Chương 98: Úc Mộng Dao & Mạnh Viễn
Úc Mộng Dao khi đó nghĩ, cô không bao giờ... tin tưởng vào tình yêu gì đó nữa.
Yêu có thể đại biểu thứ gì chứ? Trước mạt thế chẳng thể cho cô sinh hoạt an bình, tới khi mạt thế thậm chí cũng không thể giữ được mạng sống của mình, cô vốn cho rằng yêu là bảo vật thế gian, mạt thế mới nhận ra rằng vàng bạc châu bảo dù sao cũng chỉ là vật chết, còn không bằng một luồng gió mát, một tia nắng khiến cô an tâm —— chí ít cũng để cô chứng minh được, cô còn sống, thế giới còn tốt đẹp.
Có đôi khi một mình đi ra khỏi vòng lẩn quẩn của thời gian, sẽ rơi vào cái kết cực đoan, tựa như cô, sau khi rời khỏi Trình Tử Nghiêu, cảm giác bản thân đã trải qua một đời! Chỉ có mình mới thương chính chính, mình có năng lực mới tốt nhất.
Khi cô gặp gỡ Mạnh Viễn, chính là như vậy.
Cô huấn luyện thì dốc lực liều mạng, lúc rỗi rãi thì cố gắng hưởng thụ cuộc sống, cô thích những chuyện vụn vặt lại nghệ thuật này, nấu nướng, trang trí phòng ốc, trang điểm, đọc sách, uống trà, trồng hoa... Cô nghĩ đây là một loại hưởng thụ, nhưng càng về sau, nấu nướng và trang trí biến thành nhiệm vụ của cô, rảnh rỗi thả lỏng biến thành tiêu chuẩn lãng phí của cô, cứ thế cô mỗi ngày đều làm những chuyện mình không muốn làm. Do đó một ngày cô tìm về mình của ban đầu, như đổi mạng, dùng hết toàn lực sống cuộc sống mình thích.
Cô cũng đã nghe nói qua mọi chuyện về Mạnh Viễn, vì vậy ngay từ đầu, cô cho rằng cả hai đều như nhau, nhưng rất nhanh, cô phát hiện không phải.
Đối với Mạnh Viễn, giải trí phóng túng, nhưng khi họ ở cạnh nhau, hắn luôn tỏ ra có trách nhiệm với cô, ở đời trước, nếu như không có mạt thế, loại trách nhiệm này sẽ vì bọn họ xa nhau mà biến mất. Hai người kia thậm chí còn chẳng phải người yêu, nhiều lắm chỉ là bạn giường, là loại cố định. (X: tới h tôi mới bik, dù rằng hai người có JQ TT.TT)
Nhưng cô cũng không nghĩ đây thì có gì sai, chí ít người này có trách nhiệm, tốt vô cùng, cô nghĩ vậy, nhưng cũng không hơn gì điều đó.
Nhưng bây giờ đây, khi Mạnh Viễn ở bên cạnh cô, thân hình cao lớn bảo vệ cô, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Úc Mộng Dao đột nhiên cảm thấy như vậy cũng đâu sai. Cô không cần người bảo vệ, chính cô sẽ có trách nhiệm với bản thân, nhưng cô thỉnh thoảng cũng muốn có người ở bên, để cô tựa vai, cùng cô ngắm mặt trời lặn.
Dù rằng xung quanh đều là tang thi, họ đã trốn rất nhiều ngày, nhưng Úc Mộng Dao lại không giữ được những suy nghĩ ngổn ngang này nọ.
Hôm trước một khắc khi con tang thi cấp bảy kia công kích, cô đã coh rằng mình sẽ chết như vậy đấy, cô sẽ không hối hận, chỉ có chút tiếc nuối.
Luôn cảm thấy, cô lại sẽ tin tưởng tình yêu, cuối cùng cô chỉ không cam lòng, nếu như vào lúc chết có người ở bên thì tốt quá, có người sẽ nhớ kỹ cô thì được rồi. Dù chính cô cũng có thể, nhưng vẫn luôn mong muốn không chỉ có mình mình.
Mạnh Viễn kéo Úc Mộng Dao chạy vội trên đường, cuối cùng trốn thoát được vòng vây của tang thi, híp mắt nhìn cô, vẫn nở nụ cười như trước: "Nghĩ gì thế? Muốn chết hả?"
Luôn là như vậy, chẳng chút ôn nhu, luôn luôn tùy ý, lại không ngờ là một người cực kỳ tỉ mỉ.
Úc Mộng Dao thậm chí cũng không rõ bọn họ bắt đầu từ bao giờ.
Là khoảng thời gian họ hợp tác? Hoàn toàn tùy ý chẳng thèm băn khoăn, cô hưởng thụ loại cảm giác này, mỗi tiếng nói cử động đều ăn ý, khi bên Tử Nghêu lại chẳng có.
Ở thời điểm khác thì sao? Dù sao thì trong trí nhớ của Úc Mộng Dao, mỗi lần cô rơi vào ngõ cụt, đều sẽ có Mạnh Viễn nhắc nhở, hắn chỉ là lạnh lùng nói ra sự thật, mang theo dáng tươi cười chăng bận tâm, cảm giác tự cao tự đại, lại ngoài ý muốn khiến cô yên lòng.
Ở C thị, trong nháy mắt gặp phải Tử Nghiêu, nàng đã rất bối rối, cô vốn cho rằng đã đá người này ra khỏi sinh mạng của mình,nào ngờ đâu lại nhớ tới hồi ức gông xiềng, mở ra cái rương về cơn ác mộng. Kỳ thực khi đó Mạnh Viễn không giả làm bạn trai của cô thì chính cô cũng có thể điều chỉnh, bất quá loại hành vi này lại khiến lòng cô rung động kỳ lạ, có chút cảm động cùng tình tự chẳng nói nên lời.
Sao đó, cô không hỏi, hắn cũng không nói, rồi cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau, tựa hồ có hơn một chút gì đó, rồi lại kém đi chút gì.
Thế nhưng lúc này đây, Úc Mộng Dao đã tìm được vài thứ kém đi đó.
Cô hơi lộ vẻ chật vật, lại không được dung mạo xinh đẹp động lòng người, đẩy mái tóc dài ra, Úc Mộng Dao nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mạnh Viễn: "Nè, chúng ta bên nhau đi."
Mạnh Viễn ngẩn người, lập tức nhếch khóe môi nhìn cô: "Tốt."
Úc Mộng Dao nghĩ, cô thích Mạnh Viễm, thích hắn không kiêng nể gì cả, thích hắn hào hiệp lại kiêu ngạo, những điều đó đều là cô nỗ lực mong muốn lâu nay, nhìn chăm chú vào chúng nó với một người tùy ý thoải mái, tuy không thích hợp, nhưng cô cứ thế vẫn không tự chủ được bị hấp dẫn ánh mắt.
Về sau cô phát hiện người này có sự ăn ý với mình, nàng phát hiện người này kỳ thực rất cẩn thận, nhận định người việc rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm, cũng không ở những nơi chẳng liên quan tới bản thân mà phát huy thiện ý của mình. Cùng với người như Trình Tử Nghiêu cực kỳ khác biệt, thế nhưng cô thích.
Mạnh Viễn phỏng chừng cả đời cũng sẽ không nói mấy lời lãng mạn sến súa như Trình Tử Nghiêu, nói những lời tâm tình mật ngọt chết người. Nhưng cô cũng không phải Úc Mộng Dao đó nữa, cô không muốn tìm người theo đuổi nói lời yêu, cô muốn tìm một người có thể sóng vai với mình, nghiêm túc sống, có trách nhiệm với đối phương.
Có lẽ cô đã tìm được rồi không chừng, chí ít cô nguyện ý thử một lần nữa.
Yêu có thể đại biểu thứ gì chứ? Trước mạt thế chẳng thể cho cô sinh hoạt an bình, tới khi mạt thế thậm chí cũng không thể giữ được mạng sống của mình, cô vốn cho rằng yêu là bảo vật thế gian, mạt thế mới nhận ra rằng vàng bạc châu bảo dù sao cũng chỉ là vật chết, còn không bằng một luồng gió mát, một tia nắng khiến cô an tâm —— chí ít cũng để cô chứng minh được, cô còn sống, thế giới còn tốt đẹp.
Có đôi khi một mình đi ra khỏi vòng lẩn quẩn của thời gian, sẽ rơi vào cái kết cực đoan, tựa như cô, sau khi rời khỏi Trình Tử Nghiêu, cảm giác bản thân đã trải qua một đời! Chỉ có mình mới thương chính chính, mình có năng lực mới tốt nhất.
Khi cô gặp gỡ Mạnh Viễn, chính là như vậy.
Cô huấn luyện thì dốc lực liều mạng, lúc rỗi rãi thì cố gắng hưởng thụ cuộc sống, cô thích những chuyện vụn vặt lại nghệ thuật này, nấu nướng, trang trí phòng ốc, trang điểm, đọc sách, uống trà, trồng hoa... Cô nghĩ đây là một loại hưởng thụ, nhưng càng về sau, nấu nướng và trang trí biến thành nhiệm vụ của cô, rảnh rỗi thả lỏng biến thành tiêu chuẩn lãng phí của cô, cứ thế cô mỗi ngày đều làm những chuyện mình không muốn làm. Do đó một ngày cô tìm về mình của ban đầu, như đổi mạng, dùng hết toàn lực sống cuộc sống mình thích.
Cô cũng đã nghe nói qua mọi chuyện về Mạnh Viễn, vì vậy ngay từ đầu, cô cho rằng cả hai đều như nhau, nhưng rất nhanh, cô phát hiện không phải.
Đối với Mạnh Viễn, giải trí phóng túng, nhưng khi họ ở cạnh nhau, hắn luôn tỏ ra có trách nhiệm với cô, ở đời trước, nếu như không có mạt thế, loại trách nhiệm này sẽ vì bọn họ xa nhau mà biến mất. Hai người kia thậm chí còn chẳng phải người yêu, nhiều lắm chỉ là bạn giường, là loại cố định. (X: tới h tôi mới bik, dù rằng hai người có JQ TT.TT)
Nhưng cô cũng không nghĩ đây thì có gì sai, chí ít người này có trách nhiệm, tốt vô cùng, cô nghĩ vậy, nhưng cũng không hơn gì điều đó.
Nhưng bây giờ đây, khi Mạnh Viễn ở bên cạnh cô, thân hình cao lớn bảo vệ cô, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Úc Mộng Dao đột nhiên cảm thấy như vậy cũng đâu sai. Cô không cần người bảo vệ, chính cô sẽ có trách nhiệm với bản thân, nhưng cô thỉnh thoảng cũng muốn có người ở bên, để cô tựa vai, cùng cô ngắm mặt trời lặn.
Dù rằng xung quanh đều là tang thi, họ đã trốn rất nhiều ngày, nhưng Úc Mộng Dao lại không giữ được những suy nghĩ ngổn ngang này nọ.
Hôm trước một khắc khi con tang thi cấp bảy kia công kích, cô đã coh rằng mình sẽ chết như vậy đấy, cô sẽ không hối hận, chỉ có chút tiếc nuối.
Luôn cảm thấy, cô lại sẽ tin tưởng tình yêu, cuối cùng cô chỉ không cam lòng, nếu như vào lúc chết có người ở bên thì tốt quá, có người sẽ nhớ kỹ cô thì được rồi. Dù chính cô cũng có thể, nhưng vẫn luôn mong muốn không chỉ có mình mình.
Mạnh Viễn kéo Úc Mộng Dao chạy vội trên đường, cuối cùng trốn thoát được vòng vây của tang thi, híp mắt nhìn cô, vẫn nở nụ cười như trước: "Nghĩ gì thế? Muốn chết hả?"
Luôn là như vậy, chẳng chút ôn nhu, luôn luôn tùy ý, lại không ngờ là một người cực kỳ tỉ mỉ.
Úc Mộng Dao thậm chí cũng không rõ bọn họ bắt đầu từ bao giờ.
Là khoảng thời gian họ hợp tác? Hoàn toàn tùy ý chẳng thèm băn khoăn, cô hưởng thụ loại cảm giác này, mỗi tiếng nói cử động đều ăn ý, khi bên Tử Nghêu lại chẳng có.
Ở thời điểm khác thì sao? Dù sao thì trong trí nhớ của Úc Mộng Dao, mỗi lần cô rơi vào ngõ cụt, đều sẽ có Mạnh Viễn nhắc nhở, hắn chỉ là lạnh lùng nói ra sự thật, mang theo dáng tươi cười chăng bận tâm, cảm giác tự cao tự đại, lại ngoài ý muốn khiến cô yên lòng.
Ở C thị, trong nháy mắt gặp phải Tử Nghiêu, nàng đã rất bối rối, cô vốn cho rằng đã đá người này ra khỏi sinh mạng của mình,nào ngờ đâu lại nhớ tới hồi ức gông xiềng, mở ra cái rương về cơn ác mộng. Kỳ thực khi đó Mạnh Viễn không giả làm bạn trai của cô thì chính cô cũng có thể điều chỉnh, bất quá loại hành vi này lại khiến lòng cô rung động kỳ lạ, có chút cảm động cùng tình tự chẳng nói nên lời.
Sao đó, cô không hỏi, hắn cũng không nói, rồi cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau, tựa hồ có hơn một chút gì đó, rồi lại kém đi chút gì.
Thế nhưng lúc này đây, Úc Mộng Dao đã tìm được vài thứ kém đi đó.
Cô hơi lộ vẻ chật vật, lại không được dung mạo xinh đẹp động lòng người, đẩy mái tóc dài ra, Úc Mộng Dao nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mạnh Viễn: "Nè, chúng ta bên nhau đi."
Mạnh Viễn ngẩn người, lập tức nhếch khóe môi nhìn cô: "Tốt."
Úc Mộng Dao nghĩ, cô thích Mạnh Viễm, thích hắn không kiêng nể gì cả, thích hắn hào hiệp lại kiêu ngạo, những điều đó đều là cô nỗ lực mong muốn lâu nay, nhìn chăm chú vào chúng nó với một người tùy ý thoải mái, tuy không thích hợp, nhưng cô cứ thế vẫn không tự chủ được bị hấp dẫn ánh mắt.
Về sau cô phát hiện người này có sự ăn ý với mình, nàng phát hiện người này kỳ thực rất cẩn thận, nhận định người việc rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm, cũng không ở những nơi chẳng liên quan tới bản thân mà phát huy thiện ý của mình. Cùng với người như Trình Tử Nghiêu cực kỳ khác biệt, thế nhưng cô thích.
Mạnh Viễn phỏng chừng cả đời cũng sẽ không nói mấy lời lãng mạn sến súa như Trình Tử Nghiêu, nói những lời tâm tình mật ngọt chết người. Nhưng cô cũng không phải Úc Mộng Dao đó nữa, cô không muốn tìm người theo đuổi nói lời yêu, cô muốn tìm một người có thể sóng vai với mình, nghiêm túc sống, có trách nhiệm với đối phương.
Có lẽ cô đã tìm được rồi không chừng, chí ít cô nguyện ý thử một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất