Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 43: Mưa thu
An Á Phi biết tính nết hắn không được tốt lắm, tuy rằng bình thường có chút lãnh đạm, còn có chút dịu dàng mâu thuẫn, kỳ thật, chỉ cần người quen thuộc hắn đều biết. Người này, có một tất xấu thực thất thường, đó là thích chõ mõm vào chuyện của người khác.
Đương nhiên, những chuyện vặt vãnh này không phải là chuyện lộn xộn nào hắn cũng quản.
Có thể làm cho hắn quản, kỳ thật đơn giản chỉ là một ít chuyện ước hiếp người khác, nhưng lại là chuyện vừa nhìn thấy đã làm cho người ta sinh ra cảm giác thực tức giận, ví dụ như một màn trước mắt này.
Cho dù là ở thế giới nào, cũng có ngàn việc không công bằng, chuyện sinh sinh tử tử rất hiếm có. Hắn không có khả năng mỗi khi nhìn thấy chuyện gì đều đi quản được.
Chính là, nếu gặp một người thân thể cường tráng lại đi ức hiếp một lão nhân sắp xuống mồ, loại chuyện tiểu hải tử làm nhục người lớn, hắn tuyệt đối không có khả năng cho qua.
Ở trong mắt hắn, lão nhân cho dù có sai, đơn giản chỉ là tinh thần sa sút không đáng để ý tới, nhưng thăng cấp lên đánh người, hắn tuyệt đối không có cách nào thừa nhận được. Mà tiểu hài tử, đều nói có sinh mà không dạy, một đứa nhỏ tốt như vậy lại bị dạy hư, nhân tố hoàn cảnh tuy rằng rất quan trọng, nhưng quan trọng vẫn là ở chỗ cha mẹ dạy.
Nhíu mày xem nhẹ chuyện trí nhớ không tốt, An Á Phi nghiêm mặt nhìn chằm chằm ba người bị hắn đạp trên đất bị hơi thở trên người hắn làm sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Không phải vừa rồi rất lợi hại sao, như thế nào, lúc này lại như vậy, ngược lại là muốn làm cái gì?”
Ba người lui đến một góc trên mặt đất, toàn thân bé trai đau đớn đến trắng bệch, vẻ mặt hai nam nhân kinh sợ, nhất là một nam nhân cao to cường tráng khi nhìn thấy rõ nam nhân đứng sau An Á Phi là ai, vẻ sợ hãi biểu lộ không thể nghi ngờ.
Đại thiếu gia Lục gia?
Như thế nào, như thế nào sẽ ở nơi này?
Ba người giờ phút này làm sao còn có vẻ hung ác ương ngạnh như vừa rồi.
Lão nhân ở phía sau đem tiền đồng đều nhặt lên hết, liền run rẩy đứng tựa vào vách tường, một đôi mắt đục ngầu mang theo chút tang thương cùng bi thương nhìn ba người trên mặt đất.
Đây là đứa con hắn vất vả cả đời nuôi dưỡng.
Vốn tưởng rằng về già có thể dựa vào, cũng không nghĩ tới, không dựa vào được, ngược lại tất cả tiền mình dành dụm đều bị con lớn lấy mất, tới hiện giờ, còn muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Lão nhân mệt mỏi vân vê mấy đồng tiền mang theo bùn đất ở trong tay, run rẩy đi đến trước người An Á Phi, khom người thấp giong nói: “Cảm ơn công tử.” Lại quay đầu nhìn về phía ba người vẻ mặt trắng bệch trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía An Á Phi, hai mắt vấn đục mang theo đau khổ không thể tiêu tan, “Mong công tử, buông tha cho ba người bọn họ đi, lão già cùng bọn chúng đã không còn quan hệ gì.”
Thân hình vốn đã gù lưng, hiện giờ, coi như lập tức càng cong, trên khuôn mặt già nua, vẻ mệt mỏi không thể che dấu.
An Á Phi nhíu mày nhìn thoáng qua ba người trên mặt đất, vốn hắn rất muốn hung hăng đánh ba người một trận, nhưng mà nhìn đến lão nhân ở trước mắt, trong lòng khẽ thở dài một cái, cho dù bị đối xử như vậy, tâm vẫn hướng về ba người này sao?
Đây lão nhân, cho dù đứa con có đối xử với chính mình như thế nào, trong lòng họ, vẫn như cũ liền dễ dàng tha thứ cho đứa con.
An Á Phi đứng thẳng dậy, nhìn lão nhân trước mặt, “Lão nhân gia, có nơi nào đi không?”
Lục Hàn Tình ôm An Á Phi nói: “Phi nhi, không cần lo lắng cho vị lão nhân gia này, ở bên ngoài thành Lương Nguyệt quốc có một trang viên chuyên thu nhận mẹ gáo con côi hài tử cùng lão nhân gia, lát nữa chúng ta nói với hộ vệ thủ thành một tiếng, sẽ có người lại đây mang lão nhân gia qua đó.”
An Á Phi nghi hoặc, ở Lương Nguyệt quốc thế nhưng lại có ý tưởng tiên tiến chu đáo như vậy?
Biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, Lục Hàn Tình giải thích nói: “Đây là a cha đề nghị với quân hậu.”
An Á Phi mỉm cười, vẻ lạnh băng trên mặt không thấy, thì ra lại là bạn tốt. “Vậy hôm nào chúng ta đi trang viên kia xem đi.” Nhìn sắc trời, hôm nay không có cách nào đi xem.
Đem lão nhân gia đưa đến đội hộ vệ, được lão nhân gia cảm tạ, bốn người liền trở về Lục phủ.
Ăn qua cơm chiều, Lục Hàn Tình đi thư phòng một chuyến, viết phong thư, cho người đưa đi hoàng cung.
Nhìn ngọn đèn dầu sáng rõ ở trước mắt, nghĩ đến vẻ mặt buổi chiều của Phi nhi, trong mắt có một phần thương hại.
Tắm rửa xong xuôi, tóc ướt sũng dưới bàn tay khéo léo của Đông Viễn, trong chốc lát liền đã gần khô.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, Đông Viễn, nơi này của ta không có việc gì.” Dựa vào đầu giường, một bên đọc sách, một bên chờ tóc khô, An Á Phi nhìn về phía Đông Viễn đang thu dọn quần áo bẩn của chính mình cởi xuống khi tắm rửa, “Đông Viễn, những thứ hôm nay mua trở về kia, ngươi bày ra trước, đừng sửa sang lại, ngày mai chúng ta cùng đi sắp xếp.”
Đem quần áo bẩn bỏ vào trong sọt trúc ở một bên, Đông Viễn nghe vậy cười, “An công tử sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xuống trước.”
“Đi đi.” Chờ thanh âm cửa vang lên, vẻ thản nhiên mỉm cười trên mặt An Á Phi biến mất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào một chỗ trong phòng.
Lục Hàn Tình ở ngoài cửa gõ vài tiếng, cũng không nghe thấy người trong phòng đáp lại, ngọn đèn trong phòng chưa tắt, trong lòng biết Phi nhi còn chưa ngủ, liền đẩy thẳng cừa vào.
“Phi nhi?” Đi tới bên giường, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người trên giường, khóe mắt còn ươn ướt, tâm Lục Hàn Tình tê buốt, nhanh chóng đem người kéo vào trong lòng ngực, “Phi nhi, làm sao vậy?”
Chạm đến hơi ấm quen thuộc, suy nghĩ của An Á Phi lập tức tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Lục Hàn Tình, đè nén áy náy trong lòng, khẽ lắc đầu, “Không có việc gì. Ngươi làm sao lại đến đây.”
Giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cho hắn, Lục Hàn Tình không để ý hắn không trả lời câu hỏi của chính mình, liền nói: “Mới vừa xử lý công việc xong, thấy đèn trong phòng ngươi còn sáng, liền đến đây nhìn xem.”
An Á Phi dựa vào vòm ngực ấm áp ở phía sau, thấp giọng nói: “Ngươi không phải là nghi hoặc phản ứng buổi chiều của ta hay sao?”
Lục Hàn Tình gật đầu, kéo tay hắn ngắm nghía ở trong lòng bàn tay, “Nếu Phi nhi không muốn nói ra, ta liền không hỏi.”
An Á Phi nhìn chằm chằm khớp xương rõ ràng trong tay, móng tay được cắt sửa mượt mà, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi kén móng ở gang bàn tay, “Kỳ thật cũng không phải là không thể nói.”
Lục Hàn Tình bị gãi khiến cho trong lòng run rẩy.
Chính là một lần tan học thực bình thường, bởi vì đúng là lúc mọi người tan làm, kẹt xe, lái xe liền báo cho hắn có thể sẽ tới trễ một chút.
Hắn liền không có việc gì chờ ở bên cạnh bồn hoa gần trường học, phía sau là một gốc cây trăm năm, cành lá rất là xum xuê, che đi cảnh sắc tươi đẹp ở trên đỉnh đầu, cũng che đi rất nhiều tầm mắt.
Lúc ấy bởi vì nhàm chán, hắn liền tựa vào thân cây chợp mắt một chút, bởi vì là trường học quý tộc, bởi vậy bên cạnh trường học rất là yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm của những chiếc xe đến đón đứa nhỏ, cùng với tranh cãi ầm ĩ khi tan học, cũng không có thanh âm dư thừa gì bên cạnh trường học.
Chính là phần im lặng này trong chốc lát bị phá vỡ.
Phía sau hắn truyền đến một trận đùa giỡn, còn có thanh âm xin tha thứ của một lão nhân cùng tiểu hài tử.
Do hoàn cảnh gia đình, làm cho hắn từ nhỏ đối với những việc không liên quan đến mình đều rất lãnh đạm, bởi vậy, hắn không có để ý thanh âm phía sau, chính là chỉ cẩm thấy có chút ồn ào mà thôi.
Đợi trong chốc lát, thanh âm phía sau cũng không có ngừng, hắn có chút không nhịn được quay người, vượt qua bồn hoa liền nhìn thấy.
Chính là một màn trước mắt, làm cho trong lòng hắn hối hận mãnh liệt như nước sông chảy, cơ hồ thiêu hủy lí trí của hắn.
Nằm trên mặt đất là một già một trẻ, toàn thân lão nhân gia đều là dấu chân, sợi tóc bạc lộn xộn, quần áo trên người lại rách mướp, thân hình già nua gắt gao bảo vệ tiểu hài tử ở dưới thân, trên mặt đất một bãi máu loãng rất là chói mắt.
Bên cạnh còn có bốn thanh niên lêu lổng còn đang duỗi chân đạp lão nhân gia.
An Á Phi chưa từng hối hận như vậy chính mình sao không lại đây sớm một chút.
“Phi nhi, ngươi cũng không biết.” Lục Hàn Tình ôm người trong lòng ngực, hắn cũng không thể lý giải được cảm thụ của Phi nhi, nhưng cũng không gây trở ngại hắn đau lòng cho người ở trong lòng ngực.
Phi nhi khi đó, hẳn là chưa có lớn đi.
An Á Phi nhắm chặt mắt, giống như thân ảnh một giả một trẻ hấp hối kia vẫn như cũ còn ở ngay trước mắt.
Tuy rằng bốn tên cặn bã xã hội kia đã bị hắn dạy dỗ thiếu chút nữa là xuống địa ngục, nhưng mà vẫn như cũ không thể cứu sống sinh mạng một già một trẻ kia.
Hắn cũng không cho rằng mình là người có tâm đồng cảm, nguyên nhân chính là dù sống trong một đại gia tộc, tâm của hắn, ngược lại vẫn rất lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì vẫn ôm chặt thái độ không nhìn. Chính là sau một lần kia, hắn liền ở trong phòng yên lặng hỏi chính mình, lãnh đạm như vậy, có thật sự tốt không?
Nếu hắn giống như người bình thường, nhiều tò mò một chút, nhiều nhiệt huyết một chút, có lẽ, sinh mệnh của một già một trẻ kia, liền sẽ không chấm dứt thống khổ như vậy.
“Ta không sao, chuyện đó đã qua đi rất lâu rồi, ta sớm đã buông xuống, thế nhưng, có thể là chuyện kia ảnh hưởng quá sâu đến ta, sau này, ta liền không quen nhìn chuyện này, một khi gặp được, tính tình luôn trở nên thực âm u.” An Á Phi ngửa đầu đối với người phía sau cười cười.
Lục Hàn Tình cúi đầu hôn môi mềm mại của hắn, “Phi nhi khi đó, không lớn đi.” Nếu không, làm sao có thể ảnh hưởng đến nay.
An Á Phi ngẩng đầu cũng hôn đáp trả một cái, “Ừ, mười ba tuổi.”
Tâm Lục Hàn Tình ê buốt, còn nhỏ như vậy, “Phi nhi ngày mai có muốn đi nơi nào không? Nếu không có, ta đến sắp xếp.” Đã biết chuyện chính mình muốn biết, Lục Hàn Tình liền dời đi đề tài.
Biết Lục Hàn Tình là không muốn chính mình đắm chìm trong đó, liền theo lời nói của hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, thực thoải mái.
An Á Phi nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ta không muốn đi ra ngoài, ngươi phái người đi hoàng cung kêu a cha cùng phụ thân của ngươi trở về đi, ta tính toán ngày mai làm vài món ăn, a cha ngươi chắc chắn là rất thích.”
Bạn tốt kia của hắn, bị hắn ảnh hưởng, đều rất là thích ăn.
“Ừ, Vậy Phi nhi nghỉ ngơi đi.” Lục Hàn Tình cúi đầu ở trên môi mê người của nào đó hôn mấy cái, trước khi khơi hỏa liền lưu luyến đi ra ngoài.
An Á Phi sờ sờ môi chính mình có chút sưng đỏ, hơi hơi mím môi.
Cứ rối rắm trong quan hệ với bạn tốt và hắn cùng Lục Hàn Tình, có phải đối với Lục Hàn Tình là không công bằng không?
Ngày thứ hai hiếm thấy có mưa thu.
Giọt mưa tinh tế giống như chiếc màn, treo lơ lửng ở trong trời đất, từng trận ớn lạnh từ cỏ áo tiến vào, trên da thịt nhảy mắt liên nổi lên một tầng da gà rậm rạp.
Theo một trấn gió thổi qua, màn mưa có nghiêng một chút, theo khe hở liền bay vào trong cửa sổ rộng mở.
An Á Phi đứng dậy đem cửa sổ đóng kín, cảm thán mùa đông đang tới gần.
Không nghĩ tới nhiệt độ hôm nay lại lập tức giảm xuống nhiều như vậy, thật sự tuyệt không muốn xuống bếp.
Phòng không có ấm áp như ở hiện đại, hắn ngay cả di chuyển cũng không muốn di chuyển.
Cũng không biết hôm nay Á Minh có trở về hay không, nhìn xem đi, nếu trở lại thì đi phòng bếp làm đồ ăn, nếu không trở lại, vừa lúc giảm bớt.
Thời tiết lạnh như thế, vẫn là ở trong phòng thoải mái hơn.
Đương nhiên, những chuyện vặt vãnh này không phải là chuyện lộn xộn nào hắn cũng quản.
Có thể làm cho hắn quản, kỳ thật đơn giản chỉ là một ít chuyện ước hiếp người khác, nhưng lại là chuyện vừa nhìn thấy đã làm cho người ta sinh ra cảm giác thực tức giận, ví dụ như một màn trước mắt này.
Cho dù là ở thế giới nào, cũng có ngàn việc không công bằng, chuyện sinh sinh tử tử rất hiếm có. Hắn không có khả năng mỗi khi nhìn thấy chuyện gì đều đi quản được.
Chính là, nếu gặp một người thân thể cường tráng lại đi ức hiếp một lão nhân sắp xuống mồ, loại chuyện tiểu hải tử làm nhục người lớn, hắn tuyệt đối không có khả năng cho qua.
Ở trong mắt hắn, lão nhân cho dù có sai, đơn giản chỉ là tinh thần sa sút không đáng để ý tới, nhưng thăng cấp lên đánh người, hắn tuyệt đối không có cách nào thừa nhận được. Mà tiểu hài tử, đều nói có sinh mà không dạy, một đứa nhỏ tốt như vậy lại bị dạy hư, nhân tố hoàn cảnh tuy rằng rất quan trọng, nhưng quan trọng vẫn là ở chỗ cha mẹ dạy.
Nhíu mày xem nhẹ chuyện trí nhớ không tốt, An Á Phi nghiêm mặt nhìn chằm chằm ba người bị hắn đạp trên đất bị hơi thở trên người hắn làm sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Không phải vừa rồi rất lợi hại sao, như thế nào, lúc này lại như vậy, ngược lại là muốn làm cái gì?”
Ba người lui đến một góc trên mặt đất, toàn thân bé trai đau đớn đến trắng bệch, vẻ mặt hai nam nhân kinh sợ, nhất là một nam nhân cao to cường tráng khi nhìn thấy rõ nam nhân đứng sau An Á Phi là ai, vẻ sợ hãi biểu lộ không thể nghi ngờ.
Đại thiếu gia Lục gia?
Như thế nào, như thế nào sẽ ở nơi này?
Ba người giờ phút này làm sao còn có vẻ hung ác ương ngạnh như vừa rồi.
Lão nhân ở phía sau đem tiền đồng đều nhặt lên hết, liền run rẩy đứng tựa vào vách tường, một đôi mắt đục ngầu mang theo chút tang thương cùng bi thương nhìn ba người trên mặt đất.
Đây là đứa con hắn vất vả cả đời nuôi dưỡng.
Vốn tưởng rằng về già có thể dựa vào, cũng không nghĩ tới, không dựa vào được, ngược lại tất cả tiền mình dành dụm đều bị con lớn lấy mất, tới hiện giờ, còn muốn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Lão nhân mệt mỏi vân vê mấy đồng tiền mang theo bùn đất ở trong tay, run rẩy đi đến trước người An Á Phi, khom người thấp giong nói: “Cảm ơn công tử.” Lại quay đầu nhìn về phía ba người vẻ mặt trắng bệch trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía An Á Phi, hai mắt vấn đục mang theo đau khổ không thể tiêu tan, “Mong công tử, buông tha cho ba người bọn họ đi, lão già cùng bọn chúng đã không còn quan hệ gì.”
Thân hình vốn đã gù lưng, hiện giờ, coi như lập tức càng cong, trên khuôn mặt già nua, vẻ mệt mỏi không thể che dấu.
An Á Phi nhíu mày nhìn thoáng qua ba người trên mặt đất, vốn hắn rất muốn hung hăng đánh ba người một trận, nhưng mà nhìn đến lão nhân ở trước mắt, trong lòng khẽ thở dài một cái, cho dù bị đối xử như vậy, tâm vẫn hướng về ba người này sao?
Đây lão nhân, cho dù đứa con có đối xử với chính mình như thế nào, trong lòng họ, vẫn như cũ liền dễ dàng tha thứ cho đứa con.
An Á Phi đứng thẳng dậy, nhìn lão nhân trước mặt, “Lão nhân gia, có nơi nào đi không?”
Lục Hàn Tình ôm An Á Phi nói: “Phi nhi, không cần lo lắng cho vị lão nhân gia này, ở bên ngoài thành Lương Nguyệt quốc có một trang viên chuyên thu nhận mẹ gáo con côi hài tử cùng lão nhân gia, lát nữa chúng ta nói với hộ vệ thủ thành một tiếng, sẽ có người lại đây mang lão nhân gia qua đó.”
An Á Phi nghi hoặc, ở Lương Nguyệt quốc thế nhưng lại có ý tưởng tiên tiến chu đáo như vậy?
Biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, Lục Hàn Tình giải thích nói: “Đây là a cha đề nghị với quân hậu.”
An Á Phi mỉm cười, vẻ lạnh băng trên mặt không thấy, thì ra lại là bạn tốt. “Vậy hôm nào chúng ta đi trang viên kia xem đi.” Nhìn sắc trời, hôm nay không có cách nào đi xem.
Đem lão nhân gia đưa đến đội hộ vệ, được lão nhân gia cảm tạ, bốn người liền trở về Lục phủ.
Ăn qua cơm chiều, Lục Hàn Tình đi thư phòng một chuyến, viết phong thư, cho người đưa đi hoàng cung.
Nhìn ngọn đèn dầu sáng rõ ở trước mắt, nghĩ đến vẻ mặt buổi chiều của Phi nhi, trong mắt có một phần thương hại.
Tắm rửa xong xuôi, tóc ướt sũng dưới bàn tay khéo léo của Đông Viễn, trong chốc lát liền đã gần khô.
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, Đông Viễn, nơi này của ta không có việc gì.” Dựa vào đầu giường, một bên đọc sách, một bên chờ tóc khô, An Á Phi nhìn về phía Đông Viễn đang thu dọn quần áo bẩn của chính mình cởi xuống khi tắm rửa, “Đông Viễn, những thứ hôm nay mua trở về kia, ngươi bày ra trước, đừng sửa sang lại, ngày mai chúng ta cùng đi sắp xếp.”
Đem quần áo bẩn bỏ vào trong sọt trúc ở một bên, Đông Viễn nghe vậy cười, “An công tử sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi xuống trước.”
“Đi đi.” Chờ thanh âm cửa vang lên, vẻ thản nhiên mỉm cười trên mặt An Á Phi biến mất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào một chỗ trong phòng.
Lục Hàn Tình ở ngoài cửa gõ vài tiếng, cũng không nghe thấy người trong phòng đáp lại, ngọn đèn trong phòng chưa tắt, trong lòng biết Phi nhi còn chưa ngủ, liền đẩy thẳng cừa vào.
“Phi nhi?” Đi tới bên giường, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người trên giường, khóe mắt còn ươn ướt, tâm Lục Hàn Tình tê buốt, nhanh chóng đem người kéo vào trong lòng ngực, “Phi nhi, làm sao vậy?”
Chạm đến hơi ấm quen thuộc, suy nghĩ của An Á Phi lập tức tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Lục Hàn Tình, đè nén áy náy trong lòng, khẽ lắc đầu, “Không có việc gì. Ngươi làm sao lại đến đây.”
Giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cho hắn, Lục Hàn Tình không để ý hắn không trả lời câu hỏi của chính mình, liền nói: “Mới vừa xử lý công việc xong, thấy đèn trong phòng ngươi còn sáng, liền đến đây nhìn xem.”
An Á Phi dựa vào vòm ngực ấm áp ở phía sau, thấp giọng nói: “Ngươi không phải là nghi hoặc phản ứng buổi chiều của ta hay sao?”
Lục Hàn Tình gật đầu, kéo tay hắn ngắm nghía ở trong lòng bàn tay, “Nếu Phi nhi không muốn nói ra, ta liền không hỏi.”
An Á Phi nhìn chằm chằm khớp xương rõ ràng trong tay, móng tay được cắt sửa mượt mà, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi kén móng ở gang bàn tay, “Kỳ thật cũng không phải là không thể nói.”
Lục Hàn Tình bị gãi khiến cho trong lòng run rẩy.
Chính là một lần tan học thực bình thường, bởi vì đúng là lúc mọi người tan làm, kẹt xe, lái xe liền báo cho hắn có thể sẽ tới trễ một chút.
Hắn liền không có việc gì chờ ở bên cạnh bồn hoa gần trường học, phía sau là một gốc cây trăm năm, cành lá rất là xum xuê, che đi cảnh sắc tươi đẹp ở trên đỉnh đầu, cũng che đi rất nhiều tầm mắt.
Lúc ấy bởi vì nhàm chán, hắn liền tựa vào thân cây chợp mắt một chút, bởi vì là trường học quý tộc, bởi vậy bên cạnh trường học rất là yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm của những chiếc xe đến đón đứa nhỏ, cùng với tranh cãi ầm ĩ khi tan học, cũng không có thanh âm dư thừa gì bên cạnh trường học.
Chính là phần im lặng này trong chốc lát bị phá vỡ.
Phía sau hắn truyền đến một trận đùa giỡn, còn có thanh âm xin tha thứ của một lão nhân cùng tiểu hài tử.
Do hoàn cảnh gia đình, làm cho hắn từ nhỏ đối với những việc không liên quan đến mình đều rất lãnh đạm, bởi vậy, hắn không có để ý thanh âm phía sau, chính là chỉ cẩm thấy có chút ồn ào mà thôi.
Đợi trong chốc lát, thanh âm phía sau cũng không có ngừng, hắn có chút không nhịn được quay người, vượt qua bồn hoa liền nhìn thấy.
Chính là một màn trước mắt, làm cho trong lòng hắn hối hận mãnh liệt như nước sông chảy, cơ hồ thiêu hủy lí trí của hắn.
Nằm trên mặt đất là một già một trẻ, toàn thân lão nhân gia đều là dấu chân, sợi tóc bạc lộn xộn, quần áo trên người lại rách mướp, thân hình già nua gắt gao bảo vệ tiểu hài tử ở dưới thân, trên mặt đất một bãi máu loãng rất là chói mắt.
Bên cạnh còn có bốn thanh niên lêu lổng còn đang duỗi chân đạp lão nhân gia.
An Á Phi chưa từng hối hận như vậy chính mình sao không lại đây sớm một chút.
“Phi nhi, ngươi cũng không biết.” Lục Hàn Tình ôm người trong lòng ngực, hắn cũng không thể lý giải được cảm thụ của Phi nhi, nhưng cũng không gây trở ngại hắn đau lòng cho người ở trong lòng ngực.
Phi nhi khi đó, hẳn là chưa có lớn đi.
An Á Phi nhắm chặt mắt, giống như thân ảnh một giả một trẻ hấp hối kia vẫn như cũ còn ở ngay trước mắt.
Tuy rằng bốn tên cặn bã xã hội kia đã bị hắn dạy dỗ thiếu chút nữa là xuống địa ngục, nhưng mà vẫn như cũ không thể cứu sống sinh mạng một già một trẻ kia.
Hắn cũng không cho rằng mình là người có tâm đồng cảm, nguyên nhân chính là dù sống trong một đại gia tộc, tâm của hắn, ngược lại vẫn rất lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì vẫn ôm chặt thái độ không nhìn. Chính là sau một lần kia, hắn liền ở trong phòng yên lặng hỏi chính mình, lãnh đạm như vậy, có thật sự tốt không?
Nếu hắn giống như người bình thường, nhiều tò mò một chút, nhiều nhiệt huyết một chút, có lẽ, sinh mệnh của một già một trẻ kia, liền sẽ không chấm dứt thống khổ như vậy.
“Ta không sao, chuyện đó đã qua đi rất lâu rồi, ta sớm đã buông xuống, thế nhưng, có thể là chuyện kia ảnh hưởng quá sâu đến ta, sau này, ta liền không quen nhìn chuyện này, một khi gặp được, tính tình luôn trở nên thực âm u.” An Á Phi ngửa đầu đối với người phía sau cười cười.
Lục Hàn Tình cúi đầu hôn môi mềm mại của hắn, “Phi nhi khi đó, không lớn đi.” Nếu không, làm sao có thể ảnh hưởng đến nay.
An Á Phi ngẩng đầu cũng hôn đáp trả một cái, “Ừ, mười ba tuổi.”
Tâm Lục Hàn Tình ê buốt, còn nhỏ như vậy, “Phi nhi ngày mai có muốn đi nơi nào không? Nếu không có, ta đến sắp xếp.” Đã biết chuyện chính mình muốn biết, Lục Hàn Tình liền dời đi đề tài.
Biết Lục Hàn Tình là không muốn chính mình đắm chìm trong đó, liền theo lời nói của hắn, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, thực thoải mái.
An Á Phi nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai ta không muốn đi ra ngoài, ngươi phái người đi hoàng cung kêu a cha cùng phụ thân của ngươi trở về đi, ta tính toán ngày mai làm vài món ăn, a cha ngươi chắc chắn là rất thích.”
Bạn tốt kia của hắn, bị hắn ảnh hưởng, đều rất là thích ăn.
“Ừ, Vậy Phi nhi nghỉ ngơi đi.” Lục Hàn Tình cúi đầu ở trên môi mê người của nào đó hôn mấy cái, trước khi khơi hỏa liền lưu luyến đi ra ngoài.
An Á Phi sờ sờ môi chính mình có chút sưng đỏ, hơi hơi mím môi.
Cứ rối rắm trong quan hệ với bạn tốt và hắn cùng Lục Hàn Tình, có phải đối với Lục Hàn Tình là không công bằng không?
Ngày thứ hai hiếm thấy có mưa thu.
Giọt mưa tinh tế giống như chiếc màn, treo lơ lửng ở trong trời đất, từng trận ớn lạnh từ cỏ áo tiến vào, trên da thịt nhảy mắt liên nổi lên một tầng da gà rậm rạp.
Theo một trấn gió thổi qua, màn mưa có nghiêng một chút, theo khe hở liền bay vào trong cửa sổ rộng mở.
An Á Phi đứng dậy đem cửa sổ đóng kín, cảm thán mùa đông đang tới gần.
Không nghĩ tới nhiệt độ hôm nay lại lập tức giảm xuống nhiều như vậy, thật sự tuyệt không muốn xuống bếp.
Phòng không có ấm áp như ở hiện đại, hắn ngay cả di chuyển cũng không muốn di chuyển.
Cũng không biết hôm nay Á Minh có trở về hay không, nhìn xem đi, nếu trở lại thì đi phòng bếp làm đồ ăn, nếu không trở lại, vừa lúc giảm bớt.
Thời tiết lạnh như thế, vẫn là ở trong phòng thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất