Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia
Chương 50: Không cho dùng trên người bổn vương
Vốn dĩ hệ thống muốn chiếm hời từ Mộ Du một chút, nhưng thấy sắc mặt Mộ Du, vội vàng thu hồi tâm tư trêu cợt.
Nó ho khan một tiếng, nói:" Đương nhiên là Minh Vương a."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, khi biết Bách Lý Tiêu Minh là người đứng sau, y ngược lại yên tâm.
Có lẽ......Bởi vì Mộc Nguyệt là người của Bách Lý Tiêu Minh đưa đi.
Mộc Nguyệt nhớ tới lời Bách Lý Tiêu Minh dặn dò, nàng mở miệng nói: "Chủ tử, Vương gia hỏi ngài còn muốn đi ăn thỏ nướng không?"
Mộ Du sửng sốt, theo bản năng sờ sờ bụng.
Hồi tưởng lại biểu tình của Bách Lý Tiêu Minh, Mộc Nguyệt lại nhiều lời một câu: "Có thể là Vương gia muốn hỏi ngài chút chuyện."
Mộ Du sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm nàng, ý vị trong mắt, không cần nói cũng biết.
Mộc Nguyệt cũng không ngoài ý muốn, ngược lại nói: "Chủ tử của Mộc Nguyệt và Nhạc Nguyệt bây giờ là ngài."
Mộ Du hiểu ý của nàng, chớp mắt động một chút, lâm vào trầm mặc.
Hệ thống biết y vẫn luôn không coi Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt là người mình, cũng biết ký chủ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như thế.
Vì thế nó hỗ trợ nói:" Cô ấy nói thật đó."
Mộ Du:" Các nàng có thể ruồng bỏ Bách Lý Tiêu Minh nhanh như vậy để hầu hạ ta, khó bảo toàn về sau sẽ không lại......"
Hệ thống đánh gãy lời của y:" Các cô ấy ruồng bỏ chỗ nào, bất quá là nhìn ra Bách Lý Tiêu Minh để ý ngươi, cho nên muốn nguyện trung thành với ngươi thôi, nếu ngươi vẫn luôn như vậy, khó chắc sẽ không làm đau lòng các cô ấy, ngược lại còn lưu điểm xấu lại đấy."
Mộ Du:" Cứ cho là ngươi nói đúng đi, vạn nhất một ngày nào đó Bách Lý Tiêu Minh không quen nhìn ta nữa, không phải là các nàng sẽ càng nguy hiểm hơn sao?"
Hệ thống:......
Nó trình bày rõ ràng như vậy, sao ký chủ vẫn không bắt được trọng điểm chứ?
Mộ Du lại nói tiếp:" Nhiều người như vậy, nếu họ đều lọt vào mắt xanh của Bách Lý Tiêu Minh, ngươi dựa vào gì mà cảm thấy hắn giúp ta chính là hảo tâm?"
Hệ thống:......
Nó thở dài một hơi, thích một người, nào có nhiều lý do như vậy.
Tuy rằng hiện tại Bách Lý Tiêu Minh có cảm tình chưa mấy rõ ràng với Mộ Du, nhưng hai người tuyệt đối xứng đôi!
Hệ thống kiên quyết không nghịch cp, hơn nữa nó xem ra, ở thời đại này, người có thể xứng với ký chủ có hệ thống trí năng siêu như nó, thì chỉ có Bách Lý Tiêu Minh thôi!
Hệ thống:" Vậy ngươi cẩn thận nhớ lại nhớ lại xem, tính đến bây giờ thôi, Bách Lý Tiêu Minh đã hại ngươi lần nào chưa?"
Mộ Du:......
Hình như là không có nhỉ, trừ chuyện hắn thiếu nợ ra!
Mộc Nguyệt thấy Mộ Du không nói lời nào, "Sầm" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Là nô tỳ nhiều lời."
Mộ Du bị hoảng, vội vàng đỡ người ta dậy, "Ngươi không có làm sai, là ta đang suy nghĩ đến việc khác."
Mộc Nguyệt cúi đầu không nói chuyện.
Mộ Du thở dài một hơi, đã thế, y liền tin tưởng một lần, dù sao cũng có hệ thống ở đây, cho dù có chuyện gì, hệ thống cũng sẽ nhận thấy được.
"Ta tin tưởng ngươi với Nhạc Nguyệt."
Mộc Nguyệt cười vớ y, lại hỏi: "Chủ tử có muốn Mộc Nguyệt đưa người đi gặp Minh Vương không?"
Mộ Du lắc lắc đầu, "Ngươi thủ ở đây đi, nếu Mộ Đồng tới tìm ta, ngươi tùy cơ ứng đối."
" Vâng ạ."
- --------------------------
Bên kia, Mộ Dương Trác sai Triệu thị mang theo Mộ Linh về trước, lưu lại Quản Nhược An, Mộ Hân cùng Mộ Đồng.
Cũng tạm thời bớt thêm phiền cho Mộ Du.
Một khuôn mặt Mộ Dương Trác âm trầm, " Kêu các ngươi đừng có chọc vào Mộ Du, các ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai sao?"
Mộ Hân ủy khuất bẹp bẹp miệng, trực tiếp khóc ra tiếng, "Cha, là Mộ Du cố ý hãm hại ta!"
Mộ Dương Trác trở tay cho cô ta một cái tát, "Ta không có mù! Cũng không bị điếc!"
Mộ Hân bị đánh ngốc, che mặt không biết làm sao.
Mộ Dương Trác sắc mặt bất thiện nhìn về phía Quản Nhược An, "Minh Vương dù không có bệ hạ sủng ái, hắn vẫn là thân bào đệ của Thái Tử, hiện giờ hắn đặc biệt chiếu cố Du ca nhi, tuy không nói rõ là muốn thành hôn với Du ca nhi, nhưng chỉ cần hắn đứng ở bên Du ca nhita mặc kệ các ngươi có cái tâm tư gì, ngoan ngoãn sống yên một chút cho ta!"
Mắt Mộ Đồng hơi né tránh một chút, hắn thử nói: "Cha, Du ca nhi có thể thắng được ván này, chúng ta cũng có thể. Huống chi, tâm của Du ca nhi, chỉ sợ đã sớm không ở Mộ phủ nữa."
Ý ngoài lời là, cho dù Mộ Du gả cho Minh Vương, y ở trong phủ chịu ủy khuất, cũng rất có thể sẽ không giúp Mộ phủ làm việc.
Mộ Dương Trác híp híp mắt, nhớ tới lời đồn việc hoa yêu lúc trước, Mộ Đồng nói cũng không phải không có lý.
Hiện giờ Mộ Du, đã không phải là Mộ Du mà hắn có thể dễ dàng lừa gạt kia nữa.
Quản Nhược An nhìn ra Mộ Dương Trác do dự, cô ta tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, "Lão gia, chuyện hôm nay, là chúng ta thiếu suy nghĩ, nhưng bọn ta cũng nghĩ cho Mộ phủ, hiện tại, Du ca nhi lại đối địch với sự thân thiết của ta, đối với lão gia cũng......"
Quản Nhược An thông minh không chỉ ra, ngược lại thật cẩn thận nhìn Mộ Dương Trác một cái, mới nói tiếp: "Nếu gả Du ca nhi cho Minh Vương, chỉ sợ trong phủ rất khó có ngày an bình ngày.
Dù sao Du ca nhi cũng ghi hận ta đoạt vị trí của mẫu thân nó......"
Mộ Dương Trác nhíu nhíu mày, nhớ tới Thu Nếu Đồng khó sinh Mộ Du mà chết, sau hắn lại không quan tâm đến đứa đích tử này, nếu Mộ Du đã sớm ghi hận hắn, lại tính thêm cả đống nợ cũ nợ mới đó......
Không được, tuyệt đối không được.
Nhưng Minh Vương lại không thể tùy hắn sai khiến, hắn ngàn tư trăm chuyển, ánh mắt lại dừng trên người Mộ Đồng, trầm ngâm hai giây thì nói: "Nếu là ngươi có thể đoạt được sự yêu thích của Minh Vương, cũng là bản lĩnh của ngươi."
Mộ Đồng trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn vững vàng ổn trọng, hắn nhận sai nói: "Cha, sự tình hôm nay, là Đồng nhi sơ sót, còn hại tỷ tỷ bị hãm hại như vậy, lần sau Đồng nhi nhất định suy xét chu toàn."
Mộ Hân vốn dĩ đang không cao hứng, nhưng nghe đến những lời Mộ Đồng nói, cô lại cảm thấy tất cả đều là Mộ Du sai!
Nếu không phải vì nó, người phải chịu nhục dưới thân Bách Lý Nghiệp hôm nay, đã không phải là nàng rồi!
Trải qua một đống lý do thoái thác của Mộ Đồng, Mộ Dương Trác tức giận, đã tiêu không ít, hắn vẫy vậy tay với Mộ Đồng cùng Mộ Hân, "Canh giờ đã không còn sớm, các ngươi về đi."
Mộ Hân còn muốn nói cái gì, lại bị Mộ Đồng giữ chặt, bốn mắt nhìn nhau, Mộ Hân liền đi theo Mộ Đồng rồi.
Trong phòng chỉ còn lại có Quản Nhược An cùng Mộ Dương Trác, người trước vô tội nói: "Lão gia, con người của Đồng nhi chỉ có thiếp thân mới rõ nhất."
Nói cách khác, sự tình hôm nay, tất cả đều là một tay kế hoạch của Mộ Đồng, không có liên quan gì đến nàng ta.
Mộ Dương Trác nhìn ả một cái, "Mộ Đồng cùng Mộ Hân bên kia, ngươi trông bọn nó cho kĩ chút, tuy ta không hài lòng Du ca nhi gả cho Minh Vương, nhưng cũng bận tâm cảm thụ của Minh Vương."
"Thiếp thân minh bạch."
Đêm đã khuya, có người bình yên đi vào giấc ngủ, cũng có người cầm đùi thỏ, gặm đến là vui sướng.
Mộ Du tuy rằng ngoài ý muốn là Thái Tử cũng ở đây, nhưng trừ bỏ câu nệ ban đầu, giờ phút này, trong mắt y chỉ còn lại con thỏ nướng kia thôi.
Thái Tử tên là Bách Lý Tiêu Tề, vừa rồi ở đình viện còn một bộ dáng uy nghiêm quý khí, hiện giờ lại ôn nhu hòa ái giống như anh zai nhà bên, Mộ Du nhịn không được táp lưỡi với hệ thống, thật đúng là khác nhau như hai người.
Hệ thống:" Ngươi nói từ xưa người đứng trên cao đã đa nghi, cho dù là huynh đệ thân thiết cũng không ngoại lệ, hai người này có quan hệ tốt như vậy sao?"
Mộ Du cũng tò mò, nhưng hồi tưởng lại đời trước, chuyện hoàn toàn không chịu lan đến Bách Lý Tiêu Minh, y lại thực mau thoải mái.
Hệ thống:" Song hướng công kích mới có ý nghĩa, nói không chừng á, Bách Lý Tiêu Minh là hậu thẫn cứng rắn nhất của Bách Lý Tiêu Tề đó."
Mộ Du:......
Y gặm chân thỏ n, không khỏi dùng dư quang đảo qua lại ngắm hai người ben kia, lại bị Bách Lý Tiêu Minh bắt được ánh mắt.
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc ngăn cản Bách Lý Tiêu Tề, làm Mộ Du chỉ có thể thấy mình, hắn lấy thêm một chút thịt thỏ, hỏi: "Mộ Dương Trác cho ngươi làm chủ?"
Hệ thống ở trong đầu Mộ kêu gào:" Mau, nhanh cáo trạng đi!"
Mộ Du:......
Hệ thống:" Nếu ngươi không nói, ta đành giúp ngươi nói."
Nghe được hệ thống uy hiếp, Mộ Du chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng hệ thống có thể làm thật đấy, y châm chước hai giây nói: "Không làm ta khó xử."
Bách Lý Tiêu Minh nhíu mày, "Có ý gì?"
Người sáng suốt đều nhìn ra được, là Mộ Hân muốn hãm hại Mộ Du, lại không cẩn thận lôi luôn bản thân vào, mà câu "Không làm ta khó xử" của Mộ Du, rõ ràng là Mộ Dương Trác chẳng những không lấy lại công đạo cho Mộ Du, còn cho rằng là y sai.
Mộ Du: "Có Lâm gia ơ đó."
Bách Lý Tiêu Tề hiểu rõ, Quản Nhược An là chi nữ của Công Bộ thượng thư, mà Lâm thượng thư lại lệ thuộc với Binh Bộ, trong triều đình, khó tránh khỏi chuyện đấu võ mồm với nhau.
Hơn nữa, có một lần bệ hạ hỏi lời Mộ Dương Trác, hắn lại tránh nặng tìm nhẹ, không nói giúp Lâm thượng thư, bởi vậy nên bị ghi thù, chọc đến Lâm phu nhân cùng đối phó với Quản Nhược An.
" Mộ viện trưởng còn sĩ diện hảo hơn cả lời đồn."
Bách Lý Tiêu Minh bị một câu của Thái Tử đánh tỉnh, hắn nghiêng đầu hỏi Mộ Du: " Kế tiếp ngươi tính làm thế nào?"
Mộ Du bận tâm có Bách Lý Tiêu Tề ở đây, cũng không muốn nhiều lời.
Ai ngờ Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên nói: "Hoàng huynh không phải người ngoài, sẽ không trị tội ngươi."
Ý chính là, mấy cái động tác nhỏ đó của ngươi, chúng ta đã nhìn thấu rồi.
Mặt Mộ Du có chút trắng, không phải hệ thống nói là chỉ có Bách Lý Tiêu Minh biết thôi sao?
Hệ thống yên lặng mở miệng:" Nhưng ta đâu có nói Bách Lý Tiêu Minh không nói cho Thái Tử a."
Mộ Du:......
Bách Lý Tiêu Tề liếc hoàng đệ nhà mình một cái, ngươi dọa người ta rồi kìa.
Y ôn nhu mở miệng: "Bây giờ ta không phải là Thái Tử."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, tọi danh hãm hại hoàng tử, bị phát hiện chính là tội chém đầu.
Mộ Du nghĩ nghĩ nói: "Từ lúc bắt đầu, ta đã không tính để Mộ Dương Trác thay ta lấy lại công đạo, chẳng qua là ta muốn đem nhược điểm của Mộ gia đây, đưa đến trước mặt Lâm gia là được."
Chỉ cần người Lâm gia hay tin, lời đồn về Mộ gia sẽ không thiếu.
Tuy rằng không đến mức thương gân động cốt, nhưng ít nhiều gì, cũng sẽ làm Mộ gia khốn khó một phen.
Y muốn từng chút từng chút hủy diệt Mộ Dương Trác, tạo hình tượng, làm hắn từ người người kính ngưỡng, lại đến bị người phỉ nhổ.
Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu, lại như nhớ tới cái gì, hắn muốn nói lại thôi đánh mắt nhìn Bách Lý Tiêu Tề một cái.
Người sau bất đắc dĩ cười cười, nói: "Ta qua bên kia nhìn xem."
Nói xong y liền đi rồi.
Không đợi Mộ Du phản ứng lại, Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên áp sát vào người, ánh mắt hắn như con ưng đang nhìn mồi, "Ngươi đã thả thứ gì ở đình viện vậy?"
Mắt Mộ Du tỏ vẻ trốn tránh một chút, tuy hệ thống đã nói cho y, Bách Lý Tiêu Minh đã biết chuyện, nhưng loại thủ đoạn ba xấu như vầy, y vẫn là không muốn nói ra.
"Việc này ta không nói cho hoàng huynh."
"Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"
Bách Lý Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng, "Lần sau, gặp loại chuyện này thì đừng để một mình Mộc Nguyệt làm, nếu yêu cầu nhân thủ, ngươi có thể tìm bổn vương."
Mộ Du có chút ngoài ý muốn, y còn tưởng rằng Bách Lý Tiêu Minh sẽ chán ghét đấy.
"Nhưng mà, chuyện xấu như này ấy, không cho ngươi dùng trên người bổn vương."
Mộ Du: "......"
Vì sao y phải dùng trên người Bách Lý Tiêu Minh?
"Mộ Du."
"A?" Vẫn là lần đầu Mộ Du nghe thấy hắn nghiêm túc kêu tên mình như vậy, đối thượng đôi mắt gần trong gang tấc kia, y bị dọa lui về phía sau một bước, còn suýt nữa té ngã.
Bách Lý Tiêu Minh vươn tay vớt y trở lại, đem người giam cầm ở trong ngực, lặp lại lời nói vừa rồi, "Bổn vương nói, không cho dùng trên người bổn vương."
Mộ Du giãy giụa mấy cái, lại giãy không ra được, mặt y đỏ phừng lên, "Ta biết rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn vì đã giúp tui duy trì, moah moah! Muốn biết càng nhiều nội dung xuất sắc, thỉnh để lại tin nhắn ở trên link đọc sách cho tui nhen.
Quyển sách này là độc nhất vô nhị từ link đọc truyện trên, xin đừng đăng lại! Mọi người vào tìm truyện để đọc nè, tặng hội viên, lãnh phúc lợi ha.
Nó ho khan một tiếng, nói:" Đương nhiên là Minh Vương a."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, khi biết Bách Lý Tiêu Minh là người đứng sau, y ngược lại yên tâm.
Có lẽ......Bởi vì Mộc Nguyệt là người của Bách Lý Tiêu Minh đưa đi.
Mộc Nguyệt nhớ tới lời Bách Lý Tiêu Minh dặn dò, nàng mở miệng nói: "Chủ tử, Vương gia hỏi ngài còn muốn đi ăn thỏ nướng không?"
Mộ Du sửng sốt, theo bản năng sờ sờ bụng.
Hồi tưởng lại biểu tình của Bách Lý Tiêu Minh, Mộc Nguyệt lại nhiều lời một câu: "Có thể là Vương gia muốn hỏi ngài chút chuyện."
Mộ Du sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm nàng, ý vị trong mắt, không cần nói cũng biết.
Mộc Nguyệt cũng không ngoài ý muốn, ngược lại nói: "Chủ tử của Mộc Nguyệt và Nhạc Nguyệt bây giờ là ngài."
Mộ Du hiểu ý của nàng, chớp mắt động một chút, lâm vào trầm mặc.
Hệ thống biết y vẫn luôn không coi Mộc Nguyệt Nhạc Nguyệt là người mình, cũng biết ký chủ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như thế.
Vì thế nó hỗ trợ nói:" Cô ấy nói thật đó."
Mộ Du:" Các nàng có thể ruồng bỏ Bách Lý Tiêu Minh nhanh như vậy để hầu hạ ta, khó bảo toàn về sau sẽ không lại......"
Hệ thống đánh gãy lời của y:" Các cô ấy ruồng bỏ chỗ nào, bất quá là nhìn ra Bách Lý Tiêu Minh để ý ngươi, cho nên muốn nguyện trung thành với ngươi thôi, nếu ngươi vẫn luôn như vậy, khó chắc sẽ không làm đau lòng các cô ấy, ngược lại còn lưu điểm xấu lại đấy."
Mộ Du:" Cứ cho là ngươi nói đúng đi, vạn nhất một ngày nào đó Bách Lý Tiêu Minh không quen nhìn ta nữa, không phải là các nàng sẽ càng nguy hiểm hơn sao?"
Hệ thống:......
Nó trình bày rõ ràng như vậy, sao ký chủ vẫn không bắt được trọng điểm chứ?
Mộ Du lại nói tiếp:" Nhiều người như vậy, nếu họ đều lọt vào mắt xanh của Bách Lý Tiêu Minh, ngươi dựa vào gì mà cảm thấy hắn giúp ta chính là hảo tâm?"
Hệ thống:......
Nó thở dài một hơi, thích một người, nào có nhiều lý do như vậy.
Tuy rằng hiện tại Bách Lý Tiêu Minh có cảm tình chưa mấy rõ ràng với Mộ Du, nhưng hai người tuyệt đối xứng đôi!
Hệ thống kiên quyết không nghịch cp, hơn nữa nó xem ra, ở thời đại này, người có thể xứng với ký chủ có hệ thống trí năng siêu như nó, thì chỉ có Bách Lý Tiêu Minh thôi!
Hệ thống:" Vậy ngươi cẩn thận nhớ lại nhớ lại xem, tính đến bây giờ thôi, Bách Lý Tiêu Minh đã hại ngươi lần nào chưa?"
Mộ Du:......
Hình như là không có nhỉ, trừ chuyện hắn thiếu nợ ra!
Mộc Nguyệt thấy Mộ Du không nói lời nào, "Sầm" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Là nô tỳ nhiều lời."
Mộ Du bị hoảng, vội vàng đỡ người ta dậy, "Ngươi không có làm sai, là ta đang suy nghĩ đến việc khác."
Mộc Nguyệt cúi đầu không nói chuyện.
Mộ Du thở dài một hơi, đã thế, y liền tin tưởng một lần, dù sao cũng có hệ thống ở đây, cho dù có chuyện gì, hệ thống cũng sẽ nhận thấy được.
"Ta tin tưởng ngươi với Nhạc Nguyệt."
Mộc Nguyệt cười vớ y, lại hỏi: "Chủ tử có muốn Mộc Nguyệt đưa người đi gặp Minh Vương không?"
Mộ Du lắc lắc đầu, "Ngươi thủ ở đây đi, nếu Mộ Đồng tới tìm ta, ngươi tùy cơ ứng đối."
" Vâng ạ."
- --------------------------
Bên kia, Mộ Dương Trác sai Triệu thị mang theo Mộ Linh về trước, lưu lại Quản Nhược An, Mộ Hân cùng Mộ Đồng.
Cũng tạm thời bớt thêm phiền cho Mộ Du.
Một khuôn mặt Mộ Dương Trác âm trầm, " Kêu các ngươi đừng có chọc vào Mộ Du, các ngươi coi lời của ta như gió thoảng bên tai sao?"
Mộ Hân ủy khuất bẹp bẹp miệng, trực tiếp khóc ra tiếng, "Cha, là Mộ Du cố ý hãm hại ta!"
Mộ Dương Trác trở tay cho cô ta một cái tát, "Ta không có mù! Cũng không bị điếc!"
Mộ Hân bị đánh ngốc, che mặt không biết làm sao.
Mộ Dương Trác sắc mặt bất thiện nhìn về phía Quản Nhược An, "Minh Vương dù không có bệ hạ sủng ái, hắn vẫn là thân bào đệ của Thái Tử, hiện giờ hắn đặc biệt chiếu cố Du ca nhi, tuy không nói rõ là muốn thành hôn với Du ca nhi, nhưng chỉ cần hắn đứng ở bên Du ca nhita mặc kệ các ngươi có cái tâm tư gì, ngoan ngoãn sống yên một chút cho ta!"
Mắt Mộ Đồng hơi né tránh một chút, hắn thử nói: "Cha, Du ca nhi có thể thắng được ván này, chúng ta cũng có thể. Huống chi, tâm của Du ca nhi, chỉ sợ đã sớm không ở Mộ phủ nữa."
Ý ngoài lời là, cho dù Mộ Du gả cho Minh Vương, y ở trong phủ chịu ủy khuất, cũng rất có thể sẽ không giúp Mộ phủ làm việc.
Mộ Dương Trác híp híp mắt, nhớ tới lời đồn việc hoa yêu lúc trước, Mộ Đồng nói cũng không phải không có lý.
Hiện giờ Mộ Du, đã không phải là Mộ Du mà hắn có thể dễ dàng lừa gạt kia nữa.
Quản Nhược An nhìn ra Mộ Dương Trác do dự, cô ta tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, "Lão gia, chuyện hôm nay, là chúng ta thiếu suy nghĩ, nhưng bọn ta cũng nghĩ cho Mộ phủ, hiện tại, Du ca nhi lại đối địch với sự thân thiết của ta, đối với lão gia cũng......"
Quản Nhược An thông minh không chỉ ra, ngược lại thật cẩn thận nhìn Mộ Dương Trác một cái, mới nói tiếp: "Nếu gả Du ca nhi cho Minh Vương, chỉ sợ trong phủ rất khó có ngày an bình ngày.
Dù sao Du ca nhi cũng ghi hận ta đoạt vị trí của mẫu thân nó......"
Mộ Dương Trác nhíu nhíu mày, nhớ tới Thu Nếu Đồng khó sinh Mộ Du mà chết, sau hắn lại không quan tâm đến đứa đích tử này, nếu Mộ Du đã sớm ghi hận hắn, lại tính thêm cả đống nợ cũ nợ mới đó......
Không được, tuyệt đối không được.
Nhưng Minh Vương lại không thể tùy hắn sai khiến, hắn ngàn tư trăm chuyển, ánh mắt lại dừng trên người Mộ Đồng, trầm ngâm hai giây thì nói: "Nếu là ngươi có thể đoạt được sự yêu thích của Minh Vương, cũng là bản lĩnh của ngươi."
Mộ Đồng trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn vững vàng ổn trọng, hắn nhận sai nói: "Cha, sự tình hôm nay, là Đồng nhi sơ sót, còn hại tỷ tỷ bị hãm hại như vậy, lần sau Đồng nhi nhất định suy xét chu toàn."
Mộ Hân vốn dĩ đang không cao hứng, nhưng nghe đến những lời Mộ Đồng nói, cô lại cảm thấy tất cả đều là Mộ Du sai!
Nếu không phải vì nó, người phải chịu nhục dưới thân Bách Lý Nghiệp hôm nay, đã không phải là nàng rồi!
Trải qua một đống lý do thoái thác của Mộ Đồng, Mộ Dương Trác tức giận, đã tiêu không ít, hắn vẫy vậy tay với Mộ Đồng cùng Mộ Hân, "Canh giờ đã không còn sớm, các ngươi về đi."
Mộ Hân còn muốn nói cái gì, lại bị Mộ Đồng giữ chặt, bốn mắt nhìn nhau, Mộ Hân liền đi theo Mộ Đồng rồi.
Trong phòng chỉ còn lại có Quản Nhược An cùng Mộ Dương Trác, người trước vô tội nói: "Lão gia, con người của Đồng nhi chỉ có thiếp thân mới rõ nhất."
Nói cách khác, sự tình hôm nay, tất cả đều là một tay kế hoạch của Mộ Đồng, không có liên quan gì đến nàng ta.
Mộ Dương Trác nhìn ả một cái, "Mộ Đồng cùng Mộ Hân bên kia, ngươi trông bọn nó cho kĩ chút, tuy ta không hài lòng Du ca nhi gả cho Minh Vương, nhưng cũng bận tâm cảm thụ của Minh Vương."
"Thiếp thân minh bạch."
Đêm đã khuya, có người bình yên đi vào giấc ngủ, cũng có người cầm đùi thỏ, gặm đến là vui sướng.
Mộ Du tuy rằng ngoài ý muốn là Thái Tử cũng ở đây, nhưng trừ bỏ câu nệ ban đầu, giờ phút này, trong mắt y chỉ còn lại con thỏ nướng kia thôi.
Thái Tử tên là Bách Lý Tiêu Tề, vừa rồi ở đình viện còn một bộ dáng uy nghiêm quý khí, hiện giờ lại ôn nhu hòa ái giống như anh zai nhà bên, Mộ Du nhịn không được táp lưỡi với hệ thống, thật đúng là khác nhau như hai người.
Hệ thống:" Ngươi nói từ xưa người đứng trên cao đã đa nghi, cho dù là huynh đệ thân thiết cũng không ngoại lệ, hai người này có quan hệ tốt như vậy sao?"
Mộ Du cũng tò mò, nhưng hồi tưởng lại đời trước, chuyện hoàn toàn không chịu lan đến Bách Lý Tiêu Minh, y lại thực mau thoải mái.
Hệ thống:" Song hướng công kích mới có ý nghĩa, nói không chừng á, Bách Lý Tiêu Minh là hậu thẫn cứng rắn nhất của Bách Lý Tiêu Tề đó."
Mộ Du:......
Y gặm chân thỏ n, không khỏi dùng dư quang đảo qua lại ngắm hai người ben kia, lại bị Bách Lý Tiêu Minh bắt được ánh mắt.
Bách Lý Tiêu Minh nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc ngăn cản Bách Lý Tiêu Tề, làm Mộ Du chỉ có thể thấy mình, hắn lấy thêm một chút thịt thỏ, hỏi: "Mộ Dương Trác cho ngươi làm chủ?"
Hệ thống ở trong đầu Mộ kêu gào:" Mau, nhanh cáo trạng đi!"
Mộ Du:......
Hệ thống:" Nếu ngươi không nói, ta đành giúp ngươi nói."
Nghe được hệ thống uy hiếp, Mộ Du chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng hệ thống có thể làm thật đấy, y châm chước hai giây nói: "Không làm ta khó xử."
Bách Lý Tiêu Minh nhíu mày, "Có ý gì?"
Người sáng suốt đều nhìn ra được, là Mộ Hân muốn hãm hại Mộ Du, lại không cẩn thận lôi luôn bản thân vào, mà câu "Không làm ta khó xử" của Mộ Du, rõ ràng là Mộ Dương Trác chẳng những không lấy lại công đạo cho Mộ Du, còn cho rằng là y sai.
Mộ Du: "Có Lâm gia ơ đó."
Bách Lý Tiêu Tề hiểu rõ, Quản Nhược An là chi nữ của Công Bộ thượng thư, mà Lâm thượng thư lại lệ thuộc với Binh Bộ, trong triều đình, khó tránh khỏi chuyện đấu võ mồm với nhau.
Hơn nữa, có một lần bệ hạ hỏi lời Mộ Dương Trác, hắn lại tránh nặng tìm nhẹ, không nói giúp Lâm thượng thư, bởi vậy nên bị ghi thù, chọc đến Lâm phu nhân cùng đối phó với Quản Nhược An.
" Mộ viện trưởng còn sĩ diện hảo hơn cả lời đồn."
Bách Lý Tiêu Minh bị một câu của Thái Tử đánh tỉnh, hắn nghiêng đầu hỏi Mộ Du: " Kế tiếp ngươi tính làm thế nào?"
Mộ Du bận tâm có Bách Lý Tiêu Tề ở đây, cũng không muốn nhiều lời.
Ai ngờ Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên nói: "Hoàng huynh không phải người ngoài, sẽ không trị tội ngươi."
Ý chính là, mấy cái động tác nhỏ đó của ngươi, chúng ta đã nhìn thấu rồi.
Mặt Mộ Du có chút trắng, không phải hệ thống nói là chỉ có Bách Lý Tiêu Minh biết thôi sao?
Hệ thống yên lặng mở miệng:" Nhưng ta đâu có nói Bách Lý Tiêu Minh không nói cho Thái Tử a."
Mộ Du:......
Bách Lý Tiêu Tề liếc hoàng đệ nhà mình một cái, ngươi dọa người ta rồi kìa.
Y ôn nhu mở miệng: "Bây giờ ta không phải là Thái Tử."
Mộ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, tọi danh hãm hại hoàng tử, bị phát hiện chính là tội chém đầu.
Mộ Du nghĩ nghĩ nói: "Từ lúc bắt đầu, ta đã không tính để Mộ Dương Trác thay ta lấy lại công đạo, chẳng qua là ta muốn đem nhược điểm của Mộ gia đây, đưa đến trước mặt Lâm gia là được."
Chỉ cần người Lâm gia hay tin, lời đồn về Mộ gia sẽ không thiếu.
Tuy rằng không đến mức thương gân động cốt, nhưng ít nhiều gì, cũng sẽ làm Mộ gia khốn khó một phen.
Y muốn từng chút từng chút hủy diệt Mộ Dương Trác, tạo hình tượng, làm hắn từ người người kính ngưỡng, lại đến bị người phỉ nhổ.
Bách Lý Tiêu Minh gật gật đầu, lại như nhớ tới cái gì, hắn muốn nói lại thôi đánh mắt nhìn Bách Lý Tiêu Tề một cái.
Người sau bất đắc dĩ cười cười, nói: "Ta qua bên kia nhìn xem."
Nói xong y liền đi rồi.
Không đợi Mộ Du phản ứng lại, Bách Lý Tiêu Minh đột nhiên áp sát vào người, ánh mắt hắn như con ưng đang nhìn mồi, "Ngươi đã thả thứ gì ở đình viện vậy?"
Mắt Mộ Du tỏ vẻ trốn tránh một chút, tuy hệ thống đã nói cho y, Bách Lý Tiêu Minh đã biết chuyện, nhưng loại thủ đoạn ba xấu như vầy, y vẫn là không muốn nói ra.
"Việc này ta không nói cho hoàng huynh."
"Không phải ngươi đã đoán được rồi sao?"
Bách Lý Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng, "Lần sau, gặp loại chuyện này thì đừng để một mình Mộc Nguyệt làm, nếu yêu cầu nhân thủ, ngươi có thể tìm bổn vương."
Mộ Du có chút ngoài ý muốn, y còn tưởng rằng Bách Lý Tiêu Minh sẽ chán ghét đấy.
"Nhưng mà, chuyện xấu như này ấy, không cho ngươi dùng trên người bổn vương."
Mộ Du: "......"
Vì sao y phải dùng trên người Bách Lý Tiêu Minh?
"Mộ Du."
"A?" Vẫn là lần đầu Mộ Du nghe thấy hắn nghiêm túc kêu tên mình như vậy, đối thượng đôi mắt gần trong gang tấc kia, y bị dọa lui về phía sau một bước, còn suýt nữa té ngã.
Bách Lý Tiêu Minh vươn tay vớt y trở lại, đem người giam cầm ở trong ngực, lặp lại lời nói vừa rồi, "Bổn vương nói, không cho dùng trên người bổn vương."
Mộ Du giãy giụa mấy cái, lại giãy không ra được, mặt y đỏ phừng lên, "Ta biết rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn vì đã giúp tui duy trì, moah moah! Muốn biết càng nhiều nội dung xuất sắc, thỉnh để lại tin nhắn ở trên link đọc sách cho tui nhen.
Quyển sách này là độc nhất vô nhị từ link đọc truyện trên, xin đừng đăng lại! Mọi người vào tìm truyện để đọc nè, tặng hội viên, lãnh phúc lợi ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất