Trọng Sinh Gả Cho Vị Hôn Phu Tàn Tật
Chương 1
edit/beta:mòi
Chương 1
Mục Tinh Vũ mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ gọn gàng, cậu có chút mơ hồ nâng tay trái kiểm tra, cổ tay bóng loáng trắng nõn không một vết xước.
Sao lại thế này?
Cậu không khỏi kinh ngạc, rõ ràng cậu đã cắt cổ tay tự sát, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vì sao...Vì sao khi mở mắt, trên cổ tay cậu lại không có vết thương?
Đúng rồi, căn phòng này hình như giống nơi nào đó đã gặp qua.
Trong đầu Mục Tinh Vũ mơ hồ hiện lên một ký ức, cậu nhớ đây là khách sạn, nơi cậu ở lúc tham gia diễn bộ phim truyền hình đầu tiên. Cậu kinh ngạc ngồi dậy, lại chạm đến vết thương trên đùi, ách, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, mém tí nữa ngã xuống giường.
Cậu vội vàng nắm lấy đầu giường nhưng lại làm đổ đèn giường trên mép bàn, phát ra một tiếng 'bịch'.
"Anh Tinh Vũ, có chuyện gì vậy?". Có người đẩy cửa phòng, vội vàng đặt đồ ăn trên tay xuống, đi đến mép giường quan tâm hỏi: "Anh Tinh Vũ, anh ngã sao? Muốn cái gì em lấy cho anh.
"Tiểu Vấn?" Mục Tinh Vũ kinh ngạc nhìn Tiểu Vấn.
Tiểu Vấn là trợ lý do công ty sắp xếp cho cậu, tên là Phương Tiểu Vấn, là một thanh niên tốt bụng cùng tuổi cậu.
Nhớ lại sau khi nhà cậu phá sản, kinh tế công ty chèn ép. Ngay thời điểm cậu bần cùng nhất, cả nơi ở cũng không có, cũng nhờ Tiểu Vấn chứa chấp cậu. Sau này, công ty điều Tiểu Vấn đi làm trợ lí cho Phùng Tử An, nhưng Phùng Tử An vẫn luôn ghét cậu cho nên hay đối xử tệ với Tiểu Vấn.
Nhìn thấy Tiểu Vấn lần nữa, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ đồng thời cũng kinh ngạc không nói nên lời.
Phòng quen, người quen, cậu đây là...Trọng sinh!
"Anh Tinh Vũ, anh làm sao vậy?" Tiểu Vấn nhìn Mục Tinh Vũ ngây người không nhúc nhích, vội vàng hỏi.
Mục Tinh Vũ lắc đầu, cười nói: "Tôi không sao".
Tiếu Vấn lúc này mới yên lòng, lấy đèn giường sắp xếp gọn lại, sau đó đem hộp cơm đến trước mặt Mục Tinh Vũ: "Anh Tinh Vũ, anh nhân lúc còn nóng ăn đi."
Mục Tinh Vũ nhận hôp cơm, liếc mắt nhìn Tiểu Vấn, lại nhìn căn phòng quen thuộc, cuối cùng khẳng định trong lòng cậu thật sự trọng sinh, trọng sinh về hai năm trước.
Lúc này, nhà cậu còn chưa phá sản, Cố Vân Chu vẫn còn hôn mê sâu, hung thủ lừa gạt cậu, hãm hại cậu cũng như giết chết Cố Vân Chu vẫn chưa giành được quyền kiểm soát tập đoàn Cố thị.
Còn tốt, mọi thứ vẫn còn kịp.
Mục Tinh Vũ cảm thấy đúng là may mắn, có bài học thống khổ ở kiếp trước, kiếp này cậu sẽ không tin tưởng Andre một lần nào nữa.
Ở kiếp trước, cậu không muốn gả cho người tàn tật lại còn hôn mê sâu như Cố Vân Chu, sau khi được săn tìm minh tinh phát hiện khi di du lịch, cậu liền lặng lẽ gia nhập giới giải trí. Lúc đó cậu rất ngây thơ, vừa tới công ty cũng vì bênh vực kẻ yếu mà đắc tội với lão đại Phùng Tử An.
Phùng Tử An ra mắt trong chương trình tuyển chọn thần tượng, là thần tượng nổi tiếng cũng là một nghệ sĩ trọng tâm được giải trí Phong Hòa bồi dưỡng. Phùng Tử An nhìn cậu không thuận mắt, vì vậy cố tình làm cậu xấu hổ trong sự kiện thương hiệu, nhờ có Andre nói đỡ cho cậu mới khiến cậu hết xấu hổ.
Sau đó Andre giới thiệu cho cậu trở thành nam phụ của bộ phim《Khoảnh khắc ấm áp》, Mục Tinh Vũ vô cùng cảm kích liền coi hắn là bạn thân.
Lại không biết rằng Andre tiếp cận cậu ngay từ đầu đã không có ý tốt.
Andre là em họ của Cố Vân Chu, từ khi Cố Vân Chu bị tại nạn liền trở về Trung Quốc tham dự công việc của tập đoàn Cố thị.
Hắn biết Mục Tinh Vũ là hôn thê của Cố Vân Chu vì vậy muốn trêu đùa cậu để trả thù Cố Vân Chu. Nhưng bởi vì Mục Tinh Vũ không thích Cố Vân Chu nên mục đích của hắn cũng không đạt được.
Nhưng mục đích khác của hắn lại rất thành công.
Vào ngày sinh nhật của ba Mục, Andre đưa một tượng Phật Ngọc cho Mục Tinh Vũ để cậu chúc mừng ba.
Mục Tinh Vũ nghe theo Andre đặt tượng Phật Ngọc ở văn phòng ba cậu, lại không biết bên trong Ngọc Phật có máy nghe lén. Để Andre nghe hết được bí mật thương mại bất động sản Kiến An của Mục gia.
Andre dựa đó vào lật đổ bất động sản Kiến An, cũng nhận được sự tán thành của cổ đông Cố thị.
Mục gia rất nhanh đã phá sản, ba Mục không chịu nổi cơn sốc nhảy lầu tự tử.
Mẹ Mục vì quá đau buồn, rất nhanh cũng uống thuốc ngủ đi theo ông.
Mục Tinh Vũ liên tiếp gặp đả kích cũng muốn đi theo cha mẹ, nhưng khát khao trả thù đã khiến cậu áp ý định đó xuống. Tuy nhiên, thế lực của cậu đơn mỏng, hoàn toàn không phải đối thủ của Andre.
Cậu đau khổ chờ đợi cơ hội, sau đó nhận được tin tức Cố Vân Chu tỉnh lại, liền vội vàng đi tìm Cố Vân Chu cầu cứu.
Cố Vân Chu là một bạo quân mặt lạnh, Mục Tinh Vũ rất sợ anh ta, nhưng vì báo thù cậu chủ động đến nhà họ Cố. Vì lấy lòng Cố Vân Chu, cậu còn cố ý nấu một chén canh gà,-- khi đó cậu nghèo tới nỗi chỉ mua được một con gà mái già.
Nhưng cậu cũng chẳng thể nghĩ tới, sau khi Cố Vân Chu uống xong canh gà lại đột nhiên có dấu hiệu trúng độc.
Andre mang theo cảnh sát bất ngờ xuất hiện nói cậu muốn hại Cố Vân Chu để cảnh sát bắt cậu. Khi đó Cố Vân Chu vẫn còn một chút ý thức, nói rằng cậu và anh không quen biết để Andre thả cậu.
Mục Tinh Vũ biết mình trúng bẫy của Andre, cậu đã hại chết Cố Vân Chu, hơn nữa Cố Vân Chu trước khi chết còn vì cậu mà giải thích.
Sau khi bị nhốt vào ngục giam, cái chết của Cố Vân Chu cùng mối thù cho ba mẹ khiến cậu gần như điên loạn. Một lần sau khi tự hại mình, bác sĩ tới chữa trị cho cậu, lúc đó cậu cắt băng gạc đem giấu đi, cuối cùng cắt cổ tay tự sát.
Đến bây giờ, cậu vẫn cảm thấy cổ tay phát đau, đến nỗi cơm hộp cầm trên tay còn run rẩy nhẹ.
"Anh Tinh Vũ, có phải anh có chỗ nào không thoải mái cần đến bác sĩ không?" Tiểu Vấn lo lắng hỏi.
"Tôi không sao", cậu nở một nụ cười "Tiểu Vấn, cậu xin đạo diễn nghỉ vài ngày, tôi muốn về nhà."
"Được thôi, nhưng em không biết có thể xin nghỉ được mấy ngày."
"Không sao, nghỉ được ngày nào hay ngày đó, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà."
Sống lại một đời, với cậu mà nói không có việc gì quan trọng hơn so với việc về nhà. Cậu muốn gặp ba mẹ, muốn gặp Cố Vân Chu, đời trước cậu đã không quý trọng anh, đời này nhất định không thể lại cô phụ.
Tiểu Vấn vội vàng đi tìm đạo diễn.
Bộ phim hiện tại Mục Tinh Vũ đóng chính là 《Khoảnh khắc ấm áp》mà Andre giới thiệu, nam chính là Phùng Tử An. Lần này Mục Tinh Vũ bị thương cũng là vì Phùng Tử an khi đóng phim cố ý dùng sức, hại cậu ngã từ cầu thang xuống.
Lúc trước cậu một phút dại dột mà bước vào giới giải trí, giới truyền thông cũng không biết lai lịch cậu, cho nên mọi người đều đối xử bình đẳng với cậu.
Ở đoàn phim《Khoảnh khắc ấm áp》cũng chẳng sợ cậu là nam phụ, nhưng vì có Phùng Tử An ở giữa khi dễ, cậu cũng không được đối xử tốt ở đoàn phim.
Đời trước, cậu ở đoàn phim chịu rất nhiều ủy khuất, thậm chí khi bộ phim được công chiếu, cảnh diễn của cậu bị cắt không còn bao nhiêu, từ nam phụ tốt đẹp trở thành nam n nào đó.
Cho nên Mục Tinh Vũ nghĩ rằng ở lại đây chỉ làm tốn thời gian.
Ăn xong, cậu liền xuống giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chờ Tiểu Vấn về liền lập tức về nhà.
Đồ của cậu rất ít, chỉ có ba bộ quần áo để tắm rửa cùng đồ cùng cá nhân đơn giản. Cậu nhanh nhóng đã dọn xong, lết cái chân bị thương trở lại giường ngồi xuống lần nữa, định lấy rượu thuốc xoa bóp làm tan vết bầm.
Lúc này, cậu mới thấy cái tay trái đang mang vòng tay ngọc thạch xảy ra biến ảo kỳ quái.
Vòng tay này được mẹ cậu mua trong một buổi đấu giá ở Pháp với giá hơn một trăm tệ, là một trong những di vật bị Pháp cướp phá từ hang động Mạc Cao. Mẹ của cậu lúc đó đã mua được tám di vật, những cái khác đều hiến tặng cho viện bảo tàng quốc gia chỉ để lại cái vòng tay này, tặng cậu làm quà sinh nhật 18 tuổi.
Vòng tay được làm từ Hòa Điền ngọc chất lượng tốt nhất, hai bên trái phải có chín hạt ngọc tròn đỡ ba bông sen ở giữa. Các nụ hoa đều có màu trắng, còn có một chút phớt hồng ở đầu cánh hoa rất đẹp.
Mục Tinh Vũ rất thích nên vẫn luôn mang theo, cậu nhớ rõ hình dạng của hoa sen, nhưng bây giờ nụ hoa lại nở rộ biến thành một đóa hoa sen nhỏ.
Sao lại thế này?
Mục Tinh Vũ vội vàng cẩn thận quan sát, phát hiện nụ hoa thật sự nở rộ!
Đây là ngọc thạch, sao lại biến hóa được như vậy?
Mục Tinh Vũ rất kinh ngạc, đột nhiên cậu nhớ lại kiếp trước, chính mình trước khi chết dường thấy được một tia sáng, cậu cho rằng đó là ảo giác trước khi chết, nhưng bây giờ cậu phát hiện hình như ánh sáng đó phát ra từ cổ tay cậu.
Suy đoán này kiến Mục Tinh Vũ rất vui, cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, chẳng phải nhân vật chính trong tiểu thuyết đều thông qua việc lấy máu mà có được bảo vật thần kỳ sao? Có lẽ khi tự sát, máu đã chảy lên chiếc vòng khiến nó nhận chủ.
Mục Tinh Vũ nhanh chóng quan sát hoa sen xem có chỗ nào thần kỳ không.
Cậu phát hiện giữa đóa hoa có một giọt nước nên lật đài sen xuống xem có đổ nước ra được không.
Không ngờ, một giọt nước thật sự chảy ra từ đó, cậu nhanh chóng dùng tay phải hứng lấy.
Giọt nước thoạt nhìn trông không có gì đặc biệt, Mục Tinh Vũ lại đi xem xét bông sen, phát hiện hoa sen nhỏ ra giọt nước đã thay đổi trở lại hình dạng ban đầu. Cậu hết sức kinh ngạc, cũng làm y chang nhỏ giọt nước từ hai hoa sen còn lại, rồi tận mắt chứng kiến hai bông sen ấy từ từ thay đổi và dần dần khép lại thành nụ hoa.
Lúc này, Mục Tinh Vũ mới dám khẳng định rằng cậu thật sự có một bảo vật thần kỳ.
Nhưng tích ra được giọt nước thì có tác dụng gì?
Cậu do dự một chút, đưa giọt nước vào miệng.
Rất nhanh, cậu cảm giác được trong cơ thể có một dòng nước ấm chảy vào, khiến tứ chi trở nên ấm áp.
Thần kỳ nhất là, ban đầu trên đầu gối cậu có một đống vết bầm tím, không ngờ dòng nước ấm lại đến đầu gối cậu nhanh chóng làm tan vết bầm. Cậu vội vàng đứng lên thử đi lại hai bước, phát hiện đầu gối không còn đau như hồi nãy nữa.
Một lát sau, cảm giác ấm áp tiêu tan, vết bầm tím đã biến mất hoàn toàn.
Cậu dùng tay ấn vào chỗ ban đầu bị thương, thấy không một chút cũng không đau, cậu không nhịn được vui vẻ nhảy dựng lên.
Đời trước, cậu bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, không nghĩ tới lại có thể thoát ra từ cõi chết mà có được một bảo vật thần kỳ như vậy.
Cậu chạm vào bông hoa sen trên cổ tay, lộ ra vẻ tươi cười.
Chương 1
Mục Tinh Vũ mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng sạch sẽ gọn gàng, cậu có chút mơ hồ nâng tay trái kiểm tra, cổ tay bóng loáng trắng nõn không một vết xước.
Sao lại thế này?
Cậu không khỏi kinh ngạc, rõ ràng cậu đã cắt cổ tay tự sát, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, vì sao...Vì sao khi mở mắt, trên cổ tay cậu lại không có vết thương?
Đúng rồi, căn phòng này hình như giống nơi nào đó đã gặp qua.
Trong đầu Mục Tinh Vũ mơ hồ hiện lên một ký ức, cậu nhớ đây là khách sạn, nơi cậu ở lúc tham gia diễn bộ phim truyền hình đầu tiên. Cậu kinh ngạc ngồi dậy, lại chạm đến vết thương trên đùi, ách, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, mém tí nữa ngã xuống giường.
Cậu vội vàng nắm lấy đầu giường nhưng lại làm đổ đèn giường trên mép bàn, phát ra một tiếng 'bịch'.
"Anh Tinh Vũ, có chuyện gì vậy?". Có người đẩy cửa phòng, vội vàng đặt đồ ăn trên tay xuống, đi đến mép giường quan tâm hỏi: "Anh Tinh Vũ, anh ngã sao? Muốn cái gì em lấy cho anh.
"Tiểu Vấn?" Mục Tinh Vũ kinh ngạc nhìn Tiểu Vấn.
Tiểu Vấn là trợ lý do công ty sắp xếp cho cậu, tên là Phương Tiểu Vấn, là một thanh niên tốt bụng cùng tuổi cậu.
Nhớ lại sau khi nhà cậu phá sản, kinh tế công ty chèn ép. Ngay thời điểm cậu bần cùng nhất, cả nơi ở cũng không có, cũng nhờ Tiểu Vấn chứa chấp cậu. Sau này, công ty điều Tiểu Vấn đi làm trợ lí cho Phùng Tử An, nhưng Phùng Tử An vẫn luôn ghét cậu cho nên hay đối xử tệ với Tiểu Vấn.
Nhìn thấy Tiểu Vấn lần nữa, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ đồng thời cũng kinh ngạc không nói nên lời.
Phòng quen, người quen, cậu đây là...Trọng sinh!
"Anh Tinh Vũ, anh làm sao vậy?" Tiểu Vấn nhìn Mục Tinh Vũ ngây người không nhúc nhích, vội vàng hỏi.
Mục Tinh Vũ lắc đầu, cười nói: "Tôi không sao".
Tiếu Vấn lúc này mới yên lòng, lấy đèn giường sắp xếp gọn lại, sau đó đem hộp cơm đến trước mặt Mục Tinh Vũ: "Anh Tinh Vũ, anh nhân lúc còn nóng ăn đi."
Mục Tinh Vũ nhận hôp cơm, liếc mắt nhìn Tiểu Vấn, lại nhìn căn phòng quen thuộc, cuối cùng khẳng định trong lòng cậu thật sự trọng sinh, trọng sinh về hai năm trước.
Lúc này, nhà cậu còn chưa phá sản, Cố Vân Chu vẫn còn hôn mê sâu, hung thủ lừa gạt cậu, hãm hại cậu cũng như giết chết Cố Vân Chu vẫn chưa giành được quyền kiểm soát tập đoàn Cố thị.
Còn tốt, mọi thứ vẫn còn kịp.
Mục Tinh Vũ cảm thấy đúng là may mắn, có bài học thống khổ ở kiếp trước, kiếp này cậu sẽ không tin tưởng Andre một lần nào nữa.
Ở kiếp trước, cậu không muốn gả cho người tàn tật lại còn hôn mê sâu như Cố Vân Chu, sau khi được săn tìm minh tinh phát hiện khi di du lịch, cậu liền lặng lẽ gia nhập giới giải trí. Lúc đó cậu rất ngây thơ, vừa tới công ty cũng vì bênh vực kẻ yếu mà đắc tội với lão đại Phùng Tử An.
Phùng Tử An ra mắt trong chương trình tuyển chọn thần tượng, là thần tượng nổi tiếng cũng là một nghệ sĩ trọng tâm được giải trí Phong Hòa bồi dưỡng. Phùng Tử An nhìn cậu không thuận mắt, vì vậy cố tình làm cậu xấu hổ trong sự kiện thương hiệu, nhờ có Andre nói đỡ cho cậu mới khiến cậu hết xấu hổ.
Sau đó Andre giới thiệu cho cậu trở thành nam phụ của bộ phim《Khoảnh khắc ấm áp》, Mục Tinh Vũ vô cùng cảm kích liền coi hắn là bạn thân.
Lại không biết rằng Andre tiếp cận cậu ngay từ đầu đã không có ý tốt.
Andre là em họ của Cố Vân Chu, từ khi Cố Vân Chu bị tại nạn liền trở về Trung Quốc tham dự công việc của tập đoàn Cố thị.
Hắn biết Mục Tinh Vũ là hôn thê của Cố Vân Chu vì vậy muốn trêu đùa cậu để trả thù Cố Vân Chu. Nhưng bởi vì Mục Tinh Vũ không thích Cố Vân Chu nên mục đích của hắn cũng không đạt được.
Nhưng mục đích khác của hắn lại rất thành công.
Vào ngày sinh nhật của ba Mục, Andre đưa một tượng Phật Ngọc cho Mục Tinh Vũ để cậu chúc mừng ba.
Mục Tinh Vũ nghe theo Andre đặt tượng Phật Ngọc ở văn phòng ba cậu, lại không biết bên trong Ngọc Phật có máy nghe lén. Để Andre nghe hết được bí mật thương mại bất động sản Kiến An của Mục gia.
Andre dựa đó vào lật đổ bất động sản Kiến An, cũng nhận được sự tán thành của cổ đông Cố thị.
Mục gia rất nhanh đã phá sản, ba Mục không chịu nổi cơn sốc nhảy lầu tự tử.
Mẹ Mục vì quá đau buồn, rất nhanh cũng uống thuốc ngủ đi theo ông.
Mục Tinh Vũ liên tiếp gặp đả kích cũng muốn đi theo cha mẹ, nhưng khát khao trả thù đã khiến cậu áp ý định đó xuống. Tuy nhiên, thế lực của cậu đơn mỏng, hoàn toàn không phải đối thủ của Andre.
Cậu đau khổ chờ đợi cơ hội, sau đó nhận được tin tức Cố Vân Chu tỉnh lại, liền vội vàng đi tìm Cố Vân Chu cầu cứu.
Cố Vân Chu là một bạo quân mặt lạnh, Mục Tinh Vũ rất sợ anh ta, nhưng vì báo thù cậu chủ động đến nhà họ Cố. Vì lấy lòng Cố Vân Chu, cậu còn cố ý nấu một chén canh gà,-- khi đó cậu nghèo tới nỗi chỉ mua được một con gà mái già.
Nhưng cậu cũng chẳng thể nghĩ tới, sau khi Cố Vân Chu uống xong canh gà lại đột nhiên có dấu hiệu trúng độc.
Andre mang theo cảnh sát bất ngờ xuất hiện nói cậu muốn hại Cố Vân Chu để cảnh sát bắt cậu. Khi đó Cố Vân Chu vẫn còn một chút ý thức, nói rằng cậu và anh không quen biết để Andre thả cậu.
Mục Tinh Vũ biết mình trúng bẫy của Andre, cậu đã hại chết Cố Vân Chu, hơn nữa Cố Vân Chu trước khi chết còn vì cậu mà giải thích.
Sau khi bị nhốt vào ngục giam, cái chết của Cố Vân Chu cùng mối thù cho ba mẹ khiến cậu gần như điên loạn. Một lần sau khi tự hại mình, bác sĩ tới chữa trị cho cậu, lúc đó cậu cắt băng gạc đem giấu đi, cuối cùng cắt cổ tay tự sát.
Đến bây giờ, cậu vẫn cảm thấy cổ tay phát đau, đến nỗi cơm hộp cầm trên tay còn run rẩy nhẹ.
"Anh Tinh Vũ, có phải anh có chỗ nào không thoải mái cần đến bác sĩ không?" Tiểu Vấn lo lắng hỏi.
"Tôi không sao", cậu nở một nụ cười "Tiểu Vấn, cậu xin đạo diễn nghỉ vài ngày, tôi muốn về nhà."
"Được thôi, nhưng em không biết có thể xin nghỉ được mấy ngày."
"Không sao, nghỉ được ngày nào hay ngày đó, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà."
Sống lại một đời, với cậu mà nói không có việc gì quan trọng hơn so với việc về nhà. Cậu muốn gặp ba mẹ, muốn gặp Cố Vân Chu, đời trước cậu đã không quý trọng anh, đời này nhất định không thể lại cô phụ.
Tiểu Vấn vội vàng đi tìm đạo diễn.
Bộ phim hiện tại Mục Tinh Vũ đóng chính là 《Khoảnh khắc ấm áp》mà Andre giới thiệu, nam chính là Phùng Tử An. Lần này Mục Tinh Vũ bị thương cũng là vì Phùng Tử an khi đóng phim cố ý dùng sức, hại cậu ngã từ cầu thang xuống.
Lúc trước cậu một phút dại dột mà bước vào giới giải trí, giới truyền thông cũng không biết lai lịch cậu, cho nên mọi người đều đối xử bình đẳng với cậu.
Ở đoàn phim《Khoảnh khắc ấm áp》cũng chẳng sợ cậu là nam phụ, nhưng vì có Phùng Tử An ở giữa khi dễ, cậu cũng không được đối xử tốt ở đoàn phim.
Đời trước, cậu ở đoàn phim chịu rất nhiều ủy khuất, thậm chí khi bộ phim được công chiếu, cảnh diễn của cậu bị cắt không còn bao nhiêu, từ nam phụ tốt đẹp trở thành nam n nào đó.
Cho nên Mục Tinh Vũ nghĩ rằng ở lại đây chỉ làm tốn thời gian.
Ăn xong, cậu liền xuống giường bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chờ Tiểu Vấn về liền lập tức về nhà.
Đồ của cậu rất ít, chỉ có ba bộ quần áo để tắm rửa cùng đồ cùng cá nhân đơn giản. Cậu nhanh nhóng đã dọn xong, lết cái chân bị thương trở lại giường ngồi xuống lần nữa, định lấy rượu thuốc xoa bóp làm tan vết bầm.
Lúc này, cậu mới thấy cái tay trái đang mang vòng tay ngọc thạch xảy ra biến ảo kỳ quái.
Vòng tay này được mẹ cậu mua trong một buổi đấu giá ở Pháp với giá hơn một trăm tệ, là một trong những di vật bị Pháp cướp phá từ hang động Mạc Cao. Mẹ của cậu lúc đó đã mua được tám di vật, những cái khác đều hiến tặng cho viện bảo tàng quốc gia chỉ để lại cái vòng tay này, tặng cậu làm quà sinh nhật 18 tuổi.
Vòng tay được làm từ Hòa Điền ngọc chất lượng tốt nhất, hai bên trái phải có chín hạt ngọc tròn đỡ ba bông sen ở giữa. Các nụ hoa đều có màu trắng, còn có một chút phớt hồng ở đầu cánh hoa rất đẹp.
Mục Tinh Vũ rất thích nên vẫn luôn mang theo, cậu nhớ rõ hình dạng của hoa sen, nhưng bây giờ nụ hoa lại nở rộ biến thành một đóa hoa sen nhỏ.
Sao lại thế này?
Mục Tinh Vũ vội vàng cẩn thận quan sát, phát hiện nụ hoa thật sự nở rộ!
Đây là ngọc thạch, sao lại biến hóa được như vậy?
Mục Tinh Vũ rất kinh ngạc, đột nhiên cậu nhớ lại kiếp trước, chính mình trước khi chết dường thấy được một tia sáng, cậu cho rằng đó là ảo giác trước khi chết, nhưng bây giờ cậu phát hiện hình như ánh sáng đó phát ra từ cổ tay cậu.
Suy đoán này kiến Mục Tinh Vũ rất vui, cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, chẳng phải nhân vật chính trong tiểu thuyết đều thông qua việc lấy máu mà có được bảo vật thần kỳ sao? Có lẽ khi tự sát, máu đã chảy lên chiếc vòng khiến nó nhận chủ.
Mục Tinh Vũ nhanh chóng quan sát hoa sen xem có chỗ nào thần kỳ không.
Cậu phát hiện giữa đóa hoa có một giọt nước nên lật đài sen xuống xem có đổ nước ra được không.
Không ngờ, một giọt nước thật sự chảy ra từ đó, cậu nhanh chóng dùng tay phải hứng lấy.
Giọt nước thoạt nhìn trông không có gì đặc biệt, Mục Tinh Vũ lại đi xem xét bông sen, phát hiện hoa sen nhỏ ra giọt nước đã thay đổi trở lại hình dạng ban đầu. Cậu hết sức kinh ngạc, cũng làm y chang nhỏ giọt nước từ hai hoa sen còn lại, rồi tận mắt chứng kiến hai bông sen ấy từ từ thay đổi và dần dần khép lại thành nụ hoa.
Lúc này, Mục Tinh Vũ mới dám khẳng định rằng cậu thật sự có một bảo vật thần kỳ.
Nhưng tích ra được giọt nước thì có tác dụng gì?
Cậu do dự một chút, đưa giọt nước vào miệng.
Rất nhanh, cậu cảm giác được trong cơ thể có một dòng nước ấm chảy vào, khiến tứ chi trở nên ấm áp.
Thần kỳ nhất là, ban đầu trên đầu gối cậu có một đống vết bầm tím, không ngờ dòng nước ấm lại đến đầu gối cậu nhanh chóng làm tan vết bầm. Cậu vội vàng đứng lên thử đi lại hai bước, phát hiện đầu gối không còn đau như hồi nãy nữa.
Một lát sau, cảm giác ấm áp tiêu tan, vết bầm tím đã biến mất hoàn toàn.
Cậu dùng tay ấn vào chỗ ban đầu bị thương, thấy không một chút cũng không đau, cậu không nhịn được vui vẻ nhảy dựng lên.
Đời trước, cậu bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, không nghĩ tới lại có thể thoát ra từ cõi chết mà có được một bảo vật thần kỳ như vậy.
Cậu chạm vào bông hoa sen trên cổ tay, lộ ra vẻ tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất