Trọng Sinh Chi Tướng Quân Vs Tướng Quân

Chương 8

Trước Sau
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chương 8: Tiếp xúc chương trình học mới

Một bàn tay mát lạnh không biết từ lúc nào đã phủ lên trên mu bàn tay đang siết chặt của Cố Khâm.

oOo

Chờ tới khi họ tới gần, Alvin vỗ vỗ người bên cạnh có cái đầu trọc bóng loáng, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, nhìn qua dáng dấp to con mà hung tợn, giới thiệu, “Nào nào, làm quen một chút! Đây là bạn mới của tôi, gọi là Phương Vi Hùng, các cậu gọi cậu ta là đầu trọc là được.” Alvin vừa nói vừa chỉ Cố Khâm, “Đầu trọc, đây là bạn tôi, Cố Khâm. Bên cạnh cậu ấy chính là người cậu sùng bái nhất, Hình Chiến!”

Phương Vi Hùng nở một nụ cười ngây ngô cộng thêm vài phần ngốc nghếch. Hắn duỗi bàn tay to như cái quạt hương bồ, “Xin chào, tôi tên đầu trọc… Không không, là Phương Vi Hùng!” Phương Vi Hùng sờ sờ cái đầu trọc của mình, vì nói sai mà lúng túng đến mức mặt mũi đều đỏ bừng. Cố Khâm chủ động nắm tay với hắn giúp hắn giải vây, mà khi Phương Vi Hùng đối mặt với Hình Chiến thì lại thô lỗ mà nói, “Tôi… Tôi… Chờ tôi lợi hại hơn tôi nhất định sẽ đánh với cậu một trận!”

“Phụt, đùa với hắn rất vui đúng không?” Alvin chọc chọc Cố Khâm, “Mặc dù mặt hắn hung hãn như vậy nhưng kỳ thực lại là một người tốt, mà đầu óc cũng đơn giản nữa. Thời điểm chúng ta tuyển lớp trưởng vào hôm đầu tiên ấy, hắn vì phát hiện cứ tiếp tục đánh nửa giờ nữa cũng không kết thúc được nên mới ra tay lần lượt giúp từng đôi một, nhưng cuối cùng lại bị mọi người liên hợp lại đánh cho một trận.”

Kỳ thật, thời điểm tranh cử chức lớp trưởng của lớp A, mọi người đều cảm thấy Alvin hắn gặp may, vì thế mà có vài người cũng không phục hắn, chỉ là huấn luyện quá mệt mỏi nên họ mới không còn sức để đi tìm hắn gây sự. Nhưng Alvin tính tình tốt, làm người nhiệt tình rộng rãi, yêu thích kết bạn, vào thời điểm huấn luyện căng thẳng còn có thể kể chuyện cười chọc cười mọi người, bất tri bất giác ở chung hòa thuận như vậy cũng khiến cho bất mãn trong lòng những người kia mài mòn đến không còn. Hiện tại muốn động tới hắn còn phải suy tính xem liệu sau đó có khả năng bị hơn nửa lớp khiêu chiến hay không.

Bằng hữu của Alvin nhiều như thế, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn trịnh trọng giới thiệu một người như vậy với Cố Khâm, mà nhìn dáng dấp tên đầu trọc này xác thực là một người đáng giá kết giao. Cố Khâm tốt tính mà cười với Phương Vi Hùng, thế nhưng sự chú ý của đối phương lại tập trung toàn bộ lên người Hình Chiến.

“Này.” Cố Khâm kéo kéo Hình Chiến đang nhìn chăm chú lên bục thuyết giảng.

Đối phương nghiêng đầu liếc sang hắn, “?”

Cố Khâm cũng không nói lời nào, trực tiếp kéo theo Hình Chiến ngồi vào phía bên trái Alvin, như vậy ghế của Phương Vi Hùng và Hình Chiến liền cách nhau hai ghế. Tới khi hắn làm vậy xong, hắn bỗng nhiên lại thấy hành vi của mình có chút ấu trĩ. Trở lại lúc hai mươi tuổi rồi, ngay cả suy nghĩ cũng biến trẻ lại? Hắn tự suy xét vài giây, cuối cùng lại yên tâm mà thoải mái thay đổi tư thế ngồi thư thái hơn, chờ hiệu trưởng lên giảng.

Tại hội trường chứa hơn mấy chục ngàn người, hiệu trưởng tóc bạc trắng tinh thần phấn chấn đứng trên bục thuyết giảng, phát một đoạn phim tư liệu cho các tân sinh xem.

Đèn trong hội trường toàn bộ đều tắt. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mặt mọi người chính là vũ trụ bao la vô hạn, sau đó từ nơi xa tầm nhìn nhất từ từ xuất hiện những chấm đen dày đặc. Theo những điểm đen ấy tiến đến gần, mọi người cũng nhận ra hình dạng thật của chúng – đó là những chiếc tàu chiến màu xanh sẫm, hình dạng quỷ dị mọc đầy gai nhọn. Một loại âm thanh khó có thể diễn tả thành lời ông ông xông vào trong tai, càng ngày càng vang, khiến cho người ta sởn tóc gáy đứng ngồi không yên, không tự chủ được mà căng cứng người.

Chiến hạm địch giống như đàn châu chấu càng ngày càng ép sát tới. Bỗng nhiên chúng mở ra cái miệng đen ngòm, từng khối cầu đen nhanh chóng bắn đến. Đúng lúc này, vài đạo ánh sáng trắng chói mắt từ màn ảnh bên này bắn về phía quân địch, trong nháy mắt đã phá hủy một đám lớn hình cầu màu đen phía trước, âm thanh khủng bố kia nhanh chóng nhỏ hơn nhiều. Vài chiếc chiến hạm của Liên minh bỗng tiến vào màn ảnh, mọi người lúc này mới nhận ra, video này chính là được một chiếc chiến hạm trong ấy quay lại.

Điều tốt đẹp không tồn tại mãi mãi, càng ngày càng nhiều chiến hạm địch tiến vào tầm nhìn, che kín rợp bầu trời. Quang pháo của quân Liên minh căn bản không thể tiêu diệt hết chúng, rất nhanh đã xuất hiện vài chiếc lọt lưới.



Mới đầu màn ảnh cách vài giây mới động một lần, đến cuối cùng đã thành rung động liên tục không ngừng.

Quân địch tăng tốc độ đến gần, đột nhiên một chiếc chiến hạm địch dữ tợn nhanh chóng phóng lớn trên màn ảnh, tựa hồ như muốn lao ra khỏi màn hình mà đánh tới người xem.

“A!” Có người không tự chủ được mà hét lên.

“Oanh ——!”

Tiếng nổ cực lớn vang lên, trước mắt tối sầm lại, toàn bộ hình ảnh hoàn toàn biến mất.

Đèn trong hội trường lại được bật lên. Mặc dù biết họ chỉ là đang xem tư liệu hình ảnh nhưng cũng thật lâu không cách nào tán đi cái cảm giác ngột ngạt, sợ hãi kia, rất nhiều người bị dọa sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Đây, chính là kẻ địch các em sẽ đối mặt trong tương lai.” Âm thanh trầm ổn của hiệu trưởng tựa như có ma lực bình ổn lòng người, mọi người lúc này mới cảm giác bản thân vẫn còn sống sót, “Khi nãy các em mới chỉ thấy được tàu chiến quân sự dò đường loại nhỏ của Satan, cũng tương đương với máy bay không người lái mà Liên minh sử dụng. Thể tích nhỏ, số lượng lớn, độ linh hoạt cao, lực công kích yếu, nhưng có thể xông vào tiến hành công kích bằng cách tự bạo. Tiếp sau đây các em sẽ được tiếp xúc với nhiều loại hình chiến hạm địch hơn. Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi…”

Nghe thanh âm của hiệu trưởng, Cố Khâm nhắm mắt lại, suy nghĩ đã bay xa. Rời khỏi chiến trường hai tháng, hòa vào cuộc sống mới khiến ngay cả những ký ức ấy đều trở nên mơ hồ. Nhưng hình ảnh khi nãy lại tựa như mang hắn trở về với chiến trường. Hắn khống chế binh lính phá hủy từng chiếc chiến hạm của địch, những quả cầu lửa mỹ lệ nổ tung trước mắt, phóng thích con ma thú khát máu sâu trong nội tâm hắn. Chiến đấu càng kịch liệt, hắn càng phấn khích, phảng phất như cả người đều muốn bốc cháy.

Đó là một loại cảm giác có thể khiến người ta phát nghiện, muốn ngừng mà không được. Mỗi khi hắn đạt được thắng lợi, hắn ngược lại lại cảm thấy trống rỗng, chỉ có thể chờ đợi trận chiến tiếp theo đến lấp kín chỗ trống này…

Phải, Cố Khâm hoài niệm chiến trường, cực kỳ hoài niệm.

Bỗng nhiên, một bàn tay mát lạnh không biết từ lúc nào đã phủ lên trên mu bàn tay đang siết chặt của Cố Khâm. Cố Khâm mở choàng mắt, quay sang liền rơi vào tầm mắt không có chút rung động nào của Hình Chiến – Đáy mắt Hình Chiến phản chiếu hai mắt tràn ngập chiến ý khiêu khích của chính bản thân hắn. Cố Khâm cả kinh, lập tức thu lại ý chí chiến đấu nồng đậm của mình. Hỏng bét… Hắn hít sâu một hơi bình tĩnh lại, quay đầu ra vẻ thành thật nghe hiệu trưởng giảng bài, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Một lát sau, hắn giật mình phát hiện tay Hình Chiến vẫn đè lên tay hắn, hắn giống như bị điện giật mà rụt tay ra.

Alvin có giác quan thứ sáu đặc thù vẫn luôn cảm nhận được biến hóa của Cố Khâm. Khí tràng đáng sợ kia khiến da gà da vịt trên người hắn nổi hết lên, muốn chạy trốn nhưng tay chân tê dại không động đậy được. Nếu không phải Hình Chiến ra tay bình ổn Cố Khâm lại thì thật không biết tình trạng này sẽ còn kéo dài bao lâu. Alvin lo lắng mà liếc nhìn Cố Khâm, nhưng Cố Khâm lại tựa như cái gì cũng không muốn nói. Hắn xoắn xuýt một lúc cũng không nói gì nữa. Chỉ có Phương Vi Hùng thần kinh thô là vẫn cứ duy trì tư thế hai mắt thẳng tắp nghe giảng.

Bài giảng này kết thúc thì chương trình học của tân sinh mới được xem như là chân chính bắt đầu. Khi rời khỏi hội trường, Cố Khâm nói khẽ một tiếng cảm ơn với Hình Chiến, sau đó vội vàng vượt qua đối phương bước nhanh về ký túc xá. Hình Chiến nhìn bóng lưng chạy trối chết của hắn mà cau mày, đến cùng thì có nên nói cho hắn biết thân phận của mình không? – Quên đi, duy trì tình trạng hiện tại cũng rất thú vị.

Thân là huấn luyện viên của lớp A, Angus phụ trách tất cả các thể loại chương trình học về phương diện chiến đấu, bao gồm lớp thể năng, lớp đối kháng và lớp cơ giáp.

Lớp thể năng thì vốn không cần nói nhiều, lớp đối kháng hiển nhiên chính là lớp mà Angus yêu nhất. Một thời gian ngắn ban đầu, Angus cái gì cũng đều không dạy, mỗi giờ lên lớp chỉ yêu cầu các học viên lặp lại liên tục một động tác cơ sở, tiết học tiếp theo lại thay một động tác cơ sở khác tiếp tục luyện đi luyện lại. Tới khi tất cả các động tác đã được hoàn thành xong thì lại yêu cầu mọi người luyện nối các động tác với nhau, cứ như thế ròng rã khô khan mà luyện cả một tuần.



Chúng học viên khóc lóc than trời, cuối cùng Angus cũng chịu để mọi người đối chiến với nhau. Có điều hắn lại đặt ra một yêu cầu, chỉ có thể dùng động tác cơ sở, thêm vào đó sẽ cho người máy trợ thủ quan sát, ai sử dụng động tác vượt quá phạm vi động tác cơ sở sẽ lập tức bị điện giật.

Cái gì? Thế thì đánh đấm như thế nào?! Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị bó tay bó chân, mỗi lần làm ra một động tác đều lại phải suy nghĩ một lần, đặc biệt khó chịu.

Cố Khâm và Hình Chiến vốn đã quen dùng chiêu thức trong quân đội cũng không thoải mái gì, đặc biệt là khi phản ứng của họ từ lâu đã hình thành phản xạ có điều kiện. Những tân sinh vốn chưa bị lý thuyết cứng nhắc trói buộc kia đánh một lúc cũng đã rất nhanh điều chỉnh xong, nhưng hai kẻ già đời Cố Khâm và Hình Chiến thì đã lăn lộn ở trong quân đội mười mấy hai mấy năm nên rất chật vật trong việc khống chế bản năng của bản thân, bởi thế mà cứ thay nhau bị điện giật. Hai người đơn giản tự tới đối chiến với nhau, muốn tranh thủ đục nước béo cò một chút… Cuối cùng Angus không nhìn nổi nữa, gọi riêng hai người bọn họ ra.

“Hai cậu là làm sao thế hả? Tôi chưa thấy tân sinh nào vừa mới vào trường quân sự đã chỉ chuyên dùng chiêu thức trong quân đội, lại còn làm thế nào cũng không thay đổi được!” Thời điểm Angus không cười, nhìn hắn nghiêm túc hơn nhiều, “Chưa nói tới Hình Chiến, Cố Khâm, tôi nhớ cậu lúc mới bắt đầu vào học, thể chất còn chưa tới cấp D, đúng chứ?” Thể chất như vậy làm sao có thể luyện thành phản xạ có điều kiện được?

“Báo cáo huấn luyện viên, đó là bởi vì ngay lúc mới đầu em đã học ngay vào chiêu thức của quân đội, ở trường trung học em cũng rất ít khi luyện tập động tác cơ sở. Huấn luyện viên cũng biết kết quả tốt nghiệp trung học của em thế nào rồi.” Cố Khâm có chút lưu manh trả lời.

“Thật sao?” Khóe miệng Angus giật giật, chuyển hướng sang Hình Chiến, “Cậu cũng thế?”

“Động tác cơ sở không có tác dụng gì với em.” Hình Chiến nói trắng ra, trực tiếp khiến Angus nghẹn lời. Angus cẩn thẩn ngẫm lại cũng thấy không sai, đến trình độ này của Hình Chiến, cơ sở cũng đã đánh rất vững rồi.

“Huấn luyện viên, em có thể tiến hành huấn luyện thể chất ở lớp đối kháng không? Dù sao thể chất hiện tại của em vẫn rất yếu, cho dù đối chiến với ai thì cũng không nâng cao được gì cả.” Mặt bằng chung trình độ của các tân sinh lớp A đều thuộc loại đứng đầu, vì thế nên mặc dù thể chất Cố Khâm đã đạt tới cấp D thì hắn vẫn là đứng ở cuối lớp.

Angus cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định thực hiện chương trình chuyên biệt hóa cho hai học viên một mạnh nhất một yếu nhất lớp A này. Cố Khâm tiếp tục huấn luyện thân thể, còn hắn thì tự mình đến huấn luyện Hình Chiến.

Đối với việc chuyên biệt hóa Hình Chiến vẫn luôn cho mọi người hít khói kia, những học viên khác của lớp A không có ý kiến gì. Dù sao thì thực lực của Hình Chiến rõ như ban ngày, hơn nữa y còn phải đối chiến với huấn luyện viên ác quỷ Angus, mọi người nghĩ tới đó trái lại còn càng đồng tình với y hơn. Còn với Cố Khâm phải tiếp tục huấn luyện thể chất ngay cả trên lớp đối kháng thì mọi người lại có chút xem thường. Dù gì thì đối kháng cũng có thể coi là chương trình học thăng cấp của thể chất rồi. Mà như thế cũng tương đương với việc nói rằng Cố Khâm còn chưa có khả năng tham gia vào lớp đối kháng.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào về mình, Cố Khâm đều không quan tâm, vẫn nỗ lực rèn luyện thể năng nâng cao cấp bậc thể chất như trước. Nói thật ra, chỉ cần cơ thể đối phương không tới mức hắn không thể lay động thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào kinh nghiệm và kỹ xảo để vượt cấp đánh bại những quân giáo sinh chưa từng đến trên chiến trường này. Nếu thật sự đối chiến với toàn bộ lớp, e rằng ngoại trừ Hình Chiến sẽ chẳng còn ai có thể thắng được hắn. Mà nếu như đấu là bất kể sống chết, vậy thì đám quân giáo sinh này càng dễ đi đời hơn.

– Hết chương 8 –

Mạng với chả mẽo, load chậm thấy mồ(╯‵□′)╯︵┻━┻ Mãi mới đăng được post lên QAQ

Quạt hương bồ

quat-huong-bo

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau