Chương 47: Rời Nhà
Dương Quân đặt đồ đạc xuống rồi chào hỏi cụ bà.
Cụ bà nhìn một đống đồ đạc, đương nhiên là mặt mày hớn hở, mặc kệ thế nào cũng phải nể mặt quà tặng chứ.
Lý Tư Vũ biết đã sắp cuối tháng, Dương Quân sốt ruột cần lương thực. Cô từ lâu đã sắp xếp xong ở trong không gian, đợi đến khi lên thị trấn sẽ đưa cho anh ta.
Lúc mọi người dùng cơm, biết Lý Tư Vũ sắp đi, mấy người có ý đồ đều không cam tâm.
Nhưng bọn họ lại nói không lại cụ bà, làm loạn quá khó coi cũng khiến người ngoài chê cười.
Từ trước tới nay nhà họ Lý dù trong nhà có tức nghẹn hay ủy khuất thì đối với bên đều nhất trí một lòng. Cụ bà cũng là người bao che con cái, bình thường trong nhà ai bị khi dễ thì cũng là cụ bà ra mặt chửi bới cho.
Trước khi đi, cụ bà lấy một túi bột mì giao cho Dương Quân, Lý Tư Vũ hốt hoảng giữ bà lại.
"Mẹ, không phải đã nói để lại cho mọi người ăn rồi sao?" Lý Tư Vũ không muốn mang theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh đi.
"Đây là để cho anh rể con mang lên thị trấn đổi chút bột ngô." Cụ bà bị Lý Tư Vũ làm cho giật mình, trong lòng bà lại thấy ấm áp.
Con bé này là sợ người nhà đói, có bà ở đây, ai cũng sẽ không chết đói.
Lý Tư Vũ chần chờ nhìn Dương Quân, thấy anh ta gật đầu mới yên tâm.
Đổi thành bột ngô mịn cũng được, bột ngô trong nhà đều là nguyên hạt ngô đập dập, ngay cả mầm ở giữa cũng không nhặt ra, bảo sao khó ăn như vậy.
Bột ngô mịn đều được làm từ hạt ngô, không có lẫn đồ linh tinh.
Lý Tư Vũ ngồi lên yên sau xe đạp, vẫy vẫy tay tạm biệt người nhà họ Lý.
Cụ bà rơi nước mắt trông mong nhìn người càng đi càng xa, trong lòng trống rỗng.
Việc đầu tiên Lý Tư Vũ làm khi đến thị trấn là quỳ trên mặt đất! !
Đúng vậy, là quỳ...
Dương Quân ngượng ngùng nhìn Lý Tư Vũ, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi, anh quên mang theo đệm. ”
Mông của Lý Tư Vũ ngồi yên sau xe đạp bị đường núi gồ ghề làm cho như không phải của mình nữa.
Cô kiên trì ngồi được đến nơi này đúng là kỳ tích.
Khi nào mới có thể sửa đường đây, thật là muốn chết, còn không bằng đi bộ tới đây.
Lúc bắt đầu còn kinh ngạc mừng vì có thể đi xe, không cần phải đi bộ. Bây giờ thì không còn muốn đi xe nữa.
Lý Tư Vũ nghỉ ngơi một lát rồi đi vào nhà họ Dương.
Dương Quân vội vàng đi trả xe đạp, còn đi đổi bột ngô.
Một ngày nghỉ không dễ xin nên đổi đồ đạc xong anh ta còn phải đi làm.
Nhà họ Dương chỉ có thím Vương một mình ở nhà, Lý Tư Vũ lễ phép chào hỏi bà ta một tiếng.
Cụ bà nhìn một đống đồ đạc, đương nhiên là mặt mày hớn hở, mặc kệ thế nào cũng phải nể mặt quà tặng chứ.
Lý Tư Vũ biết đã sắp cuối tháng, Dương Quân sốt ruột cần lương thực. Cô từ lâu đã sắp xếp xong ở trong không gian, đợi đến khi lên thị trấn sẽ đưa cho anh ta.
Lúc mọi người dùng cơm, biết Lý Tư Vũ sắp đi, mấy người có ý đồ đều không cam tâm.
Nhưng bọn họ lại nói không lại cụ bà, làm loạn quá khó coi cũng khiến người ngoài chê cười.
Từ trước tới nay nhà họ Lý dù trong nhà có tức nghẹn hay ủy khuất thì đối với bên đều nhất trí một lòng. Cụ bà cũng là người bao che con cái, bình thường trong nhà ai bị khi dễ thì cũng là cụ bà ra mặt chửi bới cho.
Trước khi đi, cụ bà lấy một túi bột mì giao cho Dương Quân, Lý Tư Vũ hốt hoảng giữ bà lại.
"Mẹ, không phải đã nói để lại cho mọi người ăn rồi sao?" Lý Tư Vũ không muốn mang theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh đi.
"Đây là để cho anh rể con mang lên thị trấn đổi chút bột ngô." Cụ bà bị Lý Tư Vũ làm cho giật mình, trong lòng bà lại thấy ấm áp.
Con bé này là sợ người nhà đói, có bà ở đây, ai cũng sẽ không chết đói.
Lý Tư Vũ chần chờ nhìn Dương Quân, thấy anh ta gật đầu mới yên tâm.
Đổi thành bột ngô mịn cũng được, bột ngô trong nhà đều là nguyên hạt ngô đập dập, ngay cả mầm ở giữa cũng không nhặt ra, bảo sao khó ăn như vậy.
Bột ngô mịn đều được làm từ hạt ngô, không có lẫn đồ linh tinh.
Lý Tư Vũ ngồi lên yên sau xe đạp, vẫy vẫy tay tạm biệt người nhà họ Lý.
Cụ bà rơi nước mắt trông mong nhìn người càng đi càng xa, trong lòng trống rỗng.
Việc đầu tiên Lý Tư Vũ làm khi đến thị trấn là quỳ trên mặt đất! !
Đúng vậy, là quỳ...
Dương Quân ngượng ngùng nhìn Lý Tư Vũ, gãi gãi đầu nói: "Xin lỗi, anh quên mang theo đệm. ”
Mông của Lý Tư Vũ ngồi yên sau xe đạp bị đường núi gồ ghề làm cho như không phải của mình nữa.
Cô kiên trì ngồi được đến nơi này đúng là kỳ tích.
Khi nào mới có thể sửa đường đây, thật là muốn chết, còn không bằng đi bộ tới đây.
Lúc bắt đầu còn kinh ngạc mừng vì có thể đi xe, không cần phải đi bộ. Bây giờ thì không còn muốn đi xe nữa.
Lý Tư Vũ nghỉ ngơi một lát rồi đi vào nhà họ Dương.
Dương Quân vội vàng đi trả xe đạp, còn đi đổi bột ngô.
Một ngày nghỉ không dễ xin nên đổi đồ đạc xong anh ta còn phải đi làm.
Nhà họ Dương chỉ có thím Vương một mình ở nhà, Lý Tư Vũ lễ phép chào hỏi bà ta một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất