Chương 106: Phiên ngoại 5. Hoa mộng
Phiên ngoại 5. Hoa mộng
2022.10.13 ~ 2022.10.14
"Tuyên Kiêu Kỵ Vương yết kiến!"
Nghe giọng nói tiêm tế của thái giám truyền chỉ vang lên, Vệ Cẩm Dương trong lòng đầu tiên là cảm thấy ngưng trọng, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Vệ Cẩm Hoa như thế nào, nhưng Tân hoàng đã hạ chỉ, giờ phút này vô luận ra sao hắn đều không thể không đi.
Đi theo thái giám chưởng sự thân cận của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cố sức nâng lên bước chân vô cùng nặng nề của chính mình, trong lúc vô tri vô giác liền đứng trước Dưỡng Tâm Điện.
Trước đây, nơi này từng là chỗ của Kính Hòa Đế.
Mà hiện tại nó thuộc về Vệ Cẩm Hoa, không, nên gọi là Ung Hoa Đế.
Tới cửa Dưỡng Tâm Điện, thái giám chưởng sự liền đứng lại không hề có ý tiến vào, giống như trước đó đã được căn dặn qua. Vệ Cẩm Dương đành phải một thân một mình mang theo tâm như núi đè mà đi vào cung điện huy hoàng tráng lệ kia.
"Thần đệ tham kiến hoàng huynh. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Vệ Cẩm Dương vào cửa liền quỳ một chân xuống hành lễ, căn bản chưa từng ngẩng đầu nhìn đến thiên tử đang ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn. Không biết vì sao, Vệ Cẩm Hoa của hiện tại khiến hắn vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Dương tới rồi, còn không mau lại đây để hoàng huynh nhìn xem! Trẫm nhớ rõ, Trẫm đã có nhiều ngày chưa từng thấy qua ngươi, không biết ngươi mấy ngày gần đây đều đang làm những gì?" Vệ Cẩm Hoa vẫn ôn hòa như trước đây, mở miệng nói chuyện liền khiến người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân, "Hôn sự cùng Liễu thị đã chuẩn bị đến đâu rồi? Đây chính là do Tiên đế tứ hôn nha, không thể chậm trễ!"
Nhưng bên trong lời nói tự xưng một chữ "Trẫm" liền nhắc nhở thân phận hiện tại của y đã thay đổi.
Nghe được y kêu mình, Vệ Cẩm Dương không những không tiến lên, ngược lại còn cảnh giác lui về phía sau hai bước, "Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần đệ không dám."
"Tiểu Dương, ngươi đang sợ Trẫm? Trẫm chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy sao? Khiến cho ngươi ngay cả ngẩng đầu xem Trẫm một cái cũng không dám?" Thấy hắn lui bước, ý cười trên mặt của Vệ Cẩm Hoa cũng lạnh xuống, ngữ khí châm chọc, "Không dám? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà Kiêu Kỵ Vương điện hạ không dám làm sao?"
"Thần đệ sợ hãi." Vệ Cẩm Dương một lần nữa cẩn thận lùi lại phía sau, trong lòng càng khắc sâu Vệ Cẩm Hoa giờ phút này sớm đã không hề là Thái tử đại ca của hắn.
"Sợ hãi?" Vệ Cẩm Hoa đột ngột vỗ mạnh án thư, ánh mắt lạnh lẽo nói, "Ngươi gặp qua Thái hậu, đến thiên lao thăm Vệ Cẩm Vinh ý đồ giết Trẫm, từ trong tay Lâm Giản bắt được thứ đồ vật giả tạo gọi là di chiếu của Tiên đế, thậm chí thu được ngọc tỷ truyền quốc Vệ Cẩm Trình lấy cắp, nhưng một cái cũng chưa từng nộp lên triều đình mà lén lút cất giấu ở trong phủ của ngươi."
Vệ Cẩm Hoa lạnh lùng nhìn hắn, bên trong giọng nói không hề mang theo một chút cảm tình, "Ngươi thật sự là nên sợ hãi a, Kiêu Kỵ Vương."
Vệ Cẩm Dương quỳ trên mặt đất, nhìn thái giám phủng ra di chiếu và thư tay của Tiên đế cùng với ngọc tỷ truyền quốc, những thứ lẽ ra hẳn là còn nằm ở vương phủ của chính mình, lập tức liền biết bản thân đã không còn đường lui.
Vệ Cẩm Hoa đây là muốn bắt lấy hắn khai đao.
Không, hoặc là nói, sở hữu những người biết được chân tướng đều phải bị y nhất nhất trừ khử. Thật là buồn cười a, Vệ Cẩm Dương hắn đời trước bởi vì mưu nghịch mà chết, đời này lại cũng chạy không thoát vận mệnh, cũng chết vì mưu nghịch.
Chẳng qua, đời trước hắn là tên ăn chơi trác táng, là loạn thần tặc tử ai cũng có thể giết chết, là gian thần mưu nghịch trừng phạt đúng tội.
Mà đời này, Vệ Cẩm Hoa mới thiên chân vạn xác là kẻ thí phụ sát đệ cướp ngôi vua, còn Vệ Cẩm Dương hắn là đại tướng quân trung liệt.
Vận mệnh có đôi khi thật sự là một thứ thật buồn cười a.
Vệ Cẩm Hoa cũng không thèm nhìn tới hắn, tiến lên phía trước vuốt ve ngọc tỷ mất mà tìm lại, từ trên cao nhìn xuống Vệ Cẩm Dương, thanh âm lãnh đạm không hề có chút nhân tình, "Chuyện tới bây giờ, ngươi còn có gì muốn giải thích?"
"Bệ hạ đối với mọi việc trong kinh thành quả nhiên là rõ như lòng bàn tay a." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn y, phát ra một tiếng than thở không biết là kinh ngạc vẫn là tự trào phúng chính mình.
Vệ Cẩm Hoa một chút cũng không bận tâm hắn, rất giống một vị la sát gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, từng câu từng chữ ban bố khẩu dụ, "Kiêu Kỵ Vương hợp với An Vương, Tổng binh Trung ương quân Lâm Giản giả tạo di chiếu cùng thư tay của Tiên đế, đánh cắp ngọc tỷ truyền quốc, mưu đồ soán vị tạo phản, nay xử tử tại chỗ nhằm răn đe cảnh cáo, những kẻ còn lại toàn bộ giam vào thiên lao."
Thắng làm vua thua làm giặc (1).
Đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, thượng vị giả chính là có đặc quyền như vậy.
Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn trước khi triệu kiến hắn, thị vệ lập tức tiến vào đè lại Vệ Cẩm Dương.
"Ngươi là cốt nhục của phụ hoàng sao?" Chuyện tới nước này, Vệ Cẩm Dương cũng biết đại thế đã mất, ngược lại không hề giãy giụa mà chỉ đường đường chính chính hỏi ra một câu hắn vẫn luôn rất muốn hỏi đối phương.
Hắn chỉ muốn biết người mà hắn kêu nhiều năm 'đại ca' có thật sự là huyết mạch chí thân của hắn hay không.
Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, sau đó cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn mà trả lời, "Ta là hài tử của Vệ gia."
Vệ Cẩm Dương bị ấn quỳ gối tại chỗ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, trong lòng biết rõ y đây là cam chịu bản thân không phải là cốt nhục của Kính Hòa Đế. Hắn nhắm mắt lại, cực lực đè xuống nghẹn ngào dâng trào trong cổ họng, hỏi tiếp một vấn đề mà có lẽ cũng là câu nói cuối cùng của chính mình khi còn sống, "Phụ hoàng rốt cuộc chết như thế nào?"
"Phụ hoàng tự nhiên là có cách chết thuộc về chính hắn." Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, không biết trong lòng y đang suy nghĩ thế nào.
Hảo, thực hảo.
Người mà hắn tự tay nâng đỡ lên đế vị không chỉ không phải là thân ca ca ruột thịt của hắn mà thậm chí còn vô cùng có khả năng chính là kẻ thù giết cha. Vệ Cẩm Dương nháy mắt cảm thấy lần này nếu hắn xuống đến hoàng tuyền, liệt tổ liệt tông của Vệ thị thật sự sẽ không nhìn mặt hắn.
Mà Vệ Cẩm Dương hắn cho dù trọng sinh một lần cũng chú định phải thua vào tay Vệ Cẩm Hoa, có chết cũng là hắn tự tìm.
Chẳng trách được người khác.
Chỉ là lại một lần nữa liên lụy mẫu hậu, Tiểu Lục cùng Lưu gia.
Ngay lúc tinh thần của Vệ Cẩm Dương đang rơi xuống vực sâu, Vệ Cẩm Hoa liền vỗ vỗ tay, lập tức có cung nhân liền dâng lên một bầu rượu, y tự mình rót đầy một ly, đưa tới bên môi của Vệ Cẩm Dương, "Tới, Nhị đệ, chính ngươi ngoan ngoãn uống xong ly rượu ngon này đi. Uống xong rồi, chúng ta liền sẽ không bao giờ là huynh đệ."
Trước sau hai đời, cách chết đều giống hệt nhau.
Trọng sinh với hắn mà nói, căn bản không hề giúp được cái gì, Vệ Cẩm Dương cười khổ, "Vệ Cẩm Hoa, ngươi từ nay về sau sẽ không còn là Thái tử đại ca của ta. Duy nguyện kiếp sau vĩnh viễn không cần gặp lại."
Sau đó hắn liền thuận theo uống cạn ly rượu trong tay Vệ Cẩm Hoa.
Rượu cạn, Vệ Cẩm Hoa búng tay một cái, thị vệ cùng cung nhân lập tức lui ra ngoài. Vệ Cẩm Dương nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cả người mềm nhũn tựa như một bãi bùn, thần trí đều trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy chính mình ước chừng thật mau liền sẽ chết.
Nhưng Vệ Cẩm Hoa vào lúc này lại 'xuy' một tiếng cười đến vô cùng âm lãnh, một tay đem hắn từ trên mặt đất kéo vào tẩm điện rồi vứt lên giường, "Duy nguyện kiếp sau không còn gặp lại? Ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi sao?"
Trong lúc thần trí hoảng hốt, Vệ Cẩm Dương tựa hồ cảm giác được bàn tay của Vệ Cẩm Hoa ái muội sờ soạng gương mặt mình, dẫn đến hắn toàn thân đều run rẩy.
"Tiểu Dương, đệ còn nhớ khi còn nhỏ đệ đặc biệt thích quấn lấy ta, nói đệ thích ta nhất sao? Đại ca cũng thích đệ nhất, như thế nào bỏ được giết Tiểu Dương nha?" Vệ Cẩm Hoa thong thả ung dung lột đi y phục trên người Vệ Cẩm Dương, thanh âm ôn hòa lại khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy, "Ta muốn vĩnh viễn cùng đệ ở bên nhau. Đệ yên tâm đi, mẫu hậu cùng Tiểu Lục ta sẽ chiếu cố thật tốt, nhưng 'Vệ Cẩm Dương' từ hôm nay cũng đã chết, về sau trừ ta ra đệ sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến bất cứ vật còn sống nào... cho đến khi ta sắp chết đi lại tự tay giết chết đệ, kéo đệ xuống hoàng lăng chôn cùng, đệ đời đời kiếp kiếp đều không cần vọng tưởng thoát khỏi ta a..."
"Ca ca..." Vệ Cẩm Dương nằm trên giường nhìn y, đúng lúc này chợt nở rộ một nụ cười mang tính trẻ con vô cùng ngớ ngẩn.
Sau đó... Vệ Cẩm Hoa liền từ bên trong ác mộng bừng tỉnh. Y giơ tay sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, hơi quay người lại liền nhìn thấy Vệ Cẩm Dương còn đang ngủ say bên cạnh chính mình, theo bản năng liền từ phía sau đem hắn kéo vào trong lòng ngực, ôm thật chặt thật chặt.
"Huynh làm gì nha? Khuya rồi a." Tựa hồ bị động tác của Vệ Cẩm Hoa đánh thức, Vệ Cẩm Dương tức giận đẩy tay y, mơ hồ nỉ non nói.
Vệ Cẩm Hoa ngược lại càng đem người ôm chặt hơn, "Không có gì, chỉ là cảm thấy có đệ thật tốt!"
"Bệnh tâm thần, cũng không chê tao đến hoảng!"
******
Vệ Cẩm Hoa sáng sớm liền ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được Vệ Cẩm Dương giúp đỡ thượng triều. Sau khi hạ triều, chuyện thứ nhất y tính toán làm là đi Từ Ninh Cung hướng Lưu thái hậu thỉnh an. Từ khi y hạ chỉ lập Vệ Cẩm Dương làm hoàng hậu, Từ Ninh Cung bên kia vẫn luôn nháo sự không ngừng.
"Đệ nói, hôm nay đệ phải đi Binh bộ kiểm tra, huynh dứt khoát cũng đừng đi, hoặc là chờ đệ quay về lại đi cũng không muộn." Vệ Cẩm Dương gãi gãi đầu, ảo não nhìn Vệ Cẩm Hoa, một lần nữa khuyên nhủ y.
Rõ ràng Kiêu Kỵ Vương hắn không có thú thê, hiện tại lại mạc danh lâm vào trạng thái 'mẹ chồng nàng dâu' loạn đấu a...
Thật là hai đầu đều luống cuống!
"Đệ yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Sự tình luôn là phải giải quyết, chỉ có mỗi ngày đều đi mới có thể làm mẫu hậu nhìn ra quyết tâm ở bên nhau của chúng ta. Nàng không thể hoàn toàn tiếp thu chuyện này thì sẽ luôn sinh khí, cứ tiếp tục như vậy cũng khí hư thân mình." Vệ Cẩm Hoa cong môi cười lệnh người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
"Nhưng mà, mẫu hậu không thích huynh như vậy, huynh còn vội vàng mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới có thể tức chết đi..." Vệ Cẩm Dương đối với loại tình cảnh này vẫn là trở tay không kịp, "Nếu không, vẫn là trễ một chút, chờ đệ trở lại cùng nhau đi."
Muốn tiếp thu loại sự tình này là phải tuần tự tiệm tiến, dù sao cũng không thể cưỡng bách mẫu hậu hắn lập tức đồng ý a.
Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn, mỉm cười bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ, một người què chân như ta, đệ còn lo lắng ta đem mẫu hậu ăn luôn sao?"
"Đệ không phải lo cho mẫu hậu mà là lo cho huynh a. Huynh đi đứng không tiện, nếu bị nàng tạp đồ vật vào người thì không tốt lắm đâu." Vệ Cẩm Dương gãi gãi đầu, cho thấy thái độ của chính mình vẫn vô cùng công bằng, không bất công hay thiên vị bên nào.
Vệ Cẩm Hoa nghe xong tươi cười càng thêm vui vẻ, đôi mắt sáng ngời (2), tự tin tràn đầy nói, "Vậy thì càng không cần phải lo lắng. Ta đảm bảo sau khi đệ trở về, mẫu hậu nhất định sẽ không tiếp tục giận dỗi chúng ta, nhất định sẽ bị thành ý của ta đả động."
"Nhưng mà... đệ đối với lời này của huynh thực không có tin tưởng." Mẫu hậu nhà hắn tính tình là cái dạng gì, hắn lại không phải không biết.
Vệ Cẩm Hoa khẳng định chắc chắn, "Vậy đệ mau đi Binh bộ đi, Lâm Giản còn đang đợi. Ta đảm bảo chờ đến lúc đệ trở về, quan hệ giữa ta và mẫu hậu hết thảy đều tốt."
"Đành vậy đi."
Vệ Cẩm Dương không xác định nhìn y một cái, lại nhìn sắc trời thật sự không còn sớm, nghĩ đến có cung nhân cùng thị vệ trông coi nên có lẽ mẫu hậu cùng Vệ Cẩm Hoa cũng sẽ không nháo ra đại sự gì không thể vãn hồi, lúc này mới xoay người rời đi.
Vệ Cẩm Hoa nhìn theo bóng dáng của Vệ Cẩm Dương, ý cười từng chút từng chút thu hồi, hóa thành lạnh băng.
"Bọn họ nếu cố chấp nhất định muốn ở bên nhau, ai gia liền sống sờ sờ đói chết ở chỗ này. Nhìn xem thiên hạ sẽ đánh giá hoàng đế này, vương gia này là như thế nào đối đãi thái hậu ta đây! Tiên đế a, ngài sao lại không chịu mang thần thiếp đi cùng a?" Vệ Cẩm Hoa còn chưa tới cửa Từ Ninh Cung đã có thể nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng kêu la của Lưu thái hậu, còn có tiếng đồ vật không ngừng bị đập nát trên mặt đất.
Vệ Cẩm Hoa chậm rãi đẩy xe lăn, không chút nào để ý nói, "Mẫu hậu không cần diễn kịch nữa, Tiểu Dương hôm nay không tới."
"Tham kiến Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cung nhân trông thấy Vệ Cẩm Hoa liền vội vã tiến lên hành lễ, sau đó nhận được một cái ánh mắt của y liền lập tức thức thời nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Bên trong cung điện to như vậy, cũng chỉ dư lại hai người Vệ Cẩm Hoa cùng Lưu thái hậu.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi muốn làm gì?" Thấy nhi tử không đến, Lưu thái hậu chững lại một chút, sau đó cũng không khỏi lui về phía sau, bước đi còn lộ vẻ hoảng sợ.
Nàng quá sợ hãi a, Vệ Cẩm Hoa giống như một con rắn độc đang le lưỡi, mà nàng chính là người bị con rắn này nhìn chằm chằm, nó còn đang chậm rãi tiến về phía nàng.
"Không làm gì cả, chỉ là hy vọng mẫu hậu an tĩnh một ít, không cần lại tiếp tục nháo sự." Vệ Cẩm Dương cũng không thèm để ý đến Lưu thái hậu, từng câu chữ đều mang theo uy áp mà nói, "Như vậy đối với ngài, với Trẫm hay với Tiểu Dương đều có lợi."
"Hừ, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Tiểu Dương là nhi tử của ta, nó là một nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, các ngươi còn là huynh đệ, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi ở bên nhau, tuyệt đối không..." Lưu thái hậu tuy rằng sợ hãi Vệ Cẩm Hoa nhưng làm mẫu thân tắc sẽ trở nên mạnh mẽ (3), chỉ cần là vấn đề liên quan đến nhi tử của mình thì cho dù sợ hãi bao nhiêu nàng cũng quyết không thể thoái nhượng.
Nàng tuyệt đối không có khả năng nhìn Vệ Cẩm Hoa huỷ hoại con trai của nàng.
"Vậy thì không còn biện pháp khác." Vệ Cẩm Hoa nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Mẫu hậu hẳn là biết đến, phàm là đồ vật mà Trẫm muốn, trước nay chưa từng có thứ gì là không chiếm được, thậm chí có thể không tiếc hết thảy đại giới, vô luận là ngôi vị hoàng đế, hay là Tiểu Dương. Tiểu Dương hiện tại còn không cần ta đi đoạt lấy, nhưng nếu mẫu hậu đem Trẫm bức đến một phân thượng nhất định, Trẫm cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn."
"Tiểu Dương là nhi tử của ta, nó nhất định sẽ nghe ta, cuối cùng nó nhất định vẫn sẽ nghe ta." Lưu thái hậu khóc đến hoa dung thất sắc, gần như cuồng loạn.
Nàng cái gì đều có thể không cần, nàng không nghĩ cùng Vệ Cẩm Hoa tranh.
Nhưng Vệ Cẩm Dương không được, đứa nhỏ này là máu thịt từ trên người nàng rơi xuống. Nhi tử của nàng còn trẻ như vậy, nàng tuyệt đối không thể nhìn Vệ Cẩm Hoa hủy hoại nó, khiến nó ở trăm năm về sau bị sử sách bêu danh là lộng thần tặc tử huynh đệ loạn luân.
"Hắn đương nhiên sẽ nghe lời ngươi, hắn là con của ngươi, chỉ cần ngươi thật sự nháo lớn một chút, làm đến mức đổ máu, dùng sinh mệnh đe dọa, cuối cùng hắn nhất định sẽ thuận theo ngươi." Vệ Cẩm Hoa nhìn chằm chằm Lưu thái hậu, không hề nghi ngờ người nữ nhân này có thể thành công khiến Vệ Cẩm Dương rời đi chính mình, nhưng loại khả năng này y tuyệt đối không cho phép càng không thể tiếp thu.
"Ngươi... Ngươi..." Lưu thái hậu không dám tin tưởng mà nhìn Vệ Cẩm Hoa, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới y có thể thừa nhận thản nhiên như vậy.
Nàng hiện tại tạm thời còn không muốn đem Vệ Cẩm Dương bức đến một bước thống khổ như vậy cho nên tạm thời chỉ náo loạn một chút, nhưng nếu hai người vẫn không chịu khuất phục thì cho dù nàng đánh bạc cả tính mạng cũng nhất định phải đem bọn họ tách ra.
Vệ Cẩm Dương là nhi tử của nàng, nàng hiểu biết đứa nhỏ này. Nếu chính mình vì chuyện này mà chết rồi, vô luận thế nào nó cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau.
"Nhưng Trẫm khuyên mẫu hậu tốt nhất vẫn là không cần làm như vậy. Đồ vật mà Trẫm không chiếm được thì thà rằng hủy hoại cũng không cho phép kẻ khác chạm vào. Cho nên nếu có một ngày Tiểu Dương không muốn tiếp tục cùng ta ở bên nhau, ta cũng chỉ có thể hủy hoại hắn." Vệ Cẩm Hoa trầm giọng cảnh cáo nhưng lời nói ra khỏi miệng càng như là nói với chính mình.
"Ngươi... Ngươi dám?" Lưu thái hậu thân thể run rẩy, khó có thể tin mà nhìn y, tựa như đang xem một con quái vật.
"Trẫm sao lại không dám? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà Trẫm không dám làm sao?" Vệ Cẩm Hoa không chút để ý ánh mắt của Lưu thái hậu, chỉ cúi đầu vuốt ve một bên chân đã mất đi tri giác của mình, "Trẫm nhớ rõ Tiểu Dương khi còn nhỏ thực đáng yêu, thực thích dính lấy Trẫm. Nếu có một ngày hắn muốn rời khỏi Trẫm, Trẫm sẽ khiến cho thần trí của hắn vĩnh viễn dừng lại ở năm sáu tuổi. Mẫu hậu, ngươi nghĩ thế nào?"
"Nhi tử của ta, Dương nhi của ta... Ngươi làm sao có thể.. làm sao có thể?" Gương mặt được bảo dưỡng khá tốt của Lưu thái hậu thoáng chốc vặn vẹo dữ tợn, nàng nhìn ra được Vệ Cẩm Hoa lời này là nghiêm túc, nếu Vệ Cẩm Dương rời khỏi y, y thật sự sẽ làm như vậy.
Chỉ là tưởng tưởng thôi Lưu thái hậu liền cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhưng kẻ ác độc này lại nghiêm túc muốn biến nó thành sự thật.
"Đương nhiên, mẫu hậu còn có thể bảo hắn chạy, mai danh ẩn tích, thiên hạ rộng lớn như vậy, có lẽ Trẫm thật sự không tìm được hắn." Vệ Cẩm Hoa cơ hồ đều đã đem tất cả khả năng khiến cho Vệ Cẩm Dương không ở bên cạnh chính mình đều tính tới rồi, "Nhưng mẫu hậu cần phải suy nghĩ thật kỹ, trốn chạy đồng nghĩa với việc hắn phải rời xa cố hương, không thể gặp lại thân nhân bằng hữu, vứt đi thân phận hoàng tộc, thậm chí không bao giờ có cơ hội cầm lấy binh khí ra trận giết địch. Tiểu Dương từ nhỏ mộng tưởng lớn nhất chính là trở thành đại tướng quân không phải sao? Cả đời phải sống trốn chui trốn nhủi như vậy, hắn sẽ có bao nhiêu thống khổ a?"
Lưu thái hậu lúc này ngay cả ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Hoa một cái cũng không dám, nàng đã khủng hoảng đến sởn tóc gáy.
"Cho nên, so sánh với loại khả năng này, để Tiểu Dương cả đời ở bên cạnh Trẫm, làm hoàng hậu của Trẫm cũng không phải là chuyện gì quá khó tiếp thu đi." So với Lưu hoàng hậu cảm xúc sắp hỏng mất, Vệ Cẩm Hoa từ khi đến đây đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hiểu được ân uy cùng sử dụng, "Hơn nữa, nếu Tiểu Dương nguyện ý vẫn luôn cùng Trẫm ở bên nhau, Trẫm về sau cũng sẽ không có con nối dõi, cả thiên hạ này sau khi chúng ta trăm tuổi đều sẽ thuộc về nhi tử của Vệ Cẩm Du, thuộc về tôn nhi của ngài... Ngài có hai nhi tử a, có thể cẩn trọng suy xét."
Lưu thái hậu thoát lực ngã xuống trên mặt đất, cơ hồ xụi lơ thành một bãi bùn.
"Mẫu hậu cứ từ từ ngẫm lại đi, trước khi Tiểu Dương trở về, Trẫm còn sẽ lại đến gặp ngài." Vệ Cẩm Hoa nhìn lướt qua Lưu thái hậu chết lặng ngồi yên trên mặt đất, đẩy xe lăn chậm rãi rời khỏi cửa lớn Từ Ninh Cung.
Ân, lại thêm một canh giờ rưỡi nữa Tiểu Dương cũng nên hồi cung rồi.
Vệ Cẩm Dương từ đầu đến cuối cũng không biết Vệ Cẩm Hoa đến tột cùng là thuyết phục mẫu hậu như thế nào, hắn chỉ biết hôm đó sau khi hồi cung tất cả trở ngại đối với việc hắn cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau đều trở thành hư không. Mẫu hậu của hắn tuy vẫn không thích Vệ Cẩm Hoa nhưng thái độ phảng kháng lại biến mất đến không còn một mảnh, thậm chí từ đó về sau trừ bỏ tỏ vẻ nàng không muốn nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa thì cũng không còn ở bên tai hắn nói xấu y một câu.
Trận phân tranh 'mẹ chồng nàng dâu' này cứ như vậy ở trong lúc chính hắn không biết gì cả liền khép lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đây mới là trong lòng ta ni tương ~~
TOÀN VĂN HOÀN./.
~~~~~
(1)
"Thắng giả vương bại giả khấu" (胜者王,败者寇), hay "Thắng giả vi vương, bại giả vi khấu" (胜者为王,败者为寇): thắng làm vua, thua làm giặc.
(2)
"Cố phán sinh huy" (顾盼生辉): nhìn lại (cố) trông mong (phán) sinh ra ánh sáng.
i. Chữ 顾 (cố) có nghĩa là ngoảnh lại, trông lại, nhìn; chú ý, săn sóc, trông nom, đoái hoài, chiếu cố; đến thăm; nhưng, song (liên từ dùng để chuyển ý ngược lại);...
i. Chữ 盼 (phán, miện, phiến) có nghĩa là mắt đẹp có tròng đen tròng trắng rõ ràng; đưa mắt trông, nhìn; mong ngóng, trông chờ, hy vọng; nhìn đến, chiếu cố, quan tâm;...
i. Lấy ý từ một câu trong "Tặng tú tài nhập quân" (赠秀才入军) của Kê Khang (嵇康), một học giả thời Ngụy:
"Lương mã ký nhàn,
Lệ phục hữu vựng.
Tả lãm phồn nhược,
Hữu tiếp vong quy.
Phong trì điện thệ,
Nhiếp cảnh truy phi.
Lăng lệ trung nguyên,
Cố miện sinh tư (顾盼生姿)."
Bản dịch nghĩa trên thivien. net:
"Ngựa hay dáng nhàn nhã,
Mỹ lệ như mặt trăng, mặt trời.
Bên trái mang cung phồn nhược,
Bên phải cầm tên vong quy.
Phóng theo gió, đuổi theo sét,
Bóng khi chạy có thể đuổi kịp chim bay.
Bay chạy ra đồng cỏ,
Ngoảnh lại vẻ sinh động thướt tha."
(3)
"Vi mẫu tắc cường" (為母則強): làm mẹ sẽ trở nêng mạnh mẽ.
i. Xuất từ "Tân dân thuyết" (新民说) của Lương Khải Siêu (梁启超): "Phụ nhân nhược dã, nhi vi mẫu tắc cường" (妇人弱也,而为母则强): phụ nữ yếu đuối, nhưng làm mẹ thì nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Chương này mình không có link bản tiếng Trung... đắng lòng...
i. Bộ này đăng bên Tấn Giang từ 10/2013~12/2013, sau đó phiên ngoại "Hoa mộng" cập nhập 11/2014. Mình đọc chắc cỡ 2018, edit là 10/2019, và bây giờ là 10/2022... Hèn gì thấy nó xưa quá xưa...
i. Mình mới phát hiện truyện của mình bị mấy trang chuyên re-up không xin phép bưng đi rồi... huhu.
./.
2022.10.13 ~ 2022.10.14
"Tuyên Kiêu Kỵ Vương yết kiến!"
Nghe giọng nói tiêm tế của thái giám truyền chỉ vang lên, Vệ Cẩm Dương trong lòng đầu tiên là cảm thấy ngưng trọng, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Vệ Cẩm Hoa như thế nào, nhưng Tân hoàng đã hạ chỉ, giờ phút này vô luận ra sao hắn đều không thể không đi.
Đi theo thái giám chưởng sự thân cận của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương cố sức nâng lên bước chân vô cùng nặng nề của chính mình, trong lúc vô tri vô giác liền đứng trước Dưỡng Tâm Điện.
Trước đây, nơi này từng là chỗ của Kính Hòa Đế.
Mà hiện tại nó thuộc về Vệ Cẩm Hoa, không, nên gọi là Ung Hoa Đế.
Tới cửa Dưỡng Tâm Điện, thái giám chưởng sự liền đứng lại không hề có ý tiến vào, giống như trước đó đã được căn dặn qua. Vệ Cẩm Dương đành phải một thân một mình mang theo tâm như núi đè mà đi vào cung điện huy hoàng tráng lệ kia.
"Thần đệ tham kiến hoàng huynh. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Vệ Cẩm Dương vào cửa liền quỳ một chân xuống hành lễ, căn bản chưa từng ngẩng đầu nhìn đến thiên tử đang ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn. Không biết vì sao, Vệ Cẩm Hoa của hiện tại khiến hắn vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Dương tới rồi, còn không mau lại đây để hoàng huynh nhìn xem! Trẫm nhớ rõ, Trẫm đã có nhiều ngày chưa từng thấy qua ngươi, không biết ngươi mấy ngày gần đây đều đang làm những gì?" Vệ Cẩm Hoa vẫn ôn hòa như trước đây, mở miệng nói chuyện liền khiến người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân, "Hôn sự cùng Liễu thị đã chuẩn bị đến đâu rồi? Đây chính là do Tiên đế tứ hôn nha, không thể chậm trễ!"
Nhưng bên trong lời nói tự xưng một chữ "Trẫm" liền nhắc nhở thân phận hiện tại của y đã thay đổi.
Nghe được y kêu mình, Vệ Cẩm Dương không những không tiến lên, ngược lại còn cảnh giác lui về phía sau hai bước, "Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần đệ không dám."
"Tiểu Dương, ngươi đang sợ Trẫm? Trẫm chẳng lẽ thật sự đáng sợ như vậy sao? Khiến cho ngươi ngay cả ngẩng đầu xem Trẫm một cái cũng không dám?" Thấy hắn lui bước, ý cười trên mặt của Vệ Cẩm Hoa cũng lạnh xuống, ngữ khí châm chọc, "Không dám? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà Kiêu Kỵ Vương điện hạ không dám làm sao?"
"Thần đệ sợ hãi." Vệ Cẩm Dương một lần nữa cẩn thận lùi lại phía sau, trong lòng càng khắc sâu Vệ Cẩm Hoa giờ phút này sớm đã không hề là Thái tử đại ca của hắn.
"Sợ hãi?" Vệ Cẩm Hoa đột ngột vỗ mạnh án thư, ánh mắt lạnh lẽo nói, "Ngươi gặp qua Thái hậu, đến thiên lao thăm Vệ Cẩm Vinh ý đồ giết Trẫm, từ trong tay Lâm Giản bắt được thứ đồ vật giả tạo gọi là di chiếu của Tiên đế, thậm chí thu được ngọc tỷ truyền quốc Vệ Cẩm Trình lấy cắp, nhưng một cái cũng chưa từng nộp lên triều đình mà lén lút cất giấu ở trong phủ của ngươi."
Vệ Cẩm Hoa lạnh lùng nhìn hắn, bên trong giọng nói không hề mang theo một chút cảm tình, "Ngươi thật sự là nên sợ hãi a, Kiêu Kỵ Vương."
Vệ Cẩm Dương quỳ trên mặt đất, nhìn thái giám phủng ra di chiếu và thư tay của Tiên đế cùng với ngọc tỷ truyền quốc, những thứ lẽ ra hẳn là còn nằm ở vương phủ của chính mình, lập tức liền biết bản thân đã không còn đường lui.
Vệ Cẩm Hoa đây là muốn bắt lấy hắn khai đao.
Không, hoặc là nói, sở hữu những người biết được chân tướng đều phải bị y nhất nhất trừ khử. Thật là buồn cười a, Vệ Cẩm Dương hắn đời trước bởi vì mưu nghịch mà chết, đời này lại cũng chạy không thoát vận mệnh, cũng chết vì mưu nghịch.
Chẳng qua, đời trước hắn là tên ăn chơi trác táng, là loạn thần tặc tử ai cũng có thể giết chết, là gian thần mưu nghịch trừng phạt đúng tội.
Mà đời này, Vệ Cẩm Hoa mới thiên chân vạn xác là kẻ thí phụ sát đệ cướp ngôi vua, còn Vệ Cẩm Dương hắn là đại tướng quân trung liệt.
Vận mệnh có đôi khi thật sự là một thứ thật buồn cười a.
Vệ Cẩm Hoa cũng không thèm nhìn tới hắn, tiến lên phía trước vuốt ve ngọc tỷ mất mà tìm lại, từ trên cao nhìn xuống Vệ Cẩm Dương, thanh âm lãnh đạm không hề có chút nhân tình, "Chuyện tới bây giờ, ngươi còn có gì muốn giải thích?"
"Bệ hạ đối với mọi việc trong kinh thành quả nhiên là rõ như lòng bàn tay a." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn y, phát ra một tiếng than thở không biết là kinh ngạc vẫn là tự trào phúng chính mình.
Vệ Cẩm Hoa một chút cũng không bận tâm hắn, rất giống một vị la sát gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, từng câu từng chữ ban bố khẩu dụ, "Kiêu Kỵ Vương hợp với An Vương, Tổng binh Trung ương quân Lâm Giản giả tạo di chiếu cùng thư tay của Tiên đế, đánh cắp ngọc tỷ truyền quốc, mưu đồ soán vị tạo phản, nay xử tử tại chỗ nhằm răn đe cảnh cáo, những kẻ còn lại toàn bộ giam vào thiên lao."
Thắng làm vua thua làm giặc (1).
Đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, thượng vị giả chính là có đặc quyền như vậy.
Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn trước khi triệu kiến hắn, thị vệ lập tức tiến vào đè lại Vệ Cẩm Dương.
"Ngươi là cốt nhục của phụ hoàng sao?" Chuyện tới nước này, Vệ Cẩm Dương cũng biết đại thế đã mất, ngược lại không hề giãy giụa mà chỉ đường đường chính chính hỏi ra một câu hắn vẫn luôn rất muốn hỏi đối phương.
Hắn chỉ muốn biết người mà hắn kêu nhiều năm 'đại ca' có thật sự là huyết mạch chí thân của hắn hay không.
Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, sau đó cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn mà trả lời, "Ta là hài tử của Vệ gia."
Vệ Cẩm Dương bị ấn quỳ gối tại chỗ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, trong lòng biết rõ y đây là cam chịu bản thân không phải là cốt nhục của Kính Hòa Đế. Hắn nhắm mắt lại, cực lực đè xuống nghẹn ngào dâng trào trong cổ họng, hỏi tiếp một vấn đề mà có lẽ cũng là câu nói cuối cùng của chính mình khi còn sống, "Phụ hoàng rốt cuộc chết như thế nào?"
"Phụ hoàng tự nhiên là có cách chết thuộc về chính hắn." Vệ Cẩm Hoa yên lặng nhìn Vệ Cẩm Dương, không biết trong lòng y đang suy nghĩ thế nào.
Hảo, thực hảo.
Người mà hắn tự tay nâng đỡ lên đế vị không chỉ không phải là thân ca ca ruột thịt của hắn mà thậm chí còn vô cùng có khả năng chính là kẻ thù giết cha. Vệ Cẩm Dương nháy mắt cảm thấy lần này nếu hắn xuống đến hoàng tuyền, liệt tổ liệt tông của Vệ thị thật sự sẽ không nhìn mặt hắn.
Mà Vệ Cẩm Dương hắn cho dù trọng sinh một lần cũng chú định phải thua vào tay Vệ Cẩm Hoa, có chết cũng là hắn tự tìm.
Chẳng trách được người khác.
Chỉ là lại một lần nữa liên lụy mẫu hậu, Tiểu Lục cùng Lưu gia.
Ngay lúc tinh thần của Vệ Cẩm Dương đang rơi xuống vực sâu, Vệ Cẩm Hoa liền vỗ vỗ tay, lập tức có cung nhân liền dâng lên một bầu rượu, y tự mình rót đầy một ly, đưa tới bên môi của Vệ Cẩm Dương, "Tới, Nhị đệ, chính ngươi ngoan ngoãn uống xong ly rượu ngon này đi. Uống xong rồi, chúng ta liền sẽ không bao giờ là huynh đệ."
Trước sau hai đời, cách chết đều giống hệt nhau.
Trọng sinh với hắn mà nói, căn bản không hề giúp được cái gì, Vệ Cẩm Dương cười khổ, "Vệ Cẩm Hoa, ngươi từ nay về sau sẽ không còn là Thái tử đại ca của ta. Duy nguyện kiếp sau vĩnh viễn không cần gặp lại."
Sau đó hắn liền thuận theo uống cạn ly rượu trong tay Vệ Cẩm Hoa.
Rượu cạn, Vệ Cẩm Hoa búng tay một cái, thị vệ cùng cung nhân lập tức lui ra ngoài. Vệ Cẩm Dương nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cả người mềm nhũn tựa như một bãi bùn, thần trí đều trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy chính mình ước chừng thật mau liền sẽ chết.
Nhưng Vệ Cẩm Hoa vào lúc này lại 'xuy' một tiếng cười đến vô cùng âm lãnh, một tay đem hắn từ trên mặt đất kéo vào tẩm điện rồi vứt lên giường, "Duy nguyện kiếp sau không còn gặp lại? Ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi sao?"
Trong lúc thần trí hoảng hốt, Vệ Cẩm Dương tựa hồ cảm giác được bàn tay của Vệ Cẩm Hoa ái muội sờ soạng gương mặt mình, dẫn đến hắn toàn thân đều run rẩy.
"Tiểu Dương, đệ còn nhớ khi còn nhỏ đệ đặc biệt thích quấn lấy ta, nói đệ thích ta nhất sao? Đại ca cũng thích đệ nhất, như thế nào bỏ được giết Tiểu Dương nha?" Vệ Cẩm Hoa thong thả ung dung lột đi y phục trên người Vệ Cẩm Dương, thanh âm ôn hòa lại khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy, "Ta muốn vĩnh viễn cùng đệ ở bên nhau. Đệ yên tâm đi, mẫu hậu cùng Tiểu Lục ta sẽ chiếu cố thật tốt, nhưng 'Vệ Cẩm Dương' từ hôm nay cũng đã chết, về sau trừ ta ra đệ sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến bất cứ vật còn sống nào... cho đến khi ta sắp chết đi lại tự tay giết chết đệ, kéo đệ xuống hoàng lăng chôn cùng, đệ đời đời kiếp kiếp đều không cần vọng tưởng thoát khỏi ta a..."
"Ca ca..." Vệ Cẩm Dương nằm trên giường nhìn y, đúng lúc này chợt nở rộ một nụ cười mang tính trẻ con vô cùng ngớ ngẩn.
Sau đó... Vệ Cẩm Hoa liền từ bên trong ác mộng bừng tỉnh. Y giơ tay sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, hơi quay người lại liền nhìn thấy Vệ Cẩm Dương còn đang ngủ say bên cạnh chính mình, theo bản năng liền từ phía sau đem hắn kéo vào trong lòng ngực, ôm thật chặt thật chặt.
"Huynh làm gì nha? Khuya rồi a." Tựa hồ bị động tác của Vệ Cẩm Hoa đánh thức, Vệ Cẩm Dương tức giận đẩy tay y, mơ hồ nỉ non nói.
Vệ Cẩm Hoa ngược lại càng đem người ôm chặt hơn, "Không có gì, chỉ là cảm thấy có đệ thật tốt!"
"Bệnh tâm thần, cũng không chê tao đến hoảng!"
******
Vệ Cẩm Hoa sáng sớm liền ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được Vệ Cẩm Dương giúp đỡ thượng triều. Sau khi hạ triều, chuyện thứ nhất y tính toán làm là đi Từ Ninh Cung hướng Lưu thái hậu thỉnh an. Từ khi y hạ chỉ lập Vệ Cẩm Dương làm hoàng hậu, Từ Ninh Cung bên kia vẫn luôn nháo sự không ngừng.
"Đệ nói, hôm nay đệ phải đi Binh bộ kiểm tra, huynh dứt khoát cũng đừng đi, hoặc là chờ đệ quay về lại đi cũng không muộn." Vệ Cẩm Dương gãi gãi đầu, ảo não nhìn Vệ Cẩm Hoa, một lần nữa khuyên nhủ y.
Rõ ràng Kiêu Kỵ Vương hắn không có thú thê, hiện tại lại mạc danh lâm vào trạng thái 'mẹ chồng nàng dâu' loạn đấu a...
Thật là hai đầu đều luống cuống!
"Đệ yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Sự tình luôn là phải giải quyết, chỉ có mỗi ngày đều đi mới có thể làm mẫu hậu nhìn ra quyết tâm ở bên nhau của chúng ta. Nàng không thể hoàn toàn tiếp thu chuyện này thì sẽ luôn sinh khí, cứ tiếp tục như vậy cũng khí hư thân mình." Vệ Cẩm Hoa cong môi cười lệnh người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
"Nhưng mà, mẫu hậu không thích huynh như vậy, huynh còn vội vàng mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới có thể tức chết đi..." Vệ Cẩm Dương đối với loại tình cảnh này vẫn là trở tay không kịp, "Nếu không, vẫn là trễ một chút, chờ đệ trở lại cùng nhau đi."
Muốn tiếp thu loại sự tình này là phải tuần tự tiệm tiến, dù sao cũng không thể cưỡng bách mẫu hậu hắn lập tức đồng ý a.
Vệ Cẩm Hoa nhìn hắn, mỉm cười bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ, một người què chân như ta, đệ còn lo lắng ta đem mẫu hậu ăn luôn sao?"
"Đệ không phải lo cho mẫu hậu mà là lo cho huynh a. Huynh đi đứng không tiện, nếu bị nàng tạp đồ vật vào người thì không tốt lắm đâu." Vệ Cẩm Dương gãi gãi đầu, cho thấy thái độ của chính mình vẫn vô cùng công bằng, không bất công hay thiên vị bên nào.
Vệ Cẩm Hoa nghe xong tươi cười càng thêm vui vẻ, đôi mắt sáng ngời (2), tự tin tràn đầy nói, "Vậy thì càng không cần phải lo lắng. Ta đảm bảo sau khi đệ trở về, mẫu hậu nhất định sẽ không tiếp tục giận dỗi chúng ta, nhất định sẽ bị thành ý của ta đả động."
"Nhưng mà... đệ đối với lời này của huynh thực không có tin tưởng." Mẫu hậu nhà hắn tính tình là cái dạng gì, hắn lại không phải không biết.
Vệ Cẩm Hoa khẳng định chắc chắn, "Vậy đệ mau đi Binh bộ đi, Lâm Giản còn đang đợi. Ta đảm bảo chờ đến lúc đệ trở về, quan hệ giữa ta và mẫu hậu hết thảy đều tốt."
"Đành vậy đi."
Vệ Cẩm Dương không xác định nhìn y một cái, lại nhìn sắc trời thật sự không còn sớm, nghĩ đến có cung nhân cùng thị vệ trông coi nên có lẽ mẫu hậu cùng Vệ Cẩm Hoa cũng sẽ không nháo ra đại sự gì không thể vãn hồi, lúc này mới xoay người rời đi.
Vệ Cẩm Hoa nhìn theo bóng dáng của Vệ Cẩm Dương, ý cười từng chút từng chút thu hồi, hóa thành lạnh băng.
"Bọn họ nếu cố chấp nhất định muốn ở bên nhau, ai gia liền sống sờ sờ đói chết ở chỗ này. Nhìn xem thiên hạ sẽ đánh giá hoàng đế này, vương gia này là như thế nào đối đãi thái hậu ta đây! Tiên đế a, ngài sao lại không chịu mang thần thiếp đi cùng a?" Vệ Cẩm Hoa còn chưa tới cửa Từ Ninh Cung đã có thể nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng kêu la của Lưu thái hậu, còn có tiếng đồ vật không ngừng bị đập nát trên mặt đất.
Vệ Cẩm Hoa chậm rãi đẩy xe lăn, không chút nào để ý nói, "Mẫu hậu không cần diễn kịch nữa, Tiểu Dương hôm nay không tới."
"Tham kiến Hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cung nhân trông thấy Vệ Cẩm Hoa liền vội vã tiến lên hành lễ, sau đó nhận được một cái ánh mắt của y liền lập tức thức thời nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Bên trong cung điện to như vậy, cũng chỉ dư lại hai người Vệ Cẩm Hoa cùng Lưu thái hậu.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi muốn làm gì?" Thấy nhi tử không đến, Lưu thái hậu chững lại một chút, sau đó cũng không khỏi lui về phía sau, bước đi còn lộ vẻ hoảng sợ.
Nàng quá sợ hãi a, Vệ Cẩm Hoa giống như một con rắn độc đang le lưỡi, mà nàng chính là người bị con rắn này nhìn chằm chằm, nó còn đang chậm rãi tiến về phía nàng.
"Không làm gì cả, chỉ là hy vọng mẫu hậu an tĩnh một ít, không cần lại tiếp tục nháo sự." Vệ Cẩm Dương cũng không thèm để ý đến Lưu thái hậu, từng câu chữ đều mang theo uy áp mà nói, "Như vậy đối với ngài, với Trẫm hay với Tiểu Dương đều có lợi."
"Hừ, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Tiểu Dương là nhi tử của ta, nó là một nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, các ngươi còn là huynh đệ, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi ở bên nhau, tuyệt đối không..." Lưu thái hậu tuy rằng sợ hãi Vệ Cẩm Hoa nhưng làm mẫu thân tắc sẽ trở nên mạnh mẽ (3), chỉ cần là vấn đề liên quan đến nhi tử của mình thì cho dù sợ hãi bao nhiêu nàng cũng quyết không thể thoái nhượng.
Nàng tuyệt đối không có khả năng nhìn Vệ Cẩm Hoa huỷ hoại con trai của nàng.
"Vậy thì không còn biện pháp khác." Vệ Cẩm Hoa nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Mẫu hậu hẳn là biết đến, phàm là đồ vật mà Trẫm muốn, trước nay chưa từng có thứ gì là không chiếm được, thậm chí có thể không tiếc hết thảy đại giới, vô luận là ngôi vị hoàng đế, hay là Tiểu Dương. Tiểu Dương hiện tại còn không cần ta đi đoạt lấy, nhưng nếu mẫu hậu đem Trẫm bức đến một phân thượng nhất định, Trẫm cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn."
"Tiểu Dương là nhi tử của ta, nó nhất định sẽ nghe ta, cuối cùng nó nhất định vẫn sẽ nghe ta." Lưu thái hậu khóc đến hoa dung thất sắc, gần như cuồng loạn.
Nàng cái gì đều có thể không cần, nàng không nghĩ cùng Vệ Cẩm Hoa tranh.
Nhưng Vệ Cẩm Dương không được, đứa nhỏ này là máu thịt từ trên người nàng rơi xuống. Nhi tử của nàng còn trẻ như vậy, nàng tuyệt đối không thể nhìn Vệ Cẩm Hoa hủy hoại nó, khiến nó ở trăm năm về sau bị sử sách bêu danh là lộng thần tặc tử huynh đệ loạn luân.
"Hắn đương nhiên sẽ nghe lời ngươi, hắn là con của ngươi, chỉ cần ngươi thật sự nháo lớn một chút, làm đến mức đổ máu, dùng sinh mệnh đe dọa, cuối cùng hắn nhất định sẽ thuận theo ngươi." Vệ Cẩm Hoa nhìn chằm chằm Lưu thái hậu, không hề nghi ngờ người nữ nhân này có thể thành công khiến Vệ Cẩm Dương rời đi chính mình, nhưng loại khả năng này y tuyệt đối không cho phép càng không thể tiếp thu.
"Ngươi... Ngươi..." Lưu thái hậu không dám tin tưởng mà nhìn Vệ Cẩm Hoa, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới y có thể thừa nhận thản nhiên như vậy.
Nàng hiện tại tạm thời còn không muốn đem Vệ Cẩm Dương bức đến một bước thống khổ như vậy cho nên tạm thời chỉ náo loạn một chút, nhưng nếu hai người vẫn không chịu khuất phục thì cho dù nàng đánh bạc cả tính mạng cũng nhất định phải đem bọn họ tách ra.
Vệ Cẩm Dương là nhi tử của nàng, nàng hiểu biết đứa nhỏ này. Nếu chính mình vì chuyện này mà chết rồi, vô luận thế nào nó cũng tuyệt đối sẽ không tiếp tục cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau.
"Nhưng Trẫm khuyên mẫu hậu tốt nhất vẫn là không cần làm như vậy. Đồ vật mà Trẫm không chiếm được thì thà rằng hủy hoại cũng không cho phép kẻ khác chạm vào. Cho nên nếu có một ngày Tiểu Dương không muốn tiếp tục cùng ta ở bên nhau, ta cũng chỉ có thể hủy hoại hắn." Vệ Cẩm Hoa trầm giọng cảnh cáo nhưng lời nói ra khỏi miệng càng như là nói với chính mình.
"Ngươi... Ngươi dám?" Lưu thái hậu thân thể run rẩy, khó có thể tin mà nhìn y, tựa như đang xem một con quái vật.
"Trẫm sao lại không dám? Trong thiên hạ này còn có chuyện gì mà Trẫm không dám làm sao?" Vệ Cẩm Hoa không chút để ý ánh mắt của Lưu thái hậu, chỉ cúi đầu vuốt ve một bên chân đã mất đi tri giác của mình, "Trẫm nhớ rõ Tiểu Dương khi còn nhỏ thực đáng yêu, thực thích dính lấy Trẫm. Nếu có một ngày hắn muốn rời khỏi Trẫm, Trẫm sẽ khiến cho thần trí của hắn vĩnh viễn dừng lại ở năm sáu tuổi. Mẫu hậu, ngươi nghĩ thế nào?"
"Nhi tử của ta, Dương nhi của ta... Ngươi làm sao có thể.. làm sao có thể?" Gương mặt được bảo dưỡng khá tốt của Lưu thái hậu thoáng chốc vặn vẹo dữ tợn, nàng nhìn ra được Vệ Cẩm Hoa lời này là nghiêm túc, nếu Vệ Cẩm Dương rời khỏi y, y thật sự sẽ làm như vậy.
Chỉ là tưởng tưởng thôi Lưu thái hậu liền cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhưng kẻ ác độc này lại nghiêm túc muốn biến nó thành sự thật.
"Đương nhiên, mẫu hậu còn có thể bảo hắn chạy, mai danh ẩn tích, thiên hạ rộng lớn như vậy, có lẽ Trẫm thật sự không tìm được hắn." Vệ Cẩm Hoa cơ hồ đều đã đem tất cả khả năng khiến cho Vệ Cẩm Dương không ở bên cạnh chính mình đều tính tới rồi, "Nhưng mẫu hậu cần phải suy nghĩ thật kỹ, trốn chạy đồng nghĩa với việc hắn phải rời xa cố hương, không thể gặp lại thân nhân bằng hữu, vứt đi thân phận hoàng tộc, thậm chí không bao giờ có cơ hội cầm lấy binh khí ra trận giết địch. Tiểu Dương từ nhỏ mộng tưởng lớn nhất chính là trở thành đại tướng quân không phải sao? Cả đời phải sống trốn chui trốn nhủi như vậy, hắn sẽ có bao nhiêu thống khổ a?"
Lưu thái hậu lúc này ngay cả ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Hoa một cái cũng không dám, nàng đã khủng hoảng đến sởn tóc gáy.
"Cho nên, so sánh với loại khả năng này, để Tiểu Dương cả đời ở bên cạnh Trẫm, làm hoàng hậu của Trẫm cũng không phải là chuyện gì quá khó tiếp thu đi." So với Lưu hoàng hậu cảm xúc sắp hỏng mất, Vệ Cẩm Hoa từ khi đến đây đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hiểu được ân uy cùng sử dụng, "Hơn nữa, nếu Tiểu Dương nguyện ý vẫn luôn cùng Trẫm ở bên nhau, Trẫm về sau cũng sẽ không có con nối dõi, cả thiên hạ này sau khi chúng ta trăm tuổi đều sẽ thuộc về nhi tử của Vệ Cẩm Du, thuộc về tôn nhi của ngài... Ngài có hai nhi tử a, có thể cẩn trọng suy xét."
Lưu thái hậu thoát lực ngã xuống trên mặt đất, cơ hồ xụi lơ thành một bãi bùn.
"Mẫu hậu cứ từ từ ngẫm lại đi, trước khi Tiểu Dương trở về, Trẫm còn sẽ lại đến gặp ngài." Vệ Cẩm Hoa nhìn lướt qua Lưu thái hậu chết lặng ngồi yên trên mặt đất, đẩy xe lăn chậm rãi rời khỏi cửa lớn Từ Ninh Cung.
Ân, lại thêm một canh giờ rưỡi nữa Tiểu Dương cũng nên hồi cung rồi.
Vệ Cẩm Dương từ đầu đến cuối cũng không biết Vệ Cẩm Hoa đến tột cùng là thuyết phục mẫu hậu như thế nào, hắn chỉ biết hôm đó sau khi hồi cung tất cả trở ngại đối với việc hắn cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau đều trở thành hư không. Mẫu hậu của hắn tuy vẫn không thích Vệ Cẩm Hoa nhưng thái độ phảng kháng lại biến mất đến không còn một mảnh, thậm chí từ đó về sau trừ bỏ tỏ vẻ nàng không muốn nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa thì cũng không còn ở bên tai hắn nói xấu y một câu.
Trận phân tranh 'mẹ chồng nàng dâu' này cứ như vậy ở trong lúc chính hắn không biết gì cả liền khép lại.
Tác giả có lời muốn nói: Đây mới là trong lòng ta ni tương ~~
TOÀN VĂN HOÀN./.
~~~~~
(1)
"Thắng giả vương bại giả khấu" (胜者王,败者寇), hay "Thắng giả vi vương, bại giả vi khấu" (胜者为王,败者为寇): thắng làm vua, thua làm giặc.
(2)
"Cố phán sinh huy" (顾盼生辉): nhìn lại (cố) trông mong (phán) sinh ra ánh sáng.
i. Chữ 顾 (cố) có nghĩa là ngoảnh lại, trông lại, nhìn; chú ý, săn sóc, trông nom, đoái hoài, chiếu cố; đến thăm; nhưng, song (liên từ dùng để chuyển ý ngược lại);...
i. Chữ 盼 (phán, miện, phiến) có nghĩa là mắt đẹp có tròng đen tròng trắng rõ ràng; đưa mắt trông, nhìn; mong ngóng, trông chờ, hy vọng; nhìn đến, chiếu cố, quan tâm;...
i. Lấy ý từ một câu trong "Tặng tú tài nhập quân" (赠秀才入军) của Kê Khang (嵇康), một học giả thời Ngụy:
"Lương mã ký nhàn,
Lệ phục hữu vựng.
Tả lãm phồn nhược,
Hữu tiếp vong quy.
Phong trì điện thệ,
Nhiếp cảnh truy phi.
Lăng lệ trung nguyên,
Cố miện sinh tư (顾盼生姿)."
Bản dịch nghĩa trên thivien. net:
"Ngựa hay dáng nhàn nhã,
Mỹ lệ như mặt trăng, mặt trời.
Bên trái mang cung phồn nhược,
Bên phải cầm tên vong quy.
Phóng theo gió, đuổi theo sét,
Bóng khi chạy có thể đuổi kịp chim bay.
Bay chạy ra đồng cỏ,
Ngoảnh lại vẻ sinh động thướt tha."
(3)
"Vi mẫu tắc cường" (為母則強): làm mẹ sẽ trở nêng mạnh mẽ.
i. Xuất từ "Tân dân thuyết" (新民说) của Lương Khải Siêu (梁启超): "Phụ nhân nhược dã, nhi vi mẫu tắc cường" (妇人弱也,而为母则强): phụ nữ yếu đuối, nhưng làm mẹ thì nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i. Chương này mình không có link bản tiếng Trung... đắng lòng...
i. Bộ này đăng bên Tấn Giang từ 10/2013~12/2013, sau đó phiên ngoại "Hoa mộng" cập nhập 11/2014. Mình đọc chắc cỡ 2018, edit là 10/2019, và bây giờ là 10/2022... Hèn gì thấy nó xưa quá xưa...
i. Mình mới phát hiện truyện của mình bị mấy trang chuyên re-up không xin phép bưng đi rồi... huhu.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất