Chương 85: Phân ly (hạ)
C84. Phân ly (hạ)
2022.08.22 ~ 2022.08.24
Vệ Cẩm Dương đứng ở trên phiến thổ địa đã tạm thời mất đi âm thanh chiến hỏa lại không mất đi hình ảnh chém giết, còn như cũ tràn ngập mùi máu tươi, hoang tàn gần như phế tích.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đã không còn sục sôi ý chí chiến đấu khi quyết định đến biên quan, càng không còn tham vọng nổi danh gì đó, mà chỉ có mỏi mệt cùng nản lòng (1) như thế nào cũng xóa không xong, tan không được.
Loại tình huống này là từ khi nào bắt đầu đâu? Xộc vào mũi là mùi mồ hôi của chính mình, của chiến mã, còn có mùi tanh tưởi của máu tươi,... Vệ Cẩm Dương bị động ngửi thứ hương vị hỗn hợp cổ quái này, có chút thất thần.
Có lẽ, hắn từ ngày đầu tiên bước lên chiến trường, đắm chìm trong đầy trời huyết tinh cũng đã bị gieo vào lòng thứ cảm xúc ngưng trọng cùng mệt tâm như vậy rồi.
Sau đó, theo thời gian tích lũy, ở giữa cái chốn tu la tràng này, thứ cảm xúc ấy chậm rãi nảy mầm, chậm rãi đem hắn của trước đây từng chút từng chút đánh nát, thẳng đến có một ngày hắn rốt cuộc tìm không thấy vị thiếu tướng quân vô tâm vô phổi, nhiệt huyết sôi trào ngóng trông có thể ra chiến trường vẫn luôn ở trong con người mình.
Bởi vì chưa từng trải qua chân chính chiến loạn, Vệ Cẩm Dương trước kia vô pháp biết được chiến tranh so với trong tưởng tượng của hắn còn tàn khốc cùng huyết tinh gấp trăm ngàn lần. Hắn cơ hồ mỗi ngày đều chỉ có thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ mà hắn quen thuộc hoặc có vài lần gặp mặt từng người từng người ngã xuống ngay bên cạnh hắn. Mỗi ngày trôi qua đều có vô số sinh mệnh tươi sống cứ như vậy mà kết thúc ở trước mắt hắn, khiến hắn một mình ở trong đêm tối không biết bao nhiêu lần bị ác mộng bừng tỉnh.
Hắn mơ thấy chiến trường máu chảy đầm đìa, mơ thấy các tướng sĩ huyết nhục mơ hồ cố sức bắt lấy tay hắn, chất vấn hắn vì cái gì không cứu bọn họ, vì cái gì để cho một đám hoàng thân quý tộc chỉ biết hưởng lạc có thể yên ổn tiêu xài hoang phí mà những kẻ bần hàn như bọn họ lại phải trả giá máu tươi cùng sinh mệnh của chính mình.
Mặc dù Vệ Cẩm Dương trong lòng biết rõ hết thảy đều là bản thân hắn tự phán đoán ra tới nhưng vẫn không tránh được bị những câu hỏi này phá giảo tâm trí không thể an bình. Hắn nhịn không được trong lòng muốn chém chết chính mình của kiếp trước, thậm chí còn bởi vì từng nghĩ đến dùng cái danh vị tướng quân để tiếp tục ăn chơi trác táng mà chán ghét chính mình.
Tuy rằng suy nghĩ này không gây ra thương tổn gì cho thân thể nhưng lại đánh một đòn vô cùng nghiêm trọng vào sâu trong tinh thần của hắn. Vệ Cẩm Dương bắt đầu cho rằng chính mình đang hoàn trả lại nợ máu mà kiếp trước lẫn kiếp này thiếu hạ, hắn ở trên chiến trường cơ hồ dùng hết toàn lực, dường như không muốn sống nữa mà chém giết, nửa điểm cũng không bận tâm thương tiếc thân thể của chính mình.
Ngay cả mấy người Lâm Giản, Chu Hiểu cùng Dược Tọa đều từng bị trạng thái giết đỏ mắt của hắn làm cho kinh hãi, nhưng khuyên can thế nào cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục liều mạng, chỉ có thể âm thầm may mắn mạng của hắn vẫn còn rất lớn.
Cũng chính nhờ tư thái chiến đấu không muốn sống này của hắn mà cái tên Lưu Dương cũng liền từ đây bắt đầu truyền lưu, không chỉ trong nội bộ Tử Vân binh lính mà còn ở trong miệng của đám man di từng bị hắn đánh chạy. Cùng với Vệ Cẩm Dương trổ hết tài năng còn có đội ngũ đặc biệt do hắn thân thủ huấn luyện. Đội ngũ này dựa theo thực lực cùng sở trường mà chia làm mười hai chi đội, sau đó quả nhiên là không phụ sự kỳ vọng, nhiều lần lập được chiến công hiển hách, bị quân địch xưng là Phong Hỏa Kỵ.
Hãn tướng Lưu Dương cùng Thập Nhị Lộ Phong Hỏa Kỵ của hắn, cái danh xưng này cũng bắt đầu theo chiến trường truyền về hai bên quốc nội, thậm chí có xu thế lan xa đến toàn bộ ngũ quốc.
Ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian, Vệ Cẩm Dương đã trưởng thành, trở thành một viên hãn tướng có thể chấn trụ ngoài sa trường, ngay cả Vạn Trọng Sơn cũng phải tự mình triệu kiến hắn, thậm chí còn nói đợi đại quân chiến thắng trở về nhất định sẽ bẩm tấu Thánh thượng luận công ban thưởng, cực lực nêu tên hắn, giúp hắn sau này nổi danh.
Nhưng tất cả mấy thứ này sớm đã không phải là điều Vệ Cẩm Dương nghĩ tới. Hắn hiện tại chỉ muốn có một cái thái bình thịnh thế, một quốc gia không còn chiến loạn có thể cho bá tánh an cư lạc nghiệp, giúp các huynh đệ đã hy sinh có thể yên tâm an giấc. Nhưng mong ước nhỏ nhoi này thật sự có thể trở thành hiện thực sao? Vệ Cẩm Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân lại cũng không dám đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Đứng ở giữa chốn sa trường tràn ngập huyết tinh cùng tàn khốc, hắn không thể không thừa nhận cho dù là hoàng tử của cường quốc đứng thứ hai trong thiên hạ thì bản thân hắn cũng nhỏ bé hèn mọn như một con kiến mà thôi. Chỉ dựa vào hắn cùng mấy vị huynh đệ thì làm sao biết được có đủ sức hoàn thành hay không...
Nhưng cho dù biết rõ sự thật là như thế, hắn cũng thề phải dùng hết toàn lực mà chiến. Hiện tại, bảo hộ quốc gia, vì nước vong thân đã là điều duy nhất hắn có khả năng thay thế các huynh đệ đã qua đời thực hiện.
"Vệ Quốc, ngươi quả nhiên lại ở chỗ này." Vệ Cẩm Dương thoáng hoàn hồn, cuối cùng cũng nhớ lại mục đích ban đầu khi hắn quay lại chiến trường. Hắn vài bước hợp thành một bước nhanh chóng đi đến một phương hướng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của thanh niên thật thà chất phác đang ngồi cúi đầu giữa đống phế tích.
"Lưu tướng quân, ngài đã tới." Võ Vệ Quốc đứng lên, qua loa dùng tay lau đi lệ quang lập lòe nơi khóe mắt, thu liễm cảm xúc gần như ai điếu tang thương trên gương mặt, quay đầu nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.
Nhìn vị hán tử lưng hùm vai gấu giờ phút này lại lộ ra biểu cảm vô cùng yếu ớt, Vệ Cẩm Dương nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải mặc không lên tiếng xoay người đi, tâm tình ngưng trọng cùng Võ Vệ Quốc nhìn về nơi xa, mảnh đất này chính là nơi các tướng sĩ của Tử Vân bọn họ đã từng chém giết, cũng từng hy sinh.
Những người ở chỗ này ngã xuống đều là huynh đệ đã cùng nhau tắm máu chiến đấu, nếu phải vì họ ai điếu thì làm sao chỉ có Võ Vệ Quốc một người đâu? Toàn bộ quân doanh, thậm chí toàn bộ Tử Vân quốc đều hẳn là vì các tướng sĩ đã hy sinh thân mình mà ai điếu tưởng niệm.
Vệ Cẩm Dương lặng im hồi lâu đứng nhìn phiến thổ địa đã bị máu tươi của vô số tướng sĩ nhuộm thành màu đỏ, tâm tình ngưng trọng lại không sao giảm bớt, ngay cả âm thanh nói ra cũng tựa hồ bị chốn chiến địa hoang vu này nhiễm lên một tầng tang thương, "Vệ Quốc, ngươi không cần quá mức tự trách. Kỳ thật ngươi đã làm được thực tốt, ta tin tưởng các huynh đệ trên trời có linh cũng nhất định không hy vọng ngươi một cái thiếu tướng quân mỗi ngày đều ở chỗ này vì bọn họ mà không ngừng trách móc chính mình."
Ở trên sa trường, bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy huynh đệ một khắc trước còn đang cùng mình kề vai chiến đấu chỉ chớp mắt liền chết ở trước mặt mình, dùng máu tươi nhiễm hồng mặt đất để bảo vệ thành luỹ phía sau lưng. Mỗi một người còn sống, bao gồm chính Vệ Cẩm Dương, nội tâm đều không hề yên ổn, mà người rõ ràng không thể thoát khỏi bóng ma của chiến trường nhất có lẽ chính là Võ Vệ Quốc, vị hán tử nhìn qua thập phần mạnh mẽ cùng thô tâm đại ý.
Mà biểu hiện rõ nhất của điều này chính là mỗi ngày Võ Vệ Quốc đều sẽ đứng ở trên chiến trường phát ngốc, cho dù đã tạm kết thúc một ngày chém giết thì cũng không hề bận tâm vết thương trên người, một mình đứng lặng ở chỗ này, trong lòng ai điếu những huynh đệ đã hy sinh.
Trạng thái nghiêm trọng đến mức này, Vệ Cẩm Dương không thể mặc kệ hắn cứ tiếp tục hãm sâu vào bóng ma như vậy. Hiện giờ chiến cuộc chưa bình ổn, sa trường phía trước càng là trải rộng sát khí, Tử Vân không nên lại vô duyên vô cớ tổn thất một viên mãnh tướng chỉ bởi vì tinh thần hỏng mất. Vậy nên cho dù bản thân vội đến cơ hồ liền một khe hở để thở dốc cũng không có, hắn vẫn cố gắng rút ra thời gian để khuyên can một chút người chiến hữu đã cùng hắn rời kinh thành xa phó biên quan.
"Lưu tướng quân, ta lúc trước cũng nói như vậy để khuyên giải chính mình..." Nhắc tới những huynh đệ đã qua đời, cảm xúc của Võ Vệ Quốc lại kích động lên, khuôn mặt ngăm đen lại lần nữa phiếm ra lệ quang, cơ hồ là nghẹn ngào lên tiếng, "Chính là... ta trước sau vẫn làm không được. Chỉ cần ta vừa chợp mắt liền sẽ mơ thấy những huynh đệ đã chết đi đó, trơ mắt nhìn bọn họ ở dưới lưỡi đao của quân giặc giãy giụa đổ máu mà bản thân ta lại nỗ lực thế nào cũng không cứu được bọn họ."
Nghe Võ Vệ Quốc nói đến thương tâm như thế, lại ở trên một mảnh chiến địa bị máu nhuộm hồng, Vệ Cẩm Dương cũng không ngăn được trong lòng lại bị gợi lên bi ai đau xót. Những huynh đệ đó đều giống như người nhà của bọn hắn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, gặp nhau còn sẽ trêu chọc vài câu, như thế nào liền lập tức không có đâu? Hỏi bọn hắn làm sao không khổ sở được đây?
Vệ Cẩm Dương cảm xúc dâng trào nhưng lại kìm nén không nói một lời, chỉ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Võ Vệ Quốc, im lặng nghe hắn nói hết cảm xúc trong lòng. Cùng là một người nam nhân, hắn minh bạch giờ phút này điều mà Võ Vệ Quốc yêu cầu nhất chỉ là một người có thể lắng nghe mà thôi.
"Có đôi khi ta thật sự hy vọng liền cùng bọn họ chết đi, không nghĩ tiếp tục sống tạm trên đời này. Lưu tướng quân, ngài nói xem ta vì cái gì còn muốn lưu lại đâu?" Võ Vệ Quốc ôm đầu ngồi xổm xuống, thanh âm nức nở nói, "Đại chiến vừa nổ ra, ta đáp ứng nhất định sẽ mang những huynh đệ đó bình an trở về, nhưng ta lại không thể bảo vệ bọn họ. Bọn họ từng người đã chết nhưng ta lại vẫn còn sống, chuyện này không phải quá nực cười sao?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, này căn bản không phải ngươi sai. Chiến trường vô tình, ta tin tưởng tất cả huynh đệ đều biết ngươi đã tận tâm tận lực." Vệ Cẩm Dương nhăn lại giữa mày, dùng tay đè đè đầu vai của Võ Vệ Quốc, nhất thời thế nhưng không biết nên an ủi hắn thế nào, "Vì Tử Vân, vì sở hữu huynh đệ, mong ngươi không cần dằn vặt chính mình như vậy."
"Lưu Dương, ngươi biết không? Sáng hôm qua khai chiến, ta đã mất hai mươi cái huynh đệ, suốt hai mươi người a. Bọn họ đều là bởi vì bảo hộ ta cái này tướng quân mới có thể chết, chính là ta đã hại bọn họ. Vương Nhị nhà hắn tức phụ vừa bước qua cửa, Triệu Cường con hắn chỉ mới trăng tròn, còn có Tiểu Tiền, Tiểu Tiền chính hắn vẫn là cái nhãi con chưa hiểu sự đời a,..." Võ Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Dương, cơ hồ khóc không thành tiếng, một đôi mắt cũng đỏ đến sắp nhỏ máu.
"Nếu ngươi biết bọn họ là vì ngươi mà chết, vậy ngươi hẳn là càng phải vì bọn họ mà tiếp tục sống sót. Đội ngũ của chúng ta tử thương đã xem như rất ít, đặc biệt là chi đội ngũ do ngươi chỉ huy." Vệ Cẩm Dương trong mắt lúc này vô cùng nghiêm túc, nhìn Võ Vệ Quốc đã sắp hỏng mất, từng chữ hữu lực mà nói, "Chúng ta hẳn là vì bọn họ mà kiêu ngạo, sau đó mang theo cổ kiêu ngạo này ra sức gấp mười lần, gấp trăm lần mà chiến đấu, khiến cho quân giặc nợ máu phải trả bằng máu, thay bọn họ nhìn đến thái bình thịnh thế mà tất cả mọi người sở mong đợi, cho bá tánh Tử Vân, cho người nhà của bọn họ được yên ổn sinh hoạt, không phải sao?"
Vệ Cẩm Dương nói ra những lời này không chỉ là vì khuyên bảo Võ Vệ Quốc mà cũng là bày tỏ cùng quyết tâm giữ vững tín nhiệm của chính mình.
Hắn cũng đã từng giống như Võ Vệ Quốc, chứng kiến sự tàn khốc của chiến loạn mà không gượng dậy nổi, khi đó hắn chính là không ngừng dùng những lời này đi khích lệ bản thân, bức bách chính mình phải đi ra khói mù.
Bởi vì, nếu như hắn chùn bước thì những tánh mạng của các tướng sĩ đã chết đi mà hắn còn đang gánh trên lưng phải làm sao đây? Cho nên hắn nói cho chính mình nhất định phải sống sót, mới có thể thay thế những vị huynh đệ đã ngã xuống đi bảo hộ Tử Vân quốc thổ cùng thiên hạ bá tánh. Hắn nghĩ, đây nhất định cũng là tâm nguyện của bọn họ, cho dù bọn họ có chết đi thì ý chí của bọn họ vẫn sẽ luôn tồn tại cùng kề vai sát cánh với những đồng đội của mình.
Nghe Lưu Dương gằn từng chữ một mà nói ra lời này, lại nhìn thấy kiên định trong mắt đối phương cơ hồ bốc cháy lên ngọn lửa sáng rực như ánh mặt trời, Võ Vệ Quốc bỗng nhiên cũng sinh ra xúc động, cảm thấy quang minh trong mắt Lưu Dương tựa hồ thật sự có thể đem huyết tinh âm u trên mảnh phế tích này hoàn toàn xua tan.
Võ Vệ Quốc tinh thần đã có chút khởi sắc, há miệng thở dốc đang muốn cùng Lưu tướng quân nói câu gì đó cho thấy quyết tâm về sau của mình, lại bị tiếng gọi của ai đó đột nhiên vang lên từ phía sau lưng đánh gãy.
"Lưu tướng quân, không xong rồi. Vạn đại tướng quân đáp ứng muốn cùng man di nghị hòa, Lâm tướng quân cố ý bảo ta tìm ngài thông tri chuyện này." Một tiểu binh thở hồng hộc chạy tới, thần sắc hoảng loạn hướng Vệ Cẩm Dương bẩm báo.
Đậu má!!! Vệ Cẩm Dương vừa nghe xong lập tức mã bất đình đề chạy về quân doanh, hắn chỉ mới đuổi tới bên ngoài lều lớn nơi chủ soái dùng để nghị sự, còn chưa kịp thở dốc đã nghe thấy Vạn Trọng Sơn đang cùng Lâm Giản, Chu Hiểu tranh chấp về việc nghị hòa.
"Lâm tướng quân, Chu doanh trưởng, các ngươi xem trong quân doanh này trừ bỏ các ngươi còn có người nào dám đứng ra phản đối nghị hòa sao? Bất quá chỉ là hoàng mao tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, các ngươi thì biết cái gì hả? Chẳng lẽ tiếp tục giằng co như vậy sẽ đối với chúng ta có chỗ tốt sao? Hai nước tương giao hiển nhiên nên dĩ hòa vi quý. Các ngươi cứ cố ý khiêu khích chống đối quyết định của chủ soái ta đây là muốn làm phản sao?" Vạn Trọng Sơn nổi trận lôi đình trừng mắt Lâm Giản, vốn tưởng rằng chính mình thu được một con chó ngoan, không thể ngờ lại là một con sói dưỡng thế nào cũng không thân.
"Đại tướng quân, không phải chúng ta chống đối ngài mà là điều kiện man di đưa ra quá mức hà khắc. Vốn dĩ chính bọn họ là người vô cớ khởi xướng trận chiến này nhưng bây giờ không đánh thắng chúng ta mới đưa ra nghị hòa, ngoại trừ bồi thường một chút vàng bạc thì không có bất luận thái độ gì khác. Cho dù muốn nghị hòa, chúng ta cũng phải giống như Vân Tương Vương năm đó buộc bọn họ ký xuống điều ước trong vòng mười năm không phát động chiến tranh a. Đây mới gọi là thương lượng đi?" Lâm Giản theo lý cố gắng khuyên can.
"Vân Tương Vương?" Vạn Trọng Sơn từ trong mũi phát ra một tiếng cười nhạo, "Ngươi cho rằng trên đời này còn có thể sinh ra mấy cái sánh được với Vệ Thiệu Đường, hơn nữa người như hắn bây giờ cũng chỉ còn là truyền thuyết có hiểu không? Lại kéo dài thêm, đối Tử Vân chúng ta không có một chút lợi ích gì, chi bằng nhân cơ hội này cùng nhau nghị hòa càng có hiệu quả."
"Sao lại nói kéo dài đối với chúng ta không có một chút lợi ích? Tử Vân chúng ta đất rộng của nhiều, lãnh thổ mở mang, có rất nhiều binh mã khí giới, ngược lại man di đã lộ ra dấu hiệu suy bại, cứ đánh tiếp cho bọn chúng không còn sức chống trả, đến lúc đó lợi thế của chúng ta không phải sẽ càng lớn hơn sao?" Chu Hiểu trong mắt lộ ra hung quang.
Nếu không phải xem ở mặt mũi của Lâm Giản cùng Lưu Dương, Lâm Giản hắn tuyệt đối có khả năng dựa theo phong cách của thổ phỉ trước đây đi làm thịt cái tên gọi là chủ tướng này, bức cho triều đình phải thay đổi người khác.
"Đánh đến bọn chúng không sức chống trả? Ngươi nói được dễ dàng quá nhỉ? Ngươi cho rằng ta không muốn à? Nhưng chúng ta có đủ khả năng làm được sao? Man di dân phong bưu hãn, tướng sĩ càng là những kẻ to khỏe như trâu, còn hung ác ngang ngược, ngay cả Vân Tương Vương năm đó cũng phải hao tốn một phen công phu mới bắt được bọn chúng." Vạn Trọng Sơn không chút nào sợ hãi tàn nhẫn trong mắt Chu Hiểu, thậm chí châm chọc khinh thường, vô cùng ngạo mạn, "Chỉ bẳng chúng ta bây giờ, có đánh tiếp cũng chỉ phải nhận thua, chi bằng nhân cơ hội này theo bọn chúng nghị hòa đi."
"Ta một chút cũng không cho rằng bằng vào thực lực của binh sĩ chúng ta hiện giờ lại có thể bại bởi đám man di kia." Lâm Giản ánh mắt càng thêm kiên định.
"Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng? Ngươi tính cái cọng hành gì? Ý kiến của các ngươi ở trong mắt ta liền cái rắm đều không bằng. Các ngươi mở to mắt ra nhìn xem, trong quân trừ bỏ hai người các người còn có vị tướng quân nào không ủng hộ quyết định của bổn đại tướng quân?" Vạn Trọng Sơn lúc này đã không thèm che giấu khinh thường.
"Ta phản đối, ta quyết không đồng ý ở thời điểm hiện tại cùng man di nghị hòa." Vệ Cẩm Dương không thể nhịn được nữa, từ ngoài cửa lớn tiếng phản đối, ánh mắt nghiêm nghị bước từng bước một đến trước mặt Vạn Trọng Sơn.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây mệt chết người, moah moah! Cầu nhắn lại, cầu chữa khỏi!
~~~~~
(1)
"Tâm quyện" (心倦): mệt tâm, nản lòng; chữ "quyện" có nghĩa là mệt mỏi, chán nản.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
"Đừng bao giờ nghĩ rằng chiến tranh, cho dù cần thiết hay chính đáng ra sao, lại không phải là một tội ác."
"Never think that war, no matter how necessary, nor how justified, is not a crime." - Ernest Hemingway
./.
2022.08.22 ~ 2022.08.24
Vệ Cẩm Dương đứng ở trên phiến thổ địa đã tạm thời mất đi âm thanh chiến hỏa lại không mất đi hình ảnh chém giết, còn như cũ tràn ngập mùi máu tươi, hoang tàn gần như phế tích.
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng đã không còn sục sôi ý chí chiến đấu khi quyết định đến biên quan, càng không còn tham vọng nổi danh gì đó, mà chỉ có mỏi mệt cùng nản lòng (1) như thế nào cũng xóa không xong, tan không được.
Loại tình huống này là từ khi nào bắt đầu đâu? Xộc vào mũi là mùi mồ hôi của chính mình, của chiến mã, còn có mùi tanh tưởi của máu tươi,... Vệ Cẩm Dương bị động ngửi thứ hương vị hỗn hợp cổ quái này, có chút thất thần.
Có lẽ, hắn từ ngày đầu tiên bước lên chiến trường, đắm chìm trong đầy trời huyết tinh cũng đã bị gieo vào lòng thứ cảm xúc ngưng trọng cùng mệt tâm như vậy rồi.
Sau đó, theo thời gian tích lũy, ở giữa cái chốn tu la tràng này, thứ cảm xúc ấy chậm rãi nảy mầm, chậm rãi đem hắn của trước đây từng chút từng chút đánh nát, thẳng đến có một ngày hắn rốt cuộc tìm không thấy vị thiếu tướng quân vô tâm vô phổi, nhiệt huyết sôi trào ngóng trông có thể ra chiến trường vẫn luôn ở trong con người mình.
Bởi vì chưa từng trải qua chân chính chiến loạn, Vệ Cẩm Dương trước kia vô pháp biết được chiến tranh so với trong tưởng tượng của hắn còn tàn khốc cùng huyết tinh gấp trăm ngàn lần. Hắn cơ hồ mỗi ngày đều chỉ có thể trơ mắt nhìn các tướng sĩ mà hắn quen thuộc hoặc có vài lần gặp mặt từng người từng người ngã xuống ngay bên cạnh hắn. Mỗi ngày trôi qua đều có vô số sinh mệnh tươi sống cứ như vậy mà kết thúc ở trước mắt hắn, khiến hắn một mình ở trong đêm tối không biết bao nhiêu lần bị ác mộng bừng tỉnh.
Hắn mơ thấy chiến trường máu chảy đầm đìa, mơ thấy các tướng sĩ huyết nhục mơ hồ cố sức bắt lấy tay hắn, chất vấn hắn vì cái gì không cứu bọn họ, vì cái gì để cho một đám hoàng thân quý tộc chỉ biết hưởng lạc có thể yên ổn tiêu xài hoang phí mà những kẻ bần hàn như bọn họ lại phải trả giá máu tươi cùng sinh mệnh của chính mình.
Mặc dù Vệ Cẩm Dương trong lòng biết rõ hết thảy đều là bản thân hắn tự phán đoán ra tới nhưng vẫn không tránh được bị những câu hỏi này phá giảo tâm trí không thể an bình. Hắn nhịn không được trong lòng muốn chém chết chính mình của kiếp trước, thậm chí còn bởi vì từng nghĩ đến dùng cái danh vị tướng quân để tiếp tục ăn chơi trác táng mà chán ghét chính mình.
Tuy rằng suy nghĩ này không gây ra thương tổn gì cho thân thể nhưng lại đánh một đòn vô cùng nghiêm trọng vào sâu trong tinh thần của hắn. Vệ Cẩm Dương bắt đầu cho rằng chính mình đang hoàn trả lại nợ máu mà kiếp trước lẫn kiếp này thiếu hạ, hắn ở trên chiến trường cơ hồ dùng hết toàn lực, dường như không muốn sống nữa mà chém giết, nửa điểm cũng không bận tâm thương tiếc thân thể của chính mình.
Ngay cả mấy người Lâm Giản, Chu Hiểu cùng Dược Tọa đều từng bị trạng thái giết đỏ mắt của hắn làm cho kinh hãi, nhưng khuyên can thế nào cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục liều mạng, chỉ có thể âm thầm may mắn mạng của hắn vẫn còn rất lớn.
Cũng chính nhờ tư thái chiến đấu không muốn sống này của hắn mà cái tên Lưu Dương cũng liền từ đây bắt đầu truyền lưu, không chỉ trong nội bộ Tử Vân binh lính mà còn ở trong miệng của đám man di từng bị hắn đánh chạy. Cùng với Vệ Cẩm Dương trổ hết tài năng còn có đội ngũ đặc biệt do hắn thân thủ huấn luyện. Đội ngũ này dựa theo thực lực cùng sở trường mà chia làm mười hai chi đội, sau đó quả nhiên là không phụ sự kỳ vọng, nhiều lần lập được chiến công hiển hách, bị quân địch xưng là Phong Hỏa Kỵ.
Hãn tướng Lưu Dương cùng Thập Nhị Lộ Phong Hỏa Kỵ của hắn, cái danh xưng này cũng bắt đầu theo chiến trường truyền về hai bên quốc nội, thậm chí có xu thế lan xa đến toàn bộ ngũ quốc.
Ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian, Vệ Cẩm Dương đã trưởng thành, trở thành một viên hãn tướng có thể chấn trụ ngoài sa trường, ngay cả Vạn Trọng Sơn cũng phải tự mình triệu kiến hắn, thậm chí còn nói đợi đại quân chiến thắng trở về nhất định sẽ bẩm tấu Thánh thượng luận công ban thưởng, cực lực nêu tên hắn, giúp hắn sau này nổi danh.
Nhưng tất cả mấy thứ này sớm đã không phải là điều Vệ Cẩm Dương nghĩ tới. Hắn hiện tại chỉ muốn có một cái thái bình thịnh thế, một quốc gia không còn chiến loạn có thể cho bá tánh an cư lạc nghiệp, giúp các huynh đệ đã hy sinh có thể yên tâm an giấc. Nhưng mong ước nhỏ nhoi này thật sự có thể trở thành hiện thực sao? Vệ Cẩm Dương đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân lại cũng không dám đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Đứng ở giữa chốn sa trường tràn ngập huyết tinh cùng tàn khốc, hắn không thể không thừa nhận cho dù là hoàng tử của cường quốc đứng thứ hai trong thiên hạ thì bản thân hắn cũng nhỏ bé hèn mọn như một con kiến mà thôi. Chỉ dựa vào hắn cùng mấy vị huynh đệ thì làm sao biết được có đủ sức hoàn thành hay không...
Nhưng cho dù biết rõ sự thật là như thế, hắn cũng thề phải dùng hết toàn lực mà chiến. Hiện tại, bảo hộ quốc gia, vì nước vong thân đã là điều duy nhất hắn có khả năng thay thế các huynh đệ đã qua đời thực hiện.
"Vệ Quốc, ngươi quả nhiên lại ở chỗ này." Vệ Cẩm Dương thoáng hoàn hồn, cuối cùng cũng nhớ lại mục đích ban đầu khi hắn quay lại chiến trường. Hắn vài bước hợp thành một bước nhanh chóng đi đến một phương hướng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của thanh niên thật thà chất phác đang ngồi cúi đầu giữa đống phế tích.
"Lưu tướng quân, ngài đã tới." Võ Vệ Quốc đứng lên, qua loa dùng tay lau đi lệ quang lập lòe nơi khóe mắt, thu liễm cảm xúc gần như ai điếu tang thương trên gương mặt, quay đầu nhìn về phía Vệ Cẩm Dương.
Nhìn vị hán tử lưng hùm vai gấu giờ phút này lại lộ ra biểu cảm vô cùng yếu ớt, Vệ Cẩm Dương nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải mặc không lên tiếng xoay người đi, tâm tình ngưng trọng cùng Võ Vệ Quốc nhìn về nơi xa, mảnh đất này chính là nơi các tướng sĩ của Tử Vân bọn họ đã từng chém giết, cũng từng hy sinh.
Những người ở chỗ này ngã xuống đều là huynh đệ đã cùng nhau tắm máu chiến đấu, nếu phải vì họ ai điếu thì làm sao chỉ có Võ Vệ Quốc một người đâu? Toàn bộ quân doanh, thậm chí toàn bộ Tử Vân quốc đều hẳn là vì các tướng sĩ đã hy sinh thân mình mà ai điếu tưởng niệm.
Vệ Cẩm Dương lặng im hồi lâu đứng nhìn phiến thổ địa đã bị máu tươi của vô số tướng sĩ nhuộm thành màu đỏ, tâm tình ngưng trọng lại không sao giảm bớt, ngay cả âm thanh nói ra cũng tựa hồ bị chốn chiến địa hoang vu này nhiễm lên một tầng tang thương, "Vệ Quốc, ngươi không cần quá mức tự trách. Kỳ thật ngươi đã làm được thực tốt, ta tin tưởng các huynh đệ trên trời có linh cũng nhất định không hy vọng ngươi một cái thiếu tướng quân mỗi ngày đều ở chỗ này vì bọn họ mà không ngừng trách móc chính mình."
Ở trên sa trường, bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy huynh đệ một khắc trước còn đang cùng mình kề vai chiến đấu chỉ chớp mắt liền chết ở trước mặt mình, dùng máu tươi nhiễm hồng mặt đất để bảo vệ thành luỹ phía sau lưng. Mỗi một người còn sống, bao gồm chính Vệ Cẩm Dương, nội tâm đều không hề yên ổn, mà người rõ ràng không thể thoát khỏi bóng ma của chiến trường nhất có lẽ chính là Võ Vệ Quốc, vị hán tử nhìn qua thập phần mạnh mẽ cùng thô tâm đại ý.
Mà biểu hiện rõ nhất của điều này chính là mỗi ngày Võ Vệ Quốc đều sẽ đứng ở trên chiến trường phát ngốc, cho dù đã tạm kết thúc một ngày chém giết thì cũng không hề bận tâm vết thương trên người, một mình đứng lặng ở chỗ này, trong lòng ai điếu những huynh đệ đã hy sinh.
Trạng thái nghiêm trọng đến mức này, Vệ Cẩm Dương không thể mặc kệ hắn cứ tiếp tục hãm sâu vào bóng ma như vậy. Hiện giờ chiến cuộc chưa bình ổn, sa trường phía trước càng là trải rộng sát khí, Tử Vân không nên lại vô duyên vô cớ tổn thất một viên mãnh tướng chỉ bởi vì tinh thần hỏng mất. Vậy nên cho dù bản thân vội đến cơ hồ liền một khe hở để thở dốc cũng không có, hắn vẫn cố gắng rút ra thời gian để khuyên can một chút người chiến hữu đã cùng hắn rời kinh thành xa phó biên quan.
"Lưu tướng quân, ta lúc trước cũng nói như vậy để khuyên giải chính mình..." Nhắc tới những huynh đệ đã qua đời, cảm xúc của Võ Vệ Quốc lại kích động lên, khuôn mặt ngăm đen lại lần nữa phiếm ra lệ quang, cơ hồ là nghẹn ngào lên tiếng, "Chính là... ta trước sau vẫn làm không được. Chỉ cần ta vừa chợp mắt liền sẽ mơ thấy những huynh đệ đã chết đi đó, trơ mắt nhìn bọn họ ở dưới lưỡi đao của quân giặc giãy giụa đổ máu mà bản thân ta lại nỗ lực thế nào cũng không cứu được bọn họ."
Nghe Võ Vệ Quốc nói đến thương tâm như thế, lại ở trên một mảnh chiến địa bị máu nhuộm hồng, Vệ Cẩm Dương cũng không ngăn được trong lòng lại bị gợi lên bi ai đau xót. Những huynh đệ đó đều giống như người nhà của bọn hắn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy, gặp nhau còn sẽ trêu chọc vài câu, như thế nào liền lập tức không có đâu? Hỏi bọn hắn làm sao không khổ sở được đây?
Vệ Cẩm Dương cảm xúc dâng trào nhưng lại kìm nén không nói một lời, chỉ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Võ Vệ Quốc, im lặng nghe hắn nói hết cảm xúc trong lòng. Cùng là một người nam nhân, hắn minh bạch giờ phút này điều mà Võ Vệ Quốc yêu cầu nhất chỉ là một người có thể lắng nghe mà thôi.
"Có đôi khi ta thật sự hy vọng liền cùng bọn họ chết đi, không nghĩ tiếp tục sống tạm trên đời này. Lưu tướng quân, ngài nói xem ta vì cái gì còn muốn lưu lại đâu?" Võ Vệ Quốc ôm đầu ngồi xổm xuống, thanh âm nức nở nói, "Đại chiến vừa nổ ra, ta đáp ứng nhất định sẽ mang những huynh đệ đó bình an trở về, nhưng ta lại không thể bảo vệ bọn họ. Bọn họ từng người đã chết nhưng ta lại vẫn còn sống, chuyện này không phải quá nực cười sao?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, này căn bản không phải ngươi sai. Chiến trường vô tình, ta tin tưởng tất cả huynh đệ đều biết ngươi đã tận tâm tận lực." Vệ Cẩm Dương nhăn lại giữa mày, dùng tay đè đè đầu vai của Võ Vệ Quốc, nhất thời thế nhưng không biết nên an ủi hắn thế nào, "Vì Tử Vân, vì sở hữu huynh đệ, mong ngươi không cần dằn vặt chính mình như vậy."
"Lưu Dương, ngươi biết không? Sáng hôm qua khai chiến, ta đã mất hai mươi cái huynh đệ, suốt hai mươi người a. Bọn họ đều là bởi vì bảo hộ ta cái này tướng quân mới có thể chết, chính là ta đã hại bọn họ. Vương Nhị nhà hắn tức phụ vừa bước qua cửa, Triệu Cường con hắn chỉ mới trăng tròn, còn có Tiểu Tiền, Tiểu Tiền chính hắn vẫn là cái nhãi con chưa hiểu sự đời a,..." Võ Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Dương, cơ hồ khóc không thành tiếng, một đôi mắt cũng đỏ đến sắp nhỏ máu.
"Nếu ngươi biết bọn họ là vì ngươi mà chết, vậy ngươi hẳn là càng phải vì bọn họ mà tiếp tục sống sót. Đội ngũ của chúng ta tử thương đã xem như rất ít, đặc biệt là chi đội ngũ do ngươi chỉ huy." Vệ Cẩm Dương trong mắt lúc này vô cùng nghiêm túc, nhìn Võ Vệ Quốc đã sắp hỏng mất, từng chữ hữu lực mà nói, "Chúng ta hẳn là vì bọn họ mà kiêu ngạo, sau đó mang theo cổ kiêu ngạo này ra sức gấp mười lần, gấp trăm lần mà chiến đấu, khiến cho quân giặc nợ máu phải trả bằng máu, thay bọn họ nhìn đến thái bình thịnh thế mà tất cả mọi người sở mong đợi, cho bá tánh Tử Vân, cho người nhà của bọn họ được yên ổn sinh hoạt, không phải sao?"
Vệ Cẩm Dương nói ra những lời này không chỉ là vì khuyên bảo Võ Vệ Quốc mà cũng là bày tỏ cùng quyết tâm giữ vững tín nhiệm của chính mình.
Hắn cũng đã từng giống như Võ Vệ Quốc, chứng kiến sự tàn khốc của chiến loạn mà không gượng dậy nổi, khi đó hắn chính là không ngừng dùng những lời này đi khích lệ bản thân, bức bách chính mình phải đi ra khói mù.
Bởi vì, nếu như hắn chùn bước thì những tánh mạng của các tướng sĩ đã chết đi mà hắn còn đang gánh trên lưng phải làm sao đây? Cho nên hắn nói cho chính mình nhất định phải sống sót, mới có thể thay thế những vị huynh đệ đã ngã xuống đi bảo hộ Tử Vân quốc thổ cùng thiên hạ bá tánh. Hắn nghĩ, đây nhất định cũng là tâm nguyện của bọn họ, cho dù bọn họ có chết đi thì ý chí của bọn họ vẫn sẽ luôn tồn tại cùng kề vai sát cánh với những đồng đội của mình.
Nghe Lưu Dương gằn từng chữ một mà nói ra lời này, lại nhìn thấy kiên định trong mắt đối phương cơ hồ bốc cháy lên ngọn lửa sáng rực như ánh mặt trời, Võ Vệ Quốc bỗng nhiên cũng sinh ra xúc động, cảm thấy quang minh trong mắt Lưu Dương tựa hồ thật sự có thể đem huyết tinh âm u trên mảnh phế tích này hoàn toàn xua tan.
Võ Vệ Quốc tinh thần đã có chút khởi sắc, há miệng thở dốc đang muốn cùng Lưu tướng quân nói câu gì đó cho thấy quyết tâm về sau của mình, lại bị tiếng gọi của ai đó đột nhiên vang lên từ phía sau lưng đánh gãy.
"Lưu tướng quân, không xong rồi. Vạn đại tướng quân đáp ứng muốn cùng man di nghị hòa, Lâm tướng quân cố ý bảo ta tìm ngài thông tri chuyện này." Một tiểu binh thở hồng hộc chạy tới, thần sắc hoảng loạn hướng Vệ Cẩm Dương bẩm báo.
Đậu má!!! Vệ Cẩm Dương vừa nghe xong lập tức mã bất đình đề chạy về quân doanh, hắn chỉ mới đuổi tới bên ngoài lều lớn nơi chủ soái dùng để nghị sự, còn chưa kịp thở dốc đã nghe thấy Vạn Trọng Sơn đang cùng Lâm Giản, Chu Hiểu tranh chấp về việc nghị hòa.
"Lâm tướng quân, Chu doanh trưởng, các ngươi xem trong quân doanh này trừ bỏ các ngươi còn có người nào dám đứng ra phản đối nghị hòa sao? Bất quá chỉ là hoàng mao tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, các ngươi thì biết cái gì hả? Chẳng lẽ tiếp tục giằng co như vậy sẽ đối với chúng ta có chỗ tốt sao? Hai nước tương giao hiển nhiên nên dĩ hòa vi quý. Các ngươi cứ cố ý khiêu khích chống đối quyết định của chủ soái ta đây là muốn làm phản sao?" Vạn Trọng Sơn nổi trận lôi đình trừng mắt Lâm Giản, vốn tưởng rằng chính mình thu được một con chó ngoan, không thể ngờ lại là một con sói dưỡng thế nào cũng không thân.
"Đại tướng quân, không phải chúng ta chống đối ngài mà là điều kiện man di đưa ra quá mức hà khắc. Vốn dĩ chính bọn họ là người vô cớ khởi xướng trận chiến này nhưng bây giờ không đánh thắng chúng ta mới đưa ra nghị hòa, ngoại trừ bồi thường một chút vàng bạc thì không có bất luận thái độ gì khác. Cho dù muốn nghị hòa, chúng ta cũng phải giống như Vân Tương Vương năm đó buộc bọn họ ký xuống điều ước trong vòng mười năm không phát động chiến tranh a. Đây mới gọi là thương lượng đi?" Lâm Giản theo lý cố gắng khuyên can.
"Vân Tương Vương?" Vạn Trọng Sơn từ trong mũi phát ra một tiếng cười nhạo, "Ngươi cho rằng trên đời này còn có thể sinh ra mấy cái sánh được với Vệ Thiệu Đường, hơn nữa người như hắn bây giờ cũng chỉ còn là truyền thuyết có hiểu không? Lại kéo dài thêm, đối Tử Vân chúng ta không có một chút lợi ích gì, chi bằng nhân cơ hội này cùng nhau nghị hòa càng có hiệu quả."
"Sao lại nói kéo dài đối với chúng ta không có một chút lợi ích? Tử Vân chúng ta đất rộng của nhiều, lãnh thổ mở mang, có rất nhiều binh mã khí giới, ngược lại man di đã lộ ra dấu hiệu suy bại, cứ đánh tiếp cho bọn chúng không còn sức chống trả, đến lúc đó lợi thế của chúng ta không phải sẽ càng lớn hơn sao?" Chu Hiểu trong mắt lộ ra hung quang.
Nếu không phải xem ở mặt mũi của Lâm Giản cùng Lưu Dương, Lâm Giản hắn tuyệt đối có khả năng dựa theo phong cách của thổ phỉ trước đây đi làm thịt cái tên gọi là chủ tướng này, bức cho triều đình phải thay đổi người khác.
"Đánh đến bọn chúng không sức chống trả? Ngươi nói được dễ dàng quá nhỉ? Ngươi cho rằng ta không muốn à? Nhưng chúng ta có đủ khả năng làm được sao? Man di dân phong bưu hãn, tướng sĩ càng là những kẻ to khỏe như trâu, còn hung ác ngang ngược, ngay cả Vân Tương Vương năm đó cũng phải hao tốn một phen công phu mới bắt được bọn chúng." Vạn Trọng Sơn không chút nào sợ hãi tàn nhẫn trong mắt Chu Hiểu, thậm chí châm chọc khinh thường, vô cùng ngạo mạn, "Chỉ bẳng chúng ta bây giờ, có đánh tiếp cũng chỉ phải nhận thua, chi bằng nhân cơ hội này theo bọn chúng nghị hòa đi."
"Ta một chút cũng không cho rằng bằng vào thực lực của binh sĩ chúng ta hiện giờ lại có thể bại bởi đám man di kia." Lâm Giản ánh mắt càng thêm kiên định.
"Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng? Ngươi tính cái cọng hành gì? Ý kiến của các ngươi ở trong mắt ta liền cái rắm đều không bằng. Các ngươi mở to mắt ra nhìn xem, trong quân trừ bỏ hai người các người còn có vị tướng quân nào không ủng hộ quyết định của bổn đại tướng quân?" Vạn Trọng Sơn lúc này đã không thèm che giấu khinh thường.
"Ta phản đối, ta quyết không đồng ý ở thời điểm hiện tại cùng man di nghị hòa." Vệ Cẩm Dương không thể nhịn được nữa, từ ngoài cửa lớn tiếng phản đối, ánh mắt nghiêm nghị bước từng bước một đến trước mặt Vạn Trọng Sơn.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây mệt chết người, moah moah! Cầu nhắn lại, cầu chữa khỏi!
~~~~~
(1)
"Tâm quyện" (心倦): mệt tâm, nản lòng; chữ "quyện" có nghĩa là mệt mỏi, chán nản.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
"Đừng bao giờ nghĩ rằng chiến tranh, cho dù cần thiết hay chính đáng ra sao, lại không phải là một tội ác."
"Never think that war, no matter how necessary, nor how justified, is not a crime." - Ernest Hemingway
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất