Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 27: Cung yến (trung)

Trước Sau
C26. Cung yến (trung)

2020.05.30 ~ 2020.06.09

Nhìn thấy đại di mẫu kiêm hoàng hậu tẩu tử quỳ xuống, Vệ Minh Lãng tuy rằng vẫn trưng ra gương mặt băng sơn vạn năm bất biến, lại đi đến chính giữa đại điện quỳ xuống, cầu tình, "Bệ hạ, nhị điện hạ tuổi nhỏ vô tri, tất cả đều do ngoại tổ phụ dạy dỗ không tốt, mới có thể để cho điện hạ không hiểu quy củ, thỉnh bệ hạ khai ân xử nhẹ, dù sao điện hạ mới chỉ có tám tuổi".

Nhìn nhị thế tử Vệ Minh Lãng đại diện cho Vân Tương Vương phủ quỳ xuống cầu tình, phi tần trong cung muốn leo lên hai gốc đại thụ Vân Tương Vương cùng Hoàng Hậu cũng sôi nổi quỳ xuống, ngay cả Thần Quý phi luôn không cùng người tranh giành cũng vì Vệ Cẩm Dương cầu xin.

Nhìn một đám người đột ngột quỳ xuống trong đại điện, Kính Hòa Đế trầm mặc thật lâu, chợt sắc mặt chuyển tốt, cười ha ha nói, "Nhị hoàng tử trạch tâm nhân hậu, tâm địa thiện lương, còn can đảm dám chịu trách nhiệm, tuổi còn nhỏ đã có được khí phách đỉnh thiên lập địa, quả thật là phúc của Tử Vân ta, trẫm sao lại trách cứ đứa nhỏ này."

Kính Hòa Đế tươi cười đầy mặt nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, cười đến trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng run rẩy, "Nghe nói, nhị hoàng nhi vẫn luôn tập võ với lão tướng quân, như vậy đi, người tới, đem Cửu Huyền Kim Cung của trẫm thưởng cho Nhị hoàng tử, khen thưởng nó dám làm dám nhận".

Một màn hài kịch đến đây là kết thúc. Quả nhiên, thuật cổ tay (1) của phụ hoàng hắn mới là tuyệt đỉnh (2), hắn xem như đã chứng kiến đủ rồi. Không hổ là người làm hoàng đế, tốc độ thay đổi sắc mặt này không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được. Nhìn phụ hoàng trên mặt tươi cười xán lạn như hoa, Vệ Cẩm Dương trong lòng một trận hoảng hốt không nói nên lời, lúc được ban thưởng cũng không kịp phản ứng.

Lưu hoàng hậu đang quỳ bên cạnh thấy Kính Hòa Đế cười, lúc này mới xem như thở ra một hơi, lại thấy nhi tử còn sững sờ bất động, vội vàng đẩy nhóc một cái, nhắc nhở nhóc, "Hoàng nhi, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn".

Vệ Cẩm Dương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tạ ơn. Kỳ thật cũng không thể trách hắn, bởi vì kiếp trước Kính Hòa Đế đối với nhi tử không nên thân như hắn có thể nói là nhắm mắt làm ngơ, mỗi lần thưởng cho cái gì cũng là thái giám truyền chỉ đưa qua, còn chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ gặp mặt ban thưởng như Vệ Cẩm Hoa hay Vệ Cẩm Trình

Vệ Cẩm Dương tạ ân, Kính Hòa Đế lúc này mới xem như chú ý tới Vệ Cẩm Hoa bị hắn ghẻ lạnh, khóe mắt hơi đảo qua trưởng tử, "Thái Tử trạch tâm nhân hậu, thiên tư thông minh, lại hữu ái huynh đệ, cùng nhị hoàng nhi huynh hữu đệ cung, có thể nói là tấm gương huynh trưởng tốt trong thiên hạ. Người tới, đem cho Thái Tử gia ngọc như ý một đôi, văn phòng tứ bảo một bộ, xem như khen thưởng".

Được Kính Hòa Đế ban thưởng, Vệ Cẩm Hoa cũng không mừng không giận, mặt vô biểu tình, có thể nói là bình tĩnh thong dong tới cực điểm mà tạ ân.

Cố tình chính biểu cảm này của y lại khiến Vệ Cẩm Dương trong lòng càng thêm lo lắng. Bởi vì, thằng nhãi Vệ Cẩm Hoa này căn bản là kiểu người tâm lý dao động càng lớn, trên mặt càng bình tĩnh thong dong. Hiện tại trong lòng y chẳng lẽ âm thầm có ý kiến đối với mẫu hậu? Rốt cuộc mẫu hậu vẫn khiến y xuống đài không được. Thế lực của Vệ Cẩm Hoa là tại triều đình, thế lực của mẫu hậu thì ở hậu cung, cho nên vừa rồi phi tần không ai dám cầu tình giúp Vệ Cẩm Hoa là vì thái độ ngồi xem diễn của mẫu hậu. Các nàng không dám đối nghịch với chủ mẫu sau lưng còn có tướng quân phủ a.

Một đám người lúc hắn sắp bị phạt thì quỳ xuống cầu tình, mà trước đó đối với Vệ Cẩm Hoa lại đều bàng quan, chờ cơ hội đâm thêm một dao. Đổi lại là ai cũng sẽ bất bình trong lòng, cũng sẽ khổ sở, huống chi còn có thái độ đánh một roi lại cho một viên đường của Kính Hòa Đế, này căn bản là nương mất rồi, có cha cũng như không cha.

Nghĩ đến điểm này, Vệ Cẩm Dương quyết định nghĩ cách an ủi Vệ Cẩm Hoa một chút. Lúc này đây, hắn không phải vì ôm đùi, mà là muốn làm một người lớn hơn hai mươi tuổi hảo hảo an ủi tiểu hài tử mười bốn tuổi không nơi nương tựa trong hậu cung, không ai đau không ai thương, còn bị một đám người chờ bỏ đá xuống giếng. Khụ khụ, tuy rằng hắn hiện tại bên ngoài chỉ có tám tuổi, cũng không thay đổi được sự thật linh hồn của hắn đã hơn hai mươi tuổi rồi.

Thế là trong một thoáng cùng Vệ Cẩm Hoa quay về chỗ ngồi, thừa dịp không ai chú ý, Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng ở dưới bàn nắm lấy tay y, da thịt kề cận, ấm áp giao triền, hắn hy vọng Vệ Cẩm Hoa biết rằng y không phải chỉ có một người, y còn có đệ đệ này.

Không quản ban đầu hắn dùng tâm tư ôm đùi mà tiếp cận y, chỉ biết giờ này khắc này Vệ Cẩm Dương thật sự hy vọng hắn có thể mang đến ấm áp cho y. So với tuổi thơ tương đối vui vẻ của hắn, vận mệnh đối xử với thiếu niên mười bốn tuổi này thật sự là quá tàn khốc. Mất đi mẫu thân, phụ thân lại không hề quan tâm đến, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính bản thân nỗ lực rèn luyện, người có thể bảo hộ y cũng chỉ có một mình y. Mà bây giờ việc hắn có thể làm cũng chỉ là cho y một chút ấm áp như vậy, Vệ Cẩm Dương hắn là kẻ vô dụng, không thể cho y nhiều hơn.

Cảm nhận được Vệ Cẩm Dương chạm vào, Vệ Cẩm Hoa ngẩng đầu nhìn nhóc thật sâu, rồi trở tay nắm ngược lại tay nhỏ có chút mồ hôi của nhóc, trong mắt tràn ngập ấm áp. Y liền biết, trong hậu cung, chỉ có đứa nhỏ này là ngây thơ nhất. Vì có nhóc, cho nên Vệ Cẩm Hoa không còn chỉ có một người, y còn có Vệ Cẩm Dương, đệ đệ này tựa như tên của nhóc, là vầng thái dương mang theo hơi ấm đến xua tan rét lạnh.

Vệ Cẩm Dương thật ra không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy trong tay đối phương đều là mồ hôi, xem ra đứa nhỏ này trong lòng không có bình tĩnh như mặt ngoài nha. Bất quá, ngẫm lại cũng đúng, Kính Hòa Đế đột nhiên làm khó dễ như vậy thì ai có thể đoán trước được. Không biết quân vương trong thiên hạ có phải hay không đều hỉ nộ vô thường giống phụ hoàng?



Nhi tử tốt như vậy, còn bới lông tìm vết (3), lúc tuổi già còn tìm mọi biện pháp để phế người ta. Tội gì phải làm thế? Nhiều huynh đệ như vậy, nhưng hắn hoàn toàn không tìm được ai có thể làm hoàng đế tốt hơn Vệ Cẩm Hoa, phụ hoàng lại cứ nhìn y không vừa mắt, thật là không hiểu nổi. Đứa nhỏ này nương vừa qua đời, ngài liền đem nó đặt ở nơi đó tự sinh tự diệt, ngẫu nhiên mới nhìn một cái, nó không chỉ không biến phế vật như hắn đời trước, còn có tiền đồ như vậy, đã là một kỳ tích rồi.

Chẳng lẽ đây là cách giáo dục phản phương hướng trong truyền thuyết? Càng coi trọng hài tử thì càng yêu cầu nghiêm khắc, soi mói đủ điều mới có thể làm hài tử tức giận phấn đấu? Tuy rằng phụ hoàng về sau vẫn luôn nói muốn phế y, nhưng cũng không lưu lại ý chỉ, chẳng lẽ không phải để y trực tiếp đăng cơ sao? Cho dù thật sự muốn phế, nếu là hắn, lỡ như đã già rồi cũng sẽ lưu lại một đạo thánh chỉ, huống chi lúc ấy phụ hoàng còn chưa qua tuổi nửa trăm đâu.

Cũng chính vì không có thánh chỉ, mấy năm trước khi băng hà lại tìm mọi cách đối phó Thái Tử nên mới có người cho rằng Thái Tử đăng cơ không chính thống (4), tiên hoàng chết không đơn giản. Bằng không, cũng sẽ không có người tạo phản. Ví dụ như mẫu hậu hắn vẫn luôn tuyên bố phải báo thù cho tiên hoàng, Thái Tử mới là loạn thần tặc tử.

Bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Vệ Cẩm Hoa bên cạnh, Vệ Cẩm Dương dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhăn mày, rồi lại chậm rãi giãn ra. Kỳ thật, chân tướng kiếp trước là gì cũng không quan trọng, thiên hạ này vốn là lấy nhân đức làm chủ (5). Huống chi, Vệ Cẩm Hoa vì làm tốt cái vị trí Thái Tử mà chịu nhiều đau khổ như vậy, chân tướng gì đó thật ra... cũng không còn cần thiết nữa. So với phụ hoàng không có cảm tình gì, Vệ Cẩm Dương ở cùng Vệ Cẩm Hoa hai năm, trong lòng đương nhiên nghiêng về phía Vệ Cẩm Hoa.

Hắn nghĩ, ngay tại khoảnh khắc này, hắn thật sự xem Vệ Cẩm Hoa là ca ca.

Bất quá, nếu chân tướng thật sự như hắn phỏng đoán, tương lai chỉ sợ là phải thay đổi. Hắn trọng sinh trở về vẫn luôn muốn bám lấy Vệ Cẩm Hoa sẽ trở thành người chiến thắng, lại không nghĩ đến là người hay việc đều sẽ thay đổi, không có gì là cố định. Hắn một lòng chỉ nghĩ ôm đùi Vệ Cẩm Hoa, lại không có chú ý tới Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn là thượng vị giả không chê vào đâu được lại cũng có một mặt yếu nhược. Mọi việc không có tuyệt đối.

Có lẽ, nếu như đời này hắn muốn có tiền đồ thì không nên chỉ suy xét như thế nào ôm đùi, ôm đùi ai, bởi vì, người đời trước thượng vị cũng không đại biểu đời này cũng sẽ thành công, tựa như hôm nay Kính Hòa Đế đột ngột nhảy ra làm khó dễ. Chuyện hắn phải làm hẳn là nỗ lực làm chính mình cường đại lên, khiến cho người khác rốt cuộc không động được hắn cùng người nhà, đây mới là chuyện hắn trọng sinh một chuyến nên làm a.

Thế giới này bởi vì hắn trọng sinh mà đã thay đổi rất nhiều quỹ đạo vốn có. Nếu hắn vẫn chỉ dựa vào người khác, nói không chừng sẽ là tử lộ. Chung quy trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, nếu đời này Vệ Cẩm Hoa thất thủ khi tranh đấu cùng Kính Hòa Đế, hắn phải làm sao bây giờ?

Hay là vẫn nên dựa vào chính mình thôi, có lẽ đây mới là ý nghĩa thật sự khi trời cao cho hắn trọng sinh một lần. Vận mệnh phải nắm giữ trong tay mình, chỉ có chính mình cường đại hơn mới có thể thay đổi vận mệnh. Nếu chỉ dựa vào một cây đại thụ che trời, vạn nhất có một ngày đại thụ bị sấm sét đánh đổ, chính mình phải làm thế nào để sinh tồn đây?

Đúng! Chính là như vậy! Việc cấp bách hiện tại hẳn là nỗ lực trưởng thành, nỗ lực trở nên cường đại, mà không phải dựa vào người khác giãy giụa cầu sinh. Chuyện hắn phải làm nên là trở thành một cây đại thụ cho người khác dựa vào, mà không phải dây leo sống nhờ vào đại thụ.

Lại nói... Vệ Cẩm Hoa này, nếu đến lúc đó quan hệ của bọn họ vẫn còn tốt, hắn trở nên cường đại cũng có thể trợ giúp y, đứng về phía y. Dù sao, Vệ Cẩm Dương hắn không có cái mộng làm hoàng đế, giang sơn quá lớn, trách nhiệm quá nặng, hắn không đảm đương nổi. Hơn nữa, ở hắn xem ra, lấy nhân phẩm tư chất Vệ Cẩm Hoa đặt ở nơi này, y hẳn là sẽ là một minh quân.

Ân, liền quyết định như vậy! Hắn muốn chính mình trở nên cường đại, mới có thể bảo hộ người mà hắn muốn bảo hộ. Một hồi suy nghĩ như vậy liền thay đổi con đường nhân sinh mà Vệ Cẩm Dương đã định ra trong suốt hai năm trọng sinh tới nay, bây giờ hắn quyết tâm muốn vượt mọi chông gai, dựa vào thực lực của chính mình, vì tương lai của chính mình mở một đường máu.

Vệ Cẩm Hoa trong mắt mang theo một chút ôn nhu nhìn đệ đệ nhà mình, lại không nghĩ đến tâm cảnh đối phương đã chợt đại biến, đem nguyên bản dây đằng lộ tuyến, ngạnh sinh phát triển thành đại thụ che trời lộ tuyến.

Hạ quyết tâm xong, Vệ Cẩm Dương càng thêm ra sức mà ăn. Ăn ăn, hắn lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngực khó chịu, đầu say xẩm. Đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ là ăn sai đồ ăn rồi sao?

Vệ Cẩm Dương quét mắt đánh giá đồ ăn trên bàn, bắt đầu xem xét hắn rốt cuộc là ăn trúng cái gì không nên ăn. Đây đều là thức ăn thực tầm thường, không phát hiện cái gì không nên ăn nha.

Vừa nghĩ như vậy, trong ngực lại đột nhiên đau nhói, cổ họng tức khắc nảy lên một cổ tanh ngọt, một dòng chất lỏng bỗng nhiên từ trong cổ họng phun ra.

Vệ Cẩm Dương dùng tay tiếp được, vừa nhìn, thế nhưng là... máu.

Tác giả có lời muốn nói: Đệ nhất canh!



~~~~~

(1)

"Oản thuật" (腕术): thuật cổ tay, mình nghĩ ở đây nghĩa là đột ngột thay đổi 180 độ.

(2)

"Đăng phong tạo cực" (登峰造极): lên đến đỉnh cao nhất, làm ra thành tựu cao nhất.

(3)

"Kê đản lí thiêu cốt đầu" (鸡蛋里挑骨头): Tìm xương trong trứng gà, người khác làm tốt đến đâu cũng cố gắng soi mói tìm kiếm lỗi sai để hạ thấp họ.

(4)

"Miêu nị" (猫腻): bất hợp pháp, ngầm sử dụng các biện pháp lừa dối dơ bẩn.

(5)

"Hữu đức giả cư chi" (有德者居之): người có đức sinh sống, lưu lại.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Hôm nay là kỷ niệm 10 năm mấy anh người yêu của tui debut, tui liền lén thức suốt đêm vừa nghe nhạc vừa edit xong chương này. Tui muốn chia sẻ niềm vui với mọi người.

#인피니트

#10주년_인피니트가_빛나는날

#10YearsWithINFINITE

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau