Chương 11: Lý Tư Nồng
"Cô hai đã trở lại, sao lại không cho người đưa tin vậy."
Lý Thành Nguyệt bên ngoài thanh âm có chút kinh ngạc, cô ta có cảm tình rất tốt đối với Lý Tư Nồng, bởi vì mỗi lần cô hai trở về, đều mang cho cô ta một viên đường, hoặc là một cái dây buộc tóc.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, chỉ một lát sau mọi người đều đi vào nhà.
Lý Thành Nguyệt đi vào trước mở cửa nhà, lập tức một người phụ nữ dáng vẻ trung niên tiến vào.
Quần áo chị ta bụi bặm, có mấy miếng vá, nhưng giặt rất sạch sẽ, tóc chải cũng rất chỉnh tề, dáng vẻ giống với cụ bà tám phần, thiếu hai phần khắc nghiệt.
"Mẹ, em gái." Lý Tư Nồng vào phòng chào hỏi cụ bà đang ngồi hút thuốc ở đầu giường đất.
Lý Tư Vũ mang giày xuống đất, mỉm cười gọi một tiếng"Chị hai. ”
Lý Tư Nồng nghe tiếng gọi mà sửng sốt, chị ta lập tức cười nói: "Tư Vũ, lần trước chị không có ngày nghỉ, cũng không xin nghỉ được, nên không thể đến thăm em, chị mua cho em bánh gà em thích ăn nhất này. ”
Nói xong, chị ta đem một đống đồ vật trong tay đặt trên giường đất.
Cụ bà im lặng nhìn chị ta một cái, không để ý tới chị ta. Trong lòng bà nghĩ bây giờ mới về thăm Tư Vũ, nói những lời kia lừa gạt ai, lại còn không xin nghỉ được.
Lý Tư Nồng đúng là không xin nghỉ phép, khi đó nhà máy đang bận rộn chạy thành tích, ai cũng không được nghỉ.
Lý Tư Vũ không nhìn những thứ kia, trong không gian của cô có rất nhiều thứ tốt, đối với bánh gà của thời đại này cô cũng không cảm thấy mới lạ.
"Chị hai, chị ngồi đi, bên ngoài hẳn là rất lạnh." Lý Tư Vũ khách sáo nói hai câu.
"Không sao, không lạnh, chị mặc nhiều." Lý Tư Nồng đối với người em gái này cũng yêu thương giống như mẹ mình, cụ bà đối xử tốt với cô, đương nhiên người làm chị cũng đối tốt với cô như vậy.
Không thể không nói, nhà họ Lý này, con cả cùng con thứ hai nghe lời cụ bà nhất. Cũng là người em gái này thực sự nhỏ tuổi, đều có thể coi như con gái bọn họ rồi.
"Cô hai, cô mang theo cái gì ngon vậy? Cháu muốn ăn. "Con trai nhà Lý Tư Dân vừa lười vừa tham, cả ngày đi chơi cùng hơn mười thanh niên và con nít trong thôn.
Cậu ta thấy cô hai mang theo một đống đồ đạc trở về thì vội vàng chạy về nhà.
"Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn." Cụ bà trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không có nói nhiều lời khó nghe.
Chị ta cúi xuống, tìm ra một gói bánh gà, cho mấy đứa cháu mỗi đứa nửa cái, Lý Tư Vũ một cái, ngay sau đó thì cất đi.
Mọi người nhìn cái bánh to trong tay Lý Tư Vũ, cũng không nói gì, chỉ là trong lòng không phục mà thôi. Nhưng không ai dám nói, nếu dám nói một câu thì được, cặn bã cũng không có mà ăn.
Lý Thành Nguyệt bên ngoài thanh âm có chút kinh ngạc, cô ta có cảm tình rất tốt đối với Lý Tư Nồng, bởi vì mỗi lần cô hai trở về, đều mang cho cô ta một viên đường, hoặc là một cái dây buộc tóc.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, chỉ một lát sau mọi người đều đi vào nhà.
Lý Thành Nguyệt đi vào trước mở cửa nhà, lập tức một người phụ nữ dáng vẻ trung niên tiến vào.
Quần áo chị ta bụi bặm, có mấy miếng vá, nhưng giặt rất sạch sẽ, tóc chải cũng rất chỉnh tề, dáng vẻ giống với cụ bà tám phần, thiếu hai phần khắc nghiệt.
"Mẹ, em gái." Lý Tư Nồng vào phòng chào hỏi cụ bà đang ngồi hút thuốc ở đầu giường đất.
Lý Tư Vũ mang giày xuống đất, mỉm cười gọi một tiếng"Chị hai. ”
Lý Tư Nồng nghe tiếng gọi mà sửng sốt, chị ta lập tức cười nói: "Tư Vũ, lần trước chị không có ngày nghỉ, cũng không xin nghỉ được, nên không thể đến thăm em, chị mua cho em bánh gà em thích ăn nhất này. ”
Nói xong, chị ta đem một đống đồ vật trong tay đặt trên giường đất.
Cụ bà im lặng nhìn chị ta một cái, không để ý tới chị ta. Trong lòng bà nghĩ bây giờ mới về thăm Tư Vũ, nói những lời kia lừa gạt ai, lại còn không xin nghỉ được.
Lý Tư Nồng đúng là không xin nghỉ phép, khi đó nhà máy đang bận rộn chạy thành tích, ai cũng không được nghỉ.
Lý Tư Vũ không nhìn những thứ kia, trong không gian của cô có rất nhiều thứ tốt, đối với bánh gà của thời đại này cô cũng không cảm thấy mới lạ.
"Chị hai, chị ngồi đi, bên ngoài hẳn là rất lạnh." Lý Tư Vũ khách sáo nói hai câu.
"Không sao, không lạnh, chị mặc nhiều." Lý Tư Nồng đối với người em gái này cũng yêu thương giống như mẹ mình, cụ bà đối xử tốt với cô, đương nhiên người làm chị cũng đối tốt với cô như vậy.
Không thể không nói, nhà họ Lý này, con cả cùng con thứ hai nghe lời cụ bà nhất. Cũng là người em gái này thực sự nhỏ tuổi, đều có thể coi như con gái bọn họ rồi.
"Cô hai, cô mang theo cái gì ngon vậy? Cháu muốn ăn. "Con trai nhà Lý Tư Dân vừa lười vừa tham, cả ngày đi chơi cùng hơn mười thanh niên và con nít trong thôn.
Cậu ta thấy cô hai mang theo một đống đồ đạc trở về thì vội vàng chạy về nhà.
"Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn." Cụ bà trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cũng không có nói nhiều lời khó nghe.
Chị ta cúi xuống, tìm ra một gói bánh gà, cho mấy đứa cháu mỗi đứa nửa cái, Lý Tư Vũ một cái, ngay sau đó thì cất đi.
Mọi người nhìn cái bánh to trong tay Lý Tư Vũ, cũng không nói gì, chỉ là trong lòng không phục mà thôi. Nhưng không ai dám nói, nếu dám nói một câu thì được, cặn bã cũng không có mà ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất