Chương 24
Mỗi đêm Đinh Lăng đều tỉnh giấc.
Khi Lưu Trì còn sống, mỗi buổi tối anh đều phải tỉnh lại nhiều lần.
Bởi vì lúc ấy Lưu Trì không chuyển động cơ thể được nữa, buổi tối nào cũng có khả năng hô hấp đột nhiên dừng, bắp thịt khắp toàn thân từ trên xuống dưới cả người hắn đã bắt đầu bãi công, cho dù là ngụm nước cũng có thể sặc chết hắn.
Đinh Lăng phải cho người vươn mình phòng ngừa hoại tử vì luôn nằm bất động thời gian dài, phải hơi xoa bóp nhẹ bắp thịt càng ngày càng khô gầy cho Lưu Trì. Có lúc truyền nước, còn phải thường xuyên quan sát Lưu Trì có đại tiểu tiện gì hay không.
Đúng, càng về sau, cơ vòng của bệnh nhân càng thả lỏng, dù là đại tiểu tiện cũng không khống chế được nữa.
Cho dù trí tuệ hắn vẫn tỉnh táo, cũng đã mất đi tôn nghiêm của một con người hoàn chỉnh, hắn căn bản không khống chế được việc bài tiết, thậm chí không ý thức được mình đã bài tiết.
Đinh Lăng cứ trông coi hắn như vậy.
Nhìn thời gian ý thức người này thanh tỉnh bắt đầu càng ngày càng ngắn, nhìn người này rõ ràng còn nằm bên cạnh mình, linh hồn lại càng ngày càng xa, hình như chỉ còn dư lại thể xác, bên trong người kia cứ như thế này mỗi ngày bị xâm chiếm từng bước mà biến mất.
Anh vẫn đang nỗ lực nói chuyện với Lưu Trì, khi Lưu Trì tỉnh táo sẽ chớp mắt với anh.
Mỗi một cái chớp mắt, là nói rằng —— em ở đây.
Một năm cuối cùng của Lưu Trì, anh chưa từng ngủ một cách chân thật đúng nghĩa.
Nhưng Lưu Trì đi rồi, anh mới cảm thấy không ngủ nổi.
Mỗi một buổi tối trở nên gian nan hơn, thật giống như quả lắc đồng hồ không thể tiếp tục lay động nữa, chỉ còn lại lỗ đen không đáy.
Ban ngày khi làm việc, anh là bác sĩ, có trách nhiệm bản thân và công việc cần phải hoàn thành, anh còn có thể kiên cường gánh vác bắt chước theo bộ dáng của người bình thường.
Nhưng, một khi đã thoát khỏi thân phận xã hội, khi anh bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Đinh Lăng hoàn toàn trống rỗng, cái gì anh cũng không làm được, anh mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, chỉ có thể sống tiếp như một cái máy, có lẽ anh đã thành một cái xác có hô hấp có nhịp tim, cùng Lưu Trì vùi vào trong đất.
Mỗi đêm anh vẫn tỉnh táo, lúc đầu còn có thể nằm một mình khóc trên giường, càng qua lâu, nước mắt cũng không rơi nổi. Chỉ mở mắt ra im lặng uống thuốc, miễn cưỡng ngủ gật mơ mơ tỉnh tỉnh đến sáng. truyện ngôn tình
Ở trong mơ, lén lút, đi ôm ấp cái người không tồn tại bên gối kia.
——————
Đinh Lăng tỉnh rồi.
Anh vừa mới mơ một giấc, trong mơ anh dẫn Lưu Trì về nhà, bị ba mẹ anh đuổi ra ngoài, Lưu Trì không lo không nghĩ dẫn anh xuống sông vớt tôm, kết quả lặn một hơi chìm xuống nước rồi không thấy đâu nữa.
Anh lập tức ngồi dậy, sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
“Này…” Người đang bám anh bị tiếng động Đinh Lăng tự dưng gây ra làm ồn, rất không thoải mái lật cả người, mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Làm sao thế người yêu ơi.”
“Không có gì.” Đinh Lăng thấy thế nhanh chóng nằm xuống, ôm lấy người ta, “Anh vừa nằm mơ, mau ngủ đi.”
“Không sợ…” Lưu Trì nhắm mắt lại xoa xoa tóc mai của Đinh Lăng, như hắn đang dỗ trẻ con ấy, còn cọ cọ, “Anh Trì của anh ở đây.”
Đinh Lăng sững sờ, áp lên trán Lưu Trì, nhíu mày lại.
“Sao lại nóng như vậy?” Anh vừa ôm lấy Lưu Trì đã muốn mặc quần áo cho người ta, “Chúng ta gọi cấp cứu.”
“Gọi cấp cứu cái gì…” Lần này Lưu Trì triệt để bị doạ tỉnh, hắn thấy Đinh Lăng bọc áo cho hắn, cả người run rẩy, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ sợ đến mất mật.
“Đinh, anh bình tĩnh một chút, em không sao.”
“Sao lại bảo là không sao được!” Đinh Lăng thật lâu mới xỏ vào được một nửa đoạn ống tay áo, trong cổ họng khản đặc, “Em không thể xảy ra chuyện lần nữa được.”
Lưu Trì đau lòng.
Hắn tự mình dùng tay cởi quần áo ra, trực tiếp chui vào trong lòng Đinh Lăng.
“Đinh.” Lưu Trì nâng mặt đối phương, ánh mắt chạm vào dáng vẻ Đinh Lăng hoảng hốt, “Bây giờ em là một O, anh hiểu không?”
Một O khỏe mạnh ban đêm sốt nhẹ không vì điều gì khác, chỉ là vì kỳ phát tình đến.
Tình cũng đến.
Khi Lưu Trì còn sống, mỗi buổi tối anh đều phải tỉnh lại nhiều lần.
Bởi vì lúc ấy Lưu Trì không chuyển động cơ thể được nữa, buổi tối nào cũng có khả năng hô hấp đột nhiên dừng, bắp thịt khắp toàn thân từ trên xuống dưới cả người hắn đã bắt đầu bãi công, cho dù là ngụm nước cũng có thể sặc chết hắn.
Đinh Lăng phải cho người vươn mình phòng ngừa hoại tử vì luôn nằm bất động thời gian dài, phải hơi xoa bóp nhẹ bắp thịt càng ngày càng khô gầy cho Lưu Trì. Có lúc truyền nước, còn phải thường xuyên quan sát Lưu Trì có đại tiểu tiện gì hay không.
Đúng, càng về sau, cơ vòng của bệnh nhân càng thả lỏng, dù là đại tiểu tiện cũng không khống chế được nữa.
Cho dù trí tuệ hắn vẫn tỉnh táo, cũng đã mất đi tôn nghiêm của một con người hoàn chỉnh, hắn căn bản không khống chế được việc bài tiết, thậm chí không ý thức được mình đã bài tiết.
Đinh Lăng cứ trông coi hắn như vậy.
Nhìn thời gian ý thức người này thanh tỉnh bắt đầu càng ngày càng ngắn, nhìn người này rõ ràng còn nằm bên cạnh mình, linh hồn lại càng ngày càng xa, hình như chỉ còn dư lại thể xác, bên trong người kia cứ như thế này mỗi ngày bị xâm chiếm từng bước mà biến mất.
Anh vẫn đang nỗ lực nói chuyện với Lưu Trì, khi Lưu Trì tỉnh táo sẽ chớp mắt với anh.
Mỗi một cái chớp mắt, là nói rằng —— em ở đây.
Một năm cuối cùng của Lưu Trì, anh chưa từng ngủ một cách chân thật đúng nghĩa.
Nhưng Lưu Trì đi rồi, anh mới cảm thấy không ngủ nổi.
Mỗi một buổi tối trở nên gian nan hơn, thật giống như quả lắc đồng hồ không thể tiếp tục lay động nữa, chỉ còn lại lỗ đen không đáy.
Ban ngày khi làm việc, anh là bác sĩ, có trách nhiệm bản thân và công việc cần phải hoàn thành, anh còn có thể kiên cường gánh vác bắt chước theo bộ dáng của người bình thường.
Nhưng, một khi đã thoát khỏi thân phận xã hội, khi anh bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Đinh Lăng hoàn toàn trống rỗng, cái gì anh cũng không làm được, anh mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ, chỉ có thể sống tiếp như một cái máy, có lẽ anh đã thành một cái xác có hô hấp có nhịp tim, cùng Lưu Trì vùi vào trong đất.
Mỗi đêm anh vẫn tỉnh táo, lúc đầu còn có thể nằm một mình khóc trên giường, càng qua lâu, nước mắt cũng không rơi nổi. Chỉ mở mắt ra im lặng uống thuốc, miễn cưỡng ngủ gật mơ mơ tỉnh tỉnh đến sáng. truyện ngôn tình
Ở trong mơ, lén lút, đi ôm ấp cái người không tồn tại bên gối kia.
——————
Đinh Lăng tỉnh rồi.
Anh vừa mới mơ một giấc, trong mơ anh dẫn Lưu Trì về nhà, bị ba mẹ anh đuổi ra ngoài, Lưu Trì không lo không nghĩ dẫn anh xuống sông vớt tôm, kết quả lặn một hơi chìm xuống nước rồi không thấy đâu nữa.
Anh lập tức ngồi dậy, sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
“Này…” Người đang bám anh bị tiếng động Đinh Lăng tự dưng gây ra làm ồn, rất không thoải mái lật cả người, mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Làm sao thế người yêu ơi.”
“Không có gì.” Đinh Lăng thấy thế nhanh chóng nằm xuống, ôm lấy người ta, “Anh vừa nằm mơ, mau ngủ đi.”
“Không sợ…” Lưu Trì nhắm mắt lại xoa xoa tóc mai của Đinh Lăng, như hắn đang dỗ trẻ con ấy, còn cọ cọ, “Anh Trì của anh ở đây.”
Đinh Lăng sững sờ, áp lên trán Lưu Trì, nhíu mày lại.
“Sao lại nóng như vậy?” Anh vừa ôm lấy Lưu Trì đã muốn mặc quần áo cho người ta, “Chúng ta gọi cấp cứu.”
“Gọi cấp cứu cái gì…” Lần này Lưu Trì triệt để bị doạ tỉnh, hắn thấy Đinh Lăng bọc áo cho hắn, cả người run rẩy, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ sợ đến mất mật.
“Đinh, anh bình tĩnh một chút, em không sao.”
“Sao lại bảo là không sao được!” Đinh Lăng thật lâu mới xỏ vào được một nửa đoạn ống tay áo, trong cổ họng khản đặc, “Em không thể xảy ra chuyện lần nữa được.”
Lưu Trì đau lòng.
Hắn tự mình dùng tay cởi quần áo ra, trực tiếp chui vào trong lòng Đinh Lăng.
“Đinh.” Lưu Trì nâng mặt đối phương, ánh mắt chạm vào dáng vẻ Đinh Lăng hoảng hốt, “Bây giờ em là một O, anh hiểu không?”
Một O khỏe mạnh ban đêm sốt nhẹ không vì điều gì khác, chỉ là vì kỳ phát tình đến.
Tình cũng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất