Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 74: Bi Ai (Hạ)

Trước Sau
Người dân vốn quê quán ở thôn Côn Lôn đều tụ tập đến khu vực bảo vệ. Tường vây cùng hào rãnh được thổ hệ dị năng giả đơn giản đào dựng, dị năng giả hệ mộc dùng bụi gai quấn quanh thêm vào, ven đường đều có dị năng giả cùng quân đội mai phục. Mọi người lẳng lặng chờ đợi, bọn họ đều cầu nguyện tang thi hành động chậm chút, lại chậm thêm tý, như vậy khu an toàn sẽ chuẩn bị tốt, bọn họ có thể bắt đầu rút lui.

Từ khi bắt đầu điều động tới lúc này, chỉ mới qua một tiếng, nhưng tất cả người trong thôn Côn Lôn lại cảm thấy như đã qua nửa ngày.

Ở trên quảng trường ngoài trời của thôn, một đám người ngồi quây quần, đối mặt với mấy cái màn hình lớn, biểu tình nghiêm túc.

Một cái màn hình trong đó, rành rành chính là tình cảnh dưới chân núi Côn Lôn, tang thi lúc nhúc đứng xen nhau, nóng nảy bứt rứt, rồi lại như tự kiềm chế lẫn nhau lòng vòng một chỗ. Mấy màn hình khác, là cảnh non xanh nước biếc, ôn nhã phồn thịnh, u tĩnh hệt như những bức tranh sơn thủy, chỉ thỉnh thoảng có mấy động vật nhỏ xẹt qua hoặc gió thổi lá lay động mới nhận ra hình ảnh đó không phải tĩnh. Đây là do Trang Thiển đặt thêm máy theo dõi ở nhiều vị trí dọc đường từ Côn Lôn tới thôn Côn Lôn, từ ven sông Côn Lôn xuôi xuống chính là đường tắt duy nhất tới khu an toàn S thị, cho nên cũng không sợ có tang thi lượn lờ.

Cả quảng trường im ắng tựa hồ có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất. Đột nhiên, không biết ai nhỏ giọng ho khan vài tiếng, nhưng chẳng ai để ý, tất cả mọi người gắt gao dòm màn hình, sợ trong đó có dị động gì.

Trang Thiển nhẹ nhàng đứng dậy, đi sang một bên, những người khác cũng theo qua, để lại Đường Duẫn Triết trước màn hình điều khiển máy móc.

“Mạnh Viễn sao rồi?” Trang Thiển hỏi Úc Mộng Dao, cô vừa rồi có trở về nhìn.

Úc Mộng Dao lắc đầu: “Còn đang đột phá.”

Thình lình, máy liên lạc trong tay Cố Thần reo lên.

[Alô, dị năng giả sắp đến rồi.] Tiếng Tiểu Vương truyền tới.

Bọn Trang Thiển cũng đã nghe tiếng ô tô cùng tiếng người ồn ào trước cổng thôn.

“Khu an toàn thế nào?” Cố Thần hỏi, dự cảm xấu trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, dường như lập tức sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Tiểu Vương trầm mặc hồi lâu: [Còn 3 tiếng nữa là mọi người có thể rút lui.]

Tới tận 3 tiếng….

Một số dị năng giả cấp ba cùng cấp hai được phân công đi tu chỉnh lại tường đất cùng mương rãnh, lượng lớn vũ khí được vận chuyển tới tiền tuyến thôn, người sử dụng sạch dị năng lại lui xuống hồi phục, người mới thay thế nhào lên.

Trong màn hình, tang thi vẫn không nhúc nhích như trước, dường như bọn nó sẽ vĩnh viễn ngơ ngác đứng đó mà thôi.

Còn hai tiếng….

Mặt trời dần dần lên cao, ánh sáng cũng trở nên có chút cháy da thịt, không ít người trên thái dương cùng chóp mũi đều nhễ nhãi mồ hôi, nhưng không ai để tâm.

Tường đất cùng mương rãnh ở tiền tuyến đã tu chỉnh lần thứ tư.

Cả thôn Côn Lôn bao phủ một tầng hơi thở quỷ dị.

Đã qua nửa thời gian…

Tang thi trong màn hình hình như có chút nóng nảy, bọn nó chuyển động trong phạm vi nhỏ, loạn nháo nhào như ruồi bọ mất đầu. Ánh mắt trắng đục thỉnh thoảng tình cờ hướng về màn hình, ánh mắt chết lặng cùng hốc mắt xanh đen làm lòng người lạnh tanh.

Loa phát thanh đặt ở các góc trong thôn bắt đầu vang lên thanh âm nhắc nhở: [Chú ý, tang thi bắt đầu dị động. Chú ý, tang thi bắt đầu dị động.]

Người ở tiền tuyến hoàn thành tu chỉnh cả năm khu vực, tất cả mọi người im lặng canh giữ ở địa bàn của mình, bắt đầu khôi phục dị năng.

Còn một giờ…

Tang thi sốt ruột đã đạt tới đỉnh điểm, bọn nó nhỏ giọng gầm rống, thúc giục đồng loại.

Thái dương đã lên tới đỉnh đầu, ánh mặt trời nóng rực chói mắt khiến trước mắt mọi người hơi choáng, thời tiết dường như còn nóng nảy hơn.

Còn năm mươi phút…

“Gào….” Một tiếng rống thiệt to từ Côn Lôn vang lên, sau đó hệt như bật công tắc, tất cả tang thi đều bắt đầu hai rồi ba đồng thời gào lên, tiếng gào thét nối thành một mảnh. Đứng nơi thôn Côn Lôn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rống to xa xa đó, cứ như cả trời đất đang rung chuyển.

Sau đó, tang thi trong màn hình bắt đầu di chuyển, bọn nó mau đến nỗi biến thành tàn ảnh, đan xen vào nhau, khiến người ta không nhìn rõ được động tác. Từ con thứ nhất bắt đầu, không ngừng có bóng đen xẹt qua màn hình, dường như vĩnh viễn không dứt.

[Tang thi bắt đầu di chuyển! Tang thi bắt đầu di chuyển!] Loa phát thanh vang lên tiếng cảnh báo, đạn pháo đạn hỏa cũng bổ sung vào, nhóm chiến sĩ đứng sau tường đất, súng liên thanh cầm chắc trong tay. Dị năng giả triệt để đứng giữa đội ngũ, bắt đầu điều động dị năng của mình, đưa trạng thái lên tốt nhất.

Còn bốn mươi phút…

Tang thi sau khi vượt qua kỳ thích ứng với mạt thế, tốc độ liền trở nên nhanh hơn, hiện giờ một đám đông nghìn nghịt lướt như bay về phía thôn Côn Lôn. Minh chứng là, mấy bụi cây, rừng núi, khe suối bị tang thi đạp giẫm thành một đống hỗn loạn.

Đời trước Trang Thiển từng khống chế tang thi triều, nhưng đứng giữa một làn sóng lớn cùng đối mặt với sóng thần là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhập vào đôi mắt cơ hồ đều là tang thi, thôn Côn Lôn tựa như chiếc thuyền nhỏ trong đại dương bao la, vỡ tan bất cứ lúc nào.

Còn ba mươi lăm phút….

Đợt tang thi triều đầu tiên đập vào mắt mọi người nơi tiền tuyến, trong nháy mắt đó, động tác của ai cũng ngưng trệ, quên phản ứng, này cũng quá đáng sợ nha.

Nhưng sau tường đất dù sao cũng là quân nhân đã qua huyến luyện.

“Tấn công!” Theo tiếng hét lớn, đạn pháo đều đồng loạt bắn về phía không trung, như điện bay vào đàn tang thi, sau đó đợt sóng hoàn chỉnh nháy mắt bị xé ra vài khoảng trống, vô số tang thi biến mấy dưới mưa đạn. Nhưng còn nhanh hơn, tang thi phía sau liền lắp đầy chỗ hở; chúng nó không biết đau đớn, cũng không biết suy nghĩ, cứ mù quáng tiến về trước, khiến lòng người phát lạnh.

Tiếp theo, làn mưa đạn thứ hai cũng được bắn lên không trung, xé cho khe hở khi nãy rách lớn hơn nữa. Lần ba, lần bốn… Công kích hai liền ba như thế cản trở bước tiến của tang thi, vốn tang thi triều thế như chẻ tre giờ bị ngăn lại ngoài thôn Côn Lôn mấy ngàn mét. (X: Qt để thước nhưng 1 thước = 1m)

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, trong đàn tang thi trùng điệp có một vài điểm nhỏ dễ thấy, bọn nó tựa như bóng đen lướt lẹ như thoi qua làn mưa bom đạn lửa, nhanh chóng tiếp cận thôn Côn Lôn, dần dần hình thành quy mô.

“Tang thi cấp hai đến rồi, dị năng giả hệ thổ!”

Oanh…

Một tiếng vang cực lớn, phần đất dưới chân tang thi ùm ùm sụp đổ, phần lớn tang thi rơi xuống hố sâu đó, nhưng cũng không ít tang thi sát mép hố né ra được, tiếp tục xông tới thôn Côn Lôn.

Oanh…

Lại những tiếng nổ liên miên không dứt, thì ra trong hố có đặt bom, nhất thời khói đặc cùng ánh lửa tràn ngập trong hố. Nhưng càng có nhiều tang thi lọt qua…

“Dị năng giả hệ thủy … Hệ lôi…!”

Các loại công kích tràn vào hố sâu, lôi quang chắn phía trên, một trận lập lòe.



“Dị năng hệ mộc, chuẩn bị.. Dị năng hỏa chú ý…”

Sau khi lôi quang biến mất, thực vật trong hố điên cuồng dài ra, thần tốc bò lan khắp nơi, tiếp đó héo rũ, tang thi còn đang giãy dục trong đám dây leo, ngọn lửa rừng rực đã rơi xuống.

Tiếp đó, tang thi khi nãy thoát khỏi hố sâu cũng tới gần tường đất.

“Dị năng hệ thủy chuẩn bị, súng máy nhắm… Bắn!”

Dị năng vẫn còn tiếp tục quăng về phía hố, các loại đạn bắn thủng đầu tang thi không ngừng bay ra, mưa đạn dày đặc cơ hồ khoảng không trước tường đất.

Từng giây trôi qua, tang thi vẫn liên tiếp bị chặn trong hố, cái hố thiệt sâu mà giờ đã dần lắp đầy, mà tang thi bậc một cùng tang thi bình thường cũng bắt đầu len qua những khe hở của làn mưa đạn đi về phía thôn Côn Lôn, tích ít thành nhiều, dần có quy mô.

Tang thi tới bên tường đất liền bị dị năng giả quấn lấy, mặt khác còn có vũ khí ngăn bên ngoài, lúc này, cách giờ rút lui còn ba mươi phút.

Các giờ lui còn hai mươi phút…

“Mau, bỏ qua khu hai, đến khu ba mau!”

Bị tang thi triều trằn trọc đè ép, đã có hai khu vực bị bỏ lại, quân đội cùng dị năng giả rút lui tới sau nhóm tường đất thứ ba. Người bị thương kiệt sức được quang hệ trị liệu, nghỉ ngơi đằng sau, những người khác tiếp tục lao ra trước chiến đấu.

“A!” Một tiếng hét thảm, một dị năng giả đã ngã xuống đất, trên đầu là một lỗ thủng ồ ạt chảy ra chất lỏng sền sệch màu đỏ trắng đan xen, tinh hạch sớm đã mất.

Người bên cạnh gã phẫn nộ vô cùng, lớn tiếng rống gào: “Nhanh, có tang thi cấp ba… A!” Tiếng còn chưa dứt, hắn liền dễ dàng ngã xuống đất như người khi nãy.

Roẹt….

Trước mặt dị năng giả cấp ba, một thân ảnh với làn da xanh đen bị dị năng giả cấp ba cản lại. Trên tay nó nắm viên tinh hạch màu trắng ngà chưa kịp lau sạch sẽ, còn dính máu đỏ tươi.

Dị năng giả cùng tang thi lực lượng tương đương bắt đầu giao đấu, người bên cạnh thuần thục kéo hai thi thể kia rời đi, trên đất trống trải.

Pháo cùng đạn viên đối với tang thi cấp ba mà nói thiệt rất gân gà (X: ăn kh ngon mà bỏ đi thì tiếc, có cũng đc mà kh có cũng không sao), trừ khi cố nhắm cho chuẩn, chớ không thì rất khó dính trúng. Người trong thôn Côn Lôn quần quật ứng phó với tang thi triều liên miên không dứt, thế rồi tạo thành những khe hở để đám tang thi cấp ba lọt vào trong. Vì thế tang thi cấp ba lẻn vào thôn Côn Lôn như chốn không người, một đường cũng không ham chiến, chỉ thỉnh thoảng giết vài vị năng giả mà thôi, cho nên trừ việc đối phó với tang thi triều nơi tiền tuyến, các nơi trong thôn Côn Lôn cũng trở thành chiến trường luôn, không ngừng có tang thi cấp ba bị phát hiện, sau đó phân bố thành các cụm trong thôn giao chiến với dị năng giả cấp ba.

Cách giờ lui còn mười phút…

Băng tiễn (mũi tên băng) trong tay Trang Thiển tước mất đầu một con tang thi cấp ba, cậu hơi chật vật tiếp được viên tinh hạch đang rơi xuống, chợt lóe thân tránh thoát công kích từ một con tang thi khác.

“Mộc Mộc.” Tiếng Cố Thần từ tai nghe truyền tới, Trang Thiển ăn ý cúi đầu, một đạo lôi quang liền đánh trúng côn kích của tang thi cấp ba hướng tới cậu.

Tang thi cấp ba bay ‘vèo’ ra ngoài, đụng gãy một cái cây nhỏ, dấy lên một mảng bụi mờ. Trang Thiển lập tức ném một quả bom sang, đùng một cái, trên mặt đất chỉ còn một cái hố to cùng viên tinh hạch dính đầy bụi rơi xuống.  

Cố Thần xuất hiện ở đáy hố, nhặt tinh hạch lên, đi tới bên người Trang Thiển. Hiện giờ chung quanh không có tang thi cấp ba mới nhảy ra, bọn họ cũng tranh thủ tu sửa một phen.

“Những người khác đâu?” Trang Thiển lấy ra một bầu linh nhũ đã pha loãng, trực tiếp rót vào miệng, bọt nước trong suốt nhạt màu trượt xuống chiếc cổ trắng nõn của cậu.

Cố Thần cầm một khối linh thạch hồi phục: “Đều đi chiến đấu. tang thi cấp ba đã xuất phát.”

Trang Thiển cất bầu nước, đầu lưỡi hồng phấn liếm nhẹ trên đôi môi mềm mại, ánh mắt nghiêm túc: “Lập tức có thể rút lui, nhưng em vẫn luôn có dự cảm không tốt.”

Cố Thần gật đầu, nhìn về phía chiến hỏa ngập trời, sương khói mịt mùng nơi tiền tuyến: “Tang thi cấp bốn cùng tang thi xà đến giờ còn chưa xuất hiện.”

Lời còn chưa dứt, cách đó không xa truyền tới tiếng sụp đổ của công trình lớn, tiếng nước, tiếng người la hét chói tai, ở chiến trường ồn ào thế này mà vẫn nghe được rõ ràng.

Là nơi tạm trốn của người dân bản địa trong thôn Côn Lôn! Trang Thiển cùng Cố Thần liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy về hướng đó.

Địa điểm tập họp tạm thời giáp với trung tâm thôn, cách sông một đoạn kha khá. Nhưng tang thi cấp bốn đứng trên đầu tang thi xà đổ bộ tới (X: lên đất liền), bọn họ mới biết rằng khoảng cách gì đó hoàn toàn chẳng gọi là khoảng cách nữa.

Hệt như một trò chơi chà đạp con người, tang thi cấp bốn thong thả đi về phía đám người, tang thi xà trườn theo phía sau nó, thỉnh thoảng có dị năng giả xông lên, chớp mắt đã biến thành thi thể nằm trên đất cùng với tinh hạch nằm trên tay tang thi. Theo sau còn có mấy con tang thi cấp ba, vẫn chưa ra tay.

Dị năng giả cấp ba bảo vệ người trong thôn liếc nhìn nhau, vọt lên.

………..

Thời điểm Trang Thiển và Cố Thần chạy tới, Mạnh Viễn cùng hai dị năng giả cấp ba đang cùng tang thi cấp bốn giao đấu, mặt khác tang thi cấp ba cùng dị năng giả cấp ba cũng đánh cực sôi nổi.

Phòng ốc đã sụp nát không ít, chung quanh đều là cây gãy đá vụn, dân trong thôn đã sớm lui xa, tự tránh một bên, run lẩy bà lẩy bẩy.

Tang thi cấp bốn quỷ dị đá bay một dị năng giả cấp ba, tránh thoát roi của Mạnh Viễn, một bên không nhanh không chậm lùi về sau, một bên dùng một cây sáo đặt bên môi. Tiếng sáo trong trẻo đứt quãng truyền ra, vừa không thành khúc, cũng chẳng ra điệu, chỉ như tổ hợp tùy ý của nốt nhạc, quái dị vô ngần. Nhưng âm thanh thanh thúy không lớn, lại truyền rất xa, mỗi người ở đây dù trong tiếng pháo đạn oanh tạc vẫn nghe mồn một tiếng sáo kỳ quái.

Sau đó ánh mắt đám tang thi cấp ba sáng bừng lên, động tác càng thêm cuồng bạo, hệt như dùng thuốc kích thích vậy.

Vụt vụt vụt….

Dưới chân tang thi cấp bốn chợt dựng lên từng đạo mũi nhọn (X: trong bản góc không nói thứ gì bén nhọn nên để nguyên), ngăn cản bước chân của nó, khiến nó thiếu chút nữa bị roi của Mạnh Viễn quét trúng. Tang thi cấp bốn nghiêng người, nhưng ngọn lửa đỏ đen kia vẫn làm bỏng làn da tái nhợt của nó, lộ ra máu thịt đo đỏ bên trong.

Tang thi mặt không đổi sắc thu hồi cây sáo, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn: “Không hổ là truyền thừa chi vật.” Dứt lời liếc mắt nhìn Trang Thiển người tạo ra mũi nhọn, chợt nhắm về phía Mạnh Viễn – nó nghiêm túc.

Trang Thiển đắn đó rồi lập tức bật người gia nhập cuộc chiến, cùng Mạnh Viễn vững vàng ngăn chặn con tang thi này.

“A!!!!!!” Một người thét chói tai, đột ngột mất đi thanh âm.

Trang Thiển trong lỗ hỏng cuộc chiến quay đầu, một con tang thi cấp ba vậy mà đứng trên đống đổ nát, dưới chân là vài thi thể thôn dân.

Sau tiếng sáo, tang thi cấp ba cư nhiên đều nhào về phía này!

May mắn, trước khi thế cục nghiêng về một bên, các dị năng giả cũng đổ về nơi này; thế cục càng trở nên kịch liệt, nhưng tang thi rốt cuộc vẫn lấy số lượng chiếm thế thượng phong.

Vèo vèo vèo…

Vài đạo ánh sáng màu xanh lục bay qua, một con tang thi cấp ba dính chiêu, dây leo uốn éo rất nhanh bó chặt lấy nó. Tiếp theo một con dao găm lóe lam quang lạnh lẽo liền tước cổ nó…

Úc Mộng Dao nắm chặt đại kiếm trong tay, đối diện với một con tang thi cấp ba; Đường Duẫn Triết đứng trên nóc nhà tìm kiếm mục tiêu bắn khác, Diệp Cảnh Trình bật người ẩn núp, Diệp Hi Văn ở vòng ngoài cứu chữa những dị năng giả bị thương – tiểu đội Mặc Huyền đều ở đây.



Tang thi cấp bốn vung cây sáo lên, vài đạo ánh sáng màu xanh bắn về phía Trang Thiển, ‘Bùm’ đánh nát lá chắn băng mà cậu vội vàng ngưng tụ; sau đó tang thi cấp bốn biến mất tại chỗ, lôi điện của Cố Thần đánh vào khoảng không. Tang thi cấp bốn lại xuất hiện phía sau Mạnh Viễn, vung ra móng vuốt, phía sau Mạnh Viễn chợt phừng lên ngọn lửa đỏ sậm, bức lui tang thi cấp bốn, nhưng sắc mặt Mạnh Viễn lại trở nên trắng bệch, hiển nhiên đã tiêu hao nhiều linh lực….

[Chuẩn bị rút lui! Chuẩn bị rút lui!]

Loa phát thanh trong thôn Côn Lôn to tiếng lặp lại, truyền khắp mỗi ngõ ngách.   

Đến giờ rồi….

Nhưng chiến trường nơi này đã lâm vào trạng thái lửa sém lông mày, hào quang dị năng đan vào nhau, ai là kẻ lui bước trước, có lẽ lập tức rơi xuống hạ phong.

“Cho tôi ba phút.” Trang Thiển mím môi mỏng, lui khỏi vòng chiến.

Áp lực của Mạnh Viễn cùng Cố Thần cũng trở nên lớn hơn, sau đó rat ay càng thêm tàn nhẫn, nhất thời vậy mà cùng tang thi cấp bốn đánh ngang tay. Nhưng trên chiến trường so đấu luôn không chỉ tính bằng chiêu số, thực lực của tang thi cấp bốn không thể cùng so sánh với dị năng giả cấp ba được, nhìn tình hình của họ, chỉ trong thời gian dài, bại trận là hiển nhiên.

Dị biến thình lình xảy ra, tang thi xà vung đuôi, nuốt lấy dị năng giả đang chiến đấu với nó, thân dài và cái miệng to như chậu máu trườn về phía thôn dân cùng những dị năng giả cấp thấp.

Tiếng thét chói tai cùng tiếng hô la the thé, không ít người nhìn sang mà không kịp cứu giúp.

Trong nháy mắt Úc Mộng Dao thấy A Lập đứng sau một tảng đá, chật vật ngã xuống đất, quần áo phủ đầy bụi bặm, tuyệt vọng nhìn về tang thi xà xông về phía mình.

“Không!” Đồng tử Úc Mộng Dao co rút thiệt nhanh, lại bị con tang thi trước mặt ngăn cản bước chân.

“Xì…”

Tang thi xà đau đớn nghiêng đầu, ánh mắt màu đỏ sẫm trở thành một lỗ thủng máu.

Một thân ảnh thẳng tắp đứng trước mắt A Lập, trong tay cầm một thanh đao, đối diện với tang thi xà. Hiện trường không ít người nhỏ giọng kinh hô (X: kêu lên 1 cách kinh ngạc), đó là một tang thi, tang thi cấp ba, làn da xanh đen, hai mắt đỏ sẫm, nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt nó có linh tính hơn những con khác rất nhiều.

A Lập mở to mắt, chằm chằm nhìn vào người phía trước, phát run, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Bà đứng thẳng dậy, không để ý tới bàn tay bị đá vụn xát qua đầm đìa máu tươi, từng bước đi lên trước, run run rẩy rẩy vươn tay, dường như muốn chạm tới người trước mắt.

“A Lập.” Tang thi không đổi nét mặt, ngữ khí nói chuyện cũng ngang ngang.

Úc Mộng Dao từng lớn mắt – là tang thi chạy trốn ngày hôm đó, chồng của A Lập.

Tang thi cấp bốn chú ý tới tình cảnh bên này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp đó là phẫn nộ cùng mất kiên nhẫn. Nó cầm sáo ngọc thổi tấu vài tiếng, chồng A Lập cứng thân mình, không động đậy, tay cầm đao run lên. Cố Thần đánh gãy sự khống chế của tang thi cấp bốn, công kích kịch liệt khiến nó chả rảnh bận tâm tới tang thi cấp ba.

Chồng A Lập vốn giãy dụa giữa lý trí và bị thao túng, giờ lại thiếu đi tiếng sáo hỗ trợ, chậm rãi khôi phục lý trí. Hắn vụt xoat người, quơ đao xông tới chỗ tang thi xà.

“Xì…” Tang thi xà xì xì lưỡi rắn, dường như bất mãn với kẻ lộng quyền kia, giơ đuôi quất qua.

Dưới ánh mắt kinh nghi (X: kinh ngạc + nghi hoặc) của mọi người khác, chồng A Lập cùng tang thi bắt đầu đánh nhau.

“Chết tiệt.” Tang thi cấp bốn mở miệng nói ra câu đầu tiên từ khi lên sàn đến giờ, nó vốn tự tin tràn đầy, hiện giờ lại có chút nóng nảy. Chợt đá văng Mạnh Viễn cùng Cố Thần, trong tay nó phát tra một đạo thanh mang (X: chả biết gì nên để nguyên, chỉ bik có màu xanh lục), bắn về phía tang thi xà cùng A Lập đang triền đấu. (X: triền = quấn, dây dưa, triền đấu = giao đấu nhưng nghĩa mạnh và nặng hơn)

Vốn tang thi dần rơi xuống thế hạ phong lập tức bị quất sang một bên, cái chân vặn vẹo hiện rõ cơ thể rách nát. Nhưng hắn tức khắc bậy dậy, lại đấu với tang thi xà, phải biết tang thi không có cảm giác đâu, nếu bọn nó tự nguyện, có thể chiến đấu không ngừng nghỉ.

Tang thi cấp bốn càng thêm bực bội, nó nâng sáo ngọc để bên môi, thuận tiện né khỏi công kích của Cố Thần, ngay lúc này, nó đột nhiên cảm thấy từng trận dao động năng lượng mãnh liệt, khiến tâm nó khiếp đảm.

Kỳ thật đâu chỉ tang thi cấp bốn, rất nhiều người chú ý tới nơi bắt nguồn dao động năng lượng – Trang Thiển vẫn đứng một bên nãy giờ.

Quanh người cậu là ánh sáng màu trắng bàn bạc, mái tóc ngắn àu trà không gió tự lay, năng lượng nồng đậm vờn quanh. Trang Thiển mở mắt, nhìn về phía tang thi cấp bốn, ánh mắt màu hổ phách sạch sẽ trong trẻo, một cỗ khí thế áp đảo chợt lóe qua, khiến cho tang thi cấp bốn đối mắt với cậu đờ ra.

Lúc này tang thi cấp bốn không quan tâm tới chồng A Lập nữa, nó vội vã hướng về phía Trang Thiển, sáo ngọc trong tay bắt đầu ngưng tụ ánh sáng màu xanh, nôn nóng muốn đánh tan sự uy hiếp kia.

Trang Thiển trấn định duy trì pháp thuật, vô luận là công pháp gì, đại chiêu tới ranh giới thì mới sử dụng được, thường thì đả thương địch thủ một ngàn thì bản thân cũng thương tổn tới tám trăm, cần phải trả giá đắc, nhưng thực sự rất hiệu quả. Hiện giờ Trang Thiển đang dùng, chính là một loại pháp thuật, một lần rút hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, cộng thêm hai mươi phần trăm tinh huyết, phát ra công kích của Dung Hợp Kỳ. Pháp thuật cần ba phút chuẩn bị, hơn nữa không thể gián đoạn giữa chừng.

Tang thi cấp bốn càng lúc càng gần, hào quang quanh thân Trang Thiển càng ngày càng sáng.

Sau đó chỉ thấy tang thi cấp bốn đưa tay ra, sáo ngọc trong tay bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh, cả người Trang Thiển bị vây trong ánh sáng trắng, một thanh kiếm lớn trắng thuần lơ lửng trên đỉnh đầu cậu bổ về phía tang thi cấp bốn. Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong chớp mắt, tiếp theo nguồn năng lượng cực đại va chạm làm chói mắt mọi người, do đó không thể nhìn rõ tình hình cuộc chiến.

Cố Thần lo lắng xông lên trước, vừa vặn tiếp được Trang Thiển sắc mặt nhợt nhạt, rồi trông thấy tang thi cấp bốn bay ra ngoài, sáo ngọc trong tay đã nát thành mảnh nhỏ.

“Mộc Mộc!” Cố Thần nhìn lại mà mắt đỏ hoe, hắn cảm thấy tay mình sao ướt quá, vừa xem, toàn bộ đều là máu tươi, áo khoác nhạt màu sớm đã bị nhiễm đầy máu đỏ thắm.

“Khụ, mau rút lui.” Giọng Trang Thiển cực nhẹ, “Chúng ta phải đến nơi yên lặng vào Mặc Huyền điện trị thương.”

Cố Thần khắc chế bản thân run rẩy, bình tĩnh lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng Trang Thiển, trên tay dùng pháp thuật giúp Trang Thiển cầm máu.

Đầu kia, tang thi cấp bốn chật vật muốn bò dậy, rồi suy sụp ngã lại xuống đất. Tiếp đó mọi người phát hiện, có một phần tang thi cấp ba đang công kích thì động tác chậm lại, dường như không biết tình hình vì sao ngưng động, không ít trực tiếp bỏ chạy.

Trong lòng dị năng giả khó hiểu, cũng không buông tha cơ hội tuyệt vời, nhất thời tang thi cấp ba còn lại trở nên thảm hại.

“Mau rúi lui ngay!” Cố Thần hô.

Mọi người như vừa sựt tỉnh mộng, thử thăm dò vừa đánh vừa lui. Tang thi cấp ba đã có trí tuệ, bọn nó biết tình hình trước mắt đối với bản thân không có chỗ tốt, cũng liền dừng tấn công, vì thế dị năng giả mang theo thôn dân bắt đầu lui về.

Tang thi cấp bốn rốt cuộc gian nan đứng dậy được, nó hiện tại ngay cả một con tang thi cấp hai cũng không bằng, muốn khôi phục phỏng chừng sẽ rất lâu. Nếu không phải truyền thừa chi vật đã nhận chủ, đám tang thi cấp ba nhất định sẽ xé xát nó, nhưng mà hiện giờ bọn chúng vẫn phải dựa vào nó mới có thực lực, chỉ là về sau địa vị của nó sẽ không còn siêu việt nữa. Trong lòng nghĩ thế, ánh mắt tang thi cấp bốn đã trở nên phẫn hận hung ác; nó nhìn thoáng qua chồng A Lập bị tang thi xà đùa giỡn, vận chuyển năng lượng cuối cùng trong cơ thể, vụt đánh tới.

Chồng A Lập bị đánh vào giữa lưng, cả người run lên một cái, ánh mắt ảm đạm dần, tang thi xà gầm rú nuốt trọn người hắn.

“A! Buông anh ấy ra!!!” A Lập điên cuồng nhào về trước, nước mắt càng mãnh liệt tuôn rơi.

Một dị năng giả ôm lấy bà, không nhìn bà giãy dụa, đưa bà đi khỏi.

Lúc này hiếm hoi chỉ còn một khu tang thi giằng co cùng dị năng giả, thêm một lúc nữa thì sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, tang thi triều bên ngoài vẫn còn tấn công mãnh liệt không dứt kia kìa.

Xa xa, một số người đã rời đi trước, còn đồ vật này nọ cũng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ đám dị năng giả cao cấp chạy về.

Cố Thần trầm mặc không hé môi ôm Trang Thiển, thẳng tiến vào một trực thăng, tiểu đội Mặc Huyền cùng những người khác cũng chạy vội leo lên trực thăng. Tất cả mọi người không ai dị nghị về tình huống này, trực thăng mau chóng bay lên.

Mặc đất bên dưới, xe tải quân dụng từng chiếc từng chiếc lai khỏi thôn Côn Lôn, nơi xa, không biết ai nhấn nút, thuốc nổ chôn ở tiền tuyến nháy mắt bùng nổ toàn bộ, tiếng oanh tạc thiệt lớn quanh quẩn trong không gian núi, một cột bụi mù hình nấm bùng lên.

Thuốc nổ mạnh mẽ ít nhất cũng tạc nổ ngàn vạn tang thi, ngọn lửa hừng hực cản ngăn bước tiến bọn nó. Tiến hành rút lui theo thứ tự, thôn Côn Lôn rất nhanh đã biến thành một tòa thành chết, sau đó bị cơn sóng lớn của tang thi triều nhấn chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau