Chương 100: Đăng cơ (hạ)
Đất trời hôn ám, bốn phía xung quanh đều là đống đổ nát, hết thảy chứng minh nơi này vừa mới phát sinh một hồi tai nạn trời sập đất nứt tựa như động đất, dưới ánh trăng lạnh lẽo mờ mờ chiếu xuống càng thêm hiện ra vẻ thê lương.
Khi Vệ Cẩm Dương từ trong tình cảnh như vậy tỉnh lại, liền cảm thấy cả người đau nhức, dường như bị vô số bánh xe nghiền áp lăn qua. Nhưng cho dù đau đớn bao nhiêu thì đây cũng không phải là trọng điểm khiến hắn chú ý, bởi vì ngay lúc mở ra cặp mắt còn có chút nhập nhòe, phản ứng đầu tiên của hắn chính là... Vệ Cẩm Hoa ở đâu?
Vệ Cẩm Hoa đâu? Bên trong tràng nổ mạnh kia, cho dù võ công hay thể lực đều không bằng hắn lại theo bản năng dùng hết sức bảo vệ hắn, người đó ở đâu rồi?
Nếu là... nếu là y đã chết, hắn cũng tuyệt đối không sống tiếp một mình.
Ngay khi nhìn thấy một mảnh phế tích cùng thi cốt, Vệ Cẩm Dương liền dùng tay một cái lại một cái đi lật xem từng cổ thi thể huyết nhục mơ hồ đến ngay cả màu sắc của y phục trên người cũng phân biệt không ra. Ở khoảnh khắc đó, thần trí của hắn gần như thanh tỉnh cực hạn, trong đầu thoáng hiện qua vô số ý niệm nhưng đến cuối cùng lưu lại rõ nét chỉ có bốn chữ "không sống một mình" (1).
Bất quá may mà ông trời thương xót, trong lúc Vệ Cẩm Dương ôm ý niệm như vậy cố hết sức tìm kiếm giữa đống phế tích, một hồi lâu cuối cùng cũng ở bên dưới một khối đá phát hiện thân ảnh của Vệ Cẩm Hoa, thế là hắn liền không kịp nghĩ cái gì lập tức chạy như bay qua đi.
Hắn biết đó là Vệ Cẩm Hoa, cho dù sắc trời đã tối đến nhìn không rõ đồ vật, hắn cũng có thể ngay ánh mắt đầu tiên liền nhận ra y... Có một số việc chính là kỳ quái như vậy, Vệ Cẩm Dương biết đại ca của hắn đang ở đâu chờ hắn, biết y tuyệt đối sẽ không ném xuống chính mình cô độc một người.
Tồn tại, Vệ Cẩm Hoa còn sống, cho dù hô hấp thập phần mỏng manh nhưng y vẫn tồn tại, vậy là đủ rồi. Chỉ cần một chút hô hấp mỏng manh như vậy, Vệ Cẩm Dương đã hận không thể cảm tạ trời đất, lễ bái tất cả chư tiên thần Phật trong các chùa miếu trên khắp thiên hạ.
"Đại ca, đại ca, Hoàng thượng, tỉnh tỉnh." Vệ Cẩm Dương nâng dậy nửa người trên của Vệ Cẩm Hoa, có chút nôn nóng kêu lên, vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của chính mình đã ách đến lợi hại, "Vệ Cẩm Hoa, huynh tỉnh tỉnh, huynh không thể có việc gì a."
"Khụ khụ khụ, a ân hừ..." Vệ Cẩm Hoa ý thức chưa thanh tỉnh nhưng toàn bộ đôi mày lại bởi vì đau đớn mà trong lúc hôn mê cũng vô cùng thống khổ vặn thành một đoàn, ngay cả thanh âm phát ra cũng mang theo thở dốc cùng yếu ớt dễ vỡ.
"Đại ca, đại ca, huynh làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương đến lúc này mới đột nhiên phát giác ra Vệ Cẩm Hoa có điểm không thích hợp, hắn cảm thấy trên người mình bị lây dính một mảnh ướt át, duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng, sau đó nương theo ánh trăng mà nhìn, này một nhìn khiến hắn lập tức sợ tới mức cả khuôn mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Bởi vì lòng bàn tay của hắn bị lây dính một tảng lớn chất lỏng màu đỏ tươi, hắn nguyên bản còn tưởng rằng là nước hay mồ hôi nhưng nhìn đến mới phát hiện thế nhưng là máu. Đỏ tươi, đỏ tươi... rất nhiều máu, đều là từ nửa người dưới của Vệ Cẩm Hoa chảy ra, làm sao cũng ngăn không được, mà một chân của y còn bị tảng đá lớn đè nặng bên trên.
"Vệ Cẩm Hoa... Vệ Cẩm Hoa... huynh phải chịu đựng, huynh không thể có việc gì, nhất định không thể có việc gì..." Vệ Cẩm Dương không dám lại cử động cơ thể của Vệ Cẩm Hoa, chỉ có thể cẩn thận đỡ lấy nửa người trên của đối phương, gắt gao nắm lấy bàn tay càng thêm lạnh lẽo của y. Hắn đối với tảng đá lớn kia cái gì cũng không dám đụng vào, sợ càng thêm thương tổn đến Vệ Cẩm Hoa, việc duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ là dùng ngữ khí gần như nghẹn ngào một lần lại một lần nhắc mãi ở bên tai y.
Trừ bỏ này đó, hắn cái gì cũng không làm được. Vệ Cẩm Dương chưa bao giờ từng có thống hận chính mình nặng nề như lúc này... thống hận chính mình vì sao chỉ học một ít công phu quyền cước mà không chịu đi tu tập võ công chân chính, thống hận chính mình ngay cả đối mặt với một cục đá cũng bó tay không biện pháp, thống hận chính mình ngay cả muốn cho đại ca hắn bớt đau đớn một chút cũng không làm được.
"Đại ca, huynh không thể có việc. Huynh không cần ném xuống đệ cô độc một mình. Đệ đáp ứng huynh, đệ vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi huynh, đệ sẽ vĩnh viễn lưu tại bên cạnh huynh. Huynh không thể ném xuống đệ mặc kệ a, đệ không thể không có huynh..." Vệ Cẩm Dương xoa bóp đôi tay đang càng thêm lạnh lẽo của Vệ Cẩm Hoa, nỗ lực muốn đem nhiệt độ trên người mình truyền sang cho đối phương, thậm chí không hề cố kỵ dùng chính đôi môi còn tính ấm áp của mình hôn lên đôi môi lạnh băng tái nhợt của y.
Chuyện tới bây giờ, cái gì là đoạn tụ cái gì là huynh đệ loạn luân đối với Vệ Cẩm Dương mà nói đều đã không còn đáng để lo lắng. Hắn chỉ sợ hãi mất đi Vệ Cẩm Hoa, hắn chỉ biết chính mình không thể mất đi người nam nhân này, không thể sống mà không có huynh ấy... Nếu... nếu như Vệ Cẩm Hoa không còn tồn tại trên đời này, liền không còn sự tình gì có thể xưng là 'quan trọng' trong mắt hắn.
Nguyên lai, hắn thật sự yêu Vệ Cẩm Hoa.
Mà buồn cười nhất chính là, phải đợi đến một khắc sinh tử đe dọa khi tiếng nổ vang lên, hắn mới có thể nhận ra điều này. Ở trong nháy mắt kề cận cái chết kia, trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều đồ vật nhưng cuối cùng lưu lại cũng chỉ có gương mặt vô cùng bá đạo này của Vệ Cẩm Hoa.
Vận mệnh có lẽ chính là thích trêu người như vậy, khiến cho người ta phải ở thời khắc sắp mất đi mới có thể nhận ra điều quan trọng nhất ở sâu trong lòng mình, điều mà bản thân yêu nhất chính là gì. Vệ Cẩm Dương vẫn luôn trào phúng cùng khinh thường Vệ Cẩm Trình không biết tốt xấu bỏ lỡ Vệ Minh Lãng nhưng không ngờ rằng chính mình cùng với hắn căn bản đều là một loại người.
"Thực xin lỗi, đại ca, đệ thực sự xin lỗi. Đệ sai rồi, tất cả đều là đệ sai. Huynh nhất định phải không có việc gì. Chỉ cần huynh không có việc gì, chúng ta liền vĩnh viễn cũng không cần tách ra được không?" Vệ Cẩm Dương cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Vệ Cẩm Hoa càng thêm hạ xuống, cả người hắn cũng theo đó tràn ngập cảm giác vô lực.
"Khụ khụ..." Vệ Cẩm Dương nói xong lời này, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý, Vệ Cẩm Hoa liền giống như đáp lại mà khụ lên tiếng, Vệ Cẩm Dương liền vội vàng đưa lỗ tai đến gần nghe xem y có tỉnh lại nói cái gì hay không. Đúng lúc này, hắn nghe được từ nơi xa truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân cùng nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc.
"Hoàng thượng, Kiêu Kỵ Vương điện hạ, các ngài đang ở đâu? Hoàng thượng, điện hạ." Là quan binh, là quan binh đến cứu người.
"Đại hồ ly, Lâm tướng, chúng ta ở đây." Vệ Cẩm Dương tựa hồ là nhận ra âm thanh của Lâm Giản, cẩn thận buông ra Vệ Cẩm Hoa liền đứng lên hướng về phương hướng của đoàn người đang đến mà hô hoán.
Liền ở một khắc đó, giữa vạn niệm câu hôi, Vệ Cẩm Dương phản phất nhìn thấy được ánh sáng của sự sống.
Đội ngũ cứu hộ nghe được tiếng hô của hắn liền đến thực mau. Làm Vệ Cẩm Dương không nghĩ tới chính là Thương Lãng cư nhiên cũng ở trong đoàn người. Đại giáo chủ thực mau liền dùng nội lực đem tảng đá lớn đang đè trên đầu gối của Vệ Cẩm Hoa chấn thành bột phấn, thuận tiện cho binh lính đem người cứu ra.
"Cừu con!" Mà liền ở ngay lúc nhìn thấy tảng đá lớn kia hóa thành bột phấn, Vệ Cẩm Dương vốn dĩ sức cùng lực kiệt đang mượn bả vai Lâm Giản chống đỡ thân thể rốt cuộc cũng có chút thả lỏng thần kinh, sau đó liền mất đi ý thức ngất xỉu.
Đợi đến khi Vệ Cẩm Dương một lần nữa tỉnh lại, hắn đã về tới tẩm điện quen thuộc trong Chiêu Dương Điện mà hắn sinh sống từ nhỏ, bên người lại chỉ có duy nhất một mình Lâm Giản, "Ngươi tỉnh?"
"Đại ca ta đâu? Đại ca ta đang ở nơi nào? Hiện tại y thế nào?" Vệ Cẩm Dương vừa mới chống đỡ thân mình ngồi dậy, liền vươn tay bắt lấy cổ tay của Lâm Giản, nôn nóng sốt ruột hỏi.
Đối mặt với Vệ Cẩm Dương khẩn trương thúc giục, Lâm Giản lại chỉ rũ mắt không đáp, phảng phất giống như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn.
"... Y có phải... đã xảy ra chuyện..." Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản quen biết nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên thấy người này có trạng thái như vậy, cho nên trong lòng càng thêm lo sợ không thôi, hết thảy hết thảy giống như đang đối với hắn tuyên cáo tình huống của Vệ Cẩm Hoa không hề lạc quan.
Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh huyết quang trên tay bị ánh trăng làm nổi bật đến đỏ tươi chói mắt ở tối hôm qua lại lần nữa hiện lên trước mắt Vệ Cẩm Dương, hắn chỉ cảm thấy cả trái tim lập tức đình trệ. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu không có Vệ Cẩm Hoa thì cuộc đời này của hắn còn có thể tiếp tục như thế nào.
Liền tính là hắn lúc trước muốn rời khỏi Vệ Cẩm Hoa đi biên quan, kia cũng là bởi vì tuy rằng không cùng y hô hấp chung một phiến không trung nhưng vẫn có thể xác định y ở kinh thành luôn khỏe mạnh an yên. Nếu, Vệ Cẩm Hoa... chỉ là tưởng tượng thôi đã khiến Vệ Cẩm Dương lòng đau đến thắt lại.
"Ngươi yên tâm, Hoàng thượng không có việc gì." Lâm Giản thấy sắc mặt Vệ Cẩm Dương đột ngột càng thêm tái nhợt không có huyết sắc, lập tức minh bạch đối phương hiểu lầm chuyện gì, "Chỉ là... thái y nói, chân của Hoàng thượng có thể là không giữ lại được."
"Chân, chân sao?" Vệ Cẩm Dương hoảng hốt hồi lâu mới xem như có được một chút huyết sắc cùng tìm về âm thanh của chính mình. Chỉ là chân mà thôi, so với thống khổ mất đi Vệ Cẩm Hoa thì vấn đề này đối với hắn mà nói đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần, "Đã điều tra ra là kẻ nào làm sao?"
"Là đệ đệ tốt mà các ngươi luyến tiếc giết, Tứ hoàng tử kẻ điên kia. Lâm Phồn hiện tại đã đem hắn nhốt vào tử lao, đợi Hoàng thượng ra lệnh." Lâm Giản ngữ khí hơi có chút mông lung, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Ta có thể đi nhìn xem Hoàng thượng không?" Vệ Cẩm Dương im lặng thật lâu, đến khi xác định bản thân đã bình phục cảm xúc mới chậm rãi mở miệng hỏi thử. Chỉ có đem cảm xúc của chính mình bình phục tốt, hắn mới có thể bảo đảm thời điểm gặp được Vệ Cẩm Hoa sẽ không đem cảm xúc trái chiều này ảnh hưởng đến y.
"Có thể."
Vệ Cẩm Dương đẩy ra cửa lớn trong tẩm điện của Vệ Cẩm Hoa liền trông thấy y đang ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân đều bị chăn gấm che giấu ở bên dưới nên xem không rõ tình trạng. Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu vào gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Vệ Cẩm Hoa, cho dù đã biết tin tức chính mình sắp phải mất đi một chân nhưng trên mặt y vẫn như ngày thường bình tĩnh đến không dậy nổi một chút gợn sóng. Thế nhưng không biết vì sao lúc này Vệ Cẩm Dương đứng ở xa xa nhìn đến lại cảm thấy phảng phất chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi thì đối phương lập tức sẽ vỡ vụn rồi tan biến.
Tuy rằng trên mặt Vệ Cẩm Hoa không hề để lộ ra một tia cảm xúc bi thương nhưng chỉ dựa vào bầu không khí xung quanh thì Vệ Cẩm Dương cũng có thể cảm thụ được đáy lòng của y đến tột cùng đang đau đớn thế nào.
Làm sao sẽ không có việc gì đây? Kia chính là một chân a! Vệ Cẩm Hoa chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ở đúng thời điểm phong hoa chính mậu (2), lại vừa mới đăng cơ xưng đế quân lâm thiên hạ hoàn thành mộng tưởng của chính mình. Nếu mất đi một chân này, cuộc sống của y sẽ có bao nhiêu bất tiện, đây là thuyết minh những ngày tháng sau này nếu không có người khác trợ giúp thì ngay cả sinh hoạt cá nhân y cũng không thể tự mình gánh vác.
Ông trời đối với đại ca của hắn phải có bao nhiêu tàn nhẫn a? Thế nên từ nhỏ đến lớn ngay cả một ngày an bình vui vẻ cũng chưa từng cho y hưởng thụ trọn vẹn? Mà Vệ Cẩm Hoa cho dù lúc này đã rơi xuống tình cảnh như vậy lại vẫn có thể kiên cường, kiên cường đến mức khiến trái tim của hắn không thể không vì người nam nhân này mà đau đớn như bị ai dùng dao giảo phá.
"Đại ca?" Vệ Cẩm Dương đi đến trước giường, áp lực hồi lâu mới xem như có thể khống chế nước mắt sẽ không tràn ra khỏi mi, giật giật môi nỗ lực tìm về chính mình thanh âm.
"Ngươi đến rồi? Đại điển đăng cơ hiện tại đã hoàn thành, ngươi tính toán khi nào đi biên quan? Ta hiện tại cái dạng này chỉ sợ là không thể tiễn ngươi." Vệ Cẩm Hoa trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn không nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, ngữ khí có thể nói là xa cách lãnh đạm.
"Đệ không đi nữa, đệ lưu lại bồi đại ca, có được không?" Vệ Cẩm Dương ngồi lên trên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh lẽo của Vệ Cẩm Hoa, vô cùng ngưng trọng nhìn thẳng đôi mắt của đối phương, phảng phất đưa ra một lời tuyên thệ.
Hắn hiện tại cái gì cũng làm không được, không thể chia sẻ thống khổ trên thân thể cùng tinh thần của Vệ Cẩm Hoa. Điều duy nhất hắn có thể hứa hẹn chỉ là vĩnh viễn ở bên cạnh chiếu cố y, cho y biết chính mình không hề cô đơn, nguyện dùng thời gian cả đời đi sưởi ấm người nam nhân này.
Vậy nên, đại ca, cho phép đệ lưu lại bồi huynh có được không?
"Ha hả, ngươi có ý gì? Ngươi đây là đang thương hại ta sao? Thương hại ta sắp trở thành một kẻ tàn tật không có một chân sao?" Thế nhưng Vệ Cẩm Hoa nghe được lời hắn nói thì trên mặt lại không hề có một tia rung động hay cảm xúc tích cực nào khác, chỉ duy nhất phát ra một tiếng cười vô cùng lạnh bạc, "Ta nói cho ngươi, ta không cần. Vệ Cẩm Hoa ta liền tính mất đi cái chân này cũng không cần bất luận kẻ nào tới bố thí lòng thương hại, bao gồm ngươi."
Đây là một phần ngạo khí đến từ trong xương cốt của Vệ Cẩm Hoa. Nếu chân của y vẫn còn nguyên vẹn, chắc chắn cho dù cường thủ hào đoạt thì y cũng sẽ dùng hết thảy thủ đoạn đem mạt ấm áp cuối cùng trên thế gian này vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình. Nhưng ở thời điểm thái y nơm nớp lo sợ báo cho y rằng cái chân này khẳng định không thể giữ được nữa, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên không còn muốn giữ người lại.
Vệ Cẩm Hoa không hy vọng Vệ Cẩm Dương bởi vì đồng tình hay nhất thời không đành lòng mà ở bên cạnh y, để rồi sau đó từng chuyện từng chuyện phát sinh sẽ khiến đối phương hối hận vì quyết định hôm nay, sẽ chán ghét hay thậm chí dùng ánh mắt căm hận mà nhìn chính mình. Quan trọng nhất chính là, Vệ Cẩm Hoa làm sao có thể để bảo bối của y phải vì chiếu cố một người tàn tật mất đi một chân mà hoang phí khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời người.
Suy nghĩ của con người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy. Nếu là Vệ Cẩm Hoa của trước kia, y nhất định sẽ lợi dụng bất kể loại lý do gì, chẳng sợ cho dù khiến Vệ Cẩm Dương căm hận cũng nhất định đem hắn khóa chặt bên người. Thế nhưng hiện giờ một chân này mất đi phảng phất cũng đem căn nguyên chống đỡ kiên cường của y chặt đứt. Vệ Cẩm Hoa thà rằng cả đời này không được nhìn thấy Vệ Cẩm Dương, cũng tuyệt đối không muốn chứng kiến đối phương dùng ánh mắt chán ghét đem lòng tự tôn cuối cùng của chính mình đập nát.
"Nếu... đệ nói đệ yêu huynh, đệ không muốn rời khỏi huynh cho nên mới hy vọng huynh cho đệ một cơ hội được ở bên cạnh huynh, bồi huynh cả đời này... vậy có được không?" Vệ Cẩm Dương không để bụng bị Vệ Cẩm Hoa cự tuyệt, vẫn vô cùng trịnh trọng nói với y.
"Ta không cần, ta hiện tại một chút cũng không hy vọng ngươi đứng ở trước mặt ta, ta không nghĩ lại nhìn thấy ngươi." Vệ Cẩm Hoa càng thêm kháng cự mãnh liệt.
Có lẽ Vệ Cẩm Dương về sau nhớ tới hôm nay, sẽ bởi vì không thể làm cái gì cho vị ca ca này mà cảm thấy có lỗi, nhưng lựa chọn này đối với đệ ấy mà nói mới là tốt nhất. Hơn nữa, lần này rời đi, giữa hai người bọn họ liền không cần tồn tại hồi ức bất kham nào, đêm khuya mộng hồi Vệ Cẩm Dương cũng chỉ nhớ đến quan hệ giữa đệ ấy và chính mình đã từng vẫn luôn thực tốt... thực tốt...
Không phải Vệ Cẩm Hoa không hy vọng giữ Vệ Cẩm Dương lại bên người mà là y biết rõ từ đầu đến cuối ánh mắt của đệ ấy nhìn về phía chính mình hoàn toàn chưa từng tồn tại một chút nùng liệt nào của tình yêu, mãi mãi cũng chỉ có tình cảm huynh đệ. Mà thứ tình cảm huynh đệ này vô pháp đủ sức lôi kéo hai người nam nhân nâng đỡ lẫn nhau đi qua cả đời.
"Nhưng đệ muốn nhìn huynh, muốn liên tục nhìn huynh cả đời này. Đệ yêu huynh là nghiêm túc, tuyệt đối không phải bởi vì an ủi hay thương hại mà nói ra. Lúc trước huynh nói huynh yêu đệ muốn cùng đệ ở bên nhau, sở dĩ đệ không đáp ứng cũng không phải vì đệ không thích huynh mà là bởi vì đệ biết huynh là người phải làm hoàng đế, chung quy sẽ phải trở về thế giới của một vị hoàng đế, sau đó giống như tất cả bọn họ tọa ủng tam cung lục viện, đệ cảm thấy làm huynh đệ đối với hai người chúng ta mà nói chính là kết cục tốt nhất." Vệ Cẩm Dương vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Vệ Cẩm Hoa, thậm chí có chút lệ nóng doanh tròng, "Thế nhưng, huynh như bây giờ, đệ thật sự không yên tâm đem huynh giao cho người khác chiếu cố. Cho nên vô luận huynh có nói thế nào, đệ cũng nhất định phải lưu lại."
Vệ Cẩm Dương tựa như muốn nói hết tất cả, đem thứ tình cảm đã bị chính mình vùi lấp thật sâu dưới tận đáy lòng khai quật lên, dùng một lần thổ lộ để giũ ra trước mặt đối phương, sau đó liền cảm thấy cả người trở nên thoải mái rất nhiều.
"Thật là cái lý do tốt a." Vệ Cẩm Hoa im lặng thật lâu như muốn cân nhắc thật kỹ những lời này, cuối cùng tuy ngoài miệng không đáp ứng nhưng hai tay trong lúc lơ đãng đã ôm lấy eo của Vệ Cẩm Dương, vùi đầu vào cổ của đối phương.
Nguyên bản y đã nghĩ xong hết thảy, hiện tại đều bị người này đánh nghiên toàn bộ. Vệ Cẩm Hoa chung quy vẫn bởi vì nhất thời mềm lòng mà thay đổi quyết định ban đầu. Thôi thì cứ như vậy đi, vô luận tương lai thế nào, vô luận hôm nay đệ ấy nói thật hay giả, ít nhất giờ phút này bảo bối của y đã hoàn toàn thuộc về y.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, câu chuyện này đã đi xong đại cương vốn có. Dư lại có thể nói là kết cục cũng có thể nói là phiên ngoại, ta tuần này xin nghỉ thứ năm lại trở về tiếp tục điền xong, đêm mai khai tân văn, cầu cổ động! Moah moah! Đêm mai mới xem được nga!
~~~~~
(1)
"Tuyệt bất độc hoạt" (绝不独活): tuyệt đối không sống một mình.
(2)
"Phong hoa chính mậu" (风华正茂): tuổi tác và tài năng vừa lúc ở thời điểm tươi đẹp, sung túc nhất.
Khi Vệ Cẩm Dương từ trong tình cảnh như vậy tỉnh lại, liền cảm thấy cả người đau nhức, dường như bị vô số bánh xe nghiền áp lăn qua. Nhưng cho dù đau đớn bao nhiêu thì đây cũng không phải là trọng điểm khiến hắn chú ý, bởi vì ngay lúc mở ra cặp mắt còn có chút nhập nhòe, phản ứng đầu tiên của hắn chính là... Vệ Cẩm Hoa ở đâu?
Vệ Cẩm Hoa đâu? Bên trong tràng nổ mạnh kia, cho dù võ công hay thể lực đều không bằng hắn lại theo bản năng dùng hết sức bảo vệ hắn, người đó ở đâu rồi?
Nếu là... nếu là y đã chết, hắn cũng tuyệt đối không sống tiếp một mình.
Ngay khi nhìn thấy một mảnh phế tích cùng thi cốt, Vệ Cẩm Dương liền dùng tay một cái lại một cái đi lật xem từng cổ thi thể huyết nhục mơ hồ đến ngay cả màu sắc của y phục trên người cũng phân biệt không ra. Ở khoảnh khắc đó, thần trí của hắn gần như thanh tỉnh cực hạn, trong đầu thoáng hiện qua vô số ý niệm nhưng đến cuối cùng lưu lại rõ nét chỉ có bốn chữ "không sống một mình" (1).
Bất quá may mà ông trời thương xót, trong lúc Vệ Cẩm Dương ôm ý niệm như vậy cố hết sức tìm kiếm giữa đống phế tích, một hồi lâu cuối cùng cũng ở bên dưới một khối đá phát hiện thân ảnh của Vệ Cẩm Hoa, thế là hắn liền không kịp nghĩ cái gì lập tức chạy như bay qua đi.
Hắn biết đó là Vệ Cẩm Hoa, cho dù sắc trời đã tối đến nhìn không rõ đồ vật, hắn cũng có thể ngay ánh mắt đầu tiên liền nhận ra y... Có một số việc chính là kỳ quái như vậy, Vệ Cẩm Dương biết đại ca của hắn đang ở đâu chờ hắn, biết y tuyệt đối sẽ không ném xuống chính mình cô độc một người.
Tồn tại, Vệ Cẩm Hoa còn sống, cho dù hô hấp thập phần mỏng manh nhưng y vẫn tồn tại, vậy là đủ rồi. Chỉ cần một chút hô hấp mỏng manh như vậy, Vệ Cẩm Dương đã hận không thể cảm tạ trời đất, lễ bái tất cả chư tiên thần Phật trong các chùa miếu trên khắp thiên hạ.
"Đại ca, đại ca, Hoàng thượng, tỉnh tỉnh." Vệ Cẩm Dương nâng dậy nửa người trên của Vệ Cẩm Hoa, có chút nôn nóng kêu lên, vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của chính mình đã ách đến lợi hại, "Vệ Cẩm Hoa, huynh tỉnh tỉnh, huynh không thể có việc gì a."
"Khụ khụ khụ, a ân hừ..." Vệ Cẩm Hoa ý thức chưa thanh tỉnh nhưng toàn bộ đôi mày lại bởi vì đau đớn mà trong lúc hôn mê cũng vô cùng thống khổ vặn thành một đoàn, ngay cả thanh âm phát ra cũng mang theo thở dốc cùng yếu ớt dễ vỡ.
"Đại ca, đại ca, huynh làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương đến lúc này mới đột nhiên phát giác ra Vệ Cẩm Hoa có điểm không thích hợp, hắn cảm thấy trên người mình bị lây dính một mảnh ướt át, duỗi tay xuống phía dưới sờ soạng, sau đó nương theo ánh trăng mà nhìn, này một nhìn khiến hắn lập tức sợ tới mức cả khuôn mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc.
Bởi vì lòng bàn tay của hắn bị lây dính một tảng lớn chất lỏng màu đỏ tươi, hắn nguyên bản còn tưởng rằng là nước hay mồ hôi nhưng nhìn đến mới phát hiện thế nhưng là máu. Đỏ tươi, đỏ tươi... rất nhiều máu, đều là từ nửa người dưới của Vệ Cẩm Hoa chảy ra, làm sao cũng ngăn không được, mà một chân của y còn bị tảng đá lớn đè nặng bên trên.
"Vệ Cẩm Hoa... Vệ Cẩm Hoa... huynh phải chịu đựng, huynh không thể có việc gì, nhất định không thể có việc gì..." Vệ Cẩm Dương không dám lại cử động cơ thể của Vệ Cẩm Hoa, chỉ có thể cẩn thận đỡ lấy nửa người trên của đối phương, gắt gao nắm lấy bàn tay càng thêm lạnh lẽo của y. Hắn đối với tảng đá lớn kia cái gì cũng không dám đụng vào, sợ càng thêm thương tổn đến Vệ Cẩm Hoa, việc duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ là dùng ngữ khí gần như nghẹn ngào một lần lại một lần nhắc mãi ở bên tai y.
Trừ bỏ này đó, hắn cái gì cũng không làm được. Vệ Cẩm Dương chưa bao giờ từng có thống hận chính mình nặng nề như lúc này... thống hận chính mình vì sao chỉ học một ít công phu quyền cước mà không chịu đi tu tập võ công chân chính, thống hận chính mình ngay cả đối mặt với một cục đá cũng bó tay không biện pháp, thống hận chính mình ngay cả muốn cho đại ca hắn bớt đau đớn một chút cũng không làm được.
"Đại ca, huynh không thể có việc. Huynh không cần ném xuống đệ cô độc một mình. Đệ đáp ứng huynh, đệ vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi huynh, đệ sẽ vĩnh viễn lưu tại bên cạnh huynh. Huynh không thể ném xuống đệ mặc kệ a, đệ không thể không có huynh..." Vệ Cẩm Dương xoa bóp đôi tay đang càng thêm lạnh lẽo của Vệ Cẩm Hoa, nỗ lực muốn đem nhiệt độ trên người mình truyền sang cho đối phương, thậm chí không hề cố kỵ dùng chính đôi môi còn tính ấm áp của mình hôn lên đôi môi lạnh băng tái nhợt của y.
Chuyện tới bây giờ, cái gì là đoạn tụ cái gì là huynh đệ loạn luân đối với Vệ Cẩm Dương mà nói đều đã không còn đáng để lo lắng. Hắn chỉ sợ hãi mất đi Vệ Cẩm Hoa, hắn chỉ biết chính mình không thể mất đi người nam nhân này, không thể sống mà không có huynh ấy... Nếu... nếu như Vệ Cẩm Hoa không còn tồn tại trên đời này, liền không còn sự tình gì có thể xưng là 'quan trọng' trong mắt hắn.
Nguyên lai, hắn thật sự yêu Vệ Cẩm Hoa.
Mà buồn cười nhất chính là, phải đợi đến một khắc sinh tử đe dọa khi tiếng nổ vang lên, hắn mới có thể nhận ra điều này. Ở trong nháy mắt kề cận cái chết kia, trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều đồ vật nhưng cuối cùng lưu lại cũng chỉ có gương mặt vô cùng bá đạo này của Vệ Cẩm Hoa.
Vận mệnh có lẽ chính là thích trêu người như vậy, khiến cho người ta phải ở thời khắc sắp mất đi mới có thể nhận ra điều quan trọng nhất ở sâu trong lòng mình, điều mà bản thân yêu nhất chính là gì. Vệ Cẩm Dương vẫn luôn trào phúng cùng khinh thường Vệ Cẩm Trình không biết tốt xấu bỏ lỡ Vệ Minh Lãng nhưng không ngờ rằng chính mình cùng với hắn căn bản đều là một loại người.
"Thực xin lỗi, đại ca, đệ thực sự xin lỗi. Đệ sai rồi, tất cả đều là đệ sai. Huynh nhất định phải không có việc gì. Chỉ cần huynh không có việc gì, chúng ta liền vĩnh viễn cũng không cần tách ra được không?" Vệ Cẩm Dương cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Vệ Cẩm Hoa càng thêm hạ xuống, cả người hắn cũng theo đó tràn ngập cảm giác vô lực.
"Khụ khụ..." Vệ Cẩm Dương nói xong lời này, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý, Vệ Cẩm Hoa liền giống như đáp lại mà khụ lên tiếng, Vệ Cẩm Dương liền vội vàng đưa lỗ tai đến gần nghe xem y có tỉnh lại nói cái gì hay không. Đúng lúc này, hắn nghe được từ nơi xa truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân cùng nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc.
"Hoàng thượng, Kiêu Kỵ Vương điện hạ, các ngài đang ở đâu? Hoàng thượng, điện hạ." Là quan binh, là quan binh đến cứu người.
"Đại hồ ly, Lâm tướng, chúng ta ở đây." Vệ Cẩm Dương tựa hồ là nhận ra âm thanh của Lâm Giản, cẩn thận buông ra Vệ Cẩm Hoa liền đứng lên hướng về phương hướng của đoàn người đang đến mà hô hoán.
Liền ở một khắc đó, giữa vạn niệm câu hôi, Vệ Cẩm Dương phản phất nhìn thấy được ánh sáng của sự sống.
Đội ngũ cứu hộ nghe được tiếng hô của hắn liền đến thực mau. Làm Vệ Cẩm Dương không nghĩ tới chính là Thương Lãng cư nhiên cũng ở trong đoàn người. Đại giáo chủ thực mau liền dùng nội lực đem tảng đá lớn đang đè trên đầu gối của Vệ Cẩm Hoa chấn thành bột phấn, thuận tiện cho binh lính đem người cứu ra.
"Cừu con!" Mà liền ở ngay lúc nhìn thấy tảng đá lớn kia hóa thành bột phấn, Vệ Cẩm Dương vốn dĩ sức cùng lực kiệt đang mượn bả vai Lâm Giản chống đỡ thân thể rốt cuộc cũng có chút thả lỏng thần kinh, sau đó liền mất đi ý thức ngất xỉu.
Đợi đến khi Vệ Cẩm Dương một lần nữa tỉnh lại, hắn đã về tới tẩm điện quen thuộc trong Chiêu Dương Điện mà hắn sinh sống từ nhỏ, bên người lại chỉ có duy nhất một mình Lâm Giản, "Ngươi tỉnh?"
"Đại ca ta đâu? Đại ca ta đang ở nơi nào? Hiện tại y thế nào?" Vệ Cẩm Dương vừa mới chống đỡ thân mình ngồi dậy, liền vươn tay bắt lấy cổ tay của Lâm Giản, nôn nóng sốt ruột hỏi.
Đối mặt với Vệ Cẩm Dương khẩn trương thúc giục, Lâm Giản lại chỉ rũ mắt không đáp, phảng phất giống như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn.
"... Y có phải... đã xảy ra chuyện..." Vệ Cẩm Dương cùng Lâm Giản quen biết nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên thấy người này có trạng thái như vậy, cho nên trong lòng càng thêm lo sợ không thôi, hết thảy hết thảy giống như đang đối với hắn tuyên cáo tình huống của Vệ Cẩm Hoa không hề lạc quan.
Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh huyết quang trên tay bị ánh trăng làm nổi bật đến đỏ tươi chói mắt ở tối hôm qua lại lần nữa hiện lên trước mắt Vệ Cẩm Dương, hắn chỉ cảm thấy cả trái tim lập tức đình trệ. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu không có Vệ Cẩm Hoa thì cuộc đời này của hắn còn có thể tiếp tục như thế nào.
Liền tính là hắn lúc trước muốn rời khỏi Vệ Cẩm Hoa đi biên quan, kia cũng là bởi vì tuy rằng không cùng y hô hấp chung một phiến không trung nhưng vẫn có thể xác định y ở kinh thành luôn khỏe mạnh an yên. Nếu, Vệ Cẩm Hoa... chỉ là tưởng tượng thôi đã khiến Vệ Cẩm Dương lòng đau đến thắt lại.
"Ngươi yên tâm, Hoàng thượng không có việc gì." Lâm Giản thấy sắc mặt Vệ Cẩm Dương đột ngột càng thêm tái nhợt không có huyết sắc, lập tức minh bạch đối phương hiểu lầm chuyện gì, "Chỉ là... thái y nói, chân của Hoàng thượng có thể là không giữ lại được."
"Chân, chân sao?" Vệ Cẩm Dương hoảng hốt hồi lâu mới xem như có được một chút huyết sắc cùng tìm về âm thanh của chính mình. Chỉ là chân mà thôi, so với thống khổ mất đi Vệ Cẩm Hoa thì vấn đề này đối với hắn mà nói đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần, "Đã điều tra ra là kẻ nào làm sao?"
"Là đệ đệ tốt mà các ngươi luyến tiếc giết, Tứ hoàng tử kẻ điên kia. Lâm Phồn hiện tại đã đem hắn nhốt vào tử lao, đợi Hoàng thượng ra lệnh." Lâm Giản ngữ khí hơi có chút mông lung, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Ta có thể đi nhìn xem Hoàng thượng không?" Vệ Cẩm Dương im lặng thật lâu, đến khi xác định bản thân đã bình phục cảm xúc mới chậm rãi mở miệng hỏi thử. Chỉ có đem cảm xúc của chính mình bình phục tốt, hắn mới có thể bảo đảm thời điểm gặp được Vệ Cẩm Hoa sẽ không đem cảm xúc trái chiều này ảnh hưởng đến y.
"Có thể."
Vệ Cẩm Dương đẩy ra cửa lớn trong tẩm điện của Vệ Cẩm Hoa liền trông thấy y đang ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân đều bị chăn gấm che giấu ở bên dưới nên xem không rõ tình trạng. Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu vào gương mặt tuấn mỹ không tì vết của Vệ Cẩm Hoa, cho dù đã biết tin tức chính mình sắp phải mất đi một chân nhưng trên mặt y vẫn như ngày thường bình tĩnh đến không dậy nổi một chút gợn sóng. Thế nhưng không biết vì sao lúc này Vệ Cẩm Dương đứng ở xa xa nhìn đến lại cảm thấy phảng phất chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi thì đối phương lập tức sẽ vỡ vụn rồi tan biến.
Tuy rằng trên mặt Vệ Cẩm Hoa không hề để lộ ra một tia cảm xúc bi thương nhưng chỉ dựa vào bầu không khí xung quanh thì Vệ Cẩm Dương cũng có thể cảm thụ được đáy lòng của y đến tột cùng đang đau đớn thế nào.
Làm sao sẽ không có việc gì đây? Kia chính là một chân a! Vệ Cẩm Hoa chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ở đúng thời điểm phong hoa chính mậu (2), lại vừa mới đăng cơ xưng đế quân lâm thiên hạ hoàn thành mộng tưởng của chính mình. Nếu mất đi một chân này, cuộc sống của y sẽ có bao nhiêu bất tiện, đây là thuyết minh những ngày tháng sau này nếu không có người khác trợ giúp thì ngay cả sinh hoạt cá nhân y cũng không thể tự mình gánh vác.
Ông trời đối với đại ca của hắn phải có bao nhiêu tàn nhẫn a? Thế nên từ nhỏ đến lớn ngay cả một ngày an bình vui vẻ cũng chưa từng cho y hưởng thụ trọn vẹn? Mà Vệ Cẩm Hoa cho dù lúc này đã rơi xuống tình cảnh như vậy lại vẫn có thể kiên cường, kiên cường đến mức khiến trái tim của hắn không thể không vì người nam nhân này mà đau đớn như bị ai dùng dao giảo phá.
"Đại ca?" Vệ Cẩm Dương đi đến trước giường, áp lực hồi lâu mới xem như có thể khống chế nước mắt sẽ không tràn ra khỏi mi, giật giật môi nỗ lực tìm về chính mình thanh âm.
"Ngươi đến rồi? Đại điển đăng cơ hiện tại đã hoàn thành, ngươi tính toán khi nào đi biên quan? Ta hiện tại cái dạng này chỉ sợ là không thể tiễn ngươi." Vệ Cẩm Hoa trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn không nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, ngữ khí có thể nói là xa cách lãnh đạm.
"Đệ không đi nữa, đệ lưu lại bồi đại ca, có được không?" Vệ Cẩm Dương ngồi lên trên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh lẽo của Vệ Cẩm Hoa, vô cùng ngưng trọng nhìn thẳng đôi mắt của đối phương, phảng phất đưa ra một lời tuyên thệ.
Hắn hiện tại cái gì cũng làm không được, không thể chia sẻ thống khổ trên thân thể cùng tinh thần của Vệ Cẩm Hoa. Điều duy nhất hắn có thể hứa hẹn chỉ là vĩnh viễn ở bên cạnh chiếu cố y, cho y biết chính mình không hề cô đơn, nguyện dùng thời gian cả đời đi sưởi ấm người nam nhân này.
Vậy nên, đại ca, cho phép đệ lưu lại bồi huynh có được không?
"Ha hả, ngươi có ý gì? Ngươi đây là đang thương hại ta sao? Thương hại ta sắp trở thành một kẻ tàn tật không có một chân sao?" Thế nhưng Vệ Cẩm Hoa nghe được lời hắn nói thì trên mặt lại không hề có một tia rung động hay cảm xúc tích cực nào khác, chỉ duy nhất phát ra một tiếng cười vô cùng lạnh bạc, "Ta nói cho ngươi, ta không cần. Vệ Cẩm Hoa ta liền tính mất đi cái chân này cũng không cần bất luận kẻ nào tới bố thí lòng thương hại, bao gồm ngươi."
Đây là một phần ngạo khí đến từ trong xương cốt của Vệ Cẩm Hoa. Nếu chân của y vẫn còn nguyên vẹn, chắc chắn cho dù cường thủ hào đoạt thì y cũng sẽ dùng hết thảy thủ đoạn đem mạt ấm áp cuối cùng trên thế gian này vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình. Nhưng ở thời điểm thái y nơm nớp lo sợ báo cho y rằng cái chân này khẳng định không thể giữ được nữa, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên không còn muốn giữ người lại.
Vệ Cẩm Hoa không hy vọng Vệ Cẩm Dương bởi vì đồng tình hay nhất thời không đành lòng mà ở bên cạnh y, để rồi sau đó từng chuyện từng chuyện phát sinh sẽ khiến đối phương hối hận vì quyết định hôm nay, sẽ chán ghét hay thậm chí dùng ánh mắt căm hận mà nhìn chính mình. Quan trọng nhất chính là, Vệ Cẩm Hoa làm sao có thể để bảo bối của y phải vì chiếu cố một người tàn tật mất đi một chân mà hoang phí khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời người.
Suy nghĩ của con người có đôi khi chính là kỳ quái như vậy. Nếu là Vệ Cẩm Hoa của trước kia, y nhất định sẽ lợi dụng bất kể loại lý do gì, chẳng sợ cho dù khiến Vệ Cẩm Dương căm hận cũng nhất định đem hắn khóa chặt bên người. Thế nhưng hiện giờ một chân này mất đi phảng phất cũng đem căn nguyên chống đỡ kiên cường của y chặt đứt. Vệ Cẩm Hoa thà rằng cả đời này không được nhìn thấy Vệ Cẩm Dương, cũng tuyệt đối không muốn chứng kiến đối phương dùng ánh mắt chán ghét đem lòng tự tôn cuối cùng của chính mình đập nát.
"Nếu... đệ nói đệ yêu huynh, đệ không muốn rời khỏi huynh cho nên mới hy vọng huynh cho đệ một cơ hội được ở bên cạnh huynh, bồi huynh cả đời này... vậy có được không?" Vệ Cẩm Dương không để bụng bị Vệ Cẩm Hoa cự tuyệt, vẫn vô cùng trịnh trọng nói với y.
"Ta không cần, ta hiện tại một chút cũng không hy vọng ngươi đứng ở trước mặt ta, ta không nghĩ lại nhìn thấy ngươi." Vệ Cẩm Hoa càng thêm kháng cự mãnh liệt.
Có lẽ Vệ Cẩm Dương về sau nhớ tới hôm nay, sẽ bởi vì không thể làm cái gì cho vị ca ca này mà cảm thấy có lỗi, nhưng lựa chọn này đối với đệ ấy mà nói mới là tốt nhất. Hơn nữa, lần này rời đi, giữa hai người bọn họ liền không cần tồn tại hồi ức bất kham nào, đêm khuya mộng hồi Vệ Cẩm Dương cũng chỉ nhớ đến quan hệ giữa đệ ấy và chính mình đã từng vẫn luôn thực tốt... thực tốt...
Không phải Vệ Cẩm Hoa không hy vọng giữ Vệ Cẩm Dương lại bên người mà là y biết rõ từ đầu đến cuối ánh mắt của đệ ấy nhìn về phía chính mình hoàn toàn chưa từng tồn tại một chút nùng liệt nào của tình yêu, mãi mãi cũng chỉ có tình cảm huynh đệ. Mà thứ tình cảm huynh đệ này vô pháp đủ sức lôi kéo hai người nam nhân nâng đỡ lẫn nhau đi qua cả đời.
"Nhưng đệ muốn nhìn huynh, muốn liên tục nhìn huynh cả đời này. Đệ yêu huynh là nghiêm túc, tuyệt đối không phải bởi vì an ủi hay thương hại mà nói ra. Lúc trước huynh nói huynh yêu đệ muốn cùng đệ ở bên nhau, sở dĩ đệ không đáp ứng cũng không phải vì đệ không thích huynh mà là bởi vì đệ biết huynh là người phải làm hoàng đế, chung quy sẽ phải trở về thế giới của một vị hoàng đế, sau đó giống như tất cả bọn họ tọa ủng tam cung lục viện, đệ cảm thấy làm huynh đệ đối với hai người chúng ta mà nói chính là kết cục tốt nhất." Vệ Cẩm Dương vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt Vệ Cẩm Hoa, thậm chí có chút lệ nóng doanh tròng, "Thế nhưng, huynh như bây giờ, đệ thật sự không yên tâm đem huynh giao cho người khác chiếu cố. Cho nên vô luận huynh có nói thế nào, đệ cũng nhất định phải lưu lại."
Vệ Cẩm Dương tựa như muốn nói hết tất cả, đem thứ tình cảm đã bị chính mình vùi lấp thật sâu dưới tận đáy lòng khai quật lên, dùng một lần thổ lộ để giũ ra trước mặt đối phương, sau đó liền cảm thấy cả người trở nên thoải mái rất nhiều.
"Thật là cái lý do tốt a." Vệ Cẩm Hoa im lặng thật lâu như muốn cân nhắc thật kỹ những lời này, cuối cùng tuy ngoài miệng không đáp ứng nhưng hai tay trong lúc lơ đãng đã ôm lấy eo của Vệ Cẩm Dương, vùi đầu vào cổ của đối phương.
Nguyên bản y đã nghĩ xong hết thảy, hiện tại đều bị người này đánh nghiên toàn bộ. Vệ Cẩm Hoa chung quy vẫn bởi vì nhất thời mềm lòng mà thay đổi quyết định ban đầu. Thôi thì cứ như vậy đi, vô luận tương lai thế nào, vô luận hôm nay đệ ấy nói thật hay giả, ít nhất giờ phút này bảo bối của y đã hoàn toàn thuộc về y.
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, câu chuyện này đã đi xong đại cương vốn có. Dư lại có thể nói là kết cục cũng có thể nói là phiên ngoại, ta tuần này xin nghỉ thứ năm lại trở về tiếp tục điền xong, đêm mai khai tân văn, cầu cổ động! Moah moah! Đêm mai mới xem được nga!
~~~~~
(1)
"Tuyệt bất độc hoạt" (绝不独活): tuyệt đối không sống một mình.
(2)
"Phong hoa chính mậu" (风华正茂): tuổi tác và tài năng vừa lúc ở thời điểm tươi đẹp, sung túc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất