Trọng Sinh Chi Xung Hỉ Tiểu Phu Lang

Chương 10: Hồi môn

Trước
Nhìn biểu tình không ngừng biến hóa trên mặt Khúc lão thái, đối với sự hiểu biết của Khúc Ý về bà, đại khái có thể đoán được bà đang nghĩ gì.

Ngoại trừ cảm thấy mắc cười ra, Khúc Ý không biết còn có thể như thế nào, dựa vào cái gì mà bà có thể chắc chắn rằng mình sẽ nghe lời bà chứ? Cho dù là mình ở đời trước, cũng không hoàn toàn nghe theo lời bà nói.

Cẩn thận suy nghĩ lại, Khúc gia kỳ thật cũng chỉ có gia đình đại bá chịu thương chịu khó nghe lời bà thôi, còn lại đều không phải, riêng ngũ thúc thì khỏi nói, hắn ta chính là người chỉ huy của bà lão.

Bất quá vì ngại đối phương vẫn là trưởng bối, khi Khúc Ý xuống xe vẫn phải chào bà một tiếng: "Nãi."

Hai mắt lão thái tỏa sáng nhìn xe ngựa, trên mặt vẫn còn kích động: "Ân, các ngươi đã trở lại rồi sao, ngũ thúc ngươi và Diệu Văn muốn đi lên huyện, chút nữa ngươi đưa xe này cho bọn họ đi đi."

Khúc Ý cười cười, nhưng ý cười không lan được tới đáy mắt: "Không được, tương công sức khỏe không tốt, xe ngựa này chúng ta còn phải sử dụng."

Nghe thấy Khúc Ý vậy mà dám cự tuyệt bà, biểu tình của lão thái cứng lại, nhìn qua đặc biệt buồn cười.

"Ý ca nhi, người trở về rồi hả." Khúc Nhị Ngưu thấy không khí không đúng, đi ra chào hỏi, ông nhìn Lương Khang Sinh, không biết nên xưng hô như thế nào, nên kêu là Lương thiếu gia hay là ca tế mới tốt đây.

Lương Khang Sinh không phải là lần đầu tiên tới Khúc gia, người nào của Khúc gia hắn cũng biết, nhìn thấy sự bối rối của Nhị bá, nếu nhị bá đã chủ động chào hỏi, hắn là hậu bối đương nhiên phải tiếp lời.

Hướng Khúc Nhị Ngưu cúi chào, Lương Khang Sinh nói nửa đùa nửa thật: "Vãn bối kính chào nhị bá, nếu đã cưới Ý ca nhi, về sau mong nhị bá không cần đối xử khác biệt với ta và phu lang."

Nhìn thái độ của Lương Khang Sinh, trong lòng Khúc Nhị Ngưu trấn định, lúc trước ông còn lo lắng Lương thiếu gia là người phú quý sẽ khinh thường người khác.

Hơi suy tư, Khúc Nhị Ngưu hướng Lương Khang Sinh sang sảng cười: "Là như vậy sao, Ý ca nhi ở trong nhà đứng thứ 3, vậy sau này ngươi chính là tam ca tế Khúc gia, Ý ca nhi là đứa nhỏ ngoan, Lương gia các ngươi đừng hòng ỷ vào mình có tiền mà khi dễ Ý ca nhi nhà chúng ta đó."

Sắc mặc Khúc lão thái không tốt, cái tên lão nhị đúng là không coi ai ra gì, lão nương đang đứng phía trước mà nó ngang nhiên đứng nói chuyện với Lương thiếu gia, coi nhẹ lão nương.

Nghĩ đến thân phận của Lương Khang Sinh, Khúc lão thái cố gắng nén lửa giận, quay người nhìn về phía bọn họ: "Có người mới xuất giá liền trở nên ương ngạnh, không coi nhà mẹ đẻ ra gì, có xe ngựa cũng không cho mượn, lão bà tử ta nói cho các ngươi biết, có lão bà tử ta ở đây, hôm nay đừng hòng tiến vào cửa Khúc gia nửa bước!"

Dựa theo quy củ mà nói, nữ nhi hoặc ca nhi xuất giá ngày hôm sau phải về nhà mẹ đẻ dùng cơm trưa, nếu không có nhà mẹ đẻ để về thì không chỉ có nhà chồng mất mặt mà còn biểu thị sự không may mắn, lão thái muốn nhìn xem, có phải Khúc Ý nghĩ rằng bản thân đã gả ra ngoài nên không thèm nghe lời bà nữa hay không?

Lương Khang Sinh biết Khúc Ý đã trải qua cuộc sống ở Khúc gia như thể nào, đối với Khúc Nhị Ngưu còn có thể cho sắc mặt tốt, nhưng đối với Khúc lão thái lại không như vậy, hắn nhìn Khúc Ý, ý tứ là muốn xem Khúc Ý muốn giải quyết như thế nào.

Khúc lão thái không hiểu ý nghĩa ánh mắt của Lương Khang Sinh, bà nghĩ chính mình uy hiếp Khúc Ý và Lương Khang Sinh thành công rồi, làm cho tụi nó phải lo lắng, trong lúc nhất thời vô cùng đắc ý.

Khúc Nhị Ngưu hướng mắt nhìn về phía đại phòng Mạnh gia, nghĩ thầm tứ đệ sao còn chưa đến, ông đành phải căng da đầu đứng nói chuyện: "Nương, người nói gì vậy, Chí Tài và Diệu Văn mỗi lần lên huyện đều ngồi xe bò, sao tự nhiên hôm nay lại muốn đi xe ngựa?"

Khúc lão thái giơ tay đánh mạnh Khúc Nhị Ngưu: "Ai cho ngươi nhiều chuyện, ngũ đệ ngươi là người đọc sách, mỗi lần đi phải ngồi xe bò còn ra cái dạng gì, nếu cưới Khúc ca nhi nhà ta, vậy thì mượn xe ngựa thì có làm sao?"

"Nãi, có phải cho mượn xe ngựa xong thì không thể lấy lại đúng không?" Khúc Ý thấy bộ dạng Khúc lão thái chuẩn bị la lối, khóc lóc, im lặng nhìn bà một cách trào phúng.



Chủ ý trong lòng bị nói thẳng ra, nháy mắt Khúc lão thái thấy bực bội, giở giọng mắng: "Cái gì mà không lấy lại được, nói khó nghe vậy, ngũ thúc ngươi là người đọc sách, về sau muốn cái gì mà không được, không lẽ còn thèm một chiếc xe ngựa của các ngươi sao."

Không phải Khúc lão thái sợ Khúc Ý hay là Lương Khang Sinh, chủ yếu là bà biết tiểu nhi tử và đại tôn tử vô cùng để ý thể diện, vừa mới nói vài câu thôi mà đã có mấy nhà bên cạnh ra xem náo nhiệt rồi, mọi người đều biết, nên không thể có chuyện mượn xe rồi lại không muốn trả.

Khúc Ý nhìn Khúc lão thái nóng nảy, cười lạnh: "Được rồi nãi, xe ngựa không thể cho mượn được, người không cho ta vào của cũng không sao, hôm nay ta trở về, chỉ là muốn hỏi người một chuyện, Lương gia cho nhiều sính lễ như vậy, sao hồi môn của ta chỉ có hai bộ chăn gối, này phải giải thích như thế nào? Các người nói là lấy danh nghĩa của mương để gả ta đi hay là các người muốn bán ta?"

Đã gả ra ngoài, chính mình có Lương Khang Sinh làm chỗ dựa, Khúc Ý cũng không tính toán lá mặt lá trái với Khúc lão thái nữa, càng muốn dứt khoát càng tốt.

Lá mặt lá trái: tráo trở lật lọng

Sính lễ Lương gia đưa ít nhất hơn trăm lượng, gồm có giấy, bút mực, vải vóc, lương thực và ngân lượng, số tiền này đời trước Khúc lão thái lấy cho ngũ phòng, đời này y không muốn nhân nhượng nữa.

Lời nói của Khúc Ý làm cho người dân Khúc gia thôn trợn mắt, Khúc gia thôn bọn họ ruộng nước nhiều, dựa vào số lượng lúa nước cùng gạo nếp hàng năm thì không chỉ no bụng còn có thể bán lấy tiền, mỗi nhà đều có cuộc sống không tồi, không đến mức phải bán con cháu trong nhà.

Nhưng nếu Khúc Ý nói sự thật, thu sinh lễ nhiều mà chỉ đưa cho hài tử hồi môn hai bộ chăn gối như vậy ý nghĩa rõ ràng là bán hài tử.

Khúc Nhị Ngưu cũng không rõ Khúc Ý có bao nhiêu đồ hồi môn, lúc này ông nghe thấy cũng vô cùng ngạc nhiên, ông biết Lương gia đưa sính lễ xa xỉ, nhưng ông không biết đồ hồi môn mà Khúc lão thái đưa chỉ có 2 bộ chăn gối.

Sắc mặt Khúc lão thái đỏ đến nhuốm máu, đem những việc này nói ở bên ngoài để làm gì, cho nó 2 bộ chăn gối làm hồi môn là được lắm rồi có gì mà bất mãn, năm đó bà gả cho Khúc lão đầu, cái gì cũng không có đâu.

"Đại nha đầu xuất giá được 2 bộ y phục, nhị nha đầu xuất giá được 1 bộ y phục một bộ chăn gối, ngươi xuất giá được 2 bộ chăn gối mà còn chê ít sao?"

Khúc lão thái âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống Khúc Ý, nhưng Khúc Ý cũng không nhượng bộ: "Nãi, sính lễ Chu gia và Tiền gia làm sao so sánh với Lương gia? Hôm nay nếu không làm rõ chuyện này, ta liền mời lão tộc trưởng đến đây giúp ta phân xử!"

Khúc gia thôn là một nơi mọi người cùng tộc tụ tập lại ở cùng nhau phát triển, chính bởi vì Khúc gia là một tông tộc, mọi người đều đoàn kết nên không dễ bị người ngoài khi dễ, nhưng cũng có quy củ trong tộc để quản lý từng hộ cá nhân.

Qua nhiều năm như vậy, chi nhánh Khúc gia thôn ngày càng nhiều, chuyện Khúc Ý xuất giá trong tộc sẽ không quá quan tâm, nhưng nếu Khúc Ý tìm tới tộc trưởng, mời tộc trưởng chủ trì công đạo, vậy chuyện này trong tộc sẽ nhúng tay vào.

Việc xung hỉ đã là không có thể diện rồi, hơn nữa hồi môn và sính lễ sai biệt, nếu chuyện này náo loạn bên ngoài, sẽ chỉ có Khúc lão thái chịu thiệt thôi.

Khúc lão thái tức giận muốn giơ tay đánh Khúc Ý: "Đồ tiện nhân, ngươi dám! Đồ ăn cây táo rào cây sung, đồ bạch nhãn lang, bao năm qua ngươi ở Khúc gia tiêu tốn bao nhiêu lương thực của ta..."

Nhưng có Lương Khang Sinh ở đây, bà làm sao đánh được Khúc Ý, Lương Đa Cốc không cần sai biểu đã tự giác chạy ra giữ tay Khúc lão thái lại.

Mí mắt Khúc Nhị Ngưu giật giật, sao ông có cảm giác Khúc Ý dường như thay đổi thành người khác, đứa nhỏ này trước kia sẽ không dám làm như vậy.

Lúc này nhóm người Khúc Tứ Ngưu cuối cùng cũng tới, nhìn thấy hài tử gả ra ngoài giống như đang xung đột với Khúc gia, ông lập tức nhanh chóng chạy tới.

Khúc Ý và Lương Khang Sinh đứng đối diện với Khúc lão thái, Khúc lão thái vừa mắng vừa đánh Lương Đa Cốc, Lương Đan Cốc không lên tiếng, chỉ im lặng ngăn cản Khúc lão thái, không cho bà đến gần thiếu gia và thiếu phu lang.



"Tứ đệ!" Khúc Nhị Ngưu phát hiện Khúc Tứ Ngưu đã về, ông gọi to một tiếng, đem sự chú ý của mọi người dời đi.

Khúc lão thái nhìn phía sau Khúc Tứ Ngưu có thêm mấy tên trai trẻ, đồng tử bà co rụt lại, rồi lại như không thể tin mà trừng lớn mắt.

Khúc Ý quay đầu, nhìn thấy cha tuổi vẫn còn trẻ ở phía trước, nước mắt không tiếng động mà rơi, đôi môi run rẩy nhưng không nói thành lời.

Khúc Ý vĩnh viễn nhớ rõ, khi đệ được đưa đến cửa hàng thợ rèn trên trấn học nghề trở về với đôi tay bị bỏng nặng, nhìn dáng vẻ thương tâm tuyệt vọng của cha nương, chỉ trong một đêm mà họ giống như già đi mười tuổi, y chỉ có thể dùng tiền tích cóp bao năm của mình đưa cho họ, còn lại cũng không biết phải làm gì.

Khúc Ý nhớ lại những hồi ức đau khổ, Lương Khang Sinh biết Khúc Ý nghĩ gì, bởi vì lúc Khúc Giang xảy ra chuyện hắn vẫn chưa chết, bọn họ còn cùng nhau về Khúc gia thăm Khúc Giang.

Đem Khúc Ý đang rơi lệ ôm vào lòng, Lương Khang Sinh vỗ lưng an ủi y: "Ý ca nhi, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, chúng ta nhất định sẽ không để đệ ấy xảy ra chuyện.".

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Khúc Tứ Ngưu nhìn thấy một màn như vậy, Khúc Ý nép vào trong lòng ngực của một thư sinh trẻ mà khóc, nhị ca một bên xấu hổ đứng nhìn, còn nương thì bộ dạng như đang ăn thịt người.

Không chút do dự, Khúc Tứ Ngưu khẳng định ca nhi nhà mình bị nương khi dễ, đến nỗi không thèm để ý người bên cạnh Khúc Ý, ông trừng đôi mắt hình viên đạn, đốt ngón tay siết đến nổi gân xanh, chỉ còn sót lại chút lý trí mới khiến ông khống chế chính mình, không xách dao đi chém người khác.

Khóe miệng Khúc Nhị Ngưu run rẩy, vừa rồi Y ca nhi còn vô cùng hùng hổ đối đầu với nương, không nghĩ mới chớp mặt một cái, y có thể khóc thương tâm như vậy, nói một câu hơi kỳ chứ ông có cảm giác hình như Ý ca nhi cố tình khóc trước mặt tứ đệ thì phải?

Chuyện Ý ca nhi xuất giá, bất luận là Ý ca nhi có thật sự nguyện ý hay không, chỉ cần mang cái danh xung hỉ này, của hồi môn quá mức đơn sơ rồi, ông sẽ không đứng về phe cha nương, cho dù Khúc Ý khóc thật hay giả, ông cũng sẽ không vạch trần.

Trần thị cũng từ trong phòng đi ra, thị ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhìn đôi mắt đều tức đến đỏ lên của lão tứ, thị đột nhiên nói một câu: "Ý ca nhi, nếu ngươi thật sự nghe lời nãi nói không được tiến vào Khúc gia, vậy thì đổi hướng đi Mạnh gia đi."

Trần thị đã sớm không quen nhìn cách làm của Khúc lão gia và Khúc lão thái, Khúc gia chỉ có người bên ngũ phòng là người, còn lại đều là tôi tớ, năm đó thị mới gả qua Khúc gia được 2 năm đã làm náo loạn chuyện này không thèm nghe lời Khúc lão thái, hiện tại càng không sợ vạch trần bọn họ.

Mạnh thì mới vừa tới, nghe nhị ca phu lang nói mà không hiểu: "Cái gì mà không cho vào cửa?"

Khúc Ý nghe giọng nói của nương thì cả người run lên, quay đầu dùng đôi còn vương nước mắt nhìn nương, nước mắt vừa mới ngưng lại ào ào chảy ra, nhào vào lòng Mạnh thị, cao giọng khóc lớn.

Khúc Ý khóc không phải vì sự ủy khuất của mình, là khóc vì vận mệnh đời trước của họ.

Hôm qua Mạnh thị cả một đêm không ngủ, nghĩ đến cảnh ca nhi của bà bị gả ra ngoài xung hỷ, bà liền trở nên căng thẳng, hiện giờ ca nhi ở trong lòng ngực mình khóc đến thương tâm như vậy, bà cũng không cầm được nước mắt, ôm con mà khóc theo.

Hôm qua lúc Khúc gia gả ca nhi cũng có không ít hàng xóm xung quanh cảm thấy kinh ngạc, lúc này nhìn Mạnh thị và Khúc Ý ôm nhau khóc lớn, những người xung quanh mềm lòng cũng bắt đầu lau nước mắt, nghĩ thầm tứ phòng Khúc gia chịu ủy khuất cực kỳ lớn, nếu không sao lại đến nỗi như vậy.

Khúc lão thái bị họ khóc đến tâm phiền ý loạn, nhưng nhìn nhóm trai trẻ đến từ Mạnh gia đứng phía sau, bà lại không dám mắng, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn 2 người kia.

Khúc Tứ Ngưu khó thở buột miệng nói ra: "Nương, nếu như người không vừa mắt một nhà chúng ta, vậy chúng ta sẽ dọn đi, không ở đây làm chướng mắt người."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước