Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 26: Nam nhân lòng dạ hẹp hòi

Trước Sau
“Ngươi muốn một cái lồng làm gì?” An Mộc Hữu một bên buông cuốc trong tay, một bên hỏi.

An Á Phi đi theo phía sau phụ thân mình, giơ tay so thành một cỡ, “Cứ như vậy, phải dày một chút.”

An Mộc Hữu nghi hoặc nói: “Ngươi cần nó làm gì, nhà chúng ta cũng không có gà con.” Lại nói gà con cũng không cần lồng dày như vậy.

An Á Phi như hiến vật quý đem ra ba con chim sẻ giữa trưa mình bắt trở về, “Phụ thân người xem, ta muốn nuôi chúng nó, lồng sắt thưa sợ bọn nó sẽ chạy trốn.”

An Mộc Hữu nhìn kỹ, cười nói: “Chim sẽ này không dễ nuôi sống, vẫn còn quá nhỏ.”

Lí Á La mang theo một rổ mận, nghe thấy lời này liền nói: “Chim sẻ gì?”

An Á Phi đi qua tiếp nhận rổ, có chút không cảm lòng nói; “a cha, phụ thân nói chim sẻ nhỏ không nuôi sống được, là như vậy thôi.” Hắn còn nghĩ rằng tất cả chim đều có thể nuôi, nói như vậy, hắn không phải là không thể nuôi. Nhìn thấy ba con chim sẻ ở trong lồng trên mặt đất, hắn có chút luyến tiếc thả đi.

Lí Á La liếc mắt nhìn ba con chim sẻ ở trong lồng sắt, “Đừng nghe lời phụ thân ngươi nói, chim sẽ nếu lớn sẽ không dễ nuôi, nhỏ thì không có việc gì, thế nhưng ba con chim sẻ này của ngươi rất nhanh là có thể bay, tiểu Phi nếu thích chim, để phụ thân tìm cho ngươi những con chim khác đi.”

An Á Phi vừa mới đầu nghe còn cảm thấy vui vẻ, lúc này nghe xong là thật sự chấp nhận sự thật, “A cha, ngươi nói không thể dưỡng là được rồi.”

Lí Á La cười vỗ vỗ đầu hắn, « Tốt lắm, đừng thất vọng, cho phụ thân ngươi thả đi thôi, nếu để lâu không thả đi chim sẽ mẹ sẽ bỏ tổ.”

“Vâng.” Đã nói như vậy, còn có thể làm sao bây giờ, cho dù không cam lòng, An Á Phi cũng chỉ có thể đem ba con chim sẻ đưa cho phụ thân chính mình, “Là trên cây thông thứ ba ở bờ ruộng của Vương thúc.”

Lí Á La bật cười nói: “Ngươi còn nhớ rõ ràng như vậy. » ngay cả cây thứ mấy còn biết nói.

An Á Phi mím mìm miệng, có thể không nhớ rõ ràng sao, hắn thời điểm đi đã thấy, trở về liền cầm đi, nếu không nhớ rõ ràng, sợ là tìm không thấy.

“Được rồi, nếu thật sự muốn nuôi cái gì, giúp a cha nuôi mấy con gà mái ở trong lồng cho tốt, đến lúc chúng đẻ ra gà con, a cha cho ngươi nuôi chơi.

Đầu An Á Phi đầy hắc tuyến, “A cha, ta là muốn nuôi chim, nuôi gà con làm sao có thể giống. » thật sự là, logic của a cha thật sự là quá lợi hại.

Lí Á La một bên vừa đổi đôi giày dính bùn đất, một bên nói: “Có gì không giống nhau, không phải đều là nuôi sao, nuôi gà con lớn còn có trứng để ăn, ngày tết còn có thể giết thịt.”

An Á Phi bị đánh bại, được rồi, theo lối suy nghĩ của a cha, đúng thật là vậy. Nuôi chim thì không thể ăn lại còn lãng phí thời gian, thật đúng là không bằng nuôi gà con vừa có thể ăn lại còn có thể đẻ trứng.

Ngày hôm sau, An Á Phi đã bị thanh âm tranh cãi ầm ĩ ở bên ngoài đánh thức, sờ sờ bên cạnh, tiểu Khả Khả đã rời giường. Mơ mơ màng màng mở to mắt, bên ngoài mặt trời mới mọc một chút.

Rửa mặt đánh răng sạch sẽ, An Á Phi đi ra sân, liền nhìn thấy một đám người đang nói nhao nhao ồn ào, đi đến bên người a cha ở bên ngoài đám người, hiếu kỳ hỏi: “A cha, đây là làm sao vậy?”

Vẻ mặt Lí Á La có chút nghiêm túc, nhìn thấy hắn lại đây, vội kéo qua một bên, thấp giọng nói: “tối hôm qua trong thôn có người bị trộm, là tiểu nhi tử còn chưa đầy tháng của Cố gia bị trộm.”

An Á Phi nghe xong lập tức trừng lớn mắt, trộm đứa nhỏ? “A cha, vậy đã bắt được tên trộm kia chưa?”



Lí Á La lắc đầu giận dữ nói: “Sao có thể tóm được, tối hôm qua cũng không biết bị trộm đi lúc nào, buổi sáng nay thức dậy mới phát hiện không thấy.” Đứa nhỏ kia cũng chưa đầy tháng, bộ dạng mập máp khiến cho người rất yêu thích, không nghĩ tới lúc này lại không thấy tăm hơi.

An Á Phi nhón chân nhìn thoáng qua, đương nhiên là cái gì cũng không phát hiện, ngay cả thanh âm nhao nhao cũng không nghe thấy vài câu, tiểu thân thể có chút bất mãn nắm chắt ngón tay, ni mã phải chờ tới khi nào thì thân thể này mới có thể cao lên.

“Đi thôi, đi vào nhà, đừng nhìn, nhìn thấy lòng lại lo lắng.” Lí Á La đẩy An Á Phi về, lại từ trong đám người kéo An Á Khả ra, ba người vào sân liền đem cửa viện đóng lại.

Một bên gặm bánh ngô a cha làm, một bên trong lòng An Á Phi cảm thấy kì quái, lẽ ra trong thôn nhỏ này, vài nhà đều có nuôi chó, nếu có người lạ vào thôn, đám chó kia không có khả năng không sủa. Cố gia kia, nghe nói cũng nuôi một con chó rất là hung dữ, “A cha, Cố gia kia không phải nuôi chó sao, chẳng lẽ không bao giờ sủa?”

Lí Á La thả vào trong bát An Á Khả một cái trứng gà đã lột xong, thấp giọng nói: “Nghe nói là con chó kia bị hạ thuốc.”

An Á Phi nghe vậy nhíu mày, chó Cố gia bị hạ thuốc, vậy bên cạnh còn có Trần gia mà, chẳng lẽ chó cũng không sủa?

Lí Á La thấy hắn nghĩ đến chuyên tâm, giơ tay gõ hắn một cái, “Đừng nghĩ nữa, nhanh ăn đi, chuyện này thật sự cổ quái, thôn trưởng đã gọi người đi báo quan.”

Báo quan? An Á Phi sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới lúc ở nhà Lục Hàn Tình đã từng xem qua pháp lệnh của Lương Nguyệt quốc, gật gật đầu. Ở Lương Nguyệt quốc, lừa bán trẻ nhỏ chính là trọng tội, nhất là tiểu công tử, đây lại là tử tội, huống chi lần này lại là một đứa nhỏ chưa đầy tháng. Đối với tỉ lệ sinh tiểu công tử ở Lương Nguyệt quốc mà nói, đây tuyệt đối không thể tha thứ.

Buổi chiều An Á Phi chuẩn bị đi núi Khỉ hái sơn tra, lúa mì cùng thóc đã sớm được thu vào kho thóc trong nhà, lúc này cũng không có chuyện gì đặc biệt.

“Ca ca, ta cũng muốn đi.” Trên lưng An Á Khả mang theo giỏ trúc, đôi mắt trông mong nhìn hắn.

“Không được, hôm nay không thể mang ngươi đi.” An Á Phi lắc đầu, “Khả Khả ngoan, ngươi ở nhà nhìn gà ở trong viện, đừng để cho chúng nó đi ra ngoài.” Có mấy nhà không xa còn đang phơi thóc, đều phơi ở bên ngoài, nếu để cho gà nhà mình chạy tới, không chừng có thể ầm ĩ lên.

“Không cần, bắt bọn nó giam lại là được rồi, ta muốn đi.” An Á Khả nắm lấy tay áo hắn, nói cái gì cũng không chịu ở trong nhà.

An Á Phi đau đầu, đứa nhỏ này khi nào lại không nghe lời như vậy, “Được rồi được rồi, ngươi đi bắt bọn nó nhốt lại, chúng ta cùng đi.”

Hai người nhắm hướng núi Khỉ đi tới, liền nhìn thấy một con ngựa chạy tới trước mặt, An Á Phi ngẩng đầu nhìn qua, không phải Lục Hàn Tình thì là ai? Đợi cho tới khi ngựa dừng lại ở trước mặt, hỏi: “Ngươi làm sao lại tới đây nữa?”

Lục Hàn Tình ở trên cao nhìn hắn, bị câu hỏi này của hắn làm cho híp lại đôi mắt, “Phi nhi đây là không muốn nhìn thấy ta?” giọng nói có tia lãnh ý, làm cho An Á Phi nuốt nuốt nước miếng.

Vô nghĩa, còn phải nghĩ sao, nhưng mà, lời này không thể nói ra, An Á Phi ha hả nở nụ cười hai tiếng, “Làm sao lại vậy, ngươi nghe lầm.” Ni mã, không có việc gì tỏa khí lạnh cho ai xem, muốn đông chết người sao.

“Hàn Tình ca ca, ngươi mang đồ ăn ngon tới sao?” An Á Khả một chút đều không cảm thấy không khí bất thường của hai ca ca bên người, lúc này hắn còn đang quan tâm Hàn Tình ca ca có mang đồ ăn ngon đến cho hắn không.

Lục Hàn Tình xoay người xuống ngựa, chỉ chỉ một túi vải ở trên lưng ngựa, “Đương nhiên là có mang đồ ăn ngon cho Khả Khả rồi, lát nữa về nhà Hàn Tình ca ca đưa cho ngươi.” Nói xong liền lập tức đem người bế lên.

An Á Khả cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đều hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn.

Bởi vì Lục Hàn Tình đã đến, nên chuyện đi núi Khỉ đành phải gác lại.



Lục Hàn Tình đi ở bên người An Á Phi, lơ đãng nói: “Phi nhi không sợ sâu sao? Nghe nói hai ngày này trong rừng cây có rất nhiều sâu lớn.”

Nháy mắt An Á Phi liền cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng lên, tinh thần giống như là chạy ma ra tông, “Ngươi là cố ý đi.” Hổn đản này khẳng định là cố ý, nếu không đang êm đang đẹp nói đến chủ đề này làm gì. Biết rõ hắn sợ những đồ chơi kia.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc, nhưng đáy mắt rõ ràng lại mang theo ý cười, “Sao lại như thế, Phi nhi thật sự là nghĩ oan cho ta, ta đây là tốt tâm muốn nhắc nhờ Phi nhi thời điểm đi vào rừng nên chú ý, đừng cho kia….” Chưa nói xong đã bị An Á Phi lấy tay bịt miệng.

Nếu không nhìn vẻ mặt của người này, hắn thật sự sẽ tin tưởng người này là có lòng tốt nhắc nhở hắn, “Ngươi không cần nói nữa, ta sai rồi còn không được sao?” nam nhân này sao lại nhỏ mọn như vậy, thật sự là tâm của hắn còn nhỏ hơn lỗ kim.

Ngoài miệng ô ô nương theo tay mềm, mặc dù có một số chỗ có chút kén mỏng, nhưng mà tuyệt không ảnh hưởng đến xúc cảm, Lục Hàn Tình nhếch mi, còn vươn đầu lưỡi liếm một chút.

An Á Phi giống như bị phỏng rút tay về, nhìn thấy nước miếng ở trên bàn tay, lập tức muốn lau vào quần áo.

“Ngại bẩn?” thanh âm Lục Hàn Tình thản nhiên tiến vào trong tai An Á Phi khi hắn đang muốn chùi tay vào quần áo.

Vẻ mặt An Á Phi cầu xin dừng lại động tác, cúi đầu, lưu cho Lục Hàn Tình một cái đầu đen thùi, ni mã đây là loại người gì.

Lục Hàn Tình kéo tay hắn qua, vừa lòng nắm ở trong tay, “Phi nhi muốn đi vào trong rừng làm cái gì vậy?”

An Á Phi nhìn thoáng qua tay hai người nắm cùng một chỗ, xét thấy chuyện vừa rồi, hắn ngay cả giãy giụa cũng không dám, “Vốn là tính đi hái sơn tra.” Thế nhưng hiện tại hắn tuyệt không muốn đi.

“Lát nữa ta với ngươi cùng đi.” Lục Hàn Tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, cười dùng tay cầm dây cương xoa xoa đầu hắn.

An Á Phi thật sự không nhịn được muốn trợn trắng mắt, ni mã bị ngươi nói như vậy, hắn làm sao còn có lá gan đi.

Sau khi về đến nhà, Lục Hàn Tình liền đem ngựa buộc lại, cởi xuống túi vải ở trong nhà chính mở ra, lấy ra kẹo mạch nha cùng điểm tâm đưa cho An Á Khả, cùng với thịt và mấy thứ điểm tâm nhỏ cũng lấy ra, “thịt này lấy nấu luôn đi, đừng để lâu sẽ bị nóng mà hư mất.”

An Á Phi đã muốn thành thói quen mỗi lần người này tới đều mang thịt tới, lúc này cũng nghe theo đem miếng thịt bỏ vào trong chậu ở trong nhà bếp, dùng muối ướp lên.

“Chuyện ngoài ruộng đã bận rộn xong rồi phải không?” Lục Hàn Tình giơ tay đưa cho An Á Phi một khối điểm tâm màu hồng nhạt.

“Còn chưa xong, còn có một ít lùa mì còn chưa gặt xong.” An Á Phi tiếp nhận bỏ vào miệng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Hàn Tình nhéo nhéo hai má phình ra của An Á Phi, “A cha gửi thư cho ta muốn hỏi một chút, ngươi khi nào thì có thể theo ta đi Lạc thành.” Trong lòng nghĩ giọng điệu của a cha, chính là thực sự gấp gáp, nếu không bình thường sau khi vào cung xem quân hậu, khẳng định mọi người sẽ tự chạy tới.

An Á Phi nghiêng đầu, nuốt miếng điểm tâm mềm thơm trong miệng, “Không đi không được sao?” Hắn thật sự là tuyệt không muốn đi, ai biết người này lại để ý như vậy, huống chi phương tiện giao thông ở cổ đại không hiện đại hóa, ngồi xe ngựa hơn nửa tháng, nghĩ lại đều cảm thấy thí thí đau.

Lục Hàn Tình cười thực ôn nhu, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa kẹp lại, “Phi nhi cảm thấy được không?”

An Á Phi lập tức câm miệng. Ni mã, chỉ biết dùng loại hành vi đê tiện này uy hiếp hắn. Biết điểm huyệt rất giỏi sao, rất giỏi sao?

Nhưng lại nhanh hơn những cách mới khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau