hắn, hắn không thể giữ cái thai này.
Giang thiếu tướng lớn tiếng với hắn càng làm cho hắn khó chịu hơn, rõ ràng đây là thân thể của hắn, tại sao không thể để hắn tự quyết định chuyện của mình?
“Đây là cơ thể của tôi, bỏ hay không là chuyện của tôi, không cần anh xen vào!”
Giang Thành Khải tức đến hai mắt tối sầm: “Được, nếu không muốn tôi xen vào, vậy em tự lo đi.”
Lần này đến lượt Hạ Phi há hốc mồm.
Hắn trơ mắt nhìn Giang thiếu tướng đóng sầm cửa đi mất, đồ trang trí treo trên tường cạnh cửa bị chấn động rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt đất.
Giang thiếu tướng đi mất rồi, vậy chuyện tìm bác sĩ phải làm sao? Đứa bé phải làm sao?
Hạ Phi ngơ ngẩn cả người đứng đờ ra tại chỗ.
Cửa đột nhiên bị gõ nhẹ hai cái, Giang phu nhân dè dặt thò đầu vào.
“Mẹ…” Hạ Phi hoảng hốt, chỉ sợ đoạn đối thoại ban nãy của bọn họ bị Giang phu nhân nghe được.
Thực tế là, Giang phu nhân đúng là nghe thấy hết rồi.
Hơn nữa Giang phu nhân cũng đi thẳng vào vấn đề luôn: “Phi Phi, con có thai thật hả?”
Hạ Phi: “…”
Mẹ à, mẹ thật sự quá trực tiếp rồi!
Không giống lúc nãy giương cung bạt kiếm với Giang Thành Khải, Hạ Phi thấy Giang phu nhân ngữ khí ôn nhu, giọng nói cũng bất giác mềm xuống, ủy khuất gọi một tiếng: “Mẹ…” Thanh âm khàn khàn, giống như sắp khóc đến nơi.
Thật ra hắn không khóc đâu.
Giang phu nhân lập tức mềm lòng, ôm lấy Hạ Phi dỗ dành: “Con ngoan, con ngoan, đừng khóc…”
Bà chậm rãi nói: “Ban nãy các con nói chuyện mẹ cũng nghe thấy cả rồi. Lo lắng của con cũng không phải là không có căn cứ, mà Tiểu Khải muốn giữ lại đứa bé cũng là hợp tình hợp lý. Con kể cho mẹ nghe lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bản thỏa thuận kia là như thế nào?”
Hạ Phi thấy sắc mặt Giang phu nhân vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là đang tức giận, tâm lý mới ổn định lại một chút, kể lại mọi chuyện cho bà nghe.
Hắn hàm hồ nói về sự kiện thư tình và chuyện bị kỷ luật, sau đó kể lại chi tiết việc tổ chức kia liên lạc với hắn nói nếu tham gia thí nghiệm sẽ giúp hắn xử lý sạch hồ sơ, rồi đến chuyện sau này hắn phát hiện mình mang thai, bị ép buộc khám thai.
Hạ Phi nói xong, thấp thỏm nhìn Giang phu nhân, chỉ sợ bà sẽ tức giận cho hắn một bạt tai, sau đó nói ra lời thoại cẩu huyết kinh điển trong phim truyền hình 8 giờ tối như kiểu “Giang gia chúng tôi không cần loại con dâu như cậu, cậu mau cút đi”. Mới nghĩ thôi đã thấy kinh hãi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất