Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 23: Chương 23

Trước Sau
Thời điểm Lập Hạ tỉnh dậy, đã gần giữa trưa. Cậu híp mắt lại, có chút mờ mịt không biết làm sao. Lập Hạ cảm giác từ đầu đến chân của mình đều đau. Yết hầu đau, cánh tay đau, lưng đau, thắt lưng đau, chân đau, cơ bắp đau, còn có một nơi, càng là nóng rát đau đớn. Trên người mặc một bộ da thú mới, Lập Hạ thò tay ra sau lưng sờ, khô mát, có lẽ Ân Tư Đặc đã tẩy rửa qua cho mình.

“Đã làm rồi nha.” Lập Hạ thì thào lên tiếng, thanh âm đè ép ra từ cuống họng khô khốc bị biến điệu lợi hại, khàn khàn tựa như giấy nhám chà xát qua vậy. Cậu có chút không dám tin vào hành vi của chính bản thân mình. Từng màn từng màn tối hôm qua dần hiện lên trong đầu như bộ phim tua lại, ánh mắt Ân Tư Đặc kiên quyết mà lại bao hàm yêu thương, hai cánh tay ôm chặt lấy mình, cùng với những giọt mồ hôi hội tụ tại dưới cằm nhỏ giọt xuống lúc động tình… Chết tiệt, sao hắn lại có thể hấp dẫn như vậy, Lập Hạ nhịn không được nắm chặt tay nện một phát xuống đệm dưới thân. Thân thể không thoải mái cũng không thể ảnh hưởng tầm nhìn, con mắt chuyển động bốn phía xem xét, Lập Hạ không khỏi bất mãn, mình đã bị như vậy rồi, tên Ân Tư Đặc kia còn chạy đi đâu! Không phải tiểu thuyết luôn nói cái gì mà vừa mở mắt ra đã thấy đối phương tầm mắt chuyên chú nhìn không chuyển, vạn phần ân cần hỏi thăm chính mình sao?

Đang lúc Lập Hạ không thể động đậy, nằm ở trên giường nghĩ ngợi lung tung, thì Ân Tư Đặc bê một bát canh thịt độ ấm vừa phải kịp thời tiến vào, xoa dịu đi cuống họng khát khô đến sắp nhịn không nổi của Lập Hạ, đồng thời cũng cứu vãn vận mệnh bản thân hắn sắp bị dán lên cái mác nam nhân cặn bã.

Được Ân Tư Đặc ôm dựa vào lòng, Lập Hạ liền từ tay Ân Tư Đặc từng ngụm từng ngụm uống canh thịt. “Ngươi vừa nãy làm cái gì?” Giọng điệu câu hỏi có chút cao, xen lẫn nồng đậm bất mãn cùng ủy khuất. Cũng không phải đã làm là có thể có quyền lợi ngạo kiều cái gì, nhưng sau khi hết thảy đã phát sinh, nói cậu có tình tiết đêm đầu tiên hay vì nguyên nhân nào khác cũng được, dù sao thì cậu càng thêm ỷ lại vào Ân Tư Đặc. Mà vì chính sự ỷ lại này, khiến cậu lúc vừa tỉnh lại rơi vào tình huống không thấy đến Ân Tư Đặc, liền lo được lo mất, cảm xúc cực kỳ nôn nóng. Tựa như phát hiện ra sự chỉ trích trong giọng nói của mình, Lập hạ trong nháy mắt có chút ảo não, canh thịt cũng uống xong rồi, Lập Hạ dứt khoát nằm bẹp xuống giường quay lưng lại, không thèm nhìn Ân Tư Đặc nữa.

Ân Tư Đặc đem bát không đặt lên bàn gỗ đầu giường, nhìn Lập Hạ sau khi mình buông tay liền trực tiếp xoay người đối diện với tường mà nằm, bĩu môi biểu hiện rõ ràng không muốn nói chuyện với mình, Lập Hạ như vậy rất ít gặp, bình thường đều là một bộ đã tính toán trước, cũng không phải nói Lập Hạ như vậy có cái gì không tốt, tuy bọn hắn cùng yêu thương nhau, nhưng giữa hai người luôn còn tồn tại một tầng ngăn cách nói không rõ; mà lúc này, Lập Hạ tức giận phồng má sinh tiểu tính tình hờn dỗi, lại khiến Ân Tư Đặc cảm thấy cậu rất chân thật, rất đáng yêu, giống như tất cả bình chướng đã bị phá vỡ. Có thể làm cho giống cái toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, yêu thương mình, mới là chuyện khiến thú nhân tự hào nhất. Ân Tư Đặc cảm giác những yêu thương sâu trong nội tâm tựa như muốn thực chất hóa, xông ra khỏi lồng ngực.

Ân Tư Đặc dứt khoát trực tiếp ngồi xuống giường, mò lên Lập Hạ, ôm vào trong ngực, thay cậu mát xa phần cơ bắp căng cứng ở eo. “Thấy em chưa tỉnh liền đi nấu chút canh thịt, anh nghĩ em thức dậy nhất định sẽ rất đói.” Khi nói chuyện, hơi thở cũng phun tại bên tai Lập Hạ, dù là ủy khuất, bất mãn trước đó có nhiều bao nhiêu, thì dưới dạng tư thế thân mật cùng lời nói ôn nhu này cũng đã tiêu tán không còn một mảnh.

Được bàn tay to lớn mát xa đến thoải mái, Lập Hạ không khỏi có chút buồn ngủ, nhưng lập tức lại trừng to hai mắt. “Ân Tư Đặc, nhanh, em quên béng mất đậu phụ rồi, chúng ta đi xem thành quả ngày hôm qua thôi.” Để qua cả đêm, cũng không biết đậu phụ đã được chưa. Biết rõ thân thể mình khó chịu lợi hại, Lập Hạ cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp để Ân Tư Đặc ôm mình đi ra ngoài.

Bởi dưới đáy của khung gỗ tận lực đẽo một đường rạn nhỏ, nên nước chảy ra từ đậu phụ trong lưới dây leo đã bị loại bỏ sạch, liếc nhìn qua cũng có thể thấy tấm ván gỗ cùng những tảng đá đè ép lên đã lún xuống một khoảng nhất định. Chờ sau khi Ân Tư Đặc bỏ đi đá cùng tấm ván gỗ, Lập Hạ không thể chờ đợi được mà xông lên kéo ra lưới dây leo bao ngoài. “A!” Lập Hạ lập tức ngây dại.

Ân Tư Đặc chưa từng thấy đậu phụ, tự nhiên không biết thứ được làm ra là tốt hay hỏng, nhưng thấy Lập Hạ ngây người, Ân Tư Đặc vẫn trực tiếp đi lên ôm Lập Hạ an ủi, “Lập Hạ, lần này làm hỏng rồi cũng không sao, lần sau chúng ta lại làm tiếp.” Ngược lại, Lập Hạ lại không nghe lọt những gì Ân Tư Đặc nói, chỉ là ngu ngốc đứng nhìn lưới dây leo, bốn phía bên trong lưới dây có một vật thể màu vàng nhạt hình khối dài, bởi vì cậu không tính toán thời gian mà đem đậu phụ đè thành đậu nén…

Ân Tư Đặc nhìn bầu bạn đem mặt vùi vào bên sườn mình, hai tay ôm lấy mình không chịu buông, hai vai còn khẽ run lên run lên, lập tức liền đau lòng đến không biết làm sao, là vì làm hỏng đậu phụ nên khóc rồi ư? Ân Tư Đặc cảm giác mình hận cực cái thứ gọi đậu phụ này, nếu không phải nó bảo bối của mình sẽ không khóc như vậy. Hắn đang định nói chút gì đó để dỗ dành Lập Hạ, liền chứng kiến vẻ mặt tươi như hoa của Lập Hạ nhìn mình. “Ân Tư Đặc, kho đậu nén cho anh ăn nha ~”

Khi nhìn đến đậu phụ biến thành đậu nén, Lập Hạ lập tức quýnh lên, có chút dở khóc dở cười, sâu trong nội tâm lại phảng phất có một cái tiểu nhân đang gào thét, nói làm đậu phụ lại chạy đi đâu hết rồi?! Hiện tại Lập Hạ vô cùng may mắn Ân Tư Đặc không biết đậu phụ là thứ gì, nếu không bản mặt này của mình có thể mang đi ném được rồi. Đậu nén xuất hiện đủ để chứng minh quá trình mình làm ra đậu phụ là chính xác. Mặc dù có chút đáng tiếc không có đậu phụ non để ăn, nhưng đậu nén cũng không tệ, đậu nén xào, đậu nén kho, hay đậu nén xắt hạt lựu trộn mì cũng rất ngon đấy. Còn có bã đậu loại bỏ ra từ lúc làm đậu phụ ngày hôm qua nữa, cũng có thể làm bánh nướng áp chảo, hoặc nặn thành viên để ăn. Lập Hạ ở trong lòng tính toán một chút phương pháp chế biến đậu nén, thấy tương đối hài lòng, về phần đậu phụ, nếu lần này đã xem như thành công thì đợi lần sau làm tiếp là được.

Bếp lò đặt bình gốm hấp đậu nành trước đó đã hết lửa mà dập tắt lúc nửa đêm, vừa vặn giảm bớt công người đi tắt lửa. Lập Hạ ngồi dưới lán chỉ huy Ân Tư Đặc đem đậu vớt vào chậu gỗ to, đậu nành hấp tốt lắm, từng hạt từng hạt trắng mẩy mập mạp, sau khi ngâm cùng hấp thì một vết nếp nhăn cũng không có, nhặt một hạt lên cho vào miệng ăn, cực kỳ mềm mại. Lập Hạ lại để Ân Tư Đặc cho bột mì cùng cám mì vào trong chậu, chuyện quấy đảo đối với thú nhân mà nói, căn bản không phải vấn đề khó khăn gì, ba hai lượt liền đem những nguyên liệu kia quấy đều đều, trộn lẫn hoàn toàn.

Yếu tố quan trọng nhất khi làm xì dầu chính là thời tiết, TV vẫn không phải hay quảng cáo “phơi 180 ngày” hay sao, Lập Hạ để Ân Tư Đặc trộn một chậu hỗn hợp nguyên liệu này là để lên men làm xì dầu, bình thường phải đem những thứ này trải rộng ra, bọc kín lại ngăn khí bụi, côn trùng, bên trong phủ một tấm khăn sạch thấm nước hơi ướt, sau đó để chỗ râm mát cho lên men, bây giờ là mùa mưa, nếu như trực tiếp đặt tại bên ngoài không chỉ không khiến nó lên men, thậm chí sẽ bởi vì không khí ẩm ướt mà thối mất. Cho nên, công tác lên men, phơi nắng xì dầu trực tiếp tiến hành trong không gian của Lập Hạ.

Lần thứ hai làm đậu phụ, bởi toàn bộ quá trình chế tác lần trước Ân Tư Đặc đã tham dự, nên lần này hiển nhiên sẽ không tiếp tục để Lập Hạ phí sức, hắn tự một người có thể hoàn thành rồi. Cũng may số đậu nành không gian sản xuất vượt cung số lượng tiêu hao. Tại lúc Ân Tư Đặc đi ngâm đậu nành làm đậu phụ, Lập Hạ suy nghĩ xem hôm nay muốn làm những món ăn gì. Buổi sáng cậu cùng Ân Tư Đặc uống canh thịt, đã từng nếm qua bữa sáng phong phú nào là bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành bánh nướng cái gì, một điểm canh thịt như vậy tại trong mắt Lập Hạ căn bản không được tính là một bữa cơm. Nhìn trên bàn ăn đặt nguyên một khối đậu nén, Lập Hạ quyết định mượn nó khai đao.



Rửa sạch dưa chuột, cà chua, Lập Hạ cắt một khối hơi nhỏ trong chỗ đậu nén, hôm nay dùng chừng này là đủ rồi, một tảng đậu nén lớn như vậy một lần cũng không có khả năng ăn hết được, vẫn là nên đem phần còn lại đều kho hết, lúc nào ăn cắt ra có vẻ tốt hơn. Dùng nước thoáng rửa qua khối đậu nén để tẩy trừ đi mùi tanh của đậu, sau đó cắt thành lát mỏng, dưa chuột cũng đồng dạng cắt thành lát, đem hai loại nguyên liệu nấu ăn bỏ vào khay to, lấy lượng đường cùng muối vừa phải trộn đều lên, Lập Hạ cho chút mỡ vào trong bình gốm thấp thân hay dùng để xào rau, đợi mỡ nóng lên liền đổ ớt phơi khô vào, tạc ra mùi thơm, liền trực tiếp đem chỗ mỡ đó rưới lên trên đậu nén trộn tốt với dưa chuột, lại từ trong không gian lấy ra một quả chanh vắt lên chốc, một món rau trộn đơn giản lại ngon miệng liền đại công cáo thành.

Sau khi dùng chỗ vụn kẹo đường tạo ra lúc mài nhỏ trộn vào một bát cà chua, Lập Hạ lại làm một đĩa thịt kho tàu, không giống với lần trước, lần này Lập Hạ cho thêm đậu nén vào. Món kho cái gì, nếu như muốn lúc làm ra ăn thật ngon, thì đồ gia vị phải đầy đủ hết, nhưng bây giờ Lập Hạ trừ muối, kẹo đường, tỏi, gừng ra, thì những thứ khác đều không có, cho nên nói làm đậu nén kho, kỳ thật cũng chỉ có thể đem đậu nén cho vào trong thịt hầm, như vậy ít ra có thể ngấm vào chút vị thịt.

Hôm qua loại bỏ ra bã đậu có non nửa thùng, Lập Hạ trộn lẫn sữa đậu nành nhỏ giọt ra cùng bột mì lại với nhau, còn đập thêm một quả trứng sáng sớm nay Ân Tư Đặc lấy được từ trong ổ chim Cổ Lỗ vào. Lập Hạ không đem bột trộn thành khô lại, mà thành dạng sền sệt, vì tăng thêm hương vị còn thả số lượng muối vừa phải vào.

Lập Hạ lấy một khối thịt Tiểu Man Ngưu băm nhuyễn, lại cắt nhỏ cần tây cùng gừng cho vào thịt, thêm muối cùng chút đường làm thành nhân bánh. Phiến đá trên bếp lò đốt nóng lên, bôi một tầng mỡ, dùng muôi gỗ múc một muôi bã đậu sền sệt, trải rộng thành kích thước vừa phải, cho chút nhân thịt lên, san đều ra, rồi lại múc một muôi hỗn hợp bột mì đổ lên trên cùng, làm hai mặt của bánh khép lại kẹp lấy nhân, đợi cho một mặt áp lên phiến đá kia có màu sắc đẹp mắt liền trở mình, đến khi cả hai mặt bánh bã đậu đều vàng óng là có thể ra nồi rồi.

Đợi đến khi Ân Tư Đặc ngâm tốt đậu xay tốt sữa đậu trở lại, đập vào mắt chính là cả bàn đồ ăn cùng bạn lữ cười dịu dàng chờ đợi mình.

Cà chua chua ngọt vừa phải cùng dưa chuột giòn mát ngon miệng, hiển nhiên không cần phải bàn, thịt kho tàu đỏ rực bóng loáng, nhìn thôi cũng có thể khiến người chảy nước miếng, về phần thứ đi kèm với dưa chuột có dạng phiến, bên ngoài màu vàng, bên trong màu trắng, cùng với món ăn được cắt thành hình tam giác có màu nâu nhạt thì hẳn là đậu nén mà Lập Hạ nói. Còn cái bánh áp chảo màu vàng óng ánh kia, từ khi Ân Tư Đặc nếm qua Lập Hạ làm bánh bao kẹp thịt phiên bản dị giới, liền đối với loại thức ăn nhào bột này thực thiên vị. Nhìn món bánh vàng giòn, vỏ ngoài rán già trước mắt, càng là cảm thấy hứng thú cực kỳ.

Thừa dịp lúc Ân Tư Đặc ngồi xuống, Lập Hạ gắp một cái bánh đưa qua. Ân Tư Đặc không tiếp nhận, mà trực tiếp gặm một miếng lớn trên tay Lập Hạ. Da ngoài vàng và giòn, bên trong lại có vị thịt khác biệt hẳn với vị bột mì tinh khiết, xốp xốp ngon miệng mang theo hương đậu nành thơm nức mũi, cùng một chỗ nhấm nuốt với nhân bánh hỗn hợp thịt và rau, khỏi phải nói có bao nhiêu mỹ vị.

“Lập Hạ, cái này làm từ thứ gì? Ăn thật ngon.” Ân Tư Đặc vừa ăn vừa hỏi, từ trên ghế đẩu ôm lấy Lập Hạ đặt ngồi lên đùi mình, còn không quên đem tay Lập Hạ đang cầm bánh đẩy về bên miệng Lập Hạ.

“Bã đậu.” Lập Hạ chỉnh sửa một tư thế thoải mái, tựa vào lồng ngực Ân Tư Đặc, cả đêm hôm qua cùng trận nấu cơm vừa rồi, khiến eo lúc này đều nhanh không đứng thẳng nổi.

“Bã đậu?” Ân Tư Đặc giương cao giọng, “Anh còn tưởng rằng cái đó sau khi vắt kiệt hết sữa đậu nành liền thành thứ vô dụng rồi, vốn đang định thử xem có thể cho chim Cổ Lỗ ăn hay không. Lập Hạ, hôm nay làm ra sữa đậu nành còn có bã đậu, liền đều làm thành như vậy đi. Anh thích món này.”

“Được.” Lập Hạ nhìn Ân Tư Đặc, cười híp một đôi mắt.

Về phần đậu nén trắng trẻo thơm mát, sau khi được kho qua càng có tính dai; vị thịt, muối, đường đều ngấm vào bên trong nó, Ân Tư Đặc một ngụm một ngụm ăn đến là sảng khoái. Đậu nén đều ăn ngon như thế, vậy đậu phụ kia nhất định cũng không tồi rồi, phải nhanh làm ra mới được.

~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau