Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 33: Ôn nhu
Tới gần giữa trưa, một hàng hai chiếc xe ngựa, mười người mới tới trấn Mai.
Trong trấn nhỏ, cách không xa lại trồng một gốc mai, nhìn rất phong nhã, ở trên đường khiến mọi người chú ý tới, không phải tảng đá ở ngã tư đường kia, trái lại ở hai bên đường ngã tư đường còn có một cây mai chưa nở.
“Nếu là mùa đông thì tốt rồi.” Ngồi trong xe ngựa, nhìn cây mai ngoài cửa sổ chậm rãi lùi lại phía sau, An Á Phi cảm khái lên tiếng.
Lục Hàn Tình nhẹ nhàng vân vê một sợi tóc đen ở trong tay, tinh tế cảm thụ cảm giác mềm mại ở trong tay, “Phi nhi nếu thích, chúng ta có thể đi gấp trở về xem.”
An Á Phi nâng cằm nói, “đáng tiếc.”
Lục Hàn Tình nhếch mày, “đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc nơi này không có tuyết rơi, hoa mai nở, cuối cùng lại thiếu chút khí phách ngạo hàn.” Tinh thần An Á Phi hơi hơi bay xa, trong đầu tưởng tượng trấn nhỏ này phủ đầy tuyết trắng, màu trắng tô điểm lên những cây hoa mai.
“Ngoài Lạc thành có một tòa trang viên, tên là Mai viên, hằng năm trời đông giá rét khi có tuyết đầu mùa, Mai viên sẽ mở cửa cho người ngoài vào, đến lúc đó chúng ta còn chưa trở về, ta liền mang Phi nhi đi thưởng mai.” Làm cho tóc đen mềm mại quấn quanh ở trong ngón tay của chính mình, Lục Hàn Tình ôn hòa nói.
An Á Phi nghiêng đầu nhìn qua, “Ngươi không phải là đã sớm tính toán tốt rồi đi?”
Hiện giờ là gần tháng mười, trên đường đi mất nửa tháng, ở Lạc thành nghỉ ngơi khoảng một thời gian, đến lúc đó khẳng định có thể đợi được tuyết đầu mùa của năm nay.
Lục Hàn Tình mỉm cười, “Phi nhi cảm thấy sao.”
An Á Phi nhìn ánh mắt hắn, sau đó quay đầu, tiếng nói trong trèo truyền tới, “Thật sự không gian không phải là thương nhân.”
Lục Hàn Tình cũng không phản bác, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy, giống như là đang tính kế cái gì. Nếu giờ phút này An Á Phi quay đầu, khẳng định còn có thể nói một câu, hồ ly.
Ở khách điếm nghỉ tạm một lát, ăn xong cơm trưa, xe ngựa liền bắt đầu tiếp tục hướng đến Lạc thành.
Thời gian ngồi trên xe ngựa rất là buồn tẻ chán nản, hơn nữa còn rất khảo nghiệm người.
Đã không có sản phẩm khoa học công nghệ hiện đại để giết thời gian, khi mà trong tay cầm sách, một đoạn thời gian còn hoàn hảo, một lúc sau, sẽ làm cho người ta buồn ngủ. Nhất là khi có cảm giác giống như đang nằm trong chiếc nôi đu qua đu lại, An Á Phi cảm thấy, chính mình giống như biến thành heo.
Một tay Lục Hàn Tình để bên người ngủ bất tỉnh nhân sự, một tay cầm quyển sách đọc hết sức chăm chú.
“Thiếu gia.” Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thanh âm của Đông Viễn từ ngoài xe vang lên.
“Chuyện gì.” Lục Hàn Tình hạ giọng, cúi đầu nhìn về phía cái đầu trên đùi, sách trong tay được buông xuống, vỗ nhẹ nhẹ người nào đó.
Đông Viễn vén lên màn xe đưa vào một cuộn giấy.
Lục Hàn Tình mở ra xem xong, trên mặt nở một nụ cười lạnh, bàn tay nắm chặt, khi mở ra, trong tay chỉ còn một đống mảnh vụn, “Ở Kì Huyền hai ngày đi.”
“Vâng.”
Bầu trời đầy sao, An Á Phi mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt đen như mực, không khỏi hoảng sợ, “Làm, làm chi.” Nây tay đè lại trái tim đang đập liên hồi, An Á Phi không được tự nhiên dời đi ánh mắt trước.
Trong mắt Lục Hàn Tình chợt lóe qua một tia ý cười, “Đêm nay chúng ta ăn ngủ bên ngoài.”
An Á Phi đứng dậy, không biết chính mình từ ngồi biến thành gối lên chân người nào đó ngủ từ bao giờ, “Như thế nào, không chạy kịp tới Kì Huyền sao?”
“Ừ.” Lục Hàn Tình vén lên màn xe, dẫn đầu đi xuống, “Xuống dưới đi lại một lát đi.”
Ban đêm tháng mười, đã nổi lên cảm giác mát mẻ, cũng không giống như ban đêm mùa hè có thanh âm côn trùng kêu náo nhiệt, hơn một phần yên lặng.
Lá cây rậm rạp nhìn không ra ý thu, trong màn đêm tối đen lóe lên một viên kim cương nhỏ, bên tai âm thanh lá cây xào xạc, rất nhẹ.
An Á Phi ngồi vào bên đống lửa, hơi hơi ngửa đầu liền có thể thấy một vùng trời đầy sao sáng ngời.
“Không lạnh sao?” theo âm thanh hạ xuống, là một cái áo choàng thuần trắng, còn mang theo hơi ấm. Lục Hàn Tình ở bên người hắn ngồi xuống.
“Đêm nay sao rất nhiều.” Bỏ qua cảm giác ấm áp ở trên người khi được người ta quan tâm, đầu An Á Phi cũng không chuyển nói. Ở thành thị hiện đại, không trung bị ô nhiễm, rất khó có thể nhìn thấy bầu trời đêm sạch sẽ như vậy, huống chi là nhiều sao như vậy.
Lục Hàn Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt, bầu trời đêm như vậy, hằng năm đều có thể nhìn thấy, tuyệt không ngạc nhiên, “Phi nhi thích xem sao?”
An Á Phi khẽ dạ, con ngươi nhìn chăm chú vào những ngôi sao kia.
Hắn nhớ tới người bạn tốt kia.
Thời điểm không có việc gì, bọn họ sẽ cùng đến biệt thự ở vùng ngoại ô, sau đó cùng nhau ở trên mái nhà của biệt thự ngắm sao, vừa nhìn liền cả một đêm.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu nhìn về ánh mắt có chút mê ly của hắn, còn có nét hoài niệm trên khuôn mặt kia, “A cha cũng thực thích ngắm sao, vì thế phụ thân còn xây một lầu ngắm sao ở trong phủ cho hắn. Vừa đến thời điểm bầu trời đầy sao, phụ thân sẽ mang a cha đến lầu ngắm sao, vừa nhìn liền cả đêm.”
Mới trước đây hắn cũng đi theo cùng ngắm, vẻ mặt của a cha cũng giống như người ngồi bên cạnh.
An Á Phi nghe vậy nghiêng đầu, chống lại đôi mắt ôn nhu của người nào đó, đột nhiên tim đập mau, “Phụ thân ngươi đối với a cha ngươi rất tốt.” giống như phụ thân ta đối với a cha ta vậy.
Lục Hàn Tình cười khẽ, trong con ngươi ánh lên ngọn lửa, thanh âm ôn hòa cất lên làm cho tim của An Á Phi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Phi nhi nếu cùng ta, ta cũng sẽ đối với Phi nhi tốt như vậy, thậm chí, so với phụ thân đối với a cha còn tốt hơn.”
Cúi người, hô hấp hai người giao nhau, con ngươi nhìn lẫn nhau, thấy ảnh ngược của nhau.
Thình thịch thình thịch.
Thình thịch.
An Á Phi cảm thấy tim mình đập quá nhanh.
Cố gắng làm cho chính mình không bị mê hoặc trong con mắt ôn nhu của người này, An A Phi bình tĩnh quay đầu, giọng nói có chút bất ổn, “Lời này ai nói với ngươi.”
Lục Hàn Tình cười khẽ ra tiếng, vẫn không nói tiếp.
Những lời vừa rồi kia tuy rằng là do hắn nhất thời hứng thú nói ra, nhưng mà, cũng là phát ra từ nội tâm của hắn.
“Thiếu gia.” Đông Viễn đánh vỡ không khí im lặng giữa hai người, giơ tay đưa cho thiếu gia nhà mình một chân dê đã nướng tốt.
Lục Hàn Tình tiếp nhận, hơi thổi một chút, đưa cho An Á Phi ở bên người, “Nếu không cắn được, vậy dùng chủy thủ đi.”
An Á Phi khôn khác khí tiếp nhận, cũng nói tiếng cảm ơn.
Chân dê nương mùi vị coi như được, mặc dù nêm nếm cũng vừa, cũng thả bột ớt hắn làm, còn đặc biệt có mùi thơm hoa quả.
An Á Phi cảm thấy tò mò, “Đông Viễn, ngươi cho gia vị nào thêm sao?” mùi hương hoa quả không ngọt không ngấy, lại vừa che đi được mùi của thịt dê.
Đông Viễn mỉm cười, “An công tử, trừ bột phấn ngươi đưa, tiểu nhân còn cho chút bột quả bông.”
Quả bông?
An Á Phi hơi hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe tới loại quả này.
Nhìn ra hắn nghi hoặc, Lục Hàn Tình tiếp lời nói: “Qủa bông là đặc sởn của Lương Nguyệt quốc, chỉ có trong hoàng cung mới có một cây, hằng năm kết không đến trăm trái. Trái cây mềm mại như bông, thuần trắng như mây, nếu ăn trực tiếp, cũng không có hương vị gì kì lạ, nếu phơi nắng, chế thành bột phấn, dùng để nướng thịt, trộn vào đồ ăn, sẽ có mùi thơm ngát dị thường.”
An Á Phi kinh ngạc, thế nhưng còn có loại trái cây này? Thật sự là mới nghe lần đầu. Nếu có cơ hội nhìn thấy thì còn gì bằng.
“A, tới Lạc thành rồi, nếu rảnh rỗi, ta sẽ mang Phi nhi vào trong cung nhìn xem cây kia.” Làm như biết trong lòng hắn nghĩ gì, Lục Hàn Tình lại cười nói.
An Á Phi lập tức cúi đầu hung hăng cắn một ngụm chân dê trong tay.
Người này làm sao có thể thay đổi thuộc tính như vậy chứ?
Rõ ràng là không thể, tim hắn đập nhanh và nhiều như thế, chắc chắn là tim bị bệnh.
Bên đống lửa ngồi ăn xong bữa tối, lại ngồi trong chốc lát, Lục Hàn Tình liền đứng dậy kéo An Á Phi còn không nguyện ý lên xe ngựa.
Sao dù cho xem, nhưng cũng phải lo lắng cho thân thể của chính mình một chút.
Hiện giờ tuy là đầu thu, nhưng gió ban đêm cũng rất lạnh.
“Làm chi lại kéo ta vào.” An Á Phi không vừa lòng ngồi trên nhuyễn tháp trong xe ngựa, tay người này thật cứng, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không ra.
« Sao thì lúc nào cũng có thể xem, bên ngoài gió lạnh. » Lục Hàn Tình lấy qua một cái thảm mỏng đưa cho hắn, « Năm nghỉ ngơi đi. »
Xe ngựa này hắn chính là vì lần này trở về làm cho người ta thoải mái mà làm ra, hai người ở trong xe nằm xuống là hoàn toàn không có vấn đề gì.
An Á Phi mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không nói thêm cái gì, dù sao là người ta quan tâm hắn, « Ta tuyệt không buồn ngủ. »
Lục Hàn Tình gật đầu, « Không buồn ngủ cũng có thể nằm nghỉ ngơi. »
An Á Phi trừng mắt, dù sao chính là không cho hắn đi ra ngoài là được.
Lục Hàn Tình nhếch mày, « Phi nhi nhìn ta như vậy, là có gì muốn nói với ta sao ? »
An Á Phi quay đầu, đưa lưng về người nào đó, hắn mới không có lời muốn nói đâu.
Mặt mày Lục Hàn Tình mỉm cười, giơ tay kéo thảm mỏng lên cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, An Á Phi tỉnh lại khi xe ngựa đang lay động, ngồi dậy xoa xoa hai mắt, trong xe ngựa rất là im lặng, Lục Hàn Tình cũng không ở trong xe ngựa.
Dùng dây thừng tùy ý cốt tóc dài ra sau đầu, An Á Phi đứng dậy xốc màn xe lên, liền nhìn thấy người nào đó ngồi trên lưng ngựa, đón ánh mặt trời.
« Phi nhi tỉnh ? » Cảm giác sau lưng có tầm mắt, Lục Hàn Tình ngừng ngựa, quay đầu lại.
« Còn bao lâu nữa ? » Đem màn xe móc lại hai bên, An Á Phi đơn giản ngồi dựa vào cửa xe ngựa như vậy.
Lục Hàn Tình giục ngựa quay đầu lại, đi song song cùng xe ngựa, « Còn khoảng một canh giờ nữa là tới rồi, Phi nhi đói bụng không, ta cho người làm một chút đồ ăn cho ngươi. »
« Ừ. » An Á Phi che miệng ngáp một cái, ánh mắt một mảnh ánh nước.
Ánh mắt Lục Hàn Tình trầm xuống vài phần, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Điểm tâm rất đơn giản, chính là hai cái bánh nướng áp chảo còn nóng, cộng thêm một trái trứng gà luộc.
An Á Phi lẳng lặng tựa vào cửa xe ăn, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, cả người đều ấm áp dạt dào. Hơn nữa gió thu hơi lạnh, An Á Phi thoải mái híp mắt.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên mặt người nào đó khóe miệng cong cong khi tâm tình tốt.
Dưới ánh mặt trời, lông tơ trên da thịt trắng nõn hiện ra, lông mi cong dài dày đặc hạ xuống tạo thành một cái bóng, con mắt giật giật, đôi môi lấp lánh nước cùng con mắt khó hiểu nhìn hắn.
« Nhìn ta làm cái gì ? » Tầm mắt phóng tới trên người mình, làm cho An Á Phi không biết nói gì, tim đập cũng dần dần có xu thế nhanh hơn, bất đắc dĩ, đành phải mở to mắt.
Lục Hàn Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, « Phi nhi chưa tỉnh ngủ sao ? »
An Á Phi nhìn hắn một cái, « tỉnh ngủ. »
Lục Hàn Tình mỉm cười gật đầu, cưỡi ngựa chậm rì rì đi ở bên cạnh.
An Á Phi nhíu mày, quay đầu thưởng thức phong cảnh hai bên.
Trong trấn nhỏ, cách không xa lại trồng một gốc mai, nhìn rất phong nhã, ở trên đường khiến mọi người chú ý tới, không phải tảng đá ở ngã tư đường kia, trái lại ở hai bên đường ngã tư đường còn có một cây mai chưa nở.
“Nếu là mùa đông thì tốt rồi.” Ngồi trong xe ngựa, nhìn cây mai ngoài cửa sổ chậm rãi lùi lại phía sau, An Á Phi cảm khái lên tiếng.
Lục Hàn Tình nhẹ nhàng vân vê một sợi tóc đen ở trong tay, tinh tế cảm thụ cảm giác mềm mại ở trong tay, “Phi nhi nếu thích, chúng ta có thể đi gấp trở về xem.”
An Á Phi nâng cằm nói, “đáng tiếc.”
Lục Hàn Tình nhếch mày, “đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc nơi này không có tuyết rơi, hoa mai nở, cuối cùng lại thiếu chút khí phách ngạo hàn.” Tinh thần An Á Phi hơi hơi bay xa, trong đầu tưởng tượng trấn nhỏ này phủ đầy tuyết trắng, màu trắng tô điểm lên những cây hoa mai.
“Ngoài Lạc thành có một tòa trang viên, tên là Mai viên, hằng năm trời đông giá rét khi có tuyết đầu mùa, Mai viên sẽ mở cửa cho người ngoài vào, đến lúc đó chúng ta còn chưa trở về, ta liền mang Phi nhi đi thưởng mai.” Làm cho tóc đen mềm mại quấn quanh ở trong ngón tay của chính mình, Lục Hàn Tình ôn hòa nói.
An Á Phi nghiêng đầu nhìn qua, “Ngươi không phải là đã sớm tính toán tốt rồi đi?”
Hiện giờ là gần tháng mười, trên đường đi mất nửa tháng, ở Lạc thành nghỉ ngơi khoảng một thời gian, đến lúc đó khẳng định có thể đợi được tuyết đầu mùa của năm nay.
Lục Hàn Tình mỉm cười, “Phi nhi cảm thấy sao.”
An Á Phi nhìn ánh mắt hắn, sau đó quay đầu, tiếng nói trong trèo truyền tới, “Thật sự không gian không phải là thương nhân.”
Lục Hàn Tình cũng không phản bác, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy, giống như là đang tính kế cái gì. Nếu giờ phút này An Á Phi quay đầu, khẳng định còn có thể nói một câu, hồ ly.
Ở khách điếm nghỉ tạm một lát, ăn xong cơm trưa, xe ngựa liền bắt đầu tiếp tục hướng đến Lạc thành.
Thời gian ngồi trên xe ngựa rất là buồn tẻ chán nản, hơn nữa còn rất khảo nghiệm người.
Đã không có sản phẩm khoa học công nghệ hiện đại để giết thời gian, khi mà trong tay cầm sách, một đoạn thời gian còn hoàn hảo, một lúc sau, sẽ làm cho người ta buồn ngủ. Nhất là khi có cảm giác giống như đang nằm trong chiếc nôi đu qua đu lại, An Á Phi cảm thấy, chính mình giống như biến thành heo.
Một tay Lục Hàn Tình để bên người ngủ bất tỉnh nhân sự, một tay cầm quyển sách đọc hết sức chăm chú.
“Thiếu gia.” Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thanh âm của Đông Viễn từ ngoài xe vang lên.
“Chuyện gì.” Lục Hàn Tình hạ giọng, cúi đầu nhìn về phía cái đầu trên đùi, sách trong tay được buông xuống, vỗ nhẹ nhẹ người nào đó.
Đông Viễn vén lên màn xe đưa vào một cuộn giấy.
Lục Hàn Tình mở ra xem xong, trên mặt nở một nụ cười lạnh, bàn tay nắm chặt, khi mở ra, trong tay chỉ còn một đống mảnh vụn, “Ở Kì Huyền hai ngày đi.”
“Vâng.”
Bầu trời đầy sao, An Á Phi mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt đen như mực, không khỏi hoảng sợ, “Làm, làm chi.” Nây tay đè lại trái tim đang đập liên hồi, An Á Phi không được tự nhiên dời đi ánh mắt trước.
Trong mắt Lục Hàn Tình chợt lóe qua một tia ý cười, “Đêm nay chúng ta ăn ngủ bên ngoài.”
An Á Phi đứng dậy, không biết chính mình từ ngồi biến thành gối lên chân người nào đó ngủ từ bao giờ, “Như thế nào, không chạy kịp tới Kì Huyền sao?”
“Ừ.” Lục Hàn Tình vén lên màn xe, dẫn đầu đi xuống, “Xuống dưới đi lại một lát đi.”
Ban đêm tháng mười, đã nổi lên cảm giác mát mẻ, cũng không giống như ban đêm mùa hè có thanh âm côn trùng kêu náo nhiệt, hơn một phần yên lặng.
Lá cây rậm rạp nhìn không ra ý thu, trong màn đêm tối đen lóe lên một viên kim cương nhỏ, bên tai âm thanh lá cây xào xạc, rất nhẹ.
An Á Phi ngồi vào bên đống lửa, hơi hơi ngửa đầu liền có thể thấy một vùng trời đầy sao sáng ngời.
“Không lạnh sao?” theo âm thanh hạ xuống, là một cái áo choàng thuần trắng, còn mang theo hơi ấm. Lục Hàn Tình ở bên người hắn ngồi xuống.
“Đêm nay sao rất nhiều.” Bỏ qua cảm giác ấm áp ở trên người khi được người ta quan tâm, đầu An Á Phi cũng không chuyển nói. Ở thành thị hiện đại, không trung bị ô nhiễm, rất khó có thể nhìn thấy bầu trời đêm sạch sẽ như vậy, huống chi là nhiều sao như vậy.
Lục Hàn Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không cảm thấy có cái gì đặc biệt, bầu trời đêm như vậy, hằng năm đều có thể nhìn thấy, tuyệt không ngạc nhiên, “Phi nhi thích xem sao?”
An Á Phi khẽ dạ, con ngươi nhìn chăm chú vào những ngôi sao kia.
Hắn nhớ tới người bạn tốt kia.
Thời điểm không có việc gì, bọn họ sẽ cùng đến biệt thự ở vùng ngoại ô, sau đó cùng nhau ở trên mái nhà của biệt thự ngắm sao, vừa nhìn liền cả một đêm.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu nhìn về ánh mắt có chút mê ly của hắn, còn có nét hoài niệm trên khuôn mặt kia, “A cha cũng thực thích ngắm sao, vì thế phụ thân còn xây một lầu ngắm sao ở trong phủ cho hắn. Vừa đến thời điểm bầu trời đầy sao, phụ thân sẽ mang a cha đến lầu ngắm sao, vừa nhìn liền cả đêm.”
Mới trước đây hắn cũng đi theo cùng ngắm, vẻ mặt của a cha cũng giống như người ngồi bên cạnh.
An Á Phi nghe vậy nghiêng đầu, chống lại đôi mắt ôn nhu của người nào đó, đột nhiên tim đập mau, “Phụ thân ngươi đối với a cha ngươi rất tốt.” giống như phụ thân ta đối với a cha ta vậy.
Lục Hàn Tình cười khẽ, trong con ngươi ánh lên ngọn lửa, thanh âm ôn hòa cất lên làm cho tim của An Á Phi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Phi nhi nếu cùng ta, ta cũng sẽ đối với Phi nhi tốt như vậy, thậm chí, so với phụ thân đối với a cha còn tốt hơn.”
Cúi người, hô hấp hai người giao nhau, con ngươi nhìn lẫn nhau, thấy ảnh ngược của nhau.
Thình thịch thình thịch.
Thình thịch.
An Á Phi cảm thấy tim mình đập quá nhanh.
Cố gắng làm cho chính mình không bị mê hoặc trong con mắt ôn nhu của người này, An A Phi bình tĩnh quay đầu, giọng nói có chút bất ổn, “Lời này ai nói với ngươi.”
Lục Hàn Tình cười khẽ ra tiếng, vẫn không nói tiếp.
Những lời vừa rồi kia tuy rằng là do hắn nhất thời hứng thú nói ra, nhưng mà, cũng là phát ra từ nội tâm của hắn.
“Thiếu gia.” Đông Viễn đánh vỡ không khí im lặng giữa hai người, giơ tay đưa cho thiếu gia nhà mình một chân dê đã nướng tốt.
Lục Hàn Tình tiếp nhận, hơi thổi một chút, đưa cho An Á Phi ở bên người, “Nếu không cắn được, vậy dùng chủy thủ đi.”
An Á Phi khôn khác khí tiếp nhận, cũng nói tiếng cảm ơn.
Chân dê nương mùi vị coi như được, mặc dù nêm nếm cũng vừa, cũng thả bột ớt hắn làm, còn đặc biệt có mùi thơm hoa quả.
An Á Phi cảm thấy tò mò, “Đông Viễn, ngươi cho gia vị nào thêm sao?” mùi hương hoa quả không ngọt không ngấy, lại vừa che đi được mùi của thịt dê.
Đông Viễn mỉm cười, “An công tử, trừ bột phấn ngươi đưa, tiểu nhân còn cho chút bột quả bông.”
Quả bông?
An Á Phi hơi hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe tới loại quả này.
Nhìn ra hắn nghi hoặc, Lục Hàn Tình tiếp lời nói: “Qủa bông là đặc sởn của Lương Nguyệt quốc, chỉ có trong hoàng cung mới có một cây, hằng năm kết không đến trăm trái. Trái cây mềm mại như bông, thuần trắng như mây, nếu ăn trực tiếp, cũng không có hương vị gì kì lạ, nếu phơi nắng, chế thành bột phấn, dùng để nướng thịt, trộn vào đồ ăn, sẽ có mùi thơm ngát dị thường.”
An Á Phi kinh ngạc, thế nhưng còn có loại trái cây này? Thật sự là mới nghe lần đầu. Nếu có cơ hội nhìn thấy thì còn gì bằng.
“A, tới Lạc thành rồi, nếu rảnh rỗi, ta sẽ mang Phi nhi vào trong cung nhìn xem cây kia.” Làm như biết trong lòng hắn nghĩ gì, Lục Hàn Tình lại cười nói.
An Á Phi lập tức cúi đầu hung hăng cắn một ngụm chân dê trong tay.
Người này làm sao có thể thay đổi thuộc tính như vậy chứ?
Rõ ràng là không thể, tim hắn đập nhanh và nhiều như thế, chắc chắn là tim bị bệnh.
Bên đống lửa ngồi ăn xong bữa tối, lại ngồi trong chốc lát, Lục Hàn Tình liền đứng dậy kéo An Á Phi còn không nguyện ý lên xe ngựa.
Sao dù cho xem, nhưng cũng phải lo lắng cho thân thể của chính mình một chút.
Hiện giờ tuy là đầu thu, nhưng gió ban đêm cũng rất lạnh.
“Làm chi lại kéo ta vào.” An Á Phi không vừa lòng ngồi trên nhuyễn tháp trong xe ngựa, tay người này thật cứng, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng không ra.
« Sao thì lúc nào cũng có thể xem, bên ngoài gió lạnh. » Lục Hàn Tình lấy qua một cái thảm mỏng đưa cho hắn, « Năm nghỉ ngơi đi. »
Xe ngựa này hắn chính là vì lần này trở về làm cho người ta thoải mái mà làm ra, hai người ở trong xe nằm xuống là hoàn toàn không có vấn đề gì.
An Á Phi mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không nói thêm cái gì, dù sao là người ta quan tâm hắn, « Ta tuyệt không buồn ngủ. »
Lục Hàn Tình gật đầu, « Không buồn ngủ cũng có thể nằm nghỉ ngơi. »
An Á Phi trừng mắt, dù sao chính là không cho hắn đi ra ngoài là được.
Lục Hàn Tình nhếch mày, « Phi nhi nhìn ta như vậy, là có gì muốn nói với ta sao ? »
An Á Phi quay đầu, đưa lưng về người nào đó, hắn mới không có lời muốn nói đâu.
Mặt mày Lục Hàn Tình mỉm cười, giơ tay kéo thảm mỏng lên cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, An Á Phi tỉnh lại khi xe ngựa đang lay động, ngồi dậy xoa xoa hai mắt, trong xe ngựa rất là im lặng, Lục Hàn Tình cũng không ở trong xe ngựa.
Dùng dây thừng tùy ý cốt tóc dài ra sau đầu, An Á Phi đứng dậy xốc màn xe lên, liền nhìn thấy người nào đó ngồi trên lưng ngựa, đón ánh mặt trời.
« Phi nhi tỉnh ? » Cảm giác sau lưng có tầm mắt, Lục Hàn Tình ngừng ngựa, quay đầu lại.
« Còn bao lâu nữa ? » Đem màn xe móc lại hai bên, An Á Phi đơn giản ngồi dựa vào cửa xe ngựa như vậy.
Lục Hàn Tình giục ngựa quay đầu lại, đi song song cùng xe ngựa, « Còn khoảng một canh giờ nữa là tới rồi, Phi nhi đói bụng không, ta cho người làm một chút đồ ăn cho ngươi. »
« Ừ. » An Á Phi che miệng ngáp một cái, ánh mắt một mảnh ánh nước.
Ánh mắt Lục Hàn Tình trầm xuống vài phần, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Điểm tâm rất đơn giản, chính là hai cái bánh nướng áp chảo còn nóng, cộng thêm một trái trứng gà luộc.
An Á Phi lẳng lặng tựa vào cửa xe ăn, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, cả người đều ấm áp dạt dào. Hơn nữa gió thu hơi lạnh, An Á Phi thoải mái híp mắt.
Lục Hàn Tình nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên mặt người nào đó khóe miệng cong cong khi tâm tình tốt.
Dưới ánh mặt trời, lông tơ trên da thịt trắng nõn hiện ra, lông mi cong dài dày đặc hạ xuống tạo thành một cái bóng, con mắt giật giật, đôi môi lấp lánh nước cùng con mắt khó hiểu nhìn hắn.
« Nhìn ta làm cái gì ? » Tầm mắt phóng tới trên người mình, làm cho An Á Phi không biết nói gì, tim đập cũng dần dần có xu thế nhanh hơn, bất đắc dĩ, đành phải mở to mắt.
Lục Hàn Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, « Phi nhi chưa tỉnh ngủ sao ? »
An Á Phi nhìn hắn một cái, « tỉnh ngủ. »
Lục Hàn Tình mỉm cười gật đầu, cưỡi ngựa chậm rì rì đi ở bên cạnh.
An Á Phi nhíu mày, quay đầu thưởng thức phong cảnh hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất