Chương 68: Thôn trại
Hôm sau, Cố Thần có được thông tin của Chu Tễ. Chu Tễ ngoài làm nhân viên quản lý S thị, còn tổ chức một tiểu đội dị năng giả. Em trai Chu Mộc là chủ lực của đội, vợ anh ta quản lý hậu cần, tránh tị hiềm, Chu Tễ rất ít khi xen vào hoạt động của tiểu đội, nhưng rất nhiều phương pháp cùng chủ ý đều xuất phát từ anh ta.
“Tung Hoành?” Trang Thiển nhìn tài liệu, kỳ thật cũng không tính là một tiểu đội, chỉ là một trong những đoàn thể dị năng giả lớn nhất khu an toàn, Tung Hoành có khoảng 300 người, gồm ba đội tinh anh và mười đội thường, còn lại đều là nhân viên hậu cần, thấy được quản lý cực kỳ không tệ.
Mạnh Viễn dựa nghiêng người dựa lên sô pha, lấy ra một phần tư liệu: “Tư liệu của ba dị năng giả mạnh nhất trong đội nè.”
“Cảm ơn.” Cố Thần nhận lấy, Trang Thiển cũng tiến lên coi chung.
“Sao hả, Mộc Mộc?” Cố Thần mỉm cười nhìn Trang Thiển, trong mắt đã có kết luận.
Trang Thiển dùng ngón tay thon dài chọc chọc lên một cái tên: “Đây.”
Thánh Diễm – tên một đoàn đội khác. Hai người nhìn nhau cười, thu lại tài liệu, Trang Thiển đứng lên: “Được rồi, chúng ta vẫn nên làm nhiệm vụ trước mới phải chứ.”
Nhiệm vụ của Mặc Huyền tiểu đội đương nhiên không phải là đánh giết tang thi xà, khoa học kỹ thật vẫn chưa mất đi tác dụng, vũ khí vẫn chiếm một ghế trong chiến đấu đó chớ, càng huống chi kiến nhiều có thể nuốt chết voi, thay vì thà làm một đám người nho nhỏ đi liều mạng không bằng trở thành quân đội áp chế mau lẹ và hiệu quả, nhưng chỉ mỗi tang thi xà thôi thì cũng không tới mức khiến S thị cầu hỗ trợ từ B thị.
Vốn là sau khi tang thi xà xuất hiện, khu an toàn S thị cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ chờ tang thi xà tiến vào phạm vi đã định, dùng đạn pháo quét sạch. Nhưng tang thi thi đi tới lại đi tới, lại đột nhiên quay đầu lủi vào núi Côn Lôn, cực kỳ quái lạ. Vì điều tra, S thị phái đi không ít người, nhưng vẫn cứ luôn dừng dưới chân núi Côn Lôn. Nghe nói, tang thi xà ra vào rất có nhịp, cứ như có trí tuệ á; còn nghe rằng, chung quanh tang thi xà có rất nhiều tang thi cấp hai tụ tập, không ngừng gọi đám tang thi bậc một ở xa xa bu tới, tang thi triều mơ hồ sắp thành quy mô rồi.
Cứ thế, chỉ riêng lực lượng quân sự S thị có vẻ không đủ, cho nên nhiệm vụ lần này của Mặc Huyền tiểu đội là điều tra tin tức, nếu có thể thì nghĩ ra biện pháp dụ đám tang thi xà ra khỏi rừng núi là tốt nhất. Quân đội cùng vũ khí bên B thị phái tới viện trợ lục tục tập họp, cùng chỉnh hợp với quân đội bên S thị, chỉ chờ tới lượt vây quét sau cùng.
Dưới sự dẫn dắt của một người bản sứ, tiểu đội Mặc Huyền đi xe khoảng ba giờ, đến một thôn trại.
Dòng sông xanh biếc chia thôn làm hai nửa, phía đông dựa vào lưng núi, ven sông mà lên chính là núi Côn Lôn, thông cũng đơn giản như vậy mà đặt tên là thôn Côn Lôn. Là một thôn trang không lớn, cũng không nổi tiếng gì, nhưng không ít người địa phương tới nơi này du ngoạn, do đó nông gia nhạc là nghề chính của thôn. (X: nông gia nhạc – nơi nghỉ dương theo kiểu thôn quê)
Một loạt nhà sàn tựa ven sông, xưa cổ thanh lịch, treo đèn lòng đỏ, đường phố cửa hàng nhà phòng đều là gạch xanh, thỉnh thoảng có vài nhúm cỏ xanh nhô ra từ những khe đá.
Thời điểm mạt thế tới là lúc ít khách của mùa du lịch, nên trong thôn Côn Lôn không có lữ khách này nọ, trừ bỏ tang thi, thì năm phần còn lại đều là dân bản địa, gian nan sinh hoạt ở nơi này. Đám người Trang Thiển đi tới trước, thôn Côn Lôn là đồn trú của quân đội cùng một số dị năng giả, nhưng thật ra cũng có chút náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua lại trong các căn nhà trúc. Thôn Côn Lôn đã bị tang thi xà tập kích hai lần, nó không ham chiến, ăn mất mấy dị năng giả thì liền lủi xuống sông, cho nên thôn cũng khá an toàn.
Tiểu đội Mặc Huyền được phân đến ở trong một gian nhà dân, trước tận thế là dành cho khách dùng, tòa nhà nhỏ có hai tầng, cũng dựa sông, năm gian phòng vừa đúng phân chia tự do.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên mái tóc đen thùi được cài một đóa hoa vải dân tộc màu sắc sặc sỡ, tươi cười nhiệt tình: “Cấp trên kêu tôi tới chào hỏi, các cô cậu lên lầu hai đi nha, đợi hồi nữa tôi kêu mọi người xuống ăn cơm, thuận tiện giới thiệu ông chồng của tôi cho mọi người.”
Phòng không lớn, có hai cái giường, ở giữa kê một cái tủ đầu giường, một buồng vệ sinh. Gia dụng phần nhiều là bằng gỗ, nhìn chăn trải giường trắng tinh khôi hẳn là vừa mới chuẩn bị, phỏng chừng người trong thôn Côn Lôn cũng không ngờ rằng vài thứ này tới ngày tận thế còn thấy được ánh mặt trời, nhờ vào nó mà cải thiện cuộc sống gian khổ của bọn họ.
Trang Thiển cùng Cố Thần ra khỏi phòng, đi lên hành lang dài lầu hai, nơi này có đặt một cái ghế mây, tích đầy bụi bặm. Trang Thiển phất tay một cái, một xoáy nước rửa nó sạch bong, hai người ngồi xuống.
Nước sông không sâu, có màu xanh phỉ thúy ngọc bích, phản chiếu bóng dáng tòa lầu trúc, trông ra núi xa, cũng có chút thú vị riêng. Trang Thiển và Cố Thần híp mắt, cảm thụ gió sông hiu hiu, ở chân núi Côn Lôn đằng xa dường như có một bóng trắng hiện lên.
Soạt…
Trang Thiển đột ngột đứng dậy: “Đường Duẫn Triết!” Miệng hô lên còn mắt không rời khỏi núi Côn Lôn.
Liền nghe thấy bên phòng Đường Duẫn Triết vang lên tiếng đùng đùng, sau đó thấy cậu ta chân trần chạy sang, trong tay nắm cung tiễn.
Lúc này, Trang Thiển hốt hoảng nhìn trong dòng nước xanh ngọc kia thoáng lóe lên thứ gì đó, lại chỉ giống như phản xạ của ánh sáng mặt trời, khiến người ta không nắm bắt được.
Nhưng cậu quyết đoán chỉ vào mặt sông: “Công kích phạm vi lớn.”
Đường Duẫn Triết tay không kéo cung, một đoàn năng lượng cực lớn nhanh chóng phân ra thành vô số mũi tên mảnh nhỏ, càng lúc càng sáng, “vụt” một tiếng bắn ra.
Mũi tên bay đầy trời cắm vào mặt sông, khiến mọi người trong thôn đều vây xem.
“Tung Hoành?” Trang Thiển nhìn tài liệu, kỳ thật cũng không tính là một tiểu đội, chỉ là một trong những đoàn thể dị năng giả lớn nhất khu an toàn, Tung Hoành có khoảng 300 người, gồm ba đội tinh anh và mười đội thường, còn lại đều là nhân viên hậu cần, thấy được quản lý cực kỳ không tệ.
Mạnh Viễn dựa nghiêng người dựa lên sô pha, lấy ra một phần tư liệu: “Tư liệu của ba dị năng giả mạnh nhất trong đội nè.”
“Cảm ơn.” Cố Thần nhận lấy, Trang Thiển cũng tiến lên coi chung.
“Sao hả, Mộc Mộc?” Cố Thần mỉm cười nhìn Trang Thiển, trong mắt đã có kết luận.
Trang Thiển dùng ngón tay thon dài chọc chọc lên một cái tên: “Đây.”
Thánh Diễm – tên một đoàn đội khác. Hai người nhìn nhau cười, thu lại tài liệu, Trang Thiển đứng lên: “Được rồi, chúng ta vẫn nên làm nhiệm vụ trước mới phải chứ.”
Nhiệm vụ của Mặc Huyền tiểu đội đương nhiên không phải là đánh giết tang thi xà, khoa học kỹ thật vẫn chưa mất đi tác dụng, vũ khí vẫn chiếm một ghế trong chiến đấu đó chớ, càng huống chi kiến nhiều có thể nuốt chết voi, thay vì thà làm một đám người nho nhỏ đi liều mạng không bằng trở thành quân đội áp chế mau lẹ và hiệu quả, nhưng chỉ mỗi tang thi xà thôi thì cũng không tới mức khiến S thị cầu hỗ trợ từ B thị.
Vốn là sau khi tang thi xà xuất hiện, khu an toàn S thị cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ chờ tang thi xà tiến vào phạm vi đã định, dùng đạn pháo quét sạch. Nhưng tang thi thi đi tới lại đi tới, lại đột nhiên quay đầu lủi vào núi Côn Lôn, cực kỳ quái lạ. Vì điều tra, S thị phái đi không ít người, nhưng vẫn cứ luôn dừng dưới chân núi Côn Lôn. Nghe nói, tang thi xà ra vào rất có nhịp, cứ như có trí tuệ á; còn nghe rằng, chung quanh tang thi xà có rất nhiều tang thi cấp hai tụ tập, không ngừng gọi đám tang thi bậc một ở xa xa bu tới, tang thi triều mơ hồ sắp thành quy mô rồi.
Cứ thế, chỉ riêng lực lượng quân sự S thị có vẻ không đủ, cho nên nhiệm vụ lần này của Mặc Huyền tiểu đội là điều tra tin tức, nếu có thể thì nghĩ ra biện pháp dụ đám tang thi xà ra khỏi rừng núi là tốt nhất. Quân đội cùng vũ khí bên B thị phái tới viện trợ lục tục tập họp, cùng chỉnh hợp với quân đội bên S thị, chỉ chờ tới lượt vây quét sau cùng.
Dưới sự dẫn dắt của một người bản sứ, tiểu đội Mặc Huyền đi xe khoảng ba giờ, đến một thôn trại.
Dòng sông xanh biếc chia thôn làm hai nửa, phía đông dựa vào lưng núi, ven sông mà lên chính là núi Côn Lôn, thông cũng đơn giản như vậy mà đặt tên là thôn Côn Lôn. Là một thôn trang không lớn, cũng không nổi tiếng gì, nhưng không ít người địa phương tới nơi này du ngoạn, do đó nông gia nhạc là nghề chính của thôn. (X: nông gia nhạc – nơi nghỉ dương theo kiểu thôn quê)
Một loạt nhà sàn tựa ven sông, xưa cổ thanh lịch, treo đèn lòng đỏ, đường phố cửa hàng nhà phòng đều là gạch xanh, thỉnh thoảng có vài nhúm cỏ xanh nhô ra từ những khe đá.
Thời điểm mạt thế tới là lúc ít khách của mùa du lịch, nên trong thôn Côn Lôn không có lữ khách này nọ, trừ bỏ tang thi, thì năm phần còn lại đều là dân bản địa, gian nan sinh hoạt ở nơi này. Đám người Trang Thiển đi tới trước, thôn Côn Lôn là đồn trú của quân đội cùng một số dị năng giả, nhưng thật ra cũng có chút náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người qua lại trong các căn nhà trúc. Thôn Côn Lôn đã bị tang thi xà tập kích hai lần, nó không ham chiến, ăn mất mấy dị năng giả thì liền lủi xuống sông, cho nên thôn cũng khá an toàn.
Tiểu đội Mặc Huyền được phân đến ở trong một gian nhà dân, trước tận thế là dành cho khách dùng, tòa nhà nhỏ có hai tầng, cũng dựa sông, năm gian phòng vừa đúng phân chia tự do.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên mái tóc đen thùi được cài một đóa hoa vải dân tộc màu sắc sặc sỡ, tươi cười nhiệt tình: “Cấp trên kêu tôi tới chào hỏi, các cô cậu lên lầu hai đi nha, đợi hồi nữa tôi kêu mọi người xuống ăn cơm, thuận tiện giới thiệu ông chồng của tôi cho mọi người.”
Phòng không lớn, có hai cái giường, ở giữa kê một cái tủ đầu giường, một buồng vệ sinh. Gia dụng phần nhiều là bằng gỗ, nhìn chăn trải giường trắng tinh khôi hẳn là vừa mới chuẩn bị, phỏng chừng người trong thôn Côn Lôn cũng không ngờ rằng vài thứ này tới ngày tận thế còn thấy được ánh mặt trời, nhờ vào nó mà cải thiện cuộc sống gian khổ của bọn họ.
Trang Thiển cùng Cố Thần ra khỏi phòng, đi lên hành lang dài lầu hai, nơi này có đặt một cái ghế mây, tích đầy bụi bặm. Trang Thiển phất tay một cái, một xoáy nước rửa nó sạch bong, hai người ngồi xuống.
Nước sông không sâu, có màu xanh phỉ thúy ngọc bích, phản chiếu bóng dáng tòa lầu trúc, trông ra núi xa, cũng có chút thú vị riêng. Trang Thiển và Cố Thần híp mắt, cảm thụ gió sông hiu hiu, ở chân núi Côn Lôn đằng xa dường như có một bóng trắng hiện lên.
Soạt…
Trang Thiển đột ngột đứng dậy: “Đường Duẫn Triết!” Miệng hô lên còn mắt không rời khỏi núi Côn Lôn.
Liền nghe thấy bên phòng Đường Duẫn Triết vang lên tiếng đùng đùng, sau đó thấy cậu ta chân trần chạy sang, trong tay nắm cung tiễn.
Lúc này, Trang Thiển hốt hoảng nhìn trong dòng nước xanh ngọc kia thoáng lóe lên thứ gì đó, lại chỉ giống như phản xạ của ánh sáng mặt trời, khiến người ta không nắm bắt được.
Nhưng cậu quyết đoán chỉ vào mặt sông: “Công kích phạm vi lớn.”
Đường Duẫn Triết tay không kéo cung, một đoàn năng lượng cực lớn nhanh chóng phân ra thành vô số mũi tên mảnh nhỏ, càng lúc càng sáng, “vụt” một tiếng bắn ra.
Mũi tên bay đầy trời cắm vào mặt sông, khiến mọi người trong thôn đều vây xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất