Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
Chương 5: Nói rõ thân phận
Lập Hạ một tay nắm quả đào lòe ra không gian, hưng phấn mà nhìn quả đào vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay, có thể mang ra là tốt rồi, như vậy sẽ cực kỳ phương tiện cho sinh hoạt về sau. Lập Hạ lập tức vung thẳng tay phải chếch về phía trước, sau đó đứng bật dậy lại rướn người hết cỡ dựng thẳng lên bày bộ dạng để chứng tỏ tâm tình bản thân cực tốt, lại không nghĩ rằng thẳng tắp chống lại một đôi mắt mang thần sắc phức tạp của Ân Tư Đặc.
“Khải, Lập Hạ, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Trong nội tâm Ân Tư Đặc rất không bình tĩnh. Ngày đó cùng tộc trưởng tự giới thiệu, Khải Văn trực tiếp thẳng thắn dứt khoát sửa lại danh tự của bản thân, mặc dù đã có lời giải thích, nhưng đến bây giờ Ân Tư Đặc còn có chút không thích ứng. Hắn cảm thấy mấy ngày này, Khải Văn chuyển biến lớn đến kỳ lạ. Hơn nữa vừa rồi Khải Văn chính ngay dưới mí mắt của mình lúc xuất hiện lúc lại không nhìn thấy, hết thảy đều vượt khỏi nhận thức của Ân Tư Đặc, hắn cảm thấy sự tình đang phát triển hướng về một phương hướng quỷ dị.
Lập Hạ cũng bị kinh đến, đắm chìm trong cảm giác hưng phấn vì được sở hữu không gian của riêng mình, cậu làm sao có thể quên cái phòng ở này không chỉ có một mình cậu chứ, sớm biết vậy cậu đã tìm một địa phương không người để thí nghiệm rồi a. Thế nhưng người trẻ tuổi nha, ai lại không có thời điểm đầu óc nóng lên. Xem đôi mắt Ân Tư Đặc nhìn mình chằm chằm, Lập Hạ phản xạ có điều kiện đem hai tay giấu sau lưng, nghiêng đầu qua một bên mắt nhìn mặt đất, mũi chân còn đang trên đất chà chà, giống như có thể tại trên đó chà ra một đóa hoa.
Trong đầu lại đột nhiên dần hiện ra hình ảnh của Nicolaus Copernicus với thuyết nhật tâm trong sách giáo khoa, đó chính là hình phạt thiêu sống a, tay chân bị cố định rồi bị lửa lớn tươi sống nuốt chửng; còn có Châu Âu thời Trung Cổ, nữ phù thủy bị xét xử… Nghĩ tới đây, Lập Hạ thoáng run lên một phát. “Kia, khụ, ừm” Lập Hạ không muốn lại đi quản Ân Tư Đặc đến tột cùng sẽ có phản ứng gì, thời gian dài ở chung như vậy Lập Hạ tự nhận không thẹn với lương tâm. Không phải là bị phát hiện sao, dứt khoát nói thẳng ra toàn bộ, kể cả thân phận hay chuyện có không gian cũng thế, muốn bản thân thực sự nhìn sai con người hắn, tệ lắm là bị xem thành yêu quái mà giết chết, nói không chừng còn có thể một lần nữa trở về Trái Đất, dù sao tại đây cũng chẳng có gì để mà lưu luyến cả, còn nếu thật sự không thể quay về nữa, thì mười tám năm sau lại là một phen hảo hán. Vì vậy, ổn định lại tâm tư, “Ân Tư Đặc, anh vừa mới nhìn đến tôi biến mất sau đó lại xuất hiện sao?”
Ân Tư Đặc gật đầu. “Vào trong phòng”, Lập Hạ lưu lại một câu này liền quay đầu bước vào. Ân Tư Đặc thoáng dừng một cái liền lập tức đuổi kịp. Lập Hạ tại bên giường ngồi xuống. Sửa sang lại dòng suy nghĩ.
“Ân Tư Đặc, tiếp sau đó tôi muốn nói những lời này, anh có thể sẽ không tin tưởng, nhưng mặc kệ như thế nào chúng đều là sự thật. Tôi không phải Khải Văn, thậm chí không phải người của thế giới này, tên của tôi là Lập Hạ. Lúc trước đã lừa gạt anh, tôi thật sự xin lỗi. Tôi cũng không biết vì sao bản thân ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn chiếm lấy thân thể của Khải Văn, về phần bầu bạn của anh, Khải Văn đại khái biến mất không thấy đi, quê hương của tôi cách nơi này thật xa thật xa, khả năng cả đời cũng không thể quay về được nữa.” Lập Hạ hơi ngừng lại, “Về phần việc anh vừa mới nhìn thấy, ừm, tôi có một cái không gian, đây xem như là sự đền bù cho tổn thất tôi đi vào thế giới này của các anh a. Khi tôi đi vào bên trong, người sẽ biến mất không thấy nữa.”
Trong lúc Lập Hạ nói chuyện Ân Tư Đặc một mực không chêm câu gì, chỉ là im im lặng lặng lắng nghe. Sau khi nói xong, tâm tình Lập Hạ thấp thỏm bất an lại có chút nghĩ mà sợ, hô hấp đều nhẹ đi không ít, sợ người trước mặt này thật sự sẽ nói “Ngươi là yêu quái”. Sao lại dễ dàng nói hết ra rồi, tuy trưng lên túi da của người khác, nhưng dù sao đây cũng là giả, sớm biết như vậy có lẽ nên trực tiếp chạy trốn mới đúng a. Nhưng cậu đồng thời lại cảm thấy một loại nhẹ nhõm như tháo xuống được gánh nặng, có không gian cùng linh hồn xuyên việt là bí mật thật lớn, Lập Hạ sợ chính mình sẽ giống như anh thợ cắt tóc trong câu chuyện cổ tích “Ông vua có đôi tai lừa”*, vì không nhịn được nữa mà thổ lộ ra bí mật làm cho tất cả mọi người đều biết. Nếu thực sự đến lúc đó thì sẽ không còn có thể vãn hồi được nữa, có lẽ được sống nhưng cũng có thể phải chết, lựa chọn này rất khó khăn.
Trong đầu Ân Tư Đặc một mực vang vọng những lời nói của Lập Hạ, nhất thời có chút giật mình sững sờ. Tại đại lục – nơi tín ngưỡng thần linh, mỗi thú nhân dũng cảm cứng cỏi là con dân của Thú Thần, sau khi chết đều sẽ trở về vòng tay ôm ấp của Thú Thần, bởi vì thần thương xót, bọn họ mới có thể lấy tư cách trong một thân thể mới lần nữa đầu thai để bồi dưỡng đại lục này, sinh sôi nảy nở, phát triển không ngừng. Ân Tư Đặc chưa từng gặp qua trường hợp đặc biệt như vậy, sau khi nghe những lời của Lập Hạ lại có thể to gan suy đoán một loại khả năng, đó chính là: trong cơ thể Khải Văn có hai linh hồn người, hiện tại là Lập Hạ, trước kia nhất định chính là Khải Văn, nhưng loại thuyết pháp này đáng tin cậy sao?
“Ngươi đến đây từ lúc nào?” Ân Tư Đặc nuốt nuốt nước bọt.
“Gần một tháng trước, ngày đó tôi đã nói với anh, cái gì tôi cũng đều không nhớ” nói xong Lập Hạ liền cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa.
Quả nhiên, Ân Tư Đặc hiểu rõ. Bắt đầu từ ngày đó Khải Văn mới xảy ra biến hóa cực lớn, tính tình tính cách cùng với con người trước kia hoàn toàn không giống, gần một tháng đến nay Khải Văn lại biến hóa lớn đến kỳ lạ, đã không còn sự cuồng loạn trước đây, đối xử với mọi người hòa ái thì không nói, đến cả ăn cơm cũng không có bất kỳ bắt bẻ nào với các món rau xanh, đều là làm cái gì ăn cái nấy, ăn xong còn tranh đoạt đi rửa chén. Khải Văn đã từng cực độ chán ghét Ân Tư Đặc, giống như chỉ cần là nơi Ân Tư Đặc tồn tại, không khí liền trở nên dơ bẩn vậy, mỗi đêm Ân Tư Đặc đều biến thành thú hình nằm rạp dưới lán bếp để nghỉ ngơi. Hơn nửa tháng trước Khải Văn nửa đêm rời giường vừa vặn thấy được, lúc đó rất là kinh ngạc, mới đầu thấy cặp mắt Ân Tư Đặc giữa trời đêm lóe sáng mà bị dọa hoảng sợ, còn tưởng có dã thú xông vào, đợi sau khi biết rõ ngọn nguồn liền rất phóng khoáng phân ra nửa giường cho Ân Tư Đặc. Ở chung một quãng thời gian dài như vậy, Ân Tư Đặc đều cảm thấy có chút không chân thật, sợ ngày nào đó khi tỉnh lại, hết thảy lại khôi phục nguyên trạng, hiện tại vốn có tốt đẹp cũng chẳng qua do chính mình tưởng tượng ra. Bây giờ ngẫm lại, hóa ra nguyên bản cũng không phải cùng một người.
Thời điểm a ba cùng mẫu phụ vẫn còn, bởi vì địa vị, Khải Văn mới cùng hắn kết đôi, hai người bọn họ kỳ thật cũng không có bao nhiêu tình cảm tồn tại, lúc ấy Ân Tư Đặc vừa trưởng thành, đầy đầu đều muốn như thế nào rèn luyện kỹ năng đi săn, đối nhóm giống cái bên người gần như không chú ý gì, Khải Văn theo đuổi hắn, đúng thời điểm đó mẫu phụ cũng đưa ra đề nghị khiến hắn kết đôi, lúc ấy Ân Tư Đặc cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt liền đáp ứng, sau khi hắn gặp chuyện không may, nếu không có luật cấm không thể hủy đi thân phận bầu bạn của Thú Thần, đoán chừng Khải Văn đã sớm vứt bỏ hắn mà chạy, chỉ có khi bạn lữ đã mất các thú nhân mới có thể một lần nữa kết đôi, cũng chính bởi điều cấm này, Khải Văn càng xem hắn các loại không vừa mắt cùng đủ loại bắt bẻ, thậm chí còn xông đến trước mặt hắn rống qua “Sao ngươi không chết luôn đi”. Về sau còn có ý đồ đi câu dẫn Ngõa Cách – con của tộc trưởng mới.
Mà Lập Hạ người này, tuy chỉ ở cùng trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một tháng, nhưng cậu đối với một kẻ như hắn – người cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi kiệt quệ, tựa như vệt nắng vàng tươi, chiếu vào con tim hắc ám của hắn. Đã thật lâu không có người tại lúc ăn cơm đem thức ăn trong bát họ phân hơn một nửa ra cho hắn, cũng đã thật lâu không có người sẽ tại sau lúc hắn ngủ say giúp hắn kéo lên chăn, thật lâu thật lâu rồi không có người dùng các loại ánh mắt sinh động chuyên tâm chỉ nhìn một mình hắn. Trừ người này; trong hơn nửa tháng nay, đôi tai, đầu óc cùng trái tim của Ân Tư Đặc không lại bị tàn phá nữa. Đây là yên bình đã bao lâu chưa từng có rồi.
Trong lòng Ân Tư Đặc có một cán cân, hai đầu cán cân phân biệt là Lập Hạ cùng Khải Văn, dù là người thành thật như thế nào đi nữa, ai tốt ai xấu vẫn nhận ra rõ ràng. Hồi tưởng lại sự tình mà hai người đã làm, cán cân ngay lập tức chậm rãi nghiêng về phía Lập Hạ, không có một tia xoắn xuýt, không một chút do dự mà lựa chọn Lập Hạ. Về phần Khải Văn, có lẽ trong nháy mắt tại lúc Lập Hạ xuyên đến đó đã biến mất hầu như không còn đi. Nội tâm Ân Tư Đặc ngược lại có một chút vui sướng nho nhỏ, cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Tuy thời gian ở chung cùng Lập Hạ còn rất ngắn, nhưng Ân Tư Đặc hy vọng tại tương lai về sau, ở chung như vậy vẫn có thể kéo dài mãi mãi.
Nghe xong lời nói của Lập Hạ, bỏ ra mấy phút để nội tâm tiêu hóa, Ân Tư Đặc giơ tay vòng lên bả vai Lập Hạ đang ngồi trên giường, lúc này mới phát hiện thân thể nhỏ nhắn trong ngực mình vẫn còn đang run nhè nhẹ. Thở dài, trong lòng biết chính mình vừa rồi bức bách cậu ấy nói ra sự thực, khiến cậu ấy sinh lòng sợ hãi đi. Ân Tư Đặc thương tiếc đem vòng tay vây chặt hơn, “Khải, a không, Lập Hạ, ta rất may mắn người bên cạnh ta hiện tại là em. Về phần không gian cái gì kia của em, ngoại trừ ta, về sau không nên bị người khác phát hiện.”
Nghếch đầu lên, tại bờ vai Ân Tư Đặc cọ xát, nghe Ân Tư Đặc nói như vậy, tảng đá lớn treo trong lòng Lập Hạ rốt cục rơi xuống, thở phào ra một ngụm khí vẫn luôn đè nén trong ngực. Một vài phút này, nếu Ân Tư Đặc còn suy nghĩ lâu thêm chút nữa, nói không chừng Lập Hạ đều phải khẩn trương đến nghẹn lại mà lập tức ngất mất thôi.
Nguy cơ đã giải trừ, Lập Hạ lại khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ như trước, đầy mặt tươi cười mà ngẩng đầu lên, hơi khoe khoang mà đem bàn tay giấu sau lưng giơ ra trước mặt Ân Tư Đặc quơ qua quơ lại, “Này, Ân Tư Đặc, cho anh ăn đồ tốt, ở trong không gian của tôi đấy. Cam đoan anh chưa từng thấy qua.”
Ân Tư Đặc gặp bộ dạng đắc ý của Lập Hạ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cảm thán sức phục hồi nhanh kinh người của Lập Hạ. Tiếp nhận thứ tròn trịa béo mập trong tay Lập Hạ, nhìn một chút lại ngửi một cái, há miệng liền định cắn xuống.
“Đợi một chút, ăn cái này phải bỏ da, bằng không cũng phải rửa một chút a.” Cầm lấy quả đào đi múc nước vào trong bình gốm, rồi rửa sạch mới lại lần nữa đưa cho Ân Tư Đặc cùng đi ra theo. “Nếm thử đi.”
Ân Tư Đặc thăm dò cắn một miếng lên phần chóp nhọn quả đào, một loại thơm ngọt nồng đậm chưa bao giờ được nếm qua tràn đầy khoang miệng, thịt quả tươi mọng vào miệng lập tức tan ra, cùng thứ này so sánh, thì quả táo mà bình thường giống cái thích ăn đích thực tựa như tên gọi của nó, y hệt mộc đầu (gỗ). Mùi vị thơm ngọt dụ hoặc khiến Ân Tư Đặc không khỏi cắn thêm lần thứ hai thứ ba, cho đến khi đem trái cây kia ăn xong, mới đưa cho Lập Hạ một câu trả lời tràn đầy khẳng định và chắc chắn. “Ăn thật ngon. Thứ này tên là gì?”
Ân Tư Đặc dùng tay không cầm đào vuốt lên đỉnh đầu mềm mại của Lập Hạ, Lập Hạ cũng không để ý lắm, hiện tại cậu đang dạt dào đắm chìm bên trong vui mừng vì chia sẻ được bí mật, nghe đáp án khẳng định của Ân Tư Đặc, Lập Hạ càng thêm cao hứng, “Quả đào, còn có thật nhiều đâu, đi lấy cho anh.” Người lại lập tức chui vào không gian, ra ra vào vào mấy chuyến, trên mặt đất đã chất đầy một đống.
Có không gian, chuyện ăn uống không cần phải sầu rồi, bên ngoài không có cũng không chịu nổi ta tự mình trồng a, muốn ăn cái gì thì trồng cái ấy. Lập Hạ nghĩ tới đây càng thêm vui vẻ không chịu được, tốc độ vận chuyển lại nhanh hơn mấy lần.
Ăn uống đã không có vấn đề, vậy chỉ còn lại ngủ nghỉ, phương tiện đi lại cái gì gì thì không cần lo lắng rồi, tại hoàn cảnh dị thế này, nói không chừng vừa bước chân ra ngoài đã bị dã thú gặm luôn đây. Về phần ở, Lập Hạ thật sâu cảm giác mình có quyền lên tiếng.
Phòng ở u ám thì đừng nói đi, cũng không biết lúc trời mưa có thể bị dột hay không, điểm chết người nhất chính là cái giường kia a. Không phải nói một phần ba cuộc đời con người đều là vượt qua trên giường hay sao, một cái giường tốt là rất quan trọng. Nhưng giường nơi này là cái gì, khối đá tảng lồi lõm, sở hữu một cái đã tốt lắm rồi như thế nào còn có đệm giường cho ngươi lót. Thú nhân da dày thịt béo không biết nó cấn, nhưng cậu lại không được, xem eo nhỏ nằm bị cộm này, xanh xanh tím tím có được hay không. Lập Hạ cảm giác mình chính là nàng công chúa và hạt đậu** phiên bản man hoang! Giải quyết vấn đề giường chiếu là nhiệm vụ thiết yếu. Giường tạm thời không đổi được không có nghĩa tạm không thể tự chủ trương nghiên cứu, phát minh ra cái đệm a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: Ông vua có đôi tai lừa, nói chung ông là một vị minh quân, nhưng do làm phật ý thần Apollo, bị biến đôi tai thành tai lừa, từ đó ông phải đội một chiếc mũ rất kì cục và không dám bỏ ra, người dân thấy lấy làm kì. Chẳng bao lâu sau, trong kinh thành xảy ra một sự kiện quái lạ khiến người người lo sợ hoảng hốt, càng ngày càng có nhiều thợ cắt tóc trong kinh thành bị mất tích một cách bí ẩn sau khi được vua triệu vào cung cắt tóc cho ông, người thân của bọn họ dò hỏi mọi nơi mà không có tin tức gì, vậy là tin dữ truyền đi khắp nơi. Có một anh thợ cắt tóc trẻ hiền lành, dũng cảm quyết định tìm hiểu chuyện lạ này, anh hứa với người thân của những gia đình kia sẽ cho họ biết sự thật. Rồi anh phát hiện ra bí mật của nhà vua, nhưng rất thông minh mà ứng biến, vua rất hài lòng, dù vậy, đến lúc ra về vẫn bị vua bắt phải giữ bí mật. Những người thân kia thấy anh trở về liền hỏi thăm, nhưng anh nhìn thấy người nhà vua cho theo dõi nên sợ quá một mực không nói. Mọi người thấy thế rất hận, mắng anh thất hứa, cho rằng anh đã nhận vàng của nhà vua, bị mắng oan, anh buồn lắm, họ ngày ngày đến van xin anh nói cho sự thật, nhưng anh chỉ phải đau khổ lắc đầu. Vốn là người hiền lành và trung thực, anh thợ rất ấm ức muốn nói ra sự thật nhưng lại sợ bị tống giam, một hôm anh nghĩ ra cách trèo lên cây để đánh lừa kẻ theo dõi, thấy người kia bị lạc, anh liền lẻn ra bãi sông, đào một cái hố sâu rồi cúi sát xuống miệng hố kêu lớn: “Tai của nhà vua là tai lừa! Tai của nhà vua là tai lừa!”. Thốt ra được những lời giấu mãi trong lòng, anh thợ trẻ thấy rất dễ chịu, anh lấp cái hố lại và vui vẻ về nhà. Chẳng bao lâu sau, có một loài cây kỳ lạ mọc ngay sát mép nước sông gần chỗ anh thợ trẻ đã chôn chặt tiếng kêu của mình, người dân trong làng hết sức ngạc nhiên khi thấy nó phát triển rất nhanh thành những bụi cây lớn, mỗi khi có gió, bụi cây lại lao xao phát ra những tiếng văng vẳng: “Tai của nhà vua là tai lừa! Tai của nhà vua là tai lừa!”. Và thế là từ đó câu chuyện lạ lan truyền, không ai có thể giải thích điều lạ lùng này. Tiếng đồn nhà vua có đôi tai lừa nhanh chóng lan khắp kinh thành, vua sai lính bắt anh thợ trẻ đến hỏi tội, anh một mực kêu oan rồi thành thực kể cho vua nghe về nỗi khổ tâm đã giày vò anh và anh đã làm gì để trút được nỗi khổ đó. Nghe xong, vua giật phăng chiếc mũ đội trên đầu xuống và nói sẽ không che giấu sự thật nữa, có vậy mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm như anh thợ cắt tóc này. Sau đó nhà vua truyền lệnh thả những người thợ bị bắt giam ra để về đoàn tụ cùng gia đình. Người dân trong thành hân hoan kéo tới cung vua, nhà vua không đội mũ, lộ ra đôi tai lừa bước ra chào đón bọn họ, ai ai cũng cảm thấy tự hào khi được là thần dân của ông vua biết quý trọng sự thật.
**: Nàng công chúa và hạt đậu, ngày xưa có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thế gian để kén vợ, nhưng công chúa thì chẳng thiếu, lại luôn có vài nhược điểm hoặc tật xấu, thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về. Đến tối, một cơn giông tố kinh khủng kéo đến, mưa ào ào như xối, có tiếng gõ cửa lâu đài, bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm nàng tiều tụy hết sức, đầu tóc quần áo ướt sũng, nàng tự giới thiệu mình là công chúa hoàn mỹ nhất mà hoàng tử chờ đợi, hoàng hậu thầm nghĩ phải thử xem sao, rồi vào buồng ngủ thắp đèn lên, nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường, sau đó sai người đặt hai mươi cái đệm chồng lên cái đệm vốn có, đấy chính là giường dành cho công chúa. Sáng ra người hỏi thăm công chúa đêm qua có ngủ ngon không, nàng đáp: “Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì rắn rắn, thâm tím cả mình mẩy.” Hoàng hậu bèn phán: “Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.” Và hoàng tử đã cưới nàng làm vợ.
“Khải, Lập Hạ, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Trong nội tâm Ân Tư Đặc rất không bình tĩnh. Ngày đó cùng tộc trưởng tự giới thiệu, Khải Văn trực tiếp thẳng thắn dứt khoát sửa lại danh tự của bản thân, mặc dù đã có lời giải thích, nhưng đến bây giờ Ân Tư Đặc còn có chút không thích ứng. Hắn cảm thấy mấy ngày này, Khải Văn chuyển biến lớn đến kỳ lạ. Hơn nữa vừa rồi Khải Văn chính ngay dưới mí mắt của mình lúc xuất hiện lúc lại không nhìn thấy, hết thảy đều vượt khỏi nhận thức của Ân Tư Đặc, hắn cảm thấy sự tình đang phát triển hướng về một phương hướng quỷ dị.
Lập Hạ cũng bị kinh đến, đắm chìm trong cảm giác hưng phấn vì được sở hữu không gian của riêng mình, cậu làm sao có thể quên cái phòng ở này không chỉ có một mình cậu chứ, sớm biết vậy cậu đã tìm một địa phương không người để thí nghiệm rồi a. Thế nhưng người trẻ tuổi nha, ai lại không có thời điểm đầu óc nóng lên. Xem đôi mắt Ân Tư Đặc nhìn mình chằm chằm, Lập Hạ phản xạ có điều kiện đem hai tay giấu sau lưng, nghiêng đầu qua một bên mắt nhìn mặt đất, mũi chân còn đang trên đất chà chà, giống như có thể tại trên đó chà ra một đóa hoa.
Trong đầu lại đột nhiên dần hiện ra hình ảnh của Nicolaus Copernicus với thuyết nhật tâm trong sách giáo khoa, đó chính là hình phạt thiêu sống a, tay chân bị cố định rồi bị lửa lớn tươi sống nuốt chửng; còn có Châu Âu thời Trung Cổ, nữ phù thủy bị xét xử… Nghĩ tới đây, Lập Hạ thoáng run lên một phát. “Kia, khụ, ừm” Lập Hạ không muốn lại đi quản Ân Tư Đặc đến tột cùng sẽ có phản ứng gì, thời gian dài ở chung như vậy Lập Hạ tự nhận không thẹn với lương tâm. Không phải là bị phát hiện sao, dứt khoát nói thẳng ra toàn bộ, kể cả thân phận hay chuyện có không gian cũng thế, muốn bản thân thực sự nhìn sai con người hắn, tệ lắm là bị xem thành yêu quái mà giết chết, nói không chừng còn có thể một lần nữa trở về Trái Đất, dù sao tại đây cũng chẳng có gì để mà lưu luyến cả, còn nếu thật sự không thể quay về nữa, thì mười tám năm sau lại là một phen hảo hán. Vì vậy, ổn định lại tâm tư, “Ân Tư Đặc, anh vừa mới nhìn đến tôi biến mất sau đó lại xuất hiện sao?”
Ân Tư Đặc gật đầu. “Vào trong phòng”, Lập Hạ lưu lại một câu này liền quay đầu bước vào. Ân Tư Đặc thoáng dừng một cái liền lập tức đuổi kịp. Lập Hạ tại bên giường ngồi xuống. Sửa sang lại dòng suy nghĩ.
“Ân Tư Đặc, tiếp sau đó tôi muốn nói những lời này, anh có thể sẽ không tin tưởng, nhưng mặc kệ như thế nào chúng đều là sự thật. Tôi không phải Khải Văn, thậm chí không phải người của thế giới này, tên của tôi là Lập Hạ. Lúc trước đã lừa gạt anh, tôi thật sự xin lỗi. Tôi cũng không biết vì sao bản thân ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn chiếm lấy thân thể của Khải Văn, về phần bầu bạn của anh, Khải Văn đại khái biến mất không thấy đi, quê hương của tôi cách nơi này thật xa thật xa, khả năng cả đời cũng không thể quay về được nữa.” Lập Hạ hơi ngừng lại, “Về phần việc anh vừa mới nhìn thấy, ừm, tôi có một cái không gian, đây xem như là sự đền bù cho tổn thất tôi đi vào thế giới này của các anh a. Khi tôi đi vào bên trong, người sẽ biến mất không thấy nữa.”
Trong lúc Lập Hạ nói chuyện Ân Tư Đặc một mực không chêm câu gì, chỉ là im im lặng lặng lắng nghe. Sau khi nói xong, tâm tình Lập Hạ thấp thỏm bất an lại có chút nghĩ mà sợ, hô hấp đều nhẹ đi không ít, sợ người trước mặt này thật sự sẽ nói “Ngươi là yêu quái”. Sao lại dễ dàng nói hết ra rồi, tuy trưng lên túi da của người khác, nhưng dù sao đây cũng là giả, sớm biết như vậy có lẽ nên trực tiếp chạy trốn mới đúng a. Nhưng cậu đồng thời lại cảm thấy một loại nhẹ nhõm như tháo xuống được gánh nặng, có không gian cùng linh hồn xuyên việt là bí mật thật lớn, Lập Hạ sợ chính mình sẽ giống như anh thợ cắt tóc trong câu chuyện cổ tích “Ông vua có đôi tai lừa”*, vì không nhịn được nữa mà thổ lộ ra bí mật làm cho tất cả mọi người đều biết. Nếu thực sự đến lúc đó thì sẽ không còn có thể vãn hồi được nữa, có lẽ được sống nhưng cũng có thể phải chết, lựa chọn này rất khó khăn.
Trong đầu Ân Tư Đặc một mực vang vọng những lời nói của Lập Hạ, nhất thời có chút giật mình sững sờ. Tại đại lục – nơi tín ngưỡng thần linh, mỗi thú nhân dũng cảm cứng cỏi là con dân của Thú Thần, sau khi chết đều sẽ trở về vòng tay ôm ấp của Thú Thần, bởi vì thần thương xót, bọn họ mới có thể lấy tư cách trong một thân thể mới lần nữa đầu thai để bồi dưỡng đại lục này, sinh sôi nảy nở, phát triển không ngừng. Ân Tư Đặc chưa từng gặp qua trường hợp đặc biệt như vậy, sau khi nghe những lời của Lập Hạ lại có thể to gan suy đoán một loại khả năng, đó chính là: trong cơ thể Khải Văn có hai linh hồn người, hiện tại là Lập Hạ, trước kia nhất định chính là Khải Văn, nhưng loại thuyết pháp này đáng tin cậy sao?
“Ngươi đến đây từ lúc nào?” Ân Tư Đặc nuốt nuốt nước bọt.
“Gần một tháng trước, ngày đó tôi đã nói với anh, cái gì tôi cũng đều không nhớ” nói xong Lập Hạ liền cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa.
Quả nhiên, Ân Tư Đặc hiểu rõ. Bắt đầu từ ngày đó Khải Văn mới xảy ra biến hóa cực lớn, tính tình tính cách cùng với con người trước kia hoàn toàn không giống, gần một tháng đến nay Khải Văn lại biến hóa lớn đến kỳ lạ, đã không còn sự cuồng loạn trước đây, đối xử với mọi người hòa ái thì không nói, đến cả ăn cơm cũng không có bất kỳ bắt bẻ nào với các món rau xanh, đều là làm cái gì ăn cái nấy, ăn xong còn tranh đoạt đi rửa chén. Khải Văn đã từng cực độ chán ghét Ân Tư Đặc, giống như chỉ cần là nơi Ân Tư Đặc tồn tại, không khí liền trở nên dơ bẩn vậy, mỗi đêm Ân Tư Đặc đều biến thành thú hình nằm rạp dưới lán bếp để nghỉ ngơi. Hơn nửa tháng trước Khải Văn nửa đêm rời giường vừa vặn thấy được, lúc đó rất là kinh ngạc, mới đầu thấy cặp mắt Ân Tư Đặc giữa trời đêm lóe sáng mà bị dọa hoảng sợ, còn tưởng có dã thú xông vào, đợi sau khi biết rõ ngọn nguồn liền rất phóng khoáng phân ra nửa giường cho Ân Tư Đặc. Ở chung một quãng thời gian dài như vậy, Ân Tư Đặc đều cảm thấy có chút không chân thật, sợ ngày nào đó khi tỉnh lại, hết thảy lại khôi phục nguyên trạng, hiện tại vốn có tốt đẹp cũng chẳng qua do chính mình tưởng tượng ra. Bây giờ ngẫm lại, hóa ra nguyên bản cũng không phải cùng một người.
Thời điểm a ba cùng mẫu phụ vẫn còn, bởi vì địa vị, Khải Văn mới cùng hắn kết đôi, hai người bọn họ kỳ thật cũng không có bao nhiêu tình cảm tồn tại, lúc ấy Ân Tư Đặc vừa trưởng thành, đầy đầu đều muốn như thế nào rèn luyện kỹ năng đi săn, đối nhóm giống cái bên người gần như không chú ý gì, Khải Văn theo đuổi hắn, đúng thời điểm đó mẫu phụ cũng đưa ra đề nghị khiến hắn kết đôi, lúc ấy Ân Tư Đặc cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt liền đáp ứng, sau khi hắn gặp chuyện không may, nếu không có luật cấm không thể hủy đi thân phận bầu bạn của Thú Thần, đoán chừng Khải Văn đã sớm vứt bỏ hắn mà chạy, chỉ có khi bạn lữ đã mất các thú nhân mới có thể một lần nữa kết đôi, cũng chính bởi điều cấm này, Khải Văn càng xem hắn các loại không vừa mắt cùng đủ loại bắt bẻ, thậm chí còn xông đến trước mặt hắn rống qua “Sao ngươi không chết luôn đi”. Về sau còn có ý đồ đi câu dẫn Ngõa Cách – con của tộc trưởng mới.
Mà Lập Hạ người này, tuy chỉ ở cùng trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một tháng, nhưng cậu đối với một kẻ như hắn – người cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi kiệt quệ, tựa như vệt nắng vàng tươi, chiếu vào con tim hắc ám của hắn. Đã thật lâu không có người tại lúc ăn cơm đem thức ăn trong bát họ phân hơn một nửa ra cho hắn, cũng đã thật lâu không có người sẽ tại sau lúc hắn ngủ say giúp hắn kéo lên chăn, thật lâu thật lâu rồi không có người dùng các loại ánh mắt sinh động chuyên tâm chỉ nhìn một mình hắn. Trừ người này; trong hơn nửa tháng nay, đôi tai, đầu óc cùng trái tim của Ân Tư Đặc không lại bị tàn phá nữa. Đây là yên bình đã bao lâu chưa từng có rồi.
Trong lòng Ân Tư Đặc có một cán cân, hai đầu cán cân phân biệt là Lập Hạ cùng Khải Văn, dù là người thành thật như thế nào đi nữa, ai tốt ai xấu vẫn nhận ra rõ ràng. Hồi tưởng lại sự tình mà hai người đã làm, cán cân ngay lập tức chậm rãi nghiêng về phía Lập Hạ, không có một tia xoắn xuýt, không một chút do dự mà lựa chọn Lập Hạ. Về phần Khải Văn, có lẽ trong nháy mắt tại lúc Lập Hạ xuyên đến đó đã biến mất hầu như không còn đi. Nội tâm Ân Tư Đặc ngược lại có một chút vui sướng nho nhỏ, cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Tuy thời gian ở chung cùng Lập Hạ còn rất ngắn, nhưng Ân Tư Đặc hy vọng tại tương lai về sau, ở chung như vậy vẫn có thể kéo dài mãi mãi.
Nghe xong lời nói của Lập Hạ, bỏ ra mấy phút để nội tâm tiêu hóa, Ân Tư Đặc giơ tay vòng lên bả vai Lập Hạ đang ngồi trên giường, lúc này mới phát hiện thân thể nhỏ nhắn trong ngực mình vẫn còn đang run nhè nhẹ. Thở dài, trong lòng biết chính mình vừa rồi bức bách cậu ấy nói ra sự thực, khiến cậu ấy sinh lòng sợ hãi đi. Ân Tư Đặc thương tiếc đem vòng tay vây chặt hơn, “Khải, a không, Lập Hạ, ta rất may mắn người bên cạnh ta hiện tại là em. Về phần không gian cái gì kia của em, ngoại trừ ta, về sau không nên bị người khác phát hiện.”
Nghếch đầu lên, tại bờ vai Ân Tư Đặc cọ xát, nghe Ân Tư Đặc nói như vậy, tảng đá lớn treo trong lòng Lập Hạ rốt cục rơi xuống, thở phào ra một ngụm khí vẫn luôn đè nén trong ngực. Một vài phút này, nếu Ân Tư Đặc còn suy nghĩ lâu thêm chút nữa, nói không chừng Lập Hạ đều phải khẩn trương đến nghẹn lại mà lập tức ngất mất thôi.
Nguy cơ đã giải trừ, Lập Hạ lại khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ như trước, đầy mặt tươi cười mà ngẩng đầu lên, hơi khoe khoang mà đem bàn tay giấu sau lưng giơ ra trước mặt Ân Tư Đặc quơ qua quơ lại, “Này, Ân Tư Đặc, cho anh ăn đồ tốt, ở trong không gian của tôi đấy. Cam đoan anh chưa từng thấy qua.”
Ân Tư Đặc gặp bộ dạng đắc ý của Lập Hạ, cũng cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cảm thán sức phục hồi nhanh kinh người của Lập Hạ. Tiếp nhận thứ tròn trịa béo mập trong tay Lập Hạ, nhìn một chút lại ngửi một cái, há miệng liền định cắn xuống.
“Đợi một chút, ăn cái này phải bỏ da, bằng không cũng phải rửa một chút a.” Cầm lấy quả đào đi múc nước vào trong bình gốm, rồi rửa sạch mới lại lần nữa đưa cho Ân Tư Đặc cùng đi ra theo. “Nếm thử đi.”
Ân Tư Đặc thăm dò cắn một miếng lên phần chóp nhọn quả đào, một loại thơm ngọt nồng đậm chưa bao giờ được nếm qua tràn đầy khoang miệng, thịt quả tươi mọng vào miệng lập tức tan ra, cùng thứ này so sánh, thì quả táo mà bình thường giống cái thích ăn đích thực tựa như tên gọi của nó, y hệt mộc đầu (gỗ). Mùi vị thơm ngọt dụ hoặc khiến Ân Tư Đặc không khỏi cắn thêm lần thứ hai thứ ba, cho đến khi đem trái cây kia ăn xong, mới đưa cho Lập Hạ một câu trả lời tràn đầy khẳng định và chắc chắn. “Ăn thật ngon. Thứ này tên là gì?”
Ân Tư Đặc dùng tay không cầm đào vuốt lên đỉnh đầu mềm mại của Lập Hạ, Lập Hạ cũng không để ý lắm, hiện tại cậu đang dạt dào đắm chìm bên trong vui mừng vì chia sẻ được bí mật, nghe đáp án khẳng định của Ân Tư Đặc, Lập Hạ càng thêm cao hứng, “Quả đào, còn có thật nhiều đâu, đi lấy cho anh.” Người lại lập tức chui vào không gian, ra ra vào vào mấy chuyến, trên mặt đất đã chất đầy một đống.
Có không gian, chuyện ăn uống không cần phải sầu rồi, bên ngoài không có cũng không chịu nổi ta tự mình trồng a, muốn ăn cái gì thì trồng cái ấy. Lập Hạ nghĩ tới đây càng thêm vui vẻ không chịu được, tốc độ vận chuyển lại nhanh hơn mấy lần.
Ăn uống đã không có vấn đề, vậy chỉ còn lại ngủ nghỉ, phương tiện đi lại cái gì gì thì không cần lo lắng rồi, tại hoàn cảnh dị thế này, nói không chừng vừa bước chân ra ngoài đã bị dã thú gặm luôn đây. Về phần ở, Lập Hạ thật sâu cảm giác mình có quyền lên tiếng.
Phòng ở u ám thì đừng nói đi, cũng không biết lúc trời mưa có thể bị dột hay không, điểm chết người nhất chính là cái giường kia a. Không phải nói một phần ba cuộc đời con người đều là vượt qua trên giường hay sao, một cái giường tốt là rất quan trọng. Nhưng giường nơi này là cái gì, khối đá tảng lồi lõm, sở hữu một cái đã tốt lắm rồi như thế nào còn có đệm giường cho ngươi lót. Thú nhân da dày thịt béo không biết nó cấn, nhưng cậu lại không được, xem eo nhỏ nằm bị cộm này, xanh xanh tím tím có được hay không. Lập Hạ cảm giác mình chính là nàng công chúa và hạt đậu** phiên bản man hoang! Giải quyết vấn đề giường chiếu là nhiệm vụ thiết yếu. Giường tạm thời không đổi được không có nghĩa tạm không thể tự chủ trương nghiên cứu, phát minh ra cái đệm a.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: Ông vua có đôi tai lừa, nói chung ông là một vị minh quân, nhưng do làm phật ý thần Apollo, bị biến đôi tai thành tai lừa, từ đó ông phải đội một chiếc mũ rất kì cục và không dám bỏ ra, người dân thấy lấy làm kì. Chẳng bao lâu sau, trong kinh thành xảy ra một sự kiện quái lạ khiến người người lo sợ hoảng hốt, càng ngày càng có nhiều thợ cắt tóc trong kinh thành bị mất tích một cách bí ẩn sau khi được vua triệu vào cung cắt tóc cho ông, người thân của bọn họ dò hỏi mọi nơi mà không có tin tức gì, vậy là tin dữ truyền đi khắp nơi. Có một anh thợ cắt tóc trẻ hiền lành, dũng cảm quyết định tìm hiểu chuyện lạ này, anh hứa với người thân của những gia đình kia sẽ cho họ biết sự thật. Rồi anh phát hiện ra bí mật của nhà vua, nhưng rất thông minh mà ứng biến, vua rất hài lòng, dù vậy, đến lúc ra về vẫn bị vua bắt phải giữ bí mật. Những người thân kia thấy anh trở về liền hỏi thăm, nhưng anh nhìn thấy người nhà vua cho theo dõi nên sợ quá một mực không nói. Mọi người thấy thế rất hận, mắng anh thất hứa, cho rằng anh đã nhận vàng của nhà vua, bị mắng oan, anh buồn lắm, họ ngày ngày đến van xin anh nói cho sự thật, nhưng anh chỉ phải đau khổ lắc đầu. Vốn là người hiền lành và trung thực, anh thợ rất ấm ức muốn nói ra sự thật nhưng lại sợ bị tống giam, một hôm anh nghĩ ra cách trèo lên cây để đánh lừa kẻ theo dõi, thấy người kia bị lạc, anh liền lẻn ra bãi sông, đào một cái hố sâu rồi cúi sát xuống miệng hố kêu lớn: “Tai của nhà vua là tai lừa! Tai của nhà vua là tai lừa!”. Thốt ra được những lời giấu mãi trong lòng, anh thợ trẻ thấy rất dễ chịu, anh lấp cái hố lại và vui vẻ về nhà. Chẳng bao lâu sau, có một loài cây kỳ lạ mọc ngay sát mép nước sông gần chỗ anh thợ trẻ đã chôn chặt tiếng kêu của mình, người dân trong làng hết sức ngạc nhiên khi thấy nó phát triển rất nhanh thành những bụi cây lớn, mỗi khi có gió, bụi cây lại lao xao phát ra những tiếng văng vẳng: “Tai của nhà vua là tai lừa! Tai của nhà vua là tai lừa!”. Và thế là từ đó câu chuyện lạ lan truyền, không ai có thể giải thích điều lạ lùng này. Tiếng đồn nhà vua có đôi tai lừa nhanh chóng lan khắp kinh thành, vua sai lính bắt anh thợ trẻ đến hỏi tội, anh một mực kêu oan rồi thành thực kể cho vua nghe về nỗi khổ tâm đã giày vò anh và anh đã làm gì để trút được nỗi khổ đó. Nghe xong, vua giật phăng chiếc mũ đội trên đầu xuống và nói sẽ không che giấu sự thật nữa, có vậy mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm như anh thợ cắt tóc này. Sau đó nhà vua truyền lệnh thả những người thợ bị bắt giam ra để về đoàn tụ cùng gia đình. Người dân trong thành hân hoan kéo tới cung vua, nhà vua không đội mũ, lộ ra đôi tai lừa bước ra chào đón bọn họ, ai ai cũng cảm thấy tự hào khi được là thần dân của ông vua biết quý trọng sự thật.
**: Nàng công chúa và hạt đậu, ngày xưa có một hoàng tử muốn cưới một nàng công chúa phải cho ra công chúa, phải hoàn thiện toàn mỹ. Hoàng tử bèn chu du khắp thế gian để kén vợ, nhưng công chúa thì chẳng thiếu, lại luôn có vài nhược điểm hoặc tật xấu, thế là một ngày kia, hoàng tử đành buồn rầu trở về. Đến tối, một cơn giông tố kinh khủng kéo đến, mưa ào ào như xối, có tiếng gõ cửa lâu đài, bên ngoài là một nàng công chúa, nhưng mưa gió đã làm nàng tiều tụy hết sức, đầu tóc quần áo ướt sũng, nàng tự giới thiệu mình là công chúa hoàn mỹ nhất mà hoàng tử chờ đợi, hoàng hậu thầm nghĩ phải thử xem sao, rồi vào buồng ngủ thắp đèn lên, nhét một hạt đậu xuống dưới đệm giường, sau đó sai người đặt hai mươi cái đệm chồng lên cái đệm vốn có, đấy chính là giường dành cho công chúa. Sáng ra người hỏi thăm công chúa đêm qua có ngủ ngon không, nàng đáp: “Suốt đêm tôi không chợp mắt, vì nằm phải vật gì rắn rắn, thâm tím cả mình mẩy.” Hoàng hậu bèn phán: “Công chúa ra công chúa thật! Đây chính là nàng công chúa toàn thiện toàn mỹ, nằm trên hai mươi lần đệm nàng vẫn thấy đau vì một hạt đậu.” Và hoàng tử đã cưới nàng làm vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất