Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 81: Tinh Hồn (trung)

Trước Sau
Vệ Cẩm Dương nguyên bản cũng chỉ là ôm tâm lý may mắn muốn đi đẩy cửa thử xem, lại không ngờ rằng bên ngoài thật sự không có ai trông coi.

Chẳng lẽ mục đích căn bản của tên biến thái Thương Lãng chỉ là buộc bọn họ lâm vào một hồi bối đức loạn luân thôi sao? Vẫn là căn bản liền khinh thường bọn họ, tự tin đến mức cảm thấy bọn họ tuyệt đối không có khả năng chạy thoát? Nhìn cánh cửa chỉ cần khẽ đụng vào cũng đã tự mở toang, Vệ Cẩm Dương thật sự có chút ngu người đứng lặng tại chỗ.

Này cũng quá xem thường người đi! Cho rằng chân của bọn họ mọc ra chỉ để trang trí chứ không biết chạy trốn sao? Vệ Cẩm Dương đối với việc Vu Cổ đại giáo chủ hai lần quan trụ bọn họ lại không khóa cửa cũng không cho người trông coi cảm thấy không nói nên lời.

"Cẩm Dương, đệ hiện tại có chỗ nào không thoải mái sao?" Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ đối với tình trạng thân thể của đệ đệ nhà mình phá lệ cẩn thận, lúc này chú ý đến Vệ Cẩm Dương thần sắc có chút 'bất ổn', y không tự giác tăng thêm lực đạo trên tay đang đỡ lấy eo đối phương, vô cùng khẩn trương nhăn lại mày.

"Không có, đệ không có chỗ nào không thoải mái", lơ đãng đụng phải ánh mắt lo lắng của Vệ Cẩm Hoa dường như hắn thiếu cái tay thiếu chân gì đó, Vệ Cẩm Dương trong chớp mắt có chút tứ chi cứng đờ, "Kia cái gì... đại ca, ngươi có thể đừng dùng ánh mắt này xem đệ được không? Đệ cảm thấy có điểm hoảng a."

Vệ Cẩm Dương hiện tại sau khi đứng lên, phía dưới trừ bỏ có chút dư vị giống như ngược hướng táo bón, cùng với cảm giác không khỏe bởi thứ gì đó như có như không trơn trượt theo đùi chảy xuôi ra tới... thì cũng không có gì khác lạ. So với này đó, sự quan tâm săn sóc của Vệ Cẩm Hoa mới chân chính là ngọn nguồn khiến hắn xấu hổ. Hắn cũng không phải nữ nhân yếu đuối, Vệ Cẩm Hoa cần thiết phải cẩn thận như vậy sao?

Dĩ vãng nhìn Vệ Cẩm Hoa như vậy hắn cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng hôm nay nhìn lại thì thấy thế nào cũng có điểm không được tự nhiên. Không biết là nhân tố tâm lý của chính hắn vẫn là thái độ của đại ca hắn thật sự xảy ra biến hóa vi diệu, tóm lại tên thô nhân như hắn lại bỗng dưng sinh ra không ít biệt nữu.

Nhìn đến Vệ Cẩm Dương thái độ hơi có vẻ lảng tránh, thậm chí cự tuyệt y thân cận, Vệ Cẩm Hoa trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng y cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể thật cẩn thận ẩn giấu nùng liệt trong ánh mắt đồng thời thu liễm cảm xúc của chính mình, tận lực ôn nhu nói, "Vậy đệ hiện tại còn có thể tự mình đi đường sao?"

"Đương nhiên có thể." Vệ Cẩm Dương cử động thân thể, muốn từ trong ôm ấp mang tính kiềm chế của Vệ Cẩm Hoa giãy giụa ra một khe hở, hắn có chút mâu thuẫn mà cố ý lảng tránh sự săn sóc của y, chém đinh chặt sắt đáp lời.

Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên phát hiện từ lúc phát sinh chuyện đó về sau, bản thân hắn đã vô pháp nhìn thẳng vào ánh mắt ấm áp cùng ôn nhu che chở vô cùng tinh tế của đại ca nhà hắn, thật sự là quá biệt nữu a. Hắn cảm thấy không thoải mái mà tự mình nhắc nhở chính mình phải trốn tránh Vệ Cẩm Hoa.

Giờ này khắc này, đối với Vệ Cẩm Dương mà nói, so với quan tâm săn sóc của Vệ Cẩm Hoa, có lẽ một câu đại loại như "không sao, đứng lên liền hảo" mà từ nhỏ đến lớn mấy vị trưởng bối vẫn luôn nói với hắn, cùng với phương pháp thô dưỡng của bọn họ mới là điều mà hiện tại hắn yêu cầu nhất.

Vệ Cẩm Hoa thấy hắn lảng tránh nên cũng thức thời không hề nhiều lời, chỉ là vẫn đi bên cạnh hư đỡ, đề phòng hắn ngã xuống. Hai người bọn họ cứ như vậy chọn đại một phương hướng bắt đầu đi ra ngoài, dọc theo đường đi một câu cũng chưa nói, chỉ một mực cúi đầu nhìn đường, không khí lại một lần nữa trở nên im lặng quỷ dị.

Hiện tại đối với hai người đã phát sinh quan hệ vô cùng xấu hổ như bọn họ mà nói, có lẽ yên lặng bình tĩnh một thời gian, lại lần nữa tìm về địa vị của chính mình mới là lựa chọn tốt nhất.

Hai người liền như vây trầm mặc đi hết một đoạn đường, điều may mắn là toàn bộ lộ trình đều vô cùng thông suốt, không gặp phải bất kỳ tên giáo chúng tuần tra hay canh gác nào. Tiến độ thuận lợi như vậy khiến Vệ Cẩm Dương đều có điểm không dám tin tưởng, đây là vận khí của bọn họ đã biến tốt hay là do Thương Lãng cố tình a?

Dù sao cũng không lo nhiều được như vậy, Vệ Cẩm Dương đi theo Vệ Cẩm Hoa tiếp tục mặc không hé răng mà vòng đi vòng lại bảy tám lần, cũng không biết là vòng đến chỗ nào ở cái địa phương trời xa đất lạ này. Đang lúc Vệ Cẩm Dương đang do dự suy nghĩ muốn hỏi đại ca nhà hắn một tiếng, rốt cuộc y có nhận thức đường đi hay không, hai người liền bỗng nhiên không hẹn mà cùng dừng lại.

Cũng không phải đá lở chặn đường gì, mà là bởi vì cách chỗ bọn họ đang đứng thật xa nằm rạp một đám Vu Cổ Thần Giáo giáo đồ... không phải đã chết nhưng bộ dáng cũng bị thương rất nặng, căn bản là đứng dậy không nổi.

Đáng chú ý hơn là ở giữa không trung còn có hai cổ lốc xoáy thật lớn, tốc độ xoay tròn nhanh đến mức dùng mắt thường không thể xem rõ trạng huống, đang kịch liệt va chạm. Vệ Cẩm Dương tuy rằng so với mấy vị giang hồ nhân sĩ tinh thông võ học cao thâm thì chỉ coi như biết được một ít công phu quyền cước thô thiển nhưng hắn cũng vẫn có thể nhìn ra được nơi đó hẳn là có hai tên võ lâm cao thủ đang ở bên cạnh vận tác.

Tình hình này là Vu Cổ Thần Giáo đụng phải kẻ địch tới đánh lén trả thù? Vẫn là trong truyền thuyết được tôn xưng thiên hạ đệ nhị cao thủ vị kia tới cửa cứu viện bọn họ? Chỉ dựa vào một người liền có thể thiếu chút nữa đem cả một phân đà của giáo phái người ta quét sạch... xem trận thượng này hẳn là khả năng Tinh Hồn đến đây có vẻ khá lớn đi. Vệ Cẩm Dương vuốt cằm, nhìn trận giao đấu mà hắn đều thấy không rõ cảnh tượng cụ thể ở xa kia, âm thầm ở trong lòng phân tích cùng phỏng đoán.

Đối mặt với biến cố đột ngột phát sinh như vậy, Vệ Cẩm Hoa lại thuần thục trưng ra phong cách nhất quán của y, bất động thanh sắc gợn sóng bất kinh, mang theo Vệ Cẩm Dương vòng đến phía sau một mảnh cây cối để che giấu thân mình, đồng thời càng thuận lợi quan khán đánh giá chiến cuộc trước mắt.



Đáng tiếc Vệ Cẩm Dương còn xem chưa đã ghiền thì trận chiến bên kia liền đã kết thúc... Hai dòng khí xoay vòng đồng thời dừng lại, một tên trong đó bị bắn ngược về phía sau, đi theo một quỹ đạo đường cong mà ngã văng ra ngoài. Vệ Cẩm Dương loáng thoáng có thể dựa trên y phục mà đoán ra kẻ bị vứt ra kia đúng là tên giáo chủ mấy hôm trước lên sân khấu còn là dáng vẻ huyễn khốc cuồng bá duệ đến bạo tạc, đại biến thái Thương Lãng.

Chứng kiến toàn bộ hắc lịch sử này của đại giáo chủ, Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn (1), giang hồ võ lâm quả nhiên là thế giới mà loại tay mơ như bọn họ tuyệt đối vô pháp với tới. Một đám cường hãn như vậy đã không thể lấy nhân loại bình thường để so sánh, khó trách không đi tranh giành danh lợi phú quý chỉ theo đuổi thiên hạ đệ nhất. Sức chiến đấu của người bình thường trong mắt bọn họ căn bản chính là cặn bã, còn chưa đủ người ta nhét kẻ răng đâu.

"Tinh Võ phán quan không hổ là thiên hạ đệ nhị cao thủ, là phụ tá đắc lực của Du Ly quỷ chủ a. Thật sự lợi hại tới rồi cực hạn, không biết võ công của tôn chủ các ngươi có thật sự so với ngươi còn cao hơn?" Thương Lãng bị dòng khí thẳng tắp đánh vào thật sâu trên tường, mở miệng phun ra một búng máu nhưng vẫn mặt không đổi sắc nhìn kẻ đối lập, thậm chí còn có tâm tư trào phúng cười nói móc đối phương.

Người đứng đối diện hắn một thân hắc y, liền tóc cùng ánh mắt đều là đen, không nhìn kỹ còn sẽ làm người cảm thấy y đã cùng một mảnh ám dạ xung quanh hòa làm một thể. Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi trên gương mặt càng đem dung mạo của y làm nổi bật đến phá lệ góc cạnh rõ ràng, khuyết điểm duy nhất trên gương mặt tuấn mỹ vô trù này chỉ có thể là nó không có một tia biểu tình, tựa như một khối điêu khắc hoàn mỹ.

Đến khi có thể nhìn rõ dung mạo của Tinh Hồn, Vệ Cẩm Dương trong một khắc bị chấn động thật sâu. Tuy nhiên loại chấn động này không phải bởi vì dung mạo tựa như điêu khắc hay võ công siêu phàm thoát tục của y mà là bởi vì hắn bỗng nhiên phát hiện ra Tinh Hồn phán quan trong truyền thuyết cư nhiên lại giống hệt... tiểu hoàng thúc của hắn, này con mẹ nó là một người chứ còn giống hệt cái quỷ gì. Hắn bị sự thật này hung hăng chấn kinh rồi.

Hắn vẫn luôn biết Vệ Minh Lãng từ nhỏ đã đi theo cao nhân trong chốn võ lâm học nghệ, cũng vẫn luôn biết võ công của y rất cao cường, nhưng chưa từng nghĩ tới y sẽ là Du Ly võ phán, càng không nghĩ tới võ công của y đã đạt tới độ cao biến thái như vậy. Ở trong mắt hắn, Vệ Minh Lãng vẫn luôn là cái diện than cộng thêm cháu trai khống, có đánh chết hắn cũng không thể đem y liên tưởng đến một trong những đầu mục sát thủ tà mị cuồng quyến của đại tổ chức vai ác Du Ly Quỷ Vực a.

Bọn họ làm thúc chất nhiều năm như vậy, ngày tháng hắn cọ ăn cọ uống ở Vân Tương Vương phủ cũng không tính thiếu, vì cái gì hắn trước nay đều không biết được tầng thân phận này, cũng không biết võ công của Vệ Minh Lãng đã cao thâm đến nông nỗi đó? Mà càng làm hắn giận sôi chính là thằng nhãi Vệ Cẩm Hoa xưa nay nhìn như không hề cùng Vệ Minh Lãng có giao tế lúc này nhìn biểu cảm tựa như cái gì cũng đều biết rõ, chuyện này kêu hắn làm hoàng chất kiêm biểu đệ sao mà chịu nổi, làm sao chịu nổi hả?

Vừa mới biết được sự thật này hắn thực sự có chút thương tâm nho nhỏ, nhưng sau khi nghĩ đến Vệ Cẩm Trình khả năng cũng không biết liền nháy mắt cảm thấy cân bằng trở lại.

"Này đó chẳng lẽ rất quan trọng sao?" Tinh Hồn lúc này ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm phân cho Thương Lãng, ngay cả thanh âm phát ra liền cũng lạnh băng giống như biểu cảm của y.

"Thật là không quan trọng a", Thương Lãng sờ soạng vết máu trên khóe môi, tựa hồ phát hiện cái gì mà lơ đãng nhìn lướt qua phương hướng nơi Vệ Cẩm Dương đang ẩn nấp, lại có thâm ý khác mà quay đầu lại nói, "Bổn tọa nói qua phải dùng Vân Mạch tới trao đổi Tử Vân quốc Thái tử điện hạ tôn quý cùng Nhị hoàng tử, như vậy, Vân Mạch hiện tại đang ở nơi nào đâu?"

Trong một thoáng bị ánh mắt Thương Lãng đảo qua kia, Vệ Cẩm Dương đang cùng Vệ Cẩm Hoa ẩn mình sau thân cây chợt cả trái tim đều căng chặt đến gắt gao, thiếu chút nữa liền phải nhảy ra ngoài, hắn chỉ sợ một cái hô hấp không cẩn thận liền sẽ gây rắc rối cho tiểu hoàng thúc.

"Vân Mạch nói y cũng không muốn gặp các hạ. Du Ly lần này cho dù có sai trước, cũng hy vọng các hạ có thể vì hai giáo hòa thuận yên ổn, đến đây liền kết thúc đi. Tổn thất của quý giáo cũng sẽ từ Du Ly gánh vác." Nói ra những lời này, Tinh Hồn so ngày thường nhìn đến còn lạnh lùng hơn rất nhiều, tựa như tên của y, thật sự chỉ là một khối hồn phách cực kỳ băng lãnh thuộc về tinh tú trong đêm tối, hiện rõ bản sắc của người trong chốn võ lâm giang hồ.

"A, gánh vác? Các ngươi có thể gánh vác được sao? Thứ y lừa gạt chính là tình cảm của bổn tọa, các ngươi muốn dùng cái gì tới gánh vác?" Thương Lãng nói xong liền từ trên mặt đất đột ngột bắn lên, thân thể phản phất hóa thành một đạo bạch quang hướng về địa phương hai huynh đệ Vệ Cẩm Dương đang ẩn nấp mà bay tới.

Chỉ có điều Tinh Hồn phản ứng tựa hồ so với hắn còn nhanh, trong lúc Vệ Cẩm Dương còn không kịp thấy rõ trước mắt phát sinh cái gì, y đã hóa thành một đạo hắc ảnh đuổi theo Thương Lãng, ở ngay khi hắn còn chưa kịp chạm tới một người trong hai huynh đệ bọn họ thì kiếm quang chợt lóe đã đem hắn đánh rớt xuống đất.

"Hai vị điện hạ có sao không?" Tinh Hồn một bước tiến đến thu hồi kiếm, đồng thời đứng chắn ở trước người của Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa.

"Không sao, không sao, có tiểu hoàng thúc ở đây chúng ta như thế nào sẽ có chuyện đâu?" Cho dù thấy không rõ vừa mới xảy ra cái gì, Vệ Cẩm Dương vẫn thập phần kích động thưởng thức xong trận quyết đấu này, chân chính do các vị đại lão thuộc hàng đỉnh cao trong chốn võ lâm ra tay a, hắn chỉ cảm thấy huyết mạch trên dưới toàn thân sôi trào đến không kiểm soát được.

Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn đứng lên reo hò, tiểu hoàng thúc quả thực quá soái, quá khốc, quá cuồng bá a! Này cũng quá lợi hại rồi, lúc sau về nhà hắn nhất định phải ôm đùi cầu Vệ Minh Lãng trừu ra chút thời gian đơn độc chỉ điểm võ công cho hắn, liền tính vào không được giang hồ thì trên chiến trường hay sinh hoạt cũng nhất định được lợi không ít a.

"Tiểu Dương", thấy đệ đệ nhà mình thập phần kích động còn tràn ngập sùng bái dùng một đôi mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn Tinh Hồn, Vệ Cẩm Hoa trong lòng bỗng nhiên có điểm hụt hẫng, không tự chủ được liền cầm lấy tay hắn.



Cho dù là khi còn nhỏ, Vệ Cẩm Dương cũng chưa từng dùng loại ánh mắt này xem y lần nào đâu.

"Lợi dụng cùng đánh lén hai người căn bản không biết võ công tới uy hiếp đối phó Du Ly, thủ đoạn này của các hạ không khỏi quá mức ti tiện rồi." Sau khi xác nhận hai huynh đệ đều không có việc gì, Tinh Hồn lần nữa chuyển ánh mắt hướng về phía Thương Lãng giờ phút này đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất còn nôn ra thêm một miệng máu tươi.

Vu Cổ đại giáo chủ hiện tại, ngay cả mặt nạ cũng bị kiếm khí vừa rồi của Tinh Hồn chém thành hai nửa, có vẻ thập phần chật vật. Chỉ là khí phách của hắn vẫn không hề suy giảm, thậm chí biểu cảm trên mặt càng thêm điên cuồng.

"Ha ha ha! Ta ti tiện? Vậy Du Ly của các ngươi lại tính thứ gì đâu? Phái Vân Mạch giả dạng tới tiếp cận ta, lợi dụng ta để đánh cắp Tục Mệnh Cổ bảo vật trấn giáo của bọn ta, các ngươi còn có thể quang minh chính đại chỗ nào đâu?" Thương Lãng cười đến cuồng loạn, trào phúng cùng hận ý trong mắt đã không cần nói cùng có thể nhìn ra.

Mà lúc này Vệ Cẩm Dương rốt cuộc cũng minh bạch nguyên nhân khiến vị đại giáo chủ này vẫn luôn mang mặt nạ gặp người.

Nửa gương mặt bên phải của hắn là tác phẩm điêu luyện sắc sảo hoàn mỹ đến không có một chút tì vết, nhưng nửa gương mặt bên trái của hắn lại tràn đầy những vết sẹo dữ tợn giống như bị liệt hỏa thiêu đốt lưu lại, xấu xí đến khiến người buồn nôn. Chính là hai phần dung mạo hoàn toàn tương phản lại vô cùng quỷ dị kết hợp lại trên gương mặt của hắn.

Vệ Cẩm Dương nháy mắt có điểm đồng tình vị đại giáo chủ này. Không biết hắn đã tao ngộ phải chuyện gì, cũng quá bất hạnh đi? Mặt bị thiêu đốt thành như vậy thì lúc đó phải có bao nhiêu đau đớn a. Cuối cùng thật vất vả tìm được một người hắn có thể đặt ở trong lòng cũng không chê hắn mặt, thế nhưng cuối cùng mới phát hiện người này chỉ là mật thám do đối thủ phái đến nhằm lấy đi đồ vật quý trọng của hắn.

"Giáo chủ phu nhân vốn dĩ tâm mạch có tàn khuyết, lại gặp đúng lúc lâm bồn, mệnh ở sớm tối. Tục Mệnh Cổ chính là loại dược liệu quan trọng nhất trong phương thuốc có thể cứu phu nhân, giáo ta từng không ngừng một lần có ý dùng biện pháp hòa bình hướng quý giáo mua cổ, lại liên tục bị cự tuyệt. Thời gian cấp bách, vì tính mạng của phu nhân nên chúng ta cũng chỉ có thể ra hạ sách này." Tinh Hồn giọng nói tuy lạnh băng, trên mặt cũng không khỏi nhiều ra một tia áy náy, "Về tổn thất của quý giáo, giáo ta nhất định gấp mười lần dâng trả. Tục Mệnh Cổ cũng đang được Dược Tọa của giáo ta nghiên cứu chế tạo, sau khi thành công tất nhiên lập tức dâng trả lại quý giáo."

"Ngươi cho rằng bổn tọa sẽ để ý mấy chỉ sâu không đáng tiền này sao? Bổn tọa muốn chỉ có Vân Mạch. Nếu các ngươi có thành ý liền đem Vân Mạch trả lại cho bổn tọa, nếu không, chỉ cần bổn tọa còn sống trên đời một ngày liền khiến các ngươi một ngày không thể sống yên ổn." Hai tròng mắt Thương Lãng lúc này đã cơ hồ muốn xuất huyết.

"Nếu là mười ngày trước các hạ nói ra lời này, ta nhất định sẽ tùy thời xin đợi các hạ chỉ giáo, nhưng hiện tại chỉ sợ là không được." Tinh Hồn thanh âm vẫn như cũ không hề dao động.

"Ngươi muốn giết ta?" Thương Lãng híp mắt đánh giá Tinh Hồn, âm thầm vận nội công, quyết tâm dùng hết toàn lực lại đánh trả một lần. Không thể kéo theo Vân Mạch đồng quy vu tận, hắn tuyệt đối không cam tâm, không cam lòng cứ như vậy mà chết.

"Người các hạ bắt cóc chính là Tử Vân hoàng triều Thái tử cùng hoàng tử, ta không có quyền xử trí các hạ. Tử Vân quan binh đang trên đường tới đây, các hạ tuy là giáo chủ của Vu Cổ Thần Giáo lại cũng là dân chúng của Tử Vân, nếu đã phạm phải án kiện thì tự nhiên sẽ có Tử Vân pháp luật trừng phạt." Tinh Hồn vẫn luôn công tư phân minh, không thoái thác trách nhiệm, "Đến nỗi bồi thường cho quý giáo, ta vẫn sẽ đưa đến tay các vị trưởng lão của quý giáo."

"Giả nhân giả nghĩa", đối với Tinh Hồn trong lời nói đều tỏ ra ân oán phân minh, Thương Lãng lại khinh thường cười nhạo.

Tác giả có lời muốn nói: Càng ngày càng lười biếng ta.

~~~~~

(1)

"Cường trung tự hữu cường trung thủ" (强中自有强中手): trong số những kẻ mạnh tự sẽ có kẻ này mạnh hơn kẻ khác, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn.

i. Người Việt mình thì có câu "Núi này cao còn có núi khác cao hơn", hoặc gần gần câu "Vỏ quý dày có móng tay nhọn" (câu này nhấn mạnh sự áp chế, "trị được" hơn là so sánh cao thấp).

i. Tiếng Anh có idiom gần nghĩa là "Diamond cut diamond".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau