Chương 64: Biên cương (hạ)
Sáng hôm sau, Vệ Cẩm Dương dậy thật sớm, dựa theo ước định cùng Chu Hiểu, đến luận bàn với mấy vị huynh đệ đang chờ hắn ở trong trại.
Sau khi hao phí không ít công phu, cuối cùng Vệ Cẩm Dương vẫn thắng được mười vị đại cao thủ kia, xem như không ném mặt mũi Vân Tương Vương cùng ngoại tổ phụ. Xem như thuận lợi thắng xong trận, hắn càng hạ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ thu phục trại thổ phỉ này.
Một đám tráng hán đã từng là thổ phỉ đều dùng ánh mắt thưởng thức cùng kính nể nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, một người còn trẻ tuổi như vậy lại có thể dễ như trở bàn tay đánh bại nhóm lang đầu đàn hung mãnh nhất của doanh trại. Sau đó, đứng giữa một đám ánh mắt kinh vi thiên chân, quả thực muốn sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm, người trẻ tuổi hắn liền một mông ngã ngồi xuống đất.
"Mệt chết lão tử, đã lâu không được hoạt động gân cốt sảng khoái đến như vậy". Vệ Cẩm Dương sau khi so chiêu xong cũng đã mồ hôi đầm đìa, ngồi xuống đất thở hổn hển, tùy tiện dùng tay lau mồ hôi trên mặt, trong miệng tuy là oán giận nhưng đáy mắt lại là sung sướng không thể che lấp.
Hắn thế nào có thể không cao hứng đắc ý nha? Căn bản chính là bầu trời rơi xuống bánh có nhân a! Tự mình chân chính cùng mấy vị cao thủ trong trại so chiêu, Vệ Cẩm Dương cũng xem như đối với giá trị vũ lực bình quân của bọn họ có nhận thức sơ lược, quả thực là so với trong tưởng tưởng của hắn cao hơn rất nhiều.
Thật là khiến hắn không thể không vì chuyện này mà hăng hái. Đây là tương đương với ông trời không duyên cớ liền cho hắn một chi đội ngũ đã được huấn luyện cực tốt (1) a.
Nghĩ đến cũng là, mấy vị này đều từng là thổ phỉ cường đạo thì giá trị vũ lực sao có thể thấp được? Sau này một khi ra chiến trường khẳng định có thể sản sinh ra nhiều vị mãnh tướng a.
Tuy nói toàn trại chỉ có bốn ngàn người, nhưng dụng binh quan trọng là chất lượng (2). Nếu huấn luyện tất cả trở thành đội ngũ đặc biệt như kỵ binh, lại thêm sáu ngàn người mà quản sự đã hứa hẹn thì tổng cộng sẽ được một vạn nhân mã, vẫn là dư dả.
Đến lúc đó bọn họ liền có một vạn kỵ binh. Bằng vào hắn nhiều năm tiếp thu các loại giáo dục quân sự tinh anh, thêm đại hồ ly Lâm Giản một bụng chủ ý, Vệ Cẩm Dương có lý do tin tưởng chắc chắn một vạn kỵ binh này của bọn họ chỉ cần ra trận liền có thể lấy một địch mười. Thật là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào a.
Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nên tưởng này đó.
"Nếu hết thảy đều đã an bày thỏa đáng, hiện tại còn thỉnh Chu doanh trưởng bố trí quân số, mang theo các huynh đệ cùng ta hồi quân doanh gặp mặt hai vị thiếu tướng quân còn lại đi." Hô hấp bình phục trở lại, Vệ Cẩm Dương vỗ vỗ mông đứng lên, nghiêm mặt nói.
Loại thời điểm này cho dù vui vẻ ra sao, kích động thế nào thì cũng không thể quên làm việc đứng đắn. Hắn còn phải đem này đó binh lính cùng tin tức tốt mang về chia sẻ cho Lâm đại hồ ly cùng Võ Vệ Quốc.
Đến nỗi ba vị "lão nhân" lười nhác không chí tiến thủ kia là tuyệt đối không nằm trong những người hắn cần phải nhắc đến. Dù sao bọn họ thích ăn không ngồi rồi, xoay theo chiều gió mà quá cả đời, vậy thì cứ mặc kệ bọn họ là tốt nhất.
"Lưu tướng quân, ta muốn nói rõ ràng trước, người đánh bại bọn ta là ngươi, ta cùng với một chúng huynh đệ cũng chỉ nhận một mình ngươi làm lão đại, nếu người khác muốn chúng ta nghe hắn phân phó, chúng ta tuyệt đối sẽ không thuận theo." Nghe Vệ Cẩm Dương nhắc tới người khác, khóe miệng của Chu Hiểu lại treo lên tươi cười ngạo mạn như lần đầu đối mặt, ý vị thâm trường nhìn Vệ Cẩm Dương.
"Này..." Tiếp xúc đến vẻ mặt 'ta với ngươi đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra' của Chu Hiểu, Vệ Cẩm Dương trong lòng bắt đầu suy tính lại, mặt lộ vẻ khó xử.
Kỳ thật vừa rồi liên tục tỷ thí từ người đầu tiên đến người thứ mười, Vệ Cẩm Dương đã có điểm lực bất tòng tâm, đến khi cùng Chu Hiểu đối kháng càng là tinh bì lực tẫn, khó mà nắm được phần thắng. Đến cuối cùng, sở dĩ hắn có thể thắng nguyên nhân chính là nhờ có Chu Hiểu bất động thanh sắc âm thầm nương tay (3).
Tuy rằng không biết Chu Hiểu vì sao lại giúp mình, nhưng ân tình này Vệ Cẩm Dương vẫn thuận theo tiếp nhận. Hiện tại đến lúc hắn nên báo đáp, theo đạo lý hắn phải đồng ý điều kiện của Chu Hiểu, nhưng hắn lại do dự.
Này rốt cuộc không phải là chuyện của một mình hắn mà là ba người bọn họ cùng ra sức, bọn họ phụ trách cùng đội ngũ, sao có thể dựa theo cá nhân tới phân chia đâu. Nói nữa, Lâm Giản là huynh đệ tốt của hắn, mà Võ Vệ Quốc cũng là người trượng nghĩa, vô luận là xét ở chuẩn tắc của quân nhân hay đạo nghĩa làm người, hắn đều không có cách nào đáp ứng Chu Hiểu.
"Các huynh đệ nếu đã tòng quân thì phải tiếp thu thượng cấp quản giáo. Chúng ta không còn là sơn tặc thổ phỉ mà là quân nhân, cũng không phải là đại lão mà là chiến hữu. Chuyện như vậy ta vô pháp đáp ứng, còn thính Chu doanh trưởng thứ lỗi." Vệ Cẩm Dương từ trong nhiệt huyết sôi trào thoát ra, ý thức dần dần quy về bình tĩnh, do dự hồi lâu cũng chỉ có thể cho ra một lời hồi đáp như vậy, "Nếu mọi người không làm được, ta cũng chỉ có thể nói một câu, đạo bất đồng bất tương vi mưu (4)."
Cơ hồ chỉ sau một câu nói, Vệ Cẩm Dương liền phát hiện sự tình so với bản thân hắn tưởng tượng đến còn muốn phức tạp rất nhiều, giữa hắn và người ở doanh trại này ngăn cách không chỉ bởi nguồn gốc xuất thân là quân chính quy hay quân được chiêu an mà còn bởi quan niệm khác nhau một trời một vực.
Mặc dù hắn thật sự yêu quý Chu Hiểu cùng bốn ngàn vị hãn tướng chi tài xuất thân thổ phỉ này, cũng rất muốn dốc hết sức lực đem bọn họ chiêu nạp vào đội ngũ của hắn, nhưng từ đầu tới cuối hắn cần vẫn luôn là binh lính chứ không phải sơn tặc. Nếu như bọn họ chú định không thể đảm đương binh lính chân chính... vậy thì vô luận phía trước hắn nghĩ ra sao, lại trả giá nỗ lực lớn như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích. Mục tiêu của hắn chung quy luôn là làm một tướng quân đủ tư cách mà không phải thủ lĩnh của một trại sơn phỉ.
"Chu Hiểu ta cũng không có ý tứ làm Lưu tướng quân khó xử, chẳng qua", Chu Hiểu nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ, "Chim khôn chọn cành mà đậu (5), muốn khiến chúng ta tin phục hai vị tướng quân kia, vậy thì bọn họ cũng phải giống như Lưu tướng quân ngài, đem bản lĩnh tới cho chúng ta nhìn một lần, có thể đi?"
Vệ Cẩm Dương vẫn là có chút do dự. Làm một quân nhân tiếp thu chính quy quân sự giáo dục, hắn không biết có nên đáp ứng quy tắc 'cường giả vi vương' nghe qua đậm chất giang hồ như vậy hay không, lại thế nào có thể cho phép binh sĩ dưới trướng của mình trực tiếp hướng thượng cấp tương lai khiêu khích. Hắn càng không xác định bốn ngàn vị cường đạo phỉ khí mười phần như vậy rốt cuộc có thích hợp đầu nhập vào một nơi mà làm việc gì đều phải tuân theo quy củ nghiêm ngặc như quân đội hay không.
"Còn thỉnh Lưu tướng quân dẫn đường." Vệ Cẩm Dương không nói lời nào, Chu Hiểu lại giành trước bắt đầu thúc giục, có rất có phong thái hăng hái muốn kiến thức đến hai vị thanh niên tài tuấn lần này cùng đi với Vệ Cẩm Dương từ kinh thành đến đây sẽ là người thế nào.
Vệ Cẩm Dương cuối cùng vẫn là không đành lòng từ bỏ tích tài chi tâm đối với bốn ngàn mãnh tướng tương lai này, dưới sự thúc giục của Chu Hiểu, đành phải dẫn đường đưa bọn họ hồi quân doanh.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn nhịn không được bắt đầu nói thầm, bản thân làm vậy đến tột cùng là đúng hay sai? Từ nhỏ tiếp thu nguồn giáo dục quân sự chính thống, lớn lên thì sinh hoạt trong Lưu gia quân vô cùng trung quy trung củ, hắn bỗng nhiên có điểm vô pháp tưởng tượng một vị đầu lĩnh sơn phỉ tùy tâm sở dục, không chịu câu thúc như Chu Hiểu sẽ ra sao nếu gia nhập quân doanh, nhất định sẽ vô cùng dẫn nhân chú mục đi.
Đối với bốn ngàn binh lính bị chính mình dùng giang hồ quy củ tới thu phục mà không phải quân sự giáo dục tới chiêu an, Vệ Cẩm Dương trong đầu có thể nghĩ đến đến đều là mấy loại trường hợp loạn thất bát tao.
Nếu về sau đều dựa theo Chu Hiểu yêu cầu, bốn ngàn người này đều ấn quy củ giang hồ ở quân doanh dùng nắm đấm giải quyết, vậy thì một khi bọn họ gia nhập, toàn bộ đội ngũ chẳng phải là muốn nổ tung hay sao? Mỗi ngày ẩu đả đánh nhau luận anh hùng, ai nắm tay cứng liền nghe ai,... kiểu này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề đi. Vệ Cẩm Dương bi ai phát hiện bệnh nhọc lòng của hắn lại phát tác.
Bất quá, hiện tại càng thêm làm hắn lo lắng hẳn là Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc. Chu Hiểu tên thủ lĩnh sơn phỉ này nếu muốn khiêu chiến đơn đả độc đấu, không biết hai người bọn họ có chấn trụ được hay không. Hảo đi, hắn thừa nhận Lâm Giản về phương diện võ nghệ thật ra còn cao hơn hắn, cơ bản không cần lo lắng, yên lặng chờ xem một trận ác đấu thì tốt rồi. Nhưng Võ Vệ Quốc a, huynh đệ này vừa nhìn liền thấy không giống như có thể đánh qua Chu Hiểu.
Vệ Cẩm Dương liền như vậy trong lòng bất ổn mà mang theo Chu Hiểu cùng mênh mông cuồn cuộn đội ngũ về tới quân doanh. Hắn vốn dĩ nghĩ đến sẽ phải lo lắng ngồi xem một hồi long hổ ác đấu, nào ngờ kết quả nhìn đến lại là một vở diễn nhận thân đoàn tụ ấm áp.
"Tiểu dã trư?" Ở ánh mắt đầu tiên nhìn đến Chu Hiểu, mắt đào hoa của Lâm Giản chợt có chút do dự nheo lại, nhận thấy mọi người xung quanh còn không hiểu ra sao mới bỗng nhiên toát ra một câu như vậy.
"Ngươi là?" Chu Hiểu ngược lại phải nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Giản cân nhắc hồi lâu, trong đôi mắt mới bỗng nhiên dần dần hiện ra một mạt vui sướng, "Tiểu Lâm Tử".
Bọn họ căn bản là không có lao vào đánh nhau, thực tế chứng minh Vệ Cẩm Dương hắn chính là không có việc gì, ăn no căng liền tưởng quá nhiều. Bọn họ trình diễn tuyệt đối không phải binh nhung tương kiến mà là bạn thơ ấu đã nhiều năm không gặp, vui sướng bắt đầu một hồi ôn chuyện cao hứng đến quên hết trời đất.
Sau đó, Vệ Cẩm Dương phát hiện nguyên lai Lâm đại hồ ly thích lấy tên động vật làm ngoại hiệu cho người khác là tật xấu đã có từ lúc nhỏ. Hắn nguyên lai không phải kẻ xui xẻo đầu tiên bị tên này độc hại! Ha ha ha!
Nhìn bọn họ không ngừng mặc sức hồi tưởng về thời thơ ấu, bị bắt đứng ở một bên làm nền Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể trong lòng yên lặng cảm thán một câu, thế giới này cũng thật nhỏ, nhỏ đến Lâm đại hồ ly cư nhiên gặp ngay phát tiểu.
Bởi vì khởi đầu quen biết Lâm Giản là tại kinh thành, rồi mới cùng xuất phát đến đây, hắn cơ hồ đã quên Vân Tương Thành này mới chính là cố hương của Lâm đại hồ ly.
Thật là thất sách! Sớm biết như thế, hắn nên để tên đại hồ ly này đi thu phục một trại người kia, bảo đảm không cần đánh cũng thắng. Hắn cũng không cần hao phí nhiều tinh lực như vậy a, Vệ Cẩm Dương vô cùng ảo não mà nghĩ.
"Đúng rồi, Tiểu dã trư, đây là Cừu con, là huynh đệ tốt nhất của ta ở kinh thành. Ta đời này chắc là không còn gặp được người nào so với hắn càng đơn thuần càng dễ lừa đâu." Giữa cuộc nhàn thoại, Lâm Giản ngừng lại uống ngụm trà giải khát, mới nhớ tới mà một phen kéo qua Vệ Cẩm Dương ở bên cạnh vẫn luôn tự xem mình là đảm đương phông nền.
"Đồ xú hồ ly! Ngươi gặp người liền giới thiệu lão tử kiểu này sao? Lão tử là chân hán tử, ở đâu ra cừu con? Chính ngươi mới là một con xú hồ ly." Chuyện này mà còn nhịn được thì còn gì để nói nữa, Vệ Cẩm Dương hắn cũng bạo phát rồi.
Đáng tiếc lúc này không ai có thể lý giải phẫn nộ của Vệ thiếu tướng quân, ngay cả Chu Hiểu đồng dạng bị Lâm đại hồ ly tặng cho ngoại hiệu bất nhã cũng thật sự bình tĩnh, cho dù một đinh điểm cộng minh cũng không có. Chết tiệt!
"Cái tên 'Cừu con' này thật đúng là rất chuẩn xác nha. Ta hôm qua vừa gặp hắn cũng có loại cảm giác nếu hắn mà bị người bán thì còn sẽ giúp người ta đếm tiền." Chu Hiểu bình tĩnh vuốt cằm, quét mắt xem Vệ Cẩm Dương một cái mới nói tiếp, "Bất quá, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn, trực giác liền nói cho ta hắn hẳn là một người bằng hữu đáng giá thâm giao. Ánh mắt của ngươi trước giờ vẫn không tồi."
"Đó là đương nhiên". Lâm Giản cười đến vẻ mặt thiếu đánh, ngay cả đuôi cáo đều cơ hồ muốn lộ ra ngoài.
Nhìn bọn họ hai cái ăn ý mười phần kẻ xướng người hoạ, Vệ Cẩm Dương tức giận đến nghiến răng còn vô lực phun tào. Chu Hiểu không hổ là phát tiểu của đại hồ ly, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, liền xưng tri kỷ, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa (6) mà.
~~~~~
(1)
"Huấn luyện có tố" (训练有素): được đào tạo bài bản, nghiêm ngặc.
(2)
"Binh quý tại thần tốc quý tại tinh" (但兵贵在神速贵在精): binh lính quan trọng là tốc độ, thành thạo.
(3)
"Phóng thủy" (放水): cố ý thua cuộc; cho phép gian lận; dễ dàng tha lỗi;...
i. Lấy từ việc mở một đoạn nhỏ ở kênh để cho nước chảy qua.
(4)
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu" (道不同不相为谋): không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau bàn bạc kế hoạch.
(5)
"Lương cầm trạch mộc nhi tức" (良禽择木而息): Chim khôn chọn cành mà đậu.
(6)
"Bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn" (不是一家人不进一家门): không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa nhà, những người sống cùng với nhau thì thường sẽ có điểm chung về tính khí, phong cách, sở thích,...
Sau khi hao phí không ít công phu, cuối cùng Vệ Cẩm Dương vẫn thắng được mười vị đại cao thủ kia, xem như không ném mặt mũi Vân Tương Vương cùng ngoại tổ phụ. Xem như thuận lợi thắng xong trận, hắn càng hạ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ thu phục trại thổ phỉ này.
Một đám tráng hán đã từng là thổ phỉ đều dùng ánh mắt thưởng thức cùng kính nể nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, một người còn trẻ tuổi như vậy lại có thể dễ như trở bàn tay đánh bại nhóm lang đầu đàn hung mãnh nhất của doanh trại. Sau đó, đứng giữa một đám ánh mắt kinh vi thiên chân, quả thực muốn sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm, người trẻ tuổi hắn liền một mông ngã ngồi xuống đất.
"Mệt chết lão tử, đã lâu không được hoạt động gân cốt sảng khoái đến như vậy". Vệ Cẩm Dương sau khi so chiêu xong cũng đã mồ hôi đầm đìa, ngồi xuống đất thở hổn hển, tùy tiện dùng tay lau mồ hôi trên mặt, trong miệng tuy là oán giận nhưng đáy mắt lại là sung sướng không thể che lấp.
Hắn thế nào có thể không cao hứng đắc ý nha? Căn bản chính là bầu trời rơi xuống bánh có nhân a! Tự mình chân chính cùng mấy vị cao thủ trong trại so chiêu, Vệ Cẩm Dương cũng xem như đối với giá trị vũ lực bình quân của bọn họ có nhận thức sơ lược, quả thực là so với trong tưởng tưởng của hắn cao hơn rất nhiều.
Thật là khiến hắn không thể không vì chuyện này mà hăng hái. Đây là tương đương với ông trời không duyên cớ liền cho hắn một chi đội ngũ đã được huấn luyện cực tốt (1) a.
Nghĩ đến cũng là, mấy vị này đều từng là thổ phỉ cường đạo thì giá trị vũ lực sao có thể thấp được? Sau này một khi ra chiến trường khẳng định có thể sản sinh ra nhiều vị mãnh tướng a.
Tuy nói toàn trại chỉ có bốn ngàn người, nhưng dụng binh quan trọng là chất lượng (2). Nếu huấn luyện tất cả trở thành đội ngũ đặc biệt như kỵ binh, lại thêm sáu ngàn người mà quản sự đã hứa hẹn thì tổng cộng sẽ được một vạn nhân mã, vẫn là dư dả.
Đến lúc đó bọn họ liền có một vạn kỵ binh. Bằng vào hắn nhiều năm tiếp thu các loại giáo dục quân sự tinh anh, thêm đại hồ ly Lâm Giản một bụng chủ ý, Vệ Cẩm Dương có lý do tin tưởng chắc chắn một vạn kỵ binh này của bọn họ chỉ cần ra trận liền có thể lấy một địch mười. Thật là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào a.
Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nên tưởng này đó.
"Nếu hết thảy đều đã an bày thỏa đáng, hiện tại còn thỉnh Chu doanh trưởng bố trí quân số, mang theo các huynh đệ cùng ta hồi quân doanh gặp mặt hai vị thiếu tướng quân còn lại đi." Hô hấp bình phục trở lại, Vệ Cẩm Dương vỗ vỗ mông đứng lên, nghiêm mặt nói.
Loại thời điểm này cho dù vui vẻ ra sao, kích động thế nào thì cũng không thể quên làm việc đứng đắn. Hắn còn phải đem này đó binh lính cùng tin tức tốt mang về chia sẻ cho Lâm đại hồ ly cùng Võ Vệ Quốc.
Đến nỗi ba vị "lão nhân" lười nhác không chí tiến thủ kia là tuyệt đối không nằm trong những người hắn cần phải nhắc đến. Dù sao bọn họ thích ăn không ngồi rồi, xoay theo chiều gió mà quá cả đời, vậy thì cứ mặc kệ bọn họ là tốt nhất.
"Lưu tướng quân, ta muốn nói rõ ràng trước, người đánh bại bọn ta là ngươi, ta cùng với một chúng huynh đệ cũng chỉ nhận một mình ngươi làm lão đại, nếu người khác muốn chúng ta nghe hắn phân phó, chúng ta tuyệt đối sẽ không thuận theo." Nghe Vệ Cẩm Dương nhắc tới người khác, khóe miệng của Chu Hiểu lại treo lên tươi cười ngạo mạn như lần đầu đối mặt, ý vị thâm trường nhìn Vệ Cẩm Dương.
"Này..." Tiếp xúc đến vẻ mặt 'ta với ngươi đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra' của Chu Hiểu, Vệ Cẩm Dương trong lòng bắt đầu suy tính lại, mặt lộ vẻ khó xử.
Kỳ thật vừa rồi liên tục tỷ thí từ người đầu tiên đến người thứ mười, Vệ Cẩm Dương đã có điểm lực bất tòng tâm, đến khi cùng Chu Hiểu đối kháng càng là tinh bì lực tẫn, khó mà nắm được phần thắng. Đến cuối cùng, sở dĩ hắn có thể thắng nguyên nhân chính là nhờ có Chu Hiểu bất động thanh sắc âm thầm nương tay (3).
Tuy rằng không biết Chu Hiểu vì sao lại giúp mình, nhưng ân tình này Vệ Cẩm Dương vẫn thuận theo tiếp nhận. Hiện tại đến lúc hắn nên báo đáp, theo đạo lý hắn phải đồng ý điều kiện của Chu Hiểu, nhưng hắn lại do dự.
Này rốt cuộc không phải là chuyện của một mình hắn mà là ba người bọn họ cùng ra sức, bọn họ phụ trách cùng đội ngũ, sao có thể dựa theo cá nhân tới phân chia đâu. Nói nữa, Lâm Giản là huynh đệ tốt của hắn, mà Võ Vệ Quốc cũng là người trượng nghĩa, vô luận là xét ở chuẩn tắc của quân nhân hay đạo nghĩa làm người, hắn đều không có cách nào đáp ứng Chu Hiểu.
"Các huynh đệ nếu đã tòng quân thì phải tiếp thu thượng cấp quản giáo. Chúng ta không còn là sơn tặc thổ phỉ mà là quân nhân, cũng không phải là đại lão mà là chiến hữu. Chuyện như vậy ta vô pháp đáp ứng, còn thính Chu doanh trưởng thứ lỗi." Vệ Cẩm Dương từ trong nhiệt huyết sôi trào thoát ra, ý thức dần dần quy về bình tĩnh, do dự hồi lâu cũng chỉ có thể cho ra một lời hồi đáp như vậy, "Nếu mọi người không làm được, ta cũng chỉ có thể nói một câu, đạo bất đồng bất tương vi mưu (4)."
Cơ hồ chỉ sau một câu nói, Vệ Cẩm Dương liền phát hiện sự tình so với bản thân hắn tưởng tượng đến còn muốn phức tạp rất nhiều, giữa hắn và người ở doanh trại này ngăn cách không chỉ bởi nguồn gốc xuất thân là quân chính quy hay quân được chiêu an mà còn bởi quan niệm khác nhau một trời một vực.
Mặc dù hắn thật sự yêu quý Chu Hiểu cùng bốn ngàn vị hãn tướng chi tài xuất thân thổ phỉ này, cũng rất muốn dốc hết sức lực đem bọn họ chiêu nạp vào đội ngũ của hắn, nhưng từ đầu tới cuối hắn cần vẫn luôn là binh lính chứ không phải sơn tặc. Nếu như bọn họ chú định không thể đảm đương binh lính chân chính... vậy thì vô luận phía trước hắn nghĩ ra sao, lại trả giá nỗ lực lớn như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích. Mục tiêu của hắn chung quy luôn là làm một tướng quân đủ tư cách mà không phải thủ lĩnh của một trại sơn phỉ.
"Chu Hiểu ta cũng không có ý tứ làm Lưu tướng quân khó xử, chẳng qua", Chu Hiểu nhìn về phía Vệ Cẩm Dương, trong ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ, "Chim khôn chọn cành mà đậu (5), muốn khiến chúng ta tin phục hai vị tướng quân kia, vậy thì bọn họ cũng phải giống như Lưu tướng quân ngài, đem bản lĩnh tới cho chúng ta nhìn một lần, có thể đi?"
Vệ Cẩm Dương vẫn là có chút do dự. Làm một quân nhân tiếp thu chính quy quân sự giáo dục, hắn không biết có nên đáp ứng quy tắc 'cường giả vi vương' nghe qua đậm chất giang hồ như vậy hay không, lại thế nào có thể cho phép binh sĩ dưới trướng của mình trực tiếp hướng thượng cấp tương lai khiêu khích. Hắn càng không xác định bốn ngàn vị cường đạo phỉ khí mười phần như vậy rốt cuộc có thích hợp đầu nhập vào một nơi mà làm việc gì đều phải tuân theo quy củ nghiêm ngặc như quân đội hay không.
"Còn thỉnh Lưu tướng quân dẫn đường." Vệ Cẩm Dương không nói lời nào, Chu Hiểu lại giành trước bắt đầu thúc giục, có rất có phong thái hăng hái muốn kiến thức đến hai vị thanh niên tài tuấn lần này cùng đi với Vệ Cẩm Dương từ kinh thành đến đây sẽ là người thế nào.
Vệ Cẩm Dương cuối cùng vẫn là không đành lòng từ bỏ tích tài chi tâm đối với bốn ngàn mãnh tướng tương lai này, dưới sự thúc giục của Chu Hiểu, đành phải dẫn đường đưa bọn họ hồi quân doanh.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn nhịn không được bắt đầu nói thầm, bản thân làm vậy đến tột cùng là đúng hay sai? Từ nhỏ tiếp thu nguồn giáo dục quân sự chính thống, lớn lên thì sinh hoạt trong Lưu gia quân vô cùng trung quy trung củ, hắn bỗng nhiên có điểm vô pháp tưởng tượng một vị đầu lĩnh sơn phỉ tùy tâm sở dục, không chịu câu thúc như Chu Hiểu sẽ ra sao nếu gia nhập quân doanh, nhất định sẽ vô cùng dẫn nhân chú mục đi.
Đối với bốn ngàn binh lính bị chính mình dùng giang hồ quy củ tới thu phục mà không phải quân sự giáo dục tới chiêu an, Vệ Cẩm Dương trong đầu có thể nghĩ đến đến đều là mấy loại trường hợp loạn thất bát tao.
Nếu về sau đều dựa theo Chu Hiểu yêu cầu, bốn ngàn người này đều ấn quy củ giang hồ ở quân doanh dùng nắm đấm giải quyết, vậy thì một khi bọn họ gia nhập, toàn bộ đội ngũ chẳng phải là muốn nổ tung hay sao? Mỗi ngày ẩu đả đánh nhau luận anh hùng, ai nắm tay cứng liền nghe ai,... kiểu này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề đi. Vệ Cẩm Dương bi ai phát hiện bệnh nhọc lòng của hắn lại phát tác.
Bất quá, hiện tại càng thêm làm hắn lo lắng hẳn là Lâm Giản cùng Võ Vệ Quốc. Chu Hiểu tên thủ lĩnh sơn phỉ này nếu muốn khiêu chiến đơn đả độc đấu, không biết hai người bọn họ có chấn trụ được hay không. Hảo đi, hắn thừa nhận Lâm Giản về phương diện võ nghệ thật ra còn cao hơn hắn, cơ bản không cần lo lắng, yên lặng chờ xem một trận ác đấu thì tốt rồi. Nhưng Võ Vệ Quốc a, huynh đệ này vừa nhìn liền thấy không giống như có thể đánh qua Chu Hiểu.
Vệ Cẩm Dương liền như vậy trong lòng bất ổn mà mang theo Chu Hiểu cùng mênh mông cuồn cuộn đội ngũ về tới quân doanh. Hắn vốn dĩ nghĩ đến sẽ phải lo lắng ngồi xem một hồi long hổ ác đấu, nào ngờ kết quả nhìn đến lại là một vở diễn nhận thân đoàn tụ ấm áp.
"Tiểu dã trư?" Ở ánh mắt đầu tiên nhìn đến Chu Hiểu, mắt đào hoa của Lâm Giản chợt có chút do dự nheo lại, nhận thấy mọi người xung quanh còn không hiểu ra sao mới bỗng nhiên toát ra một câu như vậy.
"Ngươi là?" Chu Hiểu ngược lại phải nhìn chằm chằm gương mặt của Lâm Giản cân nhắc hồi lâu, trong đôi mắt mới bỗng nhiên dần dần hiện ra một mạt vui sướng, "Tiểu Lâm Tử".
Bọn họ căn bản là không có lao vào đánh nhau, thực tế chứng minh Vệ Cẩm Dương hắn chính là không có việc gì, ăn no căng liền tưởng quá nhiều. Bọn họ trình diễn tuyệt đối không phải binh nhung tương kiến mà là bạn thơ ấu đã nhiều năm không gặp, vui sướng bắt đầu một hồi ôn chuyện cao hứng đến quên hết trời đất.
Sau đó, Vệ Cẩm Dương phát hiện nguyên lai Lâm đại hồ ly thích lấy tên động vật làm ngoại hiệu cho người khác là tật xấu đã có từ lúc nhỏ. Hắn nguyên lai không phải kẻ xui xẻo đầu tiên bị tên này độc hại! Ha ha ha!
Nhìn bọn họ không ngừng mặc sức hồi tưởng về thời thơ ấu, bị bắt đứng ở một bên làm nền Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể trong lòng yên lặng cảm thán một câu, thế giới này cũng thật nhỏ, nhỏ đến Lâm đại hồ ly cư nhiên gặp ngay phát tiểu.
Bởi vì khởi đầu quen biết Lâm Giản là tại kinh thành, rồi mới cùng xuất phát đến đây, hắn cơ hồ đã quên Vân Tương Thành này mới chính là cố hương của Lâm đại hồ ly.
Thật là thất sách! Sớm biết như thế, hắn nên để tên đại hồ ly này đi thu phục một trại người kia, bảo đảm không cần đánh cũng thắng. Hắn cũng không cần hao phí nhiều tinh lực như vậy a, Vệ Cẩm Dương vô cùng ảo não mà nghĩ.
"Đúng rồi, Tiểu dã trư, đây là Cừu con, là huynh đệ tốt nhất của ta ở kinh thành. Ta đời này chắc là không còn gặp được người nào so với hắn càng đơn thuần càng dễ lừa đâu." Giữa cuộc nhàn thoại, Lâm Giản ngừng lại uống ngụm trà giải khát, mới nhớ tới mà một phen kéo qua Vệ Cẩm Dương ở bên cạnh vẫn luôn tự xem mình là đảm đương phông nền.
"Đồ xú hồ ly! Ngươi gặp người liền giới thiệu lão tử kiểu này sao? Lão tử là chân hán tử, ở đâu ra cừu con? Chính ngươi mới là một con xú hồ ly." Chuyện này mà còn nhịn được thì còn gì để nói nữa, Vệ Cẩm Dương hắn cũng bạo phát rồi.
Đáng tiếc lúc này không ai có thể lý giải phẫn nộ của Vệ thiếu tướng quân, ngay cả Chu Hiểu đồng dạng bị Lâm đại hồ ly tặng cho ngoại hiệu bất nhã cũng thật sự bình tĩnh, cho dù một đinh điểm cộng minh cũng không có. Chết tiệt!
"Cái tên 'Cừu con' này thật đúng là rất chuẩn xác nha. Ta hôm qua vừa gặp hắn cũng có loại cảm giác nếu hắn mà bị người bán thì còn sẽ giúp người ta đếm tiền." Chu Hiểu bình tĩnh vuốt cằm, quét mắt xem Vệ Cẩm Dương một cái mới nói tiếp, "Bất quá, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn, trực giác liền nói cho ta hắn hẳn là một người bằng hữu đáng giá thâm giao. Ánh mắt của ngươi trước giờ vẫn không tồi."
"Đó là đương nhiên". Lâm Giản cười đến vẻ mặt thiếu đánh, ngay cả đuôi cáo đều cơ hồ muốn lộ ra ngoài.
Nhìn bọn họ hai cái ăn ý mười phần kẻ xướng người hoạ, Vệ Cẩm Dương tức giận đến nghiến răng còn vô lực phun tào. Chu Hiểu không hổ là phát tiểu của đại hồ ly, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, liền xưng tri kỷ, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa (6) mà.
~~~~~
(1)
"Huấn luyện có tố" (训练有素): được đào tạo bài bản, nghiêm ngặc.
(2)
"Binh quý tại thần tốc quý tại tinh" (但兵贵在神速贵在精): binh lính quan trọng là tốc độ, thành thạo.
(3)
"Phóng thủy" (放水): cố ý thua cuộc; cho phép gian lận; dễ dàng tha lỗi;...
i. Lấy từ việc mở một đoạn nhỏ ở kênh để cho nước chảy qua.
(4)
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu" (道不同不相为谋): không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau bàn bạc kế hoạch.
(5)
"Lương cầm trạch mộc nhi tức" (良禽择木而息): Chim khôn chọn cành mà đậu.
(6)
"Bất thị nhất gia nhân bất tiến nhất gia môn" (不是一家人不进一家门): không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa nhà, những người sống cùng với nhau thì thường sẽ có điểm chung về tính khí, phong cách, sở thích,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất