Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha
Chương 31: Bảo vệ
Đỗ Thác hôm nay gặp Thương Mặc thật ra không phải là vô tình như lần trước. Lần này, hắn vừa bàn xong chuyện làm ăn, đang ngồi xe trở về công ty thì thấy trên đường có một đám đông rộn ràng nhốn nháo. Hắn nhìn thêm vài lần, đầu tiên thấy Hứa Ý, sau đó là Thương Mặc đứng sau.
Vì thế Đỗ Thác bảo Giản Anh tấp xe vào lề đường, còn mình ngồi trong xe nhìn Thương Mặc.
Có lẽ là do say xe, sắc mặt cậu không được tốt lắm, giờ vẫn đang đứng ở trước cửa nhà hàng, Đỗ Thác nhìn mà đau lòng. Sau đó, hắn lại thấy được ánh mắt cậu nhìn Hứa Ý đầy sùng bái, trong lòng trống rỗng. Trong ấn tượng của hắn, đời trước Thương Mặc cũng đã từng nhìn hắn ngưỡng vọng như vậy.
Đỗ Thác nhớ có lần hắn đưa Thương Mặc đến một biệt thự nghỉ phép, trong biệt thự có một bể bơi rất lớn. Hắn bơi rất tốt, nhưng Thương Mặc lại là một chú vịt cạn. Cậu nhìn Đỗ Thác ở trong bể bơi tự do tự tại mà hâm mộ vô cùng, sùng bái vô cùng. Dù sao đối với một người không biết bơi, bơi lội dường như là một chuyện mà chỉ những người siêu phàm mới có thể làm được. Vậy nên trong khoảng thời gian ấy, Thương Mặc thường nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đến khi hắn dạy cậu bơi, Thương Mặc lại càng sùng bái hắn.
Nhớ tới khoảng thời gian trước kia khiến sắc mặt Đỗ Thác dịu đi không ít. Hắn rất hoài niệm quãng thời gian được ở chung với Thương Mặc ấy. Hai mắt Đỗ Thác tối lại, giờ mỗi khi nhìn vào trong mắt Thương Mặc, hắn chỉ thấy tránh né và khách sáo.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc đứng cách đó không xa, trong mắt là tưởng niệm khó lòng kìm nén.
Hai tay hắn nắm thành quyền. Hắn thấy Nghiêm Diệc đang đứng cạnh Thương Mặc.
Đỗ Thác thấy Nghiêm Diệc nói gì đó với cậu, cậu cũng cười đáp lại. Nụ cười ấy sau khi sống lại hắn rất ít thấy mỗi khi ở chung với Thương Mặc.
Đỗ Thác chăm chú nhìn mãi đến tận khi đám người kia tản ra, Thương Mặc chờ mọi người rồi cùng vào nhà hàng. Hắn ở trên xe thêm một lúc nữa mới xuống xe, đi vào.
Đỗ Thác bảo Giản Anh đi thăm dò số phòng ăn của bọn họ, sau khi nghe được bèn đi đến trước cửa phòng ăn. Hắn đứng đợi một lúc thì nghe thấy giọng Thương Mặc: “Thật ngại quá, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.”
Không còn cách nào khác, Đỗ Thác chỉ có thể trốn đi, nếu không lát nữa Thương Mặc mở cửa thấy hắn thì hết đường chối cãi.
Thương Mặc ra khỏi phòng ăn rồi đi vào nhà vệ sinh. Đỗ Thác đợi một lúc cũng đi theo.
Vì vậy mới xuất hiện một màn kia.
Đỗ Thác thấy cậu dùng nước lạnh rửa mặt, trên mặt toàn nước. Hắn muốn lấy khăn lau mặt cho cậu, nhưng đây là nhà vệ sinh của nhà hàng, không phải là biệt thự xa hoa của hắn, vậy nên cho dù Đỗ Thác muốn lau cho cậu như thế nào, trong túi áo cũng không có khăn tay hay gì khác.
Thương Mặc thì đơn giản hơn. Cậu lấy tay vuốt nước trên mặt, sau đó quay lại khách sáo cười với Đỗ Thác: “Xin chào Đỗ tổng. Có thể gặp Đỗ tổng ở đây, thật sự là có duyên.”
Đỗ Thác nghẹn họng nhìn nụ cười khách sáo trên mặt cậu, nhưng cũng không có cách nào, hắn chỉ có thể ôn nhu cười đáp: “Xin chào Mặc… Thương tiên sinh, khéo quá, tôi đang bàn chuyện làm ăn ở bên cạnh.”
Hắn theo thói quen gọi Mặc Mặc, nhưng vừa gọi một chữ thì kịp phản ứng, nếu gọi Mặc Mặc em ấy sẽ ngay lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Thương Mặc gật đầu cười: “Tôi biết Đỗ tổng là người bận rộn, không phí thời gian của Đỗ tổng nữa, tôi về trước.”
Tuy rằng trong lòng không muốn để cậu đi sớm như vậy, nhưng ngoài mặt Đỗ Thác vẫn phải cười đáp: “Cũng được, nếu lần sau có rảnh thì…”
Hắn chưa nói xong đã thấy trong gương phản chiếu thêm một bóng người – Nghiêm Diệc. Tên đáng ghét ấy đang bất mãn nhíu mày nói với Thương Mặc: “Sao anh đi vệ sinh thôi mà lâu thế?”
Thương Mặc nào biết Nghiêm Diệc sẽ đến tìm mình, hơn nữa cậu cũng chỉ vừa mới ra ngoài. Tuy nghi hoặc nhưng cậu vẫn trả lời Nghiêm Diệc: “Tôi cũng đang định về đây.”
Nghiêm Diệc thấy mặt Thương Mặc đỏ bừng đi ra ngoài nên không yên tâm, hắn ngồi trong phòng đợi một lúc vẫn chưa thấy người trở lại bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh nhìn thử. Ai mà ngờ vừa vào đã thấy người này đang trò chuyện cùng Đỗ Thác bên trong nhà vệ sinh.
Nghiêm Diệc nhăn mày. Hắn nhớ rõ ràng ngày đó Thương Mặc nói đã chia tay với Đỗ Thác! Nhưng đây là tình huống gì!
Nghiêm Diệc tâm tình không tốt, Đỗ Thác lại càng tệ!
Ai cho mày cáu giận với Mặc Mặc nhà tao? Ai cho mày tới gần Mặc Mặc nhà tao? Ai cho mày đoạt Mặc Mặc nhà tao với tao?
Thương Mặc thấy Nghiêm Diệc đen mặt không nói, trong lòng âm thầm phun tào tính tình thối của tên này, rồi lại chuyển ánh mắt đến bên người Đỗ Thác, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, không khỏi sửng sốt, cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân Nghiêm Diệc đen mặt. Xem ra là thấy Đỗ Thác trong này, cho là lần trước cậu nói chia tay là lừa hắn nên nhất thời bất bình.
Thương Mặc thở dài đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Vậy, Đỗ tổng, tôi đi trước, sau này hữu duyên tái kiến.”
Sắc mặt Đỗ Thác không tốt nhưng cũng không dám cáu giận với Thương Mặc, chỉ có thể cười đáp: “Có duyên sẽ gặp.”
Nghiêm Diệc thấy cậu đi đến bên mình bèn giữ chặt tay Thương Mặc rồi cùng đi ra ngoài, lại nhìn đến ánh mắt ôn nhu đến nỗi có thể dìm chết người mà Đỗ Thác dành cho Thương Mặc, trong đầu ngập tràn nỗi sợ Thương Mặc bị câu đi.
Thương Mặc bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, cười hỏi: “Cậu lại làm sao?”
Nghiêm Diệc hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
Thương Mặc bĩu môi, không còn gì để nói, nhưng cậu vẫn cảm hấy tầm mắt sau lưng quá mức nóng bỏng.
Chờ đến khi vào bên trong phòng riêng, Nghiêm Diệc mới thả tay Thương Mặc ra. Hứa Ý thấy hai người trở về, cười nói: “Tôi còn sợ các cậu chưa quen biết nhiều nên đặc biệt mời các cậu ăn một bữa cơm. Vừa nãy chẳng ai lên tiếng, tôi còn tưởng các cậu ngại nhau nên không nói chuyện, nhưng giờ xem ra quan hệ của hai cậu không tồi nhỉ.”
Nghiêm Diệc nghe vậy đáp: “Quan hệ của em với Thương Mặc rất tốt.”
Thương Mặc không nói gì, chỉ ngồi vào chỗ nhìn đồ ăn.
Hứa Ý nghe Nghiêm Diệc đáp, cười nói tiếp: “Thế thì tốt. Nhưng các cậu cũng cần làm quen với Hạ Vi nữa, nhất là Nghiêm Diệc cậu đấy, vì Hạ Vi chính là người mà nhân vật của cậu vừa yêu vừa hận. Quen thân rồi thì sau này diễn chung cũng dễ dàng hơn.”
Nghiêm Diệc nhăn mày nhưng vẫn đáp ứng: “Em biết.”
Mọi người ngồi thêm một lúc rồi đứng lên. Lúc tính tiền, nhân viên tiếp tân lại thông báo: “Bàn này đã có người trả rồi.”
Nghiêm Diệc nghe vậy nghĩ đó là Đỗ Thác, sắc mặt đã đen lại càng thêm đen.
Còn Thương Mặc lại nghĩ là người hâm mộ của thần tượng nhà mình. Dù sao sự xuất hiện của Hứa Ý khi nãy đã tạo ra một làn sóng, fans vây quanh anh đòi kí tên rất nhiều. Vậy nên cậu cười nói với Hứa Ý: “Thần tượng quả thật bản lĩnh lớn, ra ngoài ăn cơm cũng có fans thay anh thanh toán.”
Hứa Ý cười đáp: “Nào có. Chỉ là một người bạn cũ thôi.”
Nói xong, anh ngay lập tức nhấc chân ra khỏi nhà hàng.
Lái xe vẫn luôn chờ ở cửa, thấy Hứa Ý đi ra bèn xuống xe mở cửa.
Hứa Ý ngồi xuống, theo sau là Thương Mặc và mọi người.
Thương Mặc nhìn thần tượng ngồi ở ghế trên, cố gắng nghĩ xem “người bạn cũ” mà anh nói là ai. Nhưng Hứa Ý có rất nhiều bạn bè, “bạn cũ” cũng nhiều không kém, vậy nên cậu suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ được thêm nữa.
Bởi ba người Thương Mặc, Nghiêm Diệc, Hạ Vi đều chung một công ty quản lý, vậy nên xe của Hứa Ý đưa bọn họ về trước của công ty.
Cả ba xuống xe, chào tạm biệt anh rồi mới đi về.
Sau đó ba người lại cùng vào chung một thang máy. Thương Mặc lên tầng thấp nhất, đi cũng nhanh nhất.
Cậu chào tạm biệt mọi người rồi nhấc chân ra khỏi thang máy. Nhưng không ngờ Nghiêm Diệc cũng theo cậu ra ngoài.
Thương Mặc nhíu mày nhìn người đang bám theo bên mình, hỏi: “Cậu ra đây làm gì?”
Nghiêm Diệc nghiêm mặt không vui đáp: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Thương Mặc nghe vậy, trực giác cho biết người này lại muốn hỏi chuyện cậu và Đỗ Thác. Nhưng chuyện này cậu thật sự không muốn trả lời, vì vậy cậu nhìn Nghiêm Diệc nói: “Tôi không có gì để trả lời cậu cả.”
Thương Mặc nói xong định quay đầu rời đi. Nhưng Nghiêm Diệc thấy vậy vội kéo cổ tay cậu, ấn cả người cậu lên tường.
Thương Mặc há hốc mồm. Đây là công ty, nếu bị người khác thấy thì sao?
Cũng may giờ là giữa trưa, phần lớn người đã ra ngoài ăn cơm, trong công ty khá vắng vẻ.
Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, bất mãn hỏi: “Có phải Đỗ Thác thích anh không?”
Thương Mặc bĩu môi. Đỗ Thác làm sao có thể thích cậu. Cậu lắc đầu: “Anh ta không thích tôi.”
Nghiêm Diệc không hề tin. Hắn có thể đoán được khi thấy ánh mắt Đỗ Thác dành cho Thương Mặc. Nhưng thoạt nhìn Thương Mặc lại không giống như lừa hắn. Như vậy có nghĩa là cậu không biết Đỗ Thác kia thích cậu.
Thế cũng tốt, Nghiêm Diệc tự nhủ.
Hắn hỏi tiếp: “Vậy anh… thích anh ta à?”
Thương Mặc trừng mắt nhìn Nghiêm Diệc: “Không.”
Biểu tình của Nghiêm Diệc lúc này mới dịu đi, hắn không tự nhiên nói: “Không thích là đúng.”
Thương Mặc cạn lời với tên này. Cậu đẩy một bên tay vẫn chắn lên tường của Nghiêm Diệc, không vui nói: “Bỏ tay ra. Hỏi xong chưa, tôi muốn về phòng tập.”
Nghiêm Diệc biết mình vừa làm điều khiến Thương Mặc không vui, vì vậy hắn ấp úng thu tay lại, nhưng bản thân lại không thể hạ sĩ diện để mềm giọng, cuối cùng chỉ có thể buồn buồn nói: “Từ giờ về sau tôi không cho phép anh gặp anh ta.”
Thương Mặc cảm thấy Nghiêm Diệc thật sự rất kỳ quái, cái này không cho cái kia không được, cậu cũng đâu phải là sủng vật của hắn!
Thương Mặc cười như không cười đáp: “Nghiêm tiểu công tử, việc này không phải tôi muốn là được, cũng không phải chuyện cậu có thể cho hay không. Tôi cũng không muốn gặp anh ta đâu, nhưng từ sau khi chia tay, tôi lại gặp lại anh ta không ít lần đây này.”
Nghiêm Diệc nghe thấy cậu nói không muốn gặp Đỗ Thác, trong lòng thoải mái hắn. Hắn cười nói: “Vậy về sau gặp cũng coi như không biết có được không?”
Thương Mặc bị câu nói của hắn làm cho bật cười. Nếu thật sự có thể thì cậu cũng làm rồi! Cần gì phải bày ra khuôn mặt tươi cười niềm nở mỗi lần thấy hắn làm gì nữa!
Hơn nữa thời gian người nọ xuất hiện ngày hôm nay quá mức vừa vặn, có lẽ không phải là vô tình gặp được như hắn nói. Cậu cũng không còn là kẻ mơ màng như kiếp trước, Thương Mặc biết người kia hôm nay tám chín phần là vờ vịt như vô tình gặp nhau.
Nếu bản thân mặt không đổi sắc đi qua Đỗ Thác mà không chào hỏi, chỉ sợ lại kích khởi máu chinh phục trong lòng hắn. Vậy nên cho dù cậu có mất kiên nhẫn đến mức nào cũng phải áp chế xuống, mỉm cười chào hỏi hắn thật ngắn gọn rồi mới được rời đi.
“Với thân phận địa vị của hắn, nếu cậu gặp hắn mà coi như không thấy, về sau không biết sẽ bị kết tội gì. Tất nhiên, Nghiêm tiểu công tử bối cảnh lớn, không sợ gì, nhưng tôi chỉ là một ngôi sao ca nhạc nhỏ nhoi, tất nhiên vẫn phải sợ.” – Thương Mặc lắc đầu cười.
Nghiêm Diệc thấy cậu lắc đầu nói chuyện, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ mặt dịu dàng, lời cũng không kìm nổi mà ra khỏi miệng: “Anh đừng sợ. Tôi bảo vệ anh.”
Vì thế Đỗ Thác bảo Giản Anh tấp xe vào lề đường, còn mình ngồi trong xe nhìn Thương Mặc.
Có lẽ là do say xe, sắc mặt cậu không được tốt lắm, giờ vẫn đang đứng ở trước cửa nhà hàng, Đỗ Thác nhìn mà đau lòng. Sau đó, hắn lại thấy được ánh mắt cậu nhìn Hứa Ý đầy sùng bái, trong lòng trống rỗng. Trong ấn tượng của hắn, đời trước Thương Mặc cũng đã từng nhìn hắn ngưỡng vọng như vậy.
Đỗ Thác nhớ có lần hắn đưa Thương Mặc đến một biệt thự nghỉ phép, trong biệt thự có một bể bơi rất lớn. Hắn bơi rất tốt, nhưng Thương Mặc lại là một chú vịt cạn. Cậu nhìn Đỗ Thác ở trong bể bơi tự do tự tại mà hâm mộ vô cùng, sùng bái vô cùng. Dù sao đối với một người không biết bơi, bơi lội dường như là một chuyện mà chỉ những người siêu phàm mới có thể làm được. Vậy nên trong khoảng thời gian ấy, Thương Mặc thường nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đến khi hắn dạy cậu bơi, Thương Mặc lại càng sùng bái hắn.
Nhớ tới khoảng thời gian trước kia khiến sắc mặt Đỗ Thác dịu đi không ít. Hắn rất hoài niệm quãng thời gian được ở chung với Thương Mặc ấy. Hai mắt Đỗ Thác tối lại, giờ mỗi khi nhìn vào trong mắt Thương Mặc, hắn chỉ thấy tránh né và khách sáo.
Đỗ Thác nhìn Thương Mặc đứng cách đó không xa, trong mắt là tưởng niệm khó lòng kìm nén.
Hai tay hắn nắm thành quyền. Hắn thấy Nghiêm Diệc đang đứng cạnh Thương Mặc.
Đỗ Thác thấy Nghiêm Diệc nói gì đó với cậu, cậu cũng cười đáp lại. Nụ cười ấy sau khi sống lại hắn rất ít thấy mỗi khi ở chung với Thương Mặc.
Đỗ Thác chăm chú nhìn mãi đến tận khi đám người kia tản ra, Thương Mặc chờ mọi người rồi cùng vào nhà hàng. Hắn ở trên xe thêm một lúc nữa mới xuống xe, đi vào.
Đỗ Thác bảo Giản Anh đi thăm dò số phòng ăn của bọn họ, sau khi nghe được bèn đi đến trước cửa phòng ăn. Hắn đứng đợi một lúc thì nghe thấy giọng Thương Mặc: “Thật ngại quá, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.”
Không còn cách nào khác, Đỗ Thác chỉ có thể trốn đi, nếu không lát nữa Thương Mặc mở cửa thấy hắn thì hết đường chối cãi.
Thương Mặc ra khỏi phòng ăn rồi đi vào nhà vệ sinh. Đỗ Thác đợi một lúc cũng đi theo.
Vì vậy mới xuất hiện một màn kia.
Đỗ Thác thấy cậu dùng nước lạnh rửa mặt, trên mặt toàn nước. Hắn muốn lấy khăn lau mặt cho cậu, nhưng đây là nhà vệ sinh của nhà hàng, không phải là biệt thự xa hoa của hắn, vậy nên cho dù Đỗ Thác muốn lau cho cậu như thế nào, trong túi áo cũng không có khăn tay hay gì khác.
Thương Mặc thì đơn giản hơn. Cậu lấy tay vuốt nước trên mặt, sau đó quay lại khách sáo cười với Đỗ Thác: “Xin chào Đỗ tổng. Có thể gặp Đỗ tổng ở đây, thật sự là có duyên.”
Đỗ Thác nghẹn họng nhìn nụ cười khách sáo trên mặt cậu, nhưng cũng không có cách nào, hắn chỉ có thể ôn nhu cười đáp: “Xin chào Mặc… Thương tiên sinh, khéo quá, tôi đang bàn chuyện làm ăn ở bên cạnh.”
Hắn theo thói quen gọi Mặc Mặc, nhưng vừa gọi một chữ thì kịp phản ứng, nếu gọi Mặc Mặc em ấy sẽ ngay lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Thương Mặc gật đầu cười: “Tôi biết Đỗ tổng là người bận rộn, không phí thời gian của Đỗ tổng nữa, tôi về trước.”
Tuy rằng trong lòng không muốn để cậu đi sớm như vậy, nhưng ngoài mặt Đỗ Thác vẫn phải cười đáp: “Cũng được, nếu lần sau có rảnh thì…”
Hắn chưa nói xong đã thấy trong gương phản chiếu thêm một bóng người – Nghiêm Diệc. Tên đáng ghét ấy đang bất mãn nhíu mày nói với Thương Mặc: “Sao anh đi vệ sinh thôi mà lâu thế?”
Thương Mặc nào biết Nghiêm Diệc sẽ đến tìm mình, hơn nữa cậu cũng chỉ vừa mới ra ngoài. Tuy nghi hoặc nhưng cậu vẫn trả lời Nghiêm Diệc: “Tôi cũng đang định về đây.”
Nghiêm Diệc thấy mặt Thương Mặc đỏ bừng đi ra ngoài nên không yên tâm, hắn ngồi trong phòng đợi một lúc vẫn chưa thấy người trở lại bèn đứng dậy đến nhà vệ sinh nhìn thử. Ai mà ngờ vừa vào đã thấy người này đang trò chuyện cùng Đỗ Thác bên trong nhà vệ sinh.
Nghiêm Diệc nhăn mày. Hắn nhớ rõ ràng ngày đó Thương Mặc nói đã chia tay với Đỗ Thác! Nhưng đây là tình huống gì!
Nghiêm Diệc tâm tình không tốt, Đỗ Thác lại càng tệ!
Ai cho mày cáu giận với Mặc Mặc nhà tao? Ai cho mày tới gần Mặc Mặc nhà tao? Ai cho mày đoạt Mặc Mặc nhà tao với tao?
Thương Mặc thấy Nghiêm Diệc đen mặt không nói, trong lòng âm thầm phun tào tính tình thối của tên này, rồi lại chuyển ánh mắt đến bên người Đỗ Thác, thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, không khỏi sửng sốt, cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân Nghiêm Diệc đen mặt. Xem ra là thấy Đỗ Thác trong này, cho là lần trước cậu nói chia tay là lừa hắn nên nhất thời bất bình.
Thương Mặc thở dài đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Vậy, Đỗ tổng, tôi đi trước, sau này hữu duyên tái kiến.”
Sắc mặt Đỗ Thác không tốt nhưng cũng không dám cáu giận với Thương Mặc, chỉ có thể cười đáp: “Có duyên sẽ gặp.”
Nghiêm Diệc thấy cậu đi đến bên mình bèn giữ chặt tay Thương Mặc rồi cùng đi ra ngoài, lại nhìn đến ánh mắt ôn nhu đến nỗi có thể dìm chết người mà Đỗ Thác dành cho Thương Mặc, trong đầu ngập tràn nỗi sợ Thương Mặc bị câu đi.
Thương Mặc bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, cười hỏi: “Cậu lại làm sao?”
Nghiêm Diệc hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
Thương Mặc bĩu môi, không còn gì để nói, nhưng cậu vẫn cảm hấy tầm mắt sau lưng quá mức nóng bỏng.
Chờ đến khi vào bên trong phòng riêng, Nghiêm Diệc mới thả tay Thương Mặc ra. Hứa Ý thấy hai người trở về, cười nói: “Tôi còn sợ các cậu chưa quen biết nhiều nên đặc biệt mời các cậu ăn một bữa cơm. Vừa nãy chẳng ai lên tiếng, tôi còn tưởng các cậu ngại nhau nên không nói chuyện, nhưng giờ xem ra quan hệ của hai cậu không tồi nhỉ.”
Nghiêm Diệc nghe vậy đáp: “Quan hệ của em với Thương Mặc rất tốt.”
Thương Mặc không nói gì, chỉ ngồi vào chỗ nhìn đồ ăn.
Hứa Ý nghe Nghiêm Diệc đáp, cười nói tiếp: “Thế thì tốt. Nhưng các cậu cũng cần làm quen với Hạ Vi nữa, nhất là Nghiêm Diệc cậu đấy, vì Hạ Vi chính là người mà nhân vật của cậu vừa yêu vừa hận. Quen thân rồi thì sau này diễn chung cũng dễ dàng hơn.”
Nghiêm Diệc nhăn mày nhưng vẫn đáp ứng: “Em biết.”
Mọi người ngồi thêm một lúc rồi đứng lên. Lúc tính tiền, nhân viên tiếp tân lại thông báo: “Bàn này đã có người trả rồi.”
Nghiêm Diệc nghe vậy nghĩ đó là Đỗ Thác, sắc mặt đã đen lại càng thêm đen.
Còn Thương Mặc lại nghĩ là người hâm mộ của thần tượng nhà mình. Dù sao sự xuất hiện của Hứa Ý khi nãy đã tạo ra một làn sóng, fans vây quanh anh đòi kí tên rất nhiều. Vậy nên cậu cười nói với Hứa Ý: “Thần tượng quả thật bản lĩnh lớn, ra ngoài ăn cơm cũng có fans thay anh thanh toán.”
Hứa Ý cười đáp: “Nào có. Chỉ là một người bạn cũ thôi.”
Nói xong, anh ngay lập tức nhấc chân ra khỏi nhà hàng.
Lái xe vẫn luôn chờ ở cửa, thấy Hứa Ý đi ra bèn xuống xe mở cửa.
Hứa Ý ngồi xuống, theo sau là Thương Mặc và mọi người.
Thương Mặc nhìn thần tượng ngồi ở ghế trên, cố gắng nghĩ xem “người bạn cũ” mà anh nói là ai. Nhưng Hứa Ý có rất nhiều bạn bè, “bạn cũ” cũng nhiều không kém, vậy nên cậu suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ được thêm nữa.
Bởi ba người Thương Mặc, Nghiêm Diệc, Hạ Vi đều chung một công ty quản lý, vậy nên xe của Hứa Ý đưa bọn họ về trước của công ty.
Cả ba xuống xe, chào tạm biệt anh rồi mới đi về.
Sau đó ba người lại cùng vào chung một thang máy. Thương Mặc lên tầng thấp nhất, đi cũng nhanh nhất.
Cậu chào tạm biệt mọi người rồi nhấc chân ra khỏi thang máy. Nhưng không ngờ Nghiêm Diệc cũng theo cậu ra ngoài.
Thương Mặc nhíu mày nhìn người đang bám theo bên mình, hỏi: “Cậu ra đây làm gì?”
Nghiêm Diệc nghiêm mặt không vui đáp: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Thương Mặc nghe vậy, trực giác cho biết người này lại muốn hỏi chuyện cậu và Đỗ Thác. Nhưng chuyện này cậu thật sự không muốn trả lời, vì vậy cậu nhìn Nghiêm Diệc nói: “Tôi không có gì để trả lời cậu cả.”
Thương Mặc nói xong định quay đầu rời đi. Nhưng Nghiêm Diệc thấy vậy vội kéo cổ tay cậu, ấn cả người cậu lên tường.
Thương Mặc há hốc mồm. Đây là công ty, nếu bị người khác thấy thì sao?
Cũng may giờ là giữa trưa, phần lớn người đã ra ngoài ăn cơm, trong công ty khá vắng vẻ.
Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, bất mãn hỏi: “Có phải Đỗ Thác thích anh không?”
Thương Mặc bĩu môi. Đỗ Thác làm sao có thể thích cậu. Cậu lắc đầu: “Anh ta không thích tôi.”
Nghiêm Diệc không hề tin. Hắn có thể đoán được khi thấy ánh mắt Đỗ Thác dành cho Thương Mặc. Nhưng thoạt nhìn Thương Mặc lại không giống như lừa hắn. Như vậy có nghĩa là cậu không biết Đỗ Thác kia thích cậu.
Thế cũng tốt, Nghiêm Diệc tự nhủ.
Hắn hỏi tiếp: “Vậy anh… thích anh ta à?”
Thương Mặc trừng mắt nhìn Nghiêm Diệc: “Không.”
Biểu tình của Nghiêm Diệc lúc này mới dịu đi, hắn không tự nhiên nói: “Không thích là đúng.”
Thương Mặc cạn lời với tên này. Cậu đẩy một bên tay vẫn chắn lên tường của Nghiêm Diệc, không vui nói: “Bỏ tay ra. Hỏi xong chưa, tôi muốn về phòng tập.”
Nghiêm Diệc biết mình vừa làm điều khiến Thương Mặc không vui, vì vậy hắn ấp úng thu tay lại, nhưng bản thân lại không thể hạ sĩ diện để mềm giọng, cuối cùng chỉ có thể buồn buồn nói: “Từ giờ về sau tôi không cho phép anh gặp anh ta.”
Thương Mặc cảm thấy Nghiêm Diệc thật sự rất kỳ quái, cái này không cho cái kia không được, cậu cũng đâu phải là sủng vật của hắn!
Thương Mặc cười như không cười đáp: “Nghiêm tiểu công tử, việc này không phải tôi muốn là được, cũng không phải chuyện cậu có thể cho hay không. Tôi cũng không muốn gặp anh ta đâu, nhưng từ sau khi chia tay, tôi lại gặp lại anh ta không ít lần đây này.”
Nghiêm Diệc nghe thấy cậu nói không muốn gặp Đỗ Thác, trong lòng thoải mái hắn. Hắn cười nói: “Vậy về sau gặp cũng coi như không biết có được không?”
Thương Mặc bị câu nói của hắn làm cho bật cười. Nếu thật sự có thể thì cậu cũng làm rồi! Cần gì phải bày ra khuôn mặt tươi cười niềm nở mỗi lần thấy hắn làm gì nữa!
Hơn nữa thời gian người nọ xuất hiện ngày hôm nay quá mức vừa vặn, có lẽ không phải là vô tình gặp được như hắn nói. Cậu cũng không còn là kẻ mơ màng như kiếp trước, Thương Mặc biết người kia hôm nay tám chín phần là vờ vịt như vô tình gặp nhau.
Nếu bản thân mặt không đổi sắc đi qua Đỗ Thác mà không chào hỏi, chỉ sợ lại kích khởi máu chinh phục trong lòng hắn. Vậy nên cho dù cậu có mất kiên nhẫn đến mức nào cũng phải áp chế xuống, mỉm cười chào hỏi hắn thật ngắn gọn rồi mới được rời đi.
“Với thân phận địa vị của hắn, nếu cậu gặp hắn mà coi như không thấy, về sau không biết sẽ bị kết tội gì. Tất nhiên, Nghiêm tiểu công tử bối cảnh lớn, không sợ gì, nhưng tôi chỉ là một ngôi sao ca nhạc nhỏ nhoi, tất nhiên vẫn phải sợ.” – Thương Mặc lắc đầu cười.
Nghiêm Diệc thấy cậu lắc đầu nói chuyện, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ mặt dịu dàng, lời cũng không kìm nổi mà ra khỏi miệng: “Anh đừng sợ. Tôi bảo vệ anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất