Chương 56: Niên quan (thượng)
C55. Niên quan (thượng)
2021.08.16 ~ 2021.12.10
Nhờ tia nắng ban mai của mùa đông chui vào mí mắt, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc có thể thoát khỏi giấc mộng xuân vớ vẩn, mà đối tượng trong mộng không phải ai khác mà là người hiện tại đang ngủ bên cạnh hắn, huynh trưởng của hắn, Vệ Cẩm Hoa, thế nên mới có thể khiến hắn kinh hồn táng đảm (1) đến muốn khóc a.
Thật không biết vào nhầm quỷ lộ nào rồi, lão tử cư nhiên lại làm loại mộng này cùng với Vệ Cẩm Hoa, đây là cơn ác mộng (2) đáng sợ cỡ nào a. Càng kinh tủng hơn là loại tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra. Từ mười ba tuổi năm ấy, sau khi Vệ Cẩm Hoa say rượu cùng hắn thiếu chút nữa làm ra chuyện dơ bẩn vi phạm luân lý, hắn đã từng có gần nửa năm bị giam hãm sâu trong những giấc mộng như vậy. Hắn nỗ lực như thế nào cũng không thể thoát khỏi mộng ma, càng vô pháp quên mất chuyện phát sinh hôm đó.
Thiếu niên khí thịnh lại hằng đêm ở cảnh trong mơ cùng huynh trưởng cá nước thân mật (3), kết quả chính là trong đoạn thời gian đó hắn căn bản không dám nhìn thẳng Vệ Cẩm Hoa, mặc dù y cái gì cũng không nhớ. Vệ Cẩm Dương một lòng một dạ trốn tránh y, thậm chí còn từng một lần nghĩ đến việc từ bỏ đoạn tình cảm huynh đệ không dễ gì có được này.
Có điều loại mộng này rõ ràng nhiều năm nay chưa từng xuất hiện không phải sao?Hắn cũng cho rằng bản thân cuối cùng đã bước ra khỏi bóng ma của ngày hôm đó, nhưng vì cái gì hôm qua hắn lại mơ thấy lần nữa đâu? Chẳng lẽ bởi vì buổi tối nằm ở trên giường của Vệ Cẩm Hoa nên bị hương vị trên cơ thể y ảnh hưởng? Nhìn gương mặt tuấn mỹ của người còn đang say giấc nồng, Vệ Cẩm Dương nhăn lại mi, không xác định mà nghĩ.
Bất quá, hết thảy đều không phải việc cấp bách nhất hiện tại, việc cấp bách nhất hiện tại của Nhị hoàng tử điện hạ hắn là... Vệ Cẩm Dương thật cẩn thận nhấc lên một góc chăn, mặt ủ mày chau (4) nhìn tiểu huynh đệ đang phấn chấn tinh thần của hắn, trong lòng yên lặng ai thán, nam nhân a, đúng là sinh vật sống bằng nửa người dưới mà.
Hắn không phải chỉ nghĩ đến một điểm nhỏ xíu xiu về giấc mộng xuân tối hôm thôi qua sao, nó cư nhiên cứ như vậy mà phất cờ rồi?
Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ tinh thần sáng láng mà thở dài trong lòng, đè chặt góc chăn, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ngủ say bên cạnh, xác định Vệ Cẩm Hoa hẳn là sẽ không vội tỉnh dậy, mới tay chân nhẹ nhàng lướt qua y, xuống giường phủ thêm áo ngoài, quyết định tìm một chỗ trước dùng Ngũ cô nương hảo hảo an ủi tiểu huynh đệ đang gào khóc đòi ăn của hắn.
Vệ Cẩm Dương đi đến một cách gian ly giường của Vệ Cẩm Hoa tương đối xa, lại quay đầu ước chừng người kia vô luận thế nào cũng sẽ không nghe được động tĩnh bên này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui đến phía sau bình phong.
Thoát nội khố, hắn liền hết sức chuyên chú bắt đầu một loạt vận động thư giải phức tạp, dùng tay nghề tuyệt kỹ vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ của mình, rồi nhắm mắt lại, dần dần đắm chìm trong cơn khoái lạc.
Di? Từ từ, vì cái quỷ gì ở thời điểm lão tử tự an ủi thì trong đầu cũng hiện lên gương mặt của Vệ Cẩm Hoa? Đây là bị mộng yểm quấn thân để lại di chứng sao? Lão tử như thế nào có thể khinh nhờn đại ca nhà mình đâu? Không được, không được, mấy thứ quỷ quái này mau mau từ trong đầu lão tử lăn ra ngoài!
Ác linh tán lui, ác linh tán lui. Hắn làm sao lại có thể đại bất kính đối với hoàng đế bệ hạ tương lai của Tử Vân quốc a? Này con mẹ nó nhất định là ảo giác, nhất định là. Lão tử đối với đại ca tuyệt đối chỉ có kính ngưỡng, tuyệt đối không dám có một chút khinh nhờn, tuyệt đối.
Vệ Cẩm Dương ở trong lòng mặc niệm một trăm lần những lời này, vẫn luôn niệm đến chính hắn đều tin tưởng đây là ác linh quấy phá. Hắn vừa mới an tâm, chậm rãi mở mắt, sau đó... đậu má! Hắn bị dọa suýt phun luôn nước tiểu, không đúng, là sợ tới mức tiểu huynh đệ đương trường "ngất xỉu".
Hắn hôm nay nhất định là ngủ mê chưa tỉnh, hoặc là va chạm trúng các lộ thần tiên, lão thiên căn bản là đang chỉnh hắn đúng không? Bằng không hôm nay như thế nào lại phát sinh một sự kiện thần quái huyền huyễn như thế này?
Ai có thể nói cho hắn, tên nam nhân đang nghiêng người ỷ vào cạnh bên của tấm bình phong, còn mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hắn là người phương nào a? Đậu má, hắn tuyệt đối không thừa nhận hàng này là Vệ Cẩm Hoa, đánh chết cũng không thừa nhận. Hắn tuyệt đối không quen biết gia hỏa này, y chỉ là lớn lên rất giống đại ca nhà hắn mà thôi, đúng, nhất định là cái dạng này.
Đáng tiếc là cho dù trong lòng không ngừng tự ám chỉ như vậy, Vệ Cẩm Dương vẫn không thể lừa được chính mình. Hắn chỉ có thể ngốc lăng lăng dừng tại chỗ, ngay cả chỗ đặt tay cũng chưa dám động một chút để dời đi chỗ khác, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm tên xú ca ca còn đang cười đến ý vị không rõ nhà hắn, muốn dùng ánh mắt bức lui đối phương.
Bất quá, cái tên đối diện hắn thực hiển nhiên không biết thức thời là gì, cư nhiên bị hắn xấu hổ trừng mắt như vậy vẫn có thể tiếp tục đứng ở đó, tựa như xem diễn mà tiếp tục tươi cười nhìn hắn.
Còn xem? Xem cái con khỉ? Lão tử đều muốn tìm cái khe đất mà chui xuống biết không? Thanh thiên bạch nhật, ngươi lại giống như xem diễn mà nhìn đệ đệ nhà ngươi loát không biết bao lâu, như vậy cũng gọi là đại trượng phu? Người bình thường gặp phải tình huống này không phải hẳn là sẽ thức thời tránh mặt đi, giả vờ như cái gì cũng không thấy sao? Ngươi thì ngược lại, cứ đứng đó mà xem? Ngươi còn cười?
Lão tử không phải hôm trước bị ngươi nửa cưỡng ép phải xem ngươi loát một hồi sao? Ngươi đây là muốn xem trở về hả?
Vệ Cẩm Dương hỗn độn đứng lặng im trong gió, tay phải vẫn đang nắm tiểu huynh đệ muốn mềm mà chưa thật mềm, cứ vậy mà cùng vị đại ca nhìn qua không có hảo ý nhà hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người giằng co không biết bao lâu, rốt cuộc vẫn là Vệ Cẩm Hoa trước động thân. Chẳng qua vị nhân huynh này không phải giống người bình thường thức thời quay ra ngoài mà là nhấc chân bước về phía Vệ Cẩm Dương.
Vệ Cẩm Hoa vòng ra sau lưng của Vệ Cẩm Dương, đệ đệ đáng yêu của y bởi vì sự xuất hiện bất ngờ này nên đã bị dọa ngây người, vẫn còn đang xấu hổ mà cứng đờ thân thể. Khóe môi Vệ Cẩm Hoa hơi có chút vui vẻ mà nhếch lên, y linh hoạt kéo ra tay phải của Vệ Cẩm Dương, dùng tay mình thay thế nó chuẩn xác nắm lấy phân thân đã nửa mềm nửa rũ của đối phương.
Tay của Vệ Cẩm Hoa chỉ vừa chạm vào, tiểu huynh đệ Vệc Cẩm Dương liền không có cốt khí mà đứng thẳng lên, thậm chí có lẽ bởi vì kích thích xa lạ mà còn có vẻ phá lệ hưng phấn.
"A", Vệ Cẩm Dương cả người cứng đờ không biết phải làm sao. Trong nháy mắt mệnh căn bị một bàn tay xa lạ nhẹ nhàng đụng chạm, hắn liền không thể bình tĩnh, bất giác phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn, trong đầu liền trống rỗng một mảnh.
"Tiểu Dương a, rất có tinh thần nha, thật không hổ là đang tuổi huyết khí phương cương". Cảm nhận được đệ đệ bảo bối trong lồng ngực y theo bản năng bắt đầu giãy giụa, Vệ Cẩm Hoa trực tiếp dùng cánh tay chế trụ hành động phản kháng vốn dĩ vô cùng yếu ớt của đối phương, một bên chậm rãi cử động ngón tay, hưởng thụ âm thanh rên rỉ động tình của Vệ Cẩm Dương, một bên dán đến vành tai đỏ rực của đệ đệ mà phun tức.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi đang làm cái gì?" Nghe được tiếng cười nhạo của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy bên tai một trận nóng lên, đại não vốn dĩ trống rỗng ngay lập tức có chút dấu hiệu thanh tỉnh. Kinh ngạc qua đi, hắn liền vội vàng ra sức giãy giụa.
Nhị điện hạ hắn không hiểu, vì cái gì tình hình lại phát triển thành thế này? Hắn không phải chỉ là dậy sớm loát một loát sao? Hắn thừa nhận, trong khi "hành sự" hắn có nghĩ đến Vệ Cẩm Hoa không sai, nhưng hắn cũng chưa từng tưởng muốn để cho Vệ Cẩm Hoa giúp hắn loát a. Rốt cuộc là vị thần tiên nào không phân rõ xanh đỏ trắng đen mới an bài một sự kiện thần quái quỷ dị cỡ này a?
Vệ Cẩm Dương cực lực giãy giụa nhưng bởi vì mệnh căn đang ở trong tay đối phương nên trước sau vẫn không dám dùng bạo lực tránh đi, đồng thời lại bị đối phương vỗ về chơi đùa mà dần dần không tự giác giảm nhỏ lực độ, cuối cùng chỉ còn lại chút sức lực từng ngụm từng ngụm thở dốc cùng ngâm nhẹ.
"A nha, tiểu Dương kêu cả tên lẫn họ của ta sao? Như thế nào không gọi "ca ca" đâu?" Vệ Cẩm Hoa cười khẽ, cảm thụ phân thân của đối phương ở trong tay mình không ngừng biến lớn cùng cứng rắn, bên tai tràn ngập thanh âm rên rỉ khiến y say mê, ở người này xem ra, nhân gian cực lạc cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, "Đại ca chỉ là trông thấy đệ tự mình động thủ quá lạ lẫm lại vụng về, lộng nửa ngày đều lộng không ra, mới nhìn không được muốn giúp đệ a."
Ngữ điệu của Vệ Cẩm Hoa vô tội tới cực điểm, dường như y thật sự chỉ là thấy đệ đệ trong chuyện này quá vụng về nên huynh trưởng như y mới muốn thay thế hỗ trợ mà thôi.
"Mụ mụ nó, ai muốn ngươi hỗ trợ. Nếu không phải ngươi cứ đứng ở chỗ đó, lão tử đã sớm loát xong được không?" Nghe y giả vờ vô tội, Vệ Cẩm Dương tuy muốn tránh thoát nhưng bởi vì hư thoát nên chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng gào thét, ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào, hắn thậm chí không kịp suy xét liền trực tiếp đem những lời mắng chửi trong nội tâm thật sự mắng ra khỏi miệng.
Chỉ tiếc, Vệ Cẩm Dương hiện tại bị tình triều nhấn chìm đến không ngẩn đầu lên nổi, tình trạng này cho dù là mắng chửi người thì thanh âm cũng chỉ nhẹ nhàng yếu ớt, lại xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn gợi cảm, không những không kinh sợ người khác, ngược lại càng khiến cho đối phương cảm thấy hắn đang phát ra dụ hoặc chết người.
Vệ Cẩm Dương vừa tức giận mắng chửi vừa hô hấp thô suyễn, âm thanh khàn khàn của nam nhân đang chìm trong tính dục đã thành công khiến Vệ Cẩm Hoa cảm thấy bụng dưới nóng lên, ánh sáng trong đôi mắt lập tức trầm xuống, y nhìn da thịt căng chặt lộ ra sau cổ của Vệ Cẩm Dương mà chỉ nghĩ dứt khoát hung hăng cắn xuống.
"Thật không? Ca ca lại cảm thấy tiểu Dương thực yêu cầu giúp đỡ... a?" Chỉ tiếc y không thể thật sự làm cái gì, nếu làm thật sợ là càng khiến đứa nhỏ này bị dọa chạy. Vậy nên Vệ Cẩm Hoa chỉ có thể nỗ lực đè nén bản năng đang muốn thở dốc vì động tình của mình, cùng khát vọng muốn phát gục đối phương, đổi lại tăng thêm lực đạo xoa nắn vật trong tay.
"A... ân! Chó má!" Vệ Cẩm Dương tuy đã bị "hầu hạ" đến thoát lực lại vẫn kiên quyết phản kháng giữa những tiếng thở dốc rên rỉ, nhưng đáng xấu hổ là tiểu huynh đệ của hắn lại không biết cố gắng mà ở trong tay của Vệ Cẩm Hoa bắn ra một cổ bạch trọc sền sệt.
Xong việc, Vệ Cẩm Dương thất thần ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân không nhấc nổi một tia sức lực. Hắn làm sao cũng không thể tin tưởng chính mình cứ như vậy bị Vệ Cẩm Hoa giúp đỡ loát một loát. Hắn vẫn đang nằm mơ đi??? Yến vương điện hạ hắn kiếp trước kiếp này trừ bỏ hai tay của chính hắn liền không có bất kỳ ai dùng tay tới an ủi tiểu huynh đệ của hắn, ngay cả Vương phi hay thị thiếp cũng không.
Tiểu huynh đệ của hắn, lần đầu tiên bị người khác vỗ về chơi đùa, một không cẩn thận liền hiến cho Vệ Cẩm Hoa rồi sao? Người này là nam nhân, còn là đại ca của hắn có được không? Mụ nội nó, chẳng lẽ không phải vừa tiếp xúc đến tay của nam nhân khác thì nên trực tiếp héo sao? Cư nhiên, cư nhiên còn bắn? Mi có biết xấu hổ không hả?
Vệ Cẩm Dương ủ rũ cụp đuôi ngồi ngốc trên mặt đất, trong lòng thầm hận tiểu huynh đệ của hắn không biết cố gắng.
"Cẩm Dương, chúng ta chính là thân huynh đệ, còn đều là nam nhân chứ không phải nữ nhân, giúp nhau an ủi ở phương diện kia cũng là chuyện thực bình thường nha. Đệ xem như giữa hai người nam nhân giúp đỡ lẫn nhau là được rồi, chuyện này không phải rất nhiều binh lính trong doanh sẽ làm sao? Biểu tình này của đệ sao lại giống như một đại cô nương bị người ta cưỡng bức vậy?" Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ còn đang rầu rĩ không vui.
Nhìn đệ đệ bảo bối dường như bị dọa ngốc rồi, Vệ Cẩm Hoa ở trong lòng âm thầm lo lắng có phải y đã làm quá mức hay không, ngoài mặt lại phải tận lực ra vẻ thong dong để che giấu cảm xúc của mình.
Cái đầu ngươi! Ngươi mới là đại cô nương bị người ta cưỡng bức! Lão tử đương nhiên biết binh sĩ trong quân doanh hay giữa bằng hữu với nhau thì hỗ trợ lộng một chút cũng xem như bình thường, nhưng "những người đó" không bao gồm lão tử có hiểu không? Để cho một tên nam nhân khác nghe thấy bản thân bởi vì được hắn ta an ủi mà rên rỉ thở dốc đối với Yến vương điện hạ hắn chính là chuyện vô cùng nhục nhã a!
Quả thực là mặt trong mặt ngoài đều ném hết! Lão tử là người có tư tưởng quân tử sâu rộng, há là người mà một kẻ thô thiển cả ngày đem tính sự để ở trong lòng, tùy thời tùy chỗ tưởng loát liền loát... như ngươi có thể lý giải. Vệ Cẩm Dương không nghĩ để ý đến vị đại ca này nữa.
"Cẩm Dương, chẳng lẽ đệ đây là đang thẹn thùng? Đại ca còn đang chờ đệ cũng có thể giúp ta lộng một chút đâu." Nhìn đệ đệ bảo bối làm sao cũng không chịu để ý đến mình, Vệ Cẩm Hoa trong lòng khẩn trương, sợ hãi đệ ấy sẽ giống như mười ba tuổi năm ấy vừa nhập quân doanh liền lảng tránh chính mình, không thể không buộc bản thân áp xuống dục vọng, tận lực mỉm cười dùng khẩu khí hài hước nói ra những lời này.
Ý định ban đầu của Vệ Cẩm Hoa là muốn cho Vệ Cẩm Dương có cái cớ phản bác y, nói mấy câu đại loại như "không phải thẹn thùng", "tưởng cũng đừng tưởng ta giúp ngươi" linh tinh, đơn giản là muốn cho đệ đệ chịu mở miệng nói gì đó, không ngờ lại nhận được một câu "Hảo, lão tử giúp ngươi".
Vệ Cẩm Dương trung khí mười phần đứng dậy. Vừa rồi trong lúc đùa bỡn tiểu đệ của hắn, người này không biết nói bao nhiêu câu khiến hắn mất mặt, Nhị hoàng tử điện hạ hắn cần thiết phải lộng trở về, còn phải trêu chọc đến khi mặt mũi của y cũng đi quét rác mới thôi.
Tuy rằng không biết vì sao Vệ Cẩm Dương lại dễ dàng đáp ứng sẽ giúp mình nhưng trong một khắc nghe được câu này Vệ Cẩm Hoa vẫn là đáng xấu hổ mà đồng tử co rụt, đôi mắt thoắt cái biến đen đến sâu không thấy đáy, hầu kết khó có thể thấy mà giật giật, dục vọng vừa mới bởi vì lo lắng đệ đệ không muốn cùng mình nói chuyện mà dần dần thu liễm cũng ở trong chớp mắt một lần nữa trở nên nóng rực.
Vệ Cẩm Hoa nhanh chóng thống khoái mà thoát quần, Vệ Cẩm Dương lại có chút hoảng hốt mà nhìn quái vật khổng lồ giữa hai chân y, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác sai thất khi từ ảo tưởng trở về hiện thực, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Lý tưởng cùng hiện thực quả nhiên là có chênh lệch, nhìn tiểu huynh đệ ngẩng đầu ưỡn ngực của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương chợt nhận ra hắn căn bản không thể nào xuống tay.
Thật muốn trừu chính mình một cái tát, con mẹ nó, ngươi hành động theo cảm tình cái con khỉ! Điện hạ ngài bộ dáng cỡ này còn nghĩ loát của người khác, là để cho người kia cảm thấy bị sỉ nhục phải không? Ngài làm vậy mà coi được hả?
Thái tử đại ca, kia cái gì... ta sai rồi, ta vừa mới chỉ là thuận miệng nói bậy, ta chỉ đang cùng ngươi nói giỡn a. Ta có thể không loát được không? Vệ Cẩm Dương nhìn gia hỏa đã bành trướng vài lần giữa hai chân của Vệ Cẩm Hoa, nghĩ đến ngốc lăng.
Nhưng trốn tránh ý niệm còn chưa kịp xuất khẩu, bên tai trước tiên đã truyền đến giọng nói của Thái tử gia.
"Tiểu Dương, lúc đại ca giúp đệ luôn rất thống khoái, hiện tại đến phiên đệ sao lại do dự như vậy nha? Người phải làm tướng quân hẳn là không thể nói mà không giữ lời." Bị người trong lòng hết sức chuyên chú thưởng thức, Vệ Cẩm Hoa tức khắc cảm thấy vật dưới bụng lại nhiệt lại ngạnh hơn rất nhiều, nhưng cố tình người kia cứ đứng đó nhìn mà không chịu chạm vào, thật là khiến người phạm sầu a.
Thanh tuyến của Vệ Cẩm hoa từ trước đến nay vốn là thuần hậu từ tính, lúc này lại lây dính rất nhiều dục cảm nóng rực cùng quay cuồng, mang theo áp lực dồn dập khó có thể chịu đựng, tựa hồ nếu như Vệ Cẩm Dương lại không đi qua thì y liền trực tiếp chộp hắn vào lòng.
Nhìn dục vọng đã bành trướng đến không thể lại bành trướng của Thái tử gia, Vệ Cẩm Dương cắn chặt răng, ngoan hạ tâm đem tay đặt lên thứ đồ xem qua thực dữ tợn của y.
Tính, dù sao tức phụ của ngươi năm sau liền phải tới, đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta như thế nào còn chưa biết trước được đâu. Lần này giúp đỡ lẫn nhau loát một lần, xem như ký lục chúng ta đã từng thân mật đến nhường này, tương lai nhớ lại cũng xem như không uổng. Dù sao chỉ là hỗ trợ an ủi mà thôi, cũng sẽ không rớt miếng thịt nào.
Năm sau tên này liền sẽ hoàn toàn thoát ly hội những kẻ độc thân chỉ có thể dùng tay thư giải, đến lúc đó liền không còn việc của hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Cái gọi là liêu canh (nước mì ăn liền) chính là nó. Miêu! Cầu nhắn lại, bán manh!
~~~~~
(1)
"Tâm kinh đảm chiến" (心惊胆战): trái tim kinh hoảng, ruột gan run rẩy, vô cùng sợ hãi, kinh hồn táng đảm.
(2)
"Mộng yểm" (梦魇): dân gian gọi là "bóng đè".
(3)
"Ngư thủy giao hoan" (鱼水交欢): cá nước giao hoan, cá nước thân mật,... mọi người hẳn là biết nghĩa rồi ha.
(4)
"Sầu mi khổ kiểm" (愁眉苦脸): mày buồn bã mặt đau khổ, mặt ủ mày chau.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Tui là thiếu nữ chưa chồng a!!!
Nhớ ngày xưa, tui đã quá 21+ nhưng thấy người ta hôn nhau trên TV cũng sẽ nhắm mắt. Sau khi rớt hố đam... đến giờ tui đã có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà edit cái chương này. Thật thần kỳ!
Đọc đến đoạn tiểu Hoa muốn cắn cổ tiểu Dương, tui phải quay ra mục lục xem có tag ABO không, kết quả là tui nghĩ nhiều. Hahaha!
./.
2021.08.16 ~ 2021.12.10
Nhờ tia nắng ban mai của mùa đông chui vào mí mắt, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc có thể thoát khỏi giấc mộng xuân vớ vẩn, mà đối tượng trong mộng không phải ai khác mà là người hiện tại đang ngủ bên cạnh hắn, huynh trưởng của hắn, Vệ Cẩm Hoa, thế nên mới có thể khiến hắn kinh hồn táng đảm (1) đến muốn khóc a.
Thật không biết vào nhầm quỷ lộ nào rồi, lão tử cư nhiên lại làm loại mộng này cùng với Vệ Cẩm Hoa, đây là cơn ác mộng (2) đáng sợ cỡ nào a. Càng kinh tủng hơn là loại tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra. Từ mười ba tuổi năm ấy, sau khi Vệ Cẩm Hoa say rượu cùng hắn thiếu chút nữa làm ra chuyện dơ bẩn vi phạm luân lý, hắn đã từng có gần nửa năm bị giam hãm sâu trong những giấc mộng như vậy. Hắn nỗ lực như thế nào cũng không thể thoát khỏi mộng ma, càng vô pháp quên mất chuyện phát sinh hôm đó.
Thiếu niên khí thịnh lại hằng đêm ở cảnh trong mơ cùng huynh trưởng cá nước thân mật (3), kết quả chính là trong đoạn thời gian đó hắn căn bản không dám nhìn thẳng Vệ Cẩm Hoa, mặc dù y cái gì cũng không nhớ. Vệ Cẩm Dương một lòng một dạ trốn tránh y, thậm chí còn từng một lần nghĩ đến việc từ bỏ đoạn tình cảm huynh đệ không dễ gì có được này.
Có điều loại mộng này rõ ràng nhiều năm nay chưa từng xuất hiện không phải sao?Hắn cũng cho rằng bản thân cuối cùng đã bước ra khỏi bóng ma của ngày hôm đó, nhưng vì cái gì hôm qua hắn lại mơ thấy lần nữa đâu? Chẳng lẽ bởi vì buổi tối nằm ở trên giường của Vệ Cẩm Hoa nên bị hương vị trên cơ thể y ảnh hưởng? Nhìn gương mặt tuấn mỹ của người còn đang say giấc nồng, Vệ Cẩm Dương nhăn lại mi, không xác định mà nghĩ.
Bất quá, hết thảy đều không phải việc cấp bách nhất hiện tại, việc cấp bách nhất hiện tại của Nhị hoàng tử điện hạ hắn là... Vệ Cẩm Dương thật cẩn thận nhấc lên một góc chăn, mặt ủ mày chau (4) nhìn tiểu huynh đệ đang phấn chấn tinh thần của hắn, trong lòng yên lặng ai thán, nam nhân a, đúng là sinh vật sống bằng nửa người dưới mà.
Hắn không phải chỉ nghĩ đến một điểm nhỏ xíu xiu về giấc mộng xuân tối hôm thôi qua sao, nó cư nhiên cứ như vậy mà phất cờ rồi?
Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ tinh thần sáng láng mà thở dài trong lòng, đè chặt góc chăn, nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ngủ say bên cạnh, xác định Vệ Cẩm Hoa hẳn là sẽ không vội tỉnh dậy, mới tay chân nhẹ nhàng lướt qua y, xuống giường phủ thêm áo ngoài, quyết định tìm một chỗ trước dùng Ngũ cô nương hảo hảo an ủi tiểu huynh đệ đang gào khóc đòi ăn của hắn.
Vệ Cẩm Dương đi đến một cách gian ly giường của Vệ Cẩm Hoa tương đối xa, lại quay đầu ước chừng người kia vô luận thế nào cũng sẽ không nghe được động tĩnh bên này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui đến phía sau bình phong.
Thoát nội khố, hắn liền hết sức chuyên chú bắt đầu một loạt vận động thư giải phức tạp, dùng tay nghề tuyệt kỹ vỗ về chơi đùa tiểu huynh đệ của mình, rồi nhắm mắt lại, dần dần đắm chìm trong cơn khoái lạc.
Di? Từ từ, vì cái quỷ gì ở thời điểm lão tử tự an ủi thì trong đầu cũng hiện lên gương mặt của Vệ Cẩm Hoa? Đây là bị mộng yểm quấn thân để lại di chứng sao? Lão tử như thế nào có thể khinh nhờn đại ca nhà mình đâu? Không được, không được, mấy thứ quỷ quái này mau mau từ trong đầu lão tử lăn ra ngoài!
Ác linh tán lui, ác linh tán lui. Hắn làm sao lại có thể đại bất kính đối với hoàng đế bệ hạ tương lai của Tử Vân quốc a? Này con mẹ nó nhất định là ảo giác, nhất định là. Lão tử đối với đại ca tuyệt đối chỉ có kính ngưỡng, tuyệt đối không dám có một chút khinh nhờn, tuyệt đối.
Vệ Cẩm Dương ở trong lòng mặc niệm một trăm lần những lời này, vẫn luôn niệm đến chính hắn đều tin tưởng đây là ác linh quấy phá. Hắn vừa mới an tâm, chậm rãi mở mắt, sau đó... đậu má! Hắn bị dọa suýt phun luôn nước tiểu, không đúng, là sợ tới mức tiểu huynh đệ đương trường "ngất xỉu".
Hắn hôm nay nhất định là ngủ mê chưa tỉnh, hoặc là va chạm trúng các lộ thần tiên, lão thiên căn bản là đang chỉnh hắn đúng không? Bằng không hôm nay như thế nào lại phát sinh một sự kiện thần quái huyền huyễn như thế này?
Ai có thể nói cho hắn, tên nam nhân đang nghiêng người ỷ vào cạnh bên của tấm bình phong, còn mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn hắn là người phương nào a? Đậu má, hắn tuyệt đối không thừa nhận hàng này là Vệ Cẩm Hoa, đánh chết cũng không thừa nhận. Hắn tuyệt đối không quen biết gia hỏa này, y chỉ là lớn lên rất giống đại ca nhà hắn mà thôi, đúng, nhất định là cái dạng này.
Đáng tiếc là cho dù trong lòng không ngừng tự ám chỉ như vậy, Vệ Cẩm Dương vẫn không thể lừa được chính mình. Hắn chỉ có thể ngốc lăng lăng dừng tại chỗ, ngay cả chỗ đặt tay cũng chưa dám động một chút để dời đi chỗ khác, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm tên xú ca ca còn đang cười đến ý vị không rõ nhà hắn, muốn dùng ánh mắt bức lui đối phương.
Bất quá, cái tên đối diện hắn thực hiển nhiên không biết thức thời là gì, cư nhiên bị hắn xấu hổ trừng mắt như vậy vẫn có thể tiếp tục đứng ở đó, tựa như xem diễn mà tiếp tục tươi cười nhìn hắn.
Còn xem? Xem cái con khỉ? Lão tử đều muốn tìm cái khe đất mà chui xuống biết không? Thanh thiên bạch nhật, ngươi lại giống như xem diễn mà nhìn đệ đệ nhà ngươi loát không biết bao lâu, như vậy cũng gọi là đại trượng phu? Người bình thường gặp phải tình huống này không phải hẳn là sẽ thức thời tránh mặt đi, giả vờ như cái gì cũng không thấy sao? Ngươi thì ngược lại, cứ đứng đó mà xem? Ngươi còn cười?
Lão tử không phải hôm trước bị ngươi nửa cưỡng ép phải xem ngươi loát một hồi sao? Ngươi đây là muốn xem trở về hả?
Vệ Cẩm Dương hỗn độn đứng lặng im trong gió, tay phải vẫn đang nắm tiểu huynh đệ muốn mềm mà chưa thật mềm, cứ vậy mà cùng vị đại ca nhìn qua không có hảo ý nhà hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người giằng co không biết bao lâu, rốt cuộc vẫn là Vệ Cẩm Hoa trước động thân. Chẳng qua vị nhân huynh này không phải giống người bình thường thức thời quay ra ngoài mà là nhấc chân bước về phía Vệ Cẩm Dương.
Vệ Cẩm Hoa vòng ra sau lưng của Vệ Cẩm Dương, đệ đệ đáng yêu của y bởi vì sự xuất hiện bất ngờ này nên đã bị dọa ngây người, vẫn còn đang xấu hổ mà cứng đờ thân thể. Khóe môi Vệ Cẩm Hoa hơi có chút vui vẻ mà nhếch lên, y linh hoạt kéo ra tay phải của Vệ Cẩm Dương, dùng tay mình thay thế nó chuẩn xác nắm lấy phân thân đã nửa mềm nửa rũ của đối phương.
Tay của Vệ Cẩm Hoa chỉ vừa chạm vào, tiểu huynh đệ Vệc Cẩm Dương liền không có cốt khí mà đứng thẳng lên, thậm chí có lẽ bởi vì kích thích xa lạ mà còn có vẻ phá lệ hưng phấn.
"A", Vệ Cẩm Dương cả người cứng đờ không biết phải làm sao. Trong nháy mắt mệnh căn bị một bàn tay xa lạ nhẹ nhàng đụng chạm, hắn liền không thể bình tĩnh, bất giác phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ vụn, trong đầu liền trống rỗng một mảnh.
"Tiểu Dương a, rất có tinh thần nha, thật không hổ là đang tuổi huyết khí phương cương". Cảm nhận được đệ đệ bảo bối trong lồng ngực y theo bản năng bắt đầu giãy giụa, Vệ Cẩm Hoa trực tiếp dùng cánh tay chế trụ hành động phản kháng vốn dĩ vô cùng yếu ớt của đối phương, một bên chậm rãi cử động ngón tay, hưởng thụ âm thanh rên rỉ động tình của Vệ Cẩm Dương, một bên dán đến vành tai đỏ rực của đệ đệ mà phun tức.
"Vệ Cẩm Hoa, ngươi đang làm cái gì?" Nghe được tiếng cười nhạo của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy bên tai một trận nóng lên, đại não vốn dĩ trống rỗng ngay lập tức có chút dấu hiệu thanh tỉnh. Kinh ngạc qua đi, hắn liền vội vàng ra sức giãy giụa.
Nhị điện hạ hắn không hiểu, vì cái gì tình hình lại phát triển thành thế này? Hắn không phải chỉ là dậy sớm loát một loát sao? Hắn thừa nhận, trong khi "hành sự" hắn có nghĩ đến Vệ Cẩm Hoa không sai, nhưng hắn cũng chưa từng tưởng muốn để cho Vệ Cẩm Hoa giúp hắn loát a. Rốt cuộc là vị thần tiên nào không phân rõ xanh đỏ trắng đen mới an bài một sự kiện thần quái quỷ dị cỡ này a?
Vệ Cẩm Dương cực lực giãy giụa nhưng bởi vì mệnh căn đang ở trong tay đối phương nên trước sau vẫn không dám dùng bạo lực tránh đi, đồng thời lại bị đối phương vỗ về chơi đùa mà dần dần không tự giác giảm nhỏ lực độ, cuối cùng chỉ còn lại chút sức lực từng ngụm từng ngụm thở dốc cùng ngâm nhẹ.
"A nha, tiểu Dương kêu cả tên lẫn họ của ta sao? Như thế nào không gọi "ca ca" đâu?" Vệ Cẩm Hoa cười khẽ, cảm thụ phân thân của đối phương ở trong tay mình không ngừng biến lớn cùng cứng rắn, bên tai tràn ngập thanh âm rên rỉ khiến y say mê, ở người này xem ra, nhân gian cực lạc cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, "Đại ca chỉ là trông thấy đệ tự mình động thủ quá lạ lẫm lại vụng về, lộng nửa ngày đều lộng không ra, mới nhìn không được muốn giúp đệ a."
Ngữ điệu của Vệ Cẩm Hoa vô tội tới cực điểm, dường như y thật sự chỉ là thấy đệ đệ trong chuyện này quá vụng về nên huynh trưởng như y mới muốn thay thế hỗ trợ mà thôi.
"Mụ mụ nó, ai muốn ngươi hỗ trợ. Nếu không phải ngươi cứ đứng ở chỗ đó, lão tử đã sớm loát xong được không?" Nghe y giả vờ vô tội, Vệ Cẩm Dương tuy muốn tránh thoát nhưng bởi vì hư thoát nên chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng gào thét, ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào, hắn thậm chí không kịp suy xét liền trực tiếp đem những lời mắng chửi trong nội tâm thật sự mắng ra khỏi miệng.
Chỉ tiếc, Vệ Cẩm Dương hiện tại bị tình triều nhấn chìm đến không ngẩn đầu lên nổi, tình trạng này cho dù là mắng chửi người thì thanh âm cũng chỉ nhẹ nhàng yếu ớt, lại xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn gợi cảm, không những không kinh sợ người khác, ngược lại càng khiến cho đối phương cảm thấy hắn đang phát ra dụ hoặc chết người.
Vệ Cẩm Dương vừa tức giận mắng chửi vừa hô hấp thô suyễn, âm thanh khàn khàn của nam nhân đang chìm trong tính dục đã thành công khiến Vệ Cẩm Hoa cảm thấy bụng dưới nóng lên, ánh sáng trong đôi mắt lập tức trầm xuống, y nhìn da thịt căng chặt lộ ra sau cổ của Vệ Cẩm Dương mà chỉ nghĩ dứt khoát hung hăng cắn xuống.
"Thật không? Ca ca lại cảm thấy tiểu Dương thực yêu cầu giúp đỡ... a?" Chỉ tiếc y không thể thật sự làm cái gì, nếu làm thật sợ là càng khiến đứa nhỏ này bị dọa chạy. Vậy nên Vệ Cẩm Hoa chỉ có thể nỗ lực đè nén bản năng đang muốn thở dốc vì động tình của mình, cùng khát vọng muốn phát gục đối phương, đổi lại tăng thêm lực đạo xoa nắn vật trong tay.
"A... ân! Chó má!" Vệ Cẩm Dương tuy đã bị "hầu hạ" đến thoát lực lại vẫn kiên quyết phản kháng giữa những tiếng thở dốc rên rỉ, nhưng đáng xấu hổ là tiểu huynh đệ của hắn lại không biết cố gắng mà ở trong tay của Vệ Cẩm Hoa bắn ra một cổ bạch trọc sền sệt.
Xong việc, Vệ Cẩm Dương thất thần ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân không nhấc nổi một tia sức lực. Hắn làm sao cũng không thể tin tưởng chính mình cứ như vậy bị Vệ Cẩm Hoa giúp đỡ loát một loát. Hắn vẫn đang nằm mơ đi??? Yến vương điện hạ hắn kiếp trước kiếp này trừ bỏ hai tay của chính hắn liền không có bất kỳ ai dùng tay tới an ủi tiểu huynh đệ của hắn, ngay cả Vương phi hay thị thiếp cũng không.
Tiểu huynh đệ của hắn, lần đầu tiên bị người khác vỗ về chơi đùa, một không cẩn thận liền hiến cho Vệ Cẩm Hoa rồi sao? Người này là nam nhân, còn là đại ca của hắn có được không? Mụ nội nó, chẳng lẽ không phải vừa tiếp xúc đến tay của nam nhân khác thì nên trực tiếp héo sao? Cư nhiên, cư nhiên còn bắn? Mi có biết xấu hổ không hả?
Vệ Cẩm Dương ủ rũ cụp đuôi ngồi ngốc trên mặt đất, trong lòng thầm hận tiểu huynh đệ của hắn không biết cố gắng.
"Cẩm Dương, chúng ta chính là thân huynh đệ, còn đều là nam nhân chứ không phải nữ nhân, giúp nhau an ủi ở phương diện kia cũng là chuyện thực bình thường nha. Đệ xem như giữa hai người nam nhân giúp đỡ lẫn nhau là được rồi, chuyện này không phải rất nhiều binh lính trong doanh sẽ làm sao? Biểu tình này của đệ sao lại giống như một đại cô nương bị người ta cưỡng bức vậy?" Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng xoa đầu đệ đệ còn đang rầu rĩ không vui.
Nhìn đệ đệ bảo bối dường như bị dọa ngốc rồi, Vệ Cẩm Hoa ở trong lòng âm thầm lo lắng có phải y đã làm quá mức hay không, ngoài mặt lại phải tận lực ra vẻ thong dong để che giấu cảm xúc của mình.
Cái đầu ngươi! Ngươi mới là đại cô nương bị người ta cưỡng bức! Lão tử đương nhiên biết binh sĩ trong quân doanh hay giữa bằng hữu với nhau thì hỗ trợ lộng một chút cũng xem như bình thường, nhưng "những người đó" không bao gồm lão tử có hiểu không? Để cho một tên nam nhân khác nghe thấy bản thân bởi vì được hắn ta an ủi mà rên rỉ thở dốc đối với Yến vương điện hạ hắn chính là chuyện vô cùng nhục nhã a!
Quả thực là mặt trong mặt ngoài đều ném hết! Lão tử là người có tư tưởng quân tử sâu rộng, há là người mà một kẻ thô thiển cả ngày đem tính sự để ở trong lòng, tùy thời tùy chỗ tưởng loát liền loát... như ngươi có thể lý giải. Vệ Cẩm Dương không nghĩ để ý đến vị đại ca này nữa.
"Cẩm Dương, chẳng lẽ đệ đây là đang thẹn thùng? Đại ca còn đang chờ đệ cũng có thể giúp ta lộng một chút đâu." Nhìn đệ đệ bảo bối làm sao cũng không chịu để ý đến mình, Vệ Cẩm Hoa trong lòng khẩn trương, sợ hãi đệ ấy sẽ giống như mười ba tuổi năm ấy vừa nhập quân doanh liền lảng tránh chính mình, không thể không buộc bản thân áp xuống dục vọng, tận lực mỉm cười dùng khẩu khí hài hước nói ra những lời này.
Ý định ban đầu của Vệ Cẩm Hoa là muốn cho Vệ Cẩm Dương có cái cớ phản bác y, nói mấy câu đại loại như "không phải thẹn thùng", "tưởng cũng đừng tưởng ta giúp ngươi" linh tinh, đơn giản là muốn cho đệ đệ chịu mở miệng nói gì đó, không ngờ lại nhận được một câu "Hảo, lão tử giúp ngươi".
Vệ Cẩm Dương trung khí mười phần đứng dậy. Vừa rồi trong lúc đùa bỡn tiểu đệ của hắn, người này không biết nói bao nhiêu câu khiến hắn mất mặt, Nhị hoàng tử điện hạ hắn cần thiết phải lộng trở về, còn phải trêu chọc đến khi mặt mũi của y cũng đi quét rác mới thôi.
Tuy rằng không biết vì sao Vệ Cẩm Dương lại dễ dàng đáp ứng sẽ giúp mình nhưng trong một khắc nghe được câu này Vệ Cẩm Hoa vẫn là đáng xấu hổ mà đồng tử co rụt, đôi mắt thoắt cái biến đen đến sâu không thấy đáy, hầu kết khó có thể thấy mà giật giật, dục vọng vừa mới bởi vì lo lắng đệ đệ không muốn cùng mình nói chuyện mà dần dần thu liễm cũng ở trong chớp mắt một lần nữa trở nên nóng rực.
Vệ Cẩm Hoa nhanh chóng thống khoái mà thoát quần, Vệ Cẩm Dương lại có chút hoảng hốt mà nhìn quái vật khổng lồ giữa hai chân y, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác sai thất khi từ ảo tưởng trở về hiện thực, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng. Lý tưởng cùng hiện thực quả nhiên là có chênh lệch, nhìn tiểu huynh đệ ngẩng đầu ưỡn ngực của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương chợt nhận ra hắn căn bản không thể nào xuống tay.
Thật muốn trừu chính mình một cái tát, con mẹ nó, ngươi hành động theo cảm tình cái con khỉ! Điện hạ ngài bộ dáng cỡ này còn nghĩ loát của người khác, là để cho người kia cảm thấy bị sỉ nhục phải không? Ngài làm vậy mà coi được hả?
Thái tử đại ca, kia cái gì... ta sai rồi, ta vừa mới chỉ là thuận miệng nói bậy, ta chỉ đang cùng ngươi nói giỡn a. Ta có thể không loát được không? Vệ Cẩm Dương nhìn gia hỏa đã bành trướng vài lần giữa hai chân của Vệ Cẩm Hoa, nghĩ đến ngốc lăng.
Nhưng trốn tránh ý niệm còn chưa kịp xuất khẩu, bên tai trước tiên đã truyền đến giọng nói của Thái tử gia.
"Tiểu Dương, lúc đại ca giúp đệ luôn rất thống khoái, hiện tại đến phiên đệ sao lại do dự như vậy nha? Người phải làm tướng quân hẳn là không thể nói mà không giữ lời." Bị người trong lòng hết sức chuyên chú thưởng thức, Vệ Cẩm Hoa tức khắc cảm thấy vật dưới bụng lại nhiệt lại ngạnh hơn rất nhiều, nhưng cố tình người kia cứ đứng đó nhìn mà không chịu chạm vào, thật là khiến người phạm sầu a.
Thanh tuyến của Vệ Cẩm hoa từ trước đến nay vốn là thuần hậu từ tính, lúc này lại lây dính rất nhiều dục cảm nóng rực cùng quay cuồng, mang theo áp lực dồn dập khó có thể chịu đựng, tựa hồ nếu như Vệ Cẩm Dương lại không đi qua thì y liền trực tiếp chộp hắn vào lòng.
Nhìn dục vọng đã bành trướng đến không thể lại bành trướng của Thái tử gia, Vệ Cẩm Dương cắn chặt răng, ngoan hạ tâm đem tay đặt lên thứ đồ xem qua thực dữ tợn của y.
Tính, dù sao tức phụ của ngươi năm sau liền phải tới, đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta như thế nào còn chưa biết trước được đâu. Lần này giúp đỡ lẫn nhau loát một lần, xem như ký lục chúng ta đã từng thân mật đến nhường này, tương lai nhớ lại cũng xem như không uổng. Dù sao chỉ là hỗ trợ an ủi mà thôi, cũng sẽ không rớt miếng thịt nào.
Năm sau tên này liền sẽ hoàn toàn thoát ly hội những kẻ độc thân chỉ có thể dùng tay thư giải, đến lúc đó liền không còn việc của hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Cái gọi là liêu canh (nước mì ăn liền) chính là nó. Miêu! Cầu nhắn lại, bán manh!
~~~~~
(1)
"Tâm kinh đảm chiến" (心惊胆战): trái tim kinh hoảng, ruột gan run rẩy, vô cùng sợ hãi, kinh hồn táng đảm.
(2)
"Mộng yểm" (梦魇): dân gian gọi là "bóng đè".
(3)
"Ngư thủy giao hoan" (鱼水交欢): cá nước giao hoan, cá nước thân mật,... mọi người hẳn là biết nghĩa rồi ha.
(4)
"Sầu mi khổ kiểm" (愁眉苦脸): mày buồn bã mặt đau khổ, mặt ủ mày chau.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Tui là thiếu nữ chưa chồng a!!!
Nhớ ngày xưa, tui đã quá 21+ nhưng thấy người ta hôn nhau trên TV cũng sẽ nhắm mắt. Sau khi rớt hố đam... đến giờ tui đã có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà edit cái chương này. Thật thần kỳ!
Đọc đến đoạn tiểu Hoa muốn cắn cổ tiểu Dương, tui phải quay ra mục lục xem có tag ABO không, kết quả là tui nghĩ nhiều. Hahaha!
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất