Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường
Chương 6: Đường Gia
Kiểm tra xong Cố Tình lập tức mua đồ ăn cho Cố Ninh, mà Cố Mạn một tấc cũng không rời Cố Ninh khiến cô cảm thấy có chút ấm áp.
Từ trên người Cố Mạn, Cố Ninh cảm nhận được tình cảm mẹ con ấm áp.
Đây là lần đầu tiên cô được một người quan tâm nhiều như vậy kể từ khi mẹ mình trở thành người thực vật.
Mặc dù khi ở bên cạnh Tề Tử Việt cũng đã nghe không ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng những cái đó đều là giả, diễn kịch mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong Cố Tình liền rời đi vì buổi chiều còn phải đi làm. Mà Cố Mạn thì ngay từ hôm qua sau khi nghe tin Cố Ninh bị tai nạn đã chuyển ba ngày nghỉ phép còn lại của tháng này sang xin nghỉ, hôm nay và ngày mai đều không phải đi làm.
Cố Mạn cùng Cố Ninh nói chuyện một lúc rồi để cô nghỉ ngơi.
Cố Ninh biết Cố Mạn từ chiều hôm qua đến bây giờ vẫn chưa chợp mắt cho nên để bà nghỉ ngơi ở giường trống bên cạnh.
Mặc dù hiện tại Cố Ninh đã tỉnh, trong lòng Cố Mạn cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng vẫn chưa có kết quả kiểm tra, bà vẫn không yên tâm cho nên không muốn nghỉ ngơi.
Cố Ninh lại nói nếu bà không nghỉ ngơi thì cô cũng sẽ cùng bà không ngủ, Cố Mạn cũng bất đắc dĩ liền đồng ý.
Cố Mạn thật sự rất mệt mỏi, vỗn dĩ chỉ định nằm xuống cho cô yên tâm nhưng vừa nằm xuống lại ngủ mất lúc nào không hay.
Cố Ninh ngược lại là không có buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà không khỏi nghĩ đến những chuyện của kiếp trước…
Đột nhiên cô nhìn thấy một đôi chân đi ngang qua đầu mình, Cố Ninh giật mình lập tức nhìn lại thì chỉ thấy trần nhà màu trắng, ngoài ra không nhìn thấy gì nữa.
Xong rồi! Tại sao cô lại nhìn thấy một đôi chân đi qua đầu mình! Chẳng lẽ là ảo giác?
Cố Ninh không nhìn trần nhà nữa mà xoay người, tầm mắt rơi vào giường bên cạnh nhìn Cố Mạn đang ngủ say. Làn da của bà đã sạm màu và nhăn nheo có vết chân chim quanh mắt và nếp nhăn trên trán.
Cuộc sống của Cố Mạn rất khó khăn, bà chưa bao giờ mua cho mình mỹ phẩm dưỡng da, chưa bao giờ được ăn đồ ngon, cũng chưa bao giờ mua cho mình một chiếc váy đẹp.
Về phần Cố Ninh, bà so với chính mình rộng rãi hơn nhiều, chỉ cần còn có thể chịu đựng thì bà sẽ tận lực đáp ứng cô.
Nhưng Cố Ninh từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, mặc dù tự ti và thu mình lại nhưng cô biết điều kiện của gia đình mình nên chưa bao giờ so sánh mình với người khác.
Hiện tại cô đã trở thành Cố Ninh,sẽ không để cuộc đời của cô và Cố Ninh duy trì như cũ. Hơn nữa cô còn muốn báo thù cho nên không cho phép bản thân yếu đuối như vậy nữa.
Cô là người có dã tâm, nếu muốn đối phó với Đường gia thì phải làm bản thân còn mạnh mẽ hơn Đường gia.
Nhà họ Đường tuy chỉ là một gia tộc giàu có hạng ba ở Liên Hợp quốc Đế phổ Đông Hạ, nhưng xuất thân của họ rất mạnh, tài sản ròng rất lớn, ở tuyến 3 thì là gia tộc giàu có số một.
Đương nhiên để Đường Gia được huy hoàng như vậy thì không thể thiếu công lao của Đường Ngải Ninh.
Vì Đường gia mà Đường Ngải Ninh đã giết bao nhiêu đối thủ của Đường gia, đánh cắp tài liệu mật của đối thủ Đường gia, phạm phải không biết bao nhiêu tội.
Bởi vì Đường Ngải Ninh kiếp trước sợ để lại chứng cứ sẽ đào mồ chôn mình nên đã hủy hết chứng cứ, bây giờ dù muốn dùng những chứng cứ đó để buộc tội Đường gia cũng không tìm được.
Từ trên người Cố Mạn, Cố Ninh cảm nhận được tình cảm mẹ con ấm áp.
Đây là lần đầu tiên cô được một người quan tâm nhiều như vậy kể từ khi mẹ mình trở thành người thực vật.
Mặc dù khi ở bên cạnh Tề Tử Việt cũng đã nghe không ít lời ngon tiếng ngọt, nhưng những cái đó đều là giả, diễn kịch mà thôi.
Sau khi ăn cơm xong Cố Tình liền rời đi vì buổi chiều còn phải đi làm. Mà Cố Mạn thì ngay từ hôm qua sau khi nghe tin Cố Ninh bị tai nạn đã chuyển ba ngày nghỉ phép còn lại của tháng này sang xin nghỉ, hôm nay và ngày mai đều không phải đi làm.
Cố Mạn cùng Cố Ninh nói chuyện một lúc rồi để cô nghỉ ngơi.
Cố Ninh biết Cố Mạn từ chiều hôm qua đến bây giờ vẫn chưa chợp mắt cho nên để bà nghỉ ngơi ở giường trống bên cạnh.
Mặc dù hiện tại Cố Ninh đã tỉnh, trong lòng Cố Mạn cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng vẫn chưa có kết quả kiểm tra, bà vẫn không yên tâm cho nên không muốn nghỉ ngơi.
Cố Ninh lại nói nếu bà không nghỉ ngơi thì cô cũng sẽ cùng bà không ngủ, Cố Mạn cũng bất đắc dĩ liền đồng ý.
Cố Mạn thật sự rất mệt mỏi, vỗn dĩ chỉ định nằm xuống cho cô yên tâm nhưng vừa nằm xuống lại ngủ mất lúc nào không hay.
Cố Ninh ngược lại là không có buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà không khỏi nghĩ đến những chuyện của kiếp trước…
Đột nhiên cô nhìn thấy một đôi chân đi ngang qua đầu mình, Cố Ninh giật mình lập tức nhìn lại thì chỉ thấy trần nhà màu trắng, ngoài ra không nhìn thấy gì nữa.
Xong rồi! Tại sao cô lại nhìn thấy một đôi chân đi qua đầu mình! Chẳng lẽ là ảo giác?
Cố Ninh không nhìn trần nhà nữa mà xoay người, tầm mắt rơi vào giường bên cạnh nhìn Cố Mạn đang ngủ say. Làn da của bà đã sạm màu và nhăn nheo có vết chân chim quanh mắt và nếp nhăn trên trán.
Cuộc sống của Cố Mạn rất khó khăn, bà chưa bao giờ mua cho mình mỹ phẩm dưỡng da, chưa bao giờ được ăn đồ ngon, cũng chưa bao giờ mua cho mình một chiếc váy đẹp.
Về phần Cố Ninh, bà so với chính mình rộng rãi hơn nhiều, chỉ cần còn có thể chịu đựng thì bà sẽ tận lực đáp ứng cô.
Nhưng Cố Ninh từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, mặc dù tự ti và thu mình lại nhưng cô biết điều kiện của gia đình mình nên chưa bao giờ so sánh mình với người khác.
Hiện tại cô đã trở thành Cố Ninh,sẽ không để cuộc đời của cô và Cố Ninh duy trì như cũ. Hơn nữa cô còn muốn báo thù cho nên không cho phép bản thân yếu đuối như vậy nữa.
Cô là người có dã tâm, nếu muốn đối phó với Đường gia thì phải làm bản thân còn mạnh mẽ hơn Đường gia.
Nhà họ Đường tuy chỉ là một gia tộc giàu có hạng ba ở Liên Hợp quốc Đế phổ Đông Hạ, nhưng xuất thân của họ rất mạnh, tài sản ròng rất lớn, ở tuyến 3 thì là gia tộc giàu có số một.
Đương nhiên để Đường Gia được huy hoàng như vậy thì không thể thiếu công lao của Đường Ngải Ninh.
Vì Đường gia mà Đường Ngải Ninh đã giết bao nhiêu đối thủ của Đường gia, đánh cắp tài liệu mật của đối thủ Đường gia, phạm phải không biết bao nhiêu tội.
Bởi vì Đường Ngải Ninh kiếp trước sợ để lại chứng cứ sẽ đào mồ chôn mình nên đã hủy hết chứng cứ, bây giờ dù muốn dùng những chứng cứ đó để buộc tội Đường gia cũng không tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất