Chương 102: Phiên ngoại 1
Nhật tử sau đó với Vệ Cẩm Dương tới nói xem như trải qua tương đối có quy luật. Bởi vì Vệ Cẩm Hoa quật cường không muốn làm người khác nhìn đến mặt yếu ớt của chính mình cho nên Vệ Cẩm Dương liền tiếp nhận công tác hộ lý tạm thời, toàn thời gian chăm sóc Vệ Cẩm Hoa.
Nội dung công việc thật ra chỉ đơn giản là giúp Vệ Cẩm Hoa chải đầu, cạo râu, thay y phục cùng với giúp y sửa sang lại một bộ phận tấu chương, trừ bỏ cần chút tinh tế tỉ mỉ thì cũng xem như nhẹ nhàng.
Một ngày này, Vệ Cẩm Dương vừa lúc bởi vì Vệ Cẩm Hoa có thời gian nhàn rỗi muốn xem một vài sách giải trí mà ở bên trong thư phòng giúp y lật tìm trong đống tàng thư, lại không nghĩ một cái lỡ tay liền đem đồ vật gì đó làm rơi xuống đất. Vệ Cẩm Dương dừng tay tập trung nhìn vào, sau đó đôi con ngươi liền co lại.
Bị hắn đánh rớt là một cái tráp gỗ cũ kỹ, phần lớn trang giấy ố vàng bên trong đều rơi rụng trên mặt đất, chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp trên giấy đúng là xuất phát từ tay Lâm hoàng hậu, thân mẫu của Vệ Cẩm Hoa. Vệ Cẩm Dương thoáng ngây người cảm khái cố sự của Vân Tương Vương cùng Lâm hoàng hậu, sau đó theo bản năng duỗi tay thu thập, đang muốn đặt vào chỗ cũ thì bỗng nhiên bị Vệ Cẩm Hoa gọi lại.
"Cẩm Dương đừng cất, lấy lại đây cho ta xem đi." Vệ Cẩm Hoa ngồi trên xe lăn đang chăm chú nhìn Vệ Cẩm Dương, chợt trông thấy cái tráp gỗ phủ đầy bụi kia lại cơ duyên xảo hợp một lần nữa xuất hiện trước mặt mình thì cũng có một chút kinh ngạc, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng di vật cuối cùng này của mẫu thân, hồi lâu mới nói.
"Nga", Vệ Cẩm Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vệ Cẩm Hoa đây là hoài niệm mẫu thân, lập tức đi tới bên xe lăn, đặt tráp gỗ vào trong tay y.
Không ngờ rằng Vệ Cẩm Hoa chỉ nhìn thoáng qua chữ viết bên trong liền đóng nắp cái tráp rồi thả lại trong lồng ngực của hắn, biểu tình phức tạp khép lại hai mắt, sau đó phảng phất như hạ quyết tâm phải làm chuyện gì, khẽ đưa mắt nhìn về một phương thật xa, thở dài nói với Vệ Cẩm Dương, "Đệ thay ta đi một chuyến, đem cái này giao cho tiểu hoàng thúc tổ đi."
Tại sao? Vệ Cẩm Dương chưa hỏi ra miệng, nhưng trong đôi mắt của hắn đã tràn ngập kinh ngạc... Đây chính là di vật cuối cùng mà Lâm hoàng hậu lưu lại, Vệ Cẩm Hoa không phải vẫn luôn đem nó trở thành nơi ký thác tinh thần đối với mẫu thân hay sao?
Như thế nào đột nhiên liền quyết định đem nó đưa cho Vân Tương Vương?
"Ta nghĩ, mẫu hậu sở dĩ ở lúc hấp hối còn kiên trì đem chuyện xưa giữa nàng và tiểu hoàng thúc tổ viết ra chính là vì hy vọng một ngày kia tiểu hoàng thúc tổ có thể nhìn đến. Cho nên đem nó đưa đến trong tay của tiểu hoàng thúc tổ mới là nơi quy túc tốt nhất của nó, không phải sao?" Vệ Cẩm Hoa có chút cô đơn nhìn cái tráp gỗ kia mà nói.
Nếu đây là tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, chính mình làm nhi tử thì mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào cũng nên thay nàng hoàn thành, giúp nàng ở trên trời có thể an tâm nhắm mắt.
"Vệ Cẩm Hoa, vô luận thế nào thì huynh vẫn còn có đệ." Tựa hồ đã nhận ra cô đơn ở đáy lòng của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương liền dùng ngón tay mình đan chặt vào tay y rồi nói.
"Ân, ta biết ta vẫn luôn có đệ." Vệ Cẩm Hoa ngẩn đầu cùng hắn nhìn nhau cười, hết thảy tình ý đều không cần phải nói ra.
Dưới sự nhờ cậy của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương liền mang theo mộng tưởng chưa hoàn thành của Lâm hoàng hậu đi tìm Vệ Thiệu Đường.
Ngẩng đầu nhìn lên bốn chữ "Vân Tương Vương phủ" phía dưới vạn dặm trời xanh (1), Vệ Cẩm Dương nghĩ đến đoạn tình duyên dang dở của Vân Tương Vương cùng Lâm Tuyết Loan rồi liên tưởng đến chính mình cùng Vệ Cẩm Hoa, bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ không có sai quá lẫn nhau thật sự là một chuyện cực kỳ may mắn.
"Tiểu hoàng thúc tổ." Tới Vân Tương Vương phủ, Vệ Cẩm Dương ngược lại không hề nhiều giải thích, chỉ lập tức đem cái tráp gỗ cất giữ một phần trần duyên đến từ hai mươi năm trước đưa cho Vệ Thiệu Đường.
"Đây là cái gì?" Vệ Thiệu Đường vừa mở miệng hỏi câu này, biểu tình trên mặt lại ở khoảnh khắc tùy ý mở ra cái tráp gỗ liền đình trệ. Cho dù đã qua hai mươi năm, hắn vẫn như cũ ở ánh mắt đầu tiên liền nhận ra chữ viết trên giấy là thuộc về ai.
"Hoàng thượng nói, đây là Thánh mẫu Hoàng thái hậu trước lúc lâm chung để lại cho ngài." Vệ Cẩm Dương ngữ khí hơi có chút phiền muộn, có duyên không phận gì đó... thật đúng là khiến người ta cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Mà Vệ Thiệu Đường lúc này đã hoàn toàn không thể nghe lọt được cho dù một chữ của Vệ Cẩm Dương, tâm tư của hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới được bện lên từ từng dòng chữ thanh tú xinh đẹp trên giấy... Cho đến tận hôm nay, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, nguyên lai hắn vẫn nhớ rõ dung nhan của vị thiếu nữ năm đó đứng trên thành lâu chờ hắn chiến thắng trở về, nàng đứng lâu đến mức không ít lần khuôn mặt còn bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Thậm chí ngay cả lời thề mà chính hắn nói với nàng, hứa hẹn chờ hắn chiến thắng trở về liền nghênh thú nàng làm thê tử, dường như cũng còn văng vẳng bên tai... Chỉ tiếc, hiện thực lại sớm đã là cảnh còn người mất, Lâm Tuyết Loan còn không kịp chờ hắn trở về liền đã bị hoàng huynh ban hôn cho chất nhi của hắn.
Nàng là nữ nhi duy nhất của Lâm tướng, còn hắn lại là Vân Tương Vương chịu đủ kiêng kị, hôn nhân giữa bọn họ dựa theo tính cách của hoàng huynh hắn thì thật sự sẽ không có khả năng đồng ý. Rồi sau đó cũng nhân sự kiện Lưu Linh Tê nói phi hắn không gả, hoàng huynh sợ hãi nếu lại lần nữa hủy hoại hôn sự của hắn sẽ bức hắn tạo phản, trời xui đất khiến mới tạo thành đoạn nhân duyên này.
Hết thảy có lẽ là vận mệnh sớm có chú định đi. Vô luận là hắn cùng Lâm Tuyết Loan có duyên không phận, hay hắn cùng Lưu Linh Tê trời xui đất khiến chung thành quyến thuộc, Vệ Thiệu Đường cảm thấy phảng phất đều là ông trời vốn đã an bài sẵn.
"Tiên hoàng hậu tay luôn là lãnh, ta thật sự không nghĩ tới nàng sẽ đi sớm như vậy a." Vệ Thiệu Đường trầm tư hồi lâu mới thật sâu thở ra một hơi, than tiếc nói.
Đây thật sự là một điểm kỳ quái, Lâm Tuyết Loan sinh đến ôn nhu, luôn là đối với hắn cười đến gương mặt rạng rỡ, nhưng tay của nàng lại luôn lành lạnh giống như ngọc thạch, Lưu Linh Tê trời sinh tính tình thanh lãnh kiệt ngạo nhưng tay nàng lại luôn ấm áp.
Ung Hoa Đế lên ngôi năm thứ nhất, Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường dâng tấu chương bày tỏ bản thân đã tuổi già thể mại, khẩn cầu muốn di chuyển đến phương nam dưỡng lão, hoàng đế duẫn. Sau đó chưa đầy một tháng, toàn gia Vân Tương Vương, tính cả phu thê Vệ Minh Ngọc, lập tức nhanh chóng xuất phát di dời xuống Vân Nam.
Vân Tương Vương đi rồi, Vệ Cẩm Dương trừ bỏ có chút thổn thức khi về sau muốn gặp bọn họ chỉ sợ sẽ không dễ dàng thì cũng không quá đau buồn, vẫn như cũ mỗi ngày dựa theo lộ tuyến của mình đi hưởng thụ bình đạm sinh hoạt. Hắn nghĩ, cảm tình giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa có lẽ không trải qua thệ hải minh sơn (2) oanh oanh liệt liệt nhưng cũng xem như tế thủy trường lưu (3) ấm áp cả đời, cho nên đời này cũng không uổng phí trời cao ban cho cơ hội hắn trọng sinh một lần.
...
"Kiêu Kỵ Vương điện hạ, điện hạ, cầu ngài đi xem An Vương điện hạ đi. Hắn hiện tại đòi chết đòi sống, mơ màng hồ đồ, ai cũng quản không được hắn, thần đã không nghĩ ra được còn ai có thể cứu hắn." Một ngày này, Vệ Cẩm Dương vừa mới hạ triều đang chuẩn bị hồi hậu cung, ngoài ý muốn bỗng nhiên bị một thanh niên chặn đường ngăn cản.
"Vệ Cẩm Trình... hắn làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương chần chờ đánh giá thanh niên xa lạ trước mắt hồi lâu, mới miễn cưỡng nhận ra hắn là Thám hoa lang năm đó bị Vệ Cẩm Dương giống trống khua chiên theo đuổi, tên là Vu Ngạn.
An Vương, là phong hào mà Kính Hòa Đế ở phút cuối đời sắc phong cho nhi tử mà ông ta yêu thương nhất, An Vương An Vương, bình an một đời. Vệ Cẩm Trình có lẽ thật là trời sinh mệnh tốt đi, ngay cả trước khi lâm chung không biết tốt xấu nháo đến Kính Hòa Đế nộ khí công tâm thì hắn vẫn có được nhiều tình yêu thương như vậy.
"Từ khi Tiên đế đi rồi, An Vương điện hạ bắt đầu sinh ra tâm ma, mỗi ngày đem chính mình chuốc đến say mèm, lúc thì gọi 'tiểu hoàng thúc', lúc thì gọi 'phụ hoàng', 'mẫu phi'. Chúng thần vốn dĩ đã không biết nên làm như thế nào cho phải, đến mấy ngày gần đây, cả nhà Vân Tương Vương vừa dọn đi thì hắn liền thật sự muốn đi tìm chết. Hắn nói dù sao rốt cuộc cũng không nhìn tới tiểu hoàng thúc thì không bằng chết luôn cho xong..." Vu Ngạn nói mấy lời này hiển nhiên cũng hết sức vô thố.
"Vất vả, Vu đại nhân." Vệ Cẩm Dương nghe được tình huống như vậy, trong lòng thật không biết nên nói cái gì với loại hùng hài tử như Vệ Cẩm Trình nữa. Hắn cũng bắt đầu đồng tình Thám hoa lang, phải chịu đựng loại người đầu óc thiếu căn gân như vậy, nghĩ đến chỉ sợ là phi thường không dễ đi.
Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới trước kia bản thân từng đáp ứng Kính Hòa Đế cùng Vệ Minh Lãng sẽ lưu ý Vệ Cẩm Trình, cho nên đành phải phân phó thái giám bên cạnh trở về đưa tin để Vệ Cẩm Hoa không cần chờ hắn, liền nhấc chân đi theo Vu Ngạn đến gặp người.
"Vệ Cẩm Trình, ngươi hiện tại đến tột cùng là đang làm cái gì?" Vệ Cẩm Dương vừa bước vào cửa liền nghe thấy một cổ mùi rượu nồng liệt ập vào mũi, Vệ Cẩm Trình ở bên trong lại không hề yêu quý mà chỉ biết lăn lộn thân thể của mình, xem kỹ còn thấy được trên cổ tay có vô số đạo vết thương mà theo Vu Ngạn nói thì chính là bởi vì hắn ý đồ tự sát mà lưu lại, tức khắc giận đến sôi máu.
Vệ Cẩm Dương một cái bước xa xông lên, trước tiên đoạt qua bầu rượu trong tay hắn liền một bạt tai đánh qua đi. Uổng công Kính Hòa Đế cùng Vệ Minh Lãng trước khi rời đi vẫn luôn không yên tâm hắn, ngược lại chính hắn tự mình hành hạ chính mình.
"Phụ hoàng mẫu phi của ta đều đã chết, liền tiểu hoàng thúc cũng không cần ta, ngươi quản ta làm gì, để mặc ta đi tìm chết a." Bị đánh một bạt tai, Vệ Cẩm Trình lập tức sửng sốt, nhưng thật nhanh cũng không thèm để bụng, khí thế mạnh mẽ đoạt lại bầu rượu, còn hung thần ác sát quát Vệ Cẩm Dương.
"Nếu không phải phụ hoàng cùng tiểu hoàng thúc trước khi rời đi còn không yên tâm về ngươi, đối ta ngàn dặn vạn dặn không thể để ngươi xảy ra chuyện, ngươi cho rằng ta muốn quản một kẻ không biết tốt xấu còn não tàn như ngươi sao?" Vệ Cẩm Dương thấy hắn còn rất ngang bướng, hỏa khí trong lòng cọ cọ liền bắt đầu hướng lên cao, một lần nữa đoạt lại bầu rượu liền hung hăng quăng ngã trên mặt đất, 'xoảng' một tiếng lập tức vỡ ra.
Vệ Cẩm Trình bị âm thanh đồ vật vỡ nát chấn đến đột ngột cả kinh, không còn tiếp tục nói mấy câu quá kích động như trước, lại chuyển qua tình trạng tựa khóc tựa cười, "Ha hả, phụ hoàng cùng tiểu hoàng thúc? Bọn họ đều đi rồi, đều không cần ta, còn muốn ngươi tới quản ta làm cái gì? Nếu là thật sự quan tâm, Vệ Minh Lãng sao lại nhẫn tâm đến mức ta cắt cổ tay nhiều lần như vậy cũng không thèm đến xem ta một lần, chỉ kêu ngươi tới đâu? Vệ Minh Lãng, vì cái gì?"
"Không phải là chính ngươi nói chán ghét tiểu hoàng thúc, ước gì y cút đi thật xa vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ngươi hay sao? Lần này y thật sự vĩnh viễn sẽ không trở lại Tử Vân, chẳng lẽ không phải vừa đúng ý của ngươi? Ngươi hiện tại bộ dáng này là cho ai xem?" Vệ Cẩm Dương lạnh nhạt hỏi.
"Y vĩnh viễn cũng không trở lại Tử Vân? Không trở lại sao? Nhưng mà, ta còn chưa có nói với y rằng ta yêu y, y vì sao không muốn cho ta cơ hội? Rõ ràng là chính y một lần lại một lần dung túng mới có thể đem ta biến thành như vậy, vì cái gì lại không muốn cho ta một cơ hội nữa đâu?" Giọng nói của Vệ Cẩm Trình đã gần như nức nở.
"Không có bất kỳ người nào lại có nghĩa vụ phải cho người khác một cơ hội. Có đôi khi duyên phận qua rồi chính là qua rồi, bản thân lúc ấy không quý trọng thì sau này cho dù nỗ lực cứu vãn thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi." Giữa hắn và Vệ Cẩm Hoa chính là như thế, nếu như không có tràng biến cố kia, có lẽ hắn cũng sẽ bỏ lỡ Vệ Cẩm Hoa, để rồi sau đó cho dù hắn lại hối hận như thế nào cũng chưa chắc có thể một lần nữa truy được người về.
"Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, xong việc thì hối hận bao nhiêu cũng không thay đổi được gì sao?" Vệ Cẩm Trình nỗ lực không muốn khóc, nhưng không biết vì sao nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt càng rơi càng nặng trĩu.
"Ngươi so với ở chỗ này hối hận tự ngược, không bằng tỉnh lại một lần nữa làm người đi." Vệ Cẩm Trình khóc đến đáng thương, cộng thêm dung mạo xinh đẹp càng trông như hoa lê dính hạt mưa, Vệ Cẩm Dương nhìn hắn như vậy cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, "Nói không chừng, một ngày kia nói không chừng tiểu hoàng thúc trở lại, thấy ngươi tốt hơn có lẽ sẽ tha thứ cho ngươi cũng chưa biết được."
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự." Thấy trong mắt của Vệ Cẩm Trình bừng sáng lên hy vọng, Vệ Cẩm Dương tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng kiên định gật đầu.
Tiểu hoàng thúc làm người luôn rất tốt, đặc biệt đối với Vệ Cẩm Trình càng là khoan dung không có hạn cuối, nếu ngày nào đó y thật sự trở về, nhìn thấy Vệ Cẩm Trình hối lỗi như vậy, nhất định sẽ tha thứ hắn đi.
Vệ Cẩm Dương trăm triệu không nghĩ tới chính là, chỉ bằng một câu tùy ý như vậy liền bỗng nhiên có thể tìm về ngọc tỷ đã biến mất không thấy sau khi Kính Hòa Đế băng hà. Nguyên lai, Kính Hòa Đế trước khi lâm chung đã đem ngọc tỷ giao cho Vệ Cẩm Trình, dặn dò hắn chuyển giao cho Vệ Cẩm Dương, muốn Vệ Cẩm Dương đánh bại Vệ Cẩm Hoa lên làm hoàng đế. Nhưng Vệ Cẩm Trình bởi vì chuyện của tiểu hoàng thúc mà quên bẵng lời dặn này.
Náo loạn một hồi ô long lớn như vậy, hết thảy xem như cuối cùng cũng trở về quỹ đạo.
Mà Vệ Cẩm Trình sau khi quyết tâm thay đổi triệt để liền bị Vệ Cẩm Dương ném vào quân doanh. Tuy rằng Vệ Cẩm Trình ở tuổi này bắt đầu huấn luyện cũng quá muộn, nhưng không thể không thừa nhận, quân doanh thật sự là một chỗ tốt để cải tạo đám thanh niên bất lương a.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là phiên ngoại ca ca cùng Tiểu Dương ngọt ngào.
~~~~~
(1)
"Tinh không vạn lí" (晴空万里): vạn dặm trời trong, bầu trời quang đãng không có một đám mây.
(2)
"Hải thệ sơn minh" (海誓山盟) hoặc "Thệ hải minh sơn" hoặc "Sơn minh hải thệ": thề non hẹn biển, biểu thị tình yêu chân thành như biển và núi không bao giờ đổi dời.
i. Xuất từ "Phần hương ký" (焚香记), một tác phẩm truyền kì thời Minh của Vương Ngọc Phong, chủ yếu nói về chuyện tình yêu giữa Vương Khôi và Tiêu Quế Anh. Thư sinh Vương Khôi thành thân với danh kỹ Tiêu Quế Anh, Tiêu Quế Anh nuôi Vương Khôi, cung cấp tiền cho Vương Khôi lên kinh đi thi, nhưng khi Vương Khôi thi đậu liền vong ân phụ nghĩa, khiến Tiêu Quế Anh tự vẫn.
Trích: "Tương đương sơ thệ hải minh sơn, tha bả hương vân thống tiễn" (相当初誓海盟山,他把香云痛剪。), đại ý là "Lẫn nhau thề non hẹn biển, người cầm mây hương đau đớn cắt đi".
(3)
"Tế thủy trường lưu" (细水长流): dòng nước chảy nhỏ thì chảy lâu dài; sử dụng tài sản một cách tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu; làm việc gì đó theo từng bước nhỏ, sắp xếp hợp lý, liên tục và có kế hoạch dài hạn; tình yêu hoặc tình bạn bình đạm mà lâu dài.
i. Xuất từ "Thông tục biên - Địa lý" (通俗编·地理) của Thanh Trạch Hạo, dẫn lời của "Giáo kinh" (教经): "Nhữ đẳng thường cần tinh tấn, thí như tiểu thủy thường lưu, tắc năng xuyên thạch" (汝等常勤精进,譬如小水常流,则能穿石), đại ý là "Các ngươi ngày thường chăm chỉ tiến tới, ví như dòng nước nhỏ chảy không ngừng, rồi có thể xuyên thủng đá".
Nội dung công việc thật ra chỉ đơn giản là giúp Vệ Cẩm Hoa chải đầu, cạo râu, thay y phục cùng với giúp y sửa sang lại một bộ phận tấu chương, trừ bỏ cần chút tinh tế tỉ mỉ thì cũng xem như nhẹ nhàng.
Một ngày này, Vệ Cẩm Dương vừa lúc bởi vì Vệ Cẩm Hoa có thời gian nhàn rỗi muốn xem một vài sách giải trí mà ở bên trong thư phòng giúp y lật tìm trong đống tàng thư, lại không nghĩ một cái lỡ tay liền đem đồ vật gì đó làm rơi xuống đất. Vệ Cẩm Dương dừng tay tập trung nhìn vào, sau đó đôi con ngươi liền co lại.
Bị hắn đánh rớt là một cái tráp gỗ cũ kỹ, phần lớn trang giấy ố vàng bên trong đều rơi rụng trên mặt đất, chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp trên giấy đúng là xuất phát từ tay Lâm hoàng hậu, thân mẫu của Vệ Cẩm Hoa. Vệ Cẩm Dương thoáng ngây người cảm khái cố sự của Vân Tương Vương cùng Lâm hoàng hậu, sau đó theo bản năng duỗi tay thu thập, đang muốn đặt vào chỗ cũ thì bỗng nhiên bị Vệ Cẩm Hoa gọi lại.
"Cẩm Dương đừng cất, lấy lại đây cho ta xem đi." Vệ Cẩm Hoa ngồi trên xe lăn đang chăm chú nhìn Vệ Cẩm Dương, chợt trông thấy cái tráp gỗ phủ đầy bụi kia lại cơ duyên xảo hợp một lần nữa xuất hiện trước mặt mình thì cũng có một chút kinh ngạc, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng di vật cuối cùng này của mẫu thân, hồi lâu mới nói.
"Nga", Vệ Cẩm Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Vệ Cẩm Hoa đây là hoài niệm mẫu thân, lập tức đi tới bên xe lăn, đặt tráp gỗ vào trong tay y.
Không ngờ rằng Vệ Cẩm Hoa chỉ nhìn thoáng qua chữ viết bên trong liền đóng nắp cái tráp rồi thả lại trong lồng ngực của hắn, biểu tình phức tạp khép lại hai mắt, sau đó phảng phất như hạ quyết tâm phải làm chuyện gì, khẽ đưa mắt nhìn về một phương thật xa, thở dài nói với Vệ Cẩm Dương, "Đệ thay ta đi một chuyến, đem cái này giao cho tiểu hoàng thúc tổ đi."
Tại sao? Vệ Cẩm Dương chưa hỏi ra miệng, nhưng trong đôi mắt của hắn đã tràn ngập kinh ngạc... Đây chính là di vật cuối cùng mà Lâm hoàng hậu lưu lại, Vệ Cẩm Hoa không phải vẫn luôn đem nó trở thành nơi ký thác tinh thần đối với mẫu thân hay sao?
Như thế nào đột nhiên liền quyết định đem nó đưa cho Vân Tương Vương?
"Ta nghĩ, mẫu hậu sở dĩ ở lúc hấp hối còn kiên trì đem chuyện xưa giữa nàng và tiểu hoàng thúc tổ viết ra chính là vì hy vọng một ngày kia tiểu hoàng thúc tổ có thể nhìn đến. Cho nên đem nó đưa đến trong tay của tiểu hoàng thúc tổ mới là nơi quy túc tốt nhất của nó, không phải sao?" Vệ Cẩm Hoa có chút cô đơn nhìn cái tráp gỗ kia mà nói.
Nếu đây là tâm nguyện cuối cùng của mẫu thân, chính mình làm nhi tử thì mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào cũng nên thay nàng hoàn thành, giúp nàng ở trên trời có thể an tâm nhắm mắt.
"Vệ Cẩm Hoa, vô luận thế nào thì huynh vẫn còn có đệ." Tựa hồ đã nhận ra cô đơn ở đáy lòng của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương liền dùng ngón tay mình đan chặt vào tay y rồi nói.
"Ân, ta biết ta vẫn luôn có đệ." Vệ Cẩm Hoa ngẩn đầu cùng hắn nhìn nhau cười, hết thảy tình ý đều không cần phải nói ra.
Dưới sự nhờ cậy của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương liền mang theo mộng tưởng chưa hoàn thành của Lâm hoàng hậu đi tìm Vệ Thiệu Đường.
Ngẩng đầu nhìn lên bốn chữ "Vân Tương Vương phủ" phía dưới vạn dặm trời xanh (1), Vệ Cẩm Dương nghĩ đến đoạn tình duyên dang dở của Vân Tương Vương cùng Lâm Tuyết Loan rồi liên tưởng đến chính mình cùng Vệ Cẩm Hoa, bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ không có sai quá lẫn nhau thật sự là một chuyện cực kỳ may mắn.
"Tiểu hoàng thúc tổ." Tới Vân Tương Vương phủ, Vệ Cẩm Dương ngược lại không hề nhiều giải thích, chỉ lập tức đem cái tráp gỗ cất giữ một phần trần duyên đến từ hai mươi năm trước đưa cho Vệ Thiệu Đường.
"Đây là cái gì?" Vệ Thiệu Đường vừa mở miệng hỏi câu này, biểu tình trên mặt lại ở khoảnh khắc tùy ý mở ra cái tráp gỗ liền đình trệ. Cho dù đã qua hai mươi năm, hắn vẫn như cũ ở ánh mắt đầu tiên liền nhận ra chữ viết trên giấy là thuộc về ai.
"Hoàng thượng nói, đây là Thánh mẫu Hoàng thái hậu trước lúc lâm chung để lại cho ngài." Vệ Cẩm Dương ngữ khí hơi có chút phiền muộn, có duyên không phận gì đó... thật đúng là khiến người ta cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Mà Vệ Thiệu Đường lúc này đã hoàn toàn không thể nghe lọt được cho dù một chữ của Vệ Cẩm Dương, tâm tư của hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới được bện lên từ từng dòng chữ thanh tú xinh đẹp trên giấy... Cho đến tận hôm nay, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, nguyên lai hắn vẫn nhớ rõ dung nhan của vị thiếu nữ năm đó đứng trên thành lâu chờ hắn chiến thắng trở về, nàng đứng lâu đến mức không ít lần khuôn mặt còn bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Thậm chí ngay cả lời thề mà chính hắn nói với nàng, hứa hẹn chờ hắn chiến thắng trở về liền nghênh thú nàng làm thê tử, dường như cũng còn văng vẳng bên tai... Chỉ tiếc, hiện thực lại sớm đã là cảnh còn người mất, Lâm Tuyết Loan còn không kịp chờ hắn trở về liền đã bị hoàng huynh ban hôn cho chất nhi của hắn.
Nàng là nữ nhi duy nhất của Lâm tướng, còn hắn lại là Vân Tương Vương chịu đủ kiêng kị, hôn nhân giữa bọn họ dựa theo tính cách của hoàng huynh hắn thì thật sự sẽ không có khả năng đồng ý. Rồi sau đó cũng nhân sự kiện Lưu Linh Tê nói phi hắn không gả, hoàng huynh sợ hãi nếu lại lần nữa hủy hoại hôn sự của hắn sẽ bức hắn tạo phản, trời xui đất khiến mới tạo thành đoạn nhân duyên này.
Hết thảy có lẽ là vận mệnh sớm có chú định đi. Vô luận là hắn cùng Lâm Tuyết Loan có duyên không phận, hay hắn cùng Lưu Linh Tê trời xui đất khiến chung thành quyến thuộc, Vệ Thiệu Đường cảm thấy phảng phất đều là ông trời vốn đã an bài sẵn.
"Tiên hoàng hậu tay luôn là lãnh, ta thật sự không nghĩ tới nàng sẽ đi sớm như vậy a." Vệ Thiệu Đường trầm tư hồi lâu mới thật sâu thở ra một hơi, than tiếc nói.
Đây thật sự là một điểm kỳ quái, Lâm Tuyết Loan sinh đến ôn nhu, luôn là đối với hắn cười đến gương mặt rạng rỡ, nhưng tay của nàng lại luôn lành lạnh giống như ngọc thạch, Lưu Linh Tê trời sinh tính tình thanh lãnh kiệt ngạo nhưng tay nàng lại luôn ấm áp.
Ung Hoa Đế lên ngôi năm thứ nhất, Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường dâng tấu chương bày tỏ bản thân đã tuổi già thể mại, khẩn cầu muốn di chuyển đến phương nam dưỡng lão, hoàng đế duẫn. Sau đó chưa đầy một tháng, toàn gia Vân Tương Vương, tính cả phu thê Vệ Minh Ngọc, lập tức nhanh chóng xuất phát di dời xuống Vân Nam.
Vân Tương Vương đi rồi, Vệ Cẩm Dương trừ bỏ có chút thổn thức khi về sau muốn gặp bọn họ chỉ sợ sẽ không dễ dàng thì cũng không quá đau buồn, vẫn như cũ mỗi ngày dựa theo lộ tuyến của mình đi hưởng thụ bình đạm sinh hoạt. Hắn nghĩ, cảm tình giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa có lẽ không trải qua thệ hải minh sơn (2) oanh oanh liệt liệt nhưng cũng xem như tế thủy trường lưu (3) ấm áp cả đời, cho nên đời này cũng không uổng phí trời cao ban cho cơ hội hắn trọng sinh một lần.
...
"Kiêu Kỵ Vương điện hạ, điện hạ, cầu ngài đi xem An Vương điện hạ đi. Hắn hiện tại đòi chết đòi sống, mơ màng hồ đồ, ai cũng quản không được hắn, thần đã không nghĩ ra được còn ai có thể cứu hắn." Một ngày này, Vệ Cẩm Dương vừa mới hạ triều đang chuẩn bị hồi hậu cung, ngoài ý muốn bỗng nhiên bị một thanh niên chặn đường ngăn cản.
"Vệ Cẩm Trình... hắn làm sao vậy?" Vệ Cẩm Dương chần chờ đánh giá thanh niên xa lạ trước mắt hồi lâu, mới miễn cưỡng nhận ra hắn là Thám hoa lang năm đó bị Vệ Cẩm Dương giống trống khua chiên theo đuổi, tên là Vu Ngạn.
An Vương, là phong hào mà Kính Hòa Đế ở phút cuối đời sắc phong cho nhi tử mà ông ta yêu thương nhất, An Vương An Vương, bình an một đời. Vệ Cẩm Trình có lẽ thật là trời sinh mệnh tốt đi, ngay cả trước khi lâm chung không biết tốt xấu nháo đến Kính Hòa Đế nộ khí công tâm thì hắn vẫn có được nhiều tình yêu thương như vậy.
"Từ khi Tiên đế đi rồi, An Vương điện hạ bắt đầu sinh ra tâm ma, mỗi ngày đem chính mình chuốc đến say mèm, lúc thì gọi 'tiểu hoàng thúc', lúc thì gọi 'phụ hoàng', 'mẫu phi'. Chúng thần vốn dĩ đã không biết nên làm như thế nào cho phải, đến mấy ngày gần đây, cả nhà Vân Tương Vương vừa dọn đi thì hắn liền thật sự muốn đi tìm chết. Hắn nói dù sao rốt cuộc cũng không nhìn tới tiểu hoàng thúc thì không bằng chết luôn cho xong..." Vu Ngạn nói mấy lời này hiển nhiên cũng hết sức vô thố.
"Vất vả, Vu đại nhân." Vệ Cẩm Dương nghe được tình huống như vậy, trong lòng thật không biết nên nói cái gì với loại hùng hài tử như Vệ Cẩm Trình nữa. Hắn cũng bắt đầu đồng tình Thám hoa lang, phải chịu đựng loại người đầu óc thiếu căn gân như vậy, nghĩ đến chỉ sợ là phi thường không dễ đi.
Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới trước kia bản thân từng đáp ứng Kính Hòa Đế cùng Vệ Minh Lãng sẽ lưu ý Vệ Cẩm Trình, cho nên đành phải phân phó thái giám bên cạnh trở về đưa tin để Vệ Cẩm Hoa không cần chờ hắn, liền nhấc chân đi theo Vu Ngạn đến gặp người.
"Vệ Cẩm Trình, ngươi hiện tại đến tột cùng là đang làm cái gì?" Vệ Cẩm Dương vừa bước vào cửa liền nghe thấy một cổ mùi rượu nồng liệt ập vào mũi, Vệ Cẩm Trình ở bên trong lại không hề yêu quý mà chỉ biết lăn lộn thân thể của mình, xem kỹ còn thấy được trên cổ tay có vô số đạo vết thương mà theo Vu Ngạn nói thì chính là bởi vì hắn ý đồ tự sát mà lưu lại, tức khắc giận đến sôi máu.
Vệ Cẩm Dương một cái bước xa xông lên, trước tiên đoạt qua bầu rượu trong tay hắn liền một bạt tai đánh qua đi. Uổng công Kính Hòa Đế cùng Vệ Minh Lãng trước khi rời đi vẫn luôn không yên tâm hắn, ngược lại chính hắn tự mình hành hạ chính mình.
"Phụ hoàng mẫu phi của ta đều đã chết, liền tiểu hoàng thúc cũng không cần ta, ngươi quản ta làm gì, để mặc ta đi tìm chết a." Bị đánh một bạt tai, Vệ Cẩm Trình lập tức sửng sốt, nhưng thật nhanh cũng không thèm để bụng, khí thế mạnh mẽ đoạt lại bầu rượu, còn hung thần ác sát quát Vệ Cẩm Dương.
"Nếu không phải phụ hoàng cùng tiểu hoàng thúc trước khi rời đi còn không yên tâm về ngươi, đối ta ngàn dặn vạn dặn không thể để ngươi xảy ra chuyện, ngươi cho rằng ta muốn quản một kẻ không biết tốt xấu còn não tàn như ngươi sao?" Vệ Cẩm Dương thấy hắn còn rất ngang bướng, hỏa khí trong lòng cọ cọ liền bắt đầu hướng lên cao, một lần nữa đoạt lại bầu rượu liền hung hăng quăng ngã trên mặt đất, 'xoảng' một tiếng lập tức vỡ ra.
Vệ Cẩm Trình bị âm thanh đồ vật vỡ nát chấn đến đột ngột cả kinh, không còn tiếp tục nói mấy câu quá kích động như trước, lại chuyển qua tình trạng tựa khóc tựa cười, "Ha hả, phụ hoàng cùng tiểu hoàng thúc? Bọn họ đều đi rồi, đều không cần ta, còn muốn ngươi tới quản ta làm cái gì? Nếu là thật sự quan tâm, Vệ Minh Lãng sao lại nhẫn tâm đến mức ta cắt cổ tay nhiều lần như vậy cũng không thèm đến xem ta một lần, chỉ kêu ngươi tới đâu? Vệ Minh Lãng, vì cái gì?"
"Không phải là chính ngươi nói chán ghét tiểu hoàng thúc, ước gì y cút đi thật xa vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt ngươi hay sao? Lần này y thật sự vĩnh viễn sẽ không trở lại Tử Vân, chẳng lẽ không phải vừa đúng ý của ngươi? Ngươi hiện tại bộ dáng này là cho ai xem?" Vệ Cẩm Dương lạnh nhạt hỏi.
"Y vĩnh viễn cũng không trở lại Tử Vân? Không trở lại sao? Nhưng mà, ta còn chưa có nói với y rằng ta yêu y, y vì sao không muốn cho ta cơ hội? Rõ ràng là chính y một lần lại một lần dung túng mới có thể đem ta biến thành như vậy, vì cái gì lại không muốn cho ta một cơ hội nữa đâu?" Giọng nói của Vệ Cẩm Trình đã gần như nức nở.
"Không có bất kỳ người nào lại có nghĩa vụ phải cho người khác một cơ hội. Có đôi khi duyên phận qua rồi chính là qua rồi, bản thân lúc ấy không quý trọng thì sau này cho dù nỗ lực cứu vãn thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi." Giữa hắn và Vệ Cẩm Hoa chính là như thế, nếu như không có tràng biến cố kia, có lẽ hắn cũng sẽ bỏ lỡ Vệ Cẩm Hoa, để rồi sau đó cho dù hắn lại hối hận như thế nào cũng chưa chắc có thể một lần nữa truy được người về.
"Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, xong việc thì hối hận bao nhiêu cũng không thay đổi được gì sao?" Vệ Cẩm Trình nỗ lực không muốn khóc, nhưng không biết vì sao nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt càng rơi càng nặng trĩu.
"Ngươi so với ở chỗ này hối hận tự ngược, không bằng tỉnh lại một lần nữa làm người đi." Vệ Cẩm Trình khóc đến đáng thương, cộng thêm dung mạo xinh đẹp càng trông như hoa lê dính hạt mưa, Vệ Cẩm Dương nhìn hắn như vậy cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, "Nói không chừng, một ngày kia nói không chừng tiểu hoàng thúc trở lại, thấy ngươi tốt hơn có lẽ sẽ tha thứ cho ngươi cũng chưa biết được."
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự." Thấy trong mắt của Vệ Cẩm Trình bừng sáng lên hy vọng, Vệ Cẩm Dương tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng kiên định gật đầu.
Tiểu hoàng thúc làm người luôn rất tốt, đặc biệt đối với Vệ Cẩm Trình càng là khoan dung không có hạn cuối, nếu ngày nào đó y thật sự trở về, nhìn thấy Vệ Cẩm Trình hối lỗi như vậy, nhất định sẽ tha thứ hắn đi.
Vệ Cẩm Dương trăm triệu không nghĩ tới chính là, chỉ bằng một câu tùy ý như vậy liền bỗng nhiên có thể tìm về ngọc tỷ đã biến mất không thấy sau khi Kính Hòa Đế băng hà. Nguyên lai, Kính Hòa Đế trước khi lâm chung đã đem ngọc tỷ giao cho Vệ Cẩm Trình, dặn dò hắn chuyển giao cho Vệ Cẩm Dương, muốn Vệ Cẩm Dương đánh bại Vệ Cẩm Hoa lên làm hoàng đế. Nhưng Vệ Cẩm Trình bởi vì chuyện của tiểu hoàng thúc mà quên bẵng lời dặn này.
Náo loạn một hồi ô long lớn như vậy, hết thảy xem như cuối cùng cũng trở về quỹ đạo.
Mà Vệ Cẩm Trình sau khi quyết tâm thay đổi triệt để liền bị Vệ Cẩm Dương ném vào quân doanh. Tuy rằng Vệ Cẩm Trình ở tuổi này bắt đầu huấn luyện cũng quá muộn, nhưng không thể không thừa nhận, quân doanh thật sự là một chỗ tốt để cải tạo đám thanh niên bất lương a.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là phiên ngoại ca ca cùng Tiểu Dương ngọt ngào.
~~~~~
(1)
"Tinh không vạn lí" (晴空万里): vạn dặm trời trong, bầu trời quang đãng không có một đám mây.
(2)
"Hải thệ sơn minh" (海誓山盟) hoặc "Thệ hải minh sơn" hoặc "Sơn minh hải thệ": thề non hẹn biển, biểu thị tình yêu chân thành như biển và núi không bao giờ đổi dời.
i. Xuất từ "Phần hương ký" (焚香记), một tác phẩm truyền kì thời Minh của Vương Ngọc Phong, chủ yếu nói về chuyện tình yêu giữa Vương Khôi và Tiêu Quế Anh. Thư sinh Vương Khôi thành thân với danh kỹ Tiêu Quế Anh, Tiêu Quế Anh nuôi Vương Khôi, cung cấp tiền cho Vương Khôi lên kinh đi thi, nhưng khi Vương Khôi thi đậu liền vong ân phụ nghĩa, khiến Tiêu Quế Anh tự vẫn.
Trích: "Tương đương sơ thệ hải minh sơn, tha bả hương vân thống tiễn" (相当初誓海盟山,他把香云痛剪。), đại ý là "Lẫn nhau thề non hẹn biển, người cầm mây hương đau đớn cắt đi".
(3)
"Tế thủy trường lưu" (细水长流): dòng nước chảy nhỏ thì chảy lâu dài; sử dụng tài sản một cách tiết kiệm thì sẽ dùng được lâu; làm việc gì đó theo từng bước nhỏ, sắp xếp hợp lý, liên tục và có kế hoạch dài hạn; tình yêu hoặc tình bạn bình đạm mà lâu dài.
i. Xuất từ "Thông tục biên - Địa lý" (通俗编·地理) của Thanh Trạch Hạo, dẫn lời của "Giáo kinh" (教经): "Nhữ đẳng thường cần tinh tấn, thí như tiểu thủy thường lưu, tắc năng xuyên thạch" (汝等常勤精进,譬如小水常流,则能穿石), đại ý là "Các ngươi ngày thường chăm chỉ tiến tới, ví như dòng nước nhỏ chảy không ngừng, rồi có thể xuyên thủng đá".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất