Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 64: Chuẩn bị khởi hành
Lập tức trong đại sảnh im lặng một mảnh.
An Á Phi ngồi ở trên đùi Lục Hàn Tình, giống như thần ngồi uống trà, ăn điểm tâm, ngẫu nhiên há mồm tiếp nhận nhân hạt dưa mà Lục Hàn Tình đưa qua, khỏi phải nó là thích ý bao nhiêu.
Lục Hàn Tình cũng không mở miệng, hắn vốn không phải là người thích nói chuyện. Nếu không phải là vì Phi nhi đi ra, hắn đã sớm quay về viện bọn họ ở, làm sao còn có thể thanh thản ngồi ở trong này.
Kha Mạo Khiêm hạ mắt suy nghĩ, lông mi đen dài hạ xuống tạo thành một cái bóng. Một đôi tay trắng nõn nhẵn nhụi đặt song song trên đầu gối, ngón tay thon dài, mười ngón tay nắm chặc thành đấm, nhìn những khớp xương ngón tay của hắn đã trở nên trắng bệch.
Có thể thấy được tâm tình hắn giờ phút này là không bình tĩnh.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng chỉ là tương đối với Kha Mạo Khiêm ở một bên mà thôi.
An Á Phi giương mắt nhìn qua, khóe miệng vểnh lên.
Hắn tuy rằng không biết hai người này hôm nay đến cửa là muốn gây chuyện gì, thế nhưng theo những ngày gần đây hắn nhận được tin tức, hơn phân nửa là liên quan đến nhậm chức ở quân bộ.
Mưa to đi qua, tam quốc cũng rơi vào trong đại hồng thủy. Biên cảnh hết sức căng thẳng chiến tranh có thể nổ ra trong thời gian ngắn, mà hiện giờ quốc nội Lương Nguyệt quốc, nan dân muôn nơi, giặc cỏ nảy sinh, đúng là thời điểm cần quân đội giữ gìn, chỉ dựa vào binh lính hộ thành từng thành trấn, căn bản là không có khả năng bảo hộ an bình hiện giờ của Lương Nguyệt quốc.
Quan lại các nơi xử lý nạn dân, vội vàng cứu trợ thiên tai còn không kịp, đương nhiên là không thể lại đảm nhiệm chuyện tiêu diệt giặc cỏ được, huống chi, quân bộ cũng không có khả năng đem quyền lực trao cho người ngoài.
Thành trấn gặp tai họa nhiều lắm, lúc này, có thể nhìn thấy tướng quân mà triều đình dùng được rất ít.
Ti gia cùng Lục gia đồng lứa cũng không nhiều lắm, trước khi nạn lụt còn chưa thành tai họa, liền đã bị phái ra ngoài.
Mà hiện tại, còn có vài thành trấn ở gần sông Tinh Lăng gặp tai họa nghiêm trọng.
Nhất thời, triều đình còn chưa thể phái người đi.
Nói vậy Kha gia cùng phủ lễ bộ thương thự là đã có được tin tức gì.
Muốn dựa vào cơ hội giúp đỡ nạn thiên tai lần này, đem người xếp vào trong quân đội đi.
Quả nhiên là đánh bàn tính thật là tốt.
Chính là, bọn họ có phải là nghĩ quá tốt rồi hay không.
Sau một lúc lâu, hai người cũng không mở miệng, An Á Phi liền cảm thấy có chút nhàm chán.
Hắn không có khả năng mở miệng trước.
“Hàn Tình ca ca, nghe nói lần này ngươi muốn đi thành Bình Giang.” Rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, Tào Tử Tĩnh không vững vàng mở miệng trước, lời vừa ra khỏi miệng liền vào thẳng vấn đề.
An Á Phi giương mắt, khóe miệng chứa một nụ cười không hiểu được.
Lục Hàn Tình nghiêm mặt gật đầu.
Tào Tử Tĩnh mím miệng, lại nói: “Nghe nói bệ hạ còn chưa định ra đại tướng đi tiểu diệt giặc cỏ ở thành Bình Giang.”
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, “ừ.”
Tào Tử Tĩnh há mồm, lời còn chưa nói ra, Kha Mạo Khiêm ở bên kia đã lên tiếng nói: “Không biết, bệ hạ có lộ ra chọn đại tướng nào với Hàn Tình hay không?”
Mặt mày ẩn tình, trên mặt tất cả đều là tình ý.
An Á Phi cười giơ tay ở trên eo người nào đó hung hăng nhéo một phen.
Qua năm sẽ cùng hắn thành thân, thế nhưng còn có người dám ở trước mặt hắn đối với nam nhân của hắn phóng sét.
Coi hắn là người chết rồi sao?
Ôi, thực đau.
Thân thể Lục Hàn Tình cứng đờ, vẻ mặt nghiêm trang cũng lạnh hơn vài phần.
Phi nhi xuống tay thực ác.
Đương nhiên, đối với Kha Mạo Khiêm, hắn càng chán ghét vài phần.
Thật sự là một người mơ hồ, cùng cậu hắn quả thực giống nhau, thật không biết Kha gia là may mắn hay là bất hạnh đây.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh không tốt trừng mắt Kha Mạo Khiêm ở bên cạnh, người này cùng cậu hắn thật chán ghét giống nhau. Đến lúc này, còn có thể phóng mị nhã với Hàn Tình ca ca, cũng không sợ An Á Phi kia đem hắn đuổi ra ngoài.
Thế nhưng nghĩ lại, người này ở phía sau làm như vậy đối với hắn không phải là không có lợi.
Càng đắc tội với An Á Phi, nhìn thái độ Hàn Tình ca ca đối với An Á Phi, vậy tỉ lệ thành công của hắn nhiều hơn, đến lúc đó…..
Nghĩ đến đây, trong mắt Tào Tử Tĩnh hiện lên một tia sáng, biểu tình trên mặt cũng tươi đẹp hơn không ít.
“Hàn Tình ca ca, hiện giờ triều đình rất cần người chính trực giúp sức, thúc gia tuy rằng chưa từng cùng Tử Tĩnh nói gì đó, thế nhưng mấy ngày gần đây Tử Tĩnh thấy ánh mắt của thúc gia lo lắng có vẻ rất nặng nề, nghĩ chắc là rất coi trọng việc nạn lụt, Tử Tĩnh từ nhỏ liền được thúc gia yêu thương, hiện giờ thấy tuổi hắn như vậy mà còn lo lắng quốc sự, liền nghĩ giúp hắn làm cái gì đó, nhưng Tử Tĩnh lại là một công tử còn chưa lập gia đình, cũng không biết giúp đỡ từ đâu, càng nghĩ, Tử Tĩnh nghĩ cũng chỉ có Hàn Tình ca ca. Cho nên, Tử Tĩnh hôm nay đến, hi vọng là không quấy rầy đến Hàn Tình ca ca cùng Á Phi ca ca mới tốt.”
Nói một đoạn này xong, vẻ mặt Tòa Tử Tĩnh áy náy, trong mắt lại là lo lắng.
Đem một chữ hiếu diễn thật là sắc sảo.
An Á Phi cùng Lục Hàn Tình mờ mịt liếc nhau một cái, cùng ở trong lòng giơ ngón tay cái với vị Tào tiểu công tử này.
Xem người ta nói ra những lời này, rõ ràng là muốn chức quan này, nhưng miệng con người ta cũng chưa hề nói ra những lời này. Kha Mạo Khiêm ở đối diện, An Á Phi cảm thấy, Tào Tử Tĩnh quả thực đem người nào đó quăng đến tám chín con phố.
Trong lòng cũng xem trọng Tào Tử Tĩnh hơn vài phần.
Người này nếu không phải một lòng nghĩ vì phụ thân cùng a cha hắn báo thù, vào triều làm quan, sợ là cũng có thể làm được việc lớn.
Lục Hàn Tình cũng không thể không nhìn cậu bé này với cặp mắt khác xưa.
Kha Mạo Khiêm ở thời điểm Tào Tử Tĩnh nói những lời này, sắc mặt cũng không thể đen hơn được nữa, lúc này vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hàn Tình, trong mắt lại nổi lên vài phần ác độc.
Vì cái gì mới nói được một hai câu lại được Lục Hàn Tình nhìn bằng cặp mắt khác?
Gắt gao nắm chặt bàn tay, Kha Mạo Khiêm hít sâu một hơi, đang định mở miệng, liền nghe âm thanh Lục Hàn Tình lạnh lùng nói: “thời gian không còn sớm, An công tử cùng Tào công tử vẫn là trở về đi, về phần những chuyện khác, bệ hạ đã có sắp xếp, Tây Nam, tiến khách.”
Kha Mạo Khiêm không cam lòng nghĩ muốn mở miệng, Tào Tử Tĩnh lại ở một bên khom người nói: “Vậy hôm nay làm phiền, Hàn Tình ca ca, Á Phi ca ca, Tử Tĩnh liền đi về trước.”
Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt khó coi của Kha Mạo Khiêm ở một bên, đi theo phía sau Tây Nam ra ngoài.
Kha Mạo Khiêm cho dù không cam lòng, lúc này cũng chỉ có thể đi theo.
An Á Phi nhìn thấy thân ảnh hai người biến mất ở cửa, mới quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình, “Tào Tử Tĩnh người tuy nhỏ, nhưng so với về khoản ăn nói thì hơn hẳn Kha Mạo Khiêm.” Trọng giọng nói có vài phần xúc động.
Ngươi nói, nếu năm đó Tả thừa tướng thú chính là Vương Liễu Chi, có phải hay không tâm ma sẽ không phải là huynh đệ Kha gia?”
Lục Hàn Tình ôm hắn, dường như đồng ý, “Tuy rằng Ngụy Liên Dương không phải là người chọn tốt nhất, thế nhưng hiện giờ triều đình đúng là rất cần người, Ngụy Liên Dương không có lòng dạ làm quan, nhưng lại là người thích hợp nhất kiềm chế Nguyên Mặc, huống hồ còn có nhân mạch của lão thượng thư, nghĩ đến, đúng là có chút tiện nghi cho Ngụy Thành.”
An Á Phi có chút đăm chiêu nói: “Hoàng thúc phụ cũng nghĩ như vậy?”
Lục Hàn Tình gật đầu, “những đại thành trấn ở gần sông Tinh Lăng hiện giờ tình hình tai nạn nghiêm trọng, giặc cỏ lại nảy sinh xung quanh, thêm biên cảnh đưa tin nghe nói nạn dân ở Diêu quốc trộn lẫn qua đây, trong khoảng thời gian ngắn, triều đình cũng không tìm được võ quan có thể đảm đương việc lớn. Hoàng thúc phụ liền ủy nhiệm cho Ngụy Liên Dương làm đại tướng đi thành Bình Giang, ta trợ giúp tiêu diệt giặc cỏ.”
“Dân chạy nạn của Diêu quốc?” An Á Phi nhíu mày, “Bọn họ làm sao trộn lẫn qua được?” thời gian trước biên cảnh hai quốc còn giương cung bạt kiếm, có thể nói là ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, nạn dân của Diêu quốc làm sao có thể trộn lẫn vào được?
Lục Hàn Tình cười lạnh vài tiếng, “Phi nhi không phải là chưa suy nghĩ cẩn thận?” ngoại trừ có người cố ý hành động, còn có thể có nguyên nhân gì khiến cho phòng thủ ở biên cảnh nghiêm ngặt như vậy lại có thể cho nạn dân dễ dàng trộn lẫn vào.
An Á Phi thở nhẹ một hơi, “Vậy hoàng thúc phụ là muốn như thế nào? Sau đó, sợ là cũng không thể phân tâm để ý đến nơi này đi.”
Thật đúng là loạn trong giặc ngoài.
Lục Hàn Tình ôm người đứng lên, “Ý tứ của hoàng thúc phụ là lấy tĩnh để xem biến, trước xử lý chuyện nạn lụt thật tốt rồi nói sau.”
An Á Phi hiểu rõ gật đầu.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng, Lục Hàn Tình liền đứng dậy đi ra ngoài.
An Á Phi cũng không thể ngủ nhiều thêm.
Vốn tưởng rằng bởi vì việc nạn lụt nên phải ở Lạc thành ngốc thêm một đoạn thời gian, rồi lại vì nguyên nhân chính là vì nạn lụt, Lục Hàn Tình bị ủy nhiệm đi Bình Giang vận chuyện ngân lượng giúp quan viên giải quyết nạn lụt.
Đang là một thương nhân một cõi thật tốt, lại bởi vì vậy mà bị kéo vào quan trường.
Quả nhiên là thế sự vô thường.
Thế nhưng cũng bởi vì thế, hai ngày này phải rời khỏi Lạc thành.
Bình Giang cách trấn Bắc Khẩu mặc dù xa, nhưng giữa đường, hắn cũng có thể trở về một chuyến.
Ăn qua cơm trưa, An Á Phi liền cùng Đông Viễn thu thập quần áo.
Lục Hàn Tình đi binh doanh tuyển bình, hắn không thể giúp cái gì. Chỉ có thể ở nhà thu dọn hành lí thật tốt mà thôi.
Mưa to qua đi, không khí giảm xuống hơn mười độ, dù chưa có tuyết rơi, nhưng vẫn lạnh khiến cho người ta chịu không được. Điều này làm cho hắn một người quen với thời tiết ấm áp phía nam, thực sự là có chút chịu không nổi.
Giúp đỡ thu dọn trong chốc lát, An Á Phi liền lạnh phải vào phòng.
Vẫn là thu dọn quần áo của hai người tốt hơn, bên ngoài thật sự rất lạnh. Lại không có hệ thống lò sưởi hơi của phương bắc, cứ một lát như vậy, tay đều đông cứng.
Không trung tuyết trắng tung bay, giống như những bông tuyết nhỏ, hoặc giống như là những viên muối nhỏ, lấp lánh lấp lánh.
An Á Phi đứng ở dưới mái hiên, bọc áo bông thực dày ngửa đầu nhìn tuyết bay ở trong không trung.
Ngày hôm qua còn đang cảm khái tuyết chưa rơi, sáng sớm hôm nay rời giường, lại thấy tuyết bay đầy trời.
Tuyết không lớn, thời tiết cũng không lạnh nữa, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Phương bắc có câu, tên là tuyết rơi không lạnh, tuyết lạnh tan lạnh.
Lúc này còn chưa cảm giác gì, chờ thời điểm tuyết hòa tan, không biết còn lạnh tới mức nào.
Cũng may mắn nơi nạn lụt là nơi ấm áp, nếu không với tuyết này, cũng không biết là sẽ đông chết bao nhiêu người.
An Á Phi nhíu nhíu đầu mày, nắm thật chặt quần áo trên người.
Dưới trời rơi tuyết này mà chạy đi, cũng không biết có thuận lợi hay không.
“An công tử, trời lạnh, vào nhà đi.” Đông Viễn cầm trong tay một cái ấm lo nhỏ, đưa vào trong tay hắn nói.
An Á Phi tiếp nhận nói tiếng cảm ơn, hỏi: “Đông Viễn, đại thiếu gia nhà ngươi đâu.”
Sáng sớm liền không thấy bóng người. Chuyển tuyển binh, ngày hôm qua cũng đã tuyển song rồi, cũng không biết hôm nay lại bận rộn chuyện gì.
Đông Viễn mở cửa cho hắn, trả lời: “sáng sớm thiếu gia vào cung, nghe nói lần này chọn người đi thành Bình Giang sợ là có chút thay đổi.”
An Á Phi nghe vậy nhếch mày, “A, Không biết là lại thay đổi cái gì?”
Đem lô bồn trong phòng gẩy than lửa một chút, làm cho trong phòng càng ấm áp hơn một chút, Đông Viễn mới nói: “Ta nghe Tây Nam nói, Kha gia bởi vì lần quyên ngân này thật nhiều, được bệ hạ đặc biệt phê chuẩn cùng nhau hộ tống tiền thiên tai. Đại thiếu gia lần này vào cung, đó là xác định danh sách Kha gia đi theo.”
An Á Phi thích thú gợi lên một nụ cười không rõ, trong danh sách này, sợ là không thể thiếu được huynh đệ Kha gia.
Một đường đi Bình Giang này, trên đường chắc chắn sẽ náo nhiệt.
Nghĩ đến Lục Hàn Tình tối hôm qua nói với hắn những lời đó ý cười ở khóe miệng An Á Phi càng sâu sắc.
Ầm ĩ đi, chỉ cần không chậm trễ chuyện chính, hắn mặc kệ những người không rõ ầm ĩ như thế nào đâu.
An Á Phi ngồi ở trên đùi Lục Hàn Tình, giống như thần ngồi uống trà, ăn điểm tâm, ngẫu nhiên há mồm tiếp nhận nhân hạt dưa mà Lục Hàn Tình đưa qua, khỏi phải nó là thích ý bao nhiêu.
Lục Hàn Tình cũng không mở miệng, hắn vốn không phải là người thích nói chuyện. Nếu không phải là vì Phi nhi đi ra, hắn đã sớm quay về viện bọn họ ở, làm sao còn có thể thanh thản ngồi ở trong này.
Kha Mạo Khiêm hạ mắt suy nghĩ, lông mi đen dài hạ xuống tạo thành một cái bóng. Một đôi tay trắng nõn nhẵn nhụi đặt song song trên đầu gối, ngón tay thon dài, mười ngón tay nắm chặc thành đấm, nhìn những khớp xương ngón tay của hắn đã trở nên trắng bệch.
Có thể thấy được tâm tình hắn giờ phút này là không bình tĩnh.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đương nhiên, cũng chỉ là tương đối với Kha Mạo Khiêm ở một bên mà thôi.
An Á Phi giương mắt nhìn qua, khóe miệng vểnh lên.
Hắn tuy rằng không biết hai người này hôm nay đến cửa là muốn gây chuyện gì, thế nhưng theo những ngày gần đây hắn nhận được tin tức, hơn phân nửa là liên quan đến nhậm chức ở quân bộ.
Mưa to đi qua, tam quốc cũng rơi vào trong đại hồng thủy. Biên cảnh hết sức căng thẳng chiến tranh có thể nổ ra trong thời gian ngắn, mà hiện giờ quốc nội Lương Nguyệt quốc, nan dân muôn nơi, giặc cỏ nảy sinh, đúng là thời điểm cần quân đội giữ gìn, chỉ dựa vào binh lính hộ thành từng thành trấn, căn bản là không có khả năng bảo hộ an bình hiện giờ của Lương Nguyệt quốc.
Quan lại các nơi xử lý nạn dân, vội vàng cứu trợ thiên tai còn không kịp, đương nhiên là không thể lại đảm nhiệm chuyện tiêu diệt giặc cỏ được, huống chi, quân bộ cũng không có khả năng đem quyền lực trao cho người ngoài.
Thành trấn gặp tai họa nhiều lắm, lúc này, có thể nhìn thấy tướng quân mà triều đình dùng được rất ít.
Ti gia cùng Lục gia đồng lứa cũng không nhiều lắm, trước khi nạn lụt còn chưa thành tai họa, liền đã bị phái ra ngoài.
Mà hiện tại, còn có vài thành trấn ở gần sông Tinh Lăng gặp tai họa nghiêm trọng.
Nhất thời, triều đình còn chưa thể phái người đi.
Nói vậy Kha gia cùng phủ lễ bộ thương thự là đã có được tin tức gì.
Muốn dựa vào cơ hội giúp đỡ nạn thiên tai lần này, đem người xếp vào trong quân đội đi.
Quả nhiên là đánh bàn tính thật là tốt.
Chính là, bọn họ có phải là nghĩ quá tốt rồi hay không.
Sau một lúc lâu, hai người cũng không mở miệng, An Á Phi liền cảm thấy có chút nhàm chán.
Hắn không có khả năng mở miệng trước.
“Hàn Tình ca ca, nghe nói lần này ngươi muốn đi thành Bình Giang.” Rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, Tào Tử Tĩnh không vững vàng mở miệng trước, lời vừa ra khỏi miệng liền vào thẳng vấn đề.
An Á Phi giương mắt, khóe miệng chứa một nụ cười không hiểu được.
Lục Hàn Tình nghiêm mặt gật đầu.
Tào Tử Tĩnh mím miệng, lại nói: “Nghe nói bệ hạ còn chưa định ra đại tướng đi tiểu diệt giặc cỏ ở thành Bình Giang.”
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, “ừ.”
Tào Tử Tĩnh há mồm, lời còn chưa nói ra, Kha Mạo Khiêm ở bên kia đã lên tiếng nói: “Không biết, bệ hạ có lộ ra chọn đại tướng nào với Hàn Tình hay không?”
Mặt mày ẩn tình, trên mặt tất cả đều là tình ý.
An Á Phi cười giơ tay ở trên eo người nào đó hung hăng nhéo một phen.
Qua năm sẽ cùng hắn thành thân, thế nhưng còn có người dám ở trước mặt hắn đối với nam nhân của hắn phóng sét.
Coi hắn là người chết rồi sao?
Ôi, thực đau.
Thân thể Lục Hàn Tình cứng đờ, vẻ mặt nghiêm trang cũng lạnh hơn vài phần.
Phi nhi xuống tay thực ác.
Đương nhiên, đối với Kha Mạo Khiêm, hắn càng chán ghét vài phần.
Thật sự là một người mơ hồ, cùng cậu hắn quả thực giống nhau, thật không biết Kha gia là may mắn hay là bất hạnh đây.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh không tốt trừng mắt Kha Mạo Khiêm ở bên cạnh, người này cùng cậu hắn thật chán ghét giống nhau. Đến lúc này, còn có thể phóng mị nhã với Hàn Tình ca ca, cũng không sợ An Á Phi kia đem hắn đuổi ra ngoài.
Thế nhưng nghĩ lại, người này ở phía sau làm như vậy đối với hắn không phải là không có lợi.
Càng đắc tội với An Á Phi, nhìn thái độ Hàn Tình ca ca đối với An Á Phi, vậy tỉ lệ thành công của hắn nhiều hơn, đến lúc đó…..
Nghĩ đến đây, trong mắt Tào Tử Tĩnh hiện lên một tia sáng, biểu tình trên mặt cũng tươi đẹp hơn không ít.
“Hàn Tình ca ca, hiện giờ triều đình rất cần người chính trực giúp sức, thúc gia tuy rằng chưa từng cùng Tử Tĩnh nói gì đó, thế nhưng mấy ngày gần đây Tử Tĩnh thấy ánh mắt của thúc gia lo lắng có vẻ rất nặng nề, nghĩ chắc là rất coi trọng việc nạn lụt, Tử Tĩnh từ nhỏ liền được thúc gia yêu thương, hiện giờ thấy tuổi hắn như vậy mà còn lo lắng quốc sự, liền nghĩ giúp hắn làm cái gì đó, nhưng Tử Tĩnh lại là một công tử còn chưa lập gia đình, cũng không biết giúp đỡ từ đâu, càng nghĩ, Tử Tĩnh nghĩ cũng chỉ có Hàn Tình ca ca. Cho nên, Tử Tĩnh hôm nay đến, hi vọng là không quấy rầy đến Hàn Tình ca ca cùng Á Phi ca ca mới tốt.”
Nói một đoạn này xong, vẻ mặt Tòa Tử Tĩnh áy náy, trong mắt lại là lo lắng.
Đem một chữ hiếu diễn thật là sắc sảo.
An Á Phi cùng Lục Hàn Tình mờ mịt liếc nhau một cái, cùng ở trong lòng giơ ngón tay cái với vị Tào tiểu công tử này.
Xem người ta nói ra những lời này, rõ ràng là muốn chức quan này, nhưng miệng con người ta cũng chưa hề nói ra những lời này. Kha Mạo Khiêm ở đối diện, An Á Phi cảm thấy, Tào Tử Tĩnh quả thực đem người nào đó quăng đến tám chín con phố.
Trong lòng cũng xem trọng Tào Tử Tĩnh hơn vài phần.
Người này nếu không phải một lòng nghĩ vì phụ thân cùng a cha hắn báo thù, vào triều làm quan, sợ là cũng có thể làm được việc lớn.
Lục Hàn Tình cũng không thể không nhìn cậu bé này với cặp mắt khác xưa.
Kha Mạo Khiêm ở thời điểm Tào Tử Tĩnh nói những lời này, sắc mặt cũng không thể đen hơn được nữa, lúc này vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lục Hàn Tình, trong mắt lại nổi lên vài phần ác độc.
Vì cái gì mới nói được một hai câu lại được Lục Hàn Tình nhìn bằng cặp mắt khác?
Gắt gao nắm chặt bàn tay, Kha Mạo Khiêm hít sâu một hơi, đang định mở miệng, liền nghe âm thanh Lục Hàn Tình lạnh lùng nói: “thời gian không còn sớm, An công tử cùng Tào công tử vẫn là trở về đi, về phần những chuyện khác, bệ hạ đã có sắp xếp, Tây Nam, tiến khách.”
Kha Mạo Khiêm không cam lòng nghĩ muốn mở miệng, Tào Tử Tĩnh lại ở một bên khom người nói: “Vậy hôm nay làm phiền, Hàn Tình ca ca, Á Phi ca ca, Tử Tĩnh liền đi về trước.”
Nói xong cũng không nhìn vẻ mặt khó coi của Kha Mạo Khiêm ở một bên, đi theo phía sau Tây Nam ra ngoài.
Kha Mạo Khiêm cho dù không cam lòng, lúc này cũng chỉ có thể đi theo.
An Á Phi nhìn thấy thân ảnh hai người biến mất ở cửa, mới quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình, “Tào Tử Tĩnh người tuy nhỏ, nhưng so với về khoản ăn nói thì hơn hẳn Kha Mạo Khiêm.” Trọng giọng nói có vài phần xúc động.
Ngươi nói, nếu năm đó Tả thừa tướng thú chính là Vương Liễu Chi, có phải hay không tâm ma sẽ không phải là huynh đệ Kha gia?”
Lục Hàn Tình ôm hắn, dường như đồng ý, “Tuy rằng Ngụy Liên Dương không phải là người chọn tốt nhất, thế nhưng hiện giờ triều đình đúng là rất cần người, Ngụy Liên Dương không có lòng dạ làm quan, nhưng lại là người thích hợp nhất kiềm chế Nguyên Mặc, huống hồ còn có nhân mạch của lão thượng thư, nghĩ đến, đúng là có chút tiện nghi cho Ngụy Thành.”
An Á Phi có chút đăm chiêu nói: “Hoàng thúc phụ cũng nghĩ như vậy?”
Lục Hàn Tình gật đầu, “những đại thành trấn ở gần sông Tinh Lăng hiện giờ tình hình tai nạn nghiêm trọng, giặc cỏ lại nảy sinh xung quanh, thêm biên cảnh đưa tin nghe nói nạn dân ở Diêu quốc trộn lẫn qua đây, trong khoảng thời gian ngắn, triều đình cũng không tìm được võ quan có thể đảm đương việc lớn. Hoàng thúc phụ liền ủy nhiệm cho Ngụy Liên Dương làm đại tướng đi thành Bình Giang, ta trợ giúp tiêu diệt giặc cỏ.”
“Dân chạy nạn của Diêu quốc?” An Á Phi nhíu mày, “Bọn họ làm sao trộn lẫn qua được?” thời gian trước biên cảnh hai quốc còn giương cung bạt kiếm, có thể nói là ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, nạn dân của Diêu quốc làm sao có thể trộn lẫn vào được?
Lục Hàn Tình cười lạnh vài tiếng, “Phi nhi không phải là chưa suy nghĩ cẩn thận?” ngoại trừ có người cố ý hành động, còn có thể có nguyên nhân gì khiến cho phòng thủ ở biên cảnh nghiêm ngặt như vậy lại có thể cho nạn dân dễ dàng trộn lẫn vào.
An Á Phi thở nhẹ một hơi, “Vậy hoàng thúc phụ là muốn như thế nào? Sau đó, sợ là cũng không thể phân tâm để ý đến nơi này đi.”
Thật đúng là loạn trong giặc ngoài.
Lục Hàn Tình ôm người đứng lên, “Ý tứ của hoàng thúc phụ là lấy tĩnh để xem biến, trước xử lý chuyện nạn lụt thật tốt rồi nói sau.”
An Á Phi hiểu rõ gật đầu.
Ngày thứ hai, trời chưa sáng, Lục Hàn Tình liền đứng dậy đi ra ngoài.
An Á Phi cũng không thể ngủ nhiều thêm.
Vốn tưởng rằng bởi vì việc nạn lụt nên phải ở Lạc thành ngốc thêm một đoạn thời gian, rồi lại vì nguyên nhân chính là vì nạn lụt, Lục Hàn Tình bị ủy nhiệm đi Bình Giang vận chuyện ngân lượng giúp quan viên giải quyết nạn lụt.
Đang là một thương nhân một cõi thật tốt, lại bởi vì vậy mà bị kéo vào quan trường.
Quả nhiên là thế sự vô thường.
Thế nhưng cũng bởi vì thế, hai ngày này phải rời khỏi Lạc thành.
Bình Giang cách trấn Bắc Khẩu mặc dù xa, nhưng giữa đường, hắn cũng có thể trở về một chuyến.
Ăn qua cơm trưa, An Á Phi liền cùng Đông Viễn thu thập quần áo.
Lục Hàn Tình đi binh doanh tuyển bình, hắn không thể giúp cái gì. Chỉ có thể ở nhà thu dọn hành lí thật tốt mà thôi.
Mưa to qua đi, không khí giảm xuống hơn mười độ, dù chưa có tuyết rơi, nhưng vẫn lạnh khiến cho người ta chịu không được. Điều này làm cho hắn một người quen với thời tiết ấm áp phía nam, thực sự là có chút chịu không nổi.
Giúp đỡ thu dọn trong chốc lát, An Á Phi liền lạnh phải vào phòng.
Vẫn là thu dọn quần áo của hai người tốt hơn, bên ngoài thật sự rất lạnh. Lại không có hệ thống lò sưởi hơi của phương bắc, cứ một lát như vậy, tay đều đông cứng.
Không trung tuyết trắng tung bay, giống như những bông tuyết nhỏ, hoặc giống như là những viên muối nhỏ, lấp lánh lấp lánh.
An Á Phi đứng ở dưới mái hiên, bọc áo bông thực dày ngửa đầu nhìn tuyết bay ở trong không trung.
Ngày hôm qua còn đang cảm khái tuyết chưa rơi, sáng sớm hôm nay rời giường, lại thấy tuyết bay đầy trời.
Tuyết không lớn, thời tiết cũng không lạnh nữa, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Phương bắc có câu, tên là tuyết rơi không lạnh, tuyết lạnh tan lạnh.
Lúc này còn chưa cảm giác gì, chờ thời điểm tuyết hòa tan, không biết còn lạnh tới mức nào.
Cũng may mắn nơi nạn lụt là nơi ấm áp, nếu không với tuyết này, cũng không biết là sẽ đông chết bao nhiêu người.
An Á Phi nhíu nhíu đầu mày, nắm thật chặt quần áo trên người.
Dưới trời rơi tuyết này mà chạy đi, cũng không biết có thuận lợi hay không.
“An công tử, trời lạnh, vào nhà đi.” Đông Viễn cầm trong tay một cái ấm lo nhỏ, đưa vào trong tay hắn nói.
An Á Phi tiếp nhận nói tiếng cảm ơn, hỏi: “Đông Viễn, đại thiếu gia nhà ngươi đâu.”
Sáng sớm liền không thấy bóng người. Chuyển tuyển binh, ngày hôm qua cũng đã tuyển song rồi, cũng không biết hôm nay lại bận rộn chuyện gì.
Đông Viễn mở cửa cho hắn, trả lời: “sáng sớm thiếu gia vào cung, nghe nói lần này chọn người đi thành Bình Giang sợ là có chút thay đổi.”
An Á Phi nghe vậy nhếch mày, “A, Không biết là lại thay đổi cái gì?”
Đem lô bồn trong phòng gẩy than lửa một chút, làm cho trong phòng càng ấm áp hơn một chút, Đông Viễn mới nói: “Ta nghe Tây Nam nói, Kha gia bởi vì lần quyên ngân này thật nhiều, được bệ hạ đặc biệt phê chuẩn cùng nhau hộ tống tiền thiên tai. Đại thiếu gia lần này vào cung, đó là xác định danh sách Kha gia đi theo.”
An Á Phi thích thú gợi lên một nụ cười không rõ, trong danh sách này, sợ là không thể thiếu được huynh đệ Kha gia.
Một đường đi Bình Giang này, trên đường chắc chắn sẽ náo nhiệt.
Nghĩ đến Lục Hàn Tình tối hôm qua nói với hắn những lời đó ý cười ở khóe miệng An Á Phi càng sâu sắc.
Ầm ĩ đi, chỉ cần không chậm trễ chuyện chính, hắn mặc kệ những người không rõ ầm ĩ như thế nào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất