“trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Chương 42: Đột phát

Trước Sau
"Anh trai...Anh trai..." Ngay khi Thư Trọng Sâm lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn anh trai mình qua cửa kính, bên trong lại vang lên một tiếng rít chói tai.

Những người đứng trong hành lang nhất thời đều sửng sốt một lát, chỉ có thể trơ mắt nhìn y tá chạy tới bên giường lo lắng bấm chuông cấp cứu, ngay sau đó một đám bác sĩ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang vội vàng chạy tới.

Trong lòng Trang Lăng có dự cảm không lành, theo bản năng muốn theo chân bác sĩ xông vào, nhưng lại bị ngăn cản bên ngoài không chút ngạc nhiên nào.

Cậu chỉ có thể trầm mặc nhìn tấm rèm được kéo vào, một vài bóng người mơ hồ đang không ngừng bước đi trong bức màn, cậu gần như hoàn toàn sụp đổ.

May mắn thay, lần sơ cứu này không kéo dài, Trang Lăng vừa nhìn lên đã thấy góc áo của bác sĩ Lâm.

"Anh ấy thế nào rồi?"

"Phát sốt nên dẫn tới hô hấp chậm lại, cấp cứu khá kịp thời, tình hình hiện tại đã ổn định. Nhưng bệnh nhân quá yếu, sợ rằng phải hoãn lại thời gian chuyển vào phòng bệnh thường."

"Cảm ơn bác sĩ Lâm."

"Chữa bệnh cứu người, không cần nói đến công ơn gì cả. Mà tôi cũng phải nói thêm một điều, tuổi trẻ vốn không phải có thể phung phí như thế, sức khỏe không còn thì kiếm tiền nhiều hơn nữa cũng vô dụng." Nói xong cũng không đợi Trang Lăng gật đầu hay nói thêm gì, ông lại đeo khẩu trang rồi rời đi.

"Bác sĩ... Anh trai của tôi, anh ấy sẽ không sao chứ?"

Bác sĩ Lâm kỳ quái dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu trai hai mắt đỏ bừng, "Cậu là..."

"Tôi là em trai của anh ấy."

"..." Bác sĩ Lâm chỉ gật đầu, trong mắt cũng không lộ ra quá nhiều tin tức, nhìn thấy Thư Trọng Sâm có cảm giác như không thấy được, cuối cùng trầm mặc nói: "Gia đình thì nên quan tâm nhiều hơn đi." rồi lắc đầu quay người bỏ đi.



Sau khi bác sĩ Lâm rời đi, mọi người ở đây lại thở phào nhẹ nhõm. Trang Lăng có chút choáng, vừa muốn tìm một cái ghế ngồi xuống, khi quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái đang khóc đến lê hoa đái vũ đứng cách cậu hai mươi bước chân.

"Cô là... Bích Ninh?" Đối với Thư Bích Ninh, Trang Lăng không gặp mặt được mấy lần, cho dù có gặp nhau hai người cũng không giao tiếp nhiều. Bởi vì Thư Bích Ninh không thích cậu, cô nghĩ rằng cậu đã cướp anh trai của mình đi mà lại còn không biết trân trọng.

Cho nên số lần hai người chạm mặt nhau rất ít ỏi, lúc nào cũng dừng lại ở cảm giác ngượng ngùng, không ai để ý đến nhau.

Đột nhiên nhìn thấy Thư Bích Ninh phờ phạc hơn trước, Trang Lăng vẫn có chút không phản ứng kịp.

Thư Bích Ninh không biết mình đã đứng im lặng ở đó bao lâu, có lẽ vừa rồi cô đã theo dõi tình trạng cấp cứu, nếu không cũng sẽ không thể rơi nhiều nước mắt như vậy, thật lâu không nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Thư Trọng Sâm lên tiếng trước, "Bích Ninh?"

Thư Bích Ninh dường như giờ mới phản ứng lại, cả người nhẹ nhàng run lên, ngẩng đầu nhìn Thư Trọng Sâm khẩn cầu, "Anh ấy làm sao vậy? Trong đó không phải anh cả đúng không? Anh đưa em đi tìm ảnh đi! Anh nhất định giấu anh ấy ở đâu đó, anh đưa em đi tìm anh ấy!"

"..." Thư Trọng Sâm lắc lắc bàn tay bị cô nắm đau đớn, quay mặt đi, yếu ớt nói: "Em đừng làm ồn nữa được không? Nếu như bây giờ anh trai tỉnh lại, có lẽ ảnh sẽ lại bị em chọc cho nổi điên."

Hiện tại cậu đã bình tĩnh và không còn bối rối như trước nữa.

Nếu là trước đây, cậu nhìn thấy Thư Bích Ninh như thế này, nói không chừng cậu sẽ cười cợt để cô bớt xem những chương trình truyền hình khó hiểu lại, nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng chút nào.

Trang Lăng đau đầu nhìn hai anh em trước mặt, trong lòng hối hận không biết bao nhiêu lần vừa rồi bốc đồng yêu cầu trợ lý làm việc này, lúc đó trong lòng đầy áy náy, chỉ muốn để cho Thư Bá Hành có nhiều người quan tâm hơn, để bù đắp cho sự bỏ rơi bao năm qua. Lại không nghĩ tới Thư Bá Hành thật ra cũng không cần những thứ này, ngược lại còn nhàn nhạt cự tuyệt.

Cậu làm sao lại quên mất, Bá Hành của cậu kiêu ngạo, bướng bỉnh như thế, lúc đầu thân thể như thế này mà vẫn giấu diếm mọi người, cũng chỉ có một mình chịu đựng nỗi đau trong câm lặng. Bây giờ nếu hắn tỉnh lại, phát hiện bí mật mình đã liều mạng che giấu cứ dửng dưng bại lộ trước mặt mọi người như vậy chắc sẽ càng tức giận hơn, rồi không bao giờ tha thứ cho cậu nữa?

Trang Lăng đột nhiên có chút luống cuống, có chút không biết phải làm sao, cậu hiếm thấy mà lắp bắp nói với hai người: "Hai người, hai người trở về trước đi, cũng không còn sớm nữa."



Trải qua một trận giày vò, bây giờ cũng đã quá nửa đêm.

Không ngờ hai anh em lại đồng thanh: "Chúng tôi phải chăm sóc anh cả!"

Thư Trọng Sâm bây giờ đang áy náy, làm sao có thể không tim không phổi mà tự mình trở về nghỉ ngơi, huống hồ hiện tại cũng chưa muộn lắm, Thư Bích Ninh cũng quá sợ hãi, cô sợ rằng sau khi cô trở về sẽ suy nghĩ lung tung, lại càng sợ rằng anh trai của cô sẽ biến mất trong cuộc đời cô, cứ như vậy cô sẽ hoàn toàn mất đi chỗ dựa.

"Vậy thì ít nhất cũng nên đi ăn cơm trước." Trang Lăng vừa đứng lên đã có chút chóng mặt vì hạ đường huyết. Giữa trưa không ăn, cả buổi chiều lại sợ hãi lo lắng, nếu bây giờ không ăn cơm tối, cậu không biết mình có cầm cự được không, nhưng cậu thật sự không có cảm giác thèm ăn.

Đúng lúc này, Trang Khê bưng hai túi cơm hộp đi tới, "Trang Ca, Trần Ca, nhị thiếu gia, mau qua ăn cơm đi, gần bệnh viện chỉ có cơm hộp, sợ là phải ủy khuất nhị thiếu gia và tiểu thư."

"Không sao." Thư Trọng Sâm không chút do dự cầm lấy cơm hộp ngồi xuống, ăn từng muỗng một. "Lúc trước trong nhà mắc nợ không phải cũng ăn cái này rồi sao?" Nói xong, cậu sửng sốt. Đôi đũa trong tay không nhúc nhích nữa, một lúc sau mới đỏ mắt mà ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi trợ lý Trần: "Trần Ca, là những thứ này...liên lụy tới anh sao?"

Cậu ta không nói rõ "những thứ này" là gì, nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết. Vài năm trước đây tiền Thư Bá Hành kiếm được đều dùng để trả nợ, một số nhỏ lại dùng để trợ cấp cho gia đình, mà bản thân hắn một phần tiền cũng không hề giữ lại. Khi bụng đau quá ngay cả một hộp thuốc chữa bệnh dạ dày rẻ tiền cũng không mua nổi, nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng trong căn hộ.

Nhớ lại chuyện này Trang Lăng chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết. Hắn vốn dĩ là đại thiếu gia nên có cơm ngon áo đẹp, chỉ cần an ổn hoàn thành việc học ở nước ngoài thì đã có thể về nước thừa kế gia sản.

Tại sao anh ấy phải chịu đựng những thứ này?

Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Thư Trọng Sâm, trợ lý Trần cũng sững sờ, một lúc sau mới nói: "Thư tổng chưa bao giờ cảm thấy chuyện này là liên lụy."

"Vậy tại sao anh ấy không tỉnh lại? Tại sao anh ấy lại nằm im ở đó? Cho dù bây giờ anh ấy có đứng dậy rồi đánh em..." Giọng Thư Trọng Sâm rất nhẹ, gần như thì thầm, nếu không phải bây giờ bọn họ đều ở trong hành lang thì sợ rằng cũng không thể nghe được.

"Anh trai của cậu sẽ tỉnh lại, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Tốt quá...Tốt quá rồi...Em chỉ là...Đột nhiên có chút sợ hãi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau