Chương 95: Đột biến (thượng)
Cung yến kết thúc, triều thần sôi nổi ai về nhà nấy, riêng Vệ Cẩm Dương vẫn thẫn thờ chưa hồi phục tinh thần từ sau sự kiện tứ hôn bất thình lình xảy ra trên đại điện liền lập tức bị Vệ Cẩm Hoa bất chấp tất cả cực nhanh kéo khỏi chỗ ngồi, sau đó đợi đến khi hắn kịp phản ứng lại thì mới phát hiện bản thân giờ phút này đang đứng trong cung điện của Vệ Cẩm Hoa.
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, là cửa cung chấn động khi bị Vệ Cẩm Hoa hạ thanh gỗ xuống khóa lại, chính âm thanh này đã kéo Vệ Cẩm Dương từ trong suy nghĩ của chính mình quay về thế giới thực tại. Cung điện trống rỗng, ánh sáng tối tăm tức khắc khiến cho Vệ Cẩm Dương có một loại cảm giác bất an, thật giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.
"Đệ hiện tại có gì muốn nói không?" Vệ Cẩm Hoa dứt khoát lưu loát khóa cửa xong, xoay người liền đi về phía Vệ Cẩm Dương.
"Đại ca hy vọng đệ sẽ nói cái gì đây?" Bị ánh mắt sắc bén của Vệ Cẩm Hoa nhìn chằm chằm, Vệ Cẩm Dương cúi đầu trầm mặc thật lâu, cuối cũng vẫn không thể không ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt gần như bất chấp tất cả nhìn lại đối phương.
Có một số việc đã không phải bản thân hắn đơn phương trốn tránh là sẽ không còn tồn tại, miệng vết thương nếu không chữa trị mà dùng thứ khác gì đó che lấp thì sẽ chỉ thối rửa càng thêm nghiêm trọng mà thôi.
Giờ này khắc này, nếu hắn vẫn giống như dĩ vãng lừa mình dối người rằng chuyện gì cũng không có phát sinh, chung quy chỉ dẫn đến kết cục tự đả thương mình cũng tổn thương người. Huống chi... xem ý tứ hiện tại của Vệ Cẩm Hoa cũng đã không cho hắn cơ hội tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong từng ấy năm tới nay làm bạn bên cạnh Vệ Cẩm Hoa, chính mình chưa bao giờ thật sự thanh tỉnh giống như hôm nay, cho dù bởi vì uống không ít rượu nên có chút men say nhưng thần trí lại không có lúc nào là không nói cho hắn, Vệ Cẩm Dương, ngươi hoàn toàn tỉnh táo.
"A, ta hy vọng đệ nói cái gì?" Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc lại bày biện ra tới loại thái độ trấn định không có chút nào chột dạ như thế, chỉ cảm thấy một trận buồn cười đến vô lực, "Đệ cho rằng ta hy vọng nghe được đệ nói cái gì?"
Vệ Cẩm Hoa cũng không làm sao hiểu được chính mình đây là nên khổ sở hay thương tâm, mà chỉ cảm thấy thập phần muốn cười rồi lại cười không nổi. Y hy vọng đệ ấy nói cái gì, loại chuyện này chẳng lẽ còn phải hỏi lại y hay sao?
"Hảo đi, huynh có thể nói thẳng, không cần lại quanh co lòng vòng." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, tùy ý ở bên trong cung điện tìm cái giường nệm liền tự mình ngồi xuống. Hắn thật sự cảm thấy chính mình đến bây giờ đã mệt đến không còn sức lực tiếp tục suy xét cái gì nữa.
Nhìn tình trạng hiện tại của Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình, hắn thật sâu tự mình hiểu lấy, quan hệ giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đã không thể lại tiếp tục ái muội không rõ như thế. Bởi vì năm đó Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình cũng chính là từ kiểu ái muội như vậy mà nảy sinh hết thảy. Loại quan hệ như gần như xa dây dưa không rõ của bọn họ, hiện tại cho dù vẫn luôn không có tật xấu gì nhưng ai lại có thể đảm bảo huynh đệ bọn họ sẽ không trở thành phiên bản tiếp theo của hai thúc chất kia đâu?
Cho nên mọi chuyện vẫn nên ở thời điểm còn chưa tới mức độ không thể khống chế mà cùng nhau nói rõ thì tốt hơn a.
"Được thôi. Nếu đệ muốn ta nói thẳng, vậy ta cũng không muốn cùng đệ vòng vo. Hôm nay sự tình phát sinh rất nhiều, chúng ta liền một kiện tiếp một kiện chậm rãi nói rõ ràng." Vệ Cẩm Hoa theo sát phía sau Vệ Cẩm Dương ngồi lên đầu bên kia của giường mềm, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn mà chất vấn hắn, "Vệ Cẩm Dương, trong khoảng thời gian này đệ rốt cuộc là vì cái gì mà cố tình xa cách ta, thỉnh cho ta một lời giải thích."
"Đệ không cho rằng đây là xa cách, đệ chỉ đem quan hệ của chúng ta kéo về quỹ đạo nguyên bản nên có mà thôi." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu, trong lòng tuy còn do dự nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, "Từ trên người của tiểu hoàng thúc cùng Vệ Cẩm Trình đã khiến đệ liên tưởng đến rất nhiều thứ, bỗng dưng mới phát giác ra nguyên lai quan hệ giữa huynh đệ chúng ta đã vượt qua lẽ thường xa như vậy. Đệ chỉ đang có ý đồ muốn đem nó kéo trở về mà thôi."
"Từ trên người của tiểu hoàng thúc cùng Vệ Cẩm Trình mà liên tưởng đến chúng ta, ý đồ đem quan hệ của chúng ta kéo về quỹ đạo? Ha ha ha...
" Vệ Cẩm Hoa nói đến một nửa chợt phá lên cười, cười đến vô cùng quỷ dị, y cảm thấy mấy câu nói này của Vệ Cẩm Dương quả thực vớ vẩn đến không thể tin được.
Tiếng cười lạnh của Vệ Cẩm Hoa lại như lưỡi dao sắc bén không ngừng lăng trì trái tim của Vệ Cẩm Dương, khiến cả cơ thể hắn đều bởi vì đau đớn từ trong lồng ngực tràn ra mà cảm thấy khó thở, không thể cử động, ngay cả giật giật môi muốn phát ra âm thanh thì cũng vô pháp nói ra dù chỉ một chữ.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng nói cho chính mình, tất cả việc mà hắn làm đều không hề sai, tất cả chỉ là vì ngăn cản chính hắn cùng Vệ Cẩm Hoa tiếp tục mắc thêm lỗi lầm đến không kịp cứu vãn, cho nên không cần sợ hãi ánh mắt chỉ trích của đối phương.
Không cần, bởi vì hắn căn bản không có sai.
Cười cũng cười xong rồi, sau đó liền trầm mặc thật lâu, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên đứng dậy kiềm giữ thân thể của Vệ Cẩm Dương, ánh mắt chuyên chú đến dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vô cùng nghiêm túc mà gằn từng chữ một, "Vệ Cẩm Dương, thời gian dài như vậy tới nay, đệ đến tột cùng xem ta là gì?"
"Đệ tự nhiên là đem huynh xem như huynh đệ tốt nhất của đệ, là huynh trưởng mà đệ kính trọng nhất." Chống lại đôi mắt âm trầm cực độ của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương lại không hề có chút sợ hãi nào, cũng nhìn thẳng vào mắt y, gằn từng chữ một mà đáp lại.
Đúng, không sai. Giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nên là cái loại quan hệ này, không còn có mặt khác, Vệ Cẩm Dương một lần lại một lần ở trong lòng ủng hộ chính mình.
"Huynh đệ tốt? Huynh trưởng kính trọng nhất?" Thế nhưng không dự đoán được đại ca hắn sau khi nghe được đáp án này lại khống chế không được cười to lên, "Là cái loại tôn kính phát sinh da thịt chi thân sao?"
"Chúng ta lúc ấy... là bất đắc dĩ." Vệ Cẩm Hoa vừa hỏi, Vệ Cẩm Dương liền đáp ngay lập tức, cố gắng chứng minh sự kiện này không hề trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Tuy hắn trả lời có chút gượng ép nhưng đây thật sự là ý tưởng cùng cảm nhận chân thật của hắn khi phát sinh sự kiện hôm đó. Cho dù lần thứ hai trong lòng hắn thật sự bởi vì có chút ý tứ gì với Vệ Cẩm Hoa nên mới đáp ứng, nhưng hắn lúc ấy cũng hoàn toàn cho rằng chỉ là bất đắc dĩ a.
Mà hiện tại, vô luận lúc ấy tình cảm thật sự của hắn là như thế nào thì cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì hắn căn bản không có khả năng cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau. Cho dù có một ngày hắn thật sự từ một nam nhân bình thường bước lên con đường đoạn tụ chi phích, thật sự thích một người nam nhân khác thì người kia cũng tuyệt đối không thể là Vệ Cẩm Hoa.
"Nếu đệ vẫn luôn cho rằng đây là bất đắc dĩ, như vậy hiện tại ta liền nói cho đệ biết, Vệ Cẩm Dương, ta yêu đệ. Ta từ thật lâu thật lâu trước kia cũng đã bắt đầu yêu đệ. Ta đã đem toàn bộ trái tim của ta dành hết cho đệ, đệ không thể đối xử với ta như vậy." Hai bàn tay đang kiềm chế bả vai của Vệ Cẩm Dương càng thêm dùng sức, Vệ Cẩm Hoa cúi người tiếp cận đôi môi khô ráo hơi mỏng của đối phương rồi dùng sức hôn thật sâu.
Vệ Cẩm Hoa hôn rất tập trung lại rất tinh tế, cơ hồ là dùng đầu lưỡi cẩn thận đảo qua mỗi một cái khe hở bên trong khuôn miệng của Vệ Cẩm Dương, không ngừng liên tiếp cực lực khơi gợi đối phương. Dung mạo của y lúc này cũng bị sắc tình nhuộm đẫm phụ trợ đến càng thêm tuấn mỹ, nhưng cố tình người được y hôn lại không dao động.
"Vệ Cẩm Hoa, huynh bình tĩnh một chút." Vệ Cẩm Dương không chút do dự dùng sức đẩy Vệ Cẩm Hoa, bên trong đôi mắt không hề có một chút sắc dục nào, kiên định nói, "Những gì mà huynh cảm thấy lúc này tất cả đều do Uyên Ương Cổ mang đến ảo giác, đừng để cho ảo giác khống chế cảm xúc của chính mình."
Bởi vì chưa bao giờ đối với Vệ Cẩm Hoa dùng sức mạnh, Vệ Cẩm Dương thiếu chút nữa đều phải quên sức lực của hắn so với y lớn hơn nhiều, may mắn cũng chỉ là 'thiếu chút nữa'.
"Nếu, ta nói cho đệ, cho dù trước kia không có Uyên Ương Cổ thì ta cũng đã đối với đệ có loại ý niệm này thì thế nào?" Vệ Cẩm Hoa không thể tin tưởng mà nhìn đồng tử của Vệ Cẩm Dương giờ phút này lại trấn định cực điểm, không hề tồn tại bất kỳ một tia dục niệm nào, y cảm thấy trái tim đột nhiên liền bắt đầu quặn đau, con mắt đỏ lên nói.
"Vậy thì đệ đây chỉ có thể nói cho huynh, giữa hai chúng ta sẽ chỉ tồn tại hai loại kết quả, một là từ nay về sau không cần gặp lại, hai là dựa theo đệ nói mà trở về quỹ đạo bình thường đi." Vệ Cẩm Dương biểu tình bình tĩnh tới nỗi gần như có phần lãnh khốc, "Trừ hai con đường này ra, chúng ta sẽ không thể còn bất kỳ lựa chọn nào khác."
Hắn có thể tiếp thu cùng Vệ Cẩm Hoa hỗ trợ lẫn nhau loát một chút, cũng có thể tiếp thu ở tình huống có lý do bất đắc dĩ cùng Vệ Cẩm Hoa phát sinh da thịt chi thân, nhưng cố tình chính là vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu Vệ Cẩm Hoa nói yêu hắn.
Nói hắn cổ hủ cũng được, cứng nhắc cũng thế, đây là điểm mấu chốt của hắn, vượt qua điểm mấu chốt này, nếu như khuyên giải cũng không có kết quả, hắn chỉ có thể lựa chọn dùng hết toàn lực đi phản kháng hoặc thoát ly.
Vệ Cẩm Dương xoay người cùng Vệ Cẩm Hoa đảo nghịch vị trí, sau đó tránh thoát cánh tay của đối phương còn đang bắt lấy vai mình, ném xuống một câu như vậy liền cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra cửa.
Vệ Cẩm Hoa là hoàng đế tương lai, hắn là tướng quân là thần tử của y, bọn họ còn là huynh đệ ruột thịt, vô luận là ai trong hai người bọn họ đều không thể tiếp thu được hậu quả khi chuyện này bị vạch trần. So với về sau phải sống trong vô tận giày vò cùng thống khổ, chi bằng lúc này liền một đao cắt đứt vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Vệ Cẩm Hoa nhìn bóng dáng Vệ Cẩm Dương không chút lưu tình nào xoay người rời đi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc cùng trống rỗng. Y cũng không hiểu được Vệ Cẩm Dương từ nhỏ đến lớn tâm tư mềm mại thế nhưng cũng sẽ có một mặt nhẫn tâm như vậy, mà người bị hắn nhẫn tâm đối đãi còn là chính mình...
Khổ tâm vun đắp nhiều năm, Vệ Cẩm Hoa cho rằng bản thân chỉ còn kém một bước là có thể có được hết thảy mà y mong đợi, nhưng không ngờ rằng một bước này lại khiến y hiện tại cơ hồ cái gì cũng không có. Hài tử trước kia vẫn luôn bồi ở bên cạnh y đã quyết định rời bỏ y mà đi... Này đến tột cùng nên xem như ai sai đây? Hoặc là nói, đây là vận mệnh trêu người sao?
Mười hai tuổi, Vệ Cẩm Dương đột ngột xuất hiện trong sinh mệnh của y. Mười bốn tuổi, Vệ Cẩm Dương kiên định không rời đứng ở bên cạnh y, không hề giữ lại nói tin tưởng người đại ca này. Mười chín tuổi, y minh bạch chính mình không biết bắt đầu từ khi nào đã yêu Vệ Cẩm Dương. Hai mươi ba tuổi, một năm đó Vệ Cẩm Dương quyết tâm rời khỏi kinh thành xa phó biên quan. Mà hiện tại, Vệ Cẩm Dương thậm chí nói ra không muốn cùng y gặp mặt.
Chẳng lẽ đây là vận mệnh của y hay sao? Những gì mà y được đến đều chú định sẽ có ngày mất đi. Tựa như quan ái của phụ mẫu mà năm đó y khát cầu, tư vị đó y chỉ từng hưởng thụ qua khi còn rất nhỏ, ngắn ngủi chẳng bao lâu cũng liền bị người không chút lưu tình nào tróc đi. Mà hiện tại...
Không, cho dù đây là vận mệnh an bài, Vệ Cẩm Hoa y cũng tuyệt đối không nhận mệnh. Y căn bản vô pháp tưởng tượng, càng không thể nếm thử nếu như sinh mệnh của y không có Vệ Cẩm Dương thì sẽ như thế nào.
Vệ Cẩm Hoa đến đây liền buông lỏng đôi tay đang nắm chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt đến rướm máu, đôi mắt trống rỗng vô lực cũng lập tức trở nên sắc bén, tràn ngập vô vàn kiên định cùng tự tin mãnh liệt.
Nếu có thứ gì mà người khác không chịu cho y, vậy thì y liền chính mình đi đoạt lấy nắm chặt trong tay. Trong từ điển của Vệ Cẩm Hoa y từ trước đến nay đều không tồn tại hai chữ thất bại cùng từ bỏ. Hiện tại liền trước tiên dung túng Vệ Cẩm Dương ở bên ngoài tiêu dao thả lỏng vài ngày đi, sau đó y chắc chắn sẽ...
...
Hôm đó cùng Vệ Cẩm Hoa ngả bài xong rồi, Vệ Cẩm Dương liên tục mấy ngày liền giống như một kẻ nhát gan, liều mạng đem chính mình trở thành một con rùa đen rúc đầu, trốn ở trong mai không dám đi ra ngoài gặp người, bởi vì sợ sẽ đụng phải Vệ Cẩm Hoa, thậm chí ngay cả cửa phòng đều không muốn ra, thời thời khắc khắc lo lắng nếu Vệ Cẩm Hoa đến tìm thì hắn nên ứng phó như thế nào.
Thế nhưng sau mấy ngày lặp đi lặp lại lo lắng đề phòng như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng phát hiện Vệ Cẩm Hoa căn bản hình như không tính toán đi tìm hắn, ngay cả những lúc hắn không thể không tiến cung gặp Lưu hoàng hậu cũng không còn giống như trong dĩ vãng thường xuyên cùng y ngẫu nhiên chạm mặt.
Vệ Cẩm Dương nghĩ, này có lẽ là Vệ Cẩm Hoa cũng đang cố tình tránh mặt hắn đi. Nói như vậy y cũng coi như đã thỏa hiệp đề nghị hôm đó của hắn, dùng thời gian cùng khoảng cách đem quan hệ của bọn họ kéo về quỹ đạo nguyên bản nên có. Vệ Cẩm Dương cũng không xác định, hắn chỉ biết giờ phút này bản thân thật sâu trong lòng thế nhưng còn sẽ bởi vì đối phương im lặng thỏa hiệp không còn đi tìm mình mà cảm thấy mất mát.
Quả thật không biết bản thân rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì thói quen sao? Thói quen... muốn nhìn đến Vệ Cẩm Hoa?
Vệ Cẩm Dương vừa nghĩ đến khả năng này liền lập tức phủ định mà lắc đầu. Hiển nhiên đối với hành vi tùy thời tùy chỗ sẽ nghĩ đến Vệ Cẩm Hoa của chính mình như bây giờ cảm thấy thật đáng phỉ nhổ. Còn không phải bởi vì chính thái độ ái muội không rõ như có như không này của hắn mới tạo thành ảo giác cho Vệ Cẩm Hoa hay sao? Hắn không nên tiếp tục miên man suy nghĩ như vậy nữa.
"Cẩm Dương, sắc trời hôm nay đẹp như vậy, con cũng đừng luôn đãi ở trong phòng nha, nên thường xuyên dành thời gian mang theo Dung nhi đi ra ngoài dạo một chút. Nữ hài tử sao, thật ra đều hy vọng nam nhân có thể ôn nhu tinh tế bồi bồi chính mình. Đừng học theo ngoại tổ phụ cùng mấy cái cữu cữu của con, một đám đều là đại quê mùa từ trong quân doanh ra tới a." Thấy nhi tử sau khi tới thỉnh an chính mình liền rảnh rỗi không việc gì làm mà ngồi ở bên cửa sổ trong điện nhìn ra cây cối đang tắm nắng bên ngoài, Lưu hoàng hậu lập tức đi qua dặn dò.
Từ sau khi ý chỉ tứ hôn của Kính Hòa Đế chính thức được ban ra, Liễu Vụ Dung liền lấy 'tận hiếu tâm' làm lý do mỗi ngày tiến cung vấn an bồi Lưu hoàng hậu trò chuyện, bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn này thật sự khiến Lưu hoàng hậu yêu thích vô cùng, cảm thấy cô nương này rất tri kỷ hiểu chuyện.
"Được rồi, nhi thần biết rồi." Vệ Cẩm Dương đang nhìn sợi tơ hồng cột trên cổ tay mình mà phát ngốc, đây là lúc trước cùng Vệ Cẩm Hoa ở Vân Tương Thành nhận được một đôi, quay đầu lại liền vừa lúc trông thấy mẫu hậu nhà mình đầy mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng mỹ mãn.
Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút cảm thán, thế gian này thật sự vô thường, hoàn toàn không thể tưởng tượng được kiếp trước Lưu hoàng hậu chán ghét Liễu Vụ Dung đến mức còn chỉ thẳng vào mặt mắng người ta là họa thủy, kiếp này lại yêu thích nàng như vậy, quả thực đã xem nàng như thân sinh nữ nhi mà đối đãi.
"Mẫu hậu biết con không thích làm hoàng đế, không muốn đi cùng Vệ Cẩm Hoa tranh giành ngôi vị kia. Hiện tại mẫu hậu cũng đã suy nghĩ thông suốt, sẽ không bắt con đi làm những việc khiến con không vui. Thích làm tướng quân mỗi ngày hỗn trong quân doanh thì liền làm đi. Con vui vẻ là tốt rồi." Lưu hoàng hậu nhẹ vuốt sợi tóc mềm mại của nhi tử nhà mình, đắm chìm bên trong trạng thái thanh nhàn sau giờ Ngọ, như có cảm giác gì mà nói, "Mẫu hậu hiện tại chỉ ngóng trông con sớm một chút nghênh thú Dung nhi vào cửa, cho ta sinh một cái tôn tử mập mạp, cũng đã không còn cầu mong gì khác."
"Mẫu hậu, ngài không phải... vẫn luôn hy vọng nhi thần đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao?" Vệ Cẩm Dương đối với thái độ của mẫu hậu đột nhiên thay đổi như vậy hiển nhiên kinh ngạc không ít.
"Đứa nhỏ ngốc, mẫu hậu trước kia muốn con đi làm hoàng đế là bởi vì lo lắng sau khi phụ hoàng con cùng ta đi rồi, tân hoàng kế vị sẽ đối phó con mà con lại không có khả năng tự bảo vệ chính mình a. Hiện giờ nhìn đến con của ta có bản lĩnh như vậy, cơ hồ trong tương lai sẽ theo kịp phong cảnh của Vân Tương Vương năm xưa, ta còn chỗ nào không yên tâm đâu?" Lưu hoàng hậu giọng nói tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch, "Luận tâm cơ, dù sao con cũng đấu không lại Vệ Cẩm Hoa. Mặc dù hiện tại y cùng con quan hệ có tốt như thế nào thì con cũng phải nhớ rõ lưu lại cái tâm nhãn. Đợi y lên ngôi liền lập tức giao ra binh quyền, mang theo Dung nhi cùng nhau vân du thiên hạ, nhìn xem phong cảnh đi."
"Đang êm đẹp mẫu hậu lại nhắc đến này đó làm gì?" Vệ Cẩm Dương không hiểu Lưu hoàng hậu như thế nào bỗng nhiên nói đến mấy chuyện về sau, còn nói mấy lời giống như an bài hậu sự. ngôn tình tổng tài
"Không có gì, chỉ là gần đây nghe được một ít việc, làm ta biết đến Vệ Cẩm Hoa tâm cơ đến tột cùng có bao nhiêu thâm trầm cùng đáng sợ. Tương lai nếu có chuyện gì xảy ra, con phải nhớ rõ tuyệt đối không cần trộn lẫn vào, cao chạy xa bay tránh đi đầu sóng ngọn gió, càng không cần cùng y xé rách mặt là được." Lưu hoàng hậu giữa mày nhíu chặt, nghĩ đến sự tình vừa mới biết được mà trong lòng còn sợ hãi không thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược kết thúc trong vòng mười chương, mọi người hy vọng có phiên ngoại sao?
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mười chương nữa a, tăng tốc lên nào!!!
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, là cửa cung chấn động khi bị Vệ Cẩm Hoa hạ thanh gỗ xuống khóa lại, chính âm thanh này đã kéo Vệ Cẩm Dương từ trong suy nghĩ của chính mình quay về thế giới thực tại. Cung điện trống rỗng, ánh sáng tối tăm tức khắc khiến cho Vệ Cẩm Dương có một loại cảm giác bất an, thật giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.
"Đệ hiện tại có gì muốn nói không?" Vệ Cẩm Hoa dứt khoát lưu loát khóa cửa xong, xoay người liền đi về phía Vệ Cẩm Dương.
"Đại ca hy vọng đệ sẽ nói cái gì đây?" Bị ánh mắt sắc bén của Vệ Cẩm Hoa nhìn chằm chằm, Vệ Cẩm Dương cúi đầu trầm mặc thật lâu, cuối cũng vẫn không thể không ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt gần như bất chấp tất cả nhìn lại đối phương.
Có một số việc đã không phải bản thân hắn đơn phương trốn tránh là sẽ không còn tồn tại, miệng vết thương nếu không chữa trị mà dùng thứ khác gì đó che lấp thì sẽ chỉ thối rửa càng thêm nghiêm trọng mà thôi.
Giờ này khắc này, nếu hắn vẫn giống như dĩ vãng lừa mình dối người rằng chuyện gì cũng không có phát sinh, chung quy chỉ dẫn đến kết cục tự đả thương mình cũng tổn thương người. Huống chi... xem ý tứ hiện tại của Vệ Cẩm Hoa cũng đã không cho hắn cơ hội tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong từng ấy năm tới nay làm bạn bên cạnh Vệ Cẩm Hoa, chính mình chưa bao giờ thật sự thanh tỉnh giống như hôm nay, cho dù bởi vì uống không ít rượu nên có chút men say nhưng thần trí lại không có lúc nào là không nói cho hắn, Vệ Cẩm Dương, ngươi hoàn toàn tỉnh táo.
"A, ta hy vọng đệ nói cái gì?" Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc lại bày biện ra tới loại thái độ trấn định không có chút nào chột dạ như thế, chỉ cảm thấy một trận buồn cười đến vô lực, "Đệ cho rằng ta hy vọng nghe được đệ nói cái gì?"
Vệ Cẩm Hoa cũng không làm sao hiểu được chính mình đây là nên khổ sở hay thương tâm, mà chỉ cảm thấy thập phần muốn cười rồi lại cười không nổi. Y hy vọng đệ ấy nói cái gì, loại chuyện này chẳng lẽ còn phải hỏi lại y hay sao?
"Hảo đi, huynh có thể nói thẳng, không cần lại quanh co lòng vòng." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, tùy ý ở bên trong cung điện tìm cái giường nệm liền tự mình ngồi xuống. Hắn thật sự cảm thấy chính mình đến bây giờ đã mệt đến không còn sức lực tiếp tục suy xét cái gì nữa.
Nhìn tình trạng hiện tại của Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình, hắn thật sâu tự mình hiểu lấy, quan hệ giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa đã không thể lại tiếp tục ái muội không rõ như thế. Bởi vì năm đó Vệ Minh Lãng cùng Vệ Cẩm Trình cũng chính là từ kiểu ái muội như vậy mà nảy sinh hết thảy. Loại quan hệ như gần như xa dây dưa không rõ của bọn họ, hiện tại cho dù vẫn luôn không có tật xấu gì nhưng ai lại có thể đảm bảo huynh đệ bọn họ sẽ không trở thành phiên bản tiếp theo của hai thúc chất kia đâu?
Cho nên mọi chuyện vẫn nên ở thời điểm còn chưa tới mức độ không thể khống chế mà cùng nhau nói rõ thì tốt hơn a.
"Được thôi. Nếu đệ muốn ta nói thẳng, vậy ta cũng không muốn cùng đệ vòng vo. Hôm nay sự tình phát sinh rất nhiều, chúng ta liền một kiện tiếp một kiện chậm rãi nói rõ ràng." Vệ Cẩm Hoa theo sát phía sau Vệ Cẩm Dương ngồi lên đầu bên kia của giường mềm, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn mà chất vấn hắn, "Vệ Cẩm Dương, trong khoảng thời gian này đệ rốt cuộc là vì cái gì mà cố tình xa cách ta, thỉnh cho ta một lời giải thích."
"Đệ không cho rằng đây là xa cách, đệ chỉ đem quan hệ của chúng ta kéo về quỹ đạo nguyên bản nên có mà thôi." Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu, trong lòng tuy còn do dự nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, "Từ trên người của tiểu hoàng thúc cùng Vệ Cẩm Trình đã khiến đệ liên tưởng đến rất nhiều thứ, bỗng dưng mới phát giác ra nguyên lai quan hệ giữa huynh đệ chúng ta đã vượt qua lẽ thường xa như vậy. Đệ chỉ đang có ý đồ muốn đem nó kéo trở về mà thôi."
"Từ trên người của tiểu hoàng thúc cùng Vệ Cẩm Trình mà liên tưởng đến chúng ta, ý đồ đem quan hệ của chúng ta kéo về quỹ đạo? Ha ha ha...
" Vệ Cẩm Hoa nói đến một nửa chợt phá lên cười, cười đến vô cùng quỷ dị, y cảm thấy mấy câu nói này của Vệ Cẩm Dương quả thực vớ vẩn đến không thể tin được.
Tiếng cười lạnh của Vệ Cẩm Hoa lại như lưỡi dao sắc bén không ngừng lăng trì trái tim của Vệ Cẩm Dương, khiến cả cơ thể hắn đều bởi vì đau đớn từ trong lồng ngực tràn ra mà cảm thấy khó thở, không thể cử động, ngay cả giật giật môi muốn phát ra âm thanh thì cũng vô pháp nói ra dù chỉ một chữ.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể một lần lại một lần ở trong lòng nói cho chính mình, tất cả việc mà hắn làm đều không hề sai, tất cả chỉ là vì ngăn cản chính hắn cùng Vệ Cẩm Hoa tiếp tục mắc thêm lỗi lầm đến không kịp cứu vãn, cho nên không cần sợ hãi ánh mắt chỉ trích của đối phương.
Không cần, bởi vì hắn căn bản không có sai.
Cười cũng cười xong rồi, sau đó liền trầm mặc thật lâu, Vệ Cẩm Hoa bỗng nhiên đứng dậy kiềm giữ thân thể của Vệ Cẩm Dương, ánh mắt chuyên chú đến dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vô cùng nghiêm túc mà gằn từng chữ một, "Vệ Cẩm Dương, thời gian dài như vậy tới nay, đệ đến tột cùng xem ta là gì?"
"Đệ tự nhiên là đem huynh xem như huynh đệ tốt nhất của đệ, là huynh trưởng mà đệ kính trọng nhất." Chống lại đôi mắt âm trầm cực độ của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương lại không hề có chút sợ hãi nào, cũng nhìn thẳng vào mắt y, gằn từng chữ một mà đáp lại.
Đúng, không sai. Giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa nên là cái loại quan hệ này, không còn có mặt khác, Vệ Cẩm Dương một lần lại một lần ở trong lòng ủng hộ chính mình.
"Huynh đệ tốt? Huynh trưởng kính trọng nhất?" Thế nhưng không dự đoán được đại ca hắn sau khi nghe được đáp án này lại khống chế không được cười to lên, "Là cái loại tôn kính phát sinh da thịt chi thân sao?"
"Chúng ta lúc ấy... là bất đắc dĩ." Vệ Cẩm Hoa vừa hỏi, Vệ Cẩm Dương liền đáp ngay lập tức, cố gắng chứng minh sự kiện này không hề trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Tuy hắn trả lời có chút gượng ép nhưng đây thật sự là ý tưởng cùng cảm nhận chân thật của hắn khi phát sinh sự kiện hôm đó. Cho dù lần thứ hai trong lòng hắn thật sự bởi vì có chút ý tứ gì với Vệ Cẩm Hoa nên mới đáp ứng, nhưng hắn lúc ấy cũng hoàn toàn cho rằng chỉ là bất đắc dĩ a.
Mà hiện tại, vô luận lúc ấy tình cảm thật sự của hắn là như thế nào thì cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì hắn căn bản không có khả năng cùng Vệ Cẩm Hoa ở bên nhau. Cho dù có một ngày hắn thật sự từ một nam nhân bình thường bước lên con đường đoạn tụ chi phích, thật sự thích một người nam nhân khác thì người kia cũng tuyệt đối không thể là Vệ Cẩm Hoa.
"Nếu đệ vẫn luôn cho rằng đây là bất đắc dĩ, như vậy hiện tại ta liền nói cho đệ biết, Vệ Cẩm Dương, ta yêu đệ. Ta từ thật lâu thật lâu trước kia cũng đã bắt đầu yêu đệ. Ta đã đem toàn bộ trái tim của ta dành hết cho đệ, đệ không thể đối xử với ta như vậy." Hai bàn tay đang kiềm chế bả vai của Vệ Cẩm Dương càng thêm dùng sức, Vệ Cẩm Hoa cúi người tiếp cận đôi môi khô ráo hơi mỏng của đối phương rồi dùng sức hôn thật sâu.
Vệ Cẩm Hoa hôn rất tập trung lại rất tinh tế, cơ hồ là dùng đầu lưỡi cẩn thận đảo qua mỗi một cái khe hở bên trong khuôn miệng của Vệ Cẩm Dương, không ngừng liên tiếp cực lực khơi gợi đối phương. Dung mạo của y lúc này cũng bị sắc tình nhuộm đẫm phụ trợ đến càng thêm tuấn mỹ, nhưng cố tình người được y hôn lại không dao động.
"Vệ Cẩm Hoa, huynh bình tĩnh một chút." Vệ Cẩm Dương không chút do dự dùng sức đẩy Vệ Cẩm Hoa, bên trong đôi mắt không hề có một chút sắc dục nào, kiên định nói, "Những gì mà huynh cảm thấy lúc này tất cả đều do Uyên Ương Cổ mang đến ảo giác, đừng để cho ảo giác khống chế cảm xúc của chính mình."
Bởi vì chưa bao giờ đối với Vệ Cẩm Hoa dùng sức mạnh, Vệ Cẩm Dương thiếu chút nữa đều phải quên sức lực của hắn so với y lớn hơn nhiều, may mắn cũng chỉ là 'thiếu chút nữa'.
"Nếu, ta nói cho đệ, cho dù trước kia không có Uyên Ương Cổ thì ta cũng đã đối với đệ có loại ý niệm này thì thế nào?" Vệ Cẩm Hoa không thể tin tưởng mà nhìn đồng tử của Vệ Cẩm Dương giờ phút này lại trấn định cực điểm, không hề tồn tại bất kỳ một tia dục niệm nào, y cảm thấy trái tim đột nhiên liền bắt đầu quặn đau, con mắt đỏ lên nói.
"Vậy thì đệ đây chỉ có thể nói cho huynh, giữa hai chúng ta sẽ chỉ tồn tại hai loại kết quả, một là từ nay về sau không cần gặp lại, hai là dựa theo đệ nói mà trở về quỹ đạo bình thường đi." Vệ Cẩm Dương biểu tình bình tĩnh tới nỗi gần như có phần lãnh khốc, "Trừ hai con đường này ra, chúng ta sẽ không thể còn bất kỳ lựa chọn nào khác."
Hắn có thể tiếp thu cùng Vệ Cẩm Hoa hỗ trợ lẫn nhau loát một chút, cũng có thể tiếp thu ở tình huống có lý do bất đắc dĩ cùng Vệ Cẩm Hoa phát sinh da thịt chi thân, nhưng cố tình chính là vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu Vệ Cẩm Hoa nói yêu hắn.
Nói hắn cổ hủ cũng được, cứng nhắc cũng thế, đây là điểm mấu chốt của hắn, vượt qua điểm mấu chốt này, nếu như khuyên giải cũng không có kết quả, hắn chỉ có thể lựa chọn dùng hết toàn lực đi phản kháng hoặc thoát ly.
Vệ Cẩm Dương xoay người cùng Vệ Cẩm Hoa đảo nghịch vị trí, sau đó tránh thoát cánh tay của đối phương còn đang bắt lấy vai mình, ném xuống một câu như vậy liền cũng không quay đầu lại mà bước nhanh ra cửa.
Vệ Cẩm Hoa là hoàng đế tương lai, hắn là tướng quân là thần tử của y, bọn họ còn là huynh đệ ruột thịt, vô luận là ai trong hai người bọn họ đều không thể tiếp thu được hậu quả khi chuyện này bị vạch trần. So với về sau phải sống trong vô tận giày vò cùng thống khổ, chi bằng lúc này liền một đao cắt đứt vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Vệ Cẩm Hoa nhìn bóng dáng Vệ Cẩm Dương không chút lưu tình nào xoay người rời đi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ kinh ngạc cùng trống rỗng. Y cũng không hiểu được Vệ Cẩm Dương từ nhỏ đến lớn tâm tư mềm mại thế nhưng cũng sẽ có một mặt nhẫn tâm như vậy, mà người bị hắn nhẫn tâm đối đãi còn là chính mình...
Khổ tâm vun đắp nhiều năm, Vệ Cẩm Hoa cho rằng bản thân chỉ còn kém một bước là có thể có được hết thảy mà y mong đợi, nhưng không ngờ rằng một bước này lại khiến y hiện tại cơ hồ cái gì cũng không có. Hài tử trước kia vẫn luôn bồi ở bên cạnh y đã quyết định rời bỏ y mà đi... Này đến tột cùng nên xem như ai sai đây? Hoặc là nói, đây là vận mệnh trêu người sao?
Mười hai tuổi, Vệ Cẩm Dương đột ngột xuất hiện trong sinh mệnh của y. Mười bốn tuổi, Vệ Cẩm Dương kiên định không rời đứng ở bên cạnh y, không hề giữ lại nói tin tưởng người đại ca này. Mười chín tuổi, y minh bạch chính mình không biết bắt đầu từ khi nào đã yêu Vệ Cẩm Dương. Hai mươi ba tuổi, một năm đó Vệ Cẩm Dương quyết tâm rời khỏi kinh thành xa phó biên quan. Mà hiện tại, Vệ Cẩm Dương thậm chí nói ra không muốn cùng y gặp mặt.
Chẳng lẽ đây là vận mệnh của y hay sao? Những gì mà y được đến đều chú định sẽ có ngày mất đi. Tựa như quan ái của phụ mẫu mà năm đó y khát cầu, tư vị đó y chỉ từng hưởng thụ qua khi còn rất nhỏ, ngắn ngủi chẳng bao lâu cũng liền bị người không chút lưu tình nào tróc đi. Mà hiện tại...
Không, cho dù đây là vận mệnh an bài, Vệ Cẩm Hoa y cũng tuyệt đối không nhận mệnh. Y căn bản vô pháp tưởng tượng, càng không thể nếm thử nếu như sinh mệnh của y không có Vệ Cẩm Dương thì sẽ như thế nào.
Vệ Cẩm Hoa đến đây liền buông lỏng đôi tay đang nắm chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt đến rướm máu, đôi mắt trống rỗng vô lực cũng lập tức trở nên sắc bén, tràn ngập vô vàn kiên định cùng tự tin mãnh liệt.
Nếu có thứ gì mà người khác không chịu cho y, vậy thì y liền chính mình đi đoạt lấy nắm chặt trong tay. Trong từ điển của Vệ Cẩm Hoa y từ trước đến nay đều không tồn tại hai chữ thất bại cùng từ bỏ. Hiện tại liền trước tiên dung túng Vệ Cẩm Dương ở bên ngoài tiêu dao thả lỏng vài ngày đi, sau đó y chắc chắn sẽ...
...
Hôm đó cùng Vệ Cẩm Hoa ngả bài xong rồi, Vệ Cẩm Dương liên tục mấy ngày liền giống như một kẻ nhát gan, liều mạng đem chính mình trở thành một con rùa đen rúc đầu, trốn ở trong mai không dám đi ra ngoài gặp người, bởi vì sợ sẽ đụng phải Vệ Cẩm Hoa, thậm chí ngay cả cửa phòng đều không muốn ra, thời thời khắc khắc lo lắng nếu Vệ Cẩm Hoa đến tìm thì hắn nên ứng phó như thế nào.
Thế nhưng sau mấy ngày lặp đi lặp lại lo lắng đề phòng như vậy, Vệ Cẩm Dương cũng phát hiện Vệ Cẩm Hoa căn bản hình như không tính toán đi tìm hắn, ngay cả những lúc hắn không thể không tiến cung gặp Lưu hoàng hậu cũng không còn giống như trong dĩ vãng thường xuyên cùng y ngẫu nhiên chạm mặt.
Vệ Cẩm Dương nghĩ, này có lẽ là Vệ Cẩm Hoa cũng đang cố tình tránh mặt hắn đi. Nói như vậy y cũng coi như đã thỏa hiệp đề nghị hôm đó của hắn, dùng thời gian cùng khoảng cách đem quan hệ của bọn họ kéo về quỹ đạo nguyên bản nên có. Vệ Cẩm Dương cũng không xác định, hắn chỉ biết giờ phút này bản thân thật sâu trong lòng thế nhưng còn sẽ bởi vì đối phương im lặng thỏa hiệp không còn đi tìm mình mà cảm thấy mất mát.
Quả thật không biết bản thân rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì thói quen sao? Thói quen... muốn nhìn đến Vệ Cẩm Hoa?
Vệ Cẩm Dương vừa nghĩ đến khả năng này liền lập tức phủ định mà lắc đầu. Hiển nhiên đối với hành vi tùy thời tùy chỗ sẽ nghĩ đến Vệ Cẩm Hoa của chính mình như bây giờ cảm thấy thật đáng phỉ nhổ. Còn không phải bởi vì chính thái độ ái muội không rõ như có như không này của hắn mới tạo thành ảo giác cho Vệ Cẩm Hoa hay sao? Hắn không nên tiếp tục miên man suy nghĩ như vậy nữa.
"Cẩm Dương, sắc trời hôm nay đẹp như vậy, con cũng đừng luôn đãi ở trong phòng nha, nên thường xuyên dành thời gian mang theo Dung nhi đi ra ngoài dạo một chút. Nữ hài tử sao, thật ra đều hy vọng nam nhân có thể ôn nhu tinh tế bồi bồi chính mình. Đừng học theo ngoại tổ phụ cùng mấy cái cữu cữu của con, một đám đều là đại quê mùa từ trong quân doanh ra tới a." Thấy nhi tử sau khi tới thỉnh an chính mình liền rảnh rỗi không việc gì làm mà ngồi ở bên cửa sổ trong điện nhìn ra cây cối đang tắm nắng bên ngoài, Lưu hoàng hậu lập tức đi qua dặn dò.
Từ sau khi ý chỉ tứ hôn của Kính Hòa Đế chính thức được ban ra, Liễu Vụ Dung liền lấy 'tận hiếu tâm' làm lý do mỗi ngày tiến cung vấn an bồi Lưu hoàng hậu trò chuyện, bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn này thật sự khiến Lưu hoàng hậu yêu thích vô cùng, cảm thấy cô nương này rất tri kỷ hiểu chuyện.
"Được rồi, nhi thần biết rồi." Vệ Cẩm Dương đang nhìn sợi tơ hồng cột trên cổ tay mình mà phát ngốc, đây là lúc trước cùng Vệ Cẩm Hoa ở Vân Tương Thành nhận được một đôi, quay đầu lại liền vừa lúc trông thấy mẫu hậu nhà mình đầy mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng mỹ mãn.
Vệ Cẩm Dương không khỏi có chút cảm thán, thế gian này thật sự vô thường, hoàn toàn không thể tưởng tượng được kiếp trước Lưu hoàng hậu chán ghét Liễu Vụ Dung đến mức còn chỉ thẳng vào mặt mắng người ta là họa thủy, kiếp này lại yêu thích nàng như vậy, quả thực đã xem nàng như thân sinh nữ nhi mà đối đãi.
"Mẫu hậu biết con không thích làm hoàng đế, không muốn đi cùng Vệ Cẩm Hoa tranh giành ngôi vị kia. Hiện tại mẫu hậu cũng đã suy nghĩ thông suốt, sẽ không bắt con đi làm những việc khiến con không vui. Thích làm tướng quân mỗi ngày hỗn trong quân doanh thì liền làm đi. Con vui vẻ là tốt rồi." Lưu hoàng hậu nhẹ vuốt sợi tóc mềm mại của nhi tử nhà mình, đắm chìm bên trong trạng thái thanh nhàn sau giờ Ngọ, như có cảm giác gì mà nói, "Mẫu hậu hiện tại chỉ ngóng trông con sớm một chút nghênh thú Dung nhi vào cửa, cho ta sinh một cái tôn tử mập mạp, cũng đã không còn cầu mong gì khác."
"Mẫu hậu, ngài không phải... vẫn luôn hy vọng nhi thần đi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao?" Vệ Cẩm Dương đối với thái độ của mẫu hậu đột nhiên thay đổi như vậy hiển nhiên kinh ngạc không ít.
"Đứa nhỏ ngốc, mẫu hậu trước kia muốn con đi làm hoàng đế là bởi vì lo lắng sau khi phụ hoàng con cùng ta đi rồi, tân hoàng kế vị sẽ đối phó con mà con lại không có khả năng tự bảo vệ chính mình a. Hiện giờ nhìn đến con của ta có bản lĩnh như vậy, cơ hồ trong tương lai sẽ theo kịp phong cảnh của Vân Tương Vương năm xưa, ta còn chỗ nào không yên tâm đâu?" Lưu hoàng hậu giọng nói tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch, "Luận tâm cơ, dù sao con cũng đấu không lại Vệ Cẩm Hoa. Mặc dù hiện tại y cùng con quan hệ có tốt như thế nào thì con cũng phải nhớ rõ lưu lại cái tâm nhãn. Đợi y lên ngôi liền lập tức giao ra binh quyền, mang theo Dung nhi cùng nhau vân du thiên hạ, nhìn xem phong cảnh đi."
"Đang êm đẹp mẫu hậu lại nhắc đến này đó làm gì?" Vệ Cẩm Dương không hiểu Lưu hoàng hậu như thế nào bỗng nhiên nói đến mấy chuyện về sau, còn nói mấy lời giống như an bài hậu sự. ngôn tình tổng tài
"Không có gì, chỉ là gần đây nghe được một ít việc, làm ta biết đến Vệ Cẩm Hoa tâm cơ đến tột cùng có bao nhiêu thâm trầm cùng đáng sợ. Tương lai nếu có chuyện gì xảy ra, con phải nhớ rõ tuyệt đối không cần trộn lẫn vào, cao chạy xa bay tránh đi đầu sóng ngọn gió, càng không cần cùng y xé rách mặt là được." Lưu hoàng hậu giữa mày nhíu chặt, nghĩ đến sự tình vừa mới biết được mà trong lòng còn sợ hãi không thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược kết thúc trong vòng mười chương, mọi người hy vọng có phiên ngoại sao?
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mười chương nữa a, tăng tốc lên nào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất